Chương 138: Đoan Ngọ
Thải Điền
16/01/2020
Mùng một tháng năm, Sử tiết đoàn (đoàn đặc phái viên sứ giả) của Đại Chu rốt cuộc đi tới Đại Tề, Gia Hòa đế phái Hoàng trường tử Tiêu Thiểu Du
thay mặt mình tự mình đi ra ngoài thành nghênh đón, chính phó sứ giả quả nhiên là Ngũ hoàng tử Diệp Nguyên Tín và chiến thần uy chấn thiên hạ
Nhạc Viêm của Đại Chu, đi cùng cùng bọn họ còn có Lục công chúa Diệp
Nhân Như của hoàng thất Đại Chu.
Hoàng đế thiết yến khoản đãi sứ thần của Đại Chu ở Ngũ Phượng lâu, Lục Thanh Lam đương nhiên là không có tư cách tham gia. Chẳng qua đến ngày mùng bốn tháng năm, Trường Hưng Hầu phủ phái xe ngựa đón Lục Thanh Lam trở về Hầu phủ. Quả theo như lời Tiêu Thiểu Giác, hôm qua hoàng hậu ban ý chỉ xuống, ra lệnh Lão phu nhân, Kỷ thị cũng Lục Thanh Lam ngày mai tham dự cuộc so tài thuyền rồng, hơn nữa hầu hạ bên cạnh hoàng hậu.
Đám người Trương thị và Kỷ thị không dám chậm trễ, vội vàng đón Lục Thanh Lam trở về Hầu phủ, cẩn thận dặn dò.
Tiết Đoan Ngọ ngày đó trời còn chưa sáng, mọi người Trường Hưng Hầu phủ liền dậy thật sớm. Tranh tài thuyền rồng là việc trọng đại mỗi năm một lần của Đại Tề, năm nay lại so tài cùng Đại Chu năm năm một lần, lại càng tập trung sự chú ý khắp thiên hạ. Bởi vì tranh tài thuyền rồng Đế hậu đều phải tham dự, cho nên không riêng gì theo ý chỉ của hoàng hậu các nữ quyến đều phải tham gia, tất cả nam tử có quan chức tước vị của Hầu phủ đều phải có mặt. Bởi vì thời gian tranh tài thuyền rồng là buổi trưa, cho nên bọn họ nhất định phải đuổi tới trước khi giờ Tỵ, cũng không thể để cho Đế hậu chờ đám thần tử bọn họ a.
Cho nên mọi người vội vàng ăn xong đồ ăn sáng, liền lên đường. Bởi vì chuyện Vinh ca nhi bị lạc tết Nguyên Tiêu, Lục Thần và Kỷ thị không còn dám để hắn xuất môn nữa, liền lưu hắn ở lại phủ, Kỷ thị còn để Cảnh ma ma ở nhà trông coi vị tiểu tổ tông này.
Vinh ca nhi nước mắt lượn vòng mà ăn cơm cùng cha mẹ ca ca tỷ tỷ, Lục Thanh Lam nhìn thấy bộ dạng cậu nhóc đáng thương, trong lòng khó chịu theo. Nàng hai ba cái ăn xong, ôm Vinh ca nhi vào trong ngực, mang dây trường mệnh tự mình tết lên cho hắn, lại đeo thêm một cái hương bao dùng sợi tơ ngũ sắc đan thành cho hắn, sau đó hôn lên mặt Vinh ca nhi, “Vinh ca nhi ngươi ngoan ngoãn ở lại, đợi thi đấu thuyền rồng kết thúc, tỷ tỷ sẽ trở lại cùng ngươi, mua cho ngươi kẹo đường ngươi thích nhất có được hay không?”
Vinh ca nhi nhu thuận gật gật đầu, thấy nàng cho mình một cái hương bao, liền lấy một cái hương bao từ trong lòng ngực ra, treo lên thắt lưng Lục Thanh Lam.
Kỷ thị không khỏi cười khổ, hương bao này là Kỷ thị trời sáng sớm hôm nay cho hắn, vật nhỏ này ngược lại biết đền đáp. Kỷ thị buổi sáng kỳ thật cũng cho Lục Thanh Lam một cái. Chẳng qua nếu là Vinh ca nhi cho nàng, nàng cũng đã không tiện cự tuyệt lòng tốt của Vinh ca nhi, cũng thu lấy.
Đợi bên này thật vất vả mới vỗ về được Vinh ca nhi, người một nhà lúc này mới ra cửa. Vị Thủy xuyên qua kinh sư, hàng năm tranh tài thuyền rồng đều ở trên đoạn Vị Thủy ở ngoài thành mười dặm, bởi vì nơi đó nước chảy êm dịu, sân bãi lại rộng rãi, cho nên thích hợp làm nơi tranh tài nhất.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường hướng về phía cửa thành lại tràn đầy xe ngựa, đều là người nhà quan lại đi tham gia đấu thuyền rồng. Trường Hưng Hầu phủ ba phòng, xuất động hơn mười chiếc xe ngựa, đội ngũ rất là quy mô.
Xe ngựa của Lục gia đại khái chạy được nửa canh giờ, cuối cùng đã tới đích. Năm nay bố trí cuộc thi thuyền rồng toàn bộ do Đại hoàng tử chủ trì, Lục Thanh Lam vịn cánh tay Mặc Cúc xuống xe ngựa mới phát hiện, điểm xuất phát của cuộc thi thuyền rồng xây dựng trên một tòa đài cao, phía trên sắp xếp rất nhiều ghế dựa, chính giữa là một cái long ỷ lớn nhất xa hoa nhất, đương nhiên là để cho Gia Hòa đế ngồi, còn lại có thể ngồi ở vị trí ở trên đài cao này, đều là quyền quý số một số hai Đại Tề, càng gần Gia Hòa đế, quyền lực càng lớn.
Chẳng qua lúc này, Gia Hòa đế còn chưa tới, trên đài cao cũng chưa có người ngồi.
Hai bên đài cao xếp một hàng mái che, chòi che nắng của Trường Hưng Hầu phủ cũng ở trong số đó. Chẳng qua đám người Lục Thanh Lam lại không thể đi vào chòi hóng mát của nhà mình hưởng phúc, bởi vì hoàng hậu yêu cầu các nữ quyến Lục gia hầu hạ ở bên cạnh, các nàng chỉ có thể đi chòi hóng mát nhất xa hoa nhất bên tay trái chờ, hoàng hậu nương nương cũng có chỗ ngồi ở trên đài cao, chẳng qua dàn chòi này đều là chuẩn bị vì một mình nàng.
Trương thị liền dẫn ba con dâu Phùng thị, Kỷ thị, Triệu thị, cùng với tôn bối Loan Hiểu, Lục Thanh Lam, Trương Tư Tuệ đi đến chòi của Hoàng hậu nương nương.
Hai cô nương của Tam phòng Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung hơn nửa năm liền chuẩn bị xuất giá ra ngoài, hai cô nương này thanh danh đều hỏng rồi, cho nên trong ý chỉ của hoàng hậu cũng không nói tới hai người kia, hai người đương nhiên cũng không còn mặt mũi. Đại nãi nãi Loan Hiểu mới vừa sinh hài tử, nhi tử vẫn còn trong tã lót, Lão phu nhân cảm thấy Trương Tư Tuệ vốn chính là góp đủ số, nếu chỉ mang một mình Lục Thanh Lam tới, thật sự không đẹp mặt, liền kéo Loan Hiểu cũng đi.
Mọi người mới vừa đi tới trước chòi, rèm nhấc lên một vị thanh niên thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm đi ra, Trương thị vội vàng hành lễ: “Yến Vương điện hạ.”
Từ bên trong chòi đi ra chính là Tiêu Thiểu Huyền, hắn gật đầu về phía Trương thị, cực kỳ khách khí nói một câu: “Lão phu nhân không cần khách khí.” Ánh mắt liền chuyển đến trên người Lục Thanh Lam, thấy tiểu cô nương mặc một thân nhu quần màu xanh nhạt, bởi vì chưa cập kê, chỉ chải song thùy kế, đứng ở giữa đám người tươi mới giống như một giọt sương châu trên lá sen sáng sớm, làm cho người ta muốn không chú ý nàng cũng khó.
Trong lòng Tiêu Thiểu Huyền không khỏi nóng như lửa. Nếu kế hoạch hôm nay thuận lợi, tiểu cô nương này về sau chính là người của mình, đến lúc đó toàn bộ người của nàng, còn có mỏ vàng sau lưng nàng, đều sẽ thành vật trong túi của mình. Nhưng rốt cuộc hắn là hạng người tâm tư thâm trầm, rất nhanh liền dời mắt, mang theo bọn hạ nhân rời đi.
Trương thị liền mang theo mấy người tiến vào chòi. Địa giới của Hoàng hậu đương nhiên là vô cùng lớn, tất cả thiết bị cũng đều cực kỳ đầy đủ. Lúc mọi người Lục gia tiến vào, trong chòi đã tụ tập không ít người. Đều là bị ý chỉ của hoàng hậu bắt tới hầu hạ, lại nói mặc dù hầu hạ hoàng hậu không hẳn đơn giản như vậy, nhưng là có thể được đạo ý chỉ này, đều là chuyện rất có mặt mũi.
Bảo tọa chính giữa trống không, đó là bảo tọa của Tiền Hoàng hậu, trái phải bảo tọa đều có một hàng chỗ ngồi, một hàng bên trái là cho Vương phi cùng với tôn thất hoàng thân ngồi, hiện giờ chỗ ngồi không có một bóng người, bên phải còn lại là cho các quý phụ thế gia ngồi. Lúc này trên ngồi bên phải đã có hai người ngồi, một người là thê tử Lý thị của Tiền Thông, một người là thê tử Vương thị của Tiền Khoan, hai người đều là tẩu tử nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đương nhiên là được ngồi.
Còn lại mấy nhà tới sớm, liền ngồi vây quanh bên người Lý thị và Vương thị, góp vui nói cười. Hai người đứng phía sau lại là nhóm cô nương của Tiền gia, Tiền Lâm ở trong số đó, nàng mặc một bộ bối tử mẫu đơn màu đỏ, chải đọa mã kế phức tạp, châu ngọc quấn quanh đầu, trang phục hoa chi chiêu triển (cành lá xum xuê).
Lại nói tiếp Tiền Lâm còn hơn lớn Lục Thanh Lam bốn tuổi, năm nay đã mười bảy, hôn sự vẫn chưa định ra, Vương thị cho nàng xem hết người này đến người khác, Tiền Lâm lại không để ý một người nào, thì ra là từ nhiều năm trước nàng đã chọn trúng Tiêu Thiểu Giác, qua nhiều năm như vậy nàng quyết định đặt tâm tư phải vào Khánh vương phủ. Tiền Hoàng hậu cũng muốn người nhà mẹ đẻ mình kết thân cùng Tiêu Thiểu Giác, dùng chuyện này lung lạc Tiêu Thiểu Giác, nhưng nàng đề cập tới mấy lần, đều bị Trinh Phi dùng phương thức Thái Cực đẩy trở lại, cộng thêm Gia Hòa đế cũng không đồng ý cửa hôn sự này, hoàng hậu cũng đành dập tắt tầng tâm tư này.
Chẳng qua Tiền Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định chủ ý, Tiêu Thiểu Giác một ngày không cưới, nàng một ngày không gả.
Trương thị mang theo nữ quyến toàn gia tiến lên chào hỏi các vị các quý phụ. Lý thị mời nàng ngồi ở một bên. Vừa lúc đại biểu tỷ Tân Tĩnh Nhu và Bạc Thiến Như cũng ở đây, nhìn thấy Lục Thanh Lam tất cả đều thật cao hứng đi tới.
Bạc Thiến Như và Lục Văn Xương đã đính hôn, hôn kỳ định tại tháng hai năm sau, vốn thời điểm này nên trốn ở nhà an an ổn ổn thêu đồ cưới, nhưng cũng bị ý chỉ của hoàng hậu gọi, không thể không đến.
Bạc Thiến Như việc vui tới cửa, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt thẹn thùng, lôi kéo cánh tay của Lục Thanh Lam nói không ngừng. Tân Tĩnh Nhu Lại bất đồng, nàng năm nay đã mười sáu tuổi, lẽ ra cũng nên sớm xuất giá, nhưng cũng không biết là vận khí không tốt, hay là số mệnh quá cứng rắn, liên tục định ra hai hôn sự, nhà trai toàn gặp chuyện không may.
Lần thứ nhất định thân một tháng, nhà trai bệnh sốt rét chết mất. Sau bởi vì đã có lời đồn khắc chồng, đại cô mẫu định cho nàng một cửa hôn sự ở Tấn Châu, định gả nàng lấy chồng xa, nào biết sau khi đính hôn chỉ hai tháng, nhà trai lại xảy ra chuyện, vậy mà trượt chân rơi xuống nước chết đuối.
Cái này chính là chứng thực thanh danh khắc chồng của nàng. Vốn dựa vào dung mạo, nhân tài phẩm hạnh, gia thế của Tân Tĩnh Nhu trong đám quý nữ ở kinh thành cũng là hàng đầu, thế nhưng có một cái thanh danh như vậy, lập tức từ chạm tay có thể bỏng biến thành vắng như chùa bà đanh (môn khả la tước 门可罗雀 trước cửa có thể giăng lưới bắt chim). Không ai dám tới cửa cầu hôn nữa, mắt thấy một nữ hài tốt sẽ phải phí hoài thành gái lỡ thì, nhưng nàng hiện tại rơi vào loại tình cảnh này, cho dù gả nàng cho người ta làm vợ kế cũng không ai dám muốn. Như vậy nữa nàng chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cho dù là người tính tình kiên cường như đại cô mẫu, vì chuyện này cũng nhịn không được tìm Kỷ thị khóc mấy trận.
Lục Thanh Lam thấy sắc mặt nàng không tốt, có vài phần lo lắng hỏi: “Đại biểu tỷ, ngươi không sao chứ.” Bạc Thiến Như cũng nghe nói chuyện Tân Tĩnh Nhu gặp phải chỉ cảm thấy cô nương này quá mức xui xẻo, mới nhận ra mình không nên khoe khoang hạnh phúc trước mặt nàng vào lúc này, liền biết điều ngậm miệng. Tân Tĩnh Nhu đưa thay sờ đầu của Lục Thanh Lam, đột nhiên cười nói: “Bảo Nhi, ngươi lo lắng gì chứ. Biểu tỷ ngươi là ta đây là người như thế nào, ngươi còn không biết sao, ta không sao.” Nàng hạ giọng nói: “Lần này nương ta vốn không cho ta cùng đi ra ngoài, nhưng ta chính là muốn khiến cho những người nói lung tung đâm sau lưng ta xem xem, không có nam nhân, Tân Tĩnh Nhu ta vẫn có thể sống rất tốt.”
Lục Thanh Lam đánh giá trên dưới nàng một phen, thấy nàng mặc áo sam màu xanh nhạt thêu ám văn hoa sen, chải nguyên bảo kế*, trên đầu mang đồ trang sức hồng bảo thạch, cả người lộ ra vẻ rực rỡ loá mắt. Những nữ quyến đang chỉ chỉ trỏ trỏ kia bị nàng dùng ánh mắt trừng trở lại, người nào người nấy có tật giật mình toàn bộ đều không dám đối mặt với nàng.
Lục Thanh Lam không khỏi cảm khái. Nếu đổi lại là nữ hài khác, gặp phải chuyện giống như nàng, cũng khóc muốn chết rồi, đại biểu tỷ của nàng còn có lực chiến đấu mạnh mẽ như thế, chỉ đơn giản là loại tinh thần chủ nghĩa lạc quan này, liền đủ làm cho người ta khâm phục.
Lục Thanh Lam nói: “Đại biểu tỷ ngày sau có tính toán gì không?”
Tân Tĩnh Nhu khe khẽ thở dài nói: “Còn có thể có tính toán gì, cùng lắm thì cả đời không lấy chồng, ở nhà làm gái lỡ thì cả đời thôi.” Nói tới đây giọng của nàng nhẹ hơn một chút, “Vốn ta cũng không muốn gả cho người ta lắm. Nữ hài nhi chúng ta ở nhà thiên kiều vạn sủng, tại sao phải đến nhà chồng làm trâu làm ngựa cho bọn họ, chẳng những phải hầu hạ phu quân sinh con cho bọn họ, còn phải chịu bà bà, chị em dâu và cô em chồng làm khó? Còn không bằng cứ như vậy, cô độc, một mình thanh thanh tĩnh tĩnh qua ngày.”
Thật ra từ lâu Lục Thanh Lam cũng sâu sắc cảm thấy vậy, còn có một điểm, tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại phải chung thủy với một người, đây căn bản chính là không công bằng.
Lúc này bởi vì Hoàng hậu nương nương còn chưa tới, chúng tiểu cô nương cũng không quá mức câu thúc, mọi người một đám ba năm nhóm đứng ở một chỗ nói chuyện.
Tiền Lâm từ lúc Lục Thanh Lam đi tới, ánh mắt ngưng lại. Chỉ cảm thấy mỗi một lần nhìn thấy Lục Thanh Lam, nàng đều hấp dẫn hơn trước mấy phần, như bây giờ nữ hài cả phòng này, bị nàng lấy làm nền, càng trở nên dong chi tục phấn. Tiền Lâm vốn là từng có quan hệ với nàng, lại càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Bên người nàng vây quanh một đám tiểu cô nương, không nhịn được mỉa mai: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy —— hai tỷ tỷ đều tự định chung thân, cấu kết với nam nhân, lại còn có mặt mũi xuất môn? Đổi lại là ta, xấu hổ mắc cỡ chết đi được!
Chuyện Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, Trường Hưng Hầu phủ mặc dù tốn không ít tâm tư áp chế lời đồn, tận lực giảm bớt ảnh hưởng, chẳng qua trong kinh vẫn truyền rất hùng hùng hổ hổ.
Thanh âm nàng không tính là quá cao, nhưng có thể khiến tất cả mọi người có thể nghe được. Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Lục Thanh Lam, Triệu thị nghe lời này, sắc mặt lại càng tái nhợt.
