Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 3: Chúc phúc​

Thải Điền

01/06/2017

Lục Thanh Lam cảm giác cơ thể mình rất nhẹ, như đang phiêu du trên trời, không nơi nương tựa.

Dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi nàng tan biến mất.

Nàng cảm giác mình mệt mỏi, quá mệt mỏi!

Vì Trường Hưng hầu phủ, vì gia tộc, mười sáu tuổi nàng đã gả cho Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền. Nam nhân kia lớn hơn nàng 8 tuổi, nàng cũng không thương hắn. Nhưng mười bốn năm trôi qua, nàng phí hết tâm tư nịnh nọt hắn lấy lòng hắn, mỗi ngày đều hãm sâu trong những lục đục giữa nữ nhân hậu cung với nhau, vậy mà thậm chí một đứa bé nàng cũng không thể sinh. Trước mặt người khác thì quang vinh rạng rỡ, sau lưng gặp bao nhiêu khổ sở, nào có ai thấu?

Cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ (1), cứ để cho nàng hóa thành một làn khói nhẹ, cứ thế tiêu tán đi.

(1) Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ: Lúc sinh ra trong sạch thế nào, thì khi đi cũng trong sạch như thế ấy.

"Bảo nhi, tỉnh, tỉnh! Mau tỉnh lại!" Từng tiếng gọi ôn nhu thoáng xông vào tai của nàng.

“Con là con gái đáng yêu tri kỷ hiểu chuyện của mẹ, nếu con cứ thế mà đi, bảo mẹ phải sống thế nào đây?”

...

Tiếng khóc nỉ non của phụ nhân khiến tiếng lòng nàng rung động! Mẫu thân! Là giọng của mẫu thân!

Mẫu thân chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời nàng, vô luận như thế nào, trước khi chết, nàng luôn muốn đến nhìn mẫu thân một cái.

Lục Thanh Lam duy trì một tia thanh minh cuối cùng trong ý thức, mạnh mẽ mở hai mắt ra, chỉ thấy ở một nơi rất gần rất gần ngay trước mắt, một vầng trăng tròn to lớn treo lơ lửng. Nói là ánh trăng, lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì nàng chưa từng thấy vầng trăng nào có thể phát ra ánh sáng chói lòa đến vậy.

Khi còn đang trong kinh ngạc, nàng bỗng cảm giác thấy một lực hút mạnh mẽ, như kéo nàng bay về phía ánh trăng. Tia sáng quá gắt, theo bản năng nàng nhắm mắt lại. Chờ đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trong phòng một màu tối mịt, ánh nến nhàn nhạt hắt vào trong mắt nàng, trong lúc mơ hồ cảm giác như mình đang nằm trong một cái ôm ấm áp an toàn, có một đôi tay đang ôn nhu từ ái vuốt ve tóc nàng, da thịt nàng, như là đang vuốt ve trân bảo quý trọng nhất trên thế giới này. Thậm chí nàng còn chưa kịp thấy rõ bộ mặt của người kia, đôi mắt nàng đã bị che phủ bởi nước mắt.

"Mẫu thân!" Nàng nhào vào trong lòng Kỷ thị khóc rống lên.

***

Ngay thời điểm khi Lục Thanh Lam sốt cao không lùi, tại Ngọc Minh cung trong Tử Cấm thành, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng bỗng nhiên không hề báo trước phát sốt rất cao. Trinh phi nương nương lập tức phái người mời viện chính của Thái y viện Ngao Kinh Luân đại nhân đến khám, Ngao Kinh Luân đúng bệnh kê đơn. Nhưng căn bệnh này của Tiêu Thiểu Giác bất chợt ầm ầm kéo tới, lại cực kỳ cổ quái, vốn đã được rót một chén thuốc được kê cực kỳ đúng bệnh vào miệng, thế mà bệnh tình của hắn vẫn không hề thuyên giảm.

Khi các thái y đang hết đường xoay xở, thậm chí kinh động đến cả Gia Hòa đế, bệnh của Tiêu Thiểu Giác lại hết hẳn mà không cần đến thuốc, vô cùng khó hiểu.

