Chương 13: Bôi thuốc
Thải Điền
29/06/2017
Ngón tay thon dài trắng nõn của Tiêu Thiểu Giác linh hoạt bôi bôi trét
trét trên trán nàng. động tác của hắn nặng nhẹ thích hợp, giống như là
tự bôi thuốc cho chính mình .
Thực ra Tiêu Thiểu Giác rất khâm phục tiểu cô nương này, bị khối cầu bắn trúng nhiều lần như vậy, trên đầu sưng lên một cục lớn, lại không rên tiếng nào, thật là một tiểu cô nương kiên cường. Tam công chúacũng gặp chuyện tương tự giờ này vẫn đang ở một góc nức nở khóc liên tục.
Lục Thanh Lam âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ kiếp trước vị Cửu điện hạ này có tiếng là lãnh khốc vô tình, thủ đoạn máu tanh. Thế mà sao lúc giúp đỡ người ta lại thông thạo thành thục,thuận buồm xuôi gió như vậy?
Hiện tại Tam công chúa đang rất không vui. Nàng còn đang ngồi đợi mốc mỏ ở một bên, bản thân nàng cũng bị Bát hoàng tử đánh cho rất chật vật. Nhưng Tiêu Thiểu Giác lại không bôi thuốc cho nàng trước, ngược lại hắn giúp Lục Thanh Lam bôi thuốc trước. Rốt cuộc ai mới là muội muội của hắn chứ?
Tam công chúa lập tức chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, mắt long lanh nói: "Cửu ca ca,bôi thuốc cho muội trước,bôi thuốc cho muội trước."
Lông mày Tiêu Thiểu Giác cau lại, nói: "Trước tiên muội ngồi ở một bên đi."
Tam công chúa nói: "Không, huynh phải bôi thuốc cho muội trước."
Lục Thanh Lam cũng cảm thấy, dù là luận về mức độ thân thiết hay là địa vị cao thấp, Tiêu Thiểu Giác trước hết đều phải quan tâm Tam công chúa xong rồi mới tới lượt nàng.
Không ngờ Tiêu Thiểu Giác lại nói: "Trong hai người ai nhiều tuổi hơn?"
Tam công chúa so sánh giữa nàng và Lục Thanh Lam rồi nói: "Muội lớn hơn."
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, "Đúng rồi. Phụ hoàng vẫn thường hay dạy chúng ta phải biết kính già yêu trẻ mà, nàng ấy nhỏ tuổi hơn muội, đương nhiên là phải bôi thuốc cho nàng trước."
"Nhưng,nhưng....." Tam công chúa dù sao cũng mới sáu tuổi, đâu thể nói lại được với Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Không nhưng nhị gì cả, muội ngồi ở một bên cho huynh, huynh giúp Lục tiểu cô nương bôi thuốc xongsẽ giúp muội!"
"Vâng." Tam công chúa hơi sợ vị Cửu ca ca này, không dám nói nữa, ngồi lại về ghế.
Lục Thanh Lam rất là kinh ngạc, nàng hậu tri hậu giác mà nghĩ đến: Cửu hoàng tử... Vì sao đối đãi với nàng tốt như vậy?
Động tác Tiêu Thiểu Giác rất nhanh, chẳng bao lâu đã bôi một lượt thuốc lên vùng đầu bị đánh của nàng, sau đó dùng một đôi mắt không có biểu cảmgì mà bảo Lục Thanh Lam "Cởi xiêm y."
Lục Thanh Lam vừa nghe lời này nhất thời trợn tròn mắt. Thằng nhóc này muốn làm gì?
