Chương 8: Vương Đình Đại Nhân
Thiên Như
22/09/2015
Chương 8 : Vương Đình Đại Nhân .
Dừng bữa ăn , Thiên Như đương nhiên là phải có nhiệm vụ dọn dẹp mọi thứ . Thiên Như loay hoay dưới bếp thì Duy lộng hành . Anh đi tham quan ngôi nhà , đôi chân dài đi chầm chậm trên cái cầu thang . Dừng ngay tại một căn phòng màu hồng nhạt . Sao nét nó quen thế ? Căn phòng này rất quen . Màu hồng ......chắc là của Thiên Như .
" sao bánh bèo vậy trời "
Anh thầm nghĩ và anh mở cửa ra , bên trong thật chật hẹp . Căn phòng mà chứa cô gái kia chỉ bằng cái nhà tắm ở nhà anh thôi . Sống thế này cô cũng sống được sao ?
Duy bước đi vào phòng , mọi thứ rất ngăn nắp và gọn gàng . Nhìn phòng được trang trí tuy màu có bánh bèo chút nhưng không sao . Trông nó giản dị nhưng tôn lên vẻ đẹp tuyệt . Duy dần tiến đến cái bàn màu xanh biển được đặt một góc phòng . Anh ngồi xuống chiếc ghế , thấy ngay một quyển sổ xinh đẹp nằm gọn 1 góc trên bàn ......
- Đừng chạm vào nó .
Khi tay Duy vừa định chạm vào quyển sổ thì một tiếng nói phát ra .........là Thiên Như ......
- Có gì trong đó sao ?_ Duy thắc mắc
- Đó là nhật ký ._ Thiên Như đi đến lấy quyển sổ cất vào trong ngăn bàn .- Không thể xem được .
- Vậy sao ?
- Ừm .
- Nhưng nó dùng để làm gì ?
- Anh có phải chậm hiểu không vậy ? Nhật Ký cũng không biết là sao ?
- Tôi là nam chứ có phải nữ như cô đâu mà biết tới mấy thứ đó .
- Nhật ký dùng để viết lại tâm trạng , những sự việc buồn vui trong một ngày , một tháng hoặc một năm .
- À thì ra là vậy .
Nhật Ký là người bạn tâm sự sao ????
Trò chuyện với Thiên Như được một lúc thì Duy ra về . Cùng lúc đó Thiên Như lại gặp một vị khách nữa :
- Đại Nhân ?
Bất ngờ khi nhìn thấy người này , không phải anh chưa hề biết nhà cô sao ? Sao giờ lại đứng trước mặt cô ? Cô hoa mắt hay là thật vậy ? Sao anh lại biết nhà cô ? Chẳng lẽ theo dõi cô ? Nghĩ đến đây mặt Thiên Như trông khó chịu vô cùng ..........cô ghét nhất sự theo dõi đấy ..........vì nó khiến cô cảm thấy phiền phức và không an toàn ......
- Bất ngờ lắm sao ?_ Nhân lại nở nụ cười toả nắng
- Bạn ? Sao bạn biết nhà tôi ?
- Tình cờ thôi .
Ba chữ này có giải đáp đúng thắc mắc đó không ? Đúng câu trả lời Thiên Như muốn nghe không ?
- Cậu , cậu đến đây làm gì ?
- Tình cờ biết nên muốn sang chơi thôi , mà không được sao ?
Thiên Như nhìn Nhân nghi ngờ ........... Anh có vẻ như biết nhà cô từ lâu rồi thì phải !!! Cũng mới làm quen , Thiên Như không muốn có xích mích nên cô cũng cho qua chuyện này ..........nhưng cô lại không biết ............
- Bạn vào nhà ngồi chơi , mình lấy nước ._ Thiên Như dẫn Đại Nhân vào nhà và cô đi rót nước .
- Nước của bạn ._ Thiên Như đưa Nhân cốc nước .
- Bạn ở một mình sao ? _ Đại Nhân hỏi nhìn xung quanh .
Anh cũng cảm nhận sự chật hẹp tại đây giống Duy lúc nãy.
- Không , mình ở cùng anh hai và anh ba . Họ cũng sắp về rồi đấy .
Bíp bíp .........
Linh thật , Như vừa nhắc đến thì họ cũng vừa về tới . Nụ cười đang hiện hẳn trên môi cùng với những ánh mắt đầy hạnh phúc chưa kéo dài được khi chạm chân vào cửa nhà ........cũng như cô lần đầu .......bất ngờ và không diễn tả nỗi cảm xúc ........
- Hải ............Hải ........Phong _ Thiên Nam thốt lên .
Thiên Kỳ và Hải Băng cũng bất ngờ . Hải Phong ở đâu đây ??? Khi tận mắt nhìn thấy , thì cả hai cũng bất ngờ .
- Hải Phong
- Anh Hai
Đại Nhân ngạc nhiên nhìn mọi người . Thiên Như cười nhạt .
- Mọi người , đó không phải anh Phong đâu . Là Đại Nhân bạn em . Vương Đình Đại Nhân .
Lời nói của Thiên Như mới đưa mọi người như tỉnh lại sau khi nhận nhầm ...... Đã 10 năm rồi .....kể từ hôm đó .......sự xuất hiện của Hải Phong đã hoàn toàn biến mất ...........
- Nhân ? Nhân sao ???
- Dạ , em chào mọi người em tên Nhân ạ ._ Nhân lễ phép đứng dậy .
- Đây là anh 2 tớ Thiên Kỳ , anh 3 tớ Thiên Nam , chị dâu tương lai của tớ và cũng là bạn tớ Hải Băng .
- Rất vui được biết mọi người , mọi người cứ gọi em là Nhân được rồi ạ .
" Vương Đình Đại Nhân " cái tên này quen lắm ? Hình như từng nghe ở đâu rồi ......
- Em mới tới sao ? Ngồi chơi , ăn cơm với bọn anh ._ Thiên Kỳ mỉm cười ......
- Như mang đồ ăn ra ._ Nam gọi làm Thiên Như lúng túng .
- Hả đồ ăn ? Đồ ăn .
- Đừng nói em không nấu gì ăn nha ?
- Ờ , thật ra thì nay em có làm kimbap ........
- Kimbap .........kimbap ......._ Thiên Kỳ , Hải Băng hứng thú .
Họ thích nhất món này .....
- Nhưng mà ........... _ Thiên Như ấp úng
- Sao vậy Như ?
- Chỉ còn phân nửa ...
- Phân nửa ?
- À thì em nấu mì tôm cho ăn nhé !_ Thiên Như lảng sang chuyện khác
- Thôi em ăn gì cũng được ạ ._ Nhân lên tiếng giải vây cho Như .
- Khoan đã Nhân , anh phải hỏi rõ , còn phân nửa là sao ? Bộ nay nhà ta có khách à ?_ Thiên Kỳ quyết hỏi tới cùng .
- Có .......là bạn em ......... Tên Duy ......
- Vậy là em làm phân nửa cho thằng nhóc đó ăn ?
- Để mai mốt em làm lại cho nhé , tại Duy muốn ăn nên ........
- Thôi được rồi , đi nấu mì tôm chuộc tội đi .
- Dạ vâng .
Thiên Như nhanh chân lao vào bếp nấu mì . Hải Băng cũng xuống phụ ,chỉ còn ba chàng trai ở trên tám chuyện . Được gần 10 phút thì họ nhập tiệc mì tôm kimbap . Hương vị nó cũng không đến nổi dở tệ , ít ra Thiên Như nấu mì cũng ngon ấy chứ . Đại Nhân cũng bất ngờ về tay nghề của Thiên Như . Ngon đấy chứ ......
Ăn xong thì họ ngồi chơi nói chuyện đến tận 21h tối họ mới giải tán . Thiên Như đang yên định trên phòng , chuẩn bị lăn đùng ra ngủ thì lại bị làm phiền .......
- Alo ?
[[[ Kimbap ngon lắm , hôm nào cô làm cho tôi một hộp nữa nhé .... ]]]
- Làm cho anh cho bồ anh hả ?
[[[ Hỏi nhiều kinh dị luôn á ]]]
- Chắc tui tán anh chết bây giờ , làm phiền giấc ngủ của người khác .
[[[ Ủa vậy hả thôi ngủ đi nha , nhưng làm cho tôi ăn nhé ]]]
- Ừm , bữa nào tôi rảnh đã .
[[[ Ừm , cám ơn trước ]]]
- Ừm , bye .
Thiên Như tắt máy và nhắm mắt ngủ ......
.
<<< Cốc ........cốc >>>
Duy đang nằm lăn lộn trên giường thì có người gõ cửa , anh trở mình nằm lại ngay ngắn
- Vào đi . Cửa không khoá
Người đó đi vào là một cậu con trai .....nói trắng ra là anh của Duy .
- Anh Duy , em làm phiền thật đấy , nói cho Như biết đi . Cứ thế này anh không thể nào sống thật với cái tên .
- Rồi , rồi mai em nói . Mà anh dám mượn danh nghĩa của em đi xin lỗi cô ta hả ? _ Duy vẫn không quên cái tin nhắn anh thấy lúc chiều.
- Thì cũng tại em bày ra cái trò đó đó .
- Thôi mệt , em đi ngủ . Không bàn luận nữa .
- Ừm , anh ra ngoài đây . Mà nghe nói mẹ sắp tuyển thêm một nhân viên nữa đấy . Nghe nói là nữ .
- Vậy sao ? Không liên quan đến em . Anh lo cho Tố Tố kìa , cô ấy cứ chat mãi trên facebook với em làm em nhức đầu hoá . Lo mà chăm sóc quan tâm cho " vợ " anh đi .
- Anh biết rồi .
Anh Duy ủ rủ bước ra , mỗi khi nhắc đến Tố Tố là làm anh không được vui . Phải nghĩ đến cái chuyện hôn ước đó , anh thật muốn xé nát cái lời hôn ước lúc nhỏ đó ......sao cứ thích sắp đặt con cái của mình vào những thứ ba mẹ muốn ? Mà không biết nghĩ cho đứa con của họ ? Không cần biết nó đồng ý không , không cần biết nó có hạnh phúc không . Chỉ cần biết danh dự của mình . Ba mẹ như thế thì con cái họ phải sống làm sao . Cũng vì chữ " danh dự " " danh lợi " mà họ đã đánh mất đi một điều hối tiếc ..............bây giờ họ muốn mất thêm một điều nữa hay sao ????
Chán ghét cái cảnh này lắm rồi , muốn đi đâu đó thật xa , để yên tĩnh và ngẫm nghĩ lại mọi thứ . Ít ra ta sẽ rút ra được nhiều bài học hơn .......
Dừng bữa ăn , Thiên Như đương nhiên là phải có nhiệm vụ dọn dẹp mọi thứ . Thiên Như loay hoay dưới bếp thì Duy lộng hành . Anh đi tham quan ngôi nhà , đôi chân dài đi chầm chậm trên cái cầu thang . Dừng ngay tại một căn phòng màu hồng nhạt . Sao nét nó quen thế ? Căn phòng này rất quen . Màu hồng ......chắc là của Thiên Như .
" sao bánh bèo vậy trời "
Anh thầm nghĩ và anh mở cửa ra , bên trong thật chật hẹp . Căn phòng mà chứa cô gái kia chỉ bằng cái nhà tắm ở nhà anh thôi . Sống thế này cô cũng sống được sao ?
Duy bước đi vào phòng , mọi thứ rất ngăn nắp và gọn gàng . Nhìn phòng được trang trí tuy màu có bánh bèo chút nhưng không sao . Trông nó giản dị nhưng tôn lên vẻ đẹp tuyệt . Duy dần tiến đến cái bàn màu xanh biển được đặt một góc phòng . Anh ngồi xuống chiếc ghế , thấy ngay một quyển sổ xinh đẹp nằm gọn 1 góc trên bàn ......
- Đừng chạm vào nó .
Khi tay Duy vừa định chạm vào quyển sổ thì một tiếng nói phát ra .........là Thiên Như ......
- Có gì trong đó sao ?_ Duy thắc mắc
- Đó là nhật ký ._ Thiên Như đi đến lấy quyển sổ cất vào trong ngăn bàn .- Không thể xem được .
- Vậy sao ?
- Ừm .
- Nhưng nó dùng để làm gì ?
- Anh có phải chậm hiểu không vậy ? Nhật Ký cũng không biết là sao ?
- Tôi là nam chứ có phải nữ như cô đâu mà biết tới mấy thứ đó .
- Nhật ký dùng để viết lại tâm trạng , những sự việc buồn vui trong một ngày , một tháng hoặc một năm .
- À thì ra là vậy .
Nhật Ký là người bạn tâm sự sao ????
Trò chuyện với Thiên Như được một lúc thì Duy ra về . Cùng lúc đó Thiên Như lại gặp một vị khách nữa :
- Đại Nhân ?
Bất ngờ khi nhìn thấy người này , không phải anh chưa hề biết nhà cô sao ? Sao giờ lại đứng trước mặt cô ? Cô hoa mắt hay là thật vậy ? Sao anh lại biết nhà cô ? Chẳng lẽ theo dõi cô ? Nghĩ đến đây mặt Thiên Như trông khó chịu vô cùng ..........cô ghét nhất sự theo dõi đấy ..........vì nó khiến cô cảm thấy phiền phức và không an toàn ......
- Bất ngờ lắm sao ?_ Nhân lại nở nụ cười toả nắng
- Bạn ? Sao bạn biết nhà tôi ?
- Tình cờ thôi .
Ba chữ này có giải đáp đúng thắc mắc đó không ? Đúng câu trả lời Thiên Như muốn nghe không ?
- Cậu , cậu đến đây làm gì ?
- Tình cờ biết nên muốn sang chơi thôi , mà không được sao ?
Thiên Như nhìn Nhân nghi ngờ ........... Anh có vẻ như biết nhà cô từ lâu rồi thì phải !!! Cũng mới làm quen , Thiên Như không muốn có xích mích nên cô cũng cho qua chuyện này ..........nhưng cô lại không biết ............
- Bạn vào nhà ngồi chơi , mình lấy nước ._ Thiên Như dẫn Đại Nhân vào nhà và cô đi rót nước .
- Nước của bạn ._ Thiên Như đưa Nhân cốc nước .
- Bạn ở một mình sao ? _ Đại Nhân hỏi nhìn xung quanh .
Anh cũng cảm nhận sự chật hẹp tại đây giống Duy lúc nãy.
- Không , mình ở cùng anh hai và anh ba . Họ cũng sắp về rồi đấy .
Bíp bíp .........
Linh thật , Như vừa nhắc đến thì họ cũng vừa về tới . Nụ cười đang hiện hẳn trên môi cùng với những ánh mắt đầy hạnh phúc chưa kéo dài được khi chạm chân vào cửa nhà ........cũng như cô lần đầu .......bất ngờ và không diễn tả nỗi cảm xúc ........
- Hải ............Hải ........Phong _ Thiên Nam thốt lên .
Thiên Kỳ và Hải Băng cũng bất ngờ . Hải Phong ở đâu đây ??? Khi tận mắt nhìn thấy , thì cả hai cũng bất ngờ .
- Hải Phong
- Anh Hai
Đại Nhân ngạc nhiên nhìn mọi người . Thiên Như cười nhạt .
- Mọi người , đó không phải anh Phong đâu . Là Đại Nhân bạn em . Vương Đình Đại Nhân .
Lời nói của Thiên Như mới đưa mọi người như tỉnh lại sau khi nhận nhầm ...... Đã 10 năm rồi .....kể từ hôm đó .......sự xuất hiện của Hải Phong đã hoàn toàn biến mất ...........
- Nhân ? Nhân sao ???
- Dạ , em chào mọi người em tên Nhân ạ ._ Nhân lễ phép đứng dậy .
- Đây là anh 2 tớ Thiên Kỳ , anh 3 tớ Thiên Nam , chị dâu tương lai của tớ và cũng là bạn tớ Hải Băng .
- Rất vui được biết mọi người , mọi người cứ gọi em là Nhân được rồi ạ .
" Vương Đình Đại Nhân " cái tên này quen lắm ? Hình như từng nghe ở đâu rồi ......
- Em mới tới sao ? Ngồi chơi , ăn cơm với bọn anh ._ Thiên Kỳ mỉm cười ......
- Như mang đồ ăn ra ._ Nam gọi làm Thiên Như lúng túng .
- Hả đồ ăn ? Đồ ăn .
- Đừng nói em không nấu gì ăn nha ?
- Ờ , thật ra thì nay em có làm kimbap ........
- Kimbap .........kimbap ......._ Thiên Kỳ , Hải Băng hứng thú .
Họ thích nhất món này .....
- Nhưng mà ........... _ Thiên Như ấp úng
- Sao vậy Như ?
- Chỉ còn phân nửa ...
- Phân nửa ?
- À thì em nấu mì tôm cho ăn nhé !_ Thiên Như lảng sang chuyện khác
- Thôi em ăn gì cũng được ạ ._ Nhân lên tiếng giải vây cho Như .
- Khoan đã Nhân , anh phải hỏi rõ , còn phân nửa là sao ? Bộ nay nhà ta có khách à ?_ Thiên Kỳ quyết hỏi tới cùng .
- Có .......là bạn em ......... Tên Duy ......
- Vậy là em làm phân nửa cho thằng nhóc đó ăn ?
- Để mai mốt em làm lại cho nhé , tại Duy muốn ăn nên ........
- Thôi được rồi , đi nấu mì tôm chuộc tội đi .
- Dạ vâng .
Thiên Như nhanh chân lao vào bếp nấu mì . Hải Băng cũng xuống phụ ,chỉ còn ba chàng trai ở trên tám chuyện . Được gần 10 phút thì họ nhập tiệc mì tôm kimbap . Hương vị nó cũng không đến nổi dở tệ , ít ra Thiên Như nấu mì cũng ngon ấy chứ . Đại Nhân cũng bất ngờ về tay nghề của Thiên Như . Ngon đấy chứ ......
Ăn xong thì họ ngồi chơi nói chuyện đến tận 21h tối họ mới giải tán . Thiên Như đang yên định trên phòng , chuẩn bị lăn đùng ra ngủ thì lại bị làm phiền .......
- Alo ?
[[[ Kimbap ngon lắm , hôm nào cô làm cho tôi một hộp nữa nhé .... ]]]
- Làm cho anh cho bồ anh hả ?
[[[ Hỏi nhiều kinh dị luôn á ]]]
- Chắc tui tán anh chết bây giờ , làm phiền giấc ngủ của người khác .
[[[ Ủa vậy hả thôi ngủ đi nha , nhưng làm cho tôi ăn nhé ]]]
- Ừm , bữa nào tôi rảnh đã .
[[[ Ừm , cám ơn trước ]]]
- Ừm , bye .
Thiên Như tắt máy và nhắm mắt ngủ ......
.
<<< Cốc ........cốc >>>
Duy đang nằm lăn lộn trên giường thì có người gõ cửa , anh trở mình nằm lại ngay ngắn
- Vào đi . Cửa không khoá
Người đó đi vào là một cậu con trai .....nói trắng ra là anh của Duy .
- Anh Duy , em làm phiền thật đấy , nói cho Như biết đi . Cứ thế này anh không thể nào sống thật với cái tên .
- Rồi , rồi mai em nói . Mà anh dám mượn danh nghĩa của em đi xin lỗi cô ta hả ? _ Duy vẫn không quên cái tin nhắn anh thấy lúc chiều.
- Thì cũng tại em bày ra cái trò đó đó .
- Thôi mệt , em đi ngủ . Không bàn luận nữa .
- Ừm , anh ra ngoài đây . Mà nghe nói mẹ sắp tuyển thêm một nhân viên nữa đấy . Nghe nói là nữ .
- Vậy sao ? Không liên quan đến em . Anh lo cho Tố Tố kìa , cô ấy cứ chat mãi trên facebook với em làm em nhức đầu hoá . Lo mà chăm sóc quan tâm cho " vợ " anh đi .
- Anh biết rồi .
Anh Duy ủ rủ bước ra , mỗi khi nhắc đến Tố Tố là làm anh không được vui . Phải nghĩ đến cái chuyện hôn ước đó , anh thật muốn xé nát cái lời hôn ước lúc nhỏ đó ......sao cứ thích sắp đặt con cái của mình vào những thứ ba mẹ muốn ? Mà không biết nghĩ cho đứa con của họ ? Không cần biết nó đồng ý không , không cần biết nó có hạnh phúc không . Chỉ cần biết danh dự của mình . Ba mẹ như thế thì con cái họ phải sống làm sao . Cũng vì chữ " danh dự " " danh lợi " mà họ đã đánh mất đi một điều hối tiếc ..............bây giờ họ muốn mất thêm một điều nữa hay sao ????
Chán ghét cái cảnh này lắm rồi , muốn đi đâu đó thật xa , để yên tĩnh và ngẫm nghĩ lại mọi thứ . Ít ra ta sẽ rút ra được nhiều bài học hơn .......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.