Tiền Lâm vốn là muốn nhìn thấy Lục Thanh Lam bị bêu xấu, người bình thường nghe lời như vậy, cũng nên xấu hổ không chịu nổi không biết làm sao, đến lúc đó nàng càng mất tự nhiên, Tiền Lâm lại càng cao hứng. Nào biết Lục Thanh Lam kiếp trước ở trong hậu cung rèn luyện ra da mặt cực kỳ dày. Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng lại hoàn toàn không xem ra gì, nụ cười vẫn ấm áp khéo léo như cũ, ánh mắt cũng không có ý né tránh chút nào.
Tiền Lâm nhìn thấy bộ dáng này của nàng, càng cảm thấy tức giận, căm hận nói: “Không mặt không da, không biết xấu hổ!”
Vừa dứt lời, liền thấy bên ngoài chòi vừa lúc có một nhóm người đi tới, cầm đầu là một bà lão năm mươi tuổi, mặc một thân bối tử thêu hình ngũ phúc nâng thọ* màu đỏ, vẻ mặt uy nghiêm, khí thế bức người. Chính là Trần quốc trưởng công chúa, đi theo phía sau nàng là một thiếu phụ hai mươi tuổi, khuôn mặt kiều mỵ, là nữ nhi duy nhất của nàng Thanh Hà quận chúa. Mà đứng ở bên phải nàng, một thiếu nữ mặc cung trang đỡ cánh tay của nàng, vẻ mặt sáng rỡ hoạt bát chính là tam công chúa.
Ai cũng không ngờ Trần quốc trưởng công chúa tới sớm như vậy, vội vàng đứng dậy nghênh đón, sau khi hành lễ, trưởng công chúa ngồi tại chỗ. Thản nhiên nói: “Vừa rồi đang nói gì đấy, náo nhiệt như vậy?” Ánh mắt liền rơi vào trên người Tiền Lâm, vừa rồi đám người trưởng công chúa đứng ở bên ngoài chòi, bắt đầu từ khi Tiền Lâm làm khó dễ Lục Thanh Lam, tất cả lời nói đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Sắc mặt Tiền Lâm trắng nhợt, trưởng công chúa xưa nay uy nghiêm, rất có uy vọng trong hoàng thất, nàng là tỷ tỷ của hoàng đế, hoàng đế cực kỳ tôn kính nàng, huống chi nàng là người đoan chính ngay thẳng, đám tiểu bối lại càng sợ nàng.
Chỉ bằng câu “Không biết xấu hổ” vừa rồi kia của Tiền Lâm, cũng đủ lưu lại ấn tượng xấu cho trưởng công chúa rồi. Quý nữ thế gia cho dù mắng chửi người cũng đều là không mang lời thô tục, nào có giống như là nàng.
Mẫu thân Vương thị của Tiền Lâm thấy thế, vội vàng hoà giải nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, không ngăn đượcmiệng, kính xin trưởng công chúa đừng so đo cùng các nàng.” Nàng là tẩu tử của hoàng hậu, địa vị không phải là nhỏ, trưởng công chúa cũng không thể không để cho nàng vài phần mặt mũi.
Trưởng công chúa gật đầu, thản nhiên lên tiếng: “Không dám, không dám.” Tiền gia một nhà hai hầu, lại có một hoàng hậu, ngày càng ngang ngược càn rỡ, ngày thường ức hiếp không ít quan viên trong triều, trưởng công chúa đã có phần bất mãn, hôm nay vừa lúc bắt gặp chuyện này, lại càng không thoải mái.
Nàng gọi Lục Thanh Lam đến bên cạnh, lôi kéo tay nàng nói: “Hài tử tốt, ngươi chịu ủy khuất rồi. Oan có đầu, nợ có chủ, mặc kệ người khác nói sao, ngươi là người tốt, cho dù người khác không biết, Bổn cung lại nhất thanh nhị sở. Về sau có gì ủy khuất, ngươi cứ đến chỗ Bổn cung thổ lộ, Bổn cung làm chủ cho ngươi.” Ý tứ kia chính là, chuyện đám tỷ tỷ của ngươi và ngươi không có liên quan, về sau có ta bảo kê cho ngươi, xem ai còn dám nói huyên thuyên.
Từ đêm thượng nguyên Vinh ca nhi giúp Phòng Phương, trưởng công chúa mang Phòng Phương đi Trường Hưng Hầu phủ trở về, ấn tượng đối với mấy hài tử của nhị phòng đều tốt vô cùng. Cho nên gặp phải loại tình huống này, đương nhiên là phải ra mặt làm chỗ dựa cho Lục Thanh Lam.
Có trưởng công chúa làm chỗ dựa cho Lục Thanh Lam, còn ai dám nói gì.
“Lục tỷ tỷ! Lục tỷ tỷ!” Phòng Phương lần này cũng đi theo ngoại tổ mẫu và mẫu thân tới, bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, nhìn thấy Lục Thanh Lam liền mở đôi tay nho nhỏ ra xin ôm ôm. Tiểu nha đầu bộ dạng phấn nộn đáng yêu, Lục Thanh Lam kiếp trước không thể sinh con, cho nên thì thích nhất là hài tử, mỗi lần Phòng Phương tới tìm Vinh ca nhi chơi đùa, Lục Thanh Lam đều sẽ theo cùng bọn họ, cho nên Phòng Phương vô cùng thích vị tỷ tỷ Lục Thanh Lam này, cực thân cận với nàng.
Lục Thanh Lam liền đi tới bên cạnh nhũ mẫu ôm Phòng Phương vào trong ngực, Phòng Phương dán khuôn mặt nhỏ lên mặt của nàng, chà chà, non nớt hỏi: “Vinh ca ca sao lại không tới?” Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy người Lục gia, liền theo bản năng đi tìm Vinh ca nhi ở xung quanh.
Lục Thanh Lam thấp giọng nói: “Vinh ca nhi ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, liền không cùng tới. Phương tỷ nhi nếu nhớ hắn, đợi lát nữa cuộc thi thuyền rồng kết thúc, cùng tỷ tỷ đi Hầu phủ thăm Vinh ca nhi có được không?”
Trên mặt Phương tỷ nhi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, liều mạng gật gật đầu nhỏ.
Thanh Hà quận chúa thấy khuê nữ nhà mình thích Lục Thanh Lam như vậy, nhoẻn miệng cười, cũng nói theo: “Ai nói không phải chứ thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, có lẽ Hoàng hậu nương nương cũng biết. Nếu Lục gia muội muội thật sự là nhân phẩm không tốt, Hoàng hậu nương nương há lại truyền nàng đến bồi thị? Có thể thấy được là có vài người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
(*)清者自清, 浊者自浊 thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: người ngay thẳng thì không cần phải giải thích hay biện hộ gì cho dù bị vu vạ, nghi oan hay bị nói xấu gì không cần thanh minh thì dần dần sự thật cũng sẽ được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra.
Nàng là con gái một của trưởng công chúa, hoàng thượng cũng vô cùng chiếu cố vị cháu ngoại nữ này, luôn quen bá đạo, chỉ có nàng ức hiếp người khác, chưa từng chịu một chút ủy khuất. Nàng luôn bao che khuyết điểm, sớm coi Lục Thanh Lam như người một nhà, người một nhà bị vũ nhục, nàng đương nhiên là phải ra mặt.
Lời này còn kém chỉ mặt gọi tên mắng Tiền Lâm. Sắc mặt Tiền Lâm trở nên xanh mét, nhưng trưởng công chúa và Thanh Hà quận chúa cũng không phải là người nàng có thể chọc được, cỗ lửa giận này cũng chỉ có thể nghẹn lại. Chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng Lục Thanh Lam.
Tam công chúa thấy Tiền Lâm vũ nhục bạn tốt, đã sớm nhịn không được rồi, lời của Thanh Hà quận chúa còn chưa dứt nàng liền không nhịn được nhảy ra, cười lạnh nói: “Có vài người tuổi một xấp dầy, còn không nhanh lập gia đình, làm vậy làm gì, đừng tưởng rằng người khác không biết. Còn không phải là muốn gả cho hoàng huynh của ta. Cũng không tự soi lại mình, thật là si tâm vọng tưởng! Bản thân ngày ngày tưởng nhớ nam nhân không sao, nghĩ rằng khắp thiên hạ đều không biết xấu hổ giống như ngươi hay sao?” Tam công chúa luôn bụng dạ thẳng thắn, nói chuyện cũng không thích quanh co, trực tiếp mắng.
Mặt này thật sự là đánh cho vang bành bạch.
Chuyện Tiền Lâm lưu luyến si mê Cửu hoàng tử, hơn phân nửa người đang ngồi ở đây đều biết, mà nàng liên tiếp bị Cửu hoàng tử cự tuyệt cũng bị rất nhiều người cười nhạo. Sắc mặt Tiền Lâm đỏ như máu, tức đến nỗi cả người run rẩy, một ngón tay chỉ Tam công chúa nói: “Ngươi...”
Tam công chúa hừ một tiếng: “Sao, ngươi có thể làm, Bổn công chúa lại không thể sao?”
