Chương 54: Phế truất thái tử, ban chết hoàng hậu, cát bụi lắng xuống
Tắc Mộ
01/05/2023
Hành động ném ly của Lê Thời Huy dường như doạ Tả Xu Nhàn sợ, nàng ta ngẩn người, cứng ngắc nhìn Lê Thời Huy. Nhưng Lê Thời Huy tạm thời không phản ứng lại, nhíu mày liên tiếp chất vấn: "Rượu này là ai đưa cho người?! Dám hạ độc mưu hại ta!"
Tả Xu Nhàn trừng to mắt nhìn ông ta, bất giác lui về sau hai bước.
Hành động này của nàng ta khiến Lê Thời Huy ngẩn ra, sau đó tức giận nói: "Là người?! Là người?!"
Tả Xu Nhàn chỉ lắc đầu, hoảng loạn lùi về sau thêm vài bước. Lê Thời Huy đanh giọng nói: "Không, không phải ngươi... Sao người dám... Là hoàng hậu, có phải là hoàng hậu không?!"
Tả Xu Nhàn run giọng nói: "Lê, Lê đại nhân, ngài hà tất phải khổ như vậy?! Bây giờ chỉ cần ngài uống rượu, sau này hoàng hậu và thái tử sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngài! Tương lai thái tử đăng cơ, sửa lại án sai cho ngài, truy phong danh hiệu hầu tước gì đó cho ngài đều được!"
"Được lắm, được lắm, vậy mà các người lại muốn ta chết!!!" Lê Thời Huy gào lên, vươn tay muốn bóp cổ Tả Xu Nhàn, nhưng vì tay chân đều bị xích nên không thể chạm vào nàng ta.
Dù vậy, Tả Xu Nhàn vẫn bị doạ sợ, nàng ta hét chói tai, cai ngục bên ngoài lập tức xông vào. Sau khi cai ngục đi qua phòng giam mà Hoài Vương ở, hắn liền thong thả bước ra ngoài.
Hai cai ngục đó lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện gì!?"
Tả Xu Nhàn không đáp, chỉ vội vàng rời khỏi phòng giam, dường như vô cùng sợ hãi: "Không biết Lê đại nhân nổi điên cái gì..."
Lê Thời Huy gào thét trong ngục: "Độc phụ! Độc phụ! Đám độc phụ các ngươi!!! Các ngươi muốn giết ta!"
Hoài Vương ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn Tả Xu Nhàn: "Thái tử phi điện hạ, rốt cuộc người đã làm gì?"
Tả Xu Nhàn nói: "Bổn cung không làm gì cả... Là Lê đại nhân nổi điên, loại người điên này, Hoài Vương vẫn nên sớm ngày thẩm vấn cho tốt. Sao nhiều ngày như vậy rồi vẫn chưa có kết quả, lẽ nào muốn để hắn ở đây phát điên cả đời sao?!"
Hoài Vương lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần thái tử phi nhọc lòng."
Lê Thời Huy nhìn hai người ngoài ngục, cảm thấy vô cùng châm biếm. Người mà ông ta cho là cứu tinh lại tới giết ông ta. Còn Hoài Vương mà ông ta cho rằng muốn lấy mạng mình, lúc này lại vô tình cứu ông ta một mạng!
Tả Xu Nhàn liếc nhìn Lê Thời Huy trong ngục, thấy hai mắt ông ta trừng lớn, có thể phát điên bất cứ lúc nào thì không khỏi sợ hãi: "Ta, ta thăm Lê đại nhân xong rồi, đi trước đây..."
Hoài Vương nhíu mày gật đầu, xem như đồng ý cho nàng ta rời đi. Tả Xu Nhàn không nhìn Lê Thời Huy thêm lần nào nữa, xoay người rời đi. Hoài Vương vẫn giữ biểu cảm không vui, bước vào phòng giam: "Lê Thời Huy, ngươi phát điên cái gì?"
Ngón tay Lê Thời Huy khẽ run, chỉ vào bọt khí vẫn chưa tiêu tan hết trên đất: "Tự ngươi xem đi! Độc phụ đó, còn muốn hại chết ta..."
"Một phạm nhân như ngươi dám chỉ thẳng mặt thái tử phi mà mắng, cũng rất to gan." Hoài Vương chắp tay nhìn ông ta, trong mắt đầy vẻ không vui, sau đó ánh mắt hắn lướt qua bọt khí trên đất, tỏ vẻ kinh ngạc: "Trong rượu quả thực có độc?"
Lê Thời Huy nói: "Vương gia có thể tìm người tới thử!"
Hoài Vương lắc đầu, như cười như không nhìn ông ta: "Không cần. Có điều bổn vương quả thực không ngờ thái tử phi điện hạ lại to gan như vậy, dám làm loại chuyện này trước mặt bổn vương, hơn nữa còn dễ dàng bị ta phát hiện. Lẽ nào, là Lê đại nhân và thái tử phi điện hạ hợp tác diễn một vở kịch? Bằng không, công khai hạ độc hại ngươi như vậy, nếu ngươi chết thật, nàng ta cũng không tránh khỏi hình phạt."
Lê Thời Huy cảm thấy rất oan uổng, ông ta suýt chết đó! Vậy mà còn bị Hoài Vương nghi ngờ là thông đồng với Tả Xu Nhàn!
Lê Thời Huy nói: "Nàng ta là thái tử phi, còn là tỷ tỷ ruột của vương phi người. Người, hoàng thượng, đều sẽ không phạt nàng ta! Nàng ta hà tất phải sợ bị phạt! Huống hồ còn có hoàng hậu chống lưng..."
Hoài Vương nghe vậy liền giả bộ kinh ngạc: "Hoàng hậu? Ngươi một lòng vì hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lại sai người mưu hại ngươi... Ha, Lê đại nhân, ngươi hà tất phải khổ vậy?"
Lê Thời Huy cắn môi, không lên tiếng.
Hoài Vương nói tiếp: "Có điều nhiều ngày như vậy rồi, bổn vương xem như đã hiểu được sự trung thành của Lê đại nhân với hoàng hậu, nếu đã như vậy, Lê đại nhân đợi ở đây đi. Hoàng thượng cũng đang thúc giục giải quyết vụ án này, mấy ngày tới bổn vương sẽ ra phán quyết. Lê đại nhân, ta đi trước."
Hoài Vương nói rồi định rời đi, Lê Thời Huy chợt cao giọng nói: "Vương gia dừng bước!"
Hoài Vương dừng bước, quay đầu nhìn ông ta, trong mắt loé lên ý cười.
...
