Chương 147: Tâm linh tương thông
Thải Điền
20/01/2020
Diệp Nguyên Tín nói: “Chúng ta bắn điểu.” Cái gọi là bắn điểu, ở Đại Chu từng hưng thịnh một thời gian ngắn, quy tắc như sau: là ở trong một cái lồng tre bỏ trên trăm con chim nhỏ, trên đầu mỗi một con chim gắn một cọng lông vũ, sau khi một trận tiếng trống bắt đầu, vén nắp che phía trên của lồng tre lên, sau đó hơn trăm con chim cùng nhau bay ra bên ngoài, mọi người đứng cách trăm bước, không có bất kỳ hạn chế nào tùy ý bắn tên, người bắn trúng lông vũ trên đầu của con chim mà không thương tổn nó được hai thẻ, người bắn trúng lông vũ mà thương tổn con chim được một thẻ. Hạn thời gian một nén nhang, phe nào được nhiều thẻ hơn thắng.
Đám người Tiêu Thiểu Giác nghe xong quy tắc, không có gì dị nghị, cũng liền đáp ứng.
Rất nhanh bốn thái giám mang tới một lồng sắt lớn, bên trong có hơn trăm con chim sẻ, trên đầu mỗi con chim sẻ đều dán một cọng lông vũ xinh đẹp, chim sẻ trong lồng bay tới bay lui, chiêm chiếp, đừng nói là bắn, chỉ nhìn thôi, người xem cũng đã hoa cả mắt.
Mọi người chia làm hai tốp, trận đấu lần này quyết định chỉ tính thành tích tập thể.
Ba vị hoàng tử của Đại Tề tụ cùng một chỗ thương lượng một chút, không biết nói gì đó, thần sắc Tiêu Thiểu Cảnh có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, không nói thêm gì.
Diệp Nguyên Tín tràn đầy tự tin đối với tài bắn cung của mình và nhóm thần tiễn thủ Thần Vũ doanh, căn bản cũng không để ở ba vị hoàng tử Đại Tề trong lòng.
Tiếng trống chợt vang lên, tinh thần mọi người đều khẩn trương cao độ. Rồi sau đó tiếng trống đột nhiên dừng lại, bốn thái giám dùng sức vén lên nắp che của lồng sắt, chim được tự do, trong nháy mắt bay ra ngoài bốn phương tám hướng.
Ba người của Đại Chu cùng hét lớn, giương cung lắp tên, “Sưu sưu sưu” bắn ra.
Đại Tề bên này tiếng cung ồn ào, vang thành một chuỗi dài không ngừng, hai tay Tiêu Thiểu Giác hành động như gió, trong khoảnh khắc liền bắn ra mười mấy mũi tên. Hắn bắn lại không phải là chim sẻ, mà là bắn cản mũi tên của ba người Chu quốc giữa không trung, hắn một người phát tiễn chặn lại, Nhị hoàng tử và thập hoàng tử thì chuyên tâm bắn chim sẻ, phân công rõ ràng.
Chiến thuật như vậy vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng đạt được hiệu quả kỳ diệu, “Đốc đốc đốc”, có thể là bởi vì Lục Thanh Lam ở một bên quan sát, Tiêu Thiểu Giác hôm nay phát huy vượt xa bình thường, giống như thần giúp, chặn lại cung tiễn của ba người Chu quốc bắn ra chín mươi phần trăm, dưới đất rất nhanh liền đầy mũi tên rơi xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bọn chim sẻ bay cực nhanh, huống chi lại ở bên trong mưa tên dày như mưa sa, rất nhanh chim non liền bay tứ tán sạch sẽ.
Hai phe sử dụng cung tên màu sắc khác nhau, vì vậy rất dễ phân biệt, bọn thái giám rất nhanh thống kê xong kết quả, Đại Tề dùng điểm số lớn tám mươi hai so sánh với hai mươi lăm giành được thắng lợi.
