Chương 39: Chương 39: Bây giờ đã thành của người khác
Phong Tử Tam Tam
05/09/2017
…………………….……………………
Đến nhà vừa mở cửa, quả nhiên có một hương thơm bay xộc vào mũi, phòng bếp đang mở cửa, cho nên Trình Quý Thanh quay đầu thì liền nhìn thấy Đàm Dĩnh, cười với cô, “Vừa lúc.”
Trình Quý Thanh mặc áo sơmi màu xám, một tay chống bồn rửa, quay đầu nhìn cô với biểu tình trầm tĩnh lại soái khí. Đàm Dĩnh nhìn anh lúc này, bên môi không tự giác hiện ra nụ cười tươi, “Sao hôm nay anh qua sớm vậy?”
Trình Quý Thanh biểu tình chớp mắt liền biến hóa, sau thì không đáp lại cô, chỉ là đem tất cả nồi đồ ăn bưng đến bàn cơm. Đàm Dĩnh thay giày xong liền đi qua, thấy thức ăn hôm nay cực kì phong phú, bên cạnh bàn còn có một bình rượu vang
Cô nhịn không được liền nghi ngờ nhìn đối phương, liếc mắt nhìn, “Hôm nay là…”
Trình Quý Thanh từ trong tủ lạnh lấy ra một cái bánh kem ngọt, tùy ý nói: “Sinh nhật anh.”
Chuyện này Đàm Dĩnh cảm thấy mình thật không đất dung thân, cô năm năm này gần như không nhớ đến sinh nhật của mình, nhưng là Trình Quý Thanh hàng năm sẽ nhớ rõ, còn dụng tâm chuẩn bị kinh hỉ cho cô. Trái lại cô thì sao?
Kỳ thật mấy ngày hôm trước cô còn mong ngày này mới, mà hai ngày nay bận rộn liền quên mất, nhưng tóm lại không phải là do cô lấy cớ.
Cô thấp giọng xin lỗi nói: “Xin lỗi, em —— ”
“Không sao.” Trình Quý Thanh đứng bên cạnh bàn, mỉm cười nói, “Em ở cùng anh là đủ rồi.”
Nhưng Đàm Dĩnh vẫn cảm thấy ngậi, mặc kệ quan hệ của hai người có gần hơn một bước hay không, Trình Quý Thanh đối với cô mà nói đều là người thiết ở bên cạnh, giống như bằng hữu cũng giống như thầy, nay còn có chút giống như là thân nhân… Tóm lại mình như vậy hình như không có lương tâm lắm
Cô rất nhanh cầm áo khoác đi tới cửa, “Anh chờ tôi một chút.”
“A.” Trình Quý Thanh ở sau lưng gọi cô, mà Đàm Dĩnh một bước cũng không dừng
Sau khi Đàm Dĩnh đi, Trình Quý Thanh ngồi một mình ở trước bàn ăn, nhịn không được nhẹ nhàng giương khóe môi, anh quả nhiên là sống để trở về, chỉ là một hành động nhỏ của cô thôi, liền khiến tim anh nhịn không được đập thình thịch, lần này xem ra, không biết lại muốn anh cam tâm tình nguyện chờ bao lâu?
Mà lúc này giờ phút này, xe Thẩm Lương Thần cũng không biết ngừng ở dưới lầu bao lâu.
Sau khi bị Đàm Dĩnh từ chối anh vốn định trực tiếp rời đi, nhưng sau đó đột nhiên nhớ lại đoạn đường về nhà của cô gái này rất tối, lần trước lúc hắn đi anh còn nhớ được là có đoạn không có đèn. Anh trái lo phải nghĩ vẫn là không yên lòng, trước tiên đứng ở góc đường chỗ đó chờ, sau này nhìn cô đi một đường từ bến tàu điện ngầm đi ra, nghĩ muốn nhìn cô đến trước cửa rồi đi
Mà mắt thấy cô lên lầu, vẫn không thể lập tức rời đi…
Trên ban công toả ra ánh sáng ngọn đèn ấm áp, xinh đẹp lại ấm áp xuyên qua bức màn hoa, mà hết thảy những thứ đó không liên quan gì đến anh, nhưng anh vẫn muốn ở lại nhìn xem. Muốn nhìn cái gì chứ? Chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Thị phi đến mức phải xem Trình Quý Thanh ngủ ở đây mới yên tâm sao? Chính anh cũng không biết đáp án.
Thấy được có thể liền chết tâm không? Nếu quả như là có thể, cũng không phải là không có khả năng
Anh đang nhìn chằm chằm cửa hành lang, cửa sắt bỗng nhiên được mở ra từ bên trong, tiếp Đàm Dĩnh vội vả từ bên trong đi ra, như vậy giống như là thập phần nôn nóng. Thẩm Lương Thần lập tức ngồi thẳng người, cũng suy nghĩ ra những chuyện trọng yếu gì đó
Tiếp cô lái xe rời đi, anh quỷ thần xui khiến đi theo, mà càng đi thì tâm càng lạnh
Cô đến siêu thị, anh lúc đầu không biết cô đang tìm cái gì, sau này tò mò hỏi một người trong quầy đó mới biết được, cô đang tìm một chiếc đồng hồ nam… Bởi vì là hàng số lượng ít, trong tiệm còn lại một chiếc đó có người đặt, còn có một cái vài ngày mới về
Đàm Dĩnh thế nhưng tự mình gọi điện thoại thương lượng với vị khách kia, cô đứng ở cửa cùng đối phương nói chuyện rất lâu, Thẩm Lương Thần cứ như vậy nhìn vẻ mặt cô phản xạ trên chiếc gương đối diện, chói mắt như vậy, chói mắt đến mức anh không dám nhìn nữa
Cuối cùng có lẽ là đã thành công rồi, mày cô giãn ra, cười vui vẻ, thiếu chút nữa nhảy lên
Nụ cười kia, cô từng dùng để lấy lòng anh, để đổi được sự vui vẻ của anh, quả thực quá giống đi? Nay hết thảy hết tất cả, tất cả thuộc về anh, bây giờ đã biến thành của một người khác … Anh không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật đã phơi bày trước mặt anh, nhưng anh không muốn thừa nhận
Sau khi Đàm Dĩnh lái xe rời khỏi, Thẩm Lương Thần rốt cuộc cũng không theo sau nữa, anh có thể cảm giác được lòng mình càng đau càng đau dữ dội, thật sự hết hy vọng sao? Nhưng vì cái gì giờ phút này trong đầu anh như trước tất cả đều là thân ảnh của cô, tại sao vẫn đuổi không đi.
………………………….………………
Đàm Dĩnh đi rất lâu, trở về thì thở hổn hển, một bộ mặt cũng bởi vì nôn nóng quá mức mà đỏ bừng, cô ngay cả áo khoát cũng chưa cởi, lập tức đi về phía anh
Trình Quý Thanh an tĩnh nhìn cô, đáy lòng lại chứa đầy chờ mong.
Đàm Dĩnh thấp giọng nói: “Em biết anh cái gì cũng không thiếu, hơn nữa cho dù đưa cái gì đi nữa, cũng không cách nào biểu đạt cảm tạ của em đối với anh. Quý Thanh, cám ơn anh cùng em vượt qua thời gian gian nan nhất, quen biết anh, em thật sự rất cảm kích.”
Cô từ sau lưng đưa ra một cái hộp, đóng gói tỉ mỹ, mở ra là một chiếc đồng hồ kim cương. Ánh mắt Trình Quý Thanh trở nên ngăm đen, ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt cô
“Người ta nói giữa nam nữ không có tình cảm thuần tuý, anh cũng không biết tương lai chúng ta sẽ ra sao, nhưng em cho anh khoản thời gian này, quý giá như vật, anh sẽ nghiêm túc nhớ chúng.”
Trình Quý Thanh nhìn chằm chằm cô rất lâu, nói giọng khàn khàn: “Em cũng có thể đưa khoản thời gian còn lại cho anh, Đàm Dĩnh, tám năm, em thật sự không hiểu lòng anh sao” |
“Em ——” Đàm Dĩnh nhất thời nghẹn lời.
Trình Quý Thanh thuận thế cầm tay cô, “Anh không còn trẻ nữa, không có mấy người có thể lãng phí tám năm đâu, nói như vậy có lẽ hơi hèn hạ, nhưng… Anh đêm nay vốn có lời muốn nói với em.”
Đàm Dĩnh phút chốc ngẩng đầu lên.
Trình Quý Thanh dừng một chút, như là đang tiếp lời, “Em có biết gia tộc của anh rất phức tạp, anh vốn cho là mình có thể thoát khỏi bọn họ, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nào làm được. Anh tất yếu dựa vào bọn họ để làm rất nhiều việc, không thể không thừa nhận, hiện thực xã hội này là như vậy.”
Đàm Dĩnh sững sờ nghe, Trình Quý Thanh tựa như rất khó mở miệng, nói vòng hồi mới nói ra ý đồ thật sự, “Mẹ đã ép anh kết hôn, anh là người Trình gia, đương nhiên muốn vì Trình gia làm chút chuyện gì đó. Nhưng về chuyện này, anh thật sự rất bài xích, may mắn thay bà ấy đã nguyện ý cho anh một lần cơ hội.”
Anh nắm chặt tay Đàm Dĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mắt cô, “Bà ấy muốn gặp em một lần, nếu như anh thích một cô gái, cô ấy cũng thích anh, nguyện ý gả cho anh, bà sẽ nguyện ý thành toàn cho anh.”
Đàm Dĩnh cảm giác buồng tim của mình giống như bị chống đỡ, Trình Quý Thanh nói xong hết thảy, hơi hơi dừng một chút, “Anh biết nói như vậy sẽ tạo cho em áp lực lớn, nhưng mà Đàm Dĩnh, anh tin mình có thể cho em hạnh phúc. Em cần là người đàn ông như anh, em mấy năm nay cùng anh ở cùng một chỗ, rất vui vẻ không phải sao?”
(Khuynh Lâu: Anh rất tốt nhưng em rất tiếc, em yêu anh Lương Thần TT_TT)
Thật sự rất vui vẻ, cũng rất tự nhiên, nhưng đây là tình yêu sao? Đàm Dĩnh càng ngày càng không hiểu nổi tình yêu rốt cuộc là thứ gì, nó là một loại cảm giác, giống như một hình thức đã được định trước, hay là kết quả, cô đã suy nghĩ không ra nữa. Chỉ là lời này của Trình Quý Thanh này, đích đích xác xác cho cô một áp lực không nhỏ
Không ai nguyện ý dùng hôn nhân của mình để đổi lấy ích lợi, cô quen Trình Quý Thanh nhiều năm như vậy, cũng biết anh đối với tình yêu và hôn nhân là một cảm xúc quý trọng. Cho nên lúc này, nếu như cô từ chối, Trình Quý Thanh sẽ nghe theo mẹ, yêu một người không quen, cộng phó cả đời.
Nếu như đối phương có phẩm hạnh tốt đẹp hoàn hảo, nhưng lỡ khi điêu ngoa hay tuỳ hứng thì sao?
Đàm Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang mang trách nhiệm trọng đại.
Trình Quý Thanh nhìn sắc mặt cô không tốt, lại an ủi cô, “Em thật em cũng không hiểu mình, Đàm Dĩnh, em nguyện ý vì anh mà tốn tâm tư, chứng tỏ là anh đã ở trong lòng em, chỉ là em không chịu thừa nhận mà thôi. Em bây giờ cần, chính là anh nhẹ nhàng kéo em một cái, em liền có thể an an ổn ổn ở trong lòng anh”
Anh nói xong đã nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, đôi môi – cánh hoa chậm rãi cúi xuống
Phải không? Là thế này phải không? Đàm Dĩnh ở trong lòng một lần lại một lần lặp lại câu hỏi cho chính mình, khi hô hấp của anh dừng trên cánh mũi mình, vẫn đưa tay chống bộ ngực anh. Cô khẩn trương lại co quắp nói: “Em, có thể để em suy xét không?”
(Khuynh Lâu: chừa, không hiểu sao ảnh lại có thể nói vợ người ta như vậy được:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.