"Nương nương, nương nương người không thể vào..." Tiểu nha hoàn canh cửa điện Tử Yên gấp đến mức đỏ bừng mặt, vươn tay định ngăn cản Tả Xu Nhàn. Tả Xu Nhàn không nói hai lời, trực tiếp đạp lên chân tiểu nha hoàn đó, tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống.
Tả Xu Nhàn vẫn chưa khoẻ hẳn, mặc dù đã đạp tiểu nha hoàn đó ra nhưng bản thân cũng lảo đảo. Tước Nhi vội vàng đỡ Tả Xu Nhàn, lúc này nàng ta cũng đầm đìa mồ hôi, thấp giọng nói: "Nương nương, chúng ta quay về đi..."
Không biết tại sao, Tả Xu Nhàn chỉ về nhà ở hai ngày, lúc hồi cung thì tâm trạng không những không tốt lên mà còn ngày càng kém. Sau khi dùng bữa trưa, ngự y đến bắt mạch cho Tiền lương đệ như thường lệ, người đến là La thái y. Vì mạch tượng của Tiền lương đệ ổn định nên La thái y rời đi rất nhanh, Tả Xu Nhàn cũng vì vậy mà nổi giận, nói rằng bây giờ La thái y gì đó thấy nàng ta không mang thai, nên còn không thèm "thuận tiện" kiểm tra cho nàng ta nữa.
Tước Nhi khuyên vài câu vẫn không có tác dụng, Tả Xu Nhàn vẫn rất tức giận, cuối cùng dứt khoát đến điện Tử Yên mang vận xui cho Tiền lương đệ.
Tả Xu Nhàn miễn cưỡng đứng vững, đẩy Tước Nhi ra: "Quay về cái gì?! Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiện tỳ đó nói gì không? Nàng ta nói bổn cung không thể vào! Cả Đông Cung này, có chỗ nào bổn cung không thể vào?!"
Nói rồi tiếp tục tiến lên.
Hạ nhân trong điện Tử Yên đều rất lo lắng, nhưng nhìn khí thế của thái tử phi thì cũng không dám vươn tay ngăn cản, người nào người nấy đều rất khó xử. Sau đó Tả Xu Nhàn trực tiếp xông vào tẩm cung của Tiền lương đệ, đẩy cửa bước vào.
Thị nữ bên trong hét lên một tiếng: "Người nào? Dám xông vào điện Tử Yên!"
Tả Xu Nhàn đứng ở cửa, lạnh lùng cười nói: "Đừng nói là xông vào điện Tử Yên, bổn cung còn dỡ cả cái điện Tử Yên này được!"
"... Tỷ tỷ?" Tiền lương đệ được thị nữ thân cận đỡ dậy, bước qua bình phong, thấy Tả Xu Nhàn liền dịu dàng hành lễ: "Thần thiếp không biết tỷ tỷ tới nên không ra ngoài nghênh tiếp, thần thiếp thất lễ."
Tả Xu Nhàn cười như không cười: "Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta chỉ có một muội muội, không phải ngươi."
Tiền lương đệ nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ khó hiểu.
Ngày thường, mặc dù Tả Xu Nhàn không hẳn là dễ chịu với mấy người nàng ta, nhưng ít nhất vẫn giữ hình tượng rất tốt, ngày thường cũng bảo bọn họ không cần gọi nương nương, gọi tỷ tỷ là được. Bây giờ tại sao lại vừa hung dữ xông vào, vừa không cho gọi tỷ tỷ? Lẽ nào là do mất con nên ghen tị đến phát điên rồi?
Trong lòng Tiền lương đệ cười lạnh, nhưng ngoài mặt dịu dàng yếu ớt nói: "Nương nương... Thần thiếp thất lễ rồi."
"Một câu thất lễ hai câu thất lễ, nói cho ai nghe? Ngoài miệng thì rất ngọt ngào, tại sao hành lễ còn cần người đỡ?" Tả Xu Nhàn lạnh lùng nói.
Tiền lương đệ ngẩn ra.
Vì Tả Xu Nhàn chưa cho nàng ta bình thân nên nàng ta vẫn đang giữ tư thế khom lưng nửa quỳ, thị nữ đương nhiên vẫn đỡ nàng ta. Nàng ta chỉ đành nói: "Chuyện này quả thực do thần thiếp không đúng, nhưng thần thiếp đang mang thai..."
Chưa nói dứt lời, Tả Xu Nhàn đột nhiên cầm chén trà ở một bên lên, tàn nhẫn ném về phía Tiền lương đệ!
Chén sứ rơi vỡ trên đất, Tiền lương đệ khẽ kêu một tiếng, sau đó nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ khó tin. Nhưng Tả Xu Nhàn còn tức giận hơn nàng ta: "Mang thai, ngươi tưởng bổn cung không biết ngươi đang mang thai?! Bây giờ trên dưới hoàng cung, có ai không biết bổn cung vừa mất con thì ngươi đã mang thai?! Có ai không biết?!"
Tiền lương đệ run rẩy nói: "Nương nương mất con, thần thiếp cũng rất đau buồn, nhưng..."
"Nhưng gì mà nhưng?! Bổn cung mới là chính cung, mới là đích thê của thái tử! Ngươi là thứ gì mà dám vội vàng mang thai. Trước đây thái tử rất ít khi chạm vào ngươi, ngươi thì hay rồi, nhân lúc bổn cung bị thương để câu dẫn thái tử!" Mặc dù có một nửa là Tả Xu Nhàn đang diễn kịch, nhưng nửa còn lại cũng là thực sự oán hận.
Tiền lương đệ ngước mắt, khó hiểu: "Thái tử gia đương nhiên thường qua đêm ở điện Trường Tín, nhưng cũng không phải rất ít khi chạm vào thần thiếp. Thái tử gia xử lý chính sự ở thư phòng, hầu hết là thần thiếp ở cạnh, lúc ra ngoài cũng thường đưa thần thiếp theo, lẽ nào nương nương không biết?"
Lần này đến lượt Tả Xu Nhàn ngẩn người.
Không biết?
Nàng ta quả thực không biết!
Tả Xu Nhàn bật cười như tự giễu, sau đó đột nhiên lạnh mặt, chỉ vào Tiền lương đệ nói: "Ngươi, phá thai cho ta."
Tiền lương đệ vốn tưởng nàng ta tới phát điên, nào ngờ nàng ta điên thật! Phá thai?!
Tiền lương đệ và thị nữ đều sững sờ, nhưng Tả Xu Nhàn lại bước hai bước về phía bọn họ: "Ngươi phá thai, bổn cung có thể tha ngươi một mạng. Nếu ngươi không chịu, bổn cung chỉ có thể ban chết cho ngươi, sau đó... một nhà hai mạng."
