Chương 22: Tạm Biệt Cậu Vương Đình Đại Nhân
Thiên Như
14/10/2015
Chương 22: Tạm Biệt Cậu Vương Đình Đại Nhân
Bốn năm sau ….…………
Thiên Như uể oải đến biệt thự , đêm qua cô thức trắng đêm để suy nghĩ bài hát dự thi trong trường , ước mơ của cô là được ca hát , cô đã tập luyện rất nhiều , cuộc thi này là một cơ hội dành cho cô . Nhất định phải thành công .....
Mọi người ở biệt thự đang nhốn nháo lên vì Huỳnh tiểu thư kia sắp đến , về trễ hơn thông báo đợt trước . Nói một tuần tưởng sau bốn năm mới về . Làm mọi người khi đó chạy như giặc đuổi .Thiên Như cũng phụ giúp một tay cho xong nốt công việc . Song Như quan sát Thiên Như từ đầu buổi đến cuối buổi , cứ như rình trộm vậy . Thiên Như chẳng mảy may tới , cô chỉ chú tâm đến công việc cô được giao ....... Hoàn thành công việc nhanh gọn cô đến xin phép bác Kim :
- Thưa bác , hôm nay cháu xin phép về sớm ạ , cho cháu nghỉ hai hôm được không ạ ?
- Sao thế cháu , nhà đang lu bu đón tiểu thư cháu xin nghỉ thì ai sẽ giúp cho mọi người . _ Bác Kim nói cũng làm cô khó xử , một bên là côg việc , một bên là ước mơ …
- Cô xin nghỉ làm gì ? _ Giọng nói thanh cao vang lên
- Tôi .... Tôi tham dự cuộc thi hát của trường .....,…
- Sao ? Hát ??? _ Thanh Duy nói như không tin cô .
- Dẹp đi , cô nghĩ mình sẽ làm ca sĩ được sao ?
- Tôi ....... Tôi .....…
- Công việc ở đây đang lu bu , không có nghỉ gì hết ._ Thanh Duy chắc nịch . Bốn năm rồi , anh vẫn chưa hạn chế thành kiến với cô .
- Nhưng đó là ước mơ của tôi mà ?
- Dẹp đi , cô đã có công việc ở đây rồi , ước mơ gì chứ , dẹp qua đi , hoàn thành xong cái này tôi cho cô thêm lương.
- Tôi không cần , cậu không hiểu gì cả , cậu không biết chút gì về ước mơ hoài bão cả .... Xin lỗi , hôm nay cháu xin phép đi sớm , bạn cháu đợi ngoài cổng , chiều cháu sẽ đến trễ tí ạ _ Thiên Như thét lớn rồi buồn bã rời đi .
Trong đôi mắt đó có chút gì ươn ướt . Ra đến cổng Thiên Như bị một lực kéo lại ....
- Chưa xong việc cô tính chuồng đi sao ? _ Thanh Duy tức giận nói
- Buông tôi ra ....……. _ Thiên Như bực bội cố vùng tay ra khỏi tay của Thanh Duy. - Sao anh cứ cố gắng ngăn cản hay nói cách khác là phá tôi vậy ?
- Cô định đi đâu ?
- Tôi đến trường .......
- Lại còn mơ ảo đến khi mình làm ca sĩ sao ?
- Tôi ảo tưởng kệ tôi liên quan tới anh hả ?
- Liên quan chứ , cô lo ước mơ của cô bỏ bê công việc ở đây ảnh hưởng đến mọi người . Cô muốn bị đuổi việc sao ?
- Anh ..... Thật quá đáng ..……. _ Thiên Như cạn lời , cô rất muốn được hát , khó khăn lắm cô mới đủ tự tin , nhưng cô cũng không muốn bị đuổi việc , khó lắm mới có một công việc tạm thời thế này . Nhỡ như cô không thành công , công việc thì mất , cô phải làm sao ? thật biết cách làm Thiên Như khó xử .
Bỗng rơi nước mắt .....
Thanh Duy khó xử nhìn Thiên Như .
Đôi mắt của cô đỏ ngầu , những giọt nước long lanh đọng ngay khoé mắt từ từ rơi xuống .
Thiên Như khóc sao ? Cô đang khóc à .....
Đừng khóc , cô mạnh mẽ lắm mà ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai ngày sau .....
