Chương 79: Hợp tác
Thải Điền
12/11/2018
Lục Thanh Lam đang nghĩ thầm, đột nhiên một thanh âm trong trẻo lạnh
lùng thản nhiên vang lên bên tai của nàng: “Nghĩ gì mà thất thần như
vậy?”
Lục Thanh Lam sợ hết hồn, bình tĩnh nhìn lên, liền thấy bên giường quý phi không biết lúc nào đã có một thiếu niên áo đen đang ngồi, mặt mũi xinh đẹp, dung sắc vô song, một đôi mắt như nước sơn đang nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt.
Tiêu Thiểu Giác tới khoảng chừng một khắc đồng hồ rồi, vẫn ngồi ở trên ghế, nào biết tiểu cô nương này như đi vào cõi thần tiên, như vậy nửa ngày cũng không phát hiện có thêm một người ở bên trong phòng, hắn thật sự không chịu nổi, lúc này mới chủ động mở miệng nhắc nhở.
Ngày xưa lúc Hạ quốc do Hạ tộc thành lập vẫn tồn tại, bí doanh từng danh vang thiên hạ, hiện giờ quốc phá tộc diệt, vẫn là tổ chức tình báo số một trong thiên hạ, ở trong mắt của các huynh đệ bí doanh thôn trang này, quả thực hoàn toàn không có phòng ngự, rất nhanh liền điều tra nhất thanh nhị sở chỗ ở của Lục Thanh Lam cùng với tình huống thủ vệ chung quanh.
Cho nên Tiêu Thiểu Giác tránh được tiền viện ở Lục Văn Đình dễ dàng tiếp cận gian phòng của Lục Thanh Lam, nhảy vào từ cửa sổ hết sức thuận lợi. Lục Thanh Lam có tính tình, lúc ngủ không thích có người khác ở trong phòng nàng, nếu không nàng không ngủ được, cũng bởi vì như thế, dễ dàng cho Tiêu Thiểu Giác hành sự.
Lục Thanh Lam lắp bắp kinh hãi: “Là ngươi, Cửu điện hạ!” Lục Thanh Lam chỉ liếc mắt đã nhận ra trước mắt là Cửu hoàng tử. Có một tuấn nhan hại nước hại dân có thể làm cho tất cả nữ tử trong thiên hạ tự ti mặc cảm như vậy, trừ minh châu của hoàng thất Cửu điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, thế gian này này sợ là tìm không được người thứ hai.
Lục Thanh Lam nhớ tới Lý Ngọc một năm trước, người nào người nấy, sao nửa đêm không ngủ được, đều thích chạy đến khuê phòng của nữ hài tử vậy? Nghiện rồi à? Đang muốn mở miệng tỏ vẻ bất mãn.
Tiêu Thiểu Giác nắm được tâm tình của nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười mê hoặc, thanh âm tựa hồ cũng nhu hòa xuống: “Đã lâu không gặp.” Lần gặp mặt trước vẫn là buổi tối trừ tịch, hiện tại đã là tháng năm rồi, quả thật là đã có một đoạn thời gian không gặp.
Lục Thanh Lam quỷ thần xui khiến cảm thấy nếu thiếu niên này bắt đầu ôn hòa chỉ sợ là không người nào có thể chống cự được, lời nói trách móc cũng không nói ra miệng, cười khúc khích hai tiếng, nói: “Cửu điện hạ lần trước tặng chó con cho ta, Vinh ca nhi nhà ta hết sức ưa thích, ta còn chưa giáp mặt nói tiếng cám ơn đâu.”
Tiêu Thiểu Giác “Nha” một tiếng, nghĩ thầm nha đầu này ngược lại thú vị, lúc trước mình giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không nói một câu cảm tạ, ngược lại giúp đệ đệ của nàng một chuyện nhỏ, liền muốn đến tạ ơn hắn.
Lại nói tiếp cảm giác của hắn đối với Lục Thanh Lam vẫn rất phức tạp. Cũng không biết tại sao Nguyệt thần chọn trúng nàng, để cho nàng và mình vận mệnh tương liên, mình có bao nhiêu đại sự bận không thở nổi, còn phải phân ra một tổ bí doanh tinh anh thời thời khắc khắc chú ý bảo vệ nàng, nàng sinh bệnh mình cùng sinh bệnh, nếu nàng chết mình cũng không sống được, luôn có một loại cảm giác vận mệnh bị nắm giữ ở trong tay người khác, đổi lại người nào cũng sẽ không thoải mái.
Khó chịu thì khó chịu, chân chính đối mặt với tiểu nha đầu này, hắn lại không nhịn được muốn che chở nàng, muốn khiến nàng cao hứng. Cửu hoàng tử là một người lãnh tâm lãnh phế, vẫn là lần đầu hết lòng hết dạ như vậy đối với một người.
Tiêu Thiểu Giác chăm chú nhìn lên, chỉ cảm thấy da của thiếu nữ trong trắng lộ hồng, hết sức tươi non đáng yêu. Khi hắn đi vào, Lục Thanh Lam đã thoát xiêm áo bên ngoài, đổi lại trung y, trung y cổ áo rất thấp, lộ ra một mảng lớn cái cổ trắng như tuyết, đường cong kia ưu nhã cao quý giống như thiên nga trắng. Tóc của nàng tản ra, đen dày buông xuống đến bên hông, màu sắc giống như một dải tơ lụa màu đen.
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác không tự chủ dịch xuống vài tấc, chỗ đó hai cái bánh bao nhỏ hơi hơi nhô lên, hiển nhiên còn chưa bắt đầu chính thức trổ mã, tạm thời còn chưa có gì đáng xem.
Lục Thanh Lam bị ánh mắt nóng bỏng này của hắn nhìn đến mặt đỏ lên, vội vàng co thân thể vào bên trong giường hẹp, lại duỗi tay kéo trung y lên.
Tiêu Thiểu Giác cũng chợt bị động tác của nàng làm bừng tỉnh. Thầm nghĩ một tiếng tà môn, hôm nay mình là thế nào vậy, lại đi động tà niệm với một tiểu cô nương còn chưa có trưởng thành?
Phải biết rằng Hạ tộc là một chủng tộc vô cùng kỳ lạ, mỗi người Hạ tộc đều là tuấn nam mỹ nữ, như mỹ tỳ Đại Vân. Sở dĩ hắn cũng coi như gặp nhiều suất ca mỹ nữ, đã sớm có sức miễn dịch rất mạnh đối với mỹ nhân, cũng bởi vậy hắn càng không thể tha thứ với hành động thất nghi của mình.
Bên tai hắn khẽ nóng, theo bản năng quay đầu đi nơi khác.
Không khí trong phòng hết sức quái dị xấu hổ.
Đúng vào lúc này, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Mặc Cúc: “Cô nương, bữa khuya người muốn đã làm xong, ta đưa vào cho ngài.” Nói xong liền đẩy cửa đi vào bên trong.
Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đồng thời lắp bắp kinh hãi.
Trong nháy mắt Tiêu Thiểu Giác kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhảy người lên giường, sau đó nhấc chăn lên núp mình bên trong, có Lục Thanh Lam cản trở ở phía trước, người khác đúng là không dễ dàng nhìn thấy, huống chi lúc trước hắn đến, đã thả màn trướng xuống.
Trong lòng Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy dâng lên một cảm giác khác thường, thật ra hắn giấu kỹ như vậy, tuy rằng cự ly giữa hai người khoảng một xích(0,đượcđượcm), có điều hai người nhìn thế nào cũng xem như cùng giường chung gối rồi.
Không để cho nàng suy nghĩ nhiều, Mặc Cúc đã bưng bữa ăn khuya của nàng đi vào.
Lục Thanh Lam cưỡng chế cảm giác không được tự nhiên trong lòng, bình tĩnh nói với Mặc Cúc: “Ngươi đặt thứ đó ở trên án kỷ, ta sẽ tự dùng.”
Mặc Cúc thấy cô nương buông màn trướng xuống, có chút quái lạ nhìn thoáng qua, cách màn lụa lại cũng không thấy cái gì, từ trước đến nay nàng đối với Lục Thanh Lam bảo sao nghe vậy, nên đáp ứng một tiếng, vâng lời lui xuống.
Lục Thanh Lam trầm giọng nói: “Nàng đã đi ra ngoài, ngươi ra đi.” Trong giọng nói ẩn hàm một chút không vui, mặc dù loại tình huống vừa rồi có thể không cần so đo quá nhiều với hắn, nhưng đối với loại chuyện cùng giường chung gối như vậy vẫn rất để bụng.
Tiêu Thiểu Giác lại không có chút phản ứng nào. Không biết tại sao, ở trên giường này hắn vậy mà tìm được một loại cảm giác an tường, làm cho hắn lưu luyến dị thường, thế cho nên mặc dù nghe được thanh âm bất mãn nhắc nhở của Lục Thanh Lam, nhưng vẫn chưa phản ứng ngay.
Tính tình Lục Thanh Lam từ trước đến giờ đều là thà gãy chứ không chịu cong, duỗi thẳng chân ra, đạp một cước lên lưng của Cửu hoàng tử.
Tiêu Thiểu Giác đột nhiên đứng lên, trên mặt hiện lên sắc mặt giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lục Thanh Lam không sợ hãi chút nào trừng mắt nhìn chằm chằm hắn: “Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng.”
Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dáng này của nàng, ngược lại không tức giận nữa, hắn nhích về phía sau, nhưng không rời khỏi giường của Lục Thanh Lam. Dùng một đôi con ngươi thanh lãnh như tinh nguyệt nhìn nàng, Lục Thanh Lam có chút đánh không lại ánh mắt như vậy. Đưa tay cầm lấy chén sứ men xanh bên trên án kỷ, định mượn động tác này hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thiểu Giác, để làm dịu đi không khí giương cung bạt kiếm.
Tiêu Thiểu Giác quả nhiên bị nàng hấp dẫn lực chú ý, phản ứng của hắn lại ngoài liệu của Lục Thanh Lam, hắn khẽ vươn tay cướp được chén sứ men xanh từ trong tay Lục Thanh Lam.
Bốn viên bánh trôi nếp tuyết trắng đựng ở bên trong chén nhỏ, mùi thơm tản ra bốn phía, làm cho người ta đã cảm thấy muốn ăn. Sau khi trọng sinh, Lục Thanh Lam quyết định hưởng thụ rất nhiều nguyện vọng của cuộc sống nhân sinh, đối với ăn mặc ở đi lại đều hết sức chú trọng, bình thường lúc không có chuyện gì liền ở trong nhà nghiên cứu đồ ăn. Hai năm trước sau khi đưa Nhiễm Ninh cho Tiêu Thiểu Giác, nàng lại xem xét vài đại trù có những tuyệt chiêu đặc biệt, liền ngay cả thân là Quận chúa Tiêu Kỳ cũng thường xuyên đến nơi này nàng cọ ăn cọ uống.
Lần này đi ra ngoài, đặc biệt dẫn theo đại trù làm điểm tâm tới, dùng gạo nếp trồng ở điền trang, lấy đậu phộng, quả hạch đào và hạt mè làm nhân bánh, dùng nước suối trong núi nấu chín, đừng nhìn điểm tâm này hết sức bình thường, nhưng càng thêm thử thách trình độ của đại trù, hết sức mỹ vị.
Tiêu Thiểu Giác nữa đêm ở Bành Nam trang hứng gió, lại ngửi được bánh trôi nếp thơm như vậy, lập tức cũng hơi đói bụng. Hắn từ nhỏ đến lớn rất hiếm khi muốn ăn, thích sạch sẽ chính là một phần nguyên nhân trong đó, ngày thường ăn cơm chẳng qua chính là việc công ứng phó, càng nhiều là một loại nghĩa vụ, cho nên Trinh Phi mới coi trọng đầu bếp Nhiễm Ninh này như vậy. Không ngờ ở nơi này của tiểu cô nương lại có đồ mà mình muốn ăn, hơn nữa còn hết sức mãnh liệt. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người ủy khuất chính mình, liền cầm lấy cái muỗng bên trong chén sứ múc một viên bánh trôi đặt vào miệng, từ từ ăn. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy hương thơm bốn phía, phảng phất chưa từng có bánh trôi nào ngon như vậy.
Sau đó viên bánh trôi thứ hai, thứ ba, thứ tư rất nhanh bị hắn ăn vào bụng. Giống như là ở nhà mình, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Thanh Lam, hắn hết sức bình tĩnh thả chén sứ lại trên án kỷ, sau đó vươn tay ra hướng về phía Lục Thanh Lam: “Đưa khăn cho ta!”
Cửu hoàng tử điện hạ là một người thích sạch sẽ, ăn xong rồi nếu là không có khăn sạch sẽ để lau miệng, quả thực khó chịu còn hơn giết hắn đi.Lục Thanh Lam mắt thấy bữa khuya của mình bịvị khách không mời mà đến này ăn hết sạch, hắn lại còn có mặt mũi đòi mình khăn?
Lục Thanh Lam quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn, ánh mắt của Cửu hoàng tử điện hạ lại cực kỳ sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên hông nàng buộc một cái hương túi hết sức tinh xảo, bình thường khăn tay của nữ hài tử các loại sẽ đặt ở bên trong túi thơm này, hắn xuất thủ như điện, trong khoảnh khắc túi thơm liền bị hắn lấy được vào tay.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Lục Thanh Lam kinh sợ. Túi thơm này là mẫu thân Kỷ thị tự mình thêu cho nàng, nàng mang từ sáu tuổi đến hiện tại, quý trọng vạn phần.
Tiêu Thiểu Giác không để ý tới kháng nghị của nàng, ngón trỏ và ngón giữa linh hoạt kẹp lấy, liền cầm khăn thêu hoa mai năm cánh của Lục Thanh Lam ra ngoài. Có bộ dạng đẹp mắt là có chỗ tốt như vậy, bất luận hắn làm động tác gì, cho dù là giết người phóng hỏa, cũng lộ ra vẻ thưởng tâm vui mắt như vậy.
Tiêu Thiểu Giác lấy được đồ hắn muốn, nhẹ nhàng ném túi thơm đi, vứt trả lại trong ngực Lục Thanh Lam. Sau đó dưới ánh mắt tức giận bất bình của Lục Thanh Lam, hắn đầu tiên là dùng ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy khăn của Lục Thanh Lam đặt ở chóp mũi hít hà... Nếu không phải bình thường khăn hắn dùng đều do Vệ Bân hoặc là Đại Vân cất giữ, đánh chết hắn cũng sẽ không dùng đồ của người khác.
Lục Thanh Lam cảm thấy nhục nhã rất lớn, không khỏi chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khăn kia ta vừa giặt qua.”
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy khăn này ngoại trừ có mùi thơm của bồ kết, còn có một loại hương thơm như có như không, nhàn nhạt nhưng lại làm cho người ta dâng lên một cỗ rung động, hoặc là khối khăn này mang theo bên người tiểu cô nương, lây dính mùi thơm của cơ thể của nàng đi.
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy khối khăn này coi như sạch sẽ, lúc này mới nhẹ nhàng xoa xoa bốn phía khóe miệng của mình.
Bộ dạng quy mao kia, khiến Lục Thanh Lam cũng không còn sức lực nôn ra nữa.
Tiêu Thiểu Giác lau miệng xong, lúc này mới cảm thấy mình giống như sống lại. Hắn vốn muốn trả lại khăn tay này cho nàng, thế nhưng dù sao cũng xát qua miệng đã rất bẩn rồi, buổi tối hôm nay ăn bữa khuya của tiểu cô nương nhà người ta, lại dùng khăn của nàng, Cửu hoàng tử điện hạ cảm thấy có chút áy náy, liền nhét cái khăn kia vào tay áo của mình.
Ánh mắt Lục Thanh Lam đã tràn đầy sát khí.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Trở về ta bảo Vệ Bân giặt sạch lại đưa tới cho ngươi.” Tuy là ngữ khí trần thuật nhưng nhưng lại có vẻ không kiên nhẫn, Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút cảm thấy mình vẫn là không nên so đo với cái người lắm tật xấu này.
Quên đi, coi như khăn bị chó cắn đi. Đừng, vị trước mặt này đại khái là con chó có bộ dạng đẹp mắt nhất từ trước tới nay đi? Sắp xếp trong lòng một phen như vậy, Lục Thanh Lam cảm thấy thoải mái hơn không ít, mặt mày cong cong tiện thể thêm vài phần ý cười.
Tiêu Thiểu Giác mơ hồ biết rõ trong lòng nàng nghĩ đến chưa chắc là chuyện gì tốt, sắc mặt liền trầm xuống.
Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Lục Thanh Lam coi như là được mở mang kiến thức. Chẳng qua nàng cũng lười chiếu cố tâm tình của hắn, liền trực tiếp mở miệng hỏi: “”Điện hạ ngươi ăn cũng ăn xong rồi, nên trở về đi.”
Tiêu Thiểu Giác tức thiếu chút nữa lệch cả mũi, không ngờ ta phí sức lặn lội xuống nơi này của ngươi chỉ là vì ăn trộm bốn cái bánh trôi thôi ư? Hắn quyết định nói chuyện với nàng thật nghiêm túc: “Ta đêm nay có chuyện tìm ngươi.”
“Điện hạ thân là hoàng tử, thân phận hiển quý, ta cũng chỉ là một tiểu nữ nhi của tiểu quan Lục phẩm, hai ta có thể có chuyện gì để nói chứ?”
Tiêu Thiểu Giác không phải là lần đầu tiên lãnh giáo sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng, có loại xúc động muốn điên lên. Hắn mơ hồ cảm thấy tiểu cô nương này là cố ý chọc tức hắn sau đó mượn việc này nắm tiết tấu của nói chuyện trong tay. Hắn vì kết luận của mình mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng ngay sau đó đánh tỉnh tinh thần, đối phó với đối thủ giảo hoạt như vậy cũng chỉ có đánh bất ngờ, vì vậy hắn nói thẳng: “Ta muốn biết, Bành Nam trang có bí mật gì!”
Lục Thanh Lam kinh hãi, nàng lúc trước có suy đoán, Tiêu Thiểu Giác là vì Bành Nam trang mà đến, nhưng nhận được đáp án như vậy từ trong miệng của hắn. Vẫn khiến nàng có chút khiếp sợ.
Nàng giả bộ hồ đồ nói: “Bành Nam trang cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Tiêu Thiểu Giác vẫn chú ý đến nét mặt của nàng, thấy trong nháy mắt đó nét mặt của nàng chuyển đổi rồi lại thiên y vô phùng, trong lòng hắn không khỏi lại càng nâng cao mắt nhìn tiểu cô nương.
Thật là một tiểu hồ ly.
Tiêu Thiểu Giác cười, “Minh nhân không nói ám thoại, nếu ta không nắm chắc, cũng sẽ không mạo hiểm hơn nửa đêm chạy đến nơi đây hàn huyên cùng ngươi rồi.”
Con ngươi của Lục Thanh Lam đảo một vòng, vẻ mặt giả bộ chợt hiểu ra nói: “Ngươi nói đến chính là cái tiểu thôn trang ta mới vừa mua à? Sao, ngươi cũng có hứng thú với cái tiểu thôn trang kia hay sao?”
Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, nghĩ thầm ngươi ngược lại thừa nhận mau đấy. Liền nói: “Đúng là tiểu thôn trang kia.”
Lục Thanh Lam liền giải thích: “Trên núi Dương Khê trồng nhiều nho, ta định mua tiểu thôn trang dùng để ủ rượu nho, tương lai làm rượu trang dành riêng cho ta, điện hạ nếu có hứng thú, ta mời ngươi nhập cổ phần, ủ rượu tốt, chúng ta chia đều năm năm thế nào?” Con ngươi của nàng đảo một vòng đã thêu dệt được một lý do.
Tiêu Thiểu Giác nghiêng cái đầu tựa hồ đang suy tư, đều nói ngắm mỹ nhân dưới đèn, Lục Thanh Lam bây giờ cũng là dưới đèn ngắm “Mỹ nhân”, lông mi của thiếu niên rũ xuống, cái bóng rơi trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, quả thực phong cảnh có thể nói là đẹp như tranh.
Nếu có thể quên đi tính cách quy mao kia, ở chung một chỗ nói chuyện với hắn tuyệt đối là một đại hưởng thụ của nhân sinh.
Tiêu Thiểu Giác nhìn Lục Thanh Lam hồi lâu, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngươi đùa ta ư?”
Lục Thanh Lam tựa hồ bị hắn chọc giận, vung hai tay: “Không phải là mua để cất rượu, vậy ngươi nói cho ta biết thôn trang kia có ích lợi gì? Chẳng lẽ dưới đất tiểu thôn trang kia có vàng hay sao?”
Nàng phảng phất cảm thấy mình tự lộ miệng, chợt đưa tay bịt miệng lại.
Vàng? Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác chợt hiện lên ánh sáng kinh người, chẳng lẽ dưới đất của Bành Nam trang thật sự có vàng? Điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân tại sao Lang Thanh chịu tốn một vạn lượng bạc mua Bành Nam trang mà Lục Thanh Lam lại nhất quyết không chịu bán. Nếu mình có thể có một mỏ vàng, có thể cung cấp kim tiền liên tục không ngừng, có thể duy trì hoạt động của bí doanh, chẳng những có trợ giúp rất lớn đối với nghiệp lớn phục quốc của mình, bí doanh mà mẫu thân tận lực tổ chức cũng không cần cắt bỏ.
Hắn bắt lấy bả vai của Lục Thanh Lam, lay động nói: “Ngươi nói có phải sự thật hay không? Phía dưới Bành Nam trang có phải thật sự có vàng hay không?”
“Không, không có, ta nói lung tung đấy!” Lục Thanh Lam liên tục khoát tay, lộ vẻ hơi bối rối, lại kiên định hơn về phán đoán của Tiêu Thiểu Huyền. Lại ủy khuất nói: “Ngươi nắm đau ta.”
Tiêu Thiểu Giác mới phản ứng, mình hàng ngày luyện võ lực tay lớn đến bao nhiêu. Hắn ngượng ngùng buông lỏng tay, lại uy hiếp: “Ngươi không nói cho ta cũng không sao, ta đêm nay liền phái người đi Bành Nam trang đào một cái, rất nhanh là có thể biết được chân tướng.”
Mắt Lục Thanh Lam rủ xuống, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, nếu không phải nàng cố ý nói lộ ra, Tiêu Thiểu Giác làm sao có thể biết bí mật của Bành Nam trang.
Lục Thanh Lam sớm biết dựa vào thực lực của nàng, thậm chí của Trường Hưng Hầu phủ cũng khó có thể độc chiếm một mỏ vàng lớn như vậy, nhất là Tiêu Thiểu Huyền đã biết chuyện này, nàng nhất định phải tìm một núi dựa cùng nàng khai phá mỏ vàng này mới được. Mà Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác chính là người hợp tác thích hợp nhất trong đó
Lục Thanh Lam sợ hết hồn, bình tĩnh nhìn lên, liền thấy bên giường quý phi không biết lúc nào đã có một thiếu niên áo đen đang ngồi, mặt mũi xinh đẹp, dung sắc vô song, một đôi mắt như nước sơn đang nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt.
Tiêu Thiểu Giác tới khoảng chừng một khắc đồng hồ rồi, vẫn ngồi ở trên ghế, nào biết tiểu cô nương này như đi vào cõi thần tiên, như vậy nửa ngày cũng không phát hiện có thêm một người ở bên trong phòng, hắn thật sự không chịu nổi, lúc này mới chủ động mở miệng nhắc nhở.
Ngày xưa lúc Hạ quốc do Hạ tộc thành lập vẫn tồn tại, bí doanh từng danh vang thiên hạ, hiện giờ quốc phá tộc diệt, vẫn là tổ chức tình báo số một trong thiên hạ, ở trong mắt của các huynh đệ bí doanh thôn trang này, quả thực hoàn toàn không có phòng ngự, rất nhanh liền điều tra nhất thanh nhị sở chỗ ở của Lục Thanh Lam cùng với tình huống thủ vệ chung quanh.
Cho nên Tiêu Thiểu Giác tránh được tiền viện ở Lục Văn Đình dễ dàng tiếp cận gian phòng của Lục Thanh Lam, nhảy vào từ cửa sổ hết sức thuận lợi. Lục Thanh Lam có tính tình, lúc ngủ không thích có người khác ở trong phòng nàng, nếu không nàng không ngủ được, cũng bởi vì như thế, dễ dàng cho Tiêu Thiểu Giác hành sự.
Lục Thanh Lam lắp bắp kinh hãi: “Là ngươi, Cửu điện hạ!” Lục Thanh Lam chỉ liếc mắt đã nhận ra trước mắt là Cửu hoàng tử. Có một tuấn nhan hại nước hại dân có thể làm cho tất cả nữ tử trong thiên hạ tự ti mặc cảm như vậy, trừ minh châu của hoàng thất Cửu điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, thế gian này này sợ là tìm không được người thứ hai.
Lục Thanh Lam nhớ tới Lý Ngọc một năm trước, người nào người nấy, sao nửa đêm không ngủ được, đều thích chạy đến khuê phòng của nữ hài tử vậy? Nghiện rồi à? Đang muốn mở miệng tỏ vẻ bất mãn.
Tiêu Thiểu Giác nắm được tâm tình của nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười mê hoặc, thanh âm tựa hồ cũng nhu hòa xuống: “Đã lâu không gặp.” Lần gặp mặt trước vẫn là buổi tối trừ tịch, hiện tại đã là tháng năm rồi, quả thật là đã có một đoạn thời gian không gặp.
Lục Thanh Lam quỷ thần xui khiến cảm thấy nếu thiếu niên này bắt đầu ôn hòa chỉ sợ là không người nào có thể chống cự được, lời nói trách móc cũng không nói ra miệng, cười khúc khích hai tiếng, nói: “Cửu điện hạ lần trước tặng chó con cho ta, Vinh ca nhi nhà ta hết sức ưa thích, ta còn chưa giáp mặt nói tiếng cám ơn đâu.”
Tiêu Thiểu Giác “Nha” một tiếng, nghĩ thầm nha đầu này ngược lại thú vị, lúc trước mình giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không nói một câu cảm tạ, ngược lại giúp đệ đệ của nàng một chuyện nhỏ, liền muốn đến tạ ơn hắn.
Lại nói tiếp cảm giác của hắn đối với Lục Thanh Lam vẫn rất phức tạp. Cũng không biết tại sao Nguyệt thần chọn trúng nàng, để cho nàng và mình vận mệnh tương liên, mình có bao nhiêu đại sự bận không thở nổi, còn phải phân ra một tổ bí doanh tinh anh thời thời khắc khắc chú ý bảo vệ nàng, nàng sinh bệnh mình cùng sinh bệnh, nếu nàng chết mình cũng không sống được, luôn có một loại cảm giác vận mệnh bị nắm giữ ở trong tay người khác, đổi lại người nào cũng sẽ không thoải mái.
Khó chịu thì khó chịu, chân chính đối mặt với tiểu nha đầu này, hắn lại không nhịn được muốn che chở nàng, muốn khiến nàng cao hứng. Cửu hoàng tử là một người lãnh tâm lãnh phế, vẫn là lần đầu hết lòng hết dạ như vậy đối với một người.
Tiêu Thiểu Giác chăm chú nhìn lên, chỉ cảm thấy da của thiếu nữ trong trắng lộ hồng, hết sức tươi non đáng yêu. Khi hắn đi vào, Lục Thanh Lam đã thoát xiêm áo bên ngoài, đổi lại trung y, trung y cổ áo rất thấp, lộ ra một mảng lớn cái cổ trắng như tuyết, đường cong kia ưu nhã cao quý giống như thiên nga trắng. Tóc của nàng tản ra, đen dày buông xuống đến bên hông, màu sắc giống như một dải tơ lụa màu đen.
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác không tự chủ dịch xuống vài tấc, chỗ đó hai cái bánh bao nhỏ hơi hơi nhô lên, hiển nhiên còn chưa bắt đầu chính thức trổ mã, tạm thời còn chưa có gì đáng xem.
Lục Thanh Lam bị ánh mắt nóng bỏng này của hắn nhìn đến mặt đỏ lên, vội vàng co thân thể vào bên trong giường hẹp, lại duỗi tay kéo trung y lên.
Tiêu Thiểu Giác cũng chợt bị động tác của nàng làm bừng tỉnh. Thầm nghĩ một tiếng tà môn, hôm nay mình là thế nào vậy, lại đi động tà niệm với một tiểu cô nương còn chưa có trưởng thành?
Phải biết rằng Hạ tộc là một chủng tộc vô cùng kỳ lạ, mỗi người Hạ tộc đều là tuấn nam mỹ nữ, như mỹ tỳ Đại Vân. Sở dĩ hắn cũng coi như gặp nhiều suất ca mỹ nữ, đã sớm có sức miễn dịch rất mạnh đối với mỹ nhân, cũng bởi vậy hắn càng không thể tha thứ với hành động thất nghi của mình.
Bên tai hắn khẽ nóng, theo bản năng quay đầu đi nơi khác.
Không khí trong phòng hết sức quái dị xấu hổ.
Đúng vào lúc này, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Mặc Cúc: “Cô nương, bữa khuya người muốn đã làm xong, ta đưa vào cho ngài.” Nói xong liền đẩy cửa đi vào bên trong.
Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đồng thời lắp bắp kinh hãi.
Trong nháy mắt Tiêu Thiểu Giác kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhảy người lên giường, sau đó nhấc chăn lên núp mình bên trong, có Lục Thanh Lam cản trở ở phía trước, người khác đúng là không dễ dàng nhìn thấy, huống chi lúc trước hắn đến, đã thả màn trướng xuống.
Trong lòng Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy dâng lên một cảm giác khác thường, thật ra hắn giấu kỹ như vậy, tuy rằng cự ly giữa hai người khoảng một xích(0,đượcđượcm), có điều hai người nhìn thế nào cũng xem như cùng giường chung gối rồi.
Không để cho nàng suy nghĩ nhiều, Mặc Cúc đã bưng bữa ăn khuya của nàng đi vào.
Lục Thanh Lam cưỡng chế cảm giác không được tự nhiên trong lòng, bình tĩnh nói với Mặc Cúc: “Ngươi đặt thứ đó ở trên án kỷ, ta sẽ tự dùng.”
Mặc Cúc thấy cô nương buông màn trướng xuống, có chút quái lạ nhìn thoáng qua, cách màn lụa lại cũng không thấy cái gì, từ trước đến nay nàng đối với Lục Thanh Lam bảo sao nghe vậy, nên đáp ứng một tiếng, vâng lời lui xuống.
Lục Thanh Lam trầm giọng nói: “Nàng đã đi ra ngoài, ngươi ra đi.” Trong giọng nói ẩn hàm một chút không vui, mặc dù loại tình huống vừa rồi có thể không cần so đo quá nhiều với hắn, nhưng đối với loại chuyện cùng giường chung gối như vậy vẫn rất để bụng.
Tiêu Thiểu Giác lại không có chút phản ứng nào. Không biết tại sao, ở trên giường này hắn vậy mà tìm được một loại cảm giác an tường, làm cho hắn lưu luyến dị thường, thế cho nên mặc dù nghe được thanh âm bất mãn nhắc nhở của Lục Thanh Lam, nhưng vẫn chưa phản ứng ngay.
Tính tình Lục Thanh Lam từ trước đến giờ đều là thà gãy chứ không chịu cong, duỗi thẳng chân ra, đạp một cước lên lưng của Cửu hoàng tử.
Tiêu Thiểu Giác đột nhiên đứng lên, trên mặt hiện lên sắc mặt giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lục Thanh Lam không sợ hãi chút nào trừng mắt nhìn chằm chằm hắn: “Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng.”
Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dáng này của nàng, ngược lại không tức giận nữa, hắn nhích về phía sau, nhưng không rời khỏi giường của Lục Thanh Lam. Dùng một đôi con ngươi thanh lãnh như tinh nguyệt nhìn nàng, Lục Thanh Lam có chút đánh không lại ánh mắt như vậy. Đưa tay cầm lấy chén sứ men xanh bên trên án kỷ, định mượn động tác này hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thiểu Giác, để làm dịu đi không khí giương cung bạt kiếm.
Tiêu Thiểu Giác quả nhiên bị nàng hấp dẫn lực chú ý, phản ứng của hắn lại ngoài liệu của Lục Thanh Lam, hắn khẽ vươn tay cướp được chén sứ men xanh từ trong tay Lục Thanh Lam.
Bốn viên bánh trôi nếp tuyết trắng đựng ở bên trong chén nhỏ, mùi thơm tản ra bốn phía, làm cho người ta đã cảm thấy muốn ăn. Sau khi trọng sinh, Lục Thanh Lam quyết định hưởng thụ rất nhiều nguyện vọng của cuộc sống nhân sinh, đối với ăn mặc ở đi lại đều hết sức chú trọng, bình thường lúc không có chuyện gì liền ở trong nhà nghiên cứu đồ ăn. Hai năm trước sau khi đưa Nhiễm Ninh cho Tiêu Thiểu Giác, nàng lại xem xét vài đại trù có những tuyệt chiêu đặc biệt, liền ngay cả thân là Quận chúa Tiêu Kỳ cũng thường xuyên đến nơi này nàng cọ ăn cọ uống.
Lần này đi ra ngoài, đặc biệt dẫn theo đại trù làm điểm tâm tới, dùng gạo nếp trồng ở điền trang, lấy đậu phộng, quả hạch đào và hạt mè làm nhân bánh, dùng nước suối trong núi nấu chín, đừng nhìn điểm tâm này hết sức bình thường, nhưng càng thêm thử thách trình độ của đại trù, hết sức mỹ vị.
Tiêu Thiểu Giác nữa đêm ở Bành Nam trang hứng gió, lại ngửi được bánh trôi nếp thơm như vậy, lập tức cũng hơi đói bụng. Hắn từ nhỏ đến lớn rất hiếm khi muốn ăn, thích sạch sẽ chính là một phần nguyên nhân trong đó, ngày thường ăn cơm chẳng qua chính là việc công ứng phó, càng nhiều là một loại nghĩa vụ, cho nên Trinh Phi mới coi trọng đầu bếp Nhiễm Ninh này như vậy. Không ngờ ở nơi này của tiểu cô nương lại có đồ mà mình muốn ăn, hơn nữa còn hết sức mãnh liệt. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người ủy khuất chính mình, liền cầm lấy cái muỗng bên trong chén sứ múc một viên bánh trôi đặt vào miệng, từ từ ăn. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy hương thơm bốn phía, phảng phất chưa từng có bánh trôi nào ngon như vậy.
Sau đó viên bánh trôi thứ hai, thứ ba, thứ tư rất nhanh bị hắn ăn vào bụng. Giống như là ở nhà mình, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Thanh Lam, hắn hết sức bình tĩnh thả chén sứ lại trên án kỷ, sau đó vươn tay ra hướng về phía Lục Thanh Lam: “Đưa khăn cho ta!”
Cửu hoàng tử điện hạ là một người thích sạch sẽ, ăn xong rồi nếu là không có khăn sạch sẽ để lau miệng, quả thực khó chịu còn hơn giết hắn đi.Lục Thanh Lam mắt thấy bữa khuya của mình bịvị khách không mời mà đến này ăn hết sạch, hắn lại còn có mặt mũi đòi mình khăn?
Lục Thanh Lam quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn, ánh mắt của Cửu hoàng tử điện hạ lại cực kỳ sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên hông nàng buộc một cái hương túi hết sức tinh xảo, bình thường khăn tay của nữ hài tử các loại sẽ đặt ở bên trong túi thơm này, hắn xuất thủ như điện, trong khoảnh khắc túi thơm liền bị hắn lấy được vào tay.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Lục Thanh Lam kinh sợ. Túi thơm này là mẫu thân Kỷ thị tự mình thêu cho nàng, nàng mang từ sáu tuổi đến hiện tại, quý trọng vạn phần.
Tiêu Thiểu Giác không để ý tới kháng nghị của nàng, ngón trỏ và ngón giữa linh hoạt kẹp lấy, liền cầm khăn thêu hoa mai năm cánh của Lục Thanh Lam ra ngoài. Có bộ dạng đẹp mắt là có chỗ tốt như vậy, bất luận hắn làm động tác gì, cho dù là giết người phóng hỏa, cũng lộ ra vẻ thưởng tâm vui mắt như vậy.
Tiêu Thiểu Giác lấy được đồ hắn muốn, nhẹ nhàng ném túi thơm đi, vứt trả lại trong ngực Lục Thanh Lam. Sau đó dưới ánh mắt tức giận bất bình của Lục Thanh Lam, hắn đầu tiên là dùng ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy khăn của Lục Thanh Lam đặt ở chóp mũi hít hà... Nếu không phải bình thường khăn hắn dùng đều do Vệ Bân hoặc là Đại Vân cất giữ, đánh chết hắn cũng sẽ không dùng đồ của người khác.
Lục Thanh Lam cảm thấy nhục nhã rất lớn, không khỏi chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khăn kia ta vừa giặt qua.”
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy khăn này ngoại trừ có mùi thơm của bồ kết, còn có một loại hương thơm như có như không, nhàn nhạt nhưng lại làm cho người ta dâng lên một cỗ rung động, hoặc là khối khăn này mang theo bên người tiểu cô nương, lây dính mùi thơm của cơ thể của nàng đi.
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy khối khăn này coi như sạch sẽ, lúc này mới nhẹ nhàng xoa xoa bốn phía khóe miệng của mình.
Bộ dạng quy mao kia, khiến Lục Thanh Lam cũng không còn sức lực nôn ra nữa.
Tiêu Thiểu Giác lau miệng xong, lúc này mới cảm thấy mình giống như sống lại. Hắn vốn muốn trả lại khăn tay này cho nàng, thế nhưng dù sao cũng xát qua miệng đã rất bẩn rồi, buổi tối hôm nay ăn bữa khuya của tiểu cô nương nhà người ta, lại dùng khăn của nàng, Cửu hoàng tử điện hạ cảm thấy có chút áy náy, liền nhét cái khăn kia vào tay áo của mình.
Ánh mắt Lục Thanh Lam đã tràn đầy sát khí.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Trở về ta bảo Vệ Bân giặt sạch lại đưa tới cho ngươi.” Tuy là ngữ khí trần thuật nhưng nhưng lại có vẻ không kiên nhẫn, Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút cảm thấy mình vẫn là không nên so đo với cái người lắm tật xấu này.
Quên đi, coi như khăn bị chó cắn đi. Đừng, vị trước mặt này đại khái là con chó có bộ dạng đẹp mắt nhất từ trước tới nay đi? Sắp xếp trong lòng một phen như vậy, Lục Thanh Lam cảm thấy thoải mái hơn không ít, mặt mày cong cong tiện thể thêm vài phần ý cười.
Tiêu Thiểu Giác mơ hồ biết rõ trong lòng nàng nghĩ đến chưa chắc là chuyện gì tốt, sắc mặt liền trầm xuống.
Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Lục Thanh Lam coi như là được mở mang kiến thức. Chẳng qua nàng cũng lười chiếu cố tâm tình của hắn, liền trực tiếp mở miệng hỏi: “”Điện hạ ngươi ăn cũng ăn xong rồi, nên trở về đi.”
Tiêu Thiểu Giác tức thiếu chút nữa lệch cả mũi, không ngờ ta phí sức lặn lội xuống nơi này của ngươi chỉ là vì ăn trộm bốn cái bánh trôi thôi ư? Hắn quyết định nói chuyện với nàng thật nghiêm túc: “Ta đêm nay có chuyện tìm ngươi.”
“Điện hạ thân là hoàng tử, thân phận hiển quý, ta cũng chỉ là một tiểu nữ nhi của tiểu quan Lục phẩm, hai ta có thể có chuyện gì để nói chứ?”
Tiêu Thiểu Giác không phải là lần đầu tiên lãnh giáo sự nhanh mồm nhanh miệng của nàng, có loại xúc động muốn điên lên. Hắn mơ hồ cảm thấy tiểu cô nương này là cố ý chọc tức hắn sau đó mượn việc này nắm tiết tấu của nói chuyện trong tay. Hắn vì kết luận của mình mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng ngay sau đó đánh tỉnh tinh thần, đối phó với đối thủ giảo hoạt như vậy cũng chỉ có đánh bất ngờ, vì vậy hắn nói thẳng: “Ta muốn biết, Bành Nam trang có bí mật gì!”
Lục Thanh Lam kinh hãi, nàng lúc trước có suy đoán, Tiêu Thiểu Giác là vì Bành Nam trang mà đến, nhưng nhận được đáp án như vậy từ trong miệng của hắn. Vẫn khiến nàng có chút khiếp sợ.
Nàng giả bộ hồ đồ nói: “Bành Nam trang cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Tiêu Thiểu Giác vẫn chú ý đến nét mặt của nàng, thấy trong nháy mắt đó nét mặt của nàng chuyển đổi rồi lại thiên y vô phùng, trong lòng hắn không khỏi lại càng nâng cao mắt nhìn tiểu cô nương.
Thật là một tiểu hồ ly.
Tiêu Thiểu Giác cười, “Minh nhân không nói ám thoại, nếu ta không nắm chắc, cũng sẽ không mạo hiểm hơn nửa đêm chạy đến nơi đây hàn huyên cùng ngươi rồi.”
Con ngươi của Lục Thanh Lam đảo một vòng, vẻ mặt giả bộ chợt hiểu ra nói: “Ngươi nói đến chính là cái tiểu thôn trang ta mới vừa mua à? Sao, ngươi cũng có hứng thú với cái tiểu thôn trang kia hay sao?”
Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, nghĩ thầm ngươi ngược lại thừa nhận mau đấy. Liền nói: “Đúng là tiểu thôn trang kia.”
Lục Thanh Lam liền giải thích: “Trên núi Dương Khê trồng nhiều nho, ta định mua tiểu thôn trang dùng để ủ rượu nho, tương lai làm rượu trang dành riêng cho ta, điện hạ nếu có hứng thú, ta mời ngươi nhập cổ phần, ủ rượu tốt, chúng ta chia đều năm năm thế nào?” Con ngươi của nàng đảo một vòng đã thêu dệt được một lý do.
Tiêu Thiểu Giác nghiêng cái đầu tựa hồ đang suy tư, đều nói ngắm mỹ nhân dưới đèn, Lục Thanh Lam bây giờ cũng là dưới đèn ngắm “Mỹ nhân”, lông mi của thiếu niên rũ xuống, cái bóng rơi trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, quả thực phong cảnh có thể nói là đẹp như tranh.
Nếu có thể quên đi tính cách quy mao kia, ở chung một chỗ nói chuyện với hắn tuyệt đối là một đại hưởng thụ của nhân sinh.
Tiêu Thiểu Giác nhìn Lục Thanh Lam hồi lâu, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngươi đùa ta ư?”
Lục Thanh Lam tựa hồ bị hắn chọc giận, vung hai tay: “Không phải là mua để cất rượu, vậy ngươi nói cho ta biết thôn trang kia có ích lợi gì? Chẳng lẽ dưới đất tiểu thôn trang kia có vàng hay sao?”
Nàng phảng phất cảm thấy mình tự lộ miệng, chợt đưa tay bịt miệng lại.
Vàng? Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác chợt hiện lên ánh sáng kinh người, chẳng lẽ dưới đất của Bành Nam trang thật sự có vàng? Điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân tại sao Lang Thanh chịu tốn một vạn lượng bạc mua Bành Nam trang mà Lục Thanh Lam lại nhất quyết không chịu bán. Nếu mình có thể có một mỏ vàng, có thể cung cấp kim tiền liên tục không ngừng, có thể duy trì hoạt động của bí doanh, chẳng những có trợ giúp rất lớn đối với nghiệp lớn phục quốc của mình, bí doanh mà mẫu thân tận lực tổ chức cũng không cần cắt bỏ.
Hắn bắt lấy bả vai của Lục Thanh Lam, lay động nói: “Ngươi nói có phải sự thật hay không? Phía dưới Bành Nam trang có phải thật sự có vàng hay không?”
“Không, không có, ta nói lung tung đấy!” Lục Thanh Lam liên tục khoát tay, lộ vẻ hơi bối rối, lại kiên định hơn về phán đoán của Tiêu Thiểu Huyền. Lại ủy khuất nói: “Ngươi nắm đau ta.”
Tiêu Thiểu Giác mới phản ứng, mình hàng ngày luyện võ lực tay lớn đến bao nhiêu. Hắn ngượng ngùng buông lỏng tay, lại uy hiếp: “Ngươi không nói cho ta cũng không sao, ta đêm nay liền phái người đi Bành Nam trang đào một cái, rất nhanh là có thể biết được chân tướng.”
Mắt Lục Thanh Lam rủ xuống, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, nếu không phải nàng cố ý nói lộ ra, Tiêu Thiểu Giác làm sao có thể biết bí mật của Bành Nam trang.
Lục Thanh Lam sớm biết dựa vào thực lực của nàng, thậm chí của Trường Hưng Hầu phủ cũng khó có thể độc chiếm một mỏ vàng lớn như vậy, nhất là Tiêu Thiểu Huyền đã biết chuyện này, nàng nhất định phải tìm một núi dựa cùng nàng khai phá mỏ vàng này mới được. Mà Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác chính là người hợp tác thích hợp nhất trong đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.