Tiền lương đệ khẽ run rẩy, thầm nghĩ tại sao người đến báo tin cho hoàng hậu và thái tử còn chưa tới?! Nàng ta được thị nữ đỡ lùi lại vài bước, nói: "Nương nương, người muốn mạng của thần thiếp, đương nhiên là được. Nhưng đứa bé là huyết nhục của thái tử gia, là nhi tử của hoàng gia, người không thể..."
"Ta có gì mà không thể!" Tả Xu Nhàn lấy một viên xạ hương từ tay áo ra: "Nào, trực tiếp nhét vào miệng nàng ta cho ta."
Lời này là nói với Tước Nhi.
Tước Nhi cũng không ngờ thái tử phi sẽ làm thật!
Nàng ta lắc đầu: "Nương nương, người đừng kích động, chuyện này, chuyện này..."
Tả Xu Nhàn có chút ghét bỏ đẩy nàng ta ra: "Được, ngươi không ra tay, vậy để ta đích thân làm!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy thị nữ khác của Tiền lương đệ vội vàng ngăn Tả Xu Nhàn lại. Tả Xu Nhàn nửa thật nửa giả đẩy bọn họ ra, muốn đút cho Tiền lương đệ. Lúc này, bên ngoài bất chợt ồn ào, sau đó truyền đến giọng nói mà Tả Xu Nhàn rất quen thuộc: "Làm loạn gì thế?!"
Là thái tử.
Vậy mà thái tử đã rời khỏi biệt viện!
Tả Xu Nhàn chỉ đoán được có người đi mời hoàng hậu, nhưng không ngờ Tiền lương đệ còn dám cho người đi mời thái tử, hơn nữa thái tử còn thực sự dám ra ngoài...
Thái tử thấy Tả Xu Nhàn liền nhíu chặt mày, thấy thứ trong tay nàng ta liền nói: "A Nhàn, trong tay nàng cầm thứ gì?!"
Tả Xu Nhàn không lên tiếng, nhưng Tiền lương đệ bắt đầu khóc lóc: "Gia, là xạ hương... Nương nương nói muốn cho thần thiếp ăn xạ hương, để phá đứa bé..."
Thái tử ngẩn người, tiến lên vài bước với vẻ khó tin, đoạt lấy xạ hương từ tay Tả Xu Nhàn, gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Tả Xu Nhàn, cuối cùng mạnh bạo ném viên xạ hương ra ngoài!
Hắn ta nói: "Có phải nàng điên rồi không?!"
Sau đó hắn ta vội vàng bước đến bên cạnh Tiền lương đệ: "A Mẫn, nàng không sao chứ?"
Tiền lương đệ lao vào lòng thái tử: "Hu hu, gia, thần thiếp không sao... Chỉ hơi sợ thôi..."
Ngoại trừ ban đầu hơi bất ngờ thì bây giờ Tả Xu Nhàn đã bình tĩnh trở lại. Nàng ta ngước mắt, thờ ơ nhìn thái tử và Tiền lương đệ đang ấm ức khóc lóc trong lòng hắn ta: "Thần thiếp làm sao? Không phải thần thiếp cũng mất con sao? Tại sao nàng ta không thể như vậy?"
"Nàng đừng vô lý kiếm chuyện! Con nàng mất, ta cũng rất phiền lòng, nàng không ở điện Trường Tín tĩnh dưỡng đợi ta ra ngoài, chạy tới điện Tử Yên làm loạn cái gì?! Lẽ nào bây giờ nàng hại A Mẫn thì con của nàng quay về được sao?!" Thái tử tức giận.
Tả Xu Nhàn vốn chỉ đóng kịch, nhưng bây giờ lại thực sự nguội lạnh: "Thái tử gia, chàng luôn miệng nói 'con của nàng', đúng, đây là con của thần thiếp, nhưng lẽ nào không phải con của chàng sao?! Tại sao, tại sao lúc con nàng ta gặp nguy, chàng có thể mặc kệ ý chỉ của hoàng thượng mà rời khỏi biệt viện để bảo vệ nàng ta, còn đêm đó chàng lại không thể mở cửa một chút, cho thần thiếp vào?! Thích khách đó còn cách cửa rất xa, rất xa!"
Sắc mặt thái tử xanh đen nhìn Tả Xu Nhàn, cảm xúc của hắn ta cũng rất phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Nàng đã biết ta ở biệt viện, phụ hoàng không cho ta ra ngoài, tại sao còn không an phận, nhất quyết muốn gây chuyện?!"
Tả Xu Nhàn bình tĩnh nói: "Thái tử gia, hôm nay Tiền Mẫn không đi thì thần thiếp đi... Nếu thái tử chàng còn niệm chút tình, vậy bảo nàng ta phá đứa con đó! Nếu không... đời này thần thiếp không muốn gặp lại chàng nữa, chỉ xin chàng cho thần thiếp rời đi!"
Thái tử sững sờ, không ngờ Tả Xu Nhàn sẽ nói vậy. Lúc này có thêm một người bước vào tẩm cung, đanh giọng nói: "Vậy ngươi đi đi!"
Là hoàng hậu tới muộn.
Tả Xu Nhàn, thái tử và Tiền lương đệ đồng thời nhìn về phía cửa. Hoàng hậu quả nhiên vừa khỏi bệnh, sắc mặt không hề tốt, có điều lúc này nàng ta không chút biểu cảm, lồng ngực lại phập phồng rất lợi hại, rõ ràng đang rất tức giận.
Thái tử: "Mẫu hậu..."
Tả Xu Nhàn và Tiền lương đệ cũng gượng gạo hành lễ.
Hoàng hậu liếc Tiền lương đệ một cái: "Ngươi đang mang thai, bình thân đi. Còn ngươi..."
Hoàng hậu bước đến trước mặt Tả Xu Nhàn, đột nhiên thô bạo tát Tả Xu Nhàn một cái!
Tả Xu Nhàn bị tát cho sững người, ngây ngốc nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu nheo mắt nói: "Ngươi khiến bổn cung quá thất vọng! Ban đầu ngươi còn hiểu chuyện, bây giờ tại sao lại biến thành bộ dạng này?! Rốt cuộc ngươi nghĩ gì thế?! Đến cả con của thái tử cũng dám hại... Ngươi có biết tương lai ngươi là người ngồi lên vị trí của bổn cung, ngươi có biết thế nào là mẫu nghi thiên hạ không?! Nếu có tính xấu của ngươi, có phải bổn cung cũng nên hại chết hết những hoàng tử công chúa khác trong cung không?!"
Lúc này Tả Xu Nhàn vốn nên cúi đầu im lặng hoặc ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng nàng ta vẫn quật cường nói: "Không... Người chưa từng mất con! Còn ta không giống!"