Từ đó về sau, những việc kỳ quái liên tiếp phát sinh trên người Cửu hoàng tử. Có khi chẳng hiểu từ đâu ra, tự nhiên trên đầu Cửu hoàng tử lại xuất hiện một cục u thật lớn, giống như vừa va phải khung cửa. Hoặc là, rõ ràng vừa dùng qua điểm tâm, lại lập tức đói lả người, ăn bao nhiêu cũng như chưa từng ăn.

Trong vòng một tháng, Tiêu Thiểu Giác lại vô duyên vô cớ bị bệnh hai lần, mỗi một lần đều uống thuốc châm kim nhưng vô hiệu, sau đó bệnh tình lại vô duyên vô cớ tốt lên.

Trinh phi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, mọi người trong Ngọc Minh cung lại hoảng sợ.



"A ——" Cậu bé đang nằm trên giường chợt bật ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi từng hơi, đôi con ngươi óng ánh sáng ngời như sao sa tràn ngập áp lực cùng sợ hãi sâu sắc.

"Hoàng nhi, con sao vậy?" Trinh phi ôm cậu bé thanh tú tuyệt luân kia trong ngực, "Hoàng nhi đừng sợ, mẫu phi ở đây."

Tiêu Thiểu Giác ôm lấy cánh tay Trinh phi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

Trinh phi hỏi: "Hoàng nhi lại mơ thấy cơn ác mộng kia à?”

Trong mắt cậu bé hiện lên chút sợ hãi, chậm rãi gật đầu. Từ sau khi hắn tự dưng bị bệnh, mỗi đêm hắn đều sẽ gặp cùng một cơn ác mộng, sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Cảnh trong mộng đều giống nhau như đúc, đều là ngọn lửa trắng xanh hừng hực bốc cháy, tiếng rầm rì cầu nguyện không rõ ràng, cùng với một đôi mắt nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Mỗi khi Tiêu Thiểu Giác ở trong mộng nhìn kỹ đôi mắt nữ nhân kia, đều cảm thấy hít thở không thông cùng nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Sau đó, hắn sẽ từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Vệ Bân, tiểu thái giám bên người Tiêu Thiểu Giác tiến đến, rót cho hắn một chén trà nóng, Tiêu Thiểu Giác uống ừng ực một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy khoan khoái hơn một chút.

"Mẫu phi, con không sao!" Giọng Cửu hoàng tử hơi khàn khàn, nhưng lại có sự trầm ổn cùng trấn định vượt quá tuổi, "Người mau đi ngủ đi! Vì giấc mộng kỳ quái này của con mà mấy ngày nay người cũng chưa từng được yên giấc."

Trinh phi ôn nhu vuốt vuốt tóc hắn, chỉ cảm thấy thật đau lòng. Tiêu Thiểu Giác mới tám tuổi, nhưng hắn trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với các cậu bé cùng tuổi, còn nhỏ nhưng rất có trách nhiệm. Bởi vì hắn là huyết mạch duy nhất còn lưu lại trên đời này của hoàng thất Hạ tộc, gánh vác trọng trách trọng chấn Hạ tộc. "Mẫu phi không sao hết, chỉ cần hoàng nhi bình an trưởng thành thật tốt, đừng nói là thiếu ngủ vài đêm, cho dù tuổi thọ ngắn đi mười năm, mẫu phi cũng cam nguyện."

Tiêu Thiểu Huyền nói; "Không, mẫu phi nhất định phải sống lâu trăm tuổi."

"Sống lâu trăm tuổi?" Trinh phi xoa xoa đầu hắn: "Hạ tỷ tỷ là kỳ tài ngút trời, nhưng cũng chỉ sống được hai mươi mấy năm, liền hương tiêu ngọc vẫn. Đừng quên, Hạ tộc chúng ta là chủng tộc bị Nguyệt thần nguyền rủa! Ta cũng mang trong mình một nửa dòng máu Hạ tộc, tuổi thọ của ta sao có thể kéo dài như người bình thường chứ?"

Trinh phi cũng không phải là mẹ ruột của Tiêu Thiểu Giác.

Mẹ ruột của Tiêu Thiểu Giác là Hạ Huệ phi, vào cung năm Gia Hòa thứ nhất, là sủng quan lục cung (nôm na là được hoàng đế cưng chiều sủng ái nhất trong số các phi tần hậu cung), đến tận năm Gia Hòa thứ bảy mới lưu lại một chút huyết mạch cho Gia Hòa đế. Đáng tiếc, ông trời không cho nàng sống thọ, không lâu sau khi Hạ Huệ phi sinh hạ Cửu hoàng tử, bị bệnh đi mất, khi chết cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Gia Hòa đế vô cùng bi thương, đưa Tiêu Thiểu Giác đến Ngọc Minh cung, để Trinh phi nuôi nấng thay.

