Chương 4: Cãi nhau
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
18/03/2024
Edit: Simpvtubes
"Đệ đệ ngươi là ai?" Lục công chúa tò mò hỏi.
"Ta không nói cho ngươi!" Thất công chúa trả lời.
"Ngươi gạt người đi." Lục công chúa không tin.
"Lừa ngươi ta là gấu chó!" Lời này đối với những hoàng tử công chúa bằng tuổi chính là một lời thề rất nghiêm trọng.
Lục công chúa tin.
Thất công chúa nói tiếp: "Đệ đệ của ta đẹp nhất thiên hạ! So với đệ đệ ngươi còn đẹp hơn, so với ngươi còn đẹp hơn! So với tất cả các ngươi đều đẹp hơn nhiều!"
Lục công chúa nói: "Ngươi ——"
Thất công chúa trách móc: "Hừ, ta về sau sẽ không bao giờ chơi với các ngươi nữa, chúng ta đi!"
Không đợi Lục công nói gì nữa, Thất công chúa quay đầu, mang theo cung nhân đi nhanh về phía trước, trong lòng vui vẻ vô cùng, nghĩ là nhờ Cửu đệ đệ giúp nàng vui vẻ, nàng càng thích Cửu đệ đệ.
Buổi chiều Thất công chúa lại ôm cầu mây, nhảy nhót đi tìm Bùi Vân.
Còn chưa tới Lưu Hà Các, Thất công chúa nhìn thấy Lục công chúa lén lút đi theo mình. Nàng hiện tại đã có đệ đệ, không cần lấy lòng các hoàng tử công chúa khác nữa, vì thế quay đầu lại trực tiếp mắng Lục công chúa "Trùng theo đuôi".
Lục công chúa tức giận quay đầu đi luôn, không để ý tới Thất công chúa.
Thất công chúa vui sướng, ghé vào mép giường Bùi Vân, gọi: "Đệ đệ."
Nàng hiện tại đã không kêu "Cửu đệ đệ", trực tiếp gọi luôn là "Đệ đệ".
Bùi Vân "Ê a" một tiếng.
"Ngươi vừa mới ăn no no sao?"
"Ê a." Từ khi Ôn Thanh Lan một ngày có 3 bữa cơm phong phú, cậu uống sữa càng thông thuận hơn nhiều, thực nhẹ nhàng liền có thể ăn no no.
"Giỏi quá!" Thất công chúa sờ sờ khuôn mặt nhỏ Bùi Vân hỏi: "Ngươi nhớ tỷ tỷ sao?"
"......"
"Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi."
"......"
"Ngươi không biết, Lục công chúa biết ta có đệ đệ, nàng liền muốn tới xem ngươi, nói cho ngươi, nàng rất xấu, luôn không cùng ta chơi, chúng ta về sau đều không chơi cùng nàng, ác." Thất công chúa như một người lớn, dùng miệng lưỡi thương lượng với Bùi Vân.
Bùi Vân thầm nghĩ: "Đúng là trẻ con."
Thất công chúa tiếp tục nói: "Chờ ngươi lớn, tỷ tỷ mang ngươi ra ngoài chơi, không chơi cùng đám người xấu."
"Mấy ngày nữa là có thể đi ra ngoài rồi." Ôn Thanh Lan nói tiếp.
"Thật vậy sao?" Thất công chúa kinh hỉ hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày nữa đệ đệ sẽ đầy tháng rồi."
"Mấy ngày nữa là mấy ngày nữa vậy?" Tiểu hài tử luôn thích hỏi đến tận cùng.
Ôn Thanh Lan nói: "Bốn ngày."
Thất công chúa bẻ bẻ đầu ngón tay nhỏ, nghiêm túc đếm ngày 1 2 3 4, sau đó vươn tay hỏi Ôn Thanh Lan: "Dì Lan, ngày này là ta có thể mang đệ đệ ra ngoài chơi rồi sao?"
Ôn Thanh Lan thấy thế cười nói: "Đúng vậy!"
Thất công chúa vui vẻ, ở trước mặt Bùi Vân ríu rít.
Bùi Vân cũng kích động không thôi.
Cậu xuyên qua đây vẫn luôn ở trong phòng, đã 30 ngày rồi chưa ra ngoài.
Ôn Thanh Lan cũng là như thế.
Vì có thể quy quy củ củ ở cữ xong, nàng cố ý phái người dò hỏi Hoàng Hậu nương nương việc tổ chức tiệc đầy tháng.
Tiệc đầy tháng nói là đại sự, nhưng không phải đại sự.
Nếu Long Khánh đế nhìn trúng hoàng tử công chúa nào, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức long trọng. Mặt khác, tiệc đầy tháng của các hoàng tử công chúa còn lại, đều do người trong hậu cung sai cung nhân trong hậu cung tổ chức.
Bùi Vân trong hậu cung chỉ là một tiểu trong suốt, tất nhiên tiệc đầy tháng sẽ có các cung nhân tổ chức, Ôn Thanh Lan cũng khong cần nhúng tay.
Ôn Thanh Lan cũng không để ý chuyện đó, nàng mỗi ngày đều lục tung tủ đồ để chọn xiêm y cho Bùi Vân. Sau khi đem Bùi Vân trở thành một em bé đáng yêu vô đối, nàng mới bắt đầu chọn lựa xiêm y cho chính mình.
Bùi Vân nằm ở trên giường nhìn.
"Vân Nhi, mẫu mặc bộ này có đẹp không?" Ôn Thanh Lan thay 1 bộ quần áo mới.
Đẹp!
Siêu đẹp!
Mụ mụ là mụ mụ đẹp nhất thế giới!
Bùi Vân phát ra tiếng trẻ con "Ê ê a a", ca ngợi mụ mụ xinh đẹp.
Ôn Thanh Lan trong lòng mềm nhũn, ngược lại nói: "Chính là mẫu phi cảm thấy bộ này quá tối."
"......"
"Bộ này lại hơi diêm dúa."
"......"
"Bộ này nhìn hơi cũ rồi."
"......"
"Haiz, lâu lắm rồi không có y phục mới."
"......"
"Ô, cái này không tồi, đúng không, Vân Nhi."
"......"
Ôn Thanh Lan chọn lựa hảo quần áo hôm nay, cũng tới rồi trăng tròn.
Ôn Thanh Lan chọn lựa quần áo ổn thoả cũng tới ngày đầy tháng.
Sáng sớm các cung nhân chuẩn bị một thùng nước ấm đến gian trong.
"Vân Nhi, mẫu phi phải tắm rửa cho con nha." Ôn Thanh Lan bế Bùi Vân lên.
Sau đó chốc lát, một Bùi Vân trơn bóng bụ bẫm đã tiến vào trong bồn tắm.
Ôn Thanh Lan cùng các cung nhân đều ở bên cạnh giúp Cửu hoàng tử tắm rửa.
Bùi Vân ngượng ngùng, muốn dùng tay nhỏ che lại bộ vị quan trọng nào đó, nhưng cánh tay quá ngắn, với với nửa ngày cũng không che được
Thôi, trẻ con không biết xấu hổ.
"Cửu hoàng tử thật mũm mĩm."
"Cửu hoàng tử lớn lên sẽ rất tuấn mỹ."
"Cửu hoàng tử thật trắng."
"Cửu hoàng tử thật là đẹp mắt."
Các cung nhân không ngừng khen ngợi Bùi Vân.
Ca ngợi nói thật dễ nghe, Bùi Vân vui tươi hớn hở mà nghe.
Tắm gội xong rất nhanh, cậu được bế về giường với khuôn mặt đỏ bừng.
Ôn Thanh Lan đi vào gian trong để tắm, loại bỏ hàn khí trên người, bài xuất độc tố, khơi thông kinh lạc.
Cũng không biết phải chờ bao lâu, Bùi Vân bất tri bất giác ngủ rồi, chờ cậu tỉnh lại, Ôn Thanh Lan đã làm tóc xong, thay y phục mới, cậu "Ê a" một tiếng, vươn tay nhỏ.
Ôn Thanh Lan bế cậu lên nói: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài!
Bùi Vân hưng phấn múa may tay nhỏ.
Mẫu tử hai người đi ra khỏi phòng.
Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào, tươi mát lại ấm áp.
Cảm giác quá tuyệt vời, cậu vui vẻ đến phát khóc, muốn đi nhanh ra trước nhìn xem. Trên cùng là bầu trời xanh thẳm, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, xa xa là ngói đen tường đỏ, đình đài, ánh mắt trở lại sân trước.
Sân trước có phiến ngọc bích, mặt trên điêu khắc hoa cỏ cá chim, trong viện bắt mắt nhất chính là một cây hợp hoan thụ, dưới tán cây là một bộ bàn ghế đá.
Một sân trước nho nhỏ như vậy, không hoa lệ mà rất thanh tịnh.
Cậu giống như xem không đủ, quay đầu nhỏ tiếp tục muốn xem xem.