Hoàng hậu tức đến run rẩy: "Đúng là không biết tốt xấu! Tính tình như vậy, sau này làm sao có thể chưởng quản hậu cung... Được lắm, không phải ngươi nói để ngươi đi sao? Tiền triều không phải chưa từng có chuyện thái tử phế thê, nhưng từ khi Đại Mẫn lập triều thì chưa từng có tiền lệ. Vậy ngươi làm tiền lệ đi!"
Thái tử nhất thời kinh hãi: "Mẫu hậu..."
Hắn ta liếc Tả Xu Nhàn một cái, có ý ra hiệu cho nàng ta. Bây giờ hoàng hậu đang tức giận, nhưng chỉ cần Tả Xu Nhàn nhận lỗi, chuyện này vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Nhưng Tả Xu Nhàn lại giống như đã điên: "Người hà tất phải dùng chuyện này để doạ ta?! Trong lòng ta sớm đã nguội lạnh, cho dù bị hưu thật cũng không sao!"
Thái tử: "A Nhàn!"
Hoàng hậu lạnh giọng nói: "Được! Đây là tự ngươi nói! Thái tử, con mau quay về biệt viện, đừng để người khác phát hiện con tới đây. Chuyện phế thê để bổn cung bẩm báo với hoàng thượng."
Thái tử: "Mẫu hậu..."
"Nữ tử này không những không thể giúp con, tính tình này thậm chí chỉ hại con!" Thái hậu nói.
Thái tử nhìn hoàng hậu, sau đó lại nhìn Tả Xu Nhàn, cuối cùng chỉ vỗ mu bàn tay Tiền lương đệ để trấn an, sau đó phất tay rời khỏi tẩm cung.
Hắn ta dễ dàng chấp nhận quyết định này như vậy, Tả Xu Nhàn cười lạnh vài tiếng, ngã ngồi xuống đất. Hoàng hậu nhìn nàng ta, lắc lắc đầu, sau đó bảo hạ nhân đỡ Tả Xu Nhàn rời khỏi điện Tử Yên, đồng thời ra lệnh nàng ta không được bước vào điện Tử Yên một bước.
Sau khi phân phó, hoàng hậu rời đi, có vẻ định trực tiếp đi tìm hoàng thượng.
Tả Xu Nhàn ngồi trong điện Trường Tín, Tước Nhi ở bên cạnh khóc rất thương tâm. Tả Xu Nhàn nói: "Khóc cái gì? Có gì mà khóc... Cũng phải, sau này bổn cung đi rồi, ngươi ở trong cung khó tránh bị người khác bắt nạt. Ta để lại ít tiền cho ngươi, ngươi hầu hạ bổn cung ba năm, cũng xem như tận tâm tận lực... Đến lúc đó tìm một vị trí khác, là được."
Tước Nhi thút thít: "Nương nương, người hà tất phải như vậy..."
"Đúng vậy... Hà tất chứ..." Tả Xu Nhàn nhắm mắt, cảm thấy ba năm này như một giấc mộng, xoay vần, thoáng qua.
...
Chuyện thái tử phế thê rất nhanh đã truyền đến tai tất cả mọi người, trên thực tế, lúc hoàng thượng nghe tin Tả Xu Nhàn ép Tiền lương đệ phá thai thì rất kinh ngạc. Hoàng hậu còn khóc lóc kể hết những điểm không tốt của Tả Xu Nhàn ra, nhưng Tả Xu Nhàn bị hành thích vì hoàng thượng không cho vào ngự thư phòng, nên ông ta vốn cũng có chút áy náy và hổ thẹn với Tả Xu Nhàn.
Người quyền cao chức trọng rất sợ người có oán hận ở bên cạnh, đặc biệt là biết Tả Xu Nhàn tàn nhẫn như vậy, còn mang xạ hương đến ép người khác phá thai, hoàng thượng không do dự nhiều đã đồng ý chuyện thái tử phế thê.
Vẫn may Tả Xu Tĩnh là Hoài vương phi, Tả Văn Đạo và Tả Hạo Vũ đều có chức quan, nên Tả Xu Nhàn không đến mức bị đẩy vào đình Thái Dịch, chỉ bị đưa về nhà mẹ.
Lúc này Tả Văn Đạo đã quay về, biết chuyện thì rất kinh ngạc, Ôn Xảo Giai càng khóc đến thảm thương. Bà không hiểu tại sao nhi nữ nhà mình lại xui xẻo như vậy, mất con đã đành, còn bị phế thê, đúng là không thể tin nổi!
Nhưng lúc này Tả Xu Nhàn không thể nói gì, chỉ khéo léo nói với Ôn Xảo Giai rằng bị phế cũng do bản thân tự nguyện. Ôn Xảo Giai đương nhiên không tin, nhưng lúc này vụ án của Tưởng Khâm chưa định, Tả Xu Nhàn chỉ có thể tuân theo giao ước, không thể nói nhiều.
Mà sau khi Tả Xu Nhàn quay về Tả gia, bên phía Hoài Vương cuối cùng cũng có động tĩnh.
Hoài Vương khó xử nói với hoàng thượng, trước đó thẩm vấn Lê Thời Huy không có kết quả, nhưng bây giờ lại hỏi được một chuyện khiến người khác chấn động. Chuyện này quan trọng, hắn không dám nghe nhiều nên đến bẩm báo với hoàng thượng trước, hy vọng hoàng thượng có thể triệu Lê Thời Huy, đích thân nghe ông ta thú tội.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Hoài Vương, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, gật đầu đồng ý.
...
Lê Thời Huy quỳ trên đất, tay chân đều bị trói bởi xích sắt nặng nề, còn ngồi trước mặt ông ta, chỉ có hoàng thượng không chút biểu cảm, bộ dạng già nua.
Nơi này không phải ngự thư phòng mà là một gian phòng nhỏ trong cung. Để tránh người khác biết chuyện hoàng thượng bí mật triệu Lê Thời Huy, hoàng thượng cố tình gặp ông ta ở đây, đương nhiên là vì chuyện của hoàng hậu.
Hoài Vương không hề tiến vào, cũng không biết Lê Thời Huy đã nói gì, chỉ đứng canh ở bên ngoài. Đợi sau khi Lê Thời Huy nói xong, hoàng thượng lập tức triệu kiến La Nghĩa, sau đó La Nghĩa, hoàng thượng, Lê Thời Huy ở trong đó cả buổi chiều, cuối cùng khi hoàng thượng bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, phất tay, hạ một ý chỉ: Ban cho hoàng hậu một dải lụa trắng ba thước, phế truất thái tử, giam suốt đời ở đình Thái Dịch. La Nghĩa và Lê Thời Huy đày vào thiên lao, sau thu xử trảm.
Cát bụi, rốt cuộc lắng xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
= = Viết tình tiết này quá lâu, cảm giác mọi người thiếu sự hưng phấn, cuối cùng cũng chốt rồi... Thở phào
Tiếp theo lại quay về thái hậu và Hoài Vương =.=, sau đó nữa chắc là hoàn rồi...!
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Tả Xu Nhàn trừng to mắt nhìn ông ta, bất giác lui về sau hai bước.
Hành động này của nàng ta khiến Lê Thời Huy ngẩn ra, sau đó tức giận nói: "Là người?! Là người?!"
Tả Xu Nhàn chỉ lắc đầu, hoảng loạn lùi về sau thêm vài bước. Lê Thời Huy đanh giọng nói: "Không, không phải ngươi... Sao người dám... Là hoàng hậu, có phải là hoàng hậu không?!"
Tả Xu Nhàn run giọng nói: "Lê, Lê đại nhân, ngài hà tất phải khổ như vậy?! Bây giờ chỉ cần ngài uống rượu, sau này hoàng hậu và thái tử sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngài! Tương lai thái tử đăng cơ, sửa lại án sai cho ngài, truy phong danh hiệu hầu tước gì đó cho ngài đều được!"
"Được lắm, được lắm, vậy mà các người lại muốn ta chết!!!" Lê Thời Huy gào lên, vươn tay muốn bóp cổ Tả Xu Nhàn, nhưng vì tay chân đều bị xích nên không thể chạm vào nàng ta.
Dù vậy, Tả Xu Nhàn vẫn bị doạ sợ, nàng ta hét chói tai, cai ngục bên ngoài lập tức xông vào. Sau khi cai ngục đi qua phòng giam mà Hoài Vương ở, hắn liền thong thả bước ra ngoài.
Hai cai ngục đó lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện gì!?"
Tả Xu Nhàn không đáp, chỉ vội vàng rời khỏi phòng giam, dường như vô cùng sợ hãi: "Không biết Lê đại nhân nổi điên cái gì..."
Lê Thời Huy gào thét trong ngục: "Độc phụ! Độc phụ! Đám độc phụ các ngươi!!! Các ngươi muốn giết ta!"
Hoài Vương ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn Tả Xu Nhàn: "Thái tử phi điện hạ, rốt cuộc người đã làm gì?"
Tả Xu Nhàn nói: "Bổn cung không làm gì cả... Là Lê đại nhân nổi điên, loại người điên này, Hoài Vương vẫn nên sớm ngày thẩm vấn cho tốt. Sao nhiều ngày như vậy rồi vẫn chưa có kết quả, lẽ nào muốn để hắn ở đây phát điên cả đời sao?!"
Hoài Vương lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần thái tử phi nhọc lòng."
Lê Thời Huy nhìn hai người ngoài ngục, cảm thấy vô cùng châm biếm. Người mà ông ta cho là cứu tinh lại tới giết ông ta. Còn Hoài Vương mà ông ta cho rằng muốn lấy mạng mình, lúc này lại vô tình cứu ông ta một mạng!
Tả Xu Nhàn liếc nhìn Lê Thời Huy trong ngục, thấy hai mắt ông ta trừng lớn, có thể phát điên bất cứ lúc nào thì không khỏi sợ hãi: "Ta, ta thăm Lê đại nhân xong rồi, đi trước đây..."
Hoài Vương nhíu mày gật đầu, xem như đồng ý cho nàng ta rời đi. Tả Xu Nhàn không nhìn Lê Thời Huy thêm lần nào nữa, xoay người rời đi. Hoài Vương vẫn giữ biểu cảm không vui, bước vào phòng giam: "Lê Thời Huy, ngươi phát điên cái gì?"
Ngón tay Lê Thời Huy khẽ run, chỉ vào bọt khí vẫn chưa tiêu tan hết trên đất: "Tự ngươi xem đi! Độc phụ đó, còn muốn hại chết ta..."
"Một phạm nhân như ngươi dám chỉ thẳng mặt thái tử phi mà mắng, cũng rất to gan." Hoài Vương chắp tay nhìn ông ta, trong mắt đầy vẻ không vui, sau đó ánh mắt hắn lướt qua bọt khí trên đất, tỏ vẻ kinh ngạc: "Trong rượu quả thực có độc?"
Lê Thời Huy nói: "Vương gia có thể tìm người tới thử!"
Hoài Vương lắc đầu, như cười như không nhìn ông ta: "Không cần. Có điều bổn vương quả thực không ngờ thái tử phi điện hạ lại to gan như vậy, dám làm loại chuyện này trước mặt bổn vương, hơn nữa còn dễ dàng bị ta phát hiện. Lẽ nào, là Lê đại nhân và thái tử phi điện hạ hợp tác diễn một vở kịch? Bằng không, công khai hạ độc hại ngươi như vậy, nếu ngươi chết thật, nàng ta cũng không tránh khỏi hình phạt."
Lê Thời Huy cảm thấy rất oan uổng, ông ta suýt chết đó! Vậy mà còn bị Hoài Vương nghi ngờ là thông đồng với Tả Xu Nhàn!
Lê Thời Huy nói: "Nàng ta là thái tử phi, còn là tỷ tỷ ruột của vương phi người. Người, hoàng thượng, đều sẽ không phạt nàng ta! Nàng ta hà tất phải sợ bị phạt! Huống hồ còn có hoàng hậu chống lưng..."
Hoài Vương nghe vậy liền giả bộ kinh ngạc: "Hoàng hậu? Ngươi một lòng vì hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lại sai người mưu hại ngươi... Ha, Lê đại nhân, ngươi hà tất phải khổ vậy?"
Lê Thời Huy cắn môi, không lên tiếng.
Hoài Vương nói tiếp: "Có điều nhiều ngày như vậy rồi, bổn vương xem như đã hiểu được sự trung thành của Lê đại nhân với hoàng hậu, nếu đã như vậy, Lê đại nhân đợi ở đây đi. Hoàng thượng cũng đang thúc giục giải quyết vụ án này, mấy ngày tới bổn vương sẽ ra phán quyết. Lê đại nhân, ta đi trước."
Hoài Vương nói rồi định rời đi, Lê Thời Huy chợt cao giọng nói: "Vương gia dừng bước!"
Hoài Vương dừng bước, quay đầu nhìn ông ta, trong mắt loé lên ý cười.
...
"Nương nương, nương nương người không thể vào..." Tiểu nha hoàn canh cửa điện Tử Yên gấp đến mức đỏ bừng mặt, vươn tay định ngăn cản Tả Xu Nhàn. Tả Xu Nhàn không nói hai lời, trực tiếp đạp lên chân tiểu nha hoàn đó, tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống.