Bởi vì Trinh phi cùng Huệ phi tình như tỷ muội, hơn nữa vào cung mấy năm vẫn không có con, chỉ có giao Tiêu Thiểu Giác cho nàng, hoàng đế mới có thể yên tâm. Đây cũng là nguyện vọng của Hạ Huệ phi.

Quả nhiên, Trinh phi đối xử với Tiêu Thiểu Giác như con ruột, luôn quan tâm hắn đầy đủ, chăm sóc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Gia Hòa đế vẫn cho rằng Trinh phi đối xử với Tiêu Thiểu Giác tốt như vậy, toàn bộ là vì nàng và Huệ phi có quan hệ tốt, lại không biết còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Trinh phi chính là một nửa người Hạ tộc.

Tiêu Thiểu Giác nghe xong lời này, đôi mắt buồn bã, im lặng không nói gì.

Trinh phi thở dài một hơi, "Ngày mai ta sẽ mời Đại tế sư tới, gần đây con liên tục gặp chuyện kỳ quái, ta sợ con trúng phải vu cổ thuật của người nào!" Trong cung này, ngoài mặt nhìn như một gia đình lớn hòa hòa thuận thuận, nhưng từ lâu đã ngầm tranh tranh đấu đấu, mưu kế quỷ quyệt.

Gia Hòa đế đăng cơ mười lăm năm, sinh được tổng cộng mười một hoàng tử. Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du cùng nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, một là đích trưởng tử của tiên hoàng hậu, xuất thân cực tốt; một là trưởng tử của hoàng hậu hiện thời, được sủng ái bội phần. Hai người đều đã trưởng thành, hơn nữa đều xuất cung khai phủ đại hôn thành thân, nhưng cũng không biết được trong lòng Gia Hòa đế có suy nghĩ gì, vẫn chậm chạp không chịu lập thái tử. Hai vị hoàng tử này, vì thái tử vị mà tranh đấu gay gắt, làm dấy lên từng trận sóng to gió lớn nơi hậu cung.

Trong số các hoàng tử, tuổi của Tiêu Thiểu Giác khá nhỏ, nhưng hắn kế thừa từ Hạ Huệ phi một dung mạo không ai bì kịp, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh, hiếm thấy trên đời. Vì vậy, hoàng đế khó tránh khỏi sủng ái Tiêu Thiểu Giác nhiều hơn một chút. Khi còn sống, Hạ Huệ phi từng được sủng quan lục cung, không biết đã đắc tội với bao nhiêu phi tần, người ghen ghét nàng vốn nhiều, nên Tiêu Thiểu Giác bị không ít người đâm sau lưng, hướng lưỡi dao sắc bén về phía hắn.

Hôm sau Đại tế sư tới, chính là Hạ Quang khi còn trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi.



Người Hạ tộc thừa tuấn nam mỹ nữ, Hạ Quang mặc trang phục thái giám thêu kỳ lân tương xứng với tài năng của hắn, dung nhan tuấn mỹ trong sáng, phong thái nhanh nhẹn, tuy là hoạn quan thứ thiệt, nhưng lại khiến cho người ta vừa gặp đã có thiện cảm.

Hạ Quang là Đại tế sư đời thứ bảy mươi ba của Hạ tộc, vì bảo vệ mẹ con Hạ Cơ trong cung mà không tiếc tự thiến vào cung. Với kiến thức tài học của hắn, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã leo lên được tới chức Chung cổ ti Chưởng ấn thái giám.

Tại hậu cung, trong mười hai giám thì Chung cổ ti là một nhánh thuộc loại không có quyền thế nhất, nhưng dù sao cấp bậc của Chưởng ấn thái giám cũng đủ cao, tiện cho Hạ Quang lui tới Ngọc Minh cung.

Trinh phi cho lui tất cả cung nữ thái giám, thuật lại một lần tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Tiêu Thiểu Giác, sau đó tràn ngập mong đợi nhìn Hạ Quang.

