Chương 119: Lập công
Thải Điền
16/07/2019
Tam công chúa và Lục Thanh Lam lo lắng chờ ở bên
ngoài, trái tim cũng muốn thót lên tới cổ họng, qua đại khái thời gian
một chén trà nóng, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm, sáu đại
hán vạm vỡ liên tiếp leo ra khỏi hầm, trong đó một hán tử bẻ hai cái
cánh tay của Tiêu Thiểu Giác về phía sau, hơn nữa có một thanh đao để ở
trên cổ của hắn.
Phía sau cùng là hai đứa bé đi theo, một là nam hài bảy tám tuổi vô cùng bẩn thỉu, chính là Vinh ca nhi, một là tiểu cô nương năm sáu tuổi, mặc tiểu áo tơ tằm hồng nhạt của người quyền quý, bộ dạng trắng trẻo, hết sức xinh đẹp.
Lục Thanh Lam trông thấy Vinh ca nhi kích động vạn phần, lúc này hét to: “Vinh ca nhi.” Kích động thì kích động, nàng vẫn đứng tại chỗ không dám làm loạn.
Vinh ca nhi ở trong hầm vẫn hết sức kiên cường, nhìn thấy tỷ tỷ trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Lúc này Cẩm Y Vệ đã vây quanh, mấy chục cung tên khẽ giơ lên, hàn quang của mũi tên mơ hồ chĩa vào chỗ hiểm của sáu mẹ mìn.
Cầm đầu chính là một mẹ mìn cực kỳ hung ác, lớn tiếng nói với Tiêu Thiểu Giác: “Ngươi đây là ý gì, bảo bọn họ thả cung tên xuống?”
Trên cổ Tiêu Thiểu Giác đặt một thanh cương đao, nhưng thần sắc bình tĩnh; “Bổn điện hạ đã làm con tin của các ngươi, ngươi thả hai đứa bé ra trước, ta đương nhiên kêu bọn họ bỏ vũ khí xuống.”
Tên mẹ mìn đầu lĩnh kia cảm thấy có Tiêu Thiểu Giác trong tay đã hết sức chắc chắn, vì thế lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đừng chơi đùa gì với lão tử, mấy cái mạng tiện của bọn ông mày đây không đáng tiền, nhưng ngươi chính là hoàng tử kim tôn ngọc quý.”
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Bổn điện hạ chưa từng nói không giữ lời.”
Người nọ cười ha ha: “Rất tốt! Thả hai vật nhỏ kia cho ta.” Bên này hai đại hán chợt lóe qua bên cạnh, tiểu cô nương mặc tiểu áo tơ tằm kia còn chưa hiểu gì, Vinh ca nhi đã kéo tay nhỏ bé của nàng, “Chúng ta chạy mau.” Chân ngắn bình bịch chạy qua.
Vinh ca nhi chạy đến trước mặt Lục Thanh Lam, ôm cánh tay của nàng, lúc này mới oa một tiếng khóc lên: “Lục tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc tới rồi, Vinh ca nhi sợ.”
Lục Thanh Lam một tay ôm Vinh ca nhi vào trong ngực thật chặt, nước mắt cũng rơi theo. “Tỷ tỷ ở đây, Vinh ca nhi đừng sợ.” Mất mà được lại, là khó có được nhất.
Tiểu cô nương kia vẫn đi theo Vinh ca nhi, thấy Vinh ca nhi khóc, nàng cũng “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn vết đen vết xám, nhìn không ra cái dạng gì, bị nước mắt rửa trôi như vậy, ngược lại nhìn càng thêm rõ ràng.
Tam công chúa đột nhiên “Ồ” một tiếng: “Ngươi không phải là ngoại tôn nữ bảo bối Phòng Phương của trưởng công chúa ư, ta là Tam di của ngươi a.”
Trưởng công chúa trong miệng Tam công chúa chính là Trần quốc trưởng công chúa, là tỷ tỷ ruột của Gia Hòa đế, năm đó Thái hậu sinh hạ hai tỷ đệ bọn họ, Trần quốc trưởng công chúa lại ra sức trong quá trình Gia Hòa đế cướp đại vị, cho nên hắn vừa đăng cơ, liền phong tỷ tỷ của mình làm Trần quốc Trưởng công chúa, ngàn hộ thực ấp, có thể thấy được sự kính trọng của hoàng đế đối với vị bào tỷ này.
Trần quốc trưởng công chúa ở trong tất cả thành viên của hoàng thất, trừ Thái hậu ra là người tôn quý nhất, lời nàng nói ra hoàng đế không thể không nghe, bởi vậy địa vị ở trong triều cực kỳ tôn kính. Chẳng qua địa vị trưởng công chúa tôn kính như vậy, về hôn sự lại biến đổi bất ngờ, trước sau từng gả ba lần, trượng phu đầu tiên chỉ mới hai mươi liền bệnh chết, trượng phu thứ hai thành thân không quá nửa năm liền hòa ly cùng trưởng công chúa, trượng phu thứ ba và nàng, nàng sinh hạ một nữ nhi, chính là Thanh Hà quận chúa.
Trưởng công chúa hỉ có một hài tử như vậy, đương nhiên bằng mọi cách sủng ái Thanh Hà quận chúa, Thanh Hà quận chúa sau khi lớn lên, gả cho thế tử Hàn Quốc công Phòng Thành Lễ làm vợ, Phòng Phương chính là đích trưởng nữ của Thanh Hà quận chúa.
Phương tỷ nhi từng tiến cung, Tam công chúa còn mang nàng cùng đi Thái Dịch trì cho cá ăn, lúc này nàng mới kêu một tiếng: “Tam di”, ôm cánh tay của Tam công chúa khóc lớn lên.
Tam công chúa nói: “Sao ngươi cũng bị mẹ mìn lừa, cô cô và nương ngươi không biết sẽ lo lắng bao nhiêu?” Phương tỷ nhi là hài tử đầu tiên của Thanh Hà quận chúa, được trưởng công chúa sủng ái vô cùng.
Bên này đang nói chuyện, Tiêu Thiểu Giác bên kia lại xảy ra chuyện.
Đầu lĩnh mẹ mìn kia nói: “Người chúng ta đã thả theo yêu cầu của ngươi, có phải ngươi cũng nên thả mấy huynh đệ chúng ta rồi hay không. Chúng ta cũng không biết vị tiểu công tử và tiểu thư này lai lịch lớn như vậy, ngài đại nhân đại lượng, khẽ tay tha cho mấy cái mạng chó của chúng ta a.”
Mấy người bọn hắn đều là dân liều mạng, nhưng cho tới bây giờ không ngờ có thể liên quan đến hoàng tử, ở trong hầm, bọn họ dùng hai hài tử uy hiếp, muốn xin Tiêu Thiểu Giác thả cho bọn họ chạy trốn, Tiêu Thiểu Giác vậy mà nguyện ý dùng bản thân làm con tin, để hắn thả hai đứa bé trước.
Thân phận Tiêu Thiểu Giác tôn quý như vậy, đương nhiên bắt được hắn càng thêm đảm bảo, cho nên nhóm mẹ mìn vốn cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, chỉ là bọn hắn cũng biết đắc tội một hoàng tử là như thế nào, âm thầm quyết định, lần này một khi thoát nạn, lập tức mai danh ẩn tích chạy khỏi kinh sư, không trở lại nữa.
Tiêu Thiểu Giác nghe bọn hắn nói như vậy, đột nhiên nở nụ cười lạnh, “Các ngươi nghĩ đến cũng thật đẹp. Ta chỉ đáp ứng làm con tin của các ngươi, lúc nào đáp ứng tha cho các ngươi rời đi?”
Mặt đầu lĩnh mẹ mìn kia liền biến sắc: “Ngươi, ngươi có ý gì?”
Tiêu Thiểu Giác dù bận vẫn ung dung nói: “Ta không có ý gì, ta chính là muốn mấy cái mạng chó của các ngươi mà thôi.” Trong mắt của hắn đột nhiên tuôn ra một đạo tinh quang, hán tử dùng đao để ở trên cổ hắn vừa tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, liền cảm thấy đầu óc mê muội, Tiêu Thiểu Giác nhân cơ hội quay đầu lui lại, giơ chân lên đạp người nọ ngã trên mặt đất, sau đó cơ hồ cùng một lúc, hai tay chuyển một cái, đã vùng thoát khỏi hai đại hán kiềm chế hắn.
Một chuỗi động tác cái này nước chảy mây trôi, đợi nhóm mẹ mìn kịp phản ứng, Tiêu Thiểu Giác đã thoát nạn. Hắn dám đem mình làm con tin, đương nhiên là nắm chắc cách thoát nạn tuyệt đối.
“Ngươi lừa chúng ta!” Đầu lĩnh kia vốn xuất thân là giang dương đại đạo, công phu không tệ, rút dao găm ra chém về phía Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác mới vừa mới sử dụng bí thuật Hạ tộc thoát khỏi cương đao đặt trên cổ, hắn lại quên một chuyện, bí thuật Hạ tộc kia cực kỳ hao tổn tinh lực thể lực, hắn trốn ra khỏi Thái Bạch lâu tìm viện binh, rồi an bài Cẩm Y vệ bắt yêu nhân Thiên Lý giáo, vẫn luôn làm liên tục, chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, thân mình đã rất hư nhược, mạnh mẽ thi hành bí thuật như vậy, hậu quả chính là mặc dù có thể thoát hiểm, trong đầu cũng đau đớn một trận.
Lông mày xinh đẹp của hắn cau lại, tay vịn trán, cũng không chú ý tới một đao của đầu lĩnh mẹ mìn chém tới. Mọi người không khỏi cùng kinh hãi kêu lên.
Lục Thanh Lam cũng đang chú ý Tiêu Thiểu Giác bên này, thấy đầu lĩnh mẹ mìn bổ một đao về phía đầu của hắn, nhưng hắn lại không biết trốn tránh, trong lòng giật mình, kinh hô một tiếng: “Mau tránh ra!”
Rất kỳ quái, cảnh báo của đám người Vệ Bân Tiêu, Thiểu Giác cũng không nghe được, duy chỉ có một tiếng kêu này của Lục Thanh Lam âm điệu cao nhất nghe được nhất thanh nhị sở. Tiêu Thiểu Giác quyết đoán kịp thời, nghiêng mạnh thân mình một cái, đầu lĩnh mẹ mìn ôm hận không thể một đao chẻ hắn thành hai nửa, nhưng vẫn lưu lại một đường vết thương thật dài trên cánh tay phải của hắn.
Tiêu Thiểu Giác đã phản ứng lại, võ công của hắn há một đầu lĩnh mẹ mìn có thể so sánh, hắn túm lấy cương đao của thủ lĩnh mẹ mìn, lật chuyển sống đao đâm vào ngực của hắn, đầu lĩnh mẹ mìn kêu một tiếng thảm thiết, té ngã trên đất. Lúc này mấy người Vệ Bân và Cẩm Y vệ cũng đã kịp phản ứng, một loạt xông lên, khống chế toàn bộ năm mẹ mìn còn lại.
Tam công chúa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy giết người, bị sợ kinh hô một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Lục Thanh Lam cũng buồn nôn, chẳng qua biểu hiện của nàng khá hơn Tam công chúa. Chỉ lấy tay phủ trên mắt Vinh ca nhi, nói: “Đừng nhìn!”
Vinh ca nhi mặc dù chỉ có bảy tuổi, nhưng kiên cường hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều, hắn đẩy tay Lục Thanh Lam ra, chân ngắn bình bịch chạy đến trước mặt Tiêu Thiểu Giác, “Đại ca ca ngươi bị thương.” Trong giọng nói tràn đầy ân cần.
Tiêu Thiểu Giác lúc trước cứu hắn một mạng, trong lòng Vinh ca nhi vốn có cảm kích, cộng thêm một loạt sự kiện của hắn vừa rồi biểu hiện ra khí khái anh hùng, càng làm cho Vinh ca nhi sùng bái đến vô cùng, Vinh ca nhi gặp hắn mấy lần, nhưng bởi vì hắn vẫn lạnh băng không dễ gần, vốn không có cảm giác gì với hắn. Nhưng hiện tại đã khác, Tiêu Thiểu Giác cứu hắn, ở trong lòng của hắn Tiêu Thiểu Giác đã bay lên đến địa vị có thể sánh vai cùng bào huynh Lục Văn Đình.
Vệ Bân vừa lúc đi tới xin chỉ thị Tiêu Thiểu Giác nên xử trí những mẹ mìn bị bắt này như thế nào, vừa rồi đầu lĩnh mẹ mìn đã bị Tiêu Thiểu Giác giết chết, còn dư lại năm người, có hai bị giết chết tại chỗ, còn dư lại ba người sống. Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút nói: “Sai người đem bọn họ đến Thuận Thiên Phủ.” Vinh ca nhi và Phương tỷ nhi đã được cứu ra, Thuận Thiên Phủ thẩm vấn những mẹ mìn này như thế nào, hắn cũng lười quan tâm.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một tiểu bàn tử tròn vo đang mở mắt to ướt nhẹp, mặt đầy sùng bái nhìn hắn. Hắn không khỏi nhớ tới bộ dạng Lục Thanh Lam khi còn bé, cũng mập ục ục hết sức khả ái, ánh mắt thoáng cái liền nhu hòa vài phần.
Hắn liền sờ sờ đầu của tiểu bàn tử: “Ngươi rất dũng cảm, tốt lắm!” Hắn cũng không nói dối, lúc hắn đi xuống, hai đứa bé ở trong tay mẹ mìn, tiểu cô nương khóc đến tắc tiếng nghẹt thở, là Vinh ca nhi một mực bên cạnh chiếu cố nàng, an ủi nàng mới không làm cho nàng sụp đổ. Tiểu tử này mới bảy tuổi, trong loại hoàn cảnh này còn có thể giữ vững bình tĩnh, tương lai còn dài nhất định không phải nhân vật bình thường. Mấy hài tử Nhị phòng từng người từng người, đều không phải là hạng người bình thường.
Vinh ca nhi thấy anh hùng trong suy nghĩ khen ngợi mình, cao hứng hai con mắt đều sáng lên, lôi kéo tay của Tiêu Thiểu Giác liền đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, như hiến vật quý nói với Lục Thanh Lam: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, may mắn mà có Đại ca ca cứu đệ, tỷ phải cám ơn đại ca ca.”
Lục Thanh Lam nghe hắn xưng hô chẳng ra cái gì cả, thấy Tiêu Thiểu Giác cũng không sửa đúng cho hắn, cảm giác hơi có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác lúc hướng về phía Vinh ca nhi hết sức nhu hòa, nhưng cùng nàng bốn mắt gặp nhau, ánh mắt liền lãnh đạm đi một ít.
Lục Thanh Lam lúc trước là bảy phần phòng bị, ba phần xa cách đối với Tiêu Thiểu Giác, ngoại trừ bởi vì thân phận kiếp trước của hai người xấu hổ ngoài ra hơn phân nửa là tính tình của Tiêu Thiểu Giác âm tình bất định khó nắm bắt làm nàng tránh không kịp. Nhưng lần này Tiêu Thiểu Giác trước cứu mạng mình, sau lại cứu mạng Vinh ca nhi, đều là dưới tình huống mành chỉ treo chuông, nhất là một khắc vừa rồi đao trong tay mẹ mìn sắp chém xuống kia, lòng của nàng tóm thật chặt, hoảng sợ, đau lòng, lo lắng, tuyệt không chỉ là tình cảm đối với ân nhân cứu mạng.
Cảm thụ trong lòng Lục Thanh Lam hết sức phức tạp, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng ta vẫn muốn tạ ơn ngươi!”
Tiêu Thiểu Giác vẫn giả bộ lạnh lùng, vừa rồi Lục Thanh Lam hô to một tiếng mau tránh ra khiến lòng hắn khẽ động, giờ phút này cũng có chút nhịn không được, biểu tình trên mặt nhu hòa xuống.
Đoàn người vào nhà nghỉ ngơi.
Nàng nhìn thoáng qua cánh tay phải của Tiêu Thiểu Giác, thấy vết thương đầm đìa máu tươi, đến hiện tại còn chưa kịp băng bó, trong lòng cũng đau xót theo, không duyên cớ mà mềm lòng. Vừa lúc Vệ Bân cầm băng gạc và thuốc trị thương đi tới. Vốn quân y muốn băng bó cho hắn, nhưng Tiêu Thiểu Giác quái dị, không muốn để cho người khác gần người, liền đuổi quân y ra.
Vệ Bân băng bó cho hắn, Lục Thanh Lam thấy một mình hắn bận không thở nổi, có chút được cái này mất cái kia, chân mày Tiêu Thiểu Giác cau lại, có lẽ là hơi đau. Nàng suy nghĩ một chút bước lên, nói Tiêu Thiểu Giác: “Để ta tới hỗ trợ đi.”
Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt để lộ vui mừng trong lòng hắn.
Lục Thanh Lam vốn chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn, thấy vết thương của hắn rất sâu, thì ra trên cánh tay phải của hắn lúc đầu đã có một chỗ trúng tên, cũng chưa băng bó tốt, vừa rồi bởi vì dùng sức quá mạnh, chỗ trúng tên kia đã bị vỡ ra, đang rỉ máu ra ngoài, Lục Thanh Lam liền mở chỗ băng gạc kia ra, tỉ mỉ nghiêm túc xoa thuốc mỡ cho hắn, sau đó lại cẩn thận quấn lại cho hắn.
Lục Thanh Lam chưa từng hầu hạ người khác, thủ pháp khó tránh khỏi có chút không quen, có mấy lần chạm vào vết thương của Tiêu Thiểu Giác, rất đau. Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dạng nàng chăm chú mà thành kính, rất cẩn thận, nhất thời cảm thấy cho dù đau hơn nữa cũng có thể chịu được.
Nhất là ngón tay lạnh như băng của nàng chạm vào trên cánh tay hắn, cảm giác tê tê giống như bị chạm điện, Tiêu Thiểu Giác vậy mà nổi lên một loại ý nghĩ hi vọng bị nhiều thêm vài chỗ, để nàng vĩnh viễn băng bó không xong. Sau đó chính hắn cũng tự phỉ nhổ mình biến thái.
Tiêu Thiểu Giác vẫn duy trì biểu hiện bình tĩnh, chẳng qua người nào cũng không có chú ý tới, thật ra tai hắn đã hơi hơi hồng.
Thật vất vả xử lý tốt miệng vết thương của hắn, Lục Thanh Lam thở ra một hơi, nói: “Cánh tay này của ngươi tổn thương càng thêm tổn thương, lộn xộn nữa, cẩn thận phế bỏ cái cánh tay này.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, thấy trong ánh mắt nàng ẩn chứa quan tâm chân thành, cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Đang định nói chuyện, liền thấy tiểu bàn tử đứng ở bên cạnh hắn lấy tay kéo áo choàng của hắn, nói: “Đại ca ca, cánh tay của ngươi còn đau không?”
Tiểu cô nương trắng ngần bên kia cũng kéo áo choàng của Tiêu Thiểu Giác, học bộ dạng Vinh ca nhi, non nớt nói: “Đại ca ca, cánh tay của ngươi còn đau không?”
Chính là Phương tỷ nhi. Có thể là bởi vì ở trong hầm Vinh ca nhi vẫn luôn an ủi nàng, nàng bây giờ cực kỳ không muốn rời xa Vinh ca nhi, Vinh ca nhi làm cái gì nàng học theo cái đấy.
Có hai tiểu khả ái thúc đẩy không khí như vậy, ngay cả Tiêu Thiểu Giác tính tình lạnh lùng như vậy, cũng không thể tự chủ mỉm cười: “Tiểu nha đầu, không phải đã nói với ngươi rồi, ta không phải là đại ca ca, phải gọi ta cữu cữu!”
Phương tỷ nhi nghiêm trang nói: “Ngươi là đại ca ca của Vinh ca ca, liền là đại ca ca của ta, ngươi chính là đại ca ca.” Lục Thanh Lam và tam công chúa đều cười theo.
Lúc này có người đi vào bẩm báo nói người Lục gia đến.
Vinh ca nhi bên này vừa có tin tức, Lục Thanh Lam liền xin Vệ Bân phái người đưa tin cho bọn Lục Văn Đình, bọn họ tới ngược lại mau.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác nghiêm chỉnh nói: “Mời vào.”
Không đến một lát, nhóm người liền vào phòng. Ngoại trừ Lục Văn Đình, Lục Thần, Kỷ thị thậm chí bao gồm Lục Hãn, Lão Hầu gia tất cả đều tới.
Mọi người thấy Vinh ca nhi bình yên vô sự, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.”Con của ta!” Kỷ thị ôm Vinh ca nhi, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Vinh ca nhi thấy mẫu thân, cũng ô ô nức nở khóc lên.
Rộn ràng một phen, Vinh ca nhi nắm tay của Kỷ thị đi tới nói: “Mẫu thân, hôm nay may mắn mà có đại ca ca cứu ta!” Liền kể lại chuyện Tiêu Thiểu Giác cứu hắn sinh động như thật.
Mọi người nghe xong, chẳng những Kỷ thị thất kinh, ngay cả mấy người Lục Kháng, Lục Hãn, Lục Thần tất cả đều cảm thấy khó có thể tin, ai có thể ngờ một thiếu niên bề ngoài lạnh lùng, khó đến gần sẽ nhiệt tình như thế, vì cứu hai đứa bé, lại không tiếc lấy thân phạm hiểm.
Kỷ thị lúc này liền quỳ xuống với Tiêu Thiểu Giác, “Điện hạ liều mình cứu tiểu nhi một mạng, không thể báo đáp, xin nhận của thần một lạy.” Tiêu Thiểu Giác khi còn bé hết sức bảo vệ Lục Thanh Lam, ấn tượng của Kỷ thị đối với hắn không tệ, thẳng cho tới hôm nay hắn cứu Vinh ca nhi, trong mắt Kỷ thị, hắn quả thực chính là một “thanh niên năm tốt”.
Lục Thần vốn rất hài lòng với biểu hiện của Tiêu Thiểu Giác ở Vạn Tuế sơn lần trước, trải qua lần này, hảo cảm lại càng tăng thêm nhiều.
Tiêu Thiểu Giác cũng không dám đùa giỡn với mẹ vợ tương lai, “Nhị phu nhân nhanh đứng dậy.” Hắn vội vàng phân phó Vệ Bân đỡ Kỷ thị lên, khách khí nói: “Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, các vị không cần phải khách khí.”
Mọi người thấy băng gạc trên cánh tay của hắn rất dày, trong lòng tự nhủ bị thương thành thế này, mà chỉ là tiện tay mà thôi ư? Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ cũng không giống tác phong nhất quán của vị này.
Đang nói chuyện, lại có người đến.
Lần này Tiêu Thiểu Giác không dám lỗ mãng, tự mình ra ngoài đón. Thì ra là Trần quốc trưởng công chúa đích thân đến.
hai vợ chồng Thanh Hà quận chúa mang nữ nhi bảo bối đi ra ngoài ngắm đèn, kết quả lạc mất nữ nhi, hai người lúc ấy nôn nóng, vừa phái người tìm kiếm khắp nơi, vừa phi ngựa đến phủ trưởng công chúa báo tin. Trưởng công chúa nghe nói tôn nữ bảo bối mất tích, tim mật đều muốn vỡ ra, lúc này liền tự mình dẫn người tới.
Kết quả vừa tới phố Trường Ninh, Tiêu Thiểu Giác cũng đã phái người báo cho vợ chồng Thanh Hà quận chúa, nói là đã được mình tìm thấy hài tử. Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ lúc này mới phụng bồi trưởng công chúa cùng nhau tới đây.
Phái đoàn cùng Trưởng công chúa xuất hành cũng không nhỏ, mọi người vào trong viện, liền thấy một nhóm người hối hả, phía trước là một quý phụ nhân ung dung cao quý, tuổi trên năm mươi, thoạt nhìn tựa như chỉ hơn bốn mươi tuổi. Nàng mặc y phục bách điểu triêu phượng, tráng lệ vô cùng, trên người có một loại khí tràng bức người bén nhọn, tuyệt không phải loại công chúa bình thường có thể sánh ngang.
Mọi người còn chưa kịp tiến lên hành lễ, Phương tỷ nhi đã chạy ra, thoáng cái lao vào trong ngực trưởng công chúa: “Ngoại tổ mẫu...” Tiểu cô nương nhẫn nhịn ủy khuất một ngày rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức khóc lên. Trưởng công chúa ôm chặt Phương tỷ nhi cũng nhịn không được hốc mắt hơi hồng, nàng đời này mọi chuyện như ý, duy chỉ có con nối dõi khó khăn, chỉ được một nữ nhi, cho nên ngoại tôn nữ này tựa như tâm can bảo bối của nàng.
“Bảo bối ngoan, ngoại tổ mẫu ở đây, không có chuyện gì rồi không có chuyện gì rồi!”
Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ cũng xông tới, mỗi người một câu hỏi Phương tỷ nhi, hỏi nàng làm thế nào được cứu, Phương tỷ nhi năm nay mới năm tuổi, có một số việc cũng nói không rõ ràng, chỉ nói: “Là Lục ca ca đã cứu ta.”
Nàng quay đầu lại chỉ, Trần quốc trưởng công chúa nhìn sang, Lục ca ca lại là một tiểu nam oa mập ục ục, đang núp ở trong ngực Kỷ thị, nghe thấy Phương tỷ nhi khen hắn, hắn hơi nhăn nhó.
Tính tình của Trưởng công chúa là nổi danh dữ dằn, hài tử bình thường căn bản là không vào được pháp nhãn của nàng, nhưng bởi vì Phương tỷ nhi, nàng lập tức liền thích Vinh ca nhi.
Mọi người lúc này mới tiến lên hành lễ, sau đó nghênh trưởng công chúa vào nhà, Tiêu Thiểu Giác mời trưởng công chúa thượng tọa. Tam công chúa lúc này mới đem chuyện Tiêu Thiểu Giác giải cứu hai đứa bé như thế nào kể sinh động như thật cho trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nghe được gật đầu lia lịa, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Lão Cửu, ngươi tiến bộ, rất tốt rất tốt. Hôm nay ngươi cứu mạng Phương tỷ nhi, ta nhớ phần nhân tình này của ngươi.”
Trưởng công chúa không biết quan hệ của Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, còn tưởng rằng Tiêu Thiểu Giác là cứu Phương tỷ nhi nhân tiện cứu Vinh ca nhi, nhưng không biết trên thực tế vừa vặn ngược lại.
Nhân tình của Trưởng công chúa cũng không phải dễ được như vậy, lực ảnh hưởng của nàng đối hoàng đế và Thái hậu không ai so sánh được, được một câu hứa hẹn như vậy của nàng, địa vị Tiêu Thiểu Giác ngày sau ở trong triều lập tức nước lên thì thuyền lên, vì vậy trong lòng Tiêu Thiểu Giác cũng có mấy phần kích động.
Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ cũng đi lên nói cám ơn, rộn ràng một phen, Phương tỷ nhi vẫn la hét muốn “Lục ca ca”, trưởng công chúa liền cảm thấy cực kỳ hứng thú với Vinh ca nhi, bảo Vinh ca nhi đến trước mặt.
“Bái kiến trưởng công chúa!” Vinh ca non nớt gọi, đừng thấy tuổi còn nhỏ, gặp trưởng công chúa cũng không luống cuống, hành lễ cho trưởng công chúa cũng có hình có dạng.
Trưởng công chúa thấy tiểu bàn tử này giương một đôi mắt to đen lúng liếng, mập thì mập một chút, nhưng hết sức đáng yêu, trưởng công chúa mềm thanh âm nói: “Nghe nói, là ngươi cứu Phương tỷ nhi nhà chúng ta?”
Vinh ca nhi lập tức vội khoát tay: “Không phải là ta, không phải là ta, là đại ca ca.” Vinh ca nhi đưa tay chỉ vào Tiêu Thiểu Giác.
Trưởng công chúa thấy hắn không tham công không mạo nhận công, càng thích Vinh ca nhi, liền tinh tế hỏi chuyện bọn hắn bị nhốt ở trong hầm, Phương tỷ nhi nói không rõ lắm, Vinh ca nhi lớn hơn nàng một chút, lại nói được rất rõ ràng. Thì ra là hai hài tử bị giam vào trong hầm, ban đầu nhóm mẹ mìn đều không phái người trông chừng, trong hầm liền chỉ có hai người Vinh ca nhi và Phương tỷ nhi. Cũng không có người nhớ đưa một ít thức ăn cho hai đứa bé.
Hầm rất tối, Phương tỷ nhi vừa sợ vừa đói, sợ tới mức khóc lên. Vinh ca nhi thấy có một tiểu muội muội ở cùng hắn, nhất thời nổi lên lòng bảo vệ, vừa ôn nhu an ủi nàng, vừa lấy ra hạt dẻ rang đường, bánh mứt táo trong hà bao cho Phương tỷ nhi ăn, trong hà bao của cật hóa, đương nhiên toàn là đồ ăn.
Phương tỷ nhi khóc một trận, bị mùi thơm của hạt dẻ rang đường hấp dẫn, cũng ngừng khóc. Hai tiểu hài tử ở trong hầm tối tăm ngây người mấy canh giờ, nếu không có Vinh ca nhi khích lệ, Phương tỷ nhi đã sớm hỏng mất.
Nghe Vinh ca nhi nói xong những điều này ngay cả ngay cả trưởng công chúa cũng có chút động dung, nàng đưa thay sờ cái đầu nhỏ của Vinh ca nhi, “Hài tử ngoan, ngươi là người tốt, lần này may mà có ngươi.” Nàng hiểu rõ tính tình của tôn nữ, tôn nữ trời sinh cẩn thận nhát gan, nếu không có Vinh ca nhi, tôn nữ còn không biết sợ thành thế nào đâu?
Nàng tháo xuống một khối ngọc bội bên hông, đích thân đeo lên người Vinh ca nhi, “Khối ngọc bội này, Bổn cung tặng cho ngươi, cám ơn ngươi chiếu cố cho Phương tỷ nhi lúc ở trong hầm.”
Mấy người Tiêu Thiểu Giác, Tam công chúa, Thanh Hà quận chúa đều kinh hãi.
Khối ngọc bội này lớn bằng lòng bài tay, chính là ngọc Hòa Điền chính tông, ôn nhuận xanh biếc, vô cùng quý giá, cả khối ngọc Hòa Điền lớn như vậy, đương nhiên là trân quý vạn phần. Huống chi khối ngọc bội này trưởng công chúa đeo đã mấy chục năm, trở thành màu xanh biếc, lại càng càng trân quý.
Trưởng công chúa vẫn mang ở bên người, có thể thấy được sự yêu thích của nàng đối với khối ngọc bội này.
Kỷ thị cũng là người biết phân biệt tốt xấu, từ chối: “Ngọc bội kia quá mức quý trọng, Vinh ca nhi vẫn còn con nít, ban thưởng thế này quá mức quý trọng.”
Có thể bởi vì Kỷ thị là mẫu thân của Vinh ca nhi, trưởng công chúa cũng khách khí với nàng, nói: “Chỉ là một khối ngọc bội thôi, tính là cái gì? Ở trong lòng Bổn cung, ngoại tôn nữ của Bổn cung so với những vật ngoại thân này quý trọng gấp trăm lần, Vinh ca nhi có đại ân với Phương tỷ nhi, đồ vật quý trọng hơn nữa vẫn được.”
Kỷ thị không dám từ chối nữa, sợ chọc giận vị Lão phu nhân này, lúc này mới mang theo Vinh ca nhi quỳ xuống tạ ơn.
Nói thêm vài câu, trưởng công chúa lớn tuổi, cảm giác có chút mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ. Mọi người Lục gia cũng cáo từ theo, Tiêu Thiểu Giác bên này còn có công vụ, cũng không ở lâu, đám đông tiễn ra sân.
Ra khỏi tiểu viện, lại xảy ra một chuyện thú vị, Phương tỷ nhi lôi kéo tay của Vinh ca nhi, chết sống không chịu để hắn đi, thẳng đến khi Vinh ca nhi liên tục đảm bảo, sau này nhất định đến Hàn Quốc công phủ thăm Phương tỷ nhi, nàng mới lưu luyến không rời buông tay.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Thiểu Giác hoàn thành việc lớn, thiếu niên hoàng tử mười sáu tuổi bắt đầu biểu hiện tác phong nhanh chóng mạnh mẽ và sắc bén, “Thà rằng bắt sai một ngàn, không thể buông tha một người”, trở thành danh ngôn của hắn, dưới sự dẫn dắt của hắn, Cẩm Y vệ bắt người khắp nơi, toàn bộ kinh thành bị bao phủ bên trong một mảnh màu trắng khủng bố.
Trong lúc nhất thời người người nói đến Cẩm Y vệ đều biến sắc, thế lực Cẩm Y vệ tăng mạnh. Bởi vì bắt quá nhiều người, trong chiếu ngục kín người hết chỗ, hộ bộ và Đại Lý tự đành phải mở Thiên Lao, tiếp nhận tội phạm.
Tiêu Thiểu Giác đột kích thẩm vấn, cuối cùng đào ra hơn bốn trăm giáo đồ Thiên Lý giáo, Tiêu Thiểu Giác sau khi xin chỉ thị của hoàng đế, tìm một ngày hoàng đạo, tại cửa chợ thi pháp hơn bốn trăm người này ngay tại chỗ.
Nghe nói ngày đó cửa chợ máu chảy thành sông, đao của đao phủ chém gãy cả cán đao. Trong lúc nhất thời danh tiếng Ma vương giết người của Tiêu Thiểu Giác danh vọng lan xa, tên của hắn có thể làm trẻ con ngừng khóc.
Lục Thanh Lam tuy là nữ tử khuê các, lại vẫn nghe nói “Sự tích huy hoàng” của Tiêu Thiểu Giác. Nàng biết ngoài Trữ vương, Lỗ vương, đại thế lực thứ ba trong các hoàng tử sắp vùng dậy. Đời trước Tiêu Thiểu Giác cũng vì lần cứu giá này, mượn cơ hội hoàn thành đại án “Thiên Lý giáo”, vì vậy vững vàng nắm giữ Cẩm Y vệ trong tay, hoàng thượng thuận nước để hắn làm thủ lĩnh Cẩm Y vệ. Quyền thế ngập trời của hắn về sau, đều coi đây là bước khởi đầu, chẳng qua không biết là sau khi nàng trọng sinh thay đổi quá nhiều, ở kiếp trước thời gian Tiêu Thiểu Giác cứu giá cũng không phải là tết Nguyên Tiêu, nếu không đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không cùng Tam công chúa đi ra ngoài tại cái thời điểm quỷ như vậy, còn suýt chút nữa đánh mất Vinh ca nhi.
Lúc lòng Lục Thanh Lam đang cảm thán, Gia Hòa đế đang ở Kiến Thủy điện xem tấu chương của Tiêu Thiểu Giác viết cho mình, trong tấu chương kể rõ cặn kẽ cả quá trình phá án của hắn.
Hoàng đế sau khi xem xong, đem phần tấu chương kia đặt ở trên bàn trầm ngâm một lúc lâu.
Gia Hòa đế bỗng nhiên nói: “Trương Tú, ngươi là nội tướng, phong tấu chương này của lão Cửu ngươi thấy sao?”
Trương Tú đứng ở phía sau Gia Hòa đế trong bóng tối, ánh nến chiếu không tới, không có chút nào cảm giác tồn tại. Lần trước hắn bởi vì phong hàn không cùng hoàng thượng đi ngắm đèn, ngược lại nhặt trở về được một mạng.
Nghe hoàng đế triệu hoán, Trương Tú mới lên trước một bước, kính cẩn nói: “Lão nô kiến thức nông cạn, quốc gia đại sự như vậy, lão nô nào có kiến giải gì?”
Gia Hòa đế hừ một tiếng nói: “Các ngươi một người hai người, đều dùng mánh lới trước mặt trẫm!”
Trán Trương Tú nhất thời đổ mồ hôi, quỳ xuống nói: “Lão nô không dám!”
Hoàng đế nhìn thoáng qua lão thái giám trung thành quỳ gối dưới thư án, giọng nói hòa hoãn không ít, “Nhìn chút tiền đồ này của ngươi xem, trẫm còn chưa nói một câu, ngươi liền bị hù dọa thành như vậy? Mau dậy đi!”
Trương Tú lúc này mới bò dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán. Gia Hòa đế bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Hạ Tùng thế nào rồi?”
Thân thể Trương Tú lại run lên, khó khăn nói: “Hạ Tùng hôm qua đã... đã tự vẫn tại Đông Hán!” Thì ra là tết Nguyên Tiêu hôm đó hoàng đế bị hành thích, người Thiên Lý giáo biết rõ hành tung của hoàng đế lòng bàn tay, hoàng đế hoài nghi là nội ứng để lộ hành tung của hắn, giao cho Tiêu Thiểu Giác đi thăm dò, cuối cùng đột nhiên điều tra ra, nội quỷ đúng là một vị đại đương đầu của Đông Hán, hắn vốn là một tiểu thái giám hầu hạ Trương Tú, Trương Tú cất nhắc hắn đến Đông Hán, người này lại bị Thiên Lý giáo mê hoặc, bí mật gia nhập Thiên Lý giáo, hơn nữa cung cấp manh mối hoàng đế cải trang xuất hành cho Thiên Lý giáo.
Lúc này mới có lần ám sát bố trí tinh vi đó.
Tên nội ứng kia và Hạ Tùng có quan hệ dây nhợ lằng nhằng, Hạ Tùng đương nhiên cũng khó mà tẩy sạch hiềm nghi, Tiêu Thiểu Giác sau khi xin chỉ thị đã bắt Hạ Tùng vào chiếu ngục, Hạ Tùng ở trong triều đình, trừ Trương Tú là nhân vật số hai, dậm chân một cái kinh thành cũng phải run rẩy. Đại nhân vật như vậy, Tiêu Thiểu Giác lại không chút khách khí nào với hắn, đợi Hạ Tùng trở lại Đông Hán, nghe nói trên người ngay cả một khối da đầy đủ cũng không còn, buổi tối hôm đó liền tự vẫn bỏ mình.
Hạ Tùng ở trong triều đình vẫn ham muốn địa vị thái giám chưởng ấn ti lễ giám của Trương Tú, Trương Tú vốn hết sức chán ghét hắn, thế nhưng hắn thật sự chết rồi, hơn nữa chết thê thảm như vậy, Trương Tú lại có một loại cảm giác phiền muộn xót thương đồng loại.
“Đã chết ư?” Gia Hòa đế cũng có chút giật mình. Lập tức nói: “Tên hoạn quan đáng chết này chết hay lắm!”
Trương Tú cũng chấn động toàn thân, hoàng đế đúng là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Hạ Tùng, nếu không cũng sẽ không để Tiêu Thiểu Giác tra hỏi hắn. Hoàng đế ngay cả người đi theo hắn hơn hai mươi năm cũng không yên lòng, trong triều lại có mấy người hắn chân chính tín nhiệm?
Hoàng đế tựa hồ nhìn thấu rồi tâm tư của hắn, chậm rãi nói: “Trương Tú, ngươi cảm thấy Hạ Tùng rốt cuộc có tiết lộ hành tung của trẫm ra không, nếu không một đương đầu của Đông Hán, cách trẫm xa vạn dặm, làm sao có thể có đủ chính xác hành tung của trẫm? Ngươi nói thật đi.”
Trương Tú chỉ cảm thấy phía sau lưng trong khoảnh khắc ra một tầng mồ hôi lạnh, dinh dính nhơn nhớt hết sức khó chịu, hắn chợt quỳ xuống nói: “Chủ tử, chủ tử nói Hạ Tùng tranh quyền đoạt thế, tham quan hối lộ, lão nô đều tin tưởng, nhưng đánh chết lão nô, lão nô cũng không tin hắn làm ra chuyện bán đứng chủ tử. Chúng ta đều là con chó bên cạnh chủ tử, chủ tử bảo chúng ta đi bên nào liền đi chỗ đó, bảo chúng ta cắn người nào liền cắn người đó. Nhưng dù thế nào, lòng trung tâm đối với chủ tử đều là đứng đầu, lúc nào cũng không dám quên điểm này.”
Hoàng đế nghe lời này suy tư chốc lát, rốt cục cũng gật đầu theo, “Hạ Tùng đi theo trẫm cũng đã hơn hai mươi năm, mặc dù không lâu như ngươi, nhưng tóm lại đã hầu hạ trẫm một thời gian. Hắn mượn chiêu bài (thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu) của trẫm làm xằng làm bậy bên ngoài, những chuyện này trẫm thật ra cũng biết, chẳng qua trẫm tin hắn luôn trung với trẫm, hắn hại trẫm đối với hắn cũng không có lợi.” Dừng một chút, Hoàng đế nói: “Hắn chết thê thảm, lại không có đời sau, ngươi đi xem hắn một chút, mua một bộ quan tài thượng hạng, cho hắn an nghỉ đi.”
Trương Tú cuống quít dập đầu nói: “Tạ ơn thiên ân của hoàng thượng.”
Hoàng đế khoát tay, bảo hắn. “Ngươi còn chưa nói phần sổ con này của lão Cửu đâu, ngươi là thái giám chưởng ấn ti lễ giám, tấu chương của hắn ngươi không xem qua, sao đến được trong tay trẫm.”
Trương Tú hiểu được tình huống bây giờ hắn không thể không phát biểu ý kiến, đành phải nói: “Cửu điện hạ nhanh nhẹn quyết đoán, tài hoa xuất chúng, trong các vị hoàng tử, cũng là siêu quần bạt tụy. Chẳng qua...” Đúng quả thật là siêu quần bạt tụy, thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể vững vàng khống chế Cẩm Y Vệ trong tay, cho dù là Đại hoàng tử Nhị hoàng tử, sợ cũng làm không được.
Hoàng đế nhíu mày: “Chẳng qua cái gì?”
Trương Tú nổi lên dũng khí nói: “Chẳng qua Cửu điện hạ... Tựa hồ làm việc quá sắc bén.” Nói đúng ra là hắn xuất thủ quá ác, vừa ra tay liền chém bốn trăm cái đầu, đây cũng không phải là đại thủ bút người nào cũng có thể làm được.
Gia Hòa đế ha hả cười nói: “Ngươi có biết, hôm nay trưởng tỷ đến tìm trẫm là vì cái gì không?”
Hôm nay Trần quốc trưởng công chúa tới tìm hoàng đế, chẳng qua hoàng đế đuổi tất cả toàn bộ người hầu hạ ra ngoài, Trương Tú cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế nói: “Trưởng tỷ khuyên trẫm giao Cẩm Y Vệ cho lão Cửu nắm giữ.”
“Trưởng công chúa là ủng hộ Cửu điện hạ sao?” Trương Tú có chút nghẹn họng. Trưởng công chúa rất ít lên tiếng trên triều, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không hiểu những thứ này, Gia Hòa đế từng nói với người khác, trưởng công chúa nếu là nam tử, làm các lão nội các cũng không có vấn đề gì.
Nàng càng lên tiếng ít, hoàng đế càng không tiện không cho nàng mặt mũi. Hoàng đế thở dài nói: “Mẫn Anh Đạt vừa chết, vốn cho trẫm một vấn đề khó khăn không nhỏ, hiện giờ Hạ Tùng cũng chết, ài...” Cẩm Y Vệ và Đông Hán này cũng không phải chuyện đùa, là hai cây đao sắc bén nhất trong tay hoàng đế, không giao cho người hắn tín nhiệm nhất, hoàng đế cũng ngủ không yên.
Nói tới đây, thật ra Trương Tú mơ hồ có chút hiểu được, hoàng đế đã hạ quyết tâm.
Quả nhiên hoàng đế nói: “Thôi, dù sao lão Cửu đã cứu trẫm hai lần, công lao lớn như vậy không thể không thưởng. Ngươi đi xuống truyền chỉ, bảo cẩm y Vệ bắc trấn phủ để Âu Dương Bình tạm thay chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, bảo hắn phàm có đại sự, đều phải xin chỉ thị của lão Cửu mới quyết định.”
Ý tứ của những lời này phiên dịch ra, chính là Âu Dương Bình làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này chỉ là con rối, người chân chính chưởng quản Cẩm y vệ là cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác. Bởi vì từ khi Đại Tề lập quốc tới nay, còn chưa từng có tiền lệ hoàng tử nắm giữ Cẩm Y Vệ, cho nên hoàng đế mới đi một chiêu đường vòng cứu quốc.
Phía sau cùng là hai đứa bé đi theo, một là nam hài bảy tám tuổi vô cùng bẩn thỉu, chính là Vinh ca nhi, một là tiểu cô nương năm sáu tuổi, mặc tiểu áo tơ tằm hồng nhạt của người quyền quý, bộ dạng trắng trẻo, hết sức xinh đẹp.
Lục Thanh Lam trông thấy Vinh ca nhi kích động vạn phần, lúc này hét to: “Vinh ca nhi.” Kích động thì kích động, nàng vẫn đứng tại chỗ không dám làm loạn.
Vinh ca nhi ở trong hầm vẫn hết sức kiên cường, nhìn thấy tỷ tỷ trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Lúc này Cẩm Y Vệ đã vây quanh, mấy chục cung tên khẽ giơ lên, hàn quang của mũi tên mơ hồ chĩa vào chỗ hiểm của sáu mẹ mìn.
Cầm đầu chính là một mẹ mìn cực kỳ hung ác, lớn tiếng nói với Tiêu Thiểu Giác: “Ngươi đây là ý gì, bảo bọn họ thả cung tên xuống?”
Trên cổ Tiêu Thiểu Giác đặt một thanh cương đao, nhưng thần sắc bình tĩnh; “Bổn điện hạ đã làm con tin của các ngươi, ngươi thả hai đứa bé ra trước, ta đương nhiên kêu bọn họ bỏ vũ khí xuống.”
Tên mẹ mìn đầu lĩnh kia cảm thấy có Tiêu Thiểu Giác trong tay đã hết sức chắc chắn, vì thế lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đừng chơi đùa gì với lão tử, mấy cái mạng tiện của bọn ông mày đây không đáng tiền, nhưng ngươi chính là hoàng tử kim tôn ngọc quý.”
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Bổn điện hạ chưa từng nói không giữ lời.”
Người nọ cười ha ha: “Rất tốt! Thả hai vật nhỏ kia cho ta.” Bên này hai đại hán chợt lóe qua bên cạnh, tiểu cô nương mặc tiểu áo tơ tằm kia còn chưa hiểu gì, Vinh ca nhi đã kéo tay nhỏ bé của nàng, “Chúng ta chạy mau.” Chân ngắn bình bịch chạy qua.
Vinh ca nhi chạy đến trước mặt Lục Thanh Lam, ôm cánh tay của nàng, lúc này mới oa một tiếng khóc lên: “Lục tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc tới rồi, Vinh ca nhi sợ.”
Lục Thanh Lam một tay ôm Vinh ca nhi vào trong ngực thật chặt, nước mắt cũng rơi theo. “Tỷ tỷ ở đây, Vinh ca nhi đừng sợ.” Mất mà được lại, là khó có được nhất.
Tiểu cô nương kia vẫn đi theo Vinh ca nhi, thấy Vinh ca nhi khóc, nàng cũng “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn vết đen vết xám, nhìn không ra cái dạng gì, bị nước mắt rửa trôi như vậy, ngược lại nhìn càng thêm rõ ràng.
Tam công chúa đột nhiên “Ồ” một tiếng: “Ngươi không phải là ngoại tôn nữ bảo bối Phòng Phương của trưởng công chúa ư, ta là Tam di của ngươi a.”
Trưởng công chúa trong miệng Tam công chúa chính là Trần quốc trưởng công chúa, là tỷ tỷ ruột của Gia Hòa đế, năm đó Thái hậu sinh hạ hai tỷ đệ bọn họ, Trần quốc trưởng công chúa lại ra sức trong quá trình Gia Hòa đế cướp đại vị, cho nên hắn vừa đăng cơ, liền phong tỷ tỷ của mình làm Trần quốc Trưởng công chúa, ngàn hộ thực ấp, có thể thấy được sự kính trọng của hoàng đế đối với vị bào tỷ này.
Trần quốc trưởng công chúa ở trong tất cả thành viên của hoàng thất, trừ Thái hậu ra là người tôn quý nhất, lời nàng nói ra hoàng đế không thể không nghe, bởi vậy địa vị ở trong triều cực kỳ tôn kính. Chẳng qua địa vị trưởng công chúa tôn kính như vậy, về hôn sự lại biến đổi bất ngờ, trước sau từng gả ba lần, trượng phu đầu tiên chỉ mới hai mươi liền bệnh chết, trượng phu thứ hai thành thân không quá nửa năm liền hòa ly cùng trưởng công chúa, trượng phu thứ ba và nàng, nàng sinh hạ một nữ nhi, chính là Thanh Hà quận chúa.
Trưởng công chúa hỉ có một hài tử như vậy, đương nhiên bằng mọi cách sủng ái Thanh Hà quận chúa, Thanh Hà quận chúa sau khi lớn lên, gả cho thế tử Hàn Quốc công Phòng Thành Lễ làm vợ, Phòng Phương chính là đích trưởng nữ của Thanh Hà quận chúa.
Phương tỷ nhi từng tiến cung, Tam công chúa còn mang nàng cùng đi Thái Dịch trì cho cá ăn, lúc này nàng mới kêu một tiếng: “Tam di”, ôm cánh tay của Tam công chúa khóc lớn lên.
Tam công chúa nói: “Sao ngươi cũng bị mẹ mìn lừa, cô cô và nương ngươi không biết sẽ lo lắng bao nhiêu?” Phương tỷ nhi là hài tử đầu tiên của Thanh Hà quận chúa, được trưởng công chúa sủng ái vô cùng.
Bên này đang nói chuyện, Tiêu Thiểu Giác bên kia lại xảy ra chuyện.
Đầu lĩnh mẹ mìn kia nói: “Người chúng ta đã thả theo yêu cầu của ngươi, có phải ngươi cũng nên thả mấy huynh đệ chúng ta rồi hay không. Chúng ta cũng không biết vị tiểu công tử và tiểu thư này lai lịch lớn như vậy, ngài đại nhân đại lượng, khẽ tay tha cho mấy cái mạng chó của chúng ta a.”
Mấy người bọn hắn đều là dân liều mạng, nhưng cho tới bây giờ không ngờ có thể liên quan đến hoàng tử, ở trong hầm, bọn họ dùng hai hài tử uy hiếp, muốn xin Tiêu Thiểu Giác thả cho bọn họ chạy trốn, Tiêu Thiểu Giác vậy mà nguyện ý dùng bản thân làm con tin, để hắn thả hai đứa bé trước.
Thân phận Tiêu Thiểu Giác tôn quý như vậy, đương nhiên bắt được hắn càng thêm đảm bảo, cho nên nhóm mẹ mìn vốn cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, chỉ là bọn hắn cũng biết đắc tội một hoàng tử là như thế nào, âm thầm quyết định, lần này một khi thoát nạn, lập tức mai danh ẩn tích chạy khỏi kinh sư, không trở lại nữa.
Tiêu Thiểu Giác nghe bọn hắn nói như vậy, đột nhiên nở nụ cười lạnh, “Các ngươi nghĩ đến cũng thật đẹp. Ta chỉ đáp ứng làm con tin của các ngươi, lúc nào đáp ứng tha cho các ngươi rời đi?”
Mặt đầu lĩnh mẹ mìn kia liền biến sắc: “Ngươi, ngươi có ý gì?”
Tiêu Thiểu Giác dù bận vẫn ung dung nói: “Ta không có ý gì, ta chính là muốn mấy cái mạng chó của các ngươi mà thôi.” Trong mắt của hắn đột nhiên tuôn ra một đạo tinh quang, hán tử dùng đao để ở trên cổ hắn vừa tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, liền cảm thấy đầu óc mê muội, Tiêu Thiểu Giác nhân cơ hội quay đầu lui lại, giơ chân lên đạp người nọ ngã trên mặt đất, sau đó cơ hồ cùng một lúc, hai tay chuyển một cái, đã vùng thoát khỏi hai đại hán kiềm chế hắn.
Một chuỗi động tác cái này nước chảy mây trôi, đợi nhóm mẹ mìn kịp phản ứng, Tiêu Thiểu Giác đã thoát nạn. Hắn dám đem mình làm con tin, đương nhiên là nắm chắc cách thoát nạn tuyệt đối.
“Ngươi lừa chúng ta!” Đầu lĩnh kia vốn xuất thân là giang dương đại đạo, công phu không tệ, rút dao găm ra chém về phía Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác mới vừa mới sử dụng bí thuật Hạ tộc thoát khỏi cương đao đặt trên cổ, hắn lại quên một chuyện, bí thuật Hạ tộc kia cực kỳ hao tổn tinh lực thể lực, hắn trốn ra khỏi Thái Bạch lâu tìm viện binh, rồi an bài Cẩm Y vệ bắt yêu nhân Thiên Lý giáo, vẫn luôn làm liên tục, chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, thân mình đã rất hư nhược, mạnh mẽ thi hành bí thuật như vậy, hậu quả chính là mặc dù có thể thoát hiểm, trong đầu cũng đau đớn một trận.
Lông mày xinh đẹp của hắn cau lại, tay vịn trán, cũng không chú ý tới một đao của đầu lĩnh mẹ mìn chém tới. Mọi người không khỏi cùng kinh hãi kêu lên.
Lục Thanh Lam cũng đang chú ý Tiêu Thiểu Giác bên này, thấy đầu lĩnh mẹ mìn bổ một đao về phía đầu của hắn, nhưng hắn lại không biết trốn tránh, trong lòng giật mình, kinh hô một tiếng: “Mau tránh ra!”
Rất kỳ quái, cảnh báo của đám người Vệ Bân Tiêu, Thiểu Giác cũng không nghe được, duy chỉ có một tiếng kêu này của Lục Thanh Lam âm điệu cao nhất nghe được nhất thanh nhị sở. Tiêu Thiểu Giác quyết đoán kịp thời, nghiêng mạnh thân mình một cái, đầu lĩnh mẹ mìn ôm hận không thể một đao chẻ hắn thành hai nửa, nhưng vẫn lưu lại một đường vết thương thật dài trên cánh tay phải của hắn.
Tiêu Thiểu Giác đã phản ứng lại, võ công của hắn há một đầu lĩnh mẹ mìn có thể so sánh, hắn túm lấy cương đao của thủ lĩnh mẹ mìn, lật chuyển sống đao đâm vào ngực của hắn, đầu lĩnh mẹ mìn kêu một tiếng thảm thiết, té ngã trên đất. Lúc này mấy người Vệ Bân và Cẩm Y vệ cũng đã kịp phản ứng, một loạt xông lên, khống chế toàn bộ năm mẹ mìn còn lại.
Tam công chúa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy giết người, bị sợ kinh hô một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Lục Thanh Lam cũng buồn nôn, chẳng qua biểu hiện của nàng khá hơn Tam công chúa. Chỉ lấy tay phủ trên mắt Vinh ca nhi, nói: “Đừng nhìn!”
Vinh ca nhi mặc dù chỉ có bảy tuổi, nhưng kiên cường hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều, hắn đẩy tay Lục Thanh Lam ra, chân ngắn bình bịch chạy đến trước mặt Tiêu Thiểu Giác, “Đại ca ca ngươi bị thương.” Trong giọng nói tràn đầy ân cần.
Tiêu Thiểu Giác lúc trước cứu hắn một mạng, trong lòng Vinh ca nhi vốn có cảm kích, cộng thêm một loạt sự kiện của hắn vừa rồi biểu hiện ra khí khái anh hùng, càng làm cho Vinh ca nhi sùng bái đến vô cùng, Vinh ca nhi gặp hắn mấy lần, nhưng bởi vì hắn vẫn lạnh băng không dễ gần, vốn không có cảm giác gì với hắn. Nhưng hiện tại đã khác, Tiêu Thiểu Giác cứu hắn, ở trong lòng của hắn Tiêu Thiểu Giác đã bay lên đến địa vị có thể sánh vai cùng bào huynh Lục Văn Đình.
Vệ Bân vừa lúc đi tới xin chỉ thị Tiêu Thiểu Giác nên xử trí những mẹ mìn bị bắt này như thế nào, vừa rồi đầu lĩnh mẹ mìn đã bị Tiêu Thiểu Giác giết chết, còn dư lại năm người, có hai bị giết chết tại chỗ, còn dư lại ba người sống. Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút nói: “Sai người đem bọn họ đến Thuận Thiên Phủ.” Vinh ca nhi và Phương tỷ nhi đã được cứu ra, Thuận Thiên Phủ thẩm vấn những mẹ mìn này như thế nào, hắn cũng lười quan tâm.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một tiểu bàn tử tròn vo đang mở mắt to ướt nhẹp, mặt đầy sùng bái nhìn hắn. Hắn không khỏi nhớ tới bộ dạng Lục Thanh Lam khi còn bé, cũng mập ục ục hết sức khả ái, ánh mắt thoáng cái liền nhu hòa vài phần.
Hắn liền sờ sờ đầu của tiểu bàn tử: “Ngươi rất dũng cảm, tốt lắm!” Hắn cũng không nói dối, lúc hắn đi xuống, hai đứa bé ở trong tay mẹ mìn, tiểu cô nương khóc đến tắc tiếng nghẹt thở, là Vinh ca nhi một mực bên cạnh chiếu cố nàng, an ủi nàng mới không làm cho nàng sụp đổ. Tiểu tử này mới bảy tuổi, trong loại hoàn cảnh này còn có thể giữ vững bình tĩnh, tương lai còn dài nhất định không phải nhân vật bình thường. Mấy hài tử Nhị phòng từng người từng người, đều không phải là hạng người bình thường.
Vinh ca nhi thấy anh hùng trong suy nghĩ khen ngợi mình, cao hứng hai con mắt đều sáng lên, lôi kéo tay của Tiêu Thiểu Giác liền đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, như hiến vật quý nói với Lục Thanh Lam: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, may mắn mà có Đại ca ca cứu đệ, tỷ phải cám ơn đại ca ca.”
Lục Thanh Lam nghe hắn xưng hô chẳng ra cái gì cả, thấy Tiêu Thiểu Giác cũng không sửa đúng cho hắn, cảm giác hơi có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác lúc hướng về phía Vinh ca nhi hết sức nhu hòa, nhưng cùng nàng bốn mắt gặp nhau, ánh mắt liền lãnh đạm đi một ít.
Lục Thanh Lam lúc trước là bảy phần phòng bị, ba phần xa cách đối với Tiêu Thiểu Giác, ngoại trừ bởi vì thân phận kiếp trước của hai người xấu hổ ngoài ra hơn phân nửa là tính tình của Tiêu Thiểu Giác âm tình bất định khó nắm bắt làm nàng tránh không kịp. Nhưng lần này Tiêu Thiểu Giác trước cứu mạng mình, sau lại cứu mạng Vinh ca nhi, đều là dưới tình huống mành chỉ treo chuông, nhất là một khắc vừa rồi đao trong tay mẹ mìn sắp chém xuống kia, lòng của nàng tóm thật chặt, hoảng sợ, đau lòng, lo lắng, tuyệt không chỉ là tình cảm đối với ân nhân cứu mạng.
Cảm thụ trong lòng Lục Thanh Lam hết sức phức tạp, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng ta vẫn muốn tạ ơn ngươi!”
Tiêu Thiểu Giác vẫn giả bộ lạnh lùng, vừa rồi Lục Thanh Lam hô to một tiếng mau tránh ra khiến lòng hắn khẽ động, giờ phút này cũng có chút nhịn không được, biểu tình trên mặt nhu hòa xuống.
Đoàn người vào nhà nghỉ ngơi.
Nàng nhìn thoáng qua cánh tay phải của Tiêu Thiểu Giác, thấy vết thương đầm đìa máu tươi, đến hiện tại còn chưa kịp băng bó, trong lòng cũng đau xót theo, không duyên cớ mà mềm lòng. Vừa lúc Vệ Bân cầm băng gạc và thuốc trị thương đi tới. Vốn quân y muốn băng bó cho hắn, nhưng Tiêu Thiểu Giác quái dị, không muốn để cho người khác gần người, liền đuổi quân y ra.
Vệ Bân băng bó cho hắn, Lục Thanh Lam thấy một mình hắn bận không thở nổi, có chút được cái này mất cái kia, chân mày Tiêu Thiểu Giác cau lại, có lẽ là hơi đau. Nàng suy nghĩ một chút bước lên, nói Tiêu Thiểu Giác: “Để ta tới hỗ trợ đi.”
Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt để lộ vui mừng trong lòng hắn.
Lục Thanh Lam vốn chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn, thấy vết thương của hắn rất sâu, thì ra trên cánh tay phải của hắn lúc đầu đã có một chỗ trúng tên, cũng chưa băng bó tốt, vừa rồi bởi vì dùng sức quá mạnh, chỗ trúng tên kia đã bị vỡ ra, đang rỉ máu ra ngoài, Lục Thanh Lam liền mở chỗ băng gạc kia ra, tỉ mỉ nghiêm túc xoa thuốc mỡ cho hắn, sau đó lại cẩn thận quấn lại cho hắn.
Lục Thanh Lam chưa từng hầu hạ người khác, thủ pháp khó tránh khỏi có chút không quen, có mấy lần chạm vào vết thương của Tiêu Thiểu Giác, rất đau. Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dạng nàng chăm chú mà thành kính, rất cẩn thận, nhất thời cảm thấy cho dù đau hơn nữa cũng có thể chịu được.
Nhất là ngón tay lạnh như băng của nàng chạm vào trên cánh tay hắn, cảm giác tê tê giống như bị chạm điện, Tiêu Thiểu Giác vậy mà nổi lên một loại ý nghĩ hi vọng bị nhiều thêm vài chỗ, để nàng vĩnh viễn băng bó không xong. Sau đó chính hắn cũng tự phỉ nhổ mình biến thái.
Tiêu Thiểu Giác vẫn duy trì biểu hiện bình tĩnh, chẳng qua người nào cũng không có chú ý tới, thật ra tai hắn đã hơi hơi hồng.
Thật vất vả xử lý tốt miệng vết thương của hắn, Lục Thanh Lam thở ra một hơi, nói: “Cánh tay này của ngươi tổn thương càng thêm tổn thương, lộn xộn nữa, cẩn thận phế bỏ cái cánh tay này.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, thấy trong ánh mắt nàng ẩn chứa quan tâm chân thành, cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Đang định nói chuyện, liền thấy tiểu bàn tử đứng ở bên cạnh hắn lấy tay kéo áo choàng của hắn, nói: “Đại ca ca, cánh tay của ngươi còn đau không?”
Tiểu cô nương trắng ngần bên kia cũng kéo áo choàng của Tiêu Thiểu Giác, học bộ dạng Vinh ca nhi, non nớt nói: “Đại ca ca, cánh tay của ngươi còn đau không?”
Chính là Phương tỷ nhi. Có thể là bởi vì ở trong hầm Vinh ca nhi vẫn luôn an ủi nàng, nàng bây giờ cực kỳ không muốn rời xa Vinh ca nhi, Vinh ca nhi làm cái gì nàng học theo cái đấy.
Có hai tiểu khả ái thúc đẩy không khí như vậy, ngay cả Tiêu Thiểu Giác tính tình lạnh lùng như vậy, cũng không thể tự chủ mỉm cười: “Tiểu nha đầu, không phải đã nói với ngươi rồi, ta không phải là đại ca ca, phải gọi ta cữu cữu!”
Phương tỷ nhi nghiêm trang nói: “Ngươi là đại ca ca của Vinh ca ca, liền là đại ca ca của ta, ngươi chính là đại ca ca.” Lục Thanh Lam và tam công chúa đều cười theo.
Lúc này có người đi vào bẩm báo nói người Lục gia đến.
Vinh ca nhi bên này vừa có tin tức, Lục Thanh Lam liền xin Vệ Bân phái người đưa tin cho bọn Lục Văn Đình, bọn họ tới ngược lại mau.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác nghiêm chỉnh nói: “Mời vào.”
Không đến một lát, nhóm người liền vào phòng. Ngoại trừ Lục Văn Đình, Lục Thần, Kỷ thị thậm chí bao gồm Lục Hãn, Lão Hầu gia tất cả đều tới.
Mọi người thấy Vinh ca nhi bình yên vô sự, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.”Con của ta!” Kỷ thị ôm Vinh ca nhi, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Vinh ca nhi thấy mẫu thân, cũng ô ô nức nở khóc lên.
Rộn ràng một phen, Vinh ca nhi nắm tay của Kỷ thị đi tới nói: “Mẫu thân, hôm nay may mắn mà có đại ca ca cứu ta!” Liền kể lại chuyện Tiêu Thiểu Giác cứu hắn sinh động như thật.
Mọi người nghe xong, chẳng những Kỷ thị thất kinh, ngay cả mấy người Lục Kháng, Lục Hãn, Lục Thần tất cả đều cảm thấy khó có thể tin, ai có thể ngờ một thiếu niên bề ngoài lạnh lùng, khó đến gần sẽ nhiệt tình như thế, vì cứu hai đứa bé, lại không tiếc lấy thân phạm hiểm.
Kỷ thị lúc này liền quỳ xuống với Tiêu Thiểu Giác, “Điện hạ liều mình cứu tiểu nhi một mạng, không thể báo đáp, xin nhận của thần một lạy.” Tiêu Thiểu Giác khi còn bé hết sức bảo vệ Lục Thanh Lam, ấn tượng của Kỷ thị đối với hắn không tệ, thẳng cho tới hôm nay hắn cứu Vinh ca nhi, trong mắt Kỷ thị, hắn quả thực chính là một “thanh niên năm tốt”.
Lục Thần vốn rất hài lòng với biểu hiện của Tiêu Thiểu Giác ở Vạn Tuế sơn lần trước, trải qua lần này, hảo cảm lại càng tăng thêm nhiều.
Tiêu Thiểu Giác cũng không dám đùa giỡn với mẹ vợ tương lai, “Nhị phu nhân nhanh đứng dậy.” Hắn vội vàng phân phó Vệ Bân đỡ Kỷ thị lên, khách khí nói: “Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, các vị không cần phải khách khí.”
Mọi người thấy băng gạc trên cánh tay của hắn rất dày, trong lòng tự nhủ bị thương thành thế này, mà chỉ là tiện tay mà thôi ư? Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ cũng không giống tác phong nhất quán của vị này.
Đang nói chuyện, lại có người đến.
Lần này Tiêu Thiểu Giác không dám lỗ mãng, tự mình ra ngoài đón. Thì ra là Trần quốc trưởng công chúa đích thân đến.
hai vợ chồng Thanh Hà quận chúa mang nữ nhi bảo bối đi ra ngoài ngắm đèn, kết quả lạc mất nữ nhi, hai người lúc ấy nôn nóng, vừa phái người tìm kiếm khắp nơi, vừa phi ngựa đến phủ trưởng công chúa báo tin. Trưởng công chúa nghe nói tôn nữ bảo bối mất tích, tim mật đều muốn vỡ ra, lúc này liền tự mình dẫn người tới.
Kết quả vừa tới phố Trường Ninh, Tiêu Thiểu Giác cũng đã phái người báo cho vợ chồng Thanh Hà quận chúa, nói là đã được mình tìm thấy hài tử. Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ lúc này mới phụng bồi trưởng công chúa cùng nhau tới đây.
Phái đoàn cùng Trưởng công chúa xuất hành cũng không nhỏ, mọi người vào trong viện, liền thấy một nhóm người hối hả, phía trước là một quý phụ nhân ung dung cao quý, tuổi trên năm mươi, thoạt nhìn tựa như chỉ hơn bốn mươi tuổi. Nàng mặc y phục bách điểu triêu phượng, tráng lệ vô cùng, trên người có một loại khí tràng bức người bén nhọn, tuyệt không phải loại công chúa bình thường có thể sánh ngang.
Mọi người còn chưa kịp tiến lên hành lễ, Phương tỷ nhi đã chạy ra, thoáng cái lao vào trong ngực trưởng công chúa: “Ngoại tổ mẫu...” Tiểu cô nương nhẫn nhịn ủy khuất một ngày rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức khóc lên. Trưởng công chúa ôm chặt Phương tỷ nhi cũng nhịn không được hốc mắt hơi hồng, nàng đời này mọi chuyện như ý, duy chỉ có con nối dõi khó khăn, chỉ được một nữ nhi, cho nên ngoại tôn nữ này tựa như tâm can bảo bối của nàng.
“Bảo bối ngoan, ngoại tổ mẫu ở đây, không có chuyện gì rồi không có chuyện gì rồi!”
Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ cũng xông tới, mỗi người một câu hỏi Phương tỷ nhi, hỏi nàng làm thế nào được cứu, Phương tỷ nhi năm nay mới năm tuổi, có một số việc cũng nói không rõ ràng, chỉ nói: “Là Lục ca ca đã cứu ta.”
Nàng quay đầu lại chỉ, Trần quốc trưởng công chúa nhìn sang, Lục ca ca lại là một tiểu nam oa mập ục ục, đang núp ở trong ngực Kỷ thị, nghe thấy Phương tỷ nhi khen hắn, hắn hơi nhăn nhó.
Tính tình của Trưởng công chúa là nổi danh dữ dằn, hài tử bình thường căn bản là không vào được pháp nhãn của nàng, nhưng bởi vì Phương tỷ nhi, nàng lập tức liền thích Vinh ca nhi.
Mọi người lúc này mới tiến lên hành lễ, sau đó nghênh trưởng công chúa vào nhà, Tiêu Thiểu Giác mời trưởng công chúa thượng tọa. Tam công chúa lúc này mới đem chuyện Tiêu Thiểu Giác giải cứu hai đứa bé như thế nào kể sinh động như thật cho trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nghe được gật đầu lia lịa, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Lão Cửu, ngươi tiến bộ, rất tốt rất tốt. Hôm nay ngươi cứu mạng Phương tỷ nhi, ta nhớ phần nhân tình này của ngươi.”
Trưởng công chúa không biết quan hệ của Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, còn tưởng rằng Tiêu Thiểu Giác là cứu Phương tỷ nhi nhân tiện cứu Vinh ca nhi, nhưng không biết trên thực tế vừa vặn ngược lại.
Nhân tình của Trưởng công chúa cũng không phải dễ được như vậy, lực ảnh hưởng của nàng đối hoàng đế và Thái hậu không ai so sánh được, được một câu hứa hẹn như vậy của nàng, địa vị Tiêu Thiểu Giác ngày sau ở trong triều lập tức nước lên thì thuyền lên, vì vậy trong lòng Tiêu Thiểu Giác cũng có mấy phần kích động.
Thanh Hà quận chúa và Phòng Thành Lễ cũng đi lên nói cám ơn, rộn ràng một phen, Phương tỷ nhi vẫn la hét muốn “Lục ca ca”, trưởng công chúa liền cảm thấy cực kỳ hứng thú với Vinh ca nhi, bảo Vinh ca nhi đến trước mặt.
“Bái kiến trưởng công chúa!” Vinh ca non nớt gọi, đừng thấy tuổi còn nhỏ, gặp trưởng công chúa cũng không luống cuống, hành lễ cho trưởng công chúa cũng có hình có dạng.
Trưởng công chúa thấy tiểu bàn tử này giương một đôi mắt to đen lúng liếng, mập thì mập một chút, nhưng hết sức đáng yêu, trưởng công chúa mềm thanh âm nói: “Nghe nói, là ngươi cứu Phương tỷ nhi nhà chúng ta?”
Vinh ca nhi lập tức vội khoát tay: “Không phải là ta, không phải là ta, là đại ca ca.” Vinh ca nhi đưa tay chỉ vào Tiêu Thiểu Giác.
Trưởng công chúa thấy hắn không tham công không mạo nhận công, càng thích Vinh ca nhi, liền tinh tế hỏi chuyện bọn hắn bị nhốt ở trong hầm, Phương tỷ nhi nói không rõ lắm, Vinh ca nhi lớn hơn nàng một chút, lại nói được rất rõ ràng. Thì ra là hai hài tử bị giam vào trong hầm, ban đầu nhóm mẹ mìn đều không phái người trông chừng, trong hầm liền chỉ có hai người Vinh ca nhi và Phương tỷ nhi. Cũng không có người nhớ đưa một ít thức ăn cho hai đứa bé.
Hầm rất tối, Phương tỷ nhi vừa sợ vừa đói, sợ tới mức khóc lên. Vinh ca nhi thấy có một tiểu muội muội ở cùng hắn, nhất thời nổi lên lòng bảo vệ, vừa ôn nhu an ủi nàng, vừa lấy ra hạt dẻ rang đường, bánh mứt táo trong hà bao cho Phương tỷ nhi ăn, trong hà bao của cật hóa, đương nhiên toàn là đồ ăn.
Phương tỷ nhi khóc một trận, bị mùi thơm của hạt dẻ rang đường hấp dẫn, cũng ngừng khóc. Hai tiểu hài tử ở trong hầm tối tăm ngây người mấy canh giờ, nếu không có Vinh ca nhi khích lệ, Phương tỷ nhi đã sớm hỏng mất.
Nghe Vinh ca nhi nói xong những điều này ngay cả ngay cả trưởng công chúa cũng có chút động dung, nàng đưa thay sờ cái đầu nhỏ của Vinh ca nhi, “Hài tử ngoan, ngươi là người tốt, lần này may mà có ngươi.” Nàng hiểu rõ tính tình của tôn nữ, tôn nữ trời sinh cẩn thận nhát gan, nếu không có Vinh ca nhi, tôn nữ còn không biết sợ thành thế nào đâu?
Nàng tháo xuống một khối ngọc bội bên hông, đích thân đeo lên người Vinh ca nhi, “Khối ngọc bội này, Bổn cung tặng cho ngươi, cám ơn ngươi chiếu cố cho Phương tỷ nhi lúc ở trong hầm.”
Mấy người Tiêu Thiểu Giác, Tam công chúa, Thanh Hà quận chúa đều kinh hãi.
Khối ngọc bội này lớn bằng lòng bài tay, chính là ngọc Hòa Điền chính tông, ôn nhuận xanh biếc, vô cùng quý giá, cả khối ngọc Hòa Điền lớn như vậy, đương nhiên là trân quý vạn phần. Huống chi khối ngọc bội này trưởng công chúa đeo đã mấy chục năm, trở thành màu xanh biếc, lại càng càng trân quý.
Trưởng công chúa vẫn mang ở bên người, có thể thấy được sự yêu thích của nàng đối với khối ngọc bội này.
Kỷ thị cũng là người biết phân biệt tốt xấu, từ chối: “Ngọc bội kia quá mức quý trọng, Vinh ca nhi vẫn còn con nít, ban thưởng thế này quá mức quý trọng.”
Có thể bởi vì Kỷ thị là mẫu thân của Vinh ca nhi, trưởng công chúa cũng khách khí với nàng, nói: “Chỉ là một khối ngọc bội thôi, tính là cái gì? Ở trong lòng Bổn cung, ngoại tôn nữ của Bổn cung so với những vật ngoại thân này quý trọng gấp trăm lần, Vinh ca nhi có đại ân với Phương tỷ nhi, đồ vật quý trọng hơn nữa vẫn được.”
Kỷ thị không dám từ chối nữa, sợ chọc giận vị Lão phu nhân này, lúc này mới mang theo Vinh ca nhi quỳ xuống tạ ơn.
Nói thêm vài câu, trưởng công chúa lớn tuổi, cảm giác có chút mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ. Mọi người Lục gia cũng cáo từ theo, Tiêu Thiểu Giác bên này còn có công vụ, cũng không ở lâu, đám đông tiễn ra sân.
Ra khỏi tiểu viện, lại xảy ra một chuyện thú vị, Phương tỷ nhi lôi kéo tay của Vinh ca nhi, chết sống không chịu để hắn đi, thẳng đến khi Vinh ca nhi liên tục đảm bảo, sau này nhất định đến Hàn Quốc công phủ thăm Phương tỷ nhi, nàng mới lưu luyến không rời buông tay.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Thiểu Giác hoàn thành việc lớn, thiếu niên hoàng tử mười sáu tuổi bắt đầu biểu hiện tác phong nhanh chóng mạnh mẽ và sắc bén, “Thà rằng bắt sai một ngàn, không thể buông tha một người”, trở thành danh ngôn của hắn, dưới sự dẫn dắt của hắn, Cẩm Y vệ bắt người khắp nơi, toàn bộ kinh thành bị bao phủ bên trong một mảnh màu trắng khủng bố.
Trong lúc nhất thời người người nói đến Cẩm Y vệ đều biến sắc, thế lực Cẩm Y vệ tăng mạnh. Bởi vì bắt quá nhiều người, trong chiếu ngục kín người hết chỗ, hộ bộ và Đại Lý tự đành phải mở Thiên Lao, tiếp nhận tội phạm.
Tiêu Thiểu Giác đột kích thẩm vấn, cuối cùng đào ra hơn bốn trăm giáo đồ Thiên Lý giáo, Tiêu Thiểu Giác sau khi xin chỉ thị của hoàng đế, tìm một ngày hoàng đạo, tại cửa chợ thi pháp hơn bốn trăm người này ngay tại chỗ.
Nghe nói ngày đó cửa chợ máu chảy thành sông, đao của đao phủ chém gãy cả cán đao. Trong lúc nhất thời danh tiếng Ma vương giết người của Tiêu Thiểu Giác danh vọng lan xa, tên của hắn có thể làm trẻ con ngừng khóc.
Lục Thanh Lam tuy là nữ tử khuê các, lại vẫn nghe nói “Sự tích huy hoàng” của Tiêu Thiểu Giác. Nàng biết ngoài Trữ vương, Lỗ vương, đại thế lực thứ ba trong các hoàng tử sắp vùng dậy. Đời trước Tiêu Thiểu Giác cũng vì lần cứu giá này, mượn cơ hội hoàn thành đại án “Thiên Lý giáo”, vì vậy vững vàng nắm giữ Cẩm Y vệ trong tay, hoàng thượng thuận nước để hắn làm thủ lĩnh Cẩm Y vệ. Quyền thế ngập trời của hắn về sau, đều coi đây là bước khởi đầu, chẳng qua không biết là sau khi nàng trọng sinh thay đổi quá nhiều, ở kiếp trước thời gian Tiêu Thiểu Giác cứu giá cũng không phải là tết Nguyên Tiêu, nếu không đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không cùng Tam công chúa đi ra ngoài tại cái thời điểm quỷ như vậy, còn suýt chút nữa đánh mất Vinh ca nhi.
Lúc lòng Lục Thanh Lam đang cảm thán, Gia Hòa đế đang ở Kiến Thủy điện xem tấu chương của Tiêu Thiểu Giác viết cho mình, trong tấu chương kể rõ cặn kẽ cả quá trình phá án của hắn.
Hoàng đế sau khi xem xong, đem phần tấu chương kia đặt ở trên bàn trầm ngâm một lúc lâu.
Gia Hòa đế bỗng nhiên nói: “Trương Tú, ngươi là nội tướng, phong tấu chương này của lão Cửu ngươi thấy sao?”
Trương Tú đứng ở phía sau Gia Hòa đế trong bóng tối, ánh nến chiếu không tới, không có chút nào cảm giác tồn tại. Lần trước hắn bởi vì phong hàn không cùng hoàng thượng đi ngắm đèn, ngược lại nhặt trở về được một mạng.
Nghe hoàng đế triệu hoán, Trương Tú mới lên trước một bước, kính cẩn nói: “Lão nô kiến thức nông cạn, quốc gia đại sự như vậy, lão nô nào có kiến giải gì?”
Gia Hòa đế hừ một tiếng nói: “Các ngươi một người hai người, đều dùng mánh lới trước mặt trẫm!”
Trán Trương Tú nhất thời đổ mồ hôi, quỳ xuống nói: “Lão nô không dám!”
Hoàng đế nhìn thoáng qua lão thái giám trung thành quỳ gối dưới thư án, giọng nói hòa hoãn không ít, “Nhìn chút tiền đồ này của ngươi xem, trẫm còn chưa nói một câu, ngươi liền bị hù dọa thành như vậy? Mau dậy đi!”
Trương Tú lúc này mới bò dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán. Gia Hòa đế bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Hạ Tùng thế nào rồi?”
Thân thể Trương Tú lại run lên, khó khăn nói: “Hạ Tùng hôm qua đã... đã tự vẫn tại Đông Hán!” Thì ra là tết Nguyên Tiêu hôm đó hoàng đế bị hành thích, người Thiên Lý giáo biết rõ hành tung của hoàng đế lòng bàn tay, hoàng đế hoài nghi là nội ứng để lộ hành tung của hắn, giao cho Tiêu Thiểu Giác đi thăm dò, cuối cùng đột nhiên điều tra ra, nội quỷ đúng là một vị đại đương đầu của Đông Hán, hắn vốn là một tiểu thái giám hầu hạ Trương Tú, Trương Tú cất nhắc hắn đến Đông Hán, người này lại bị Thiên Lý giáo mê hoặc, bí mật gia nhập Thiên Lý giáo, hơn nữa cung cấp manh mối hoàng đế cải trang xuất hành cho Thiên Lý giáo.
Lúc này mới có lần ám sát bố trí tinh vi đó.
Tên nội ứng kia và Hạ Tùng có quan hệ dây nhợ lằng nhằng, Hạ Tùng đương nhiên cũng khó mà tẩy sạch hiềm nghi, Tiêu Thiểu Giác sau khi xin chỉ thị đã bắt Hạ Tùng vào chiếu ngục, Hạ Tùng ở trong triều đình, trừ Trương Tú là nhân vật số hai, dậm chân một cái kinh thành cũng phải run rẩy. Đại nhân vật như vậy, Tiêu Thiểu Giác lại không chút khách khí nào với hắn, đợi Hạ Tùng trở lại Đông Hán, nghe nói trên người ngay cả một khối da đầy đủ cũng không còn, buổi tối hôm đó liền tự vẫn bỏ mình.
Hạ Tùng ở trong triều đình vẫn ham muốn địa vị thái giám chưởng ấn ti lễ giám của Trương Tú, Trương Tú vốn hết sức chán ghét hắn, thế nhưng hắn thật sự chết rồi, hơn nữa chết thê thảm như vậy, Trương Tú lại có một loại cảm giác phiền muộn xót thương đồng loại.
“Đã chết ư?” Gia Hòa đế cũng có chút giật mình. Lập tức nói: “Tên hoạn quan đáng chết này chết hay lắm!”
Trương Tú cũng chấn động toàn thân, hoàng đế đúng là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Hạ Tùng, nếu không cũng sẽ không để Tiêu Thiểu Giác tra hỏi hắn. Hoàng đế ngay cả người đi theo hắn hơn hai mươi năm cũng không yên lòng, trong triều lại có mấy người hắn chân chính tín nhiệm?
Hoàng đế tựa hồ nhìn thấu rồi tâm tư của hắn, chậm rãi nói: “Trương Tú, ngươi cảm thấy Hạ Tùng rốt cuộc có tiết lộ hành tung của trẫm ra không, nếu không một đương đầu của Đông Hán, cách trẫm xa vạn dặm, làm sao có thể có đủ chính xác hành tung của trẫm? Ngươi nói thật đi.”
Trương Tú chỉ cảm thấy phía sau lưng trong khoảnh khắc ra một tầng mồ hôi lạnh, dinh dính nhơn nhớt hết sức khó chịu, hắn chợt quỳ xuống nói: “Chủ tử, chủ tử nói Hạ Tùng tranh quyền đoạt thế, tham quan hối lộ, lão nô đều tin tưởng, nhưng đánh chết lão nô, lão nô cũng không tin hắn làm ra chuyện bán đứng chủ tử. Chúng ta đều là con chó bên cạnh chủ tử, chủ tử bảo chúng ta đi bên nào liền đi chỗ đó, bảo chúng ta cắn người nào liền cắn người đó. Nhưng dù thế nào, lòng trung tâm đối với chủ tử đều là đứng đầu, lúc nào cũng không dám quên điểm này.”
Hoàng đế nghe lời này suy tư chốc lát, rốt cục cũng gật đầu theo, “Hạ Tùng đi theo trẫm cũng đã hơn hai mươi năm, mặc dù không lâu như ngươi, nhưng tóm lại đã hầu hạ trẫm một thời gian. Hắn mượn chiêu bài (thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu) của trẫm làm xằng làm bậy bên ngoài, những chuyện này trẫm thật ra cũng biết, chẳng qua trẫm tin hắn luôn trung với trẫm, hắn hại trẫm đối với hắn cũng không có lợi.” Dừng một chút, Hoàng đế nói: “Hắn chết thê thảm, lại không có đời sau, ngươi đi xem hắn một chút, mua một bộ quan tài thượng hạng, cho hắn an nghỉ đi.”
Trương Tú cuống quít dập đầu nói: “Tạ ơn thiên ân của hoàng thượng.”
Hoàng đế khoát tay, bảo hắn. “Ngươi còn chưa nói phần sổ con này của lão Cửu đâu, ngươi là thái giám chưởng ấn ti lễ giám, tấu chương của hắn ngươi không xem qua, sao đến được trong tay trẫm.”
Trương Tú hiểu được tình huống bây giờ hắn không thể không phát biểu ý kiến, đành phải nói: “Cửu điện hạ nhanh nhẹn quyết đoán, tài hoa xuất chúng, trong các vị hoàng tử, cũng là siêu quần bạt tụy. Chẳng qua...” Đúng quả thật là siêu quần bạt tụy, thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể vững vàng khống chế Cẩm Y Vệ trong tay, cho dù là Đại hoàng tử Nhị hoàng tử, sợ cũng làm không được.
Hoàng đế nhíu mày: “Chẳng qua cái gì?”
Trương Tú nổi lên dũng khí nói: “Chẳng qua Cửu điện hạ... Tựa hồ làm việc quá sắc bén.” Nói đúng ra là hắn xuất thủ quá ác, vừa ra tay liền chém bốn trăm cái đầu, đây cũng không phải là đại thủ bút người nào cũng có thể làm được.
Gia Hòa đế ha hả cười nói: “Ngươi có biết, hôm nay trưởng tỷ đến tìm trẫm là vì cái gì không?”
Hôm nay Trần quốc trưởng công chúa tới tìm hoàng đế, chẳng qua hoàng đế đuổi tất cả toàn bộ người hầu hạ ra ngoài, Trương Tú cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế nói: “Trưởng tỷ khuyên trẫm giao Cẩm Y Vệ cho lão Cửu nắm giữ.”
“Trưởng công chúa là ủng hộ Cửu điện hạ sao?” Trương Tú có chút nghẹn họng. Trưởng công chúa rất ít lên tiếng trên triều, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không hiểu những thứ này, Gia Hòa đế từng nói với người khác, trưởng công chúa nếu là nam tử, làm các lão nội các cũng không có vấn đề gì.
Nàng càng lên tiếng ít, hoàng đế càng không tiện không cho nàng mặt mũi. Hoàng đế thở dài nói: “Mẫn Anh Đạt vừa chết, vốn cho trẫm một vấn đề khó khăn không nhỏ, hiện giờ Hạ Tùng cũng chết, ài...” Cẩm Y Vệ và Đông Hán này cũng không phải chuyện đùa, là hai cây đao sắc bén nhất trong tay hoàng đế, không giao cho người hắn tín nhiệm nhất, hoàng đế cũng ngủ không yên.
Nói tới đây, thật ra Trương Tú mơ hồ có chút hiểu được, hoàng đế đã hạ quyết tâm.
Quả nhiên hoàng đế nói: “Thôi, dù sao lão Cửu đã cứu trẫm hai lần, công lao lớn như vậy không thể không thưởng. Ngươi đi xuống truyền chỉ, bảo cẩm y Vệ bắc trấn phủ để Âu Dương Bình tạm thay chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, bảo hắn phàm có đại sự, đều phải xin chỉ thị của lão Cửu mới quyết định.”
Ý tứ của những lời này phiên dịch ra, chính là Âu Dương Bình làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này chỉ là con rối, người chân chính chưởng quản Cẩm y vệ là cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác. Bởi vì từ khi Đại Tề lập quốc tới nay, còn chưa từng có tiền lệ hoàng tử nắm giữ Cẩm Y Vệ, cho nên hoàng đế mới đi một chiêu đường vòng cứu quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.