Trưởng công chúa trợn mắt nhìn Tam công chúa một cái, nói: “Tam nha đầu, ngươi tạm thời nói ít vài câu.”
Tam công chúa vẫn còn có chút sợ vị cô cô này, le lưỡi, không nói. Trưởng công chúa ngoài mặt là đang trách cứ Tam công chúa, thực tế lại giải vây cho Tam công chúa, khiến Tiền Lâm có lý cũng không có chỗ nói.
Tiền Lâm giận không chịu nổi, cảm thấy mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng cũng không có ý chí khí độ như Lục Thanh Lam, giận đến mức rơi nước mắt.
Lục Thanh Lam bĩu môi, trong lòng tự nhủ chút lực chiến đấu như vậy, còn dám thêu dệt chuyện khắp nơi?
Bên này đang làm ầm ĩ, Tiền Hoàng hậu rốt cuộc đã tới. Phụng bồi Tiền Hoàng hậu đi tới còn có Hoàng trưởng tử phi Hàn thị, Nhị hoàng tử phi Liêm thị, tứ hoàng tử phi Quách thị.
Nhị hoàng tử phi Liêm thị gặp Lục Thanh Lam tương đối ít, không nhịn được nhìn nhiều vài lần. Nàng có một giương mặt trái xoan đầy đặn, thân mặc một bộ cung trang lụa hoa vân cẩm màu tím nhạt, phía dưới là nhu quần hoa hồng màu lam. Trên đầu vấn một búi tóc lệch đặc biệt phong lưu, trong tóc mây cắm trâm cài tóc bằng sứ đề lam phật thủ hàm châu, ánh mắt sắc bén, khí thế trên người rất là cường đại.
Liêm thị ở kinh thành nổi danh lợi hại, ở trong phủ Nhị hoàng tử một tay che trời, ngay cả nhân vật anh hùng như Nhị hoàng tử cũng bị nàng hàng phục ngoan ngoãn, mấu chốt là thủ đoạn cực kỳ cao siêu, ngay cả bà mẫu hoàng hậu này cũng không nói nàng nửa câu không phải. Theo như truyền thuyết nàng chính là nữ trung hào kiệt, tâm tính thủ đoạn không khác gì nam tử, rất nhiều chính sự Nhị hoàng tử đều thương lượng cùng nàng.
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy khí phách uy thế bực này, quả thực là danh bất hư truyền.
Nhất thời hoàng hậu lên bảo tọa, thấy bộ dạng Tiền Lâm rưng rưng nước mắt, không khỏi nhíu nhíu mày. Đại ma ma của nàng nói nhỏ bên tai nàng vài câu. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam, lại nhìn thoáng qua Tiền Lâm. Cũng cảm thấy chất nữ này là càng sống càng đi lùi, tranh giành chút võ mồm có thể có tác dụng gì, có bản lĩnh thì thu phục tâm của Tiêu Thiểu Giác, khiến hắn cưới nàng làm phi, cũng tiện thể trói Tiêu Thiểu Giác đến phe của Nhị hoàng tử.
Trường Hưng Hầu phủ hiện giờ đã hoàn toàn đảo hướng về Hoàng trường tử, hoàng hậu đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì tốt với người Lục gia, chẳng qua nàng cũng không có ý định ra mặt cho Tiền Lâm, bởi vì vừa rồi trưởng công chúa tuyên bố đứng ở phía Lục Thanh Lam, nàng cũng không muốn vì một chất nữ không quan trọng đắc tội trưởng công chúa, ngược lại đẩy nàng về phía Hoàng trường tử bên kia.
Hoàng hậu liền cười nói: “Tranh tài thuyền rồng năm nay, thành viên Đại Chu phái tới tham dự đều là cao thủ đứng đầu trong Thần Vũ doanh, trận đấu nhất định cực kỳ đặc sắc, các vị chút nữa cũng đừng quên trợ uy cho các huynh đệ của Đại Tề ta.” Thần Vũ doanh ở Đại Chu được xưng là đệ nhất chiến lực, là đội ngũ thuần kỵ binh, là chiến thần Nhạc Viêm tự tay thành lập và huấn luyện, bao năm nay trong chiến tranh ngoại chiến, lập được chiến công bất hủ. Ngay cả quân đội bên cạnh hoàng đế Đại Chu uy danh quân chiến lực chiến đều so ra kém Thần Vũ doanh.
Bọn nữ tử mặc dù hiểu biết đối với quân sự có hạn, nhưng Thần Vũ doanh và quân thần Nhạc Viêm vẫn là nghe nói qua, nhất thời tất cả đều không khỏi nghị luận rối rít.
An Bình Hầu phu nhân Lý thị cười nói: “Thần Vũ doanh quả thực là có tiếng quân đội dũng mãnh thiện chiến của Đại Chu, thế nhưng Trực Tiền vệ của Đại Tề chúng ta cũng không kém a, ngô hoàng anh duệ, chiến thắng cuối cùng nhất định là thuộc về Đại Tề tại chúng ta.”
Trực Tiền vệ chính là quân đội bên cạnh hoàng đế, có thể tiến vào Trực Tiền vệ đều là đệ tử quan gia gia thân trong sạch, đều trung thành với hoàng đế, Trực Tiền vệ huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, lực chiến đấu đương nhiên cũng không phải chuyện đùa.
Mọi người rối rít ủng hộ.
Hoàng hậu lại nói vài câu cùng mọi người, thấy nữ hài của các nhà gò bó ở phía sau, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, cười nói: “Các nữ hài nhi cũng không muốn ở chỗ này gò bó, đều đi chơi đi.”
Hiếm khi hoàng hậu khéo hiểu lòng người như vậy, mọi người bảy mồm tám lưỡi tạ ơn, ra khỏi chòi của hoàng hậu. Lục Thanh Lam cũng giao Phương tỷ nhi cho nhũ mẫu, đi theo Tam công chúa ra khỏi chòi.
Tam công chúa vừa ra cửa liền thở ra một hơi, “Nhịn chết ta, ta đã sớm không muốn ở bên trong.” Tính hoạt bát của nàng, đúng là chịu không nổi câu thúc bực này.
Lục Thanh Lam thấy nàng lôi kéo tay của mình đi thẳng đến bờ sông, kỳ quái nói: “Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?”
Tam công chúa thần bí nói: “Có một thứ tốt cho ngươi xem, ngươi sang đây xem sẽ biết.”
Hai người đi tới bờ sông, ở phía xa đã có thể thấy một chiếc thuyền lớn, không hề cùng dạng như thuyền rồng sử dụng để tranh tài, trên bong thuyền có ba tầng kiến trúc, mỗi tầng bốn phía đều thiết trí lan can cao tới nửa người, không gian trên thuyền rất lớn.
Tam công chúa giơ một ngón tay lên, đắc ý nói với Lục Thanh Lam: “Chiếc thuyền này thế nào? Đây là tọa giá của Bổn công chúa, là phụ hoàng tặng cho ta.”
Thần sắc Lục Thanh Lam chấn động: “Thuyền này là của ngươi ư?” Khó trách vừa rồi Tam công chúa ở bên trong chòi của hoàng hậu có chút ngồi không yên, có thứ tốt như vậy, nàng không tự mình xuống nước thử một lần, trong lòng chỉ sợ cũng khó chịu như mọc mầm.
Tam công chúa nói: “Năm năm trước hoàng tỷ ta bởi vì chủ trì bách hoa yến hội có công, phụ hoàng đặc biệt thưởng một chiếc du thuyền cho nàng tại lễ Đoan Ngọ ngày ấy, lần này ta liền đi cầu phụ hoàng, để hắn cũng thưởng cho ta một cái thuyền. Không ngờ phụ hoàng thật sự đồng ý.”
Nói xong không đợi Lục Thanh Lam phát biểu cảm nghĩ, lôi kéo Lục Thanh Lam đi lên: “Đi, đi xem tọa giá của ta.” Thuyền của Tam công chúa dừng ở bên bờ Vị Thủy, nàng đi theo boong tàu vào trong khoang thuyền, lên xuống từng tầng. Thuyền có tổng cộng ba tầng, tầm nhìn của tầng thứ ba tốt nhất, bố trí cũng tinh xảo nhất, đương nhiên là chỗ ở của chủ nhân.
Hai người lên tới trong phòng của tầng thứ ba, lại nhìn thấy một nam tử mặc trường bào cổ tròn màu xanh nhạt, lâm lang châu ngọc đang đứng ở trên bong thuyền ngắm nhìn qua chung quanh, chính là Quảng Ninh Vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ, Tam công chúa chạy đến trước mặt Tiêu Thiểu Hủ nói: “Đường huynh, sao ngươi lại tới đây?” Trong thanh âm có vài phần kích động nhảy nhót. Bởi vì Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng bình thường Tiêu bất ly Mạnh Mạnh bất ly Tiêu, hắn ở chỗ này, vậy có khả năng rất lớn Tưởng Tín Hồng cũng ở trong này.
Quả nhiên Tam công chúa là một người không dấu được chuyện, rất nhanh liền hỏi, “Tưởng đại ca cũng đi cùng ngươi sao?”