Địa vị của tế sư trong Hạ tộc cực cao, Đại tế sư lại càng không thể nghi ngờ chính là người xuất sắc nhất trong tộc. Trong mắt Trinh phi, Hạ Quang tượng trưng cho một điều gì đó vô cùng thần thông quảng đại. Sau khi hắn nghe xong lời tường thuật của Trinh phi, lại tỉ mỉ hỏi rất nhiều chi tiết, sau đó lấy từ trong người ra bốn viên đá thủy tinh có màu sắc khác nhau. Thứ này gọi là Nguyệt thạch, do người Hạ tộc trông coi, nghe nói có thể kết nối với Nguyệt thần, đạt được năng lực thần bí khó lường.

Hạ Quang chia ra đặt bốn viên Nguyệt thạch ở bốn góc Ngọc Minh cung, sau đó trong miệng lầm rầm vài câu, thi triển pháp thuật, bận rộn mất một lúc. Mắt thấy bốn khối Nguyệt thạch lóe ra ánh sáng, Trinh phi tràn ngập mong đợi hỏi thăm: "Đại tế sư, có tra ra được là ai động thủ với con ta không?"

Trên mặt Hạ Quang vừa vui vừa buồn, chậm rãi nói: "Cửu điện hạ không có trúng vu cổ thuật."

Trinh phi nói: "Không phải vu cổ thuật thì là gì?"

Tiêu Thiểu Giác cũng dỏng tai lắng nghe.

Hạ Quang nói: "Chẳng biết nương nương cùng Cửu điện hạ có từng nghe qua... 'Nguyệt thần chúc phúc' ?"

***

Lục Thanh Lam đứng trên một cái ghế rất lớn làm từ gỗ hoàng dương, nhìn nhìn gương trang điểm bằng đồng thau cao hơn nửa người trên tường, trái soi phải soi.

Trong gương là một bé gái béo béo trắng trắng, gương mặt tròn tròn, hai má phúng phính, cái mặt bánh bao giống như một quả táo, khiến người ta vừa thấy liền không nhịn được mà muốn cắn một cái, cánh tay cẳng chân nho nhỏ tròn lẳn như củ sen.

Bé gái nhịn không được mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm giác trơn mềm không gì sánh được, giống như một quả trứng gà vừa bóc vỏ. Hóa ra khi nàng còn bé, diện mạo là như thế này —— sao không có ai nói với nàng hết vậy!

Nhũ mẫu Tần thị mang theo hai đại nha hoàn thiếp thân Thạch Lựu cùng Bồ Đào, ba người vây quanh hai bên trái phải chiếc ghế, hai tay dang rộng, tiết trời đang giữa đông lạnh lẽo mà mồ hôi trên trán lại đổ ròng ròng. Giọng nói nức nở của Thạch Lựu vang lên: "Lục cô nương, ngài mau đi xuống đi, nếu không sẽ dọa chết nô tỳ mất!"

Lục cô nương là thịt là tim của cả chi thứ hai, ai ai trong nhà cũng coi nàng như bảo bối. Lần trước, nàng ở trong cung bị rơi xuống nước, ốm một trận, giày vò cả viện đến gà bay chó sủa, đến giờ mà Nhị lão gia Nhị thái thái vẫn còn vô cùng khẩn trương lo lắng kia kìa. Nếu để Lục cô nương bị té, dù chỉ xước da một chút xíu thôi, thì cho dù các nàng chết một trăm lần cũng không đủ bồi tội.

"Cô nương, ngài mau xuống đây đi."

Cuối cùng cũng là vì Lục Thanh Lam đã soi đủ rồi, nhanh nhẩu nhảy "huỵch" một cái từ trên ghế xuống. Nàng nhìn nhìn tay chân tròn lẳn của mình, đôi môi chúm chím nở nụ cười.

Tiểu cô nương mặc bộ quần áo nho nhỏ màu đỏ anh đào, vốn béo trắng múp míp như một trái banh nhỏ, cười lên một cái lại sáng lạn như ánh mặt trời, càng thêm ngây thơ khả ái.

Nàng chạy bịch bịch bịch đến trước mặt nhũ mẫu, kéo tay áo Tần ma ma, giọng nói non nớt cất lên: "Nhũ mẫu nhũ mẫu, bây giờ là Thành Khang năm thứ mấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Sủng Tức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook