Chương 65: Vương phi điện hạ bị bắt cóc rồi
Tắc Mộ
22/05/2023
Nói chuyện cùng Trịnh dì một lúc, thấy sắc trời ngày càng tối, Nguỵ thúc vẫn không quay về, Trịnh dì nói có lẽ là có chuyện chậm trễ, Tả Xu Tĩnh chỉ đành cáo từ trước.
Trịnh dì có chút không nỡ, nhưng trong lòng Tả Xu Tĩnh rất loạn, chỉ đành nói sau này có cơ hội thì nhất định sẽ quay lại, sau đó rời đi.
Mấy người lần lượt lên xe ngựa theo thứ tự lúc đi, phu xe đi đầu là Lâm Giáp, người đánh xe ở giữa cho Tả Xu Tĩnh là Trần Đại, đi cuối cùng là Trương Bát.
Sau khi người trong xe đã ngồi vững, các phu xe liền treo những ngọn đèn nhỏ cố định ở bốn phía trên xe ngựa để soi đường, đoàn người chậm rãi đi về phía huyện Tương.
Mặc dù lúc đến không có vấn đề gì lớn, nhưng lúc quay về thì trời đã tối, cho dù có ngọn đèn nhỏ thì tác dụng cũng không lớn. Lúc hai chiếc xe phía trước yên ổn đi qua một con đường nhỏ, chiếc xe đầu tiên chở tinh binh chợt lún vào một vũng bùn không nông.
Đường đi nơi này lầy lội khó đi, hai bên còn có rừng cây. Lâm Giáp đánh xe thấy bánh xe bị kẹt liền lập tức gọi lớn: "Trần Đại! Trương Bát! Xe ta bị kẹt rồi, các ngươi đợi chút!"
Hắn ta nhảy xuống xe ngựa, Trần Đại ở phía sau kéo dây cương: "Sao đang yên đang lành lại bị kẹt?!"
Lâm Giáp vừa đi vừa nói: "Ta cũng không biết... Hình như bánh sau bị kẹt rồi, nào nào nào, tới đây giúp đẩy một chút."
Trương Bát lập tức chạy đến từ chiếc xe phía sau, nói: "Ta cũng tới giúp."
Thạch Hãn và tinh binh bên cạnh Tả Xu Tĩnh liếc nhìn Trương Bát một cái, sau đó cũng nhảy xuống giúp đẩy xe.
Ngay khi Thạch Hãn và đám tinh binh nhảy xuống, Trương Bát và Lâm Giáp nhanh tay nhanh mắt nhảy lên xe, sau đó Trần Đại gần như dùng hết sức lực vỗ mạnh vào mông con ngựa!
Đám người Thạch Hãn lập tức quay đầu muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe ngựa đó rất nhanh đã lao vào khu rừng bên cạnh. Trong rừng cũng có đường mòn, đám người Trần Đại biết rõ nơi này nên đương nhiên biết đường. Thạch Hãn nhìn chiếc xe ngựa tung bụi lao đi, nghiến răng: "Lên xe! Đuổi theo!"
Trần Đại đánh xe, hai bên là Trương Bát và Lâm Giáp vẫn chưa hoàn hồn. Trần Đại tức giận: "Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?! Một người dập đèn một người vào trong! Trói nàng ta lại!"
Trương Bát nhát gan nhất lập tức chủ động đi dập đèn, nhưng Lâm Giáp lại không dám vào trong trói Tả Xu Tĩnh. Trần Đại thấy bộ dạng co rúm của hắn ta liền phiền, mất kiên nhẫn chậc một tiếng, đưa dây cương cho Trương Bát: "Ngươi tới đánh xe! Đánh nhanh chút! Đến được nơi đó là chúng ta không sao rồi!"
Trương Bát vâng dạ nắm lấy dây cương, còn Trần Đại cầm dây thừng, nghiến răng, vén rèm xe lên nhìn Tả Xu Tĩnh.
Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe, không chút biểu cảm nhìn Trần Đại.
Trước đó Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe nghĩ mãi về chuyện Tả Văn Đạo và Liễu Niên Niên, căn bản không có tâm tư để ý bên ngoài. Cho dù xe đột nhiên dừng lại, Tả Xu Tĩnh cũng không nhìn ra bên ngoài, nghe bọn họ hét rằng bánh xe bị kẹt thì càng không thèm vén rèm xe, chỉ ngồi trong xe.