Mày đẹp của Tiêu Thiểu Giác cau lại, vươn tay trực tiếp cởi nút buộc trên áo nàng. Lục Thanh Lam bất đắc dĩ, đành phải tự cởi áo ngoài của mình ra, trên bả vai của nàng bị bắn trúng một phát, bầm tím, không biết sao Tiêu Thiểu Giác lại biết được.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cởi áo ngoài, lộ ra áo trung y màu trắng tuyết bên trong, mặc dù áo trung y trắng tinh, nhưng lại không sánh được với làn da trắng hồng của nàng. Tiêu Thiểu Giác bôi cao băng cơ giảm sưng lên trên bả vai nàng, dù gì Lục Thanh Lam cũng không thật sự là một nhóc con năm tuổi, bị một nam tử xa lạ nhìn bả vai, lại còn tiếp xúc da thịt, khiến mặt nàng không khỏi ửng hồng.
Tiêu Thiểu Giác lại không có chút nào khác thường, với hắn mà nói, đối phương chỉ là một bé gái năm tuổi.
Chỉ vậy mà thôi.
Hắn xức thuốc vào vết thương của nàng xong,liền thở phào nhẹ nhõm nói: "Được rồi."
Lục Thanh Lam vội vàng mặc lại xiêm y.
Tam công chúa lúc này mới cao hứng chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, hai mắt sáng ngời trong suốt: "Cửu ca ca, giờ đến lượt muội."
Tiêu Thiểu Giác không nhịn được thoát khỏi tay Tam công chúa, vứt bình nhỏ cho Vệ Bân nói: "Ngươi bôi thuốc cho muội ấy." Liền xoay người đi ra.
Tam công chúa không ngờ Tiêu Thiểu Giác không nể mặt mình như vậy, vừa đuổi theo vừa nói: "Cửu ca ca, Cửu ca ca chờ muội chút, huynh nói không giữ lời!"
Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tam công chúa buồn tủi vô cùng, oa một tiếng khóc lớn lên.
Lục Thanh Lam chưa từng thấy ca ca nào như vậy, lòng nhất thời tràn đầy căm phẫn. Nghĩ lại vừa rồi, Tiêu Thiểu Giác không kiên nhẫn với muội muội mình như thế, vì sao lại đối đãi với nàng tốt vậy?
Vệ Bân đến gần Tam công chúa, cười nói: "Công chúa điện hạ, hãy để cho nô tài bôi thuốc cho ngài đi."
Tam công chúa vừa khóc vừa nháo, nhưng cũng không làm trễ nải việc Vệ Bân bôi thuốc cho nàng.
Nán lại Tây thiền điện nghỉ ngơi một lát, Tiêu Thiểu Giác để Vệ Bân đưa Lục Thanh Lam ra khỏi cung.Trước khi đi Tam công chúa tức giận, cũng không nói chuyện với Lục Thanh Lam. Theo ý nàng, Tiêu Thiểu Giác chỉ quan tâm Lục Thanh Lam lại mặc kệ nàng, là Lục Thanh Lam đoạt ca ca của mình.
Lục Thanh Lam cười híp mắt, không hề lo lắng. Tính tình Tam công chúa nàng hiểu rất rõ, muốn làmnàng ấy vui cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi. Huống chi Tam công chúa mất hứng mới tốt, như vậy sẽ không gọi nàng tiến cung khiến nàng chịu giày vò nữa. Nàng nghĩ nàng và hoàng cung này quả thực là bát tự tương khắc, không có lần nào tiến cung là không xảy ra chuyện .
Lục Thanh Lam xuất cung, Kỷ thị còn đang ở Đông hoa môn chờ nàng, tựa như vẫn mãi chờ ở đây, chưatừng về nhà.Hốc mắt Lục Thanh Lam không khỏi nóng lên.
Kỷ thị liếc mắt đã nhìn thấy trên trán Lục Thanh Lam có một cục u lớn, thoáng chốc nước mắt chảy xuống, lập tức ôm nữ nhi vào lòng: "Tam công chúa lại ăn hiếp con à, Bảo nhi đáng thương của mẹ!"
Không phải là Tam công chúa!
Lục Thanh Lam cọ cọ trong lòng Kỷ thị, sợ khai ra Bát hoàng tử thì lại càng hù dọa mẫu thân, liền nói; "Mẫu thân, Tam công chúa đối xử với Bảo nhi rất tốt, là Bảo nhi không cẩn thận ngã sấp xuống dập đầuvào ngưỡng cửa, mẫu thân đừng lo!"
Kỷ thị đâu chịu tin.
Hai mẹ con trở lại Hầu phủ, Lục Thần thấy đầu nàng sưng lên một cục, cũng cảm thấy đau xót. Thực rakhối u trên đầu Lục Thanh Lam đã tan không ít, nhưng hai vợ chồng vẫn không yên tâm, vội vàng mời đại phu đến xem.
Đại phu kiểm tra tỉ mỉ thương thế của Lục Thanh Lam rồi cười nói: "Tiểu hài tử da mềm mại, dù chỉ va chạm một chút cũng rất dễ sưng lên, Lục cô nương đã bôi cao băng cơ tiêu sưng quý giá, lão phu ở đây cũng không có thuốc nào tốt hơn,nên sẽ không cho cô nương đơn thuốc khác."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều có chút giật mình, bọn họ cũng từng nghe tới cao băng cơ giảm sưng, quý báu vô cùng, thật không ngờ Trường Hi cung lại lấy ra cho nữ nhi sử dụng.
Bên này vừa tiễn đại phu đi, trong cung lại có người đến.
Người tới là một thái giám hơn ba mươi tuổi, nhìn rất hiền lành. Tự xưng là người của Trường Hi cung, cầm một lọ cao băng cơ giảm sưng mới, đưa cho Kỷ thị nói: "Tam công chúa nhớ tới thương thế của Lục cô nương, đặc biệt sai nô tài mang một lọ thuốc tới, xin Nhị lão gia Nhị phu nhânvui lòng nhận cho."
Trong cung ban thưởng đồ, Lục Thần cùng Kỷ thị không dám không nhận.
Lục Thanh Lam vừa chơi với mấy ngón tay của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn tên thái giám, cái gì mà Trường Hi cung, cái gì mà Tam công chúa phái tới, toàn là nói bậy. Chính Tam công chúa cũng không có cao băng cơ giảm sưng!
Nàng biết rõ đây chính là thái giám bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam từng gặp hắn ở Ngọc Minh cung. Hiển nhiên Tiêu Thiểu Giác đang dùng danh nghĩa của Tam công chúa để đưa cao cho nàng.
Việc này không cần thiết nói cho phụ mẫu, nàng cũng không vạch trần lời nói dối của tên thái giám. Chỉ là nàng cảm thấy hết sức bất an, rốt cuộc Tiêu Thiểu Giác có mưu đồ gì?
Vĩnh Ninh cung.
Tiền hoàng hậu nhìn nhi tử bị lạnh đến mức sắc mặt tái xanh,tay ôm lò sưởi răng đánh bò cạp run cầm cập, tức đến mức suýt nữa cắn nát hàm răng. Tiền hoàng hậu mặc một bộ cung trang màu vàngthêuhình phượng và mẫu đơn, đầu đội mũ phượng bằng Bát Bảo lưu ly, mặc dù tuổi đã bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn cũng mới qua ba mươi một chút, mặc lên bộ phục sức đầy hoa lệ này lại càng có vẻ ung dung hoa quý, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.
Khó trách được Gia Hòa đế phù chính từ quý phi lên làm hoàng hậu, hơn hai mươi năm quang vinh cưngchiều không dứt, lại còn sinh hạ hai đứa con trai cho ngài.
Bát hoàng tử khóc lóc ỉ ôi, nói: "Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho hài nhi!"
Tiền hoàng hậu yêu thương nhi tử hết mực, nhưng thấy hắn không có tiền đồ như thế, không khỏi cả giận nói: "Con thật đúng là một kẻ bất lực, con còn lớn hơn hắn một tuổi, sao bị hắn đánh thành như vậy màkhông biết đánh lại?"