Tả Xu Nhàn vẫn chưa khoẻ hẳn, mặc dù đã đạp tiểu nha hoàn đó ra nhưng bản thân cũng lảo đảo. Tước Nhi vội vàng đỡ Tả Xu Nhàn, lúc này nàng ta cũng đầm đìa mồ hôi, thấp giọng nói: "Nương nương, chúng ta quay về đi..."
Không biết tại sao, Tả Xu Nhàn chỉ về nhà ở hai ngày, lúc hồi cung thì tâm trạng không những không tốt lên mà còn ngày càng kém. Sau khi dùng bữa trưa, ngự y đến bắt mạch cho Tiền lương đệ như thường lệ, người đến là La thái y. Vì mạch tượng của Tiền lương đệ ổn định nên La thái y rời đi rất nhanh, Tả Xu Nhàn cũng vì vậy mà nổi giận, nói rằng bây giờ La thái y gì đó thấy nàng ta không mang thai, nên còn không thèm "thuận tiện" kiểm tra cho nàng ta nữa.
Tước Nhi khuyên vài câu vẫn không có tác dụng, Tả Xu Nhàn vẫn rất tức giận, cuối cùng dứt khoát đến điện Tử Yên mang vận xui cho Tiền lương đệ.
Tả Xu Nhàn miễn cưỡng đứng vững, đẩy Tước Nhi ra: "Quay về cái gì?! Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiện tỳ đó nói gì không? Nàng ta nói bổn cung không thể vào! Cả Đông Cung này, có chỗ nào bổn cung không thể vào?!"
Nói rồi tiếp tục tiến lên.
Hạ nhân trong điện Tử Yên đều rất lo lắng, nhưng nhìn khí thế của thái tử phi thì cũng không dám vươn tay ngăn cản, người nào người nấy đều rất khó xử. Sau đó Tả Xu Nhàn trực tiếp xông vào tẩm cung của Tiền lương đệ, đẩy cửa bước vào.
Thị nữ bên trong hét lên một tiếng: "Người nào? Dám xông vào điện Tử Yên!"
Tả Xu Nhàn đứng ở cửa, lạnh lùng cười nói: "Đừng nói là xông vào điện Tử Yên, bổn cung còn dỡ cả cái điện Tử Yên này được!"
"... Tỷ tỷ?" Tiền lương đệ được thị nữ thân cận đỡ dậy, bước qua bình phong, thấy Tả Xu Nhàn liền dịu dàng hành lễ: "Thần thiếp không biết tỷ tỷ tới nên không ra ngoài nghênh tiếp, thần thiếp thất lễ."
Tả Xu Nhàn cười như không cười: "Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta chỉ có một muội muội, không phải ngươi."
Tiền lương đệ nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ khó hiểu.
Ngày thường, mặc dù Tả Xu Nhàn không hẳn là dễ chịu với mấy người nàng ta, nhưng ít nhất vẫn giữ hình tượng rất tốt, ngày thường cũng bảo bọn họ không cần gọi nương nương, gọi tỷ tỷ là được. Bây giờ tại sao lại vừa hung dữ xông vào, vừa không cho gọi tỷ tỷ? Lẽ nào là do mất con nên ghen tị đến phát điên rồi?
Trong lòng Tiền lương đệ cười lạnh, nhưng ngoài mặt dịu dàng yếu ớt nói: "Nương nương... Thần thiếp thất lễ rồi."
"Một câu thất lễ hai câu thất lễ, nói cho ai nghe? Ngoài miệng thì rất ngọt ngào, tại sao hành lễ còn cần người đỡ?" Tả Xu Nhàn lạnh lùng nói.
Tiền lương đệ ngẩn ra.
Vì Tả Xu Nhàn chưa cho nàng ta bình thân nên nàng ta vẫn đang giữ tư thế khom lưng nửa quỳ, thị nữ đương nhiên vẫn đỡ nàng ta. Nàng ta chỉ đành nói: "Chuyện này quả thực do thần thiếp không đúng, nhưng thần thiếp đang mang thai..."
Chưa nói dứt lời, Tả Xu Nhàn đột nhiên cầm chén trà ở một bên lên, tàn nhẫn ném về phía Tiền lương đệ!
Chén sứ rơi vỡ trên đất, Tiền lương đệ khẽ kêu một tiếng, sau đó nhìn Tả Xu Nhàn với vẻ khó tin. Nhưng Tả Xu Nhàn còn tức giận hơn nàng ta: "Mang thai, ngươi tưởng bổn cung không biết ngươi đang mang thai?! Bây giờ trên dưới hoàng cung, có ai không biết bổn cung vừa mất con thì ngươi đã mang thai?! Có ai không biết?!"
Tiền lương đệ run rẩy nói: "Nương nương mất con, thần thiếp cũng rất đau buồn, nhưng..."
"Nhưng gì mà nhưng?! Bổn cung mới là chính cung, mới là đích thê của thái tử! Ngươi là thứ gì mà dám vội vàng mang thai. Trước đây thái tử rất ít khi chạm vào ngươi, ngươi thì hay rồi, nhân lúc bổn cung bị thương để câu dẫn thái tử!" Mặc dù có một nửa là Tả Xu Nhàn đang diễn kịch, nhưng nửa còn lại cũng là thực sự oán hận.
Tiền lương đệ ngước mắt, khó hiểu: "Thái tử gia đương nhiên thường qua đêm ở điện Trường Tín, nhưng cũng không phải rất ít khi chạm vào thần thiếp. Thái tử gia xử lý chính sự ở thư phòng, hầu hết là thần thiếp ở cạnh, lúc ra ngoài cũng thường đưa thần thiếp theo, lẽ nào nương nương không biết?"
Lần này đến lượt Tả Xu Nhàn ngẩn người.
Không biết?
Nàng ta quả thực không biết!
Tả Xu Nhàn bật cười như tự giễu, sau đó đột nhiên lạnh mặt, chỉ vào Tiền lương đệ nói: "Ngươi, phá thai cho ta."
Tiền lương đệ vốn tưởng nàng ta tới phát điên, nào ngờ nàng ta điên thật! Phá thai?!
Tiền lương đệ và thị nữ đều sững sờ, nhưng Tả Xu Nhàn lại bước hai bước về phía bọn họ: "Ngươi phá thai, bổn cung có thể tha ngươi một mạng. Nếu ngươi không chịu, bổn cung chỉ có thể ban chết cho ngươi, sau đó... một nhà hai mạng."
Tiền lương đệ khẽ run rẩy, thầm nghĩ tại sao người đến báo tin cho hoàng hậu và thái tử còn chưa tới?! Nàng ta được thị nữ đỡ lùi lại vài bước, nói: "Nương nương, người muốn mạng của thần thiếp, đương nhiên là được. Nhưng đứa bé là huyết nhục của thái tử gia, là nhi tử của hoàng gia, người không thể..."
"Ta có gì mà không thể!" Tả Xu Nhàn lấy một viên xạ hương từ tay áo ra: "Nào, trực tiếp nhét vào miệng nàng ta cho ta."
Lời này là nói với Tước Nhi.
Tước Nhi cũng không ngờ thái tử phi sẽ làm thật!
Nàng ta lắc đầu: "Nương nương, người đừng kích động, chuyện này, chuyện này..."
Tả Xu Nhàn có chút ghét bỏ đẩy nàng ta ra: "Được, ngươi không ra tay, vậy để ta đích thân làm!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy thị nữ khác của Tiền lương đệ vội vàng ngăn Tả Xu Nhàn lại. Tả Xu Nhàn nửa thật nửa giả đẩy bọn họ ra, muốn đút cho Tiền lương đệ. Lúc này, bên ngoài bất chợt ồn ào, sau đó truyền đến giọng nói mà Tả Xu Nhàn rất quen thuộc: "Làm loạn gì thế?!"
Là thái tử.
Vậy mà thái tử đã rời khỏi biệt viện!
Tả Xu Nhàn chỉ đoán được có người đi mời hoàng hậu, nhưng không ngờ Tiền lương đệ còn dám cho người đi mời thái tử, hơn nữa thái tử còn thực sự dám ra ngoài...
Thái tử thấy Tả Xu Nhàn liền nhíu chặt mày, thấy thứ trong tay nàng ta liền nói: "A Nhàn, trong tay nàng cầm thứ gì?!"
Tả Xu Nhàn không lên tiếng, nhưng Tiền lương đệ bắt đầu khóc lóc: "Gia, là xạ hương... Nương nương nói muốn cho thần thiếp ăn xạ hương, để phá đứa bé..."
Thái tử ngẩn người, tiến lên vài bước với vẻ khó tin, đoạt lấy xạ hương từ tay Tả Xu Nhàn, gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Tả Xu Nhàn, cuối cùng mạnh bạo ném viên xạ hương ra ngoài!
Hắn ta nói: "Có phải nàng điên rồi không?!"
Sau đó hắn ta vội vàng bước đến bên cạnh Tiền lương đệ: "A Mẫn, nàng không sao chứ?"
Tiền lương đệ lao vào lòng thái tử: "Hu hu, gia, thần thiếp không sao... Chỉ hơi sợ thôi..."
Ngoại trừ ban đầu hơi bất ngờ thì bây giờ Tả Xu Nhàn đã bình tĩnh trở lại. Nàng ta ngước mắt, thờ ơ nhìn thái tử và Tiền lương đệ đang ấm ức khóc lóc trong lòng hắn ta: "Thần thiếp làm sao? Không phải thần thiếp cũng mất con sao? Tại sao nàng ta không thể như vậy?"
"Nàng đừng vô lý kiếm chuyện! Con nàng mất, ta cũng rất phiền lòng, nàng không ở điện Trường Tín tĩnh dưỡng đợi ta ra ngoài, chạy tới điện Tử Yên làm loạn cái gì?! Lẽ nào bây giờ nàng hại A Mẫn thì con của nàng quay về được sao?!" Thái tử tức giận.
Tả Xu Nhàn vốn chỉ đóng kịch, nhưng bây giờ lại thực sự nguội lạnh: "Thái tử gia, chàng luôn miệng nói 'con của nàng', đúng, đây là con của thần thiếp, nhưng lẽ nào không phải con của chàng sao?! Tại sao, tại sao lúc con nàng ta gặp nguy, chàng có thể mặc kệ ý chỉ của hoàng thượng mà rời khỏi biệt viện để bảo vệ nàng ta, còn đêm đó chàng lại không thể mở cửa một chút, cho thần thiếp vào?! Thích khách đó còn cách cửa rất xa, rất xa!"
Sắc mặt thái tử xanh đen nhìn Tả Xu Nhàn, cảm xúc của hắn ta cũng rất phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Nàng đã biết ta ở biệt viện, phụ hoàng không cho ta ra ngoài, tại sao còn không an phận, nhất quyết muốn gây chuyện?!"
Tả Xu Nhàn bình tĩnh nói: "Thái tử gia, hôm nay Tiền Mẫn không đi thì thần thiếp đi... Nếu thái tử chàng còn niệm chút tình, vậy bảo nàng ta phá đứa con đó! Nếu không... đời này thần thiếp không muốn gặp lại chàng nữa, chỉ xin chàng cho thần thiếp rời đi!"
Thái tử sững sờ, không ngờ Tả Xu Nhàn sẽ nói vậy. Lúc này có thêm một người bước vào tẩm cung, đanh giọng nói: "Vậy ngươi đi đi!"
Là hoàng hậu tới muộn.
Tả Xu Nhàn, thái tử và Tiền lương đệ đồng thời nhìn về phía cửa. Hoàng hậu quả nhiên vừa khỏi bệnh, sắc mặt không hề tốt, có điều lúc này nàng ta không chút biểu cảm, lồng ngực lại phập phồng rất lợi hại, rõ ràng đang rất tức giận.
Thái tử: "Mẫu hậu..."
Tả Xu Nhàn và Tiền lương đệ cũng gượng gạo hành lễ.
Hoàng hậu liếc Tiền lương đệ một cái: "Ngươi đang mang thai, bình thân đi. Còn ngươi..."
Hoàng hậu bước đến trước mặt Tả Xu Nhàn, đột nhiên thô bạo tát Tả Xu Nhàn một cái!
Tả Xu Nhàn bị tát cho sững người, ngây ngốc nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu nheo mắt nói: "Ngươi khiến bổn cung quá thất vọng! Ban đầu ngươi còn hiểu chuyện, bây giờ tại sao lại biến thành bộ dạng này?! Rốt cuộc ngươi nghĩ gì thế?! Đến cả con của thái tử cũng dám hại... Ngươi có biết tương lai ngươi là người ngồi lên vị trí của bổn cung, ngươi có biết thế nào là mẫu nghi thiên hạ không?! Nếu có tính xấu của ngươi, có phải bổn cung cũng nên hại chết hết những hoàng tử công chúa khác trong cung không?!"
Lúc này Tả Xu Nhàn vốn nên cúi đầu im lặng hoặc ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng nàng ta vẫn quật cường nói: "Không... Người chưa từng mất con! Còn ta không giống!"
Hoàng hậu tức đến run rẩy: "Đúng là không biết tốt xấu! Tính tình như vậy, sau này làm sao có thể chưởng quản hậu cung... Được lắm, không phải ngươi nói để ngươi đi sao? Tiền triều không phải chưa từng có chuyện thái tử phế thê, nhưng từ khi Đại Mẫn lập triều thì chưa từng có tiền lệ. Vậy ngươi làm tiền lệ đi!"
Thái tử nhất thời kinh hãi: "Mẫu hậu..."
Hắn ta liếc Tả Xu Nhàn một cái, có ý ra hiệu cho nàng ta. Bây giờ hoàng hậu đang tức giận, nhưng chỉ cần Tả Xu Nhàn nhận lỗi, chuyện này vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Nhưng Tả Xu Nhàn lại giống như đã điên: "Người hà tất phải dùng chuyện này để doạ ta?! Trong lòng ta sớm đã nguội lạnh, cho dù bị hưu thật cũng không sao!"
Thái tử: "A Nhàn!"
Hoàng hậu lạnh giọng nói: "Được! Đây là tự ngươi nói! Thái tử, con mau quay về biệt viện, đừng để người khác phát hiện con tới đây. Chuyện phế thê để bổn cung bẩm báo với hoàng thượng."
Thái tử: "Mẫu hậu..."
"Nữ tử này không những không thể giúp con, tính tình này thậm chí chỉ hại con!" Thái hậu nói.
Thái tử nhìn hoàng hậu, sau đó lại nhìn Tả Xu Nhàn, cuối cùng chỉ vỗ mu bàn tay Tiền lương đệ để trấn an, sau đó phất tay rời khỏi tẩm cung.
Hắn ta dễ dàng chấp nhận quyết định này như vậy, Tả Xu Nhàn cười lạnh vài tiếng, ngã ngồi xuống đất. Hoàng hậu nhìn nàng ta, lắc lắc đầu, sau đó bảo hạ nhân đỡ Tả Xu Nhàn rời khỏi điện Tử Yên, đồng thời ra lệnh nàng ta không được bước vào điện Tử Yên một bước.
Sau khi phân phó, hoàng hậu rời đi, có vẻ định trực tiếp đi tìm hoàng thượng.
Tả Xu Nhàn ngồi trong điện Trường Tín, Tước Nhi ở bên cạnh khóc rất thương tâm. Tả Xu Nhàn nói: "Khóc cái gì? Có gì mà khóc... Cũng phải, sau này bổn cung đi rồi, ngươi ở trong cung khó tránh bị người khác bắt nạt. Ta để lại ít tiền cho ngươi, ngươi hầu hạ bổn cung ba năm, cũng xem như tận tâm tận lực... Đến lúc đó tìm một vị trí khác, là được."
Tước Nhi thút thít: "Nương nương, người hà tất phải như vậy..."
"Đúng vậy... Hà tất chứ..." Tả Xu Nhàn nhắm mắt, cảm thấy ba năm này như một giấc mộng, xoay vần, thoáng qua.
...
Chuyện thái tử phế thê rất nhanh đã truyền đến tai tất cả mọi người, trên thực tế, lúc hoàng thượng nghe tin Tả Xu Nhàn ép Tiền lương đệ phá thai thì rất kinh ngạc. Hoàng hậu còn khóc lóc kể hết những điểm không tốt của Tả Xu Nhàn ra, nhưng Tả Xu Nhàn bị hành thích vì hoàng thượng không cho vào ngự thư phòng, nên ông ta vốn cũng có chút áy náy và hổ thẹn với Tả Xu Nhàn.
Người quyền cao chức trọng rất sợ người có oán hận ở bên cạnh, đặc biệt là biết Tả Xu Nhàn tàn nhẫn như vậy, còn mang xạ hương đến ép người khác phá thai, hoàng thượng không do dự nhiều đã đồng ý chuyện thái tử phế thê.
Vẫn may Tả Xu Tĩnh là Hoài vương phi, Tả Văn Đạo và Tả Hạo Vũ đều có chức quan, nên Tả Xu Nhàn không đến mức bị đẩy vào đình Thái Dịch, chỉ bị đưa về nhà mẹ.
Lúc này Tả Văn Đạo đã quay về, biết chuyện thì rất kinh ngạc, Ôn Xảo Giai càng khóc đến thảm thương. Bà không hiểu tại sao nhi nữ nhà mình lại xui xẻo như vậy, mất con đã đành, còn bị phế thê, đúng là không thể tin nổi!
Nhưng lúc này Tả Xu Nhàn không thể nói gì, chỉ khéo léo nói với Ôn Xảo Giai rằng bị phế cũng do bản thân tự nguyện. Ôn Xảo Giai đương nhiên không tin, nhưng lúc này vụ án của Tưởng Khâm chưa định, Tả Xu Nhàn chỉ có thể tuân theo giao ước, không thể nói nhiều.
Mà sau khi Tả Xu Nhàn quay về Tả gia, bên phía Hoài Vương cuối cùng cũng có động tĩnh.
Hoài Vương khó xử nói với hoàng thượng, trước đó thẩm vấn Lê Thời Huy không có kết quả, nhưng bây giờ lại hỏi được một chuyện khiến người khác chấn động. Chuyện này quan trọng, hắn không dám nghe nhiều nên đến bẩm báo với hoàng thượng trước, hy vọng hoàng thượng có thể triệu Lê Thời Huy, đích thân nghe ông ta thú tội.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Hoài Vương, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, gật đầu đồng ý.
...
Lê Thời Huy quỳ trên đất, tay chân đều bị trói bởi xích sắt nặng nề, còn ngồi trước mặt ông ta, chỉ có hoàng thượng không chút biểu cảm, bộ dạng già nua.
Nơi này không phải ngự thư phòng mà là một gian phòng nhỏ trong cung. Để tránh người khác biết chuyện hoàng thượng bí mật triệu Lê Thời Huy, hoàng thượng cố tình gặp ông ta ở đây, đương nhiên là vì chuyện của hoàng hậu.
Hoài Vương không hề tiến vào, cũng không biết Lê Thời Huy đã nói gì, chỉ đứng canh ở bên ngoài. Đợi sau khi Lê Thời Huy nói xong, hoàng thượng lập tức triệu kiến La Nghĩa, sau đó La Nghĩa, hoàng thượng, Lê Thời Huy ở trong đó cả buổi chiều, cuối cùng khi hoàng thượng bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, phất tay, hạ một ý chỉ: Ban cho hoàng hậu một dải lụa trắng ba thước, phế truất thái tử, giam suốt đời ở đình Thái Dịch. La Nghĩa và Lê Thời Huy đày vào thiên lao, sau thu xử trảm.
Cát bụi, rốt cuộc lắng xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
= = Viết tình tiết này quá lâu, cảm giác mọi người thiếu sự hưng phấn, cuối cùng cũng chốt rồi... Thở phào
Tiếp theo lại quay về thái hậu và Hoài Vương =.=, sau đó nữa chắc là hoàn rồi...!
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.