Nhưng Ôn Thanh Lan cảm thấy Bùi Vân chỉ mới đầy tháng, không thể ở bên ngoài quá lâu, chỉ đứng một lát liền ôm Bùi Vân đi vào trong phòng.
Bùi Vân cho rằng chỉ chờ một lát liền có thể đi đến tiệc đầy tháng, cũng không phản đối gì, thành thành thật thật mà chờ.
Mười lăm phút đi qua.
Nửa canh giờ đi qua.
......
Ba canh giờ đi qua.
Lưu Hà Các một chút động tĩnh đều không có.
Thất công chúa ngày thường ríu rít cũng không tới,
Lúc này cậu mới biết được ở triều Đại Nguỵ, tiệc đầy tháng được tổ chức vào buổi tối.
Cậu lại ngồi chờ, chờ.... Rốt cuộc cũng chờ đến buổi tối.
Không một lát liền có cung nhân tới thỉnh.
Một lát sau liền có cung nhân tới mời.
Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân nói: "Vân Nhi, hôm nay là tiệc đầy tháng của Vân Nhi chúng ta, chúng ta ngoan, tí nữa phụ vương con nói muốn ôm con, con nhất định không thể khóc, biết không? Nếu hắn không ôm con...... lúc đó tính sau thôi."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, trong mắt Ôn Thanh Lan nháy mắt ảm đạm, Bùi Vân tinh ý mà bắt lấy ý chính, nghĩ thầm mụ mụ cũng biết Long Khánh đế sẽ không xem cậu, cậu vẫn cố "Ê a" một tiếng, xem như trả lời Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan ở trên mặt Bùi Vân hôn một cái: "Ngoan."
"Nương nương." Cung nhân ở bên ngoài gọi.
Ôn Thanh Lan cắm miến gôc đào chi vào một bên tã lót của Bùi Vân, lại đội mũ cho cậu mới xuất phát đến tiệc đầy tháng.
Dọc theo đường đi Bùi Vân cũng nhìn không tới, nhưng là cậu nghe được âm thanh ầm ĩ càng ngày càng gần, rốt cuộc đi vào bữa tiệc đầy tháng
Có cung nhân kêu một tiếng "Lan quý nhân đến, Cửu hoàng tử đến", lụa che mặt trên đầu được xốc lên, cậu đầu tiên là nhìn thấy bầu trời đã tối đen, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chỗ ngọn đèn dầu lộng lẫy, thấy một sân khấu nhan sắc tươi sáng.
Sân khấu trước, trên cùng bên phải ngồi một đám người, quần áo hoa lệ, tinh thần no đủ.
Cậu thấy được Thất công chúa ngồi ở trong yến hội.
"Đệ ——" Thất công chúa há mồm liền kêu.
Nghi tần đi trước một bước che lại cái miệng nhỏ của Thất công chúa.
Bùi Vân thu hồi tầm mắt, lập tức nghe được thanh âm của ít người đang khẽ nói nhỏ.
"Lan quý nhân đây là mới vừa sinh xong hài tử sao?"
"Như thế nào càng trở nên đẹp hơn?"
"Đúng vậy! Ta sinh một cái, liền già hơn mười tuổi."
"Lan quý nhân đã sinh đến 2 hài tử."
"Nàng thật đẹp a."
"Có phải hay không dùng dược đi?"
"Hẳn là sẽ không."
"Ngươi sao biết?"
"Lan quý nhân xuất thân thấp hèn, lại thất sủng nhiều năm, nghe nói cuộc sống cũng khó khăn, nào có tiền nhàn rỗi dùng dược, có thể ăn ít thịt đã không dễ dàng rồi."
"Nghe Nghi tần nói, Cửu hoàng tử rất có phúc khí, phúc khí dưỡng người rất tốt."
"Thật hay giả?"
"Chính là Nghi tần nói như vậy."
"A, phúc khí có ích lợi gì? Lục hoàng tử vẫn còn, nàng cùng Cửu hoàng tử không đến phiên được thân."
"Không sai."
"Đây đều là chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ mà không nói ra."
"......"
Các phi tần ríu rít nói chuyện, Ôn Thanh Lan vẫn vững vàng đi về hướng chủ vị, đoan trang ưu nhã hướng về phía Long Khánh đế và Hoàng Hậu nương nương hành lễ: "Thần thiếp Ôn thị Lan quý nhân tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Ngươi mới ở cữ xong, không cần hành đại lễ, mau đứng lên đi." Hoàng Hậu nói.
Ôn Thanh Lan lúc này mới đứng dậy.
Bùi Vân mượn cơ hội này, thấy được Long Khánh đế.
Long Khánh đế tuổi trên dưới 30, một thân hoàng bào, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người đĩnh bạt, là một người uy nghiêm, hắn liếc nhìn Ôn Thanh Lần một cái, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh diễm, nhưng sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lại một lần nữa trở nên lãnh đạm, không nói câu nào.
Nhưng Hoàng Hậu bên cạnh lại nói: "Lan quý nhân, mau ôm Cửu hoàng tử đến đây cho bổn cung nhìn xem."
"Vâng ạ." Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân đến trước mặt Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu khen nói: "Không hổ là hài tử của Lan quý nhân, thật tuấn tú."
Ôn Thanh Lan nói: "Tạ Hoàng Hậu nương nương khích lệ."
Hoàng Hậu cũng chỉ nói vài lời qua loa mà thôi: "Không tồi không tồi, Lan quý nhân qua bên cạnh ngồi xuống đi."
"Vâng ạ."
Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân ngồi vào bên cạnh.
Bùi Vân vẫn luôn nghe các phi tần thì thầm nói chuyện, cậu cảm thấy mình đã nghe được rất nhiều tin tức.
Cậu cũng nghe được các nàng nói đến lý do Lan quý nhân thất sủng.
Vấn đề là ở Lục hoàng tử.
Ngày Lục hoàng tử sinh cũng là ngày biên cương truyền đến tin bại trận, cả chiều đều cho rằng Lục hoàng tử là điềm xấu, Lan quý nhân cũng bởi vậy mà thất sủng.
Chỉ sợ dù có hoài hai thai, Lan quý nhân cũng không có cơ hội phục sủng.
Tháng trước phía nam xuất hiện thiên tai, yêu cầu các hoàng tử đi cầu phúc, vì thế Lục hoàng tử đã đi theo Nhị hoàng tử đến Phật đường của Đại Nguỵ cầu phúc.
Ôn Thanh Lan cũng không dám nói cái gì.
Hôm nay rõ ràng là tiệc đầy tháng của hài tử mình sinh, lại giống như tiểu minh tinh tuyến mười tám, phải ngồi trong góc.
Bùi Vân lại càng thêm thương mụ mụ, vươn tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Thanh Lan, thầm nghĩ: "Mụ mụ đừng khổ sở, có con ở đây, người và ca ca đều sẽ tốt lên."
Ôn Thanh Lan nhìn Bùi Vân bằng ánh mắt ôn nhu, nghĩ rằng Bùi Vân không thích nơi này, nhẹ giọng dỗ: "Vân Nhi, không vội, chúng ta ngồi một lát rồi sẽ về."
"Đệ đệ!" Bỗng nhiên âm thanh của Thất công chúa truyền đến.
Bùi Vân vừa quay đầu liền thấy Thất công chúa đang mặc một bộ cung trang chính thức, vừa nghiêm túc nhưng cũng rất đáng yêu, cậu nhịn không được đưa tay ra với với.
Thất công chúa lập tức đưa tay nhỏ qua: "Đệ đệ, ta chờ ngươi lâu rồi đó."
"Ê a."
"Đệ có nhớ tỷ tỷ không?"
"Ê a."
"Ta biết đệ nhớ tỷ tỷ mà." Thất công chúa lôi kéo tay nhỏ của Bùi Vân hôn hôn.
"Thất muội muội, đây là đệ đệ ngươi sao?" Lục công chúa bỗng nhiên chạy tới hỏi.
"Không cho ngươi xem đệ đệ." Thất công chúa cản trước mặt Ôn Thanh Lan và Bùi Vân.
"Dựa vào cái gì?" Lục công chúa tiến lên một bước.
"Dựa vào, dựa vào đó là đệ đệ của mình ta!"
"Ngươi nói bậy, Cửu hoàng đệ cũng là đệ đệ của ta." Lục công chúa nói.
"Không, đó là đệ đệ của ta." Thất công chúa cao giọng nói.
"Nhưng cũng là đệ đệ của ta." Lục công chúa cũng nói.
Hai đứa nhỏ không thèm chú ý tình huống xung quanh đã cãi nhau.
Ôn Thanh Lan cũng không chen được vào câu nào.
Các cung nhân nói chuyện cũng vô dụng.
Hai đứa nhỏ càng cãi nhau thanh âm càng lớn.
Hoàng Hậu nghe được.
Long Khánh đế cũng nghiêng đầu nhìn lại đây.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Vân: Cứ như vậy hấp dẫn hoàng đế chú ý ~~~
Editor: chương này gần 2500 từ, sao càng ngày càng dài hơn vậy T.T
"Đệ đệ ngươi là ai?" Lục công chúa tò mò hỏi.
"Ta không nói cho ngươi!" Thất công chúa trả lời.
"Ngươi gạt người đi." Lục công chúa không tin.
"Lừa ngươi ta là gấu chó!" Lời này đối với những hoàng tử công chúa bằng tuổi chính là một lời thề rất nghiêm trọng.
Lục công chúa tin.
Thất công chúa nói tiếp: "Đệ đệ của ta đẹp nhất thiên hạ! So với đệ đệ ngươi còn đẹp hơn, so với ngươi còn đẹp hơn! So với tất cả các ngươi đều đẹp hơn nhiều!"
Lục công chúa nói: "Ngươi ——"
Thất công chúa trách móc: "Hừ, ta về sau sẽ không bao giờ chơi với các ngươi nữa, chúng ta đi!"
Không đợi Lục công nói gì nữa, Thất công chúa quay đầu, mang theo cung nhân đi nhanh về phía trước, trong lòng vui vẻ vô cùng, nghĩ là nhờ Cửu đệ đệ giúp nàng vui vẻ, nàng càng thích Cửu đệ đệ.
Buổi chiều Thất công chúa lại ôm cầu mây, nhảy nhót đi tìm Bùi Vân.
Còn chưa tới Lưu Hà Các, Thất công chúa nhìn thấy Lục công chúa lén lút đi theo mình. Nàng hiện tại đã có đệ đệ, không cần lấy lòng các hoàng tử công chúa khác nữa, vì thế quay đầu lại trực tiếp mắng Lục công chúa "Trùng theo đuôi".
Lục công chúa tức giận quay đầu đi luôn, không để ý tới Thất công chúa.
Thất công chúa vui sướng, ghé vào mép giường Bùi Vân, gọi: "Đệ đệ."
Nàng hiện tại đã không kêu "Cửu đệ đệ", trực tiếp gọi luôn là "Đệ đệ".
Bùi Vân "Ê a" một tiếng.
"Ngươi vừa mới ăn no no sao?"
"Ê a." Từ khi Ôn Thanh Lan một ngày có 3 bữa cơm phong phú, cậu uống sữa càng thông thuận hơn nhiều, thực nhẹ nhàng liền có thể ăn no no.
"Giỏi quá!" Thất công chúa sờ sờ khuôn mặt nhỏ Bùi Vân hỏi: "Ngươi nhớ tỷ tỷ sao?"
"......"
"Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi."
"......"
"Ngươi không biết, Lục công chúa biết ta có đệ đệ, nàng liền muốn tới xem ngươi, nói cho ngươi, nàng rất xấu, luôn không cùng ta chơi, chúng ta về sau đều không chơi cùng nàng, ác." Thất công chúa như một người lớn, dùng miệng lưỡi thương lượng với Bùi Vân.
Bùi Vân thầm nghĩ: "Đúng là trẻ con."
Thất công chúa tiếp tục nói: "Chờ ngươi lớn, tỷ tỷ mang ngươi ra ngoài chơi, không chơi cùng đám người xấu."
"Mấy ngày nữa là có thể đi ra ngoài rồi." Ôn Thanh Lan nói tiếp.
"Thật vậy sao?" Thất công chúa kinh hỉ hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày nữa đệ đệ sẽ đầy tháng rồi."
"Mấy ngày nữa là mấy ngày nữa vậy?" Tiểu hài tử luôn thích hỏi đến tận cùng.
Ôn Thanh Lan nói: "Bốn ngày."
Thất công chúa bẻ bẻ đầu ngón tay nhỏ, nghiêm túc đếm ngày 1 2 3 4, sau đó vươn tay hỏi Ôn Thanh Lan: "Dì Lan, ngày này là ta có thể mang đệ đệ ra ngoài chơi rồi sao?"
Ôn Thanh Lan thấy thế cười nói: "Đúng vậy!"
Thất công chúa vui vẻ, ở trước mặt Bùi Vân ríu rít.
Bùi Vân cũng kích động không thôi.
Cậu xuyên qua đây vẫn luôn ở trong phòng, đã 30 ngày rồi chưa ra ngoài.
Ôn Thanh Lan cũng là như thế.
Vì có thể quy quy củ củ ở cữ xong, nàng cố ý phái người dò hỏi Hoàng Hậu nương nương việc tổ chức tiệc đầy tháng.
Tiệc đầy tháng nói là đại sự, nhưng không phải đại sự.
Nếu Long Khánh đế nhìn trúng hoàng tử công chúa nào, tiệc đầy tháng sẽ tổ chức long trọng. Mặt khác, tiệc đầy tháng của các hoàng tử công chúa còn lại, đều do người trong hậu cung sai cung nhân trong hậu cung tổ chức.
Bùi Vân trong hậu cung chỉ là một tiểu trong suốt, tất nhiên tiệc đầy tháng sẽ có các cung nhân tổ chức, Ôn Thanh Lan cũng khong cần nhúng tay.
Ôn Thanh Lan cũng không để ý chuyện đó, nàng mỗi ngày đều lục tung tủ đồ để chọn xiêm y cho Bùi Vân. Sau khi đem Bùi Vân trở thành một em bé đáng yêu vô đối, nàng mới bắt đầu chọn lựa xiêm y cho chính mình.
Bùi Vân nằm ở trên giường nhìn.
"Vân Nhi, mẫu mặc bộ này có đẹp không?" Ôn Thanh Lan thay 1 bộ quần áo mới.
Đẹp!
Siêu đẹp!
Mụ mụ là mụ mụ đẹp nhất thế giới!
Bùi Vân phát ra tiếng trẻ con "Ê ê a a", ca ngợi mụ mụ xinh đẹp.
Ôn Thanh Lan trong lòng mềm nhũn, ngược lại nói: "Chính là mẫu phi cảm thấy bộ này quá tối."
"......"
"Bộ này lại hơi diêm dúa."
"......"
"Bộ này nhìn hơi cũ rồi."
"......"
"Haiz, lâu lắm rồi không có y phục mới."
"......"
"Ô, cái này không tồi, đúng không, Vân Nhi."
"......"
Ôn Thanh Lan chọn lựa hảo quần áo hôm nay, cũng tới rồi trăng tròn.
Ôn Thanh Lan chọn lựa quần áo ổn thoả cũng tới ngày đầy tháng.
Sáng sớm các cung nhân chuẩn bị một thùng nước ấm đến gian trong.
"Vân Nhi, mẫu phi phải tắm rửa cho con nha." Ôn Thanh Lan bế Bùi Vân lên.
Sau đó chốc lát, một Bùi Vân trơn bóng bụ bẫm đã tiến vào trong bồn tắm.
Ôn Thanh Lan cùng các cung nhân đều ở bên cạnh giúp Cửu hoàng tử tắm rửa.
Bùi Vân ngượng ngùng, muốn dùng tay nhỏ che lại bộ vị quan trọng nào đó, nhưng cánh tay quá ngắn, với với nửa ngày cũng không che được
Thôi, trẻ con không biết xấu hổ.
"Cửu hoàng tử thật mũm mĩm."
"Cửu hoàng tử lớn lên sẽ rất tuấn mỹ."
"Cửu hoàng tử thật trắng."
"Cửu hoàng tử thật là đẹp mắt."
Các cung nhân không ngừng khen ngợi Bùi Vân.
Ca ngợi nói thật dễ nghe, Bùi Vân vui tươi hớn hở mà nghe.
Tắm gội xong rất nhanh, cậu được bế về giường với khuôn mặt đỏ bừng.
Ôn Thanh Lan đi vào gian trong để tắm, loại bỏ hàn khí trên người, bài xuất độc tố, khơi thông kinh lạc.
Cũng không biết phải chờ bao lâu, Bùi Vân bất tri bất giác ngủ rồi, chờ cậu tỉnh lại, Ôn Thanh Lan đã làm tóc xong, thay y phục mới, cậu "Ê a" một tiếng, vươn tay nhỏ.
Ôn Thanh Lan bế cậu lên nói: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài!
Bùi Vân hưng phấn múa may tay nhỏ.
Mẫu tử hai người đi ra khỏi phòng.
Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào, tươi mát lại ấm áp.
Cảm giác quá tuyệt vời, cậu vui vẻ đến phát khóc, muốn đi nhanh ra trước nhìn xem. Trên cùng là bầu trời xanh thẳm, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, xa xa là ngói đen tường đỏ, đình đài, ánh mắt trở lại sân trước.
Sân trước có phiến ngọc bích, mặt trên điêu khắc hoa cỏ cá chim, trong viện bắt mắt nhất chính là một cây hợp hoan thụ, dưới tán cây là một bộ bàn ghế đá.
Một sân trước nho nhỏ như vậy, không hoa lệ mà rất thanh tịnh.
Cậu giống như xem không đủ, quay đầu nhỏ tiếp tục muốn xem xem.
Nhưng Ôn Thanh Lan cảm thấy Bùi Vân chỉ mới đầy tháng, không thể ở bên ngoài quá lâu, chỉ đứng một lát liền ôm Bùi Vân đi vào trong phòng.
Bùi Vân cho rằng chỉ chờ một lát liền có thể đi đến tiệc đầy tháng, cũng không phản đối gì, thành thành thật thật mà chờ.
Mười lăm phút đi qua.
Nửa canh giờ đi qua.
......
Ba canh giờ đi qua.
Lưu Hà Các một chút động tĩnh đều không có.
Thất công chúa ngày thường ríu rít cũng không tới,
Lúc này cậu mới biết được ở triều Đại Nguỵ, tiệc đầy tháng được tổ chức vào buổi tối.
Cậu lại ngồi chờ, chờ.... Rốt cuộc cũng chờ đến buổi tối.
Không một lát liền có cung nhân tới thỉnh.
Một lát sau liền có cung nhân tới mời.
Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân nói: "Vân Nhi, hôm nay là tiệc đầy tháng của Vân Nhi chúng ta, chúng ta ngoan, tí nữa phụ vương con nói muốn ôm con, con nhất định không thể khóc, biết không? Nếu hắn không ôm con...... lúc đó tính sau thôi."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, trong mắt Ôn Thanh Lan nháy mắt ảm đạm, Bùi Vân tinh ý mà bắt lấy ý chính, nghĩ thầm mụ mụ cũng biết Long Khánh đế sẽ không xem cậu, cậu vẫn cố "Ê a" một tiếng, xem như trả lời Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan ở trên mặt Bùi Vân hôn một cái: "Ngoan."
"Nương nương." Cung nhân ở bên ngoài gọi.
Ôn Thanh Lan cắm miến gôc đào chi vào một bên tã lót của Bùi Vân, lại đội mũ cho cậu mới xuất phát đến tiệc đầy tháng.
Dọc theo đường đi Bùi Vân cũng nhìn không tới, nhưng là cậu nghe được âm thanh ầm ĩ càng ngày càng gần, rốt cuộc đi vào bữa tiệc đầy tháng
Có cung nhân kêu một tiếng "Lan quý nhân đến, Cửu hoàng tử đến", lụa che mặt trên đầu được xốc lên, cậu đầu tiên là nhìn thấy bầu trời đã tối đen, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chỗ ngọn đèn dầu lộng lẫy, thấy một sân khấu nhan sắc tươi sáng.
Sân khấu trước, trên cùng bên phải ngồi một đám người, quần áo hoa lệ, tinh thần no đủ.
Cậu thấy được Thất công chúa ngồi ở trong yến hội.
"Đệ ——" Thất công chúa há mồm liền kêu.
Nghi tần đi trước một bước che lại cái miệng nhỏ của Thất công chúa.
Bùi Vân thu hồi tầm mắt, lập tức nghe được thanh âm của ít người đang khẽ nói nhỏ.
"Lan quý nhân đây là mới vừa sinh xong hài tử sao?"
"Như thế nào càng trở nên đẹp hơn?"
"Đúng vậy! Ta sinh một cái, liền già hơn mười tuổi."
"Lan quý nhân đã sinh đến 2 hài tử."
"Nàng thật đẹp a."
"Có phải hay không dùng dược đi?"
"Hẳn là sẽ không."
"Ngươi sao biết?"
"Lan quý nhân xuất thân thấp hèn, lại thất sủng nhiều năm, nghe nói cuộc sống cũng khó khăn, nào có tiền nhàn rỗi dùng dược, có thể ăn ít thịt đã không dễ dàng rồi."
"Nghe Nghi tần nói, Cửu hoàng tử rất có phúc khí, phúc khí dưỡng người rất tốt."
"Thật hay giả?"
"Chính là Nghi tần nói như vậy."
"A, phúc khí có ích lợi gì? Lục hoàng tử vẫn còn, nàng cùng Cửu hoàng tử không đến phiên được thân."
"Không sai."
"Đây đều là chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ mà không nói ra."
"......"
Các phi tần ríu rít nói chuyện, Ôn Thanh Lan vẫn vững vàng đi về hướng chủ vị, đoan trang ưu nhã hướng về phía Long Khánh đế và Hoàng Hậu nương nương hành lễ: "Thần thiếp Ôn thị Lan quý nhân tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Ngươi mới ở cữ xong, không cần hành đại lễ, mau đứng lên đi." Hoàng Hậu nói.
Ôn Thanh Lan lúc này mới đứng dậy.
Bùi Vân mượn cơ hội này, thấy được Long Khánh đế.
Long Khánh đế tuổi trên dưới 30, một thân hoàng bào, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người đĩnh bạt, là một người uy nghiêm, hắn liếc nhìn Ôn Thanh Lần một cái, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh diễm, nhưng sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lại một lần nữa trở nên lãnh đạm, không nói câu nào.
Nhưng Hoàng Hậu bên cạnh lại nói: "Lan quý nhân, mau ôm Cửu hoàng tử đến đây cho bổn cung nhìn xem."
"Vâng ạ." Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân đến trước mặt Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu khen nói: "Không hổ là hài tử của Lan quý nhân, thật tuấn tú."
Ôn Thanh Lan nói: "Tạ Hoàng Hậu nương nương khích lệ."
Hoàng Hậu cũng chỉ nói vài lời qua loa mà thôi: "Không tồi không tồi, Lan quý nhân qua bên cạnh ngồi xuống đi."
"Vâng ạ."
Ôn Thanh Lan ôm Bùi Vân ngồi vào bên cạnh.
Bùi Vân vẫn luôn nghe các phi tần thì thầm nói chuyện, cậu cảm thấy mình đã nghe được rất nhiều tin tức.
Cậu cũng nghe được các nàng nói đến lý do Lan quý nhân thất sủng.
Vấn đề là ở Lục hoàng tử.
Ngày Lục hoàng tử sinh cũng là ngày biên cương truyền đến tin bại trận, cả chiều đều cho rằng Lục hoàng tử là điềm xấu, Lan quý nhân cũng bởi vậy mà thất sủng.
Chỉ sợ dù có hoài hai thai, Lan quý nhân cũng không có cơ hội phục sủng.
Tháng trước phía nam xuất hiện thiên tai, yêu cầu các hoàng tử đi cầu phúc, vì thế Lục hoàng tử đã đi theo Nhị hoàng tử đến Phật đường của Đại Nguỵ cầu phúc.
Ôn Thanh Lan cũng không dám nói cái gì.
Hôm nay rõ ràng là tiệc đầy tháng của hài tử mình sinh, lại giống như tiểu minh tinh tuyến mười tám, phải ngồi trong góc.
Bùi Vân lại càng thêm thương mụ mụ, vươn tay nhỏ sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Thanh Lan, thầm nghĩ: "Mụ mụ đừng khổ sở, có con ở đây, người và ca ca đều sẽ tốt lên."
Ôn Thanh Lan nhìn Bùi Vân bằng ánh mắt ôn nhu, nghĩ rằng Bùi Vân không thích nơi này, nhẹ giọng dỗ: "Vân Nhi, không vội, chúng ta ngồi một lát rồi sẽ về."
"Đệ đệ!" Bỗng nhiên âm thanh của Thất công chúa truyền đến.
Bùi Vân vừa quay đầu liền thấy Thất công chúa đang mặc một bộ cung trang chính thức, vừa nghiêm túc nhưng cũng rất đáng yêu, cậu nhịn không được đưa tay ra với với.
Thất công chúa lập tức đưa tay nhỏ qua: "Đệ đệ, ta chờ ngươi lâu rồi đó."
"Ê a."
"Đệ có nhớ tỷ tỷ không?"
"Ê a."
"Ta biết đệ nhớ tỷ tỷ mà." Thất công chúa lôi kéo tay nhỏ của Bùi Vân hôn hôn.
"Thất muội muội, đây là đệ đệ ngươi sao?" Lục công chúa bỗng nhiên chạy tới hỏi.
"Không cho ngươi xem đệ đệ." Thất công chúa cản trước mặt Ôn Thanh Lan và Bùi Vân.
"Dựa vào cái gì?" Lục công chúa tiến lên một bước.
"Dựa vào, dựa vào đó là đệ đệ của mình ta!"
"Ngươi nói bậy, Cửu hoàng đệ cũng là đệ đệ của ta." Lục công chúa nói.
"Không, đó là đệ đệ của ta." Thất công chúa cao giọng nói.
"Nhưng cũng là đệ đệ của ta." Lục công chúa cũng nói.
Hai đứa nhỏ không thèm chú ý tình huống xung quanh đã cãi nhau.
Ôn Thanh Lan cũng không chen được vào câu nào.
Các cung nhân nói chuyện cũng vô dụng.
Hai đứa nhỏ càng cãi nhau thanh âm càng lớn.
Hoàng Hậu nghe được.
Long Khánh đế cũng nghiêng đầu nhìn lại đây.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Vân: Cứ như vậy hấp dẫn hoàng đế chú ý ~~~
Editor: chương này gần 2500 từ, sao càng ngày càng dài hơn vậy T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.