Nhưng khi xe ngựa đột nhiên phi nước đại, kèm theo câu "Đuổi theo!" của Thạch Hãn, Tả Xu Tĩnh đại khái đã biết xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nàng vén rèm lên muốn nhảy ra ngoài, lại thấy trên thành xe có ba nam nhân, nàng vốn không còn đường trốn thoát.
Tả Xu Tĩnh hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bây giờ nàng không thể hoảng, nàng càng hoảng thì ba tên đó sẽ càng lấn tới... Mặc dù không biết bây giờ bọn họ muốn gì, nhưng vừa nghĩ đến việc ba người họ là phu xe do Khương Ngọ phái tới, Tả Xu Tĩnh liền đại khái đoán được có chuyện gì.
Xem ra Hoài Vương không hoàn toàn giấu được Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh... Chỉ là không biết để lộ thế nào, hơn nữa, bọn họ muốn làm gì nàng?! Ngoại trừ nàng, liệu bọn họ có còn làm gì Hoài Vương không?!
Tả Xu Tĩnh chưa nghĩ được bao lâu thì Trần Đại đã vén rèm khom người bước vào. Hắn ta cười với Tả Xu Tĩnh: "Vương phi đại nhân, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, hy vọng người phối hợp, nhé. Tiểu nhân sẽ không làm gì người, còn người, cũng đừng vùng vẫy, ngoan ngoãn để chúng ta trói đưa đi là được, được không?"
Tả Xu Tĩnh nhìn hắn ta, trầm giọng nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Phụng mệnh hành sự? Mệnh là mệnh của ai, hành là hành chuyện gì?! Ta là Hoài vương phi, nếu xảy ra chuyện, ngươi không gánh nổi."
Trần Đại cười cười: "Tiểu nhân đương nhiên biết. Nhưng mà, bây giờ đã thế này rồi, cũng không còn đường lui nữa."
"Là Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh bảo các ngươi làm chuyện này?" Tả Xu Tĩnh nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu Hoài Vương và ta xảy ra chuyện, hoàng thượng sẽ không tha cho Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh, lúc đó các ngươi cũng không thoát được. Ngươi muốn như vậy sao? Bây giờ thả ta ra, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì."
Trần Đại nói: "Không được, vương phi đại nhân, chúng ta đều biết người không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được. Huống hồ ta chỉ nghe lệnh Khương đại nhân... Chuyện của các người, ngài ấy sẽ xử lý được."
Nói rồi Trần Đại không chút do dự tiến lên một chút: "Tiểu nhân không muốn động tay, vẫn mong vương phi điện hạ tự vươn tay ra, ép chặt một chút, sau đó để ta trói người."
Tả Xu Tĩnh nhìn hắn ta, một lúc lâu sau, chậm rãi vươn cổ tay ra.
Lúc Trần Đại không chú ý, nàng liền cố gắng ép sát phần đầu hai tay, tạo ra ảo tưởng rằng hai tay đã rất sát nhau, nhưng thực ra kẽ hở giữa hai cổ tay vẫn khá lớn. Trần Đại không hề phát hiện ra, trói tay Tả Xu Tĩnh thành từng vòng rồi thắt vài nút chết, sau đó lại nhét một tấm vải trắng vào miệng Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh khó chịu nhíu mày.
Hắn ta phủi tay, liếc Tả Xu Tĩnh một cái: "Đa tạ vương phi điện hạ phối hợp, người có thể nghỉ ngơi trước, lát nữa phải xuống xe thì chúng ta sẽ tới gọi người."
Nói xong, hắn ta xoay người chậm rãi ra ngoài, ngồi trên thành xe.
Trương Bát đã dập đèn xong, run giọng nói: "Ta hơi sợ."
Lâm Giáp có chút bất an khẽ nói: "Ta cũng hơi sợ."
Trần Đại tức giận: "Lẽ nào ta không sợ sao?! Hai người các ngươi đúng là vô dụng... Lâm Giáp, ngươi đánh xe nhanh một chút, nếu bị đuổi kịp thì xong đời."
Lâm Giáp nói: "Ta biết, chúng ta đi qua đây bao nhiêu lần rồi, muốn bỏ xa bọn họ vẫn rất dễ."
Trần Đại gật đầu, Trương Bát liếc nhìn rèm xe, nhỏ giọng nói: "Trần Đại, ngươi nói lỡ như, lỡ như Khương đại nhân không sai người tới tiếp ứng chúng ta thì sao?"