Cuộc thi hát diễn ra tại trường , đây là cơ hội cho Thiên Như chạm chân đến nơi mang tên Showbiz , Thiên Như song ca cùng Đại Nhân với ca khúc Hai Mươi .………
Giọng hát của hai người hoà với nhau cùng với giai điệu sôi động của bài hát . Nhưng may mắn chưa mỉm cười với cô . Lúc nhận xét :
- Đại Nhân , cậu có chất giọng khàn đặc trưng rất đặc biệt tôi rất thích giọng hát của cậu , tôi sẽ đầu tư cho cậu . Thiên Như tôi rất tiếc phải nói lời tạm biệt với cô , chất giọng của cô nó rất với hôm nay giọng cô đang bị thương thì phải , tôi không thể đầu tư cho chất giọng chưa được xác định của cô , rất xin lỗi .
Thiên Như không tin tai mình đang nghe thấy gì nữa . Thiên Như khẽ mỉm cười , Đại Nhân ôm cô vào lòng , anh cố trấn an cô nhưng có phải đó là cách . Hình ảnh đó lọt vào mắt của một người .......
Đứng cách hai người không xa .......
- Như nín đi , đừng khóc nữa , sẽ còn có cơ hội cho Như mà ..... Nhân tin vậy .....……
Tiếng khóc của cô vang vọng mãi ...... Tuy nó nhỏ nhưng đủ để người đang đứng cách xa cô nghe và rung động . Sao anh thương tiếng khóc đó quá ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong màn đêm đầy lãng mạn , có một nam một nữ đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt . Nhưng giữa họ chẳng có mối quan hệ nào khác hơn tình bạn . Hai người nhìn về phía khung trời xa xa kia . Buồn thật .
- Nhân có chuyện muốn nói với Như .
- Nhân nói đi .
- Nhân ........ Nhân ...... Sắp đi Mỹ rồi .
- Sao ? _ Thiên Như giật mình
- Nhân phải sang bên đó học và lưu diễn theo lịch trình của công ty âm nhạc .
- À , Như quên , Như quên là Nhân bây giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng ..........
- Như đừng nói vậy , Nhân vẫn mãi là bạn của Như thôi .
- Nhân đi vui vẻ , Như chúc Nhân sẽ thành công .
- Như cũng vậy , có cơ hội là phải thử , hẹn Như một ngày nào đó .
- Ok .
Nhân định nói gì đó nữa nhưng không . Anh im lặng và quyết định giữ nó suốt quãng đường của anh ........thật buồn ...... Bạn bè học chung với nhau cũng bốn năm hơn rồi , mà giờ phải tạm biệt đi xa rồi , buồn thật . Có một sự thật luôn che giấu ở nơi đó , khoảng cách đó .……,………một nụ cười bí hiểm lẳng lặng tại đây ,………
Không nói ......... Quyết định không nói ...... Đợi một ngày thành công trở về ......
Tạm biệt Tạm biệt ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt tạm biệt mãi là người bạn thân nhé .
Có phải " Hải Phong " sẽ xa cô lần thứ 2 ?
Thiên Như bỗng giật mình suy nghĩ đến việc này . Nhưng cũng may , Nhân chỉ là đi Mỹ chứ không phải như ai kia . Như buồn bã nghĩ lại cái đêm hôm đó , đêm mà thần chết cướp mất Hải Phong của cô . Nhưng được một thời gian , chắc là ông trời thương xót cô nên ban cho cô một người bạn có gương mặt y khuôn người yêu cũ của cô , nhưng giờ ông lại cướp đi người bạn ấy một thời gian . Lầm tưởng chỉ là lầm tưởng , Đại Nhân là Đại Nhân , Hải Phong là Hải Phong . Hai con người này hoàn toàn khác nhau .……Ở bên cạnh Đại Nhân cô cũng chỉ xem anh là bạn nhưng ở bên Hải Phong thì khác . Anh là người cô yêu nhất .…………
" Vương Đình Đại Nhân ? Cái tên này trước khi gặp Nhân , đã từng được nghe ở đâu rồi "
" Vương Đình Đại Nhân , Lục Hải Phong thật ra hai người có mối quan hệ như thế nào ? "
.
.
.
.
.
.
Lang thang đi trên sân trường vắng nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này ...
.
.
.
.
.
.
.
.
Buổi sớm , ánh nắng nhợt nhạt cố gắng vươn ra len lỏi vào căn phòng nhỏ gọn trong con hẻm đó . Thiên Như ngôi dậy thu mình trong một góc giường suy nghĩ . Giờ còn đâu người bạn kia , có chắc là sau này quay lại sẽ vẫn làm bạn chăng ? Ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ kia .... Còn 45p nữa là Đại Nhân lên máy bay , cô đang tự giằng xé là có nên đi tiễn hay không . Thiên Như xem Đại Nhân như một người anh vậy , luôn che chở và bảo vệ cô , anh không muốn nhìn cô yếu đuối . Nên giờ cô cũng không muốn anh thấy cô khóc rồi lại lo lắng cho cô , nhưng không đi tiễn thì không được . Biết đâu sau này khi trở về thì Đại Nhân của cô đã biến mất rồi thay vào đó là một con người hoàn toàn mới thì sao ? Ít nhiều gì trước khi anh chạm đến chữ showbiz thì cũng nên gặp Đại Nhân bây giờ chứ . Còn một cớ nữa là cô muốn nhìn thấy mặt Hải Phong
Nghĩ là làm Thiên Như nhanh chóng thay đồ và ra đầu hẻm định gọi xe ôm đi cho tiện .
Bíp bíp ....
Thiên Như quay sang , lại gặp người không muốn gặp nữa rồi ......
- Thiên Như cô định đi đâu à ?
- Phải , liên quan tới anh chăng ? Mà anh tới đây làm gì ?
- Không chỉ là anh Duy nói là dẫn cô đi mua đồ gì đó giúp cho anh ấy .
- Một chút nữa được không ? Tôi đi tạm biệt bạn .
- Ai ?
- Đại Nhân , hôm nay cậu ấy đi Mỹ . Anh cho tôi đi nhờ xe được không ?
- Để xem thái độ của cô đã kèm cả tâm trạng hôm nay của tôi .
- Thôi để tôi tự đi cũng được _ Thiên Như không năn nỉ gì hết cho thì đi không thì thôi . Tránh đôi co mất thời gian của cô nữa
- Lên xe
Thiên Như leo lên xe và hối thúc Thanh Duy chạy thật nhanh cho kịp giờ gặp Đại Nhân trước khi cậu lên máy bay .
.
.
.
.
.
.
.
Tại sân bay , Đại Nhân cùng với chiếc vali hành lý màu xanh nhạt đang đứng chôn chân tại nơi đó , ánh mắt của anh dòm ngó xung quanh như đang tìm kiếm bóng hình nhỏ bé nào đó . Hôm nay trong anh thật giản dị làm sao , đơn sơ với chiếc áo thun trắng quần jeans dài , một chiếc áo khoác lông vũ được khoác lên mình toát vẻ công tử quý phái . Tay anh đang cầm vé máy bay , anh đang quan sát chiếc đồng hồ trên tay , còn vài phút nữa anh phải lên máy bay rồi .... Nhưng giờ này người anh cần gặp anh lại không thể gặp được sao ????
" Còn 20 phút nữa chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ cất cánh , mong quý hành khách ổn định chỗ ngồi "
Bóng hình đó chắc sẽ không tới đâu , Đại Nhân nở một nụ cười thật đẹp , anh quay lại kéo vali tiến về phía trước ....
Thiên Như hối hả chạy như bị ma đuổi thế mà Thanh Duy có thể bình tĩnh tản bộ . Mà cũng phải chuyện này đâu có liên quan gì đến anh .
- Đại Nhân
Tiếng gọi tên anh cất lên khiến Đại Nhân giật mình và quay lại . Anh đang nhìn nhầm chăng , người mà anh muốn gặp đang đứng trước mặt anh ? . Thiên Như khẽ nở một nụ cười rồi đi tới ôm lấy anh , khiến Thanh Duy và cả Đại Nhân tròn mắt .......
- Tạm biệt và chúc cậu thành công Đại Nhân .
Cái ôm này .………… cái ôm này …………
Dứt lời Thiên Như định buông ra thì Đại Nhân lại ôm chặt lấy cô .………
- Cám ơn cậu , chúc cậu thành công , cậu hãy đợi mình về ...... Nhất định phải đợi mình ...... Vì mình muốn nói ...………. _ Nói đến đây Đại Nhân ngắt quãng rồi phát ra ba chữ nhưng không ai nghe chỉ một người thấy " AYE " - Tạm biệt _ Đại Nhân buông Thiên Như ra và quay đi tiến vào trong , anh còn vẫy tay chào Thiên Như nữa .
" Tạm biệt cậu , tạm biệt Việt Nam , Thiên Như hãy đợi mình , nhất định cậu phải đợi mình về "
" Chào cậu Đại Nhân , chúc cậu sẽ mãi hạnh phúc , luôn thành công , tớ sẽ đợi cậu trở về "
Một giọt nước mắt khẽ rơi ...
.
.
.
.
.
.
.
.
- Như hát Nhân nghe đi .
- Tập hát đi , cố lên gần đến đích rồi .
- Không được thất bại , Nhân đã nói vậy với Như mà .
- Nhất định sẽ không sao đâu.
- Cố lên , bình tĩnh sẽ làm được , có mình bên cạnh yên tâm .
- Cố lên Thiên Như , cố lên Thiên Như ,…………
Điều ước của Đại Nhân đã thành sự thật rồi chỉ còn mỗi cô , cô nhất định sẽ cố gắng đi theo vào showbiz hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu bạn thân của cô .
.
.
.
.
.
.
.
.
Thiên Như và Thanh Duy rời khỏi sân bay , trên xe cô cứ liếc nhìn lên bầu trời mãi cho đến khi cô thấy được chiếc máy bay kia ..... Cô mới yên tâm nhìn ra phía ngoài đường.
- Đi mua sắm được rồi chứ ?
- Được , Anh Duy muốn mua gì ?
- Áo Vest , Áo Thun , Cavat .
- Nhiều thế
- Tố Tố sắp về rồi .
- Tố Tố là tiểu thư Huỳnh gì đó hả ? Sao lúc trước nói về tưởng sau tận bốn năm , chạy như chạy giặc ._ Thiên Như than thở
- Ừm ......nghe nói là lúc đó định về nhưng mà tại có việc đột xuất .
- Cô ấy là ai vậy ?
- Cô không cần biết nhiều chỉ nhớ là khi Tố Tố về cô nên giữ khoảng cách với anh tôi một chút nếu không cô sẽ gặp rắc rối to đấy .
- Tôi biết rồi .
Thiên Như cũng chẳng hiểu vì sao Thanh Duy lại nói mấy lời này với cô nữa , ngay cả Thanh Duy nữa , anh lại đi cảnh cáo cô trước sao ? Thôi thì ít gì cô cũng làm trong nhà của anh mà , dù sao cũng có chút tình cảm nên nhắc nhở trước cho an toàn . Mắc công xảy ra chuyện nhà anh lại gặp rắc rối .......……..
Sao anh lại có cảm giác khó thở khi ở cạnh Thiên Như thế này và lại có cảm giác chẳng may khi Tố Tố sắp về .………
Thật ra là chuyện gì vậy ???
Thiên Như yên định trên xe , cô nghiêng đầu qua cửa ngủ , mệt mỏi thật , hôm nay cô dậy sớm lắm . Thanh Duy thấy vậy cũng không đánh thức cô , để cô ngủ như thế sẽ tốt hơn , dù sao con đường từ sân bay về khu mua sắm cũng còn dài ...……. Cứ để cho cô có thời gian nghỉ ngơi một tí , sức làm việc của con người có giới hạn , đừng làm việc quá nhiều nếu không sẽ dẫn đến việc kiệt sức .....…………
Đôi mắt Thiên Như nhắm lại rồi nhưng sao ngay khoé mắt lại chảy xuống đôi gò má một giọt nước long lanh như nước mưa .....………. Có phải trong giấc mơ đó cô đã thấy gì không ? Ngay cả ngủ mà cô cũng khóc sao ? Cô đang chịu một áp lực gì đó rất nặng nề hay là có một tâm sự không thể nói thành lời ??? Thanh Duy tập trung lái xe , anh cố tình lái vừa phải cho cô có thời gian chợp mắt vì khi cô tỉnh dậy sẽ có một mớ công việc rất nặng nề giao cho cô làm ..... Hãy cho con người một phút thư giản tịnh tâm để đầu óc minh mẩn mà làm việc .....
Bốn năm sau ….…………
Thiên Như uể oải đến biệt thự , đêm qua cô thức trắng đêm để suy nghĩ bài hát dự thi trong trường , ước mơ của cô là được ca hát , cô đã tập luyện rất nhiều , cuộc thi này là một cơ hội dành cho cô . Nhất định phải thành công .....
Mọi người ở biệt thự đang nhốn nháo lên vì Huỳnh tiểu thư kia sắp đến , về trễ hơn thông báo đợt trước . Nói một tuần tưởng sau bốn năm mới về . Làm mọi người khi đó chạy như giặc đuổi .Thiên Như cũng phụ giúp một tay cho xong nốt công việc . Song Như quan sát Thiên Như từ đầu buổi đến cuối buổi , cứ như rình trộm vậy . Thiên Như chẳng mảy may tới , cô chỉ chú tâm đến công việc cô được giao ....... Hoàn thành công việc nhanh gọn cô đến xin phép bác Kim :
- Thưa bác , hôm nay cháu xin phép về sớm ạ , cho cháu nghỉ hai hôm được không ạ ?
- Sao thế cháu , nhà đang lu bu đón tiểu thư cháu xin nghỉ thì ai sẽ giúp cho mọi người . _ Bác Kim nói cũng làm cô khó xử , một bên là côg việc , một bên là ước mơ …
- Cô xin nghỉ làm gì ? _ Giọng nói thanh cao vang lên
- Tôi .... Tôi tham dự cuộc thi hát của trường .....,…
- Sao ? Hát ??? _ Thanh Duy nói như không tin cô .
- Dẹp đi , cô nghĩ mình sẽ làm ca sĩ được sao ?
- Tôi ....... Tôi .....…
- Công việc ở đây đang lu bu , không có nghỉ gì hết ._ Thanh Duy chắc nịch . Bốn năm rồi , anh vẫn chưa hạn chế thành kiến với cô .
- Nhưng đó là ước mơ của tôi mà ?
- Dẹp đi , cô đã có công việc ở đây rồi , ước mơ gì chứ , dẹp qua đi , hoàn thành xong cái này tôi cho cô thêm lương.
- Tôi không cần , cậu không hiểu gì cả , cậu không biết chút gì về ước mơ hoài bão cả .... Xin lỗi , hôm nay cháu xin phép đi sớm , bạn cháu đợi ngoài cổng , chiều cháu sẽ đến trễ tí ạ _ Thiên Như thét lớn rồi buồn bã rời đi .
Trong đôi mắt đó có chút gì ươn ướt . Ra đến cổng Thiên Như bị một lực kéo lại ....
- Chưa xong việc cô tính chuồng đi sao ? _ Thanh Duy tức giận nói
- Buông tôi ra ....……. _ Thiên Như bực bội cố vùng tay ra khỏi tay của Thanh Duy. - Sao anh cứ cố gắng ngăn cản hay nói cách khác là phá tôi vậy ?
- Cô định đi đâu ?
- Tôi đến trường .......
- Lại còn mơ ảo đến khi mình làm ca sĩ sao ?
- Tôi ảo tưởng kệ tôi liên quan tới anh hả ?
- Liên quan chứ , cô lo ước mơ của cô bỏ bê công việc ở đây ảnh hưởng đến mọi người . Cô muốn bị đuổi việc sao ?
- Anh ..... Thật quá đáng ..……. _ Thiên Như cạn lời , cô rất muốn được hát , khó khăn lắm cô mới đủ tự tin , nhưng cô cũng không muốn bị đuổi việc , khó lắm mới có một công việc tạm thời thế này . Nhỡ như cô không thành công , công việc thì mất , cô phải làm sao ? thật biết cách làm Thiên Như khó xử .
Bỗng rơi nước mắt .....
Thanh Duy khó xử nhìn Thiên Như .
Đôi mắt của cô đỏ ngầu , những giọt nước long lanh đọng ngay khoé mắt từ từ rơi xuống .
Thiên Như khóc sao ? Cô đang khóc à .....
Đừng khóc , cô mạnh mẽ lắm mà ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai ngày sau .....
Cuộc thi hát diễn ra tại trường , đây là cơ hội cho Thiên Như chạm chân đến nơi mang tên Showbiz , Thiên Như song ca cùng Đại Nhân với ca khúc Hai Mươi .………
Giọng hát của hai người hoà với nhau cùng với giai điệu sôi động của bài hát . Nhưng may mắn chưa mỉm cười với cô . Lúc nhận xét :
- Đại Nhân , cậu có chất giọng khàn đặc trưng rất đặc biệt tôi rất thích giọng hát của cậu , tôi sẽ đầu tư cho cậu . Thiên Như tôi rất tiếc phải nói lời tạm biệt với cô , chất giọng của cô nó rất với hôm nay giọng cô đang bị thương thì phải , tôi không thể đầu tư cho chất giọng chưa được xác định của cô , rất xin lỗi .
Thiên Như không tin tai mình đang nghe thấy gì nữa . Thiên Như khẽ mỉm cười , Đại Nhân ôm cô vào lòng , anh cố trấn an cô nhưng có phải đó là cách . Hình ảnh đó lọt vào mắt của một người .......
Đứng cách hai người không xa .......
- Như nín đi , đừng khóc nữa , sẽ còn có cơ hội cho Như mà ..... Nhân tin vậy .....……
Tiếng khóc của cô vang vọng mãi ...... Tuy nó nhỏ nhưng đủ để người đang đứng cách xa cô nghe và rung động . Sao anh thương tiếng khóc đó quá ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong màn đêm đầy lãng mạn , có một nam một nữ đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt . Nhưng giữa họ chẳng có mối quan hệ nào khác hơn tình bạn . Hai người nhìn về phía khung trời xa xa kia . Buồn thật .
- Nhân có chuyện muốn nói với Như .
- Nhân nói đi .
- Nhân ........ Nhân ...... Sắp đi Mỹ rồi .
- Sao ? _ Thiên Như giật mình
- Nhân phải sang bên đó học và lưu diễn theo lịch trình của công ty âm nhạc .
- À , Như quên , Như quên là Nhân bây giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng ..........
- Như đừng nói vậy , Nhân vẫn mãi là bạn của Như thôi .
- Nhân đi vui vẻ , Như chúc Nhân sẽ thành công .
- Như cũng vậy , có cơ hội là phải thử , hẹn Như một ngày nào đó .
- Ok .
Nhân định nói gì đó nữa nhưng không . Anh im lặng và quyết định giữ nó suốt quãng đường của anh ........thật buồn ...... Bạn bè học chung với nhau cũng bốn năm hơn rồi , mà giờ phải tạm biệt đi xa rồi , buồn thật . Có một sự thật luôn che giấu ở nơi đó , khoảng cách đó .……,………một nụ cười bí hiểm lẳng lặng tại đây ,………
Không nói ......... Quyết định không nói ...... Đợi một ngày thành công trở về ......
Tạm biệt Tạm biệt ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt tạm biệt mãi là người bạn thân nhé .
Có phải " Hải Phong " sẽ xa cô lần thứ 2 ?
Thiên Như bỗng giật mình suy nghĩ đến việc này . Nhưng cũng may , Nhân chỉ là đi Mỹ chứ không phải như ai kia . Như buồn bã nghĩ lại cái đêm hôm đó , đêm mà thần chết cướp mất Hải Phong của cô . Nhưng được một thời gian , chắc là ông trời thương xót cô nên ban cho cô một người bạn có gương mặt y khuôn người yêu cũ của cô , nhưng giờ ông lại cướp đi người bạn ấy một thời gian . Lầm tưởng chỉ là lầm tưởng , Đại Nhân là Đại Nhân , Hải Phong là Hải Phong . Hai con người này hoàn toàn khác nhau .……Ở bên cạnh Đại Nhân cô cũng chỉ xem anh là bạn nhưng ở bên Hải Phong thì khác . Anh là người cô yêu nhất .…………
" Vương Đình Đại Nhân ? Cái tên này trước khi gặp Nhân , đã từng được nghe ở đâu rồi "
" Vương Đình Đại Nhân , Lục Hải Phong thật ra hai người có mối quan hệ như thế nào ? "
.
.
.
.
.
.
Lang thang đi trên sân trường vắng nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này ...
.
.
.
.
.
.
.
.
Buổi sớm , ánh nắng nhợt nhạt cố gắng vươn ra len lỏi vào căn phòng nhỏ gọn trong con hẻm đó . Thiên Như ngôi dậy thu mình trong một góc giường suy nghĩ . Giờ còn đâu người bạn kia , có chắc là sau này quay lại sẽ vẫn làm bạn chăng ? Ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ kia .... Còn 45p nữa là Đại Nhân lên máy bay , cô đang tự giằng xé là có nên đi tiễn hay không . Thiên Như xem Đại Nhân như một người anh vậy , luôn che chở và bảo vệ cô , anh không muốn nhìn cô yếu đuối . Nên giờ cô cũng không muốn anh thấy cô khóc rồi lại lo lắng cho cô , nhưng không đi tiễn thì không được . Biết đâu sau này khi trở về thì Đại Nhân của cô đã biến mất rồi thay vào đó là một con người hoàn toàn mới thì sao ? Ít nhiều gì trước khi anh chạm đến chữ showbiz thì cũng nên gặp Đại Nhân bây giờ chứ . Còn một cớ nữa là cô muốn nhìn thấy mặt Hải Phong
Nghĩ là làm Thiên Như nhanh chóng thay đồ và ra đầu hẻm định gọi xe ôm đi cho tiện .
Bíp bíp ....
Thiên Như quay sang , lại gặp người không muốn gặp nữa rồi ......
- Thiên Như cô định đi đâu à ?
- Phải , liên quan tới anh chăng ? Mà anh tới đây làm gì ?
- Không chỉ là anh Duy nói là dẫn cô đi mua đồ gì đó giúp cho anh ấy .
- Một chút nữa được không ? Tôi đi tạm biệt bạn .
- Ai ?
- Đại Nhân , hôm nay cậu ấy đi Mỹ . Anh cho tôi đi nhờ xe được không ?
- Để xem thái độ của cô đã kèm cả tâm trạng hôm nay của tôi .
- Thôi để tôi tự đi cũng được _ Thiên Như không năn nỉ gì hết cho thì đi không thì thôi . Tránh đôi co mất thời gian của cô nữa
- Lên xe
Thiên Như leo lên xe và hối thúc Thanh Duy chạy thật nhanh cho kịp giờ gặp Đại Nhân trước khi cậu lên máy bay .
.
.
.
.
.
.
.
Tại sân bay , Đại Nhân cùng với chiếc vali hành lý màu xanh nhạt đang đứng chôn chân tại nơi đó , ánh mắt của anh dòm ngó xung quanh như đang tìm kiếm bóng hình nhỏ bé nào đó . Hôm nay trong anh thật giản dị làm sao , đơn sơ với chiếc áo thun trắng quần jeans dài , một chiếc áo khoác lông vũ được khoác lên mình toát vẻ công tử quý phái . Tay anh đang cầm vé máy bay , anh đang quan sát chiếc đồng hồ trên tay , còn vài phút nữa anh phải lên máy bay rồi .... Nhưng giờ này người anh cần gặp anh lại không thể gặp được sao ????
" Còn 20 phút nữa chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ cất cánh , mong quý hành khách ổn định chỗ ngồi "
Bóng hình đó chắc sẽ không tới đâu , Đại Nhân nở một nụ cười thật đẹp , anh quay lại kéo vali tiến về phía trước ....
Thiên Như hối hả chạy như bị ma đuổi thế mà Thanh Duy có thể bình tĩnh tản bộ . Mà cũng phải chuyện này đâu có liên quan gì đến anh .
- Đại Nhân
Tiếng gọi tên anh cất lên khiến Đại Nhân giật mình và quay lại . Anh đang nhìn nhầm chăng , người mà anh muốn gặp đang đứng trước mặt anh ? . Thiên Như khẽ nở một nụ cười rồi đi tới ôm lấy anh , khiến Thanh Duy và cả Đại Nhân tròn mắt .......
- Tạm biệt và chúc cậu thành công Đại Nhân .
Cái ôm này .………… cái ôm này …………
Dứt lời Thiên Như định buông ra thì Đại Nhân lại ôm chặt lấy cô .………
- Cám ơn cậu , chúc cậu thành công , cậu hãy đợi mình về ...... Nhất định phải đợi mình ...... Vì mình muốn nói ...………. _ Nói đến đây Đại Nhân ngắt quãng rồi phát ra ba chữ nhưng không ai nghe chỉ một người thấy " AYE " - Tạm biệt _ Đại Nhân buông Thiên Như ra và quay đi tiến vào trong , anh còn vẫy tay chào Thiên Như nữa .
" Tạm biệt cậu , tạm biệt Việt Nam , Thiên Như hãy đợi mình , nhất định cậu phải đợi mình về "
" Chào cậu Đại Nhân , chúc cậu sẽ mãi hạnh phúc , luôn thành công , tớ sẽ đợi cậu trở về "
Một giọt nước mắt khẽ rơi ...
.
.
.
.
.
.
.
.
- Như hát Nhân nghe đi .
- Tập hát đi , cố lên gần đến đích rồi .
- Không được thất bại , Nhân đã nói vậy với Như mà .
- Nhất định sẽ không sao đâu.
- Cố lên , bình tĩnh sẽ làm được , có mình bên cạnh yên tâm .
- Cố lên Thiên Như , cố lên Thiên Như ,…………
Điều ước của Đại Nhân đã thành sự thật rồi chỉ còn mỗi cô , cô nhất định sẽ cố gắng đi theo vào showbiz hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu bạn thân của cô .
.
.
.
.
.
.
.
.
Thiên Như và Thanh Duy rời khỏi sân bay , trên xe cô cứ liếc nhìn lên bầu trời mãi cho đến khi cô thấy được chiếc máy bay kia ..... Cô mới yên tâm nhìn ra phía ngoài đường.
- Đi mua sắm được rồi chứ ?
- Được , Anh Duy muốn mua gì ?
- Áo Vest , Áo Thun , Cavat .
- Nhiều thế
- Tố Tố sắp về rồi .
- Tố Tố là tiểu thư Huỳnh gì đó hả ? Sao lúc trước nói về tưởng sau tận bốn năm , chạy như chạy giặc ._ Thiên Như than thở
- Ừm ......nghe nói là lúc đó định về nhưng mà tại có việc đột xuất .
- Cô ấy là ai vậy ?
- Cô không cần biết nhiều chỉ nhớ là khi Tố Tố về cô nên giữ khoảng cách với anh tôi một chút nếu không cô sẽ gặp rắc rối to đấy .
- Tôi biết rồi .
Thiên Như cũng chẳng hiểu vì sao Thanh Duy lại nói mấy lời này với cô nữa , ngay cả Thanh Duy nữa , anh lại đi cảnh cáo cô trước sao ? Thôi thì ít gì cô cũng làm trong nhà của anh mà , dù sao cũng có chút tình cảm nên nhắc nhở trước cho an toàn . Mắc công xảy ra chuyện nhà anh lại gặp rắc rối .......……..
Sao anh lại có cảm giác khó thở khi ở cạnh Thiên Như thế này và lại có cảm giác chẳng may khi Tố Tố sắp về .………
Thật ra là chuyện gì vậy ???
Thiên Như yên định trên xe , cô nghiêng đầu qua cửa ngủ , mệt mỏi thật , hôm nay cô dậy sớm lắm . Thanh Duy thấy vậy cũng không đánh thức cô , để cô ngủ như thế sẽ tốt hơn , dù sao con đường từ sân bay về khu mua sắm cũng còn dài ...……. Cứ để cho cô có thời gian nghỉ ngơi một tí , sức làm việc của con người có giới hạn , đừng làm việc quá nhiều nếu không sẽ dẫn đến việc kiệt sức .....…………
Đôi mắt Thiên Như nhắm lại rồi nhưng sao ngay khoé mắt lại chảy xuống đôi gò má một giọt nước long lanh như nước mưa .....………. Có phải trong giấc mơ đó cô đã thấy gì không ? Ngay cả ngủ mà cô cũng khóc sao ? Cô đang chịu một áp lực gì đó rất nặng nề hay là có một tâm sự không thể nói thành lời ??? Thanh Duy tập trung lái xe , anh cố tình lái vừa phải cho cô có thời gian chợp mắt vì khi cô tỉnh dậy sẽ có một mớ công việc rất nặng nề giao cho cô làm ..... Hãy cho con người một phút thư giản tịnh tâm để đầu óc minh mẩn mà làm việc .....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.