Tiêu Thiểu Hủ nhìn Tam công chúa một cái, có chút bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng tự nhủ ngươi có cần trực tiếp như vậy không. “Tưởng huynh ở bên trong đánh cờ cùng Cửu hoàng huynh... ” Một câu còn chưa dứt lời, Tam công chúa đã bình bịch chạy vào.
Hoàng đế thiết yến khoản đãi sứ thần của Đại Chu ở Ngũ Phượng lâu, Lục Thanh Lam đương nhiên là không có tư cách tham gia. Chẳng qua đến ngày mùng bốn tháng năm, Trường Hưng Hầu phủ phái xe ngựa đón Lục Thanh Lam trở về Hầu phủ. Quả theo như lời Tiêu Thiểu Giác, hôm qua hoàng hậu ban ý chỉ xuống, ra lệnh Lão phu nhân, Kỷ thị cũng Lục Thanh Lam ngày mai tham dự cuộc so tài thuyền rồng, hơn nữa hầu hạ bên cạnh hoàng hậu.
Đám người Trương thị và Kỷ thị không dám chậm trễ, vội vàng đón Lục Thanh Lam trở về Hầu phủ, cẩn thận dặn dò.
Tiết Đoan Ngọ ngày đó trời còn chưa sáng, mọi người Trường Hưng Hầu phủ liền dậy thật sớm. Tranh tài thuyền rồng là việc trọng đại mỗi năm một lần của Đại Tề, năm nay lại so tài cùng Đại Chu năm năm một lần, lại càng tập trung sự chú ý khắp thiên hạ. Bởi vì tranh tài thuyền rồng Đế hậu đều phải tham dự, cho nên không riêng gì theo ý chỉ của hoàng hậu các nữ quyến đều phải tham gia, tất cả nam tử có quan chức tước vị của Hầu phủ đều phải có mặt. Bởi vì thời gian tranh tài thuyền rồng là buổi trưa, cho nên bọn họ nhất định phải đuổi tới trước khi giờ Tỵ, cũng không thể để cho Đế hậu chờ đám thần tử bọn họ a.
Cho nên mọi người vội vàng ăn xong đồ ăn sáng, liền lên đường. Bởi vì chuyện Vinh ca nhi bị lạc tết Nguyên Tiêu, Lục Thần và Kỷ thị không còn dám để hắn xuất môn nữa, liền lưu hắn ở lại phủ, Kỷ thị còn để Cảnh ma ma ở nhà trông coi vị tiểu tổ tông này.
Vinh ca nhi nước mắt lượn vòng mà ăn cơm cùng cha mẹ ca ca tỷ tỷ, Lục Thanh Lam nhìn thấy bộ dạng cậu nhóc đáng thương, trong lòng khó chịu theo. Nàng hai ba cái ăn xong, ôm Vinh ca nhi vào trong ngực, mang dây trường mệnh tự mình tết lên cho hắn, lại đeo thêm một cái hương bao dùng sợi tơ ngũ sắc đan thành cho hắn, sau đó hôn lên mặt Vinh ca nhi, “Vinh ca nhi ngươi ngoan ngoãn ở lại, đợi thi đấu thuyền rồng kết thúc, tỷ tỷ sẽ trở lại cùng ngươi, mua cho ngươi kẹo đường ngươi thích nhất có được hay không?”
Vinh ca nhi nhu thuận gật gật đầu, thấy nàng cho mình một cái hương bao, liền lấy một cái hương bao từ trong lòng ngực ra, treo lên thắt lưng Lục Thanh Lam.
Kỷ thị không khỏi cười khổ, hương bao này là Kỷ thị trời sáng sớm hôm nay cho hắn, vật nhỏ này ngược lại biết đền đáp. Kỷ thị buổi sáng kỳ thật cũng cho Lục Thanh Lam một cái. Chẳng qua nếu là Vinh ca nhi cho nàng, nàng cũng đã không tiện cự tuyệt lòng tốt của Vinh ca nhi, cũng thu lấy.
Đợi bên này thật vất vả mới vỗ về được Vinh ca nhi, người một nhà lúc này mới ra cửa. Vị Thủy xuyên qua kinh sư, hàng năm tranh tài thuyền rồng đều ở trên đoạn Vị Thủy ở ngoài thành mười dặm, bởi vì nơi đó nước chảy êm dịu, sân bãi lại rộng rãi, cho nên thích hợp làm nơi tranh tài nhất.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường hướng về phía cửa thành lại tràn đầy xe ngựa, đều là người nhà quan lại đi tham gia đấu thuyền rồng. Trường Hưng Hầu phủ ba phòng, xuất động hơn mười chiếc xe ngựa, đội ngũ rất là quy mô.
Xe ngựa của Lục gia đại khái chạy được nửa canh giờ, cuối cùng đã tới đích. Năm nay bố trí cuộc thi thuyền rồng toàn bộ do Đại hoàng tử chủ trì, Lục Thanh Lam vịn cánh tay Mặc Cúc xuống xe ngựa mới phát hiện, điểm xuất phát của cuộc thi thuyền rồng xây dựng trên một tòa đài cao, phía trên sắp xếp rất nhiều ghế dựa, chính giữa là một cái long ỷ lớn nhất xa hoa nhất, đương nhiên là để cho Gia Hòa đế ngồi, còn lại có thể ngồi ở vị trí ở trên đài cao này, đều là quyền quý số một số hai Đại Tề, càng gần Gia Hòa đế, quyền lực càng lớn.
Chẳng qua lúc này, Gia Hòa đế còn chưa tới, trên đài cao cũng chưa có người ngồi.
Hai bên đài cao xếp một hàng mái che, chòi che nắng của Trường Hưng Hầu phủ cũng ở trong số đó. Chẳng qua đám người Lục Thanh Lam lại không thể đi vào chòi hóng mát của nhà mình hưởng phúc, bởi vì hoàng hậu yêu cầu các nữ quyến Lục gia hầu hạ ở bên cạnh, các nàng chỉ có thể đi chòi hóng mát nhất xa hoa nhất bên tay trái chờ, hoàng hậu nương nương cũng có chỗ ngồi ở trên đài cao, chẳng qua dàn chòi này đều là chuẩn bị vì một mình nàng.
Trương thị liền dẫn ba con dâu Phùng thị, Kỷ thị, Triệu thị, cùng với tôn bối Loan Hiểu, Lục Thanh Lam, Trương Tư Tuệ đi đến chòi của Hoàng hậu nương nương.
Hai cô nương của Tam phòng Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung hơn nửa năm liền chuẩn bị xuất giá ra ngoài, hai cô nương này thanh danh đều hỏng rồi, cho nên trong ý chỉ của hoàng hậu cũng không nói tới hai người kia, hai người đương nhiên cũng không còn mặt mũi. Đại nãi nãi Loan Hiểu mới vừa sinh hài tử, nhi tử vẫn còn trong tã lót, Lão phu nhân cảm thấy Trương Tư Tuệ vốn chính là góp đủ số, nếu chỉ mang một mình Lục Thanh Lam tới, thật sự không đẹp mặt, liền kéo Loan Hiểu cũng đi.
Mọi người mới vừa đi tới trước chòi, rèm nhấc lên một vị thanh niên thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm đi ra, Trương thị vội vàng hành lễ: “Yến Vương điện hạ.”
Từ bên trong chòi đi ra chính là Tiêu Thiểu Huyền, hắn gật đầu về phía Trương thị, cực kỳ khách khí nói một câu: “Lão phu nhân không cần khách khí.” Ánh mắt liền chuyển đến trên người Lục Thanh Lam, thấy tiểu cô nương mặc một thân nhu quần màu xanh nhạt, bởi vì chưa cập kê, chỉ chải song thùy kế, đứng ở giữa đám người tươi mới giống như một giọt sương châu trên lá sen sáng sớm, làm cho người ta muốn không chú ý nàng cũng khó.
Trong lòng Tiêu Thiểu Huyền không khỏi nóng như lửa. Nếu kế hoạch hôm nay thuận lợi, tiểu cô nương này về sau chính là người của mình, đến lúc đó toàn bộ người của nàng, còn có mỏ vàng sau lưng nàng, đều sẽ thành vật trong túi của mình. Nhưng rốt cuộc hắn là hạng người tâm tư thâm trầm, rất nhanh liền dời mắt, mang theo bọn hạ nhân rời đi.
Trương thị liền mang theo mấy người tiến vào chòi. Địa giới của Hoàng hậu đương nhiên là vô cùng lớn, tất cả thiết bị cũng đều cực kỳ đầy đủ. Lúc mọi người Lục gia tiến vào, trong chòi đã tụ tập không ít người. Đều là bị ý chỉ của hoàng hậu bắt tới hầu hạ, lại nói mặc dù hầu hạ hoàng hậu không hẳn đơn giản như vậy, nhưng là có thể được đạo ý chỉ này, đều là chuyện rất có mặt mũi.
Bảo tọa chính giữa trống không, đó là bảo tọa của Tiền Hoàng hậu, trái phải bảo tọa đều có một hàng chỗ ngồi, một hàng bên trái là cho Vương phi cùng với tôn thất hoàng thân ngồi, hiện giờ chỗ ngồi không có một bóng người, bên phải còn lại là cho các quý phụ thế gia ngồi. Lúc này trên ngồi bên phải đã có hai người ngồi, một người là thê tử Lý thị của Tiền Thông, một người là thê tử Vương thị của Tiền Khoan, hai người đều là tẩu tử nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đương nhiên là được ngồi.
Còn lại mấy nhà tới sớm, liền ngồi vây quanh bên người Lý thị và Vương thị, góp vui nói cười. Hai người đứng phía sau lại là nhóm cô nương của Tiền gia, Tiền Lâm ở trong số đó, nàng mặc một bộ bối tử mẫu đơn màu đỏ, chải đọa mã kế phức tạp, châu ngọc quấn quanh đầu, trang phục hoa chi chiêu triển (cành lá xum xuê).
Lại nói tiếp Tiền Lâm còn hơn lớn Lục Thanh Lam bốn tuổi, năm nay đã mười bảy, hôn sự vẫn chưa định ra, Vương thị cho nàng xem hết người này đến người khác, Tiền Lâm lại không để ý một người nào, thì ra là từ nhiều năm trước nàng đã chọn trúng Tiêu Thiểu Giác, qua nhiều năm như vậy nàng quyết định đặt tâm tư phải vào Khánh vương phủ. Tiền Hoàng hậu cũng muốn người nhà mẹ đẻ mình kết thân cùng Tiêu Thiểu Giác, dùng chuyện này lung lạc Tiêu Thiểu Giác, nhưng nàng đề cập tới mấy lần, đều bị Trinh Phi dùng phương thức Thái Cực đẩy trở lại, cộng thêm Gia Hòa đế cũng không đồng ý cửa hôn sự này, hoàng hậu cũng đành dập tắt tầng tâm tư này.
Chẳng qua Tiền Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định chủ ý, Tiêu Thiểu Giác một ngày không cưới, nàng một ngày không gả.
Trương thị mang theo nữ quyến toàn gia tiến lên chào hỏi các vị các quý phụ. Lý thị mời nàng ngồi ở một bên. Vừa lúc đại biểu tỷ Tân Tĩnh Nhu và Bạc Thiến Như cũng ở đây, nhìn thấy Lục Thanh Lam tất cả đều thật cao hứng đi tới.
Bạc Thiến Như và Lục Văn Xương đã đính hôn, hôn kỳ định tại tháng hai năm sau, vốn thời điểm này nên trốn ở nhà an an ổn ổn thêu đồ cưới, nhưng cũng bị ý chỉ của hoàng hậu gọi, không thể không đến.
Bạc Thiến Như việc vui tới cửa, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt thẹn thùng, lôi kéo cánh tay của Lục Thanh Lam nói không ngừng. Tân Tĩnh Nhu Lại bất đồng, nàng năm nay đã mười sáu tuổi, lẽ ra cũng nên sớm xuất giá, nhưng cũng không biết là vận khí không tốt, hay là số mệnh quá cứng rắn, liên tục định ra hai hôn sự, nhà trai toàn gặp chuyện không may.
Lần thứ nhất định thân một tháng, nhà trai bệnh sốt rét chết mất. Sau bởi vì đã có lời đồn khắc chồng, đại cô mẫu định cho nàng một cửa hôn sự ở Tấn Châu, định gả nàng lấy chồng xa, nào biết sau khi đính hôn chỉ hai tháng, nhà trai lại xảy ra chuyện, vậy mà trượt chân rơi xuống nước chết đuối.
Cái này chính là chứng thực thanh danh khắc chồng của nàng. Vốn dựa vào dung mạo, nhân tài phẩm hạnh, gia thế của Tân Tĩnh Nhu trong đám quý nữ ở kinh thành cũng là hàng đầu, thế nhưng có một cái thanh danh như vậy, lập tức từ chạm tay có thể bỏng biến thành vắng như chùa bà đanh (môn khả la tước 门可罗雀 trước cửa có thể giăng lưới bắt chim). Không ai dám tới cửa cầu hôn nữa, mắt thấy một nữ hài tốt sẽ phải phí hoài thành gái lỡ thì, nhưng nàng hiện tại rơi vào loại tình cảnh này, cho dù gả nàng cho người ta làm vợ kế cũng không ai dám muốn. Như vậy nữa nàng chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cho dù là người tính tình kiên cường như đại cô mẫu, vì chuyện này cũng nhịn không được tìm Kỷ thị khóc mấy trận.
Lục Thanh Lam thấy sắc mặt nàng không tốt, có vài phần lo lắng hỏi: “Đại biểu tỷ, ngươi không sao chứ.” Bạc Thiến Như cũng nghe nói chuyện Tân Tĩnh Nhu gặp phải chỉ cảm thấy cô nương này quá mức xui xẻo, mới nhận ra mình không nên khoe khoang hạnh phúc trước mặt nàng vào lúc này, liền biết điều ngậm miệng. Tân Tĩnh Nhu đưa thay sờ đầu của Lục Thanh Lam, đột nhiên cười nói: “Bảo Nhi, ngươi lo lắng gì chứ. Biểu tỷ ngươi là ta đây là người như thế nào, ngươi còn không biết sao, ta không sao.” Nàng hạ giọng nói: “Lần này nương ta vốn không cho ta cùng đi ra ngoài, nhưng ta chính là muốn khiến cho những người nói lung tung đâm sau lưng ta xem xem, không có nam nhân, Tân Tĩnh Nhu ta vẫn có thể sống rất tốt.”
Lục Thanh Lam đánh giá trên dưới nàng một phen, thấy nàng mặc áo sam màu xanh nhạt thêu ám văn hoa sen, chải nguyên bảo kế*, trên đầu mang đồ trang sức hồng bảo thạch, cả người lộ ra vẻ rực rỡ loá mắt. Những nữ quyến đang chỉ chỉ trỏ trỏ kia bị nàng dùng ánh mắt trừng trở lại, người nào người nấy có tật giật mình toàn bộ đều không dám đối mặt với nàng.
Lục Thanh Lam không khỏi cảm khái. Nếu đổi lại là nữ hài khác, gặp phải chuyện giống như nàng, cũng khóc muốn chết rồi, đại biểu tỷ của nàng còn có lực chiến đấu mạnh mẽ như thế, chỉ đơn giản là loại tinh thần chủ nghĩa lạc quan này, liền đủ làm cho người ta khâm phục.
Lục Thanh Lam nói: “Đại biểu tỷ ngày sau có tính toán gì không?”
Tân Tĩnh Nhu khe khẽ thở dài nói: “Còn có thể có tính toán gì, cùng lắm thì cả đời không lấy chồng, ở nhà làm gái lỡ thì cả đời thôi.” Nói tới đây giọng của nàng nhẹ hơn một chút, “Vốn ta cũng không muốn gả cho người ta lắm. Nữ hài nhi chúng ta ở nhà thiên kiều vạn sủng, tại sao phải đến nhà chồng làm trâu làm ngựa cho bọn họ, chẳng những phải hầu hạ phu quân sinh con cho bọn họ, còn phải chịu bà bà, chị em dâu và cô em chồng làm khó? Còn không bằng cứ như vậy, cô độc, một mình thanh thanh tĩnh tĩnh qua ngày.”
Thật ra từ lâu Lục Thanh Lam cũng sâu sắc cảm thấy vậy, còn có một điểm, tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân lại phải chung thủy với một người, đây căn bản chính là không công bằng.
Lúc này bởi vì Hoàng hậu nương nương còn chưa tới, chúng tiểu cô nương cũng không quá mức câu thúc, mọi người một đám ba năm nhóm đứng ở một chỗ nói chuyện.
Tiền Lâm từ lúc Lục Thanh Lam đi tới, ánh mắt ngưng lại. Chỉ cảm thấy mỗi một lần nhìn thấy Lục Thanh Lam, nàng đều hấp dẫn hơn trước mấy phần, như bây giờ nữ hài cả phòng này, bị nàng lấy làm nền, càng trở nên dong chi tục phấn. Tiền Lâm vốn là từng có quan hệ với nàng, lại càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Bên người nàng vây quanh một đám tiểu cô nương, không nhịn được mỉa mai: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy —— hai tỷ tỷ đều tự định chung thân, cấu kết với nam nhân, lại còn có mặt mũi xuất môn? Đổi lại là ta, xấu hổ mắc cỡ chết đi được!
Chuyện Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, Trường Hưng Hầu phủ mặc dù tốn không ít tâm tư áp chế lời đồn, tận lực giảm bớt ảnh hưởng, chẳng qua trong kinh vẫn truyền rất hùng hùng hổ hổ.
Thanh âm nàng không tính là quá cao, nhưng có thể khiến tất cả mọi người có thể nghe được. Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Lục Thanh Lam, Triệu thị nghe lời này, sắc mặt lại càng tái nhợt.
Tiền Lâm vốn là muốn nhìn thấy Lục Thanh Lam bị bêu xấu, người bình thường nghe lời như vậy, cũng nên xấu hổ không chịu nổi không biết làm sao, đến lúc đó nàng càng mất tự nhiên, Tiền Lâm lại càng cao hứng. Nào biết Lục Thanh Lam kiếp trước ở trong hậu cung rèn luyện ra da mặt cực kỳ dày. Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng lại hoàn toàn không xem ra gì, nụ cười vẫn ấm áp khéo léo như cũ, ánh mắt cũng không có ý né tránh chút nào.
Tiền Lâm nhìn thấy bộ dáng này của nàng, càng cảm thấy tức giận, căm hận nói: “Không mặt không da, không biết xấu hổ!”
Vừa dứt lời, liền thấy bên ngoài chòi vừa lúc có một nhóm người đi tới, cầm đầu là một bà lão năm mươi tuổi, mặc một thân bối tử thêu hình ngũ phúc nâng thọ* màu đỏ, vẻ mặt uy nghiêm, khí thế bức người. Chính là Trần quốc trưởng công chúa, đi theo phía sau nàng là một thiếu phụ hai mươi tuổi, khuôn mặt kiều mỵ, là nữ nhi duy nhất của nàng Thanh Hà quận chúa. Mà đứng ở bên phải nàng, một thiếu nữ mặc cung trang đỡ cánh tay của nàng, vẻ mặt sáng rỡ hoạt bát chính là tam công chúa.
Ai cũng không ngờ Trần quốc trưởng công chúa tới sớm như vậy, vội vàng đứng dậy nghênh đón, sau khi hành lễ, trưởng công chúa ngồi tại chỗ. Thản nhiên nói: “Vừa rồi đang nói gì đấy, náo nhiệt như vậy?” Ánh mắt liền rơi vào trên người Tiền Lâm, vừa rồi đám người trưởng công chúa đứng ở bên ngoài chòi, bắt đầu từ khi Tiền Lâm làm khó dễ Lục Thanh Lam, tất cả lời nói đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Sắc mặt Tiền Lâm trắng nhợt, trưởng công chúa xưa nay uy nghiêm, rất có uy vọng trong hoàng thất, nàng là tỷ tỷ của hoàng đế, hoàng đế cực kỳ tôn kính nàng, huống chi nàng là người đoan chính ngay thẳng, đám tiểu bối lại càng sợ nàng.
Chỉ bằng câu “Không biết xấu hổ” vừa rồi kia của Tiền Lâm, cũng đủ lưu lại ấn tượng xấu cho trưởng công chúa rồi. Quý nữ thế gia cho dù mắng chửi người cũng đều là không mang lời thô tục, nào có giống như là nàng.
Mẫu thân Vương thị của Tiền Lâm thấy thế, vội vàng hoà giải nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, không ngăn đượcmiệng, kính xin trưởng công chúa đừng so đo cùng các nàng.” Nàng là tẩu tử của hoàng hậu, địa vị không phải là nhỏ, trưởng công chúa cũng không thể không để cho nàng vài phần mặt mũi.
Trưởng công chúa gật đầu, thản nhiên lên tiếng: “Không dám, không dám.” Tiền gia một nhà hai hầu, lại có một hoàng hậu, ngày càng ngang ngược càn rỡ, ngày thường ức hiếp không ít quan viên trong triều, trưởng công chúa đã có phần bất mãn, hôm nay vừa lúc bắt gặp chuyện này, lại càng không thoải mái.
Nàng gọi Lục Thanh Lam đến bên cạnh, lôi kéo tay nàng nói: “Hài tử tốt, ngươi chịu ủy khuất rồi. Oan có đầu, nợ có chủ, mặc kệ người khác nói sao, ngươi là người tốt, cho dù người khác không biết, Bổn cung lại nhất thanh nhị sở. Về sau có gì ủy khuất, ngươi cứ đến chỗ Bổn cung thổ lộ, Bổn cung làm chủ cho ngươi.” Ý tứ kia chính là, chuyện đám tỷ tỷ của ngươi và ngươi không có liên quan, về sau có ta bảo kê cho ngươi, xem ai còn dám nói huyên thuyên.
Từ đêm thượng nguyên Vinh ca nhi giúp Phòng Phương, trưởng công chúa mang Phòng Phương đi Trường Hưng Hầu phủ trở về, ấn tượng đối với mấy hài tử của nhị phòng đều tốt vô cùng. Cho nên gặp phải loại tình huống này, đương nhiên là phải ra mặt làm chỗ dựa cho Lục Thanh Lam.
Có trưởng công chúa làm chỗ dựa cho Lục Thanh Lam, còn ai dám nói gì.
“Lục tỷ tỷ! Lục tỷ tỷ!” Phòng Phương lần này cũng đi theo ngoại tổ mẫu và mẫu thân tới, bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, nhìn thấy Lục Thanh Lam liền mở đôi tay nho nhỏ ra xin ôm ôm. Tiểu nha đầu bộ dạng phấn nộn đáng yêu, Lục Thanh Lam kiếp trước không thể sinh con, cho nên thì thích nhất là hài tử, mỗi lần Phòng Phương tới tìm Vinh ca nhi chơi đùa, Lục Thanh Lam đều sẽ theo cùng bọn họ, cho nên Phòng Phương vô cùng thích vị tỷ tỷ Lục Thanh Lam này, cực thân cận với nàng.
Lục Thanh Lam liền đi tới bên cạnh nhũ mẫu ôm Phòng Phương vào trong ngực, Phòng Phương dán khuôn mặt nhỏ lên mặt của nàng, chà chà, non nớt hỏi: “Vinh ca ca sao lại không tới?” Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy người Lục gia, liền theo bản năng đi tìm Vinh ca nhi ở xung quanh.
Lục Thanh Lam thấp giọng nói: “Vinh ca nhi ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, liền không cùng tới. Phương tỷ nhi nếu nhớ hắn, đợi lát nữa cuộc thi thuyền rồng kết thúc, cùng tỷ tỷ đi Hầu phủ thăm Vinh ca nhi có được không?”
Trên mặt Phương tỷ nhi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, liều mạng gật gật đầu nhỏ.
Thanh Hà quận chúa thấy khuê nữ nhà mình thích Lục Thanh Lam như vậy, nhoẻn miệng cười, cũng nói theo: “Ai nói không phải chứ thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, có lẽ Hoàng hậu nương nương cũng biết. Nếu Lục gia muội muội thật sự là nhân phẩm không tốt, Hoàng hậu nương nương há lại truyền nàng đến bồi thị? Có thể thấy được là có vài người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
(*)清者自清, 浊者自浊 thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: người ngay thẳng thì không cần phải giải thích hay biện hộ gì cho dù bị vu vạ, nghi oan hay bị nói xấu gì không cần thanh minh thì dần dần sự thật cũng sẽ được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra.
Nàng là con gái một của trưởng công chúa, hoàng thượng cũng vô cùng chiếu cố vị cháu ngoại nữ này, luôn quen bá đạo, chỉ có nàng ức hiếp người khác, chưa từng chịu một chút ủy khuất. Nàng luôn bao che khuyết điểm, sớm coi Lục Thanh Lam như người một nhà, người một nhà bị vũ nhục, nàng đương nhiên là phải ra mặt.
Lời này còn kém chỉ mặt gọi tên mắng Tiền Lâm. Sắc mặt Tiền Lâm trở nên xanh mét, nhưng trưởng công chúa và Thanh Hà quận chúa cũng không phải là người nàng có thể chọc được, cỗ lửa giận này cũng chỉ có thể nghẹn lại. Chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng Lục Thanh Lam.
Tam công chúa thấy Tiền Lâm vũ nhục bạn tốt, đã sớm nhịn không được rồi, lời của Thanh Hà quận chúa còn chưa dứt nàng liền không nhịn được nhảy ra, cười lạnh nói: “Có vài người tuổi một xấp dầy, còn không nhanh lập gia đình, làm vậy làm gì, đừng tưởng rằng người khác không biết. Còn không phải là muốn gả cho hoàng huynh của ta. Cũng không tự soi lại mình, thật là si tâm vọng tưởng! Bản thân ngày ngày tưởng nhớ nam nhân không sao, nghĩ rằng khắp thiên hạ đều không biết xấu hổ giống như ngươi hay sao?” Tam công chúa luôn bụng dạ thẳng thắn, nói chuyện cũng không thích quanh co, trực tiếp mắng.
Mặt này thật sự là đánh cho vang bành bạch.
Chuyện Tiền Lâm lưu luyến si mê Cửu hoàng tử, hơn phân nửa người đang ngồi ở đây đều biết, mà nàng liên tiếp bị Cửu hoàng tử cự tuyệt cũng bị rất nhiều người cười nhạo. Sắc mặt Tiền Lâm đỏ như máu, tức đến nỗi cả người run rẩy, một ngón tay chỉ Tam công chúa nói: “Ngươi...”
Tam công chúa hừ một tiếng: “Sao, ngươi có thể làm, Bổn công chúa lại không thể sao?”
Trưởng công chúa trợn mắt nhìn Tam công chúa một cái, nói: “Tam nha đầu, ngươi tạm thời nói ít vài câu.”
Tam công chúa vẫn còn có chút sợ vị cô cô này, le lưỡi, không nói. Trưởng công chúa ngoài mặt là đang trách cứ Tam công chúa, thực tế lại giải vây cho Tam công chúa, khiến Tiền Lâm có lý cũng không có chỗ nói.
Tiền Lâm giận không chịu nổi, cảm thấy mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng cũng không có ý chí khí độ như Lục Thanh Lam, giận đến mức rơi nước mắt.
Lục Thanh Lam bĩu môi, trong lòng tự nhủ chút lực chiến đấu như vậy, còn dám thêu dệt chuyện khắp nơi?
Bên này đang làm ầm ĩ, Tiền Hoàng hậu rốt cuộc đã tới. Phụng bồi Tiền Hoàng hậu đi tới còn có Hoàng trưởng tử phi Hàn thị, Nhị hoàng tử phi Liêm thị, tứ hoàng tử phi Quách thị.
Nhị hoàng tử phi Liêm thị gặp Lục Thanh Lam tương đối ít, không nhịn được nhìn nhiều vài lần. Nàng có một giương mặt trái xoan đầy đặn, thân mặc một bộ cung trang lụa hoa vân cẩm màu tím nhạt, phía dưới là nhu quần hoa hồng màu lam. Trên đầu vấn một búi tóc lệch đặc biệt phong lưu, trong tóc mây cắm trâm cài tóc bằng sứ đề lam phật thủ hàm châu, ánh mắt sắc bén, khí thế trên người rất là cường đại.
Liêm thị ở kinh thành nổi danh lợi hại, ở trong phủ Nhị hoàng tử một tay che trời, ngay cả nhân vật anh hùng như Nhị hoàng tử cũng bị nàng hàng phục ngoan ngoãn, mấu chốt là thủ đoạn cực kỳ cao siêu, ngay cả bà mẫu hoàng hậu này cũng không nói nàng nửa câu không phải. Theo như truyền thuyết nàng chính là nữ trung hào kiệt, tâm tính thủ đoạn không khác gì nam tử, rất nhiều chính sự Nhị hoàng tử đều thương lượng cùng nàng.
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy khí phách uy thế bực này, quả thực là danh bất hư truyền.
Nhất thời hoàng hậu lên bảo tọa, thấy bộ dạng Tiền Lâm rưng rưng nước mắt, không khỏi nhíu nhíu mày. Đại ma ma của nàng nói nhỏ bên tai nàng vài câu. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam, lại nhìn thoáng qua Tiền Lâm. Cũng cảm thấy chất nữ này là càng sống càng đi lùi, tranh giành chút võ mồm có thể có tác dụng gì, có bản lĩnh thì thu phục tâm của Tiêu Thiểu Giác, khiến hắn cưới nàng làm phi, cũng tiện thể trói Tiêu Thiểu Giác đến phe của Nhị hoàng tử.
Trường Hưng Hầu phủ hiện giờ đã hoàn toàn đảo hướng về Hoàng trường tử, hoàng hậu đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì tốt với người Lục gia, chẳng qua nàng cũng không có ý định ra mặt cho Tiền Lâm, bởi vì vừa rồi trưởng công chúa tuyên bố đứng ở phía Lục Thanh Lam, nàng cũng không muốn vì một chất nữ không quan trọng đắc tội trưởng công chúa, ngược lại đẩy nàng về phía Hoàng trường tử bên kia.
Hoàng hậu liền cười nói: “Tranh tài thuyền rồng năm nay, thành viên Đại Chu phái tới tham dự đều là cao thủ đứng đầu trong Thần Vũ doanh, trận đấu nhất định cực kỳ đặc sắc, các vị chút nữa cũng đừng quên trợ uy cho các huynh đệ của Đại Tề ta.” Thần Vũ doanh ở Đại Chu được xưng là đệ nhất chiến lực, là đội ngũ thuần kỵ binh, là chiến thần Nhạc Viêm tự tay thành lập và huấn luyện, bao năm nay trong chiến tranh ngoại chiến, lập được chiến công bất hủ. Ngay cả quân đội bên cạnh hoàng đế Đại Chu uy danh quân chiến lực chiến đều so ra kém Thần Vũ doanh.
Bọn nữ tử mặc dù hiểu biết đối với quân sự có hạn, nhưng Thần Vũ doanh và quân thần Nhạc Viêm vẫn là nghe nói qua, nhất thời tất cả đều không khỏi nghị luận rối rít.
An Bình Hầu phu nhân Lý thị cười nói: “Thần Vũ doanh quả thực là có tiếng quân đội dũng mãnh thiện chiến của Đại Chu, thế nhưng Trực Tiền vệ của Đại Tề chúng ta cũng không kém a, ngô hoàng anh duệ, chiến thắng cuối cùng nhất định là thuộc về Đại Tề tại chúng ta.”
Trực Tiền vệ chính là quân đội bên cạnh hoàng đế, có thể tiến vào Trực Tiền vệ đều là đệ tử quan gia gia thân trong sạch, đều trung thành với hoàng đế, Trực Tiền vệ huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, lực chiến đấu đương nhiên cũng không phải chuyện đùa.
Mọi người rối rít ủng hộ.
Hoàng hậu lại nói vài câu cùng mọi người, thấy nữ hài của các nhà gò bó ở phía sau, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, cười nói: “Các nữ hài nhi cũng không muốn ở chỗ này gò bó, đều đi chơi đi.”
Hiếm khi hoàng hậu khéo hiểu lòng người như vậy, mọi người bảy mồm tám lưỡi tạ ơn, ra khỏi chòi của hoàng hậu. Lục Thanh Lam cũng giao Phương tỷ nhi cho nhũ mẫu, đi theo Tam công chúa ra khỏi chòi.
Tam công chúa vừa ra cửa liền thở ra một hơi, “Nhịn chết ta, ta đã sớm không muốn ở bên trong.” Tính hoạt bát của nàng, đúng là chịu không nổi câu thúc bực này.
Lục Thanh Lam thấy nàng lôi kéo tay của mình đi thẳng đến bờ sông, kỳ quái nói: “Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?”
Tam công chúa thần bí nói: “Có một thứ tốt cho ngươi xem, ngươi sang đây xem sẽ biết.”
Hai người đi tới bờ sông, ở phía xa đã có thể thấy một chiếc thuyền lớn, không hề cùng dạng như thuyền rồng sử dụng để tranh tài, trên bong thuyền có ba tầng kiến trúc, mỗi tầng bốn phía đều thiết trí lan can cao tới nửa người, không gian trên thuyền rất lớn.
Tam công chúa giơ một ngón tay lên, đắc ý nói với Lục Thanh Lam: “Chiếc thuyền này thế nào? Đây là tọa giá của Bổn công chúa, là phụ hoàng tặng cho ta.”
Thần sắc Lục Thanh Lam chấn động: “Thuyền này là của ngươi ư?” Khó trách vừa rồi Tam công chúa ở bên trong chòi của hoàng hậu có chút ngồi không yên, có thứ tốt như vậy, nàng không tự mình xuống nước thử một lần, trong lòng chỉ sợ cũng khó chịu như mọc mầm.
Tam công chúa nói: “Năm năm trước hoàng tỷ ta bởi vì chủ trì bách hoa yến hội có công, phụ hoàng đặc biệt thưởng một chiếc du thuyền cho nàng tại lễ Đoan Ngọ ngày ấy, lần này ta liền đi cầu phụ hoàng, để hắn cũng thưởng cho ta một cái thuyền. Không ngờ phụ hoàng thật sự đồng ý.”
Nói xong không đợi Lục Thanh Lam phát biểu cảm nghĩ, lôi kéo Lục Thanh Lam đi lên: “Đi, đi xem tọa giá của ta.” Thuyền của Tam công chúa dừng ở bên bờ Vị Thủy, nàng đi theo boong tàu vào trong khoang thuyền, lên xuống từng tầng. Thuyền có tổng cộng ba tầng, tầm nhìn của tầng thứ ba tốt nhất, bố trí cũng tinh xảo nhất, đương nhiên là chỗ ở của chủ nhân.
Hai người lên tới trong phòng của tầng thứ ba, lại nhìn thấy một nam tử mặc trường bào cổ tròn màu xanh nhạt, lâm lang châu ngọc đang đứng ở trên bong thuyền ngắm nhìn qua chung quanh, chính là Quảng Ninh Vương thế tử Tiêu Thiểu Hủ, Tam công chúa chạy đến trước mặt Tiêu Thiểu Hủ nói: “Đường huynh, sao ngươi lại tới đây?” Trong thanh âm có vài phần kích động nhảy nhót. Bởi vì Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng bình thường Tiêu bất ly Mạnh Mạnh bất ly Tiêu, hắn ở chỗ này, vậy có khả năng rất lớn Tưởng Tín Hồng cũng ở trong này.
Quả nhiên Tam công chúa là một người không dấu được chuyện, rất nhanh liền hỏi, “Tưởng đại ca cũng đi cùng ngươi sao?”
Tiêu Thiểu Hủ nhìn Tam công chúa một cái, có chút bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng tự nhủ ngươi có cần trực tiếp như vậy không. “Tưởng huynh ở bên trong đánh cờ cùng Cửu hoàng huynh... ” Một câu còn chưa dứt lời, Tam công chúa đã bình bịch chạy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.