Trần Đại liếc hắn ta một cái: "Không thể nào! Trừ phi Khương đại nhân và Hoắc đại nhân muốn chết... Bọn họ chắc chắn muốn nhanh chóng đưa vương phi đến, ta nghĩ ra rồi, tác dụng của vương phi chắc chắn là dùng để uy hiếp Hoài Vương, vì thế chúng ta không thể để nàng ta xảy ra chuyện, bằng không chúng ta đều phải chết. Mấy người Khương đại nhân bây giờ chắc chắn còn mong hội họp cùng chúng ta hơn."
Trương Bát càng hạ thấp giọng: "Nhưng nếu Khương đại nhân định trực tiếp diệt khẩu thì sao..."
Trần Đại nói: "Vậy cũng phải cho người tới thông báo với chúng ta, ra tay chắc chắn cũng do người thông báo cho chúng ta ra tay... Chúng ta chỉ cần phụ trách đưa vương phi tới đó rồi giam lại là được..."
Trương Bát run rẩy, không dám hỏi nữa.
Xe ngựa của bọn họ vòng qua vòng lại trong rừng, đám người Thạch Hãn ở phía sau vốn đã cách một khoảng lớn, bây giờ càng không theo kịp. Sau đó, bọn họ tìm một nơi hẻo lánh không người rồi xuống xe, đỡ Tả Xu Tĩnh bị trói hai tay xuống xe.
Trần Đại nói: "Vương phi điện hạ, người phối hợp chút, đừng phát ra bất kỳ âm thanh gì, mặc dù giờ người cũng không thể phát ra âm thanh... Đi theo chúng ta."
Tả Xu Tĩnh lãnh đạm liếc hắn ta một cái, không tỏ ý gì, nhưng vẫn bước theo.
Hiện giờ trong rừng tối đen, mà để phòng trừ bị đám người Thạch Hãn đuổi theo, bọn họ cũng không dám thắp đèn, vì thế trong màn đêm chỉ có chút ánh trăng, không ai nhìn thấy Tả Xu Tĩnh đang làm gì.
Vừa rồi lúc ở trên xe, nàng đã nâng tay rút một chiếc trâm bạc trên đầu xuống rồi giấu trong tay áo. Sau khi xuống xe, Tả Xu Tĩnh cố ý đi dọc theo hàng cây, chỉ cần có cơ hội thì sẽ khắc một vết trên thân cây, hy vọng Thạch Hãn hoặc Hoài Vương phát hiện ra...
Đi được một đoạn, Tả Xu Tĩnh phát hiện xung quanh không còn cây nữa, bọn họ hình như đã bước vào một nơi rất hẻo lánh. Nơi này không có gì cả, chỉ có một ngọn đồi nhỏ, mà phiền phức nhất là đường đi ở đây rất phức tạp. Mặc dù mấy người Trần Đại có vẻ quen đường thạo lối, nhưng nếu đám người Thạch Hãn vào đây, nhất định sẽ bị lạc...
Tả Xu Tĩnh khẽ liếc xung quanh, thấy mấy người Trần Đại cũng đang phân biệt đường đi mà không chú ý đến mình, nàng liền nhẫn nhịn cơn đau dùng trâm bạc đâm vào ngón tay mình. Nàng cảm nhận được có máu chảy xuống dọc theo bàn tay.
Để đề phòng ngày mai sau khi trời sáng, còn chưa có ai tìm được nơi này mà mấy người Trần Đại ra ngoài tìm thức ăn sẽ nhìn thấy vết máu, Tả Xu Tĩnh liền nghiêng tay, cố gắng để máu chảy sang hai bên. Như vậy, nếu có người cố tình tìm kiếm manh mối thì sẽ nhìn thấy, còn đám người Trần Đại khi ra ngoài không cố tình nhìn thì sẽ không thấy.
Cắn răng vòng quanh mấy vòng, cuối cùng bọn họ dừng lại trong một hang đá. Bên ngoài hang đá này mọc không ít dây leo, đường đi cũng khá quanh co, nếu tuỳ tiện tìm thì quả thực không tìm được...
Bước vào hang đá, Lâm Giáp chậm rãi lấy một cây nến và một chiếc bật lửa ra, thắp sáng hang động không quá to này.
Trong một hang đá, chỉ có Tả Xu Tĩnh và ba nam nhân!
Tả Xu Tĩnh có chút cảnh giác, dịch vào bên trong một chút. Trần Đại liếc Tả Xu Tĩnh một cái, cười nói: "Thấy chưa, vương phi điện hạ chê chúng ta kìa, chúng ta vẫn nên ra ngoài ngồi một lúc thôi, ha."
Lâm Giáp và Trương Bát vốn khá thật thà, thực sự ra ngoài ngồi. Trần Đại lắc lắc đầu, không nói gì.
Tả Xu Tĩnh thấy mấy người họ tạm thời không có ý hại mình thật thì khẽ thở phào. Nàng giấu vết thương trên tay đi, nghĩ xem Khương Ngọ rốt cuộc muốn làm gì.
Khi nãy, mặc dù giọng nói của mấy người Trần Đại rất nhỏ, nhưng Tả Xu Tĩnh vẫn mơ hồ nghe được chút ít. Hiện tại, mấy người Trần Đại không dám hại nàng, có lẽ là vì bọn họ cũng không biết Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh định làm gì.
Nàng nhất định đã chạm vào cấm kỵ của Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh mà không biết, sau đó đám người Trần Đại lựa chọn bắt nàng, khả năng lớn nhất là vì nàng đến thôn La... Mặc dù Tả Xu Tĩnh hoàn toàn không biết thôn La làm sao... Nàng chỉ đi gặp Trịnh dì thôi mà!
Khương Ngọ chắc chắn từng nói, nếu bọn họ đến thôn La thì phải nghĩ cách thông báo cho hắn ta, sau đó giữa đường bắt cóc bọn họ hoặc ra tay giết... Nhưng vì Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương không ở cùng nhau nên bọn họ chỉ có thể bắt Tả Xu Tĩnh trước.
Mấy phu xe này không dám giết nàng nhưng dám bắt nàng, nhất định là cho rằng kế hoạch của Khương Ngọ rất hoàn hảo, bọn họ hành động không những không sao mà còn được Khương Ngọ thưởng... Ha, thiên hạ sao có thể có chuyện tốt như vậy, đúng là nằm mơ...
Tả Xu Tĩnh chỉ có thể thầm mong Hoài Vương và Thạch Hãn tới nhanh, ít nhất cũng phải nhanh hơn mấy người được Khương Ngọ phái tới, nhất định...
Trịnh dì có chút không nỡ, nhưng trong lòng Tả Xu Tĩnh rất loạn, chỉ đành nói sau này có cơ hội thì nhất định sẽ quay lại, sau đó rời đi.
Mấy người lần lượt lên xe ngựa theo thứ tự lúc đi, phu xe đi đầu là Lâm Giáp, người đánh xe ở giữa cho Tả Xu Tĩnh là Trần Đại, đi cuối cùng là Trương Bát.
Sau khi người trong xe đã ngồi vững, các phu xe liền treo những ngọn đèn nhỏ cố định ở bốn phía trên xe ngựa để soi đường, đoàn người chậm rãi đi về phía huyện Tương.
Mặc dù lúc đến không có vấn đề gì lớn, nhưng lúc quay về thì trời đã tối, cho dù có ngọn đèn nhỏ thì tác dụng cũng không lớn. Lúc hai chiếc xe phía trước yên ổn đi qua một con đường nhỏ, chiếc xe đầu tiên chở tinh binh chợt lún vào một vũng bùn không nông.
Đường đi nơi này lầy lội khó đi, hai bên còn có rừng cây. Lâm Giáp đánh xe thấy bánh xe bị kẹt liền lập tức gọi lớn: "Trần Đại! Trương Bát! Xe ta bị kẹt rồi, các ngươi đợi chút!"
Hắn ta nhảy xuống xe ngựa, Trần Đại ở phía sau kéo dây cương: "Sao đang yên đang lành lại bị kẹt?!"
Lâm Giáp vừa đi vừa nói: "Ta cũng không biết... Hình như bánh sau bị kẹt rồi, nào nào nào, tới đây giúp đẩy một chút."
Trương Bát lập tức chạy đến từ chiếc xe phía sau, nói: "Ta cũng tới giúp."
Thạch Hãn và tinh binh bên cạnh Tả Xu Tĩnh liếc nhìn Trương Bát một cái, sau đó cũng nhảy xuống giúp đẩy xe.
Ngay khi Thạch Hãn và đám tinh binh nhảy xuống, Trương Bát và Lâm Giáp nhanh tay nhanh mắt nhảy lên xe, sau đó Trần Đại gần như dùng hết sức lực vỗ mạnh vào mông con ngựa!
Đám người Thạch Hãn lập tức quay đầu muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe ngựa đó rất nhanh đã lao vào khu rừng bên cạnh. Trong rừng cũng có đường mòn, đám người Trần Đại biết rõ nơi này nên đương nhiên biết đường. Thạch Hãn nhìn chiếc xe ngựa tung bụi lao đi, nghiến răng: "Lên xe! Đuổi theo!"
Trần Đại đánh xe, hai bên là Trương Bát và Lâm Giáp vẫn chưa hoàn hồn. Trần Đại tức giận: "Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?! Một người dập đèn một người vào trong! Trói nàng ta lại!"
Trương Bát nhát gan nhất lập tức chủ động đi dập đèn, nhưng Lâm Giáp lại không dám vào trong trói Tả Xu Tĩnh. Trần Đại thấy bộ dạng co rúm của hắn ta liền phiền, mất kiên nhẫn chậc một tiếng, đưa dây cương cho Trương Bát: "Ngươi tới đánh xe! Đánh nhanh chút! Đến được nơi đó là chúng ta không sao rồi!"
Trương Bát vâng dạ nắm lấy dây cương, còn Trần Đại cầm dây thừng, nghiến răng, vén rèm xe lên nhìn Tả Xu Tĩnh.
Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe, không chút biểu cảm nhìn Trần Đại.
Trước đó Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe nghĩ mãi về chuyện Tả Văn Đạo và Liễu Niên Niên, căn bản không có tâm tư để ý bên ngoài. Cho dù xe đột nhiên dừng lại, Tả Xu Tĩnh cũng không nhìn ra bên ngoài, nghe bọn họ hét rằng bánh xe bị kẹt thì càng không thèm vén rèm xe, chỉ ngồi trong xe.
Nhưng khi xe ngựa đột nhiên phi nước đại, kèm theo câu "Đuổi theo!" của Thạch Hãn, Tả Xu Tĩnh đại khái đã biết xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nàng vén rèm lên muốn nhảy ra ngoài, lại thấy trên thành xe có ba nam nhân, nàng vốn không còn đường trốn thoát.
Tả Xu Tĩnh hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bây giờ nàng không thể hoảng, nàng càng hoảng thì ba tên đó sẽ càng lấn tới... Mặc dù không biết bây giờ bọn họ muốn gì, nhưng vừa nghĩ đến việc ba người họ là phu xe do Khương Ngọ phái tới, Tả Xu Tĩnh liền đại khái đoán được có chuyện gì.
Xem ra Hoài Vương không hoàn toàn giấu được Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh... Chỉ là không biết để lộ thế nào, hơn nữa, bọn họ muốn làm gì nàng?! Ngoại trừ nàng, liệu bọn họ có còn làm gì Hoài Vương không?!
Tả Xu Tĩnh chưa nghĩ được bao lâu thì Trần Đại đã vén rèm khom người bước vào. Hắn ta cười với Tả Xu Tĩnh: "Vương phi đại nhân, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, hy vọng người phối hợp, nhé. Tiểu nhân sẽ không làm gì người, còn người, cũng đừng vùng vẫy, ngoan ngoãn để chúng ta trói đưa đi là được, được không?"
Tả Xu Tĩnh nhìn hắn ta, trầm giọng nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Phụng mệnh hành sự? Mệnh là mệnh của ai, hành là hành chuyện gì?! Ta là Hoài vương phi, nếu xảy ra chuyện, ngươi không gánh nổi."
Trần Đại cười cười: "Tiểu nhân đương nhiên biết. Nhưng mà, bây giờ đã thế này rồi, cũng không còn đường lui nữa."
"Là Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh bảo các ngươi làm chuyện này?" Tả Xu Tĩnh nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu Hoài Vương và ta xảy ra chuyện, hoàng thượng sẽ không tha cho Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh, lúc đó các ngươi cũng không thoát được. Ngươi muốn như vậy sao? Bây giờ thả ta ra, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì."
Trần Đại nói: "Không được, vương phi đại nhân, chúng ta đều biết người không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được. Huống hồ ta chỉ nghe lệnh Khương đại nhân... Chuyện của các người, ngài ấy sẽ xử lý được."
Nói rồi Trần Đại không chút do dự tiến lên một chút: "Tiểu nhân không muốn động tay, vẫn mong vương phi điện hạ tự vươn tay ra, ép chặt một chút, sau đó để ta trói người."
Tả Xu Tĩnh nhìn hắn ta, một lúc lâu sau, chậm rãi vươn cổ tay ra.
Lúc Trần Đại không chú ý, nàng liền cố gắng ép sát phần đầu hai tay, tạo ra ảo tưởng rằng hai tay đã rất sát nhau, nhưng thực ra kẽ hở giữa hai cổ tay vẫn khá lớn. Trần Đại không hề phát hiện ra, trói tay Tả Xu Tĩnh thành từng vòng rồi thắt vài nút chết, sau đó lại nhét một tấm vải trắng vào miệng Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh khó chịu nhíu mày.
Hắn ta phủi tay, liếc Tả Xu Tĩnh một cái: "Đa tạ vương phi điện hạ phối hợp, người có thể nghỉ ngơi trước, lát nữa phải xuống xe thì chúng ta sẽ tới gọi người."
Nói xong, hắn ta xoay người chậm rãi ra ngoài, ngồi trên thành xe.
Trương Bát đã dập đèn xong, run giọng nói: "Ta hơi sợ."
Lâm Giáp có chút bất an khẽ nói: "Ta cũng hơi sợ."
Trần Đại tức giận: "Lẽ nào ta không sợ sao?! Hai người các ngươi đúng là vô dụng... Lâm Giáp, ngươi đánh xe nhanh một chút, nếu bị đuổi kịp thì xong đời."
Lâm Giáp nói: "Ta biết, chúng ta đi qua đây bao nhiêu lần rồi, muốn bỏ xa bọn họ vẫn rất dễ."
Trần Đại gật đầu, Trương Bát liếc nhìn rèm xe, nhỏ giọng nói: "Trần Đại, ngươi nói lỡ như, lỡ như Khương đại nhân không sai người tới tiếp ứng chúng ta thì sao?"
Trần Đại liếc hắn ta một cái: "Không thể nào! Trừ phi Khương đại nhân và Hoắc đại nhân muốn chết... Bọn họ chắc chắn muốn nhanh chóng đưa vương phi đến, ta nghĩ ra rồi, tác dụng của vương phi chắc chắn là dùng để uy hiếp Hoài Vương, vì thế chúng ta không thể để nàng ta xảy ra chuyện, bằng không chúng ta đều phải chết. Mấy người Khương đại nhân bây giờ chắc chắn còn mong hội họp cùng chúng ta hơn."
Trương Bát càng hạ thấp giọng: "Nhưng nếu Khương đại nhân định trực tiếp diệt khẩu thì sao..."
Trần Đại nói: "Vậy cũng phải cho người tới thông báo với chúng ta, ra tay chắc chắn cũng do người thông báo cho chúng ta ra tay... Chúng ta chỉ cần phụ trách đưa vương phi tới đó rồi giam lại là được..."
Trương Bát run rẩy, không dám hỏi nữa.
Xe ngựa của bọn họ vòng qua vòng lại trong rừng, đám người Thạch Hãn ở phía sau vốn đã cách một khoảng lớn, bây giờ càng không theo kịp. Sau đó, bọn họ tìm một nơi hẻo lánh không người rồi xuống xe, đỡ Tả Xu Tĩnh bị trói hai tay xuống xe.
Trần Đại nói: "Vương phi điện hạ, người phối hợp chút, đừng phát ra bất kỳ âm thanh gì, mặc dù giờ người cũng không thể phát ra âm thanh... Đi theo chúng ta."
Tả Xu Tĩnh lãnh đạm liếc hắn ta một cái, không tỏ ý gì, nhưng vẫn bước theo.
Hiện giờ trong rừng tối đen, mà để phòng trừ bị đám người Thạch Hãn đuổi theo, bọn họ cũng không dám thắp đèn, vì thế trong màn đêm chỉ có chút ánh trăng, không ai nhìn thấy Tả Xu Tĩnh đang làm gì.
Vừa rồi lúc ở trên xe, nàng đã nâng tay rút một chiếc trâm bạc trên đầu xuống rồi giấu trong tay áo. Sau khi xuống xe, Tả Xu Tĩnh cố ý đi dọc theo hàng cây, chỉ cần có cơ hội thì sẽ khắc một vết trên thân cây, hy vọng Thạch Hãn hoặc Hoài Vương phát hiện ra...
Đi được một đoạn, Tả Xu Tĩnh phát hiện xung quanh không còn cây nữa, bọn họ hình như đã bước vào một nơi rất hẻo lánh. Nơi này không có gì cả, chỉ có một ngọn đồi nhỏ, mà phiền phức nhất là đường đi ở đây rất phức tạp. Mặc dù mấy người Trần Đại có vẻ quen đường thạo lối, nhưng nếu đám người Thạch Hãn vào đây, nhất định sẽ bị lạc...
Tả Xu Tĩnh khẽ liếc xung quanh, thấy mấy người Trần Đại cũng đang phân biệt đường đi mà không chú ý đến mình, nàng liền nhẫn nhịn cơn đau dùng trâm bạc đâm vào ngón tay mình. Nàng cảm nhận được có máu chảy xuống dọc theo bàn tay.
Để đề phòng ngày mai sau khi trời sáng, còn chưa có ai tìm được nơi này mà mấy người Trần Đại ra ngoài tìm thức ăn sẽ nhìn thấy vết máu, Tả Xu Tĩnh liền nghiêng tay, cố gắng để máu chảy sang hai bên. Như vậy, nếu có người cố tình tìm kiếm manh mối thì sẽ nhìn thấy, còn đám người Trần Đại khi ra ngoài không cố tình nhìn thì sẽ không thấy.
Cắn răng vòng quanh mấy vòng, cuối cùng bọn họ dừng lại trong một hang đá. Bên ngoài hang đá này mọc không ít dây leo, đường đi cũng khá quanh co, nếu tuỳ tiện tìm thì quả thực không tìm được...
Bước vào hang đá, Lâm Giáp chậm rãi lấy một cây nến và một chiếc bật lửa ra, thắp sáng hang động không quá to này.
Trong một hang đá, chỉ có Tả Xu Tĩnh và ba nam nhân!
Tả Xu Tĩnh có chút cảnh giác, dịch vào bên trong một chút. Trần Đại liếc Tả Xu Tĩnh một cái, cười nói: "Thấy chưa, vương phi điện hạ chê chúng ta kìa, chúng ta vẫn nên ra ngoài ngồi một lúc thôi, ha."
Lâm Giáp và Trương Bát vốn khá thật thà, thực sự ra ngoài ngồi. Trần Đại lắc lắc đầu, không nói gì.
Tả Xu Tĩnh thấy mấy người họ tạm thời không có ý hại mình thật thì khẽ thở phào. Nàng giấu vết thương trên tay đi, nghĩ xem Khương Ngọ rốt cuộc muốn làm gì.
Khi nãy, mặc dù giọng nói của mấy người Trần Đại rất nhỏ, nhưng Tả Xu Tĩnh vẫn mơ hồ nghe được chút ít. Hiện tại, mấy người Trần Đại không dám hại nàng, có lẽ là vì bọn họ cũng không biết Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh định làm gì.
Nàng nhất định đã chạm vào cấm kỵ của Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh mà không biết, sau đó đám người Trần Đại lựa chọn bắt nàng, khả năng lớn nhất là vì nàng đến thôn La... Mặc dù Tả Xu Tĩnh hoàn toàn không biết thôn La làm sao... Nàng chỉ đi gặp Trịnh dì thôi mà!
Khương Ngọ chắc chắn từng nói, nếu bọn họ đến thôn La thì phải nghĩ cách thông báo cho hắn ta, sau đó giữa đường bắt cóc bọn họ hoặc ra tay giết... Nhưng vì Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương không ở cùng nhau nên bọn họ chỉ có thể bắt Tả Xu Tĩnh trước.
Mấy phu xe này không dám giết nàng nhưng dám bắt nàng, nhất định là cho rằng kế hoạch của Khương Ngọ rất hoàn hảo, bọn họ hành động không những không sao mà còn được Khương Ngọ thưởng... Ha, thiên hạ sao có thể có chuyện tốt như vậy, đúng là nằm mơ...
Tả Xu Tĩnh chỉ có thể thầm mong Hoài Vương và Thạch Hãn tới nhanh, ít nhất cũng phải nhanh hơn mấy người được Khương Ngọ phái tới, nhất định...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.