Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 189: Lục soát

Thải Điền

28/03/2020

Chu Tầm không ngờ người này đến chưa được hai ngày, mà đã âm thầm tra rõ ràng về kho lương như thế. Hắn liền xoay chuyển lời nói lại tìm một cái cớ khác. Hắn nâng chén đặt ở trên bàn, thở dài nói: “Lão đệ, nếu đã nói được đến phần này, ta cũng không dối gạt ngươi.”

Hắn một ngón tay chỉ về hướng tây, “Hiện tại người nào ở bên kia, ta không nói ngươi cũng biết? Ngươi cho rằng mười mấy vạn thạch lương thực này là một thủ bị nho nhỏ như ta có thể định đoạt ư? Phía tây có hoàng thượng, hoàng hậu, còn có nhiều vị hoàng tử như vậy, mỗi ngày đều phải điều lương thực qua. Hoàng thượng ở nơi đó, quan trọng nhất của chúng ta chính là phải bảo đảm cung ứng cho hoàng thượng, cho nên mặc dù Âu Dương Đại thống lĩnh viết thư đưa tới, ta cũng không dám điều động một hạt lương thực bên trong kho lúa. Bằng không, ta chân trước đem lương thực cho huynh đệ ngươi, chân sau hoàng thượng phái sứ giả tới hỏi tội đến cửa nhà của ta rồi. Huynh đệ, nói đến cái phân thượng này, lão ca chỉ có thể xin ngươi lượng thứ rồi!”

Lý Ngọc không ngờ người này lại vô sỉ đến loại trình độ này, còn mang hoàng thượng các hoàng tử ra áp hắn. Thật sự xem hắn là kẻ ngu sao? Hoàng đế là thân phận gì, muốn ăn cơm đương nhiên đều là thóc mới, kho lúa Thanh Châu mặc dù không nhỏ, nhưng mười mấy vạn thạch lương thực bên trong đều là thóc cũ, cho dù đưa đến khu vực săn bắn người ta cũng chưa hẳn đã thu. Hắn thật đúng là cho rằng mang hoàng đế ra Lý Ngọc hắn sẽ sợ phải không?

Chu Tầm thấy hắn cau mày, trên mặt u ám, lại vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc nói: “Lý huynh đệ, ngươi ngàn dặm xa xôi tới một chuyến cũng không dễ dàng, nếu để cho ngươi tay không mà quay về, Âu Dương Đại thống lĩnh ở nơi đó ngươi cũng không tiện báo cáo nhiệm vụ. Ta thấy như vậy đi, huynh đệ ta ở Thanh Châu có mấy trăm mẫu đất, năm nay thu hoạch cũng được, thu được chừng một trăm xe lương thực. Ta tất cả đều cho ngươi, coi như kết giao bằng hữu với ngươi, về phần lương thực trong kho lương, ta là một thạch cũng không dám cho ngươi, kính xin huynh đệ tha lỗi.”

Lý Ngọc thiếu chút nữa bị tức mà cười.

Một trăm xe lương thực đã muốn đuổi hắn đi, xem hắn là ăn mày sao?

Thật ra nguyên nhân Chu Tầm không muốn cho hắn lương thực, trong lòng hắn rõ như gương. Chu Tầm trên danh nghĩa thuộc Nam Đại Doanh khống chế, nhưng chủ tử chân chính của hắn là Binh bộ, là Nhị hoàng tử. Âu Dương Đại thống lĩnh của Nam Đại Doanh trong quá trình đoạt đích, thủy chung vẫn duy trì tư thái không can dự, Nhị hoàng tử từng phái vô số thuyết khách khuyên hắn quy thuận, đều bị hắn uyển chuyển khước từ.

Nhị hoàng tử cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, hiện giờ Nam Đại Doanh gặp nạn, hắn chế giễu còn không còn kịp, làm sao lại xuất thủ tương trợ?

Từ góc độ Chu Tầm mà nói, đầu năm nay cái gì cũng là giả dối, lương thực mới là thứ tiền mạnh. Trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt. Kho lúa Thanh Châu ngoài mặt tất cả là thuộc về trú quân Thanh Châu, trên thực tế còn không phải là vật trong túi của Chu Tầm hắn, là kho lúa của hắn, cũng là kho tiền của hắn, hắn làm sao cam lòng đem đồ của mình chắp tay cho người khác!

Người này thân ở địa vị cao, vì tư lợi cá nhân, hoàn toàn không để lợi ích quốc gia và dân chúng ở trong lòng. Nghĩ đến các huynh đệ Nam Đại Doanh vì một đám tạp chủng như vậy vứt đầu vẩy máu nóng, Lý Ngọc liền cảm thấy oan đến hoảng. Nếu không phải là vì các huynh đệ, Lý Ngọc đã sớm không nhịn được tính tình bạo ngược rút kiếm giết chết tên tạp chủng này rồi.

Hắn tự nói với mình phải lấy đại cục làm trọng, mười vạn huynh đệ Nam Đại Doanh còn đang mỏi mắt mong chờ lương thực của hắn. Cho nên hắn liên tục hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại, “Chu đại nhân...”

Hắn đang muốn tiếp tục thuyết phục, cửa phòng đột nhiên bỗng chốc bị đẩy ra, một văn sĩ trung niên lảo đảo xông vào, chính là Lâm thúc.

“Đại nhân, không xong, công tử bị thương!”

Chu Tầm kinh hãi, vừa vặn hắn bị Lý Ngọc cuốn lấy nhức đầu, lúc cái này lại tìm được cớ, sượt một cái đứng lên: “Lý lão đệ, thật sự ngại quá. Nhà của ta xảy ra một ít chuyện, ta phải đi về xử lý một chút, ta thấy ngươi cũng chưa ăn gì, ngươi ở nơi này ăn một chút, đợi lát nữa ăn no uống no rồi, ta lại gọi quản gia của ta đưa ngươi đến trong biệt viện của ta ở. Ta cáo từ trước, thứ lỗi thứ lỗi!”

Nói xong khom người thật sâu, xoay người ra khỏi gian phòng.

Lý Ngọc vốn muốn ngăn hắn, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm thúc tựa hồ không phải là ngụy trang, trong lòng không biết tại sao xẹt qua bóng lưng kia, lại nghĩ tới Lục Thanh Lam, liền nhịn xuống không nói gì, mắt thấy hắn ra khỏi cửa phòng.

Chu Tầm mới vừa đi, Lý Ngọc đã gọi thân binh của mình tới, phân phó: “Đi ra ngoài nhìn xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người nọ đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài.

Lý Ngọc cũng không ngồi ở tửu lâu lâu, liền đứng dậy ra khỏi gian phòng. Quản gia của Chu Tầm vẫn luôn ở bên ngoài chờ hắn, nói: “Lý đại nhân, mời đi theo ta, lão gia nhà ta đã sớm chuẩn bị xong gian phòng ở trong biệt viện cho ngài.”

Lý Ngọc nhíu mày, lòng dạ hắn biết rõ, gian phòng biệt viện Chu Tầm chuẩn bị cho hắn, điều kiện tất nhiên là vô cùng tốt, nói không chừng còn có mỹ nữ tương bồi, nhưng hắn tới đây cũng không phải là để hưởng thụ, cho nên gọn gàng linh hoạt cự tuyệt nói: “Lòng tốt của Chu đại nhân hạ quan tâm lĩnh, hạ quan vẫn quen dừng chân ở trạm dịch, biệt viện của Chu đại nhân hạ quan liền không đi.”

Mặc kệ quản gia của Chu Tầm giữ lại như thế nào, hắn vẫn dứt khoát kiên quyết trở lại trạm dịch.

Hàng Đại nghe nói hắn trở lại, vội vã chạy ra đón.”Lý đại nhân, ngài đã tới! Ngài mệt mỏi sao, tiểu nhân đã sửa sang lại gian phòng giúp ngài rồi, xin ngài đi vào nghỉ ngơi đi.”



Vừa nói vừa chuẩn bị dẫn Lý Ngọc tới một gian phòng trong hậu viện. Lý Ngọc còn chưa kịp phản ứng, gã sai vặt của hắn đã trước tiên không chịu, mấy ngày qua hắn đi theo Lý Ngọc đàm phán với Chu Tầm, đã sớm nín một bụng tức giận, thấy một cái dịch thừa cũng khi phụ hắn, không khỏi giận dữ, níu lấy cổ áo của hắn: “Con mẹ nó ngươi chán sống hay sao? Cũng không nhìn xem gia chúng ta là ai, thế nhưng muốn dùng gian phòng như vậy đuổi gia chúng ta, thượng phòng của tiền viện tại sao không dọn ra? Nói!”

Vẻ mặt Hàng Đại đau khổ giải thích: “Lý đại nhân, không phải là tiểu nhân muốn đối đãi vô lễ với ngài! Mà là hôm nay có khách quý tới, đã đến ở tiền viện trước rồi, hiện tại sợ là đã ngủ.”

Gã sai vặt giận dữ: “Là khách quý nào? Lớn hơn nữa có thể to hơn Lý tướng quân chúng ta sao? Cho dù bọn họ ngủ rồi, cũng phải bò dậy cho lão tử, nhường thượng phòng cho gia chúng ta!”

Hàng Đại trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Lý Ngọc lại khoát tay: “Thôi, ở đâu cũng là ở. Lại không phải là đại sự gì, ngươi không nên làm khó dịch thừa.” Dựa theo tính tình lúc trước của Lý Ngọc, chuyện này chắc sẽ không xong, nhưng Lý Ngọc đầy đầu đều là bóng lưng Lục Thanh Lam, lại lo lắng vấn đề mười vạn cái bụng của các huynh đệ Nam Đại Doanh, nào có tâm tư cùng người không liên quan tranh giành khí thế nhất thời này.

Hắn nào biết quyết sách này lại khiến hắn và người trong lòng mất cơ hội gặp mặt.

Dưới mái hiên nọ, Lâm thúc đã sớm tìm được Chu Hạo, đưa hắn về nhà. Chu Tầm vội vã trở về phủ, nhìn thấy nhi tử nằm ở trên giường vẫn chưa thể tỉnh. Thấy ngón tay út bên trái của hắn bị chặt đứt tận gốc, hiện giờ mặc dù đã được đại phu Lâm thúc mời tới băng bó thỏa đáng, nhưng máu tươi đã sớm thấm ướt băng gạc.

Chu Tầm thương con trai sốt ruột, sắc mặt không khỏi xanh mét: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lâm thúc liền một năm một mười đem chuyện tình Chu Hạo phát hiện hai người Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam ra sao, nửa đường mai phục như thế nào, ngược lại bị Tiêu Thiểu Giác bắt, bị tước mất ngón tay như thế nào nói một lần.

Chu Tầm vỗ án nói: “Tiểu tử ngu ngốc kia, căn bản là không để lời nói của bổn quan ở trong lòng, tên họ Lý còn đang ở đây, hắn cũng dám gây chuyện cho ta như vậy. Lần này đá trúng cửa sắt, bị thua thiệt nhiều đi?” Dừng một chút lại nói: “Nhi tử ngươi yên tâm, phụ thân ta nhất định báo thù cho ngươi!”

Chu Tầm oán trách hai câu, chợt nhớ tới một chuyện: “Ngươi mới vừa rồi nói, hai người thương tổn con ta chính là một nam một nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, không giống nhân vật nên có trên đời này?”

Lâm thúc nói: “Đúng là như thế.”

Chu Tầm lẩm bẩm nói: “Sẽ không trùng hợp như thế chứ?” Trước khi hắn được điều tới Thanh Châu, Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền đặc biệt phái người đưa tới một tờ cáo thị, phía trên vẽ một nam một nữ, cũng là nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, hai người đều là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một, vì vậy hắn ấn tượng khắc sâu cực kỳ.

Lúc ấy người tới đưa bức họa chính là thái giám thiếp thân Lý Thế bên cạnh Tiêu Thiểu Huyền. Theo như lời Lý Thế, hai người này không phải là nhân vật nhỏ, có thể tránh được từ phía đông, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng vô cùng coi trọng, điều hắn đến đây, chủ yếu chính là vì tìm kiếm tung tích của hai người kia, một khi phát hiện hai người này, nam phải lập tức giết chết, nữ thì phải tìm cách đưa đến trong tay Tứ hoàng tử.

Lý Thế từng tỏ vẻ với hắn, chuyện này nếu làm thành, hai vị hoàng tử đều sẽ nhớ phần công lao to lớn này của hắn, sắp tới sẽ thăng chức rất nhanh. Chu Tầm mặc dù địa vị không cao, nhưng là người cực kỳ khôn khéo, hắn giỏi luồn cúi, hơn nữa có một cơ hội ngẫu nhiên gặp được hai huynh đệ Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền.

Hắn rất thông minh, phát hiện hai huynh đệ và Tiêu Thiểu Giác bộ dạng có mấy phần giống nhau, liền đoán được vài phần tình hình thực tế. Hiểu được người Tứ hoàng tử bảo hắn giết nhất định là một trong số các hoàng tử. Mà có khả năng nhất chính là Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du, nhưng số tuổi cử chỉ của Tiêu Thiểu Du rõ ràng lớn hơn nhiều, không phải là hắn.

Vậy thì chỉ có thể là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.

Uy danh của Tiêu Thiểu Giác, Chu Tầm đã sớm nghe thấy. Cũng đã được nghe nói mâu thuẫn của hắn và Nhị hoàng tử, nghe nói sau khi Tiêu Thiểu Giác chấp chưởng Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, rất nhiều quân cờ ẩn của Nhị hoàng tử mai phục đều bị Tiêu Thiểu Giác nhổ đi, Nhị hoàng tử đương nhiên nhìn vị đệ đệ này không vừa mắt, nhưng Chu Tầm cũng tuyệt đối không ngờ tới tâm địa Nhị hoàng tử ác độc như vậy, lại muốn tiêu diệt Tiêu Thiểu Giác.

Hắn do dự một lát, ra lệnh sư gia tùy thân đến trong thư phòng của hắn đem tờ hình truy nã Lý Thế đem cho hắn kia lấy qua, nói với Lâm thúc: “Ngươi xem xem có phải hai người kia không?”

Lâm thúc vừa nhìn lên, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam để lại ấn tượng cho hắn quá sâu, lập tức gật đầu xác nhận: “Chính là hai người bọn họ!”

“Quả nhiên là bọn họ!” Chu Tầm lẩm bẩm tự nói, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, không biết hai người xuất hiện tại thành Thanh Châu rốt cuộc là vận may hay là bất hạnh của hắn!

Giết chết một hoàng tử, là tội danh lớn biết bao nhiêu? Suy nghĩ một chút Chu Tầm cũng cảm thấy run rẩy. Nhưng trong lòng Chu Tầm rõ ràng, đây cũng là kỳ ngộ ngàn năm một thuở, sau khi chuyện thành công, Nhị hoàng tử một khi đăng vị, hắn chính là công thần lớn nhất, thăng chức rất nhanh, phong hầu bái tướng ngày một ngày hai.

Huống chi hiện tại hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, nếu không nghe lời, sợ rằng lập tức sẽ phải chết bất đắc kỳ tử tại chỗ! Dùng thế lực của hai vị hoàng tử, giết hắn không khác bóp chết một con kiến bao nhiêu.



Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đã quyết định.

“Truyền quân lệnh của ta, lập tức phong tỏa cửa thành. Hiện nay đang có một cặp giang dương đại đạo trốn vào thành Thanh Châu chúng ta, cực kỳ hung tàn, phải tróc nã hai người này quy án! Chia quân phòng giữ Thanh Châu làm năm mươi đội, tiểu đội trưởng của mỗi một đội trước khi lên đường, tới chỗ này của bổn quan nhìn hình cáo thị trước.” Hắn nắm thật chặt hình cáo thị ở trong tay.

Giang dương đại đạo? Lâm thúc nhớ tới một nam một nữ khí chất cao quý xuất trần, hai người này nhìn thế nào cũng không có nửa điểm liên quan đến giang dương đại đạo!

Lâm thúc kỳ quái nói: “Đại nhân muốn tróc nã tội phạm quan trọng, tại sao không sai họa sĩ sao chép lại hình ảnh của hai người này, dán toàn thành!”

Trong thành dán hình cáo thị của hoàng tử ư? Vậy thì thật là chán sống! Chu Tầm nói: “Chuyện này ta tự có sắp xếp, ngươi không cần nhiều lời!” Suy nghĩ trong lòng hắn thay đổi thật nhanh, Lâm thúc gặp qua Tiêu Thiểu Giác, lại xem qua tấm đồ hình này, cũng không thể giữ nữa, đợi lục soát Tiêu Thiểu Giác rồi liền nghĩ cách giết chết hắn.

Lâm thúc cũng không biết Chu Tầm đã động sát cơ với hắn. Đứng ở nơi đó vẫn nghĩ mãi mà không rõ.

Quân Phòng giữ rất nhanh đã tụ họp xong, năm mươi tiểu đội trưởng đã tràn vào trong thư phòng của Chu Tầm. Gian thư phòng này là buồng trong, lúc này Chu Tầm đã ngồi ở tiểu gian bên trong, nhóm tiểu đội trưởng năm người một tổ, đi vào nhìn hình cáo thị, mỗi một tổ chỉ có thời gian một nén nhang.

Có người nói: “Đại nhân, có thể phân một phần đồ hình rõ ràng không, tại hạ không nhớ được tướng mạo của hai người này!”

Chu Tầm quát: “Không nhớ được cũng phải nhớ kỹ cho bổn quan! Hoặc là bắt hết tất cả nam nữ bộ dạng xinh đẹp nhốt vào đại lao cho Bổn quan. Các ngươi phải nhớ kỹ, nhiệm vụ lần này, thà rằng bắt sai, cũng không thể bỏ qua!”

Mọi người đồng ý vang dội. Rất nhanh đi ra.

Trong khoảnh khắc, trong thành khắp nơi đều là đuốc, tiếng vó ngựa, tiếng người ồn ào, vang thành một mảnh.

Lý Ngọc kiểm tra xong doanh địa, trở lại trong phòng đang muốn nghỉ ngơi. Thủ hạ phái đi dò thăm tin tức trở lại.

Lý Ngọc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia nói: “Tướng quân, hiện giờ cả thành Thanh Châu đã trở nên lộn xộn. Chu đại nhân phong tỏa tứ môn, xuất động tất cả quân phòng giữ, đang lục soát từng nhà, bảo là muốn tróc nã hai gã giang dương đại đạo.”

“Giang dương đại đạo?” Trong lòng Lý Ngọc không biết tại sao lại hiện ra cái bóng lưng giống hệt Lục Thanh Lam kia. Chu Tầm rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?

“Có còn gì khác không?”

Tên thủ hạ kia xuất thân lúc trước chính là tình báo điều tra của Nam Đại Doanh, năng lực tình báo cực mạnh, bẩm báo nói: “Đại nhân, lúc trước phát sinh một chuyện. Nghe nói công tử của Chu Tầm – Chu Hạo đùa giỡn một nam một nữ trên đường, bị người nam nhân kia tước mất một ngón tay, hơn nữa kéo vào sâu trong ngõ hẻm đánh ngất xỉu. Thuộc hạ suy đoán, cử động lần này của Chu Tầm hẳn không phải là nhằm vào chúng ta, mà là muốn tìm ra hung thủ thương tổn nhi tử của hắn.”

Lý Ngọc nghe thấy mấy chữ “một nam một nữ”, cực kỳ nhạy cảm. “Một nam một nữ này bộ dạng như thế nào, ngươi hỏi thăm ra không?”

Người kia nói: “hình dạng cụ thể trông thế nào, cũng không ai nói rõ ràng. Chẳng qua là nghe nói nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp thiên tiên.”

Toàn thân Lý Ngọc chấn động mạnh, hắn khoát tay: “Ngươi mau đi tìm hiểu, có tin tức gì đều phải cấp báo cho ta trước tiên!”

Tiêu Thiểu Giác ôm Lục Thanh Lam ngủ ở chung một chỗ, Lục Thanh Lam không mặc áo, dưới tình huống này hắn làm sao có thể an tâm ngủ được, làm ầm ĩ thẳng đến canh ba, mới vô cùng mệt mỏi ngủ.

Mới ngủ được một lát, liền truyền đến một trận tiếng gõ cửa gấp gáp, ngoài truyền tới thanh âm giảm thấp của Trương Đoan: “Đại nhân, Lục đại nhân! Mau tỉnh lại, thuộc hạ có tình báo quan trọng báo cáo cho ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Sủng Tức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook