Quyển 3 - Chương 53: U hồn
Liếm Ngón Tay
03/11/2018
- Ngài vừa nói gì? Ai sống lại?
Nhan Lạc Nương nghe Trần Cảnh nói vậy bèn kinh ngạc hỏi. Nàng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy.
Nàng cảm thấy khí tức trên người Trần Cảnh không ổn, lúc mạnh lúc yếu.
- Ngài nhớ lại được điều gì sao?
Nhan Lạc Nương hỏi.
Trần Cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh khóm hoa ở gần bên bờ Huyết Hà. Hắn nói:
- Ta nhớ lại rất nhiều chuyện, nhiều đến mức ta cũng không biết phải hiểu như nào nữa.
Nhan Lạc Nương chưa từng nghe thấy Trần Cảnh nói như vậy bao giờ. Ban đầu, nàng chỉ là một cô bé đánh cá còn Trần Cảnh là Hà Bá, trong lòng của nàng, hắn lúc nào cũng rất thanh lãnh, tự tin.
Đột nhiên, Trần Cảnh ôm đầu, ngồi xuống. Rất nhiều hình ảnh lộn xộn xuất hiện trong đầu hắn. Thời không khác nhau, trí nhớ khác nhau tạo thành một mớ hỗn loạn. Có lúc hắn đang đi theo lão kiếm khách chu du khắp nơi trong thiên địa, sau đó hắn tu luyện một mình, rồi lại có âm thanh tế tự của phàm nhân vang lên. Mọi thứ đan xen vào nhau, như một cái đầm nước đục ngầu đang sôi trào nhưng lại không có chỗ để thoát nên chỉ có thể cuồn cuộn trong đầu Trần Cảnh.
Cuối cùng mọi thứ cũng dừng lại, hóa thành một ông lão đứng bên bờ sông. Ông ta đang nhìn sóng nước cuồn cuộn của Huyết Hà. Một đám khói đen bị gió thổi bay về phía lão. Nó bay chậm rãi, nhẹ nhàng. Ngay khi khói đen sắp chạm vào quần áo của lão thì ông ta quay lại, giơ tay bắt lấy nó. Khói đen điên cuồng giãy giụa trong tay lão, như muốn thoát đi, đồng thời trong đó còn vang lên tiếng kêu hoảng sợ.
Lão chỉ nhìn đám khói đen, cũng không để nó biến mất. Qua một lúc lâu sau, ông ta như thất thần, rồi đột nhiên lẩm bẩm một mình:
- Ngươi đã muốn chiếm thân thể của ta, vậy thì ta sẽ tạo ra một cái thân thể mới cho ngươi.
Ngay lập tức, lão giơ tay chụp vào giữa hư không. Trong Huyết Hà lập tức xuất hiện một con quái vật giống cá mà không phải cá bị lão chụp vào trong tay. Nó điên cuồng giãy giụa, ông lão chỉ vung tay lên, ngay lập tức da thịt trên mình con cá bị lóc xuống, lơ lửng giữa không trung. Lão lại chụp một phát vào hư không, xương cốt đột nhiên xuất hiện. Tất cả xương cốt đều không giống nhau, màu sắc cũng khác biệt, cuối cùng tạo thành khung xương hình người. Lão lại tiếp tục vẽ một đạo ấn phù huyền ảo ở trên trán của khung xương, nó lập tức đứng bất động trên mặt đất. Lão đắp thịt của quái vật kia lên khung xương. Cuối cùng dung hợp mọi thứ vào nhau tạo thành một đứa bé tầm bảy tám tuổi.
Trần Cảnh nhìn đến đây đã đoán ra được điều gì đó, hắn có chút bối rối. Ngay sau đó, lão cầm lấy u hồn trong tay vỗ vào trán của đứa bé.
Đau đớn khiến toàn thân đứa bé run lên.
Bây giờ Trần Cảnh vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn này. Cảm giác toàn thân đau nhức khi thân thể mới hình thành. Đứa bé kia chính là hắn. Trần Cảnh là do ông lão dùng xương khô trong điện Chuyển Luân và da thịt của quái vật trong Huyết Hà tạo thành. Cuối cùng hắn cũng biết thân thế của mình, cũng hiểu rõ lí do tại sao bản thân lại không có ký ức khi mới sinh.
- Hóa ra ta chỉ là một đám u hồn trong thành Chuyển Luân nơi cõi âm này mà thôi.
Lão nói với đứa bé:
- Khi ngươi quay lại nơi này, hãy buông tay dốc hết tất cả đánh cược một lần đi. Trở thành một đám u hồn phiêu lãng bên bờ Huyết Hà hay tiêu dao nơi chín tầng trời đều do chính bản thân ngươi cả.
Dứt lời, ông ta điểm một cái vào mi tâm đứa bé. Ánh sáng chói lóa như có hàng ngàn phù chú pháp văn chui vào trong mi tâm, rồi lại biến mất không thấy gì nữa. Từ đó, đứa bé đi theo sau ông lão chu du khắp thiên hạ.
- Hóa ra, bờ Huyết Hà này chính là nơi khởi đầu của sinh mạng ta.
Trần Cảnh đứng lên.
Hắn nhìn về phía hai bờ sông Huyết Hà. Những khóm hoa màu đỏ sẫm mọc liên miên bất tận hai bên bờ sông. Nụ nụ hoa chớm nở, chỉ có hoa mà không có lá.
Nhan Lạc Nương thấy Trần Cảnh có vẻ đã bình tĩnh lại. Nàng không biết hắn vừa trải qua những gì. Một lúc sau, Trần Cảnh đột nhiên nói, giọng điệu đã thêm vài phần khác lạ.
- Ngôi sao hôm trước đã không phải ngày hôm trước. Chợt quay đầu lại, thân đã qua trăm năm.
Nhan Lạc Nương không biết tại sao lại cảm thấy Trần Cảnh dường như đã có thay đổi. Hắn vẫn như xưa nhưng lại không phải vậy. Trong giọng nói của hắn có thêm một chút hương vị khác nhưng nàng không thể diễn tả được.
- Ngài làm sao vậy?
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không sao cả.
Trần Cảnh nói.
- Ta đang suy nghĩ cô có phải là Tuyền Âm ngày xưa hay không? Ta đang suy nghĩ liệu nơi này có nguy hiểm gì đang chờ ta? Ta đang suy nghĩ ta phải đi tiếp trên đường đời sau này như thế nào?
- Ta đương nhiên không phải tổ sư. Ta là Nhan Lạc Nương ở thôn Hà Tiền. Từ nhỏ đã cùng phụ thân đánh cá kiếm sống. Tuy ta không biết Tuyền Âm tổ sư còn sống hay không nhưng ta tuyệt đối là chính ta.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh lại im lặng.
Nhan Lạc Nương chậm rã đi đến bên cạnh bờ Huyết Hà. Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ những khóm hoa, nói:
- Hoa này không biết tên gọi là gì? Chỉ thấy cánh hoa không thấy lá.
Trần Cảnh vẫn im lặng. Nhan Lạc Nương khó hiểu, quay đầu lại thì chỉ thấy hắn đang sững sờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Trong thành Chuyển Luân, bầu trời vốn luôn tối đen nên hai người đều không biết bọn họ còn đang ở bên trong thành hay không. Nếu là có mà nói, thì dòng Huyết Hà này đã chảy xuyên qua thành Chuyển Luân.
Nhan Lạc Nương cũng ngẩng đầu lên nhìn trời. Một vầng sáng như vân nước không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Tuy nó ảm đạm nhưng nếu với nền trời tối đen thì đây giống như cái khay ngọc. Nàng không biết nó đã xuất hiện ở đây từ trước nhưng do nàng không để ý hay là mới xuất hiện.
- Đó là cái gì?
Nhan Lạc Nương hỏi.
Trần Cảnh lắc đầu. Hắn chỉ biết chắc chắn rằng vầng sáng đó không phải tới từ dương thế, nhưng lại không biết nguồn gốc của nó. Trực giác nói cho hắn biết bên trong nơi đó không phải vùng đất lành.
Vầng sáng không lớn, bên trong vầng sáng như nước dường như còn đang chuyển biến.
Đột nhiên Trần Cảnh nói:
- Ta vốn chỉ là một đám u hồn ở Huyết Hà. Bởi vọng tưởng đoạt xá thân thể của lão kiếm khách nên bị bắt. Ông ấy đã dùng tro cốt trong thành Chuyển Luân và thịt Tu La trong Huyết Hà tạo thành thân thể của ta. Tuy rằng thân thể đó đã hư thối và dung nhập vào trong tượng đá. Nhưng đối với ta thì ân tình của lão kiếm khách vẫn rất lớn. Ông ấy cho ta một thân thể để có thể chu du trong thiên địa. Ông khai linh, khai tuệ để một u hồn u mê không biết gì, chỉ hành động theo bản năng thành một người bình thường.
Nhan Lạc Nương nghe, rồi nhìn Trần Cảnh. Tiếng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng nàng lại cảm thấy tâm tình của hắn đang chấn động.
Trần Cảnh ngừng lại một chút rồi đột nhiên lớn tiếng nói:
- Chính vì thế, bất kể giá nào thì ta đều phải cảm tạ ông. Chính ông ta đã cho ta cơ hội để trải nghiệm cuộc sống nên. Dù ông ấy có gieo xuống bất kì thứ gì vào trong hồn phách của bản thân thì ta đều phải trả lại ân tình này.
Lúc đầu tiếng nói của Trần Cảnh rất lớn, nhưng đến cuối cùng thì gần như đang la to lên, như muốn đem mọi cảm xúc giấu trong lòng bộc phát ra bên ngoài.
- Thoáng qua trước mắt, thoáng qua trước mắt, mọi thứ đã bất đồng...
Trần Cảnh nói câu trước rất to nhưng câu sau lại như đang lẩm bẩm.
Nhan Lạc Nương không hiểu tại sao hắn lại như thế, nên vội vàng hỏi:
- Sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?
Dứt lời nàng cũng nhìn lên bầu trời, nhìn xem bốn phía, chỉ thấy bao la rộng lớn, ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác.
- Sẽ xảy ra. Nơi đây sẽ xảy ra sự kiện trọng đại nhất một nghìn năm qua.
Trần Cảnh nói.
- Chẳng lẽ nó còn lớn hơn cả việc Thiên đình Linh Tiêu bảo điện xuất hiện trên hậu thế?
Nhan Lạc Nương chăm chú hỏi. Nàng cũng không quá tin tưởng nơi này sẽ có đại sự phát sinh.
- Ngàn năm trước, thần tiên một đêm biến mất, ngàn năm sau có thể lại chỉ trong một đêm xuất hiện trên thế gian.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, nói.
- Vậy sao chúng ta không rời khỏi nơi này, hoặc tránh đi cũng được. Ngài trở về thần vực, ta quay lại cung Quảng Hàn thì sợ gì thiên địa thay đổi.
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không tránh được. Năm đó, ta được lão kiếm khách cải tạo thân hình rồi rời khỏi nơi đây, đã định trước sẽ có một ngày như vậy. Nếu như ta chết đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta còn sống nên không thể tránh. Nếu như ta đoán không sai, cô cũng không tránh được.
Trần Cảnh nói.
- Ta?
Nhan Lạc Nương nghi hoặc.
- Cô là cung chủ cung Quảng Hàn, truyền thừa từ Quảng Hàn kiếm.
Trần Cảnh nói.
Nhan Lạc Nương cực kì khó hiểu nhìn Trần Cảnh, nói:
- Đúng thế, nhưng thì sẽ xảy ra chuyện gì?
- Cô đã nghe việc về chủng thần chưa?
Trần Cảnh hỏi.
- Nghe rồi, nhưng chủng thần thật sự tồn tại sao? Bây giờ, chúng ta cũng không thể phát hiện trong thân thể mình có che dấu cái gì cả.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Hắn nói:
- Bọn họ đã từng là những người cường đại nhất trong thiên địa này. Tất cả pháp môn tu hành hiện nay của chúng ta bây giờ đều là do bọn họ truyền thừa. Các loại pháp bảo mạnh mẽ bây giờ đều do bọn họ tế luyện. Bọn họ từng tranh đấu cùng trời, thành lập nên các môn phái và thế gia. Bọn họ thành lập các loại trật tự trên thế gian. Bây giờ tuy không ai nhìn thấy nhưng khắp nơi đều có dấu vết của bọn họ. Có lẽ, bất cứ ai tu luyện pháp môn và thần thông, kế thừa linh bảo của bọn họ đều vô tình bị chủng thần.
Nhan Lạc Nương giơ Quảng Hàn kiếm đem trong tay lên, nhìn thật kĩ một lúc rồi nói:
- Ta thật sự chỉ là một cô bé theo cha đánh cá trên sông. Tuyệt đối không thể bị chủng thần.
Nàng như đang nói cho chính mình nghe, hay là đang nói với Quảng Hàn kiếm trong tay.
Trần Cảnh không nói thêm gì nữa. Hắn có thể khẳng định nhất định Tử Vi đại đế phát hiện thứ giống như mâm ngọc này trên bầu trời nên mới có buổi tiệc trong cung Tử Vi. Ông ta chắc chắn biết nhiều thứ hơn so với chính mình. Nếu như thế, các đại đế khác chắc hẳn cũng đều biết việc này.
Hai người cứ đi chậm rãi dọc theo bờ Huyết Hà. Bọn họ cứ đi rất tùy ý chứ không hề có mục đích gì.
Bọt nước trong dòng Huyết Hà bắn lên tung tóe. Nhìn qua chẳng những có sóng ngầm mãnh liệt, lại di chuyển rất nhanh nhưng không gây ra tiếng động gì cả. Nước sông như máu, lại không có chút mùi máu nào.
Thỉnh thoảng có quái ngư lướt sóng bơi đi. Nhưng không có con nào nhảy khỏi mặt nước.
Không gian nơi này tối đen. Chỉ duy nhất có ánh đỏ mờ ở bên cạnh dòng Huyết Hà và vầng sáng nhàn nhạt của mâm ngọc trên bầu trời.
Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương bước đi chậm rãi bên dòng Huyết Hà, để cho tâm trạng bình tĩnh trở lại hoặc cũng có thể đang chờ đợi đến ngày đó.
Trần Cảnh không biết mâm ngọc trên trời là gì nhưng trực giác mách bảo hắn rằng căn nguyên của mọi chuyện đều ở trong đó.
Đột nhiên Trần Cảnh dừng lại, bàn tay vừa lật thì một chiếc đèn màu xanh đã ở trên tay của hắn. Trần Cảnh nói với Nhan Lạc Nương:
- Chút nữa thì quên, chiếc đèn này là của cung Quảng Hàn nên cô hãy cất kĩ đi.
Chiếc đèn này Nhan Lạc Nương đã đưa cho hắn ở bảy mươi năm trước. Khi đó, nàng không thể đi vào Linh Tiêu bảo điện để giúp hắn nên đã cho mượn chiếc đèn này. Bây giờ Trần Cảnh đã trả lại, nàng tất nhiên sẽ nhận. Nàng nói:
- Chiếc đèn màu xanh này cũng không phải đồ vật của cung Quảng Hàn. Nghe nói sư tổ lấy nó từ điện Tổ Vu. Sư phụ và các vị sư huynh sư tỷ cũng không thể tế luyện, chỉ là ngay khi ta mới vào cung Quảng Hàn thì nó lại câu thông. Thật sự là kỳ quái.
Nàng cầm lấy đèn Lưu Ly Định Hồn, nâng lên nó rồi nhìn chăm chú. Trần Cảnh nhìn nàng, như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Hai người đứng im một lúc lâu bên dòng Huyết Hà này. Trong tâm niệm Trần Cảnh có chút xúc động, tại một nơi mà thiên địa sắp xảy ra biến động. Hắn quyết định dung hợp mọi thứ của bản thân một lần, cũng thuận tiện tế luyện con mắt kia. Hắn ngồi xuống bên cạnh bờ Huyết Hà. Sóng của dòng Huyết Hà đánh đến bên cạnh hắn. Hai bên người mọc đầy hoa đỏ kéo dài đến tận chân trời. Nhan Lạc Nương cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng lên chiếc đèn và nhìn chăm chú. Ánh mắt của nàng rất phức tạp như đang nghĩ tới chuyện gì đó.
Nhan Lạc Nương nghe Trần Cảnh nói vậy bèn kinh ngạc hỏi. Nàng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy.
Nàng cảm thấy khí tức trên người Trần Cảnh không ổn, lúc mạnh lúc yếu.
- Ngài nhớ lại được điều gì sao?
Nhan Lạc Nương hỏi.
Trần Cảnh chậm rãi đi đến bên cạnh khóm hoa ở gần bên bờ Huyết Hà. Hắn nói:
- Ta nhớ lại rất nhiều chuyện, nhiều đến mức ta cũng không biết phải hiểu như nào nữa.
Nhan Lạc Nương chưa từng nghe thấy Trần Cảnh nói như vậy bao giờ. Ban đầu, nàng chỉ là một cô bé đánh cá còn Trần Cảnh là Hà Bá, trong lòng của nàng, hắn lúc nào cũng rất thanh lãnh, tự tin.
Đột nhiên, Trần Cảnh ôm đầu, ngồi xuống. Rất nhiều hình ảnh lộn xộn xuất hiện trong đầu hắn. Thời không khác nhau, trí nhớ khác nhau tạo thành một mớ hỗn loạn. Có lúc hắn đang đi theo lão kiếm khách chu du khắp nơi trong thiên địa, sau đó hắn tu luyện một mình, rồi lại có âm thanh tế tự của phàm nhân vang lên. Mọi thứ đan xen vào nhau, như một cái đầm nước đục ngầu đang sôi trào nhưng lại không có chỗ để thoát nên chỉ có thể cuồn cuộn trong đầu Trần Cảnh.
Cuối cùng mọi thứ cũng dừng lại, hóa thành một ông lão đứng bên bờ sông. Ông ta đang nhìn sóng nước cuồn cuộn của Huyết Hà. Một đám khói đen bị gió thổi bay về phía lão. Nó bay chậm rãi, nhẹ nhàng. Ngay khi khói đen sắp chạm vào quần áo của lão thì ông ta quay lại, giơ tay bắt lấy nó. Khói đen điên cuồng giãy giụa trong tay lão, như muốn thoát đi, đồng thời trong đó còn vang lên tiếng kêu hoảng sợ.
Lão chỉ nhìn đám khói đen, cũng không để nó biến mất. Qua một lúc lâu sau, ông ta như thất thần, rồi đột nhiên lẩm bẩm một mình:
- Ngươi đã muốn chiếm thân thể của ta, vậy thì ta sẽ tạo ra một cái thân thể mới cho ngươi.
Ngay lập tức, lão giơ tay chụp vào giữa hư không. Trong Huyết Hà lập tức xuất hiện một con quái vật giống cá mà không phải cá bị lão chụp vào trong tay. Nó điên cuồng giãy giụa, ông lão chỉ vung tay lên, ngay lập tức da thịt trên mình con cá bị lóc xuống, lơ lửng giữa không trung. Lão lại chụp một phát vào hư không, xương cốt đột nhiên xuất hiện. Tất cả xương cốt đều không giống nhau, màu sắc cũng khác biệt, cuối cùng tạo thành khung xương hình người. Lão lại tiếp tục vẽ một đạo ấn phù huyền ảo ở trên trán của khung xương, nó lập tức đứng bất động trên mặt đất. Lão đắp thịt của quái vật kia lên khung xương. Cuối cùng dung hợp mọi thứ vào nhau tạo thành một đứa bé tầm bảy tám tuổi.
Trần Cảnh nhìn đến đây đã đoán ra được điều gì đó, hắn có chút bối rối. Ngay sau đó, lão cầm lấy u hồn trong tay vỗ vào trán của đứa bé.
Đau đớn khiến toàn thân đứa bé run lên.
Bây giờ Trần Cảnh vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn này. Cảm giác toàn thân đau nhức khi thân thể mới hình thành. Đứa bé kia chính là hắn. Trần Cảnh là do ông lão dùng xương khô trong điện Chuyển Luân và da thịt của quái vật trong Huyết Hà tạo thành. Cuối cùng hắn cũng biết thân thế của mình, cũng hiểu rõ lí do tại sao bản thân lại không có ký ức khi mới sinh.
- Hóa ra ta chỉ là một đám u hồn trong thành Chuyển Luân nơi cõi âm này mà thôi.
Lão nói với đứa bé:
- Khi ngươi quay lại nơi này, hãy buông tay dốc hết tất cả đánh cược một lần đi. Trở thành một đám u hồn phiêu lãng bên bờ Huyết Hà hay tiêu dao nơi chín tầng trời đều do chính bản thân ngươi cả.
Dứt lời, ông ta điểm một cái vào mi tâm đứa bé. Ánh sáng chói lóa như có hàng ngàn phù chú pháp văn chui vào trong mi tâm, rồi lại biến mất không thấy gì nữa. Từ đó, đứa bé đi theo sau ông lão chu du khắp thiên hạ.
- Hóa ra, bờ Huyết Hà này chính là nơi khởi đầu của sinh mạng ta.
Trần Cảnh đứng lên.
Hắn nhìn về phía hai bờ sông Huyết Hà. Những khóm hoa màu đỏ sẫm mọc liên miên bất tận hai bên bờ sông. Nụ nụ hoa chớm nở, chỉ có hoa mà không có lá.
Nhan Lạc Nương thấy Trần Cảnh có vẻ đã bình tĩnh lại. Nàng không biết hắn vừa trải qua những gì. Một lúc sau, Trần Cảnh đột nhiên nói, giọng điệu đã thêm vài phần khác lạ.
- Ngôi sao hôm trước đã không phải ngày hôm trước. Chợt quay đầu lại, thân đã qua trăm năm.
Nhan Lạc Nương không biết tại sao lại cảm thấy Trần Cảnh dường như đã có thay đổi. Hắn vẫn như xưa nhưng lại không phải vậy. Trong giọng nói của hắn có thêm một chút hương vị khác nhưng nàng không thể diễn tả được.
- Ngài làm sao vậy?
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không sao cả.
Trần Cảnh nói.
- Ta đang suy nghĩ cô có phải là Tuyền Âm ngày xưa hay không? Ta đang suy nghĩ liệu nơi này có nguy hiểm gì đang chờ ta? Ta đang suy nghĩ ta phải đi tiếp trên đường đời sau này như thế nào?
- Ta đương nhiên không phải tổ sư. Ta là Nhan Lạc Nương ở thôn Hà Tiền. Từ nhỏ đã cùng phụ thân đánh cá kiếm sống. Tuy ta không biết Tuyền Âm tổ sư còn sống hay không nhưng ta tuyệt đối là chính ta.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh lại im lặng.
Nhan Lạc Nương chậm rã đi đến bên cạnh bờ Huyết Hà. Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ những khóm hoa, nói:
- Hoa này không biết tên gọi là gì? Chỉ thấy cánh hoa không thấy lá.
Trần Cảnh vẫn im lặng. Nhan Lạc Nương khó hiểu, quay đầu lại thì chỉ thấy hắn đang sững sờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Trong thành Chuyển Luân, bầu trời vốn luôn tối đen nên hai người đều không biết bọn họ còn đang ở bên trong thành hay không. Nếu là có mà nói, thì dòng Huyết Hà này đã chảy xuyên qua thành Chuyển Luân.
Nhan Lạc Nương cũng ngẩng đầu lên nhìn trời. Một vầng sáng như vân nước không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Tuy nó ảm đạm nhưng nếu với nền trời tối đen thì đây giống như cái khay ngọc. Nàng không biết nó đã xuất hiện ở đây từ trước nhưng do nàng không để ý hay là mới xuất hiện.
- Đó là cái gì?
Nhan Lạc Nương hỏi.
Trần Cảnh lắc đầu. Hắn chỉ biết chắc chắn rằng vầng sáng đó không phải tới từ dương thế, nhưng lại không biết nguồn gốc của nó. Trực giác nói cho hắn biết bên trong nơi đó không phải vùng đất lành.
Vầng sáng không lớn, bên trong vầng sáng như nước dường như còn đang chuyển biến.
Đột nhiên Trần Cảnh nói:
- Ta vốn chỉ là một đám u hồn ở Huyết Hà. Bởi vọng tưởng đoạt xá thân thể của lão kiếm khách nên bị bắt. Ông ấy đã dùng tro cốt trong thành Chuyển Luân và thịt Tu La trong Huyết Hà tạo thành thân thể của ta. Tuy rằng thân thể đó đã hư thối và dung nhập vào trong tượng đá. Nhưng đối với ta thì ân tình của lão kiếm khách vẫn rất lớn. Ông ấy cho ta một thân thể để có thể chu du trong thiên địa. Ông khai linh, khai tuệ để một u hồn u mê không biết gì, chỉ hành động theo bản năng thành một người bình thường.
Nhan Lạc Nương nghe, rồi nhìn Trần Cảnh. Tiếng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng nàng lại cảm thấy tâm tình của hắn đang chấn động.
Trần Cảnh ngừng lại một chút rồi đột nhiên lớn tiếng nói:
- Chính vì thế, bất kể giá nào thì ta đều phải cảm tạ ông. Chính ông ta đã cho ta cơ hội để trải nghiệm cuộc sống nên. Dù ông ấy có gieo xuống bất kì thứ gì vào trong hồn phách của bản thân thì ta đều phải trả lại ân tình này.
Lúc đầu tiếng nói của Trần Cảnh rất lớn, nhưng đến cuối cùng thì gần như đang la to lên, như muốn đem mọi cảm xúc giấu trong lòng bộc phát ra bên ngoài.
- Thoáng qua trước mắt, thoáng qua trước mắt, mọi thứ đã bất đồng...
Trần Cảnh nói câu trước rất to nhưng câu sau lại như đang lẩm bẩm.
Nhan Lạc Nương không hiểu tại sao hắn lại như thế, nên vội vàng hỏi:
- Sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?
Dứt lời nàng cũng nhìn lên bầu trời, nhìn xem bốn phía, chỉ thấy bao la rộng lớn, ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác.
- Sẽ xảy ra. Nơi đây sẽ xảy ra sự kiện trọng đại nhất một nghìn năm qua.
Trần Cảnh nói.
- Chẳng lẽ nó còn lớn hơn cả việc Thiên đình Linh Tiêu bảo điện xuất hiện trên hậu thế?
Nhan Lạc Nương chăm chú hỏi. Nàng cũng không quá tin tưởng nơi này sẽ có đại sự phát sinh.
- Ngàn năm trước, thần tiên một đêm biến mất, ngàn năm sau có thể lại chỉ trong một đêm xuất hiện trên thế gian.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, nói.
- Vậy sao chúng ta không rời khỏi nơi này, hoặc tránh đi cũng được. Ngài trở về thần vực, ta quay lại cung Quảng Hàn thì sợ gì thiên địa thay đổi.
Nhan Lạc Nương hỏi.
- Không tránh được. Năm đó, ta được lão kiếm khách cải tạo thân hình rồi rời khỏi nơi đây, đã định trước sẽ có một ngày như vậy. Nếu như ta chết đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta còn sống nên không thể tránh. Nếu như ta đoán không sai, cô cũng không tránh được.
Trần Cảnh nói.
- Ta?
Nhan Lạc Nương nghi hoặc.
- Cô là cung chủ cung Quảng Hàn, truyền thừa từ Quảng Hàn kiếm.
Trần Cảnh nói.
Nhan Lạc Nương cực kì khó hiểu nhìn Trần Cảnh, nói:
- Đúng thế, nhưng thì sẽ xảy ra chuyện gì?
- Cô đã nghe việc về chủng thần chưa?
Trần Cảnh hỏi.
- Nghe rồi, nhưng chủng thần thật sự tồn tại sao? Bây giờ, chúng ta cũng không thể phát hiện trong thân thể mình có che dấu cái gì cả.
Nhan Lạc Nương nói.
Trần Cảnh có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Hắn nói:
- Bọn họ đã từng là những người cường đại nhất trong thiên địa này. Tất cả pháp môn tu hành hiện nay của chúng ta bây giờ đều là do bọn họ truyền thừa. Các loại pháp bảo mạnh mẽ bây giờ đều do bọn họ tế luyện. Bọn họ từng tranh đấu cùng trời, thành lập nên các môn phái và thế gia. Bọn họ thành lập các loại trật tự trên thế gian. Bây giờ tuy không ai nhìn thấy nhưng khắp nơi đều có dấu vết của bọn họ. Có lẽ, bất cứ ai tu luyện pháp môn và thần thông, kế thừa linh bảo của bọn họ đều vô tình bị chủng thần.
Nhan Lạc Nương giơ Quảng Hàn kiếm đem trong tay lên, nhìn thật kĩ một lúc rồi nói:
- Ta thật sự chỉ là một cô bé theo cha đánh cá trên sông. Tuyệt đối không thể bị chủng thần.
Nàng như đang nói cho chính mình nghe, hay là đang nói với Quảng Hàn kiếm trong tay.
Trần Cảnh không nói thêm gì nữa. Hắn có thể khẳng định nhất định Tử Vi đại đế phát hiện thứ giống như mâm ngọc này trên bầu trời nên mới có buổi tiệc trong cung Tử Vi. Ông ta chắc chắn biết nhiều thứ hơn so với chính mình. Nếu như thế, các đại đế khác chắc hẳn cũng đều biết việc này.
Hai người cứ đi chậm rãi dọc theo bờ Huyết Hà. Bọn họ cứ đi rất tùy ý chứ không hề có mục đích gì.
Bọt nước trong dòng Huyết Hà bắn lên tung tóe. Nhìn qua chẳng những có sóng ngầm mãnh liệt, lại di chuyển rất nhanh nhưng không gây ra tiếng động gì cả. Nước sông như máu, lại không có chút mùi máu nào.
Thỉnh thoảng có quái ngư lướt sóng bơi đi. Nhưng không có con nào nhảy khỏi mặt nước.
Không gian nơi này tối đen. Chỉ duy nhất có ánh đỏ mờ ở bên cạnh dòng Huyết Hà và vầng sáng nhàn nhạt của mâm ngọc trên bầu trời.
Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương bước đi chậm rãi bên dòng Huyết Hà, để cho tâm trạng bình tĩnh trở lại hoặc cũng có thể đang chờ đợi đến ngày đó.
Trần Cảnh không biết mâm ngọc trên trời là gì nhưng trực giác mách bảo hắn rằng căn nguyên của mọi chuyện đều ở trong đó.
Đột nhiên Trần Cảnh dừng lại, bàn tay vừa lật thì một chiếc đèn màu xanh đã ở trên tay của hắn. Trần Cảnh nói với Nhan Lạc Nương:
- Chút nữa thì quên, chiếc đèn này là của cung Quảng Hàn nên cô hãy cất kĩ đi.
Chiếc đèn này Nhan Lạc Nương đã đưa cho hắn ở bảy mươi năm trước. Khi đó, nàng không thể đi vào Linh Tiêu bảo điện để giúp hắn nên đã cho mượn chiếc đèn này. Bây giờ Trần Cảnh đã trả lại, nàng tất nhiên sẽ nhận. Nàng nói:
- Chiếc đèn màu xanh này cũng không phải đồ vật của cung Quảng Hàn. Nghe nói sư tổ lấy nó từ điện Tổ Vu. Sư phụ và các vị sư huynh sư tỷ cũng không thể tế luyện, chỉ là ngay khi ta mới vào cung Quảng Hàn thì nó lại câu thông. Thật sự là kỳ quái.
Nàng cầm lấy đèn Lưu Ly Định Hồn, nâng lên nó rồi nhìn chăm chú. Trần Cảnh nhìn nàng, như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Hai người đứng im một lúc lâu bên dòng Huyết Hà này. Trong tâm niệm Trần Cảnh có chút xúc động, tại một nơi mà thiên địa sắp xảy ra biến động. Hắn quyết định dung hợp mọi thứ của bản thân một lần, cũng thuận tiện tế luyện con mắt kia. Hắn ngồi xuống bên cạnh bờ Huyết Hà. Sóng của dòng Huyết Hà đánh đến bên cạnh hắn. Hai bên người mọc đầy hoa đỏ kéo dài đến tận chân trời. Nhan Lạc Nương cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng lên chiếc đèn và nhìn chăm chú. Ánh mắt của nàng rất phức tạp như đang nghĩ tới chuyện gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.