Bát hoàng tử lầu bầu nói: "Mẫu hậu cũng không phải không biết, Tiêu Thiểu Giác ngày thường thông minh, từ nhỏ đã theo bọn thị vệ học tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, nhi tử đâu phải là đối thủ của hắn?Lần này nhi tử, nhi tử suýt thì bị hắn hại cho chết đuối, suýt thì không còn được gặp lại mẫu hậu nữa rồi...Hu hu hu..."
Tiền hoàng hậu nghĩ đến những thủ đoạn độc ác của Tiêu Thiểu Giác, tức giận đến mức trên trán nổi lênmột đường gân xanh.
Bát hoàng tử vẫn còn lầu bầu làm nũng: "Mẫu hậu phải báo thù cho nhi tửđó!"
Đang nói, cung tỳ tiến đến thông truyền: "Hoàng hậu nương nương, Lỗ vương điện hạ tới."
Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh một năm trước đã thành thân mở phủ riêng, được phong là Lỗ vương. Theo tổ chế, hoàng tử nào được phong vương sẽ phải tới đất phong làm phiên vương, nhưng Gia Hòa đếvẫn chưa lập thái tử,nên hai vị Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều ở lại kinh thành.
Tiêu Thiểu Cảnh năm nay hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du ba tuổi. Hắn mặc mộtbộ mãng trường bào cổ tròn màu lục sắc, đầu đội kim quan màu tím, thân hình cao lớn, dáng vẻ đầy khí phách. Những năm gần đây hắn cùng Đại hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, mặc dù hắn còn trẻ tuổi, ngược lại lòng dạ lại khá sâu xa.
Tiêu Thiểu Cảnh hướng đến mẫu hậu hành lễ.
Tiền hoàng hậu thấy nhi tử anh khí bừng bừng, một đôi mắt hổ sáng ngời, trong lòng không khỏi vui mừng, nói: “Con biết tin rồi à.”
Tiêu Thiểu Cảnh đi tới trước giường ngồi xuống, đầu tiên là hỏi: "Bát đệ không sao chứ?"
Tiền hoàng hậu tức giận nói: "Không chết đuối nhưng suýt thì bị chết lạnh, tên tiểu súc sinh Tiêu Thiểu Giác, hạ thủ quá độc ác!"
Tiêu Thiểu Mân nước mắt lã chã nhìn hắn, "Nhị ca, huynh nhất định phải báo thù cho đệ!"
Tiêu Thiếu Cảnh an ủi vài câu, bảo hắn dưỡng bệnh thật tốt, sau đó cùng Tiền hoàng hậu đi vào trong mật thất bàn bạc.
Tiêu Thiểu Cảnh nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiền hoàng hậu liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Tiêu Thiểu Cảnh cau mày nói: "Bát đệ thật không nên thân,lớn tồng ngồng rồi mà suốt ngày chỉ biết ở trong cung bắt nạt Tam muội muội và một tiểu cô nương. Mẫu thân nên tìm cho đệ ấymột lão sư cao tay có nhiều học vấn, để dễ quản giáo đệ ấy."
Tiền hoàng hậu không vui nói: "Nó là đệ đệ con, cùi chỏ của con thế nhưng lại hướng ra bên ngoài?"
Tiêu Thiểu Cảnh cười nói: "Mẫu hậu, AMân với con là cùng một mẹ, trong tất cả huynh đệ chỉ có con vàđệ ấy là có quan hệ gần nhất,con không hướng về đệ ấy chẳng lẽ lại hướng về Cửu đệ à?"
"Vậy sao con..."
Tiêu Thiểu Cảnh nói: "Mẫu hậu muốn xử lý việc này như thế nào?"
Tiền hoàng hậu nói: "Đương nhiên là kẻ nào đã gây ra họa phải bị trừng phạt nghiêm khắc, cũng là để đệ đệ con được hả giận, miễn cho sau này trong cung mọi người đều muốn cưỡi lên đầu Vĩnh Ninh cung chúng ta."
Thực ra Tiêu Thiểu Giác rất khâm phục tiểu cô nương này, bị khối cầu bắn trúng nhiều lần như vậy, trên đầu sưng lên một cục lớn, lại không rên tiếng nào, thật là một tiểu cô nương kiên cường. Tam công chúacũng gặp chuyện tương tự giờ này vẫn đang ở một góc nức nở khóc liên tục.
Lục Thanh Lam âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ kiếp trước vị Cửu điện hạ này có tiếng là lãnh khốc vô tình, thủ đoạn máu tanh. Thế mà sao lúc giúp đỡ người ta lại thông thạo thành thục,thuận buồm xuôi gió như vậy?
Hiện tại Tam công chúa đang rất không vui. Nàng còn đang ngồi đợi mốc mỏ ở một bên, bản thân nàng cũng bị Bát hoàng tử đánh cho rất chật vật. Nhưng Tiêu Thiểu Giác lại không bôi thuốc cho nàng trước, ngược lại hắn giúp Lục Thanh Lam bôi thuốc trước. Rốt cuộc ai mới là muội muội của hắn chứ?
Tam công chúa lập tức chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, mắt long lanh nói: "Cửu ca ca,bôi thuốc cho muội trước,bôi thuốc cho muội trước."
Lông mày Tiêu Thiểu Giác cau lại, nói: "Trước tiên muội ngồi ở một bên đi."
Tam công chúa nói: "Không, huynh phải bôi thuốc cho muội trước."
Lục Thanh Lam cũng cảm thấy, dù là luận về mức độ thân thiết hay là địa vị cao thấp, Tiêu Thiểu Giác trước hết đều phải quan tâm Tam công chúa xong rồi mới tới lượt nàng.
Không ngờ Tiêu Thiểu Giác lại nói: "Trong hai người ai nhiều tuổi hơn?"
Tam công chúa so sánh giữa nàng và Lục Thanh Lam rồi nói: "Muội lớn hơn."
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, "Đúng rồi. Phụ hoàng vẫn thường hay dạy chúng ta phải biết kính già yêu trẻ mà, nàng ấy nhỏ tuổi hơn muội, đương nhiên là phải bôi thuốc cho nàng trước."
"Nhưng,nhưng....." Tam công chúa dù sao cũng mới sáu tuổi, đâu thể nói lại được với Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Không nhưng nhị gì cả, muội ngồi ở một bên cho huynh, huynh giúp Lục tiểu cô nương bôi thuốc xongsẽ giúp muội!"
"Vâng." Tam công chúa hơi sợ vị Cửu ca ca này, không dám nói nữa, ngồi lại về ghế.
Lục Thanh Lam rất là kinh ngạc, nàng hậu tri hậu giác mà nghĩ đến: Cửu hoàng tử... Vì sao đối đãi với nàng tốt như vậy?
Động tác Tiêu Thiểu Giác rất nhanh, chẳng bao lâu đã bôi một lượt thuốc lên vùng đầu bị đánh của nàng, sau đó dùng một đôi mắt không có biểu cảmgì mà bảo Lục Thanh Lam "Cởi xiêm y."
Lục Thanh Lam vừa nghe lời này nhất thời trợn tròn mắt. Thằng nhóc này muốn làm gì?
Mày đẹp của Tiêu Thiểu Giác cau lại, vươn tay trực tiếp cởi nút buộc trên áo nàng. Lục Thanh Lam bất đắc dĩ, đành phải tự cởi áo ngoài của mình ra, trên bả vai của nàng bị bắn trúng một phát, bầm tím, không biết sao Tiêu Thiểu Giác lại biết được.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cởi áo ngoài, lộ ra áo trung y màu trắng tuyết bên trong, mặc dù áo trung y trắng tinh, nhưng lại không sánh được với làn da trắng hồng của nàng. Tiêu Thiểu Giác bôi cao băng cơ giảm sưng lên trên bả vai nàng, dù gì Lục Thanh Lam cũng không thật sự là một nhóc con năm tuổi, bị một nam tử xa lạ nhìn bả vai, lại còn tiếp xúc da thịt, khiến mặt nàng không khỏi ửng hồng.
Tiêu Thiểu Giác lại không có chút nào khác thường, với hắn mà nói, đối phương chỉ là một bé gái năm tuổi.
Chỉ vậy mà thôi.
Hắn xức thuốc vào vết thương của nàng xong,liền thở phào nhẹ nhõm nói: "Được rồi."
Lục Thanh Lam vội vàng mặc lại xiêm y.
Tam công chúa lúc này mới cao hứng chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, hai mắt sáng ngời trong suốt: "Cửu ca ca, giờ đến lượt muội."
Tiêu Thiểu Giác không nhịn được thoát khỏi tay Tam công chúa, vứt bình nhỏ cho Vệ Bân nói: "Ngươi bôi thuốc cho muội ấy." Liền xoay người đi ra.
Tam công chúa không ngờ Tiêu Thiểu Giác không nể mặt mình như vậy, vừa đuổi theo vừa nói: "Cửu ca ca, Cửu ca ca chờ muội chút, huynh nói không giữ lời!"
Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tam công chúa buồn tủi vô cùng, oa một tiếng khóc lớn lên.
Lục Thanh Lam chưa từng thấy ca ca nào như vậy, lòng nhất thời tràn đầy căm phẫn. Nghĩ lại vừa rồi, Tiêu Thiểu Giác không kiên nhẫn với muội muội mình như thế, vì sao lại đối đãi với nàng tốt vậy?
Vệ Bân đến gần Tam công chúa, cười nói: "Công chúa điện hạ, hãy để cho nô tài bôi thuốc cho ngài đi."
Tam công chúa vừa khóc vừa nháo, nhưng cũng không làm trễ nải việc Vệ Bân bôi thuốc cho nàng.
Nán lại Tây thiền điện nghỉ ngơi một lát, Tiêu Thiểu Giác để Vệ Bân đưa Lục Thanh Lam ra khỏi cung.Trước khi đi Tam công chúa tức giận, cũng không nói chuyện với Lục Thanh Lam. Theo ý nàng, Tiêu Thiểu Giác chỉ quan tâm Lục Thanh Lam lại mặc kệ nàng, là Lục Thanh Lam đoạt ca ca của mình.
Lục Thanh Lam cười híp mắt, không hề lo lắng. Tính tình Tam công chúa nàng hiểu rất rõ, muốn làmnàng ấy vui cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi. Huống chi Tam công chúa mất hứng mới tốt, như vậy sẽ không gọi nàng tiến cung khiến nàng chịu giày vò nữa. Nàng nghĩ nàng và hoàng cung này quả thực là bát tự tương khắc, không có lần nào tiến cung là không xảy ra chuyện .
Lục Thanh Lam xuất cung, Kỷ thị còn đang ở Đông hoa môn chờ nàng, tựa như vẫn mãi chờ ở đây, chưatừng về nhà.Hốc mắt Lục Thanh Lam không khỏi nóng lên.
Kỷ thị liếc mắt đã nhìn thấy trên trán Lục Thanh Lam có một cục u lớn, thoáng chốc nước mắt chảy xuống, lập tức ôm nữ nhi vào lòng: "Tam công chúa lại ăn hiếp con à, Bảo nhi đáng thương của mẹ!"
Không phải là Tam công chúa!
Lục Thanh Lam cọ cọ trong lòng Kỷ thị, sợ khai ra Bát hoàng tử thì lại càng hù dọa mẫu thân, liền nói; "Mẫu thân, Tam công chúa đối xử với Bảo nhi rất tốt, là Bảo nhi không cẩn thận ngã sấp xuống dập đầuvào ngưỡng cửa, mẫu thân đừng lo!"
Kỷ thị đâu chịu tin.
Hai mẹ con trở lại Hầu phủ, Lục Thần thấy đầu nàng sưng lên một cục, cũng cảm thấy đau xót. Thực rakhối u trên đầu Lục Thanh Lam đã tan không ít, nhưng hai vợ chồng vẫn không yên tâm, vội vàng mời đại phu đến xem.
Đại phu kiểm tra tỉ mỉ thương thế của Lục Thanh Lam rồi cười nói: "Tiểu hài tử da mềm mại, dù chỉ va chạm một chút cũng rất dễ sưng lên, Lục cô nương đã bôi cao băng cơ tiêu sưng quý giá, lão phu ở đây cũng không có thuốc nào tốt hơn,nên sẽ không cho cô nương đơn thuốc khác."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều có chút giật mình, bọn họ cũng từng nghe tới cao băng cơ giảm sưng, quý báu vô cùng, thật không ngờ Trường Hi cung lại lấy ra cho nữ nhi sử dụng.
Bên này vừa tiễn đại phu đi, trong cung lại có người đến.
Người tới là một thái giám hơn ba mươi tuổi, nhìn rất hiền lành. Tự xưng là người của Trường Hi cung, cầm một lọ cao băng cơ giảm sưng mới, đưa cho Kỷ thị nói: "Tam công chúa nhớ tới thương thế của Lục cô nương, đặc biệt sai nô tài mang một lọ thuốc tới, xin Nhị lão gia Nhị phu nhânvui lòng nhận cho."
Trong cung ban thưởng đồ, Lục Thần cùng Kỷ thị không dám không nhận.
Lục Thanh Lam vừa chơi với mấy ngón tay của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn tên thái giám, cái gì mà Trường Hi cung, cái gì mà Tam công chúa phái tới, toàn là nói bậy. Chính Tam công chúa cũng không có cao băng cơ giảm sưng!
Nàng biết rõ đây chính là thái giám bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam từng gặp hắn ở Ngọc Minh cung. Hiển nhiên Tiêu Thiểu Giác đang dùng danh nghĩa của Tam công chúa để đưa cao cho nàng.
Việc này không cần thiết nói cho phụ mẫu, nàng cũng không vạch trần lời nói dối của tên thái giám. Chỉ là nàng cảm thấy hết sức bất an, rốt cuộc Tiêu Thiểu Giác có mưu đồ gì?
Vĩnh Ninh cung.
Tiền hoàng hậu nhìn nhi tử bị lạnh đến mức sắc mặt tái xanh,tay ôm lò sưởi răng đánh bò cạp run cầm cập, tức đến mức suýt nữa cắn nát hàm răng. Tiền hoàng hậu mặc một bộ cung trang màu vàngthêuhình phượng và mẫu đơn, đầu đội mũ phượng bằng Bát Bảo lưu ly, mặc dù tuổi đã bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn cũng mới qua ba mươi một chút, mặc lên bộ phục sức đầy hoa lệ này lại càng có vẻ ung dung hoa quý, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.
Khó trách được Gia Hòa đế phù chính từ quý phi lên làm hoàng hậu, hơn hai mươi năm quang vinh cưngchiều không dứt, lại còn sinh hạ hai đứa con trai cho ngài.
Bát hoàng tử khóc lóc ỉ ôi, nói: "Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho hài nhi!"
Tiền hoàng hậu yêu thương nhi tử hết mực, nhưng thấy hắn không có tiền đồ như thế, không khỏi cả giận nói: "Con thật đúng là một kẻ bất lực, con còn lớn hơn hắn một tuổi, sao bị hắn đánh thành như vậy màkhông biết đánh lại?"
Bát hoàng tử lầu bầu nói: "Mẫu hậu cũng không phải không biết, Tiêu Thiểu Giác ngày thường thông minh, từ nhỏ đã theo bọn thị vệ học tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, nhi tử đâu phải là đối thủ của hắn?Lần này nhi tử, nhi tử suýt thì bị hắn hại cho chết đuối, suýt thì không còn được gặp lại mẫu hậu nữa rồi...Hu hu hu..."
Tiền hoàng hậu nghĩ đến những thủ đoạn độc ác của Tiêu Thiểu Giác, tức giận đến mức trên trán nổi lênmột đường gân xanh.
Bát hoàng tử vẫn còn lầu bầu làm nũng: "Mẫu hậu phải báo thù cho nhi tửđó!"
Đang nói, cung tỳ tiến đến thông truyền: "Hoàng hậu nương nương, Lỗ vương điện hạ tới."
Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh một năm trước đã thành thân mở phủ riêng, được phong là Lỗ vương. Theo tổ chế, hoàng tử nào được phong vương sẽ phải tới đất phong làm phiên vương, nhưng Gia Hòa đếvẫn chưa lập thái tử,nên hai vị Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều ở lại kinh thành.
Tiêu Thiểu Cảnh năm nay hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du ba tuổi. Hắn mặc mộtbộ mãng trường bào cổ tròn màu lục sắc, đầu đội kim quan màu tím, thân hình cao lớn, dáng vẻ đầy khí phách. Những năm gần đây hắn cùng Đại hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, mặc dù hắn còn trẻ tuổi, ngược lại lòng dạ lại khá sâu xa.
Tiêu Thiểu Cảnh hướng đến mẫu hậu hành lễ.
Tiền hoàng hậu thấy nhi tử anh khí bừng bừng, một đôi mắt hổ sáng ngời, trong lòng không khỏi vui mừng, nói: “Con biết tin rồi à.”
Tiêu Thiểu Cảnh đi tới trước giường ngồi xuống, đầu tiên là hỏi: "Bát đệ không sao chứ?"
Tiền hoàng hậu tức giận nói: "Không chết đuối nhưng suýt thì bị chết lạnh, tên tiểu súc sinh Tiêu Thiểu Giác, hạ thủ quá độc ác!"
Tiêu Thiểu Mân nước mắt lã chã nhìn hắn, "Nhị ca, huynh nhất định phải báo thù cho đệ!"
Tiêu Thiếu Cảnh an ủi vài câu, bảo hắn dưỡng bệnh thật tốt, sau đó cùng Tiền hoàng hậu đi vào trong mật thất bàn bạc.
Tiêu Thiểu Cảnh nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiền hoàng hậu liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Tiêu Thiểu Cảnh cau mày nói: "Bát đệ thật không nên thân,lớn tồng ngồng rồi mà suốt ngày chỉ biết ở trong cung bắt nạt Tam muội muội và một tiểu cô nương. Mẫu thân nên tìm cho đệ ấymột lão sư cao tay có nhiều học vấn, để dễ quản giáo đệ ấy."
Tiền hoàng hậu không vui nói: "Nó là đệ đệ con, cùi chỏ của con thế nhưng lại hướng ra bên ngoài?"
Tiêu Thiểu Cảnh cười nói: "Mẫu hậu, AMân với con là cùng một mẹ, trong tất cả huynh đệ chỉ có con vàđệ ấy là có quan hệ gần nhất,con không hướng về đệ ấy chẳng lẽ lại hướng về Cửu đệ à?"
"Vậy sao con..."
Tiêu Thiểu Cảnh nói: "Mẫu hậu muốn xử lý việc này như thế nào?"
Tiền hoàng hậu nói: "Đương nhiên là kẻ nào đã gây ra họa phải bị trừng phạt nghiêm khắc, cũng là để đệ đệ con được hả giận, miễn cho sau này trong cung mọi người đều muốn cưỡi lên đầu Vĩnh Ninh cung chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.