Vốn là tiễn pháp hai phe khác biệt không bao nhiêu, có thể giành được chiến quả như vậy, may mắn mà có sách lược phân công tác chiến của Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Cảnh bình thời cực kỳ không thích vị đệ đệ Tiêu Thiểu Giác này, nhưng hôm nay cũng không khỏi không bội phục sự nhanh trí của hắn. Hắn cười nói: “Ngũ điện hạ, cuối cùng vẫn là Đại Tề là chúng ta thắng.”
Diệp Nguyên Tín hận đến thiếu chút nữa cắn nát hàm răng: “Các ngươi, các ngươi lừa đảo!”
Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Chúng ta đây không gọi la lừa đảo, cái này gọi là chiến lược chiến thuật. Nếu nói binh bất yếm trá, Ngũ điện hạ sẽ không ngay cả một chút đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
Diệp Nguyên Tín hận vô cùng, nhưng cũng á khẩu không trả lời được. Qua thật lâu hắn mới nói: “Trận này quả thực là chúng ta thua, chẳng qua ta muốn so một trận với Khánh vương điện hạ.”
Hắn cũng nhìn ra, cuộc tỷ thí vừa rồi đều là Tiêu Thiểu Giác chỉ đạo, lúc trước bởi vì đánh cuộc thua Tiêu Thiểu Giác, hắn hận không thể dẫm Tiêu Thiểu Giác ở dưới chân, vì có thể thắng một lần, hiện tại có một luồng sức lực không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác thản nhiên, “Muốn ta và ngươi tỷ thí cũng không khó, chẳng qua đề mục lần này phải do ta đưa ra.”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng nói: “Ngươi đưa thì ngươi đưa.” Hắn cũng không tin so nhiều lần như vậy, một lần cũng không thắng được Tiêu Thiểu Giác.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác bình thản nói: “Không phải mới vừa bắn điểu ư, chúng ta lần này đổi lại, bắn người thì thế nào?”
Diệp Nguyên Tín vốn chính là kẻ biến thái, nghe lời này hưng phấn lên, “Khánh vương điện hạ nói một chút xem làm sao để bắn người?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Rất đơn giản, hai người chúng ta từ trong các khuê tú chọn một người, để trên đầu của các nàng quả táo, quả đào và đại táo (táo tàu dùng trong đông y), chúng ta dùng mũi tên bắn rơi đồ trên đầu các nàng, người nào bắn trúng hơn liền coi như người đó thắng. Ngươi không phải vừa mới nói khuê tú của hai nước không phân thắng bại sao? Chính thừa dịp này dễ dàng so dũng khí và can đảm của khuê tú hai nước, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện!”
Diệp Nguyên Tín nghe hắn nói lời này, không khỏi có mấy phần do dự. Bằng tài bắn cung của hắn, bắn trúng quả táo quả đào và đại táo trên đầu nữ tử cũng không phải là việc khó, sợ là sợ nữ tử của Chu quốc lá gan quá nhỏ, đến lúc đó không phối hợp.
Tiêu Thiểu Giác nhìn ra sự chần chờ của hắn, chế nhạo nói: “Ngươi là không tin tưởng tài bắn cung của mình, hay là không tin tưởng đám khuê tú Chu quốc các ngươi?”
Diệp Nguyên Tín chịu không nổi kích, lớn tiếng nói: “Được so thì so!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Vậy được, chúng ta liền tìm ra một vị khuê tú để làm mục tiêu đi.”
Hắn giục ngựa chạy vội tới trước mặt đám khuê tú Tề quốc, thần sắc bình tĩnh nói: “Các ngươi, ai nguyện ý phối hợp với bổn vương?”
Nếu đổi lại một loại phương thức khác, cơ hồ tất cả khuê tú đều ước gì đứng ra phối hợp với vị vương gia trẻ tuổi anh tuấn này, nhưng vừa rồi đối thoại của hắn và Diệp Nguyên Tín tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, muốn các nàng đỡ táo, đào và đại táo đứng ở cách trăm bước chờ một mưa tên bay tới, nếu vị vương gia này run tay, tên bắn ra thấp vài phần, vậy bắn trúng cũng không phải là quả táo mà là bản thân các nàng rồi.
Nhóm khuê tú nghĩ tới đây hai chân không khỏi như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, còn ai dám đứng ra? Tiền Lâm rất muốn vào lúc này đứng ra phối hợp với Tiêu Thiểu Giác, để khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nhưng chân của nàng đều mềm nhũn, căn bản là bước đi không nổi.
Vừa rồi Tiêu Thiểu Giác nhìn như hỏi tất cả khuê tú của Tề quốc, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, kiếp trước Tiêu Thiểu Giác tài bắn cung nổi tiếng Đại Tề, ở kiếp này tài bắn cung của hắn tựa hồ cao hơn ở kiếp trước không ít, nên không đến mức bắn vào mình. Huống chi, nếu hắn nói lên đề nghị như vậy, theo tính tình của hắn, chỉ sợ mình không chịu ra mặt, hắn cũng có biện pháp gọi mình đứng ra, còn không bằng mình thống thống khoái khoái đứng ra, bán mặt mũi cho đế hậu.
Lục Thanh Lam đứng lên, nói: “Tiểu nữ tử bất tài, nguyện ý cùng vương gia hợp tác, cho Đại Tề cho ta thắng được vinh dự.” Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác ngưng tụ trên mặt Lục Thanh Lam, trên gương mặt khôi ngô lập tức hiện lên vẻ tươi cười, nụ cười kia mặc dù hời hợt, lại thẳng đến đáy mắt, thận trọng vuốt cằm nói: “Rất tốt!”
Đại Tề bên này định được người, Đại Chu bên kia, Diệp Bội và nhóm khuê tú thương lượng thật lâu, mới rốt cục định được một nữ hài lá gan lớn nhất, Diệp Nguyên Tín vốn là rất vừa ý vị nữ vu Quy Tư kia, nhưng vừa rồi nàng đã bị người Tề khám phá ra thân phận, Diệp Nguyên Tín cho dù da mặt dày cũng không tiện điểm nàng ra sân. Còn dư lại nhóm khuê tú, để cho các nàng khoe khoang một chút cầm kỳ thư họa, giả bộ một chút ôn thuần nhu thuận còn có thể, để cho các nàng làm mục tiêu sống, đợi lát nữa chỉ sợ các nàng tám chín phần mười khiến mình tuột xích, Diệp Nguyên Tín thật sự không có có lòng tin đối với các nàng.
Thái giám mang Lục Thanh Lam và vị cô nương Đại Chu kia ra đổi một thân kỵ trang, trên đầu mỗi người mang một quả táo đứng ở nơi đó, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín đứng cách trăm bước, ngồi trên lưng ngựa.
Lục Thanh Lam và thiếu nữ Chu quốc kia đứng chung một chỗ, nhìn thấy hai chân nữ hài kia vẫn luôn run rẩy, cố ý cười nói: “Cô nương ngươi sợ sao?”
Nữ tử Chu quốc vừa rồi đã làm tư tưởng tâm lý một thời gian rất dài, mạnh miệng nói: “Tài bắn cung của Ngũ vương thông thần, ta ta không sợ!”
Lục Thanh Lam rất không phúc hậu vạch trần nàng: “Ngươi không sợ, thế chân của ngươi run làm gì?”
Đang nói một trận trống vang lên, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín đều tự giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên như lưu tinh cản nguyệt, trong chớp mắt đã tới. Nàng kia nhịn không được hét lên một tiếng, may mà tiễn pháp của Diệp Nguyên Tín không tệ, một mũi tên bắn rơi quả táo trên đầu nữ hài tử kia, nữ hài tử kia lông tóc không tổn hao gì.
Tiêu Thiểu Giác cũng cực kỳ thoải mái mà bắn trúng quả táo.
Ván này coi như hoà.
Nhóm thái giám lập tức đổi một quả đào nhỏ.
Thiếu nữ kia sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, vừa rồi mũi tên kia mặc dù chưa làm bị thương nàng, nhưng gió mũi tên kia phá không mang đến lại làm bay tóc của nàng, làm cho nàng bị không ít kinh hãi.
Lục Thanh Lam cố ý hù dọa nàng nói: “Vừa rồi trên đầu chúng ta là một quả táo còn dễ, hiện tại đổi thành quả đào nhỏ, hễ Ngũ vương gia run tay hoặc là dây cung thấp xuống một tấc, vậy mũi tên kim linh kia nhất định sẽ bắn tới trên đầu cô nương rồi, ta thấy hoa dung ngọc mạo của cô nương như vậy, nếu như bị một tiễn bắn chết, chẳng phải đáng tiếc.”
Thiếu nữ kia ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi không cần phải nói những thứ này để làm ta sợ, ngươi còn không sợ sao?”
Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Ta đương nhiên là không sợ. Thanh danh ta ở kinh thành không tốt, ở trong nhà lại không được Lão phu nhân ưa thích, nếu không nhân cơ hội này liều mạng đánh cược một lần, tương lai sợ rằng cũng không ai thèm lấy... Ta thấy bộ dạng cô nương, hẳn là đích nữ thiên kiều bách sủng trong nhà, được trưởng bối trong nhà sủng ái, nếu là vì một cái trận đấu không mặn không nhạt như vậy mất đi tính mạng, vậy cũng không đáng giá?”
Thiếu nữ kia đúng như lời nàng, ở nhà được sủng ái, là minh châu trên lòng bàn tay của cha mẹ, nàng run rẩy nói: “Ngươi đừng mê hoặc ta, ta sẽ không nghe lời ngươi nói.”
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: “Ta mê hoặc ngươi ở đâu, ta cũng chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi. Ngươi chỉ cần trong nháy mắt Ngũ vương gia bắn tên, nằm xuống đất, ngươi liền an toàn.”
Nói xong nàng cười cười, nụ cười kia tựa như ác ma: “Nếu Ngũ hoàng tử một tiễn bắn không chết ngươi, mà ở trên mặt của ngươi lưu lại một vết sẹo khủng bố thật lớn, ai nha nha, đây chẳng phải là càng thêm đáng sợ!”
Thiếu nữ kia nghe được toàn thân run lên.
Lúc này tiếng trống lại vang lên, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín lại bắn tên lần nữa. Thiếu nữ kia vốn sợ hãi, lại bị Lục Thanh Lam hù dọa một trận, trong mắt đã tràn đầy hoảng loạn, Lục Thanh Lam ở bên tai nàng quát thấp một tiếng: “Nằm xuống!”
Thiếu nữ kia rốt cuộc duy trì không được nữa, tinh thần sụp đổ, cả người ngã xuống đất, khóc lớn lên.
Nàng vừa động, Diệp Nguyên Tín đương nhiên bắn không trúng quả đào trên đầu nàng. Lục Thanh Lam lại bộ mặt thần sắc thong dong đứng ở nơi đó, mũi tên của Tiêu Thiểu Giác vững vàng bắn trúng quả đào trên đầu nàng.
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Ngũ vương gia, đa tạ!”
Diệp Nguyên Tín oán hận vứt cung tên xuống mặt đất.” Bổn vương thua, nhưng không phải bởi vì tài bắn cung của Bổn vương không bằng ngươi, chỉ là bởi vì lá gan nữ tử bổn quốc không lớn bằng của các ngươi mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Khuê tú của quý quốc đã thua bổn quốc, cũng giống như vậy.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Lục Thanh Lam, lại càng thêm tán thưởng.
Diệp Nguyên Tín không cam lòng: “Ta cũng không tin nàng họ Lục, một cái tiểu cô nương nũng nịu, thật sự có lá gan lớn như vậy sao. Chúng ta không phải là còn có một mũi tên chưa so ư, nếu ngươi thật sự có thể bắn rơi một quả đại táo trên đầu của nàng, Bổn vương mới có thể tâm phục khẩu phục đối với các ngươi!”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác ngưng tụ: “Ngươi là đang khích tướng bổn vương sao?”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng: “Ngươi là không có lòng tin đối với chính mình, hay là không có lòng tin đối với Lục Thanh Lam?”
Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác sắc bén như đao, nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, Diệp Nguyên Tín một bước cũng không nhường đối mặt cùng hắn. Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cười một tiếng ha ha, nói: “Bổn vương liền bắn cho ngươi xem, hôm nay sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!”
Hắn giục ngựa chạy vội đến trước mặt Lục Thanh Lam, khẽ cúi người xuống, nói một câu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi!”
Lục Thanh Lam thấy hai mắt hắn phát sáng kinh người. Kích thích tố nam nhân vô cùng mãnh liệt, cả người tràn đầy tính xâm lược và tự tin cường đại, nam nhân như vậy gợi cảm mê người nhất. Lục Thanh Lam trải qua hai đời, từng nếm trải nhiều biến cố, ngay cả nàng nhìn đều có chút ngây người.
Lục Thanh Lam bình ổn tâm tình một chút, gật đầu nói: “Ta tin ngươi!”
Ba chữ vô cùng đơn giản, Tiêu Thiểu Giác lại giống như là ăn một viên thuốc an thần, lập tức kiên định, trong lòng lại có vài phần cảm giác ngọt ngào. Hắn gọi thái giám đổi lại một viên đại táo trên đầu Lục Thanh Lam. Quả táo kia so với quả táo và quả đào trước nhỏ hơn rất nhiều, để bắn rơi quả táo, hắn liền gọi người đổi một cái cung nhỏ, một cái ngân tiễn rất mảnh, hắn thúc ngựa chạy ra ngoài vòng tròn.
Ngựa dưới sự điều khiển tinh chuẩn của hắn, chậm rãi tăng tốc, hóa thành một trận cuồng phong, tốc độ, chạy ra cách hơn trăm bước, hắn cũng không thúc ngựa quay lại, lượn một vòng, mà là đưa lưng về phía Lục Thanh Lam tay trái chợt cầm dây cung kéo ra vòng cung, sau đó bỗng nhiên xoay người lại, ngón tay buông lỏng, một cây ngân tiễn nho nhỏ hóa thành tia chớp bay nhanh về phía Lục Thanh Lam.
Quả táo trên búi tóc của Lục Thanh Lam quá nhỏ, dù là Tam công chúa tràn đầy tín nhiệm mù quáng đối với Tiêu Thiểu Giác, vẫn nhịn không được lên tiếng kinh hô, kể cả rất nhiều khuê tú của Chu quốc, rất nhiều người cũng đều nhịn không được đổ mồ hôi thay Lục Thanh Lam.
Trong nháy mắt đó, Lục Thanh Lam bỗng nhiên tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu, phảng phất giống như có thể tâm linh tương thông cùng Tiêu Thiểu Giác, nàng có thể cảm nhận được tự tin cường đại đối với tài bắn cung của bản thân hắn, cũng có thể cảm nhận được hắn có chút lo lắng mình giống như thiếu nữ Chu quốc vừa rồi bởi vì sợ mà thất bại trong gang tấc, thậm chí có thể thấy được cảm nhận và phán đoán của hắn, phán định chính xác quỹ đạo và điểm rơi của cây ngân tiễn kia.
Sợ hãi của con người, đại đa số đến từ chính sự không xác định đối với thứ không biết. Nói thật, vừa rồi nàng vẫn còn có chút lo lắng, dù sao quả táo này nàng cũng nhìn thấy, thật sự là quá nhỏ. Cho nên một khi nàng tiến vào cái loại trạng thái kỳ diệu này, nàng lập tức không còn sợ hãi nữa.
Đang lúc mọi người kinh hô, Tiêu Thiểu Giác bắn cây ngân tiễn kia trúng chính xác vào quả đại táo, trong một chớp mắt. Cả diễn võ trường đều sôi trào.
Mọi người cùng hoan hô, thật sự là quá phấn khích rồi. Vì tài bắn cung của Tiêu Thiểu Giác, càng hơn là vì sự dũng cảm của Lục Thanh Lam.
Diệp Nguyên Tín hung hăng nhìn chằm chằm Lục Thanh Lam một lát, rốt cuộc cũng không làm gì được, chỉ hầm hừ nói: “Được được được! Không ngờ Đại Tề lại có nữ tử hiếm thấy như vậy, chúng ta nhận thua.”
Tiêu Thiểu Giác lại không để ý tới Diệp Nguyên Tín, mà là thúc ngựa chạy vội trở lại, vừa rồi hắn cũng tiến vào một loại cảm giác kỳ diệu phi thường, tựa hồ tâm linh tương thông cùng tiểu cô nương trước mặt, chính là chỉ trong nháy mắt, hắn liền từ trong cái loại cảnh giới huyền diệu này bay ra ngoài.
Hắn có chút kinh nghi bất định phi ngựa tới, nhìn thấy Lục Thanh Lam trong mắt cũng có thần sắc rung động. Hắn đang muốn cùng nàng nói vài lời, hoàng đế bên kia đã truyền lời, gọi hắn đi qua. Tiêu Thiểu Giác đành phải đi gặp hoàng đế trước.
Đến đây, Diệp Nguyên Tín cũng không có lời gì để noi nữa. Không chỉ tài bắn cung hạng nhất, Đại Tề vững vàng áp đảo Đại Chu, hôm đó đấu thuyền rồng cũng thắng Đại Chu, nhưng những người biết rõ nội tình cảm thấy ngột ngạt, hôm nay cuối cùng danh chính ngôn thuận hòa nhau một ván.
Mọi người vây quanh đế hậu một lần nữa trở lại bên trong Ngũ Phượng lâu. Dựa theo chương trình đã định kế tiếp nên để hoàng hậu tuyên bố tất cả khôi chủ của bách hoa yến hội, hơn nữa để hoàng hậu tự mình ban thưởng các vị khôi chủ. Tranh tài hôm nay vốn dựa vào Lục Thanh Lam miễn cưỡng hòa với Đại Chu, nhưng bởi vì trận đấu bắn tên cuối cùng, khuê tú Đại Tề về can đảm và dũng khí đều đè đầu Đại Chu, vì vậy tranh tài năm nay, thực tế coi như là Đại Tề thắng. Gia Hòa đế cao hứng phi thường, liền tự mình tuyên bố khôi chủ cũng như ban phần thưởng.
Hàng năm khuê tú giành được khôi chủ, bất kể là người Tề hay là người Chu, triều đình đều sẽ ban cho bốn thất vải, một hộp trân châu, một bộ đồ trang sức. Phần thưởng này đã là cực kỳ trọng hậu.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Thời điểm đến lượt Lục Thanh Lam, thật sự là biểu hiện hôm nay của nàng quá mãn nhãn, chẳng những đoạt được hai lần khôi chủ, còn trợ giúp Tiêu Thiểu Giác hung hăng đánh bại nhuệ khí của Diệp Nguyên Tín, Gia Hòa đế lưu tâm khuyến khích vài câu: “Tiểu cô nương trí dũng song toàn, trung can nghĩa đảm, thật là tấm gương cho khuê tú Đại Tề ta.”
Lục Thanh Lam vội vàng khiêm tốn mấy câu, ánh mắt ghen tị của nhóm khuê tú bên dưới đều xanh cả rồi Có vài câu này của hoàng thượng, lời đồn về Lục Thanh Lam ở kinh sư trước kia cũng có thể hoàn toàn tiêu tán rồi. Từ nay về sau, nàng chính là khuê tú chạm tay có thể bỏng nhất kinh sư, không ai khác.
Đến lúc này, bách hoa yến hội giằng co sắp được một ngày cuối cùng cũng tan cuộc.
Lục Thanh Lam đi theo Tam công chúa trở lại Trường Hi cung. Tam công chúa bởi vì tổ chức bách hoa yến hội có công, lại biểu diễn “Thập diện mai phục” thay Tề quốc đoạt được một vị trí khôi chủ, hoàng đế khen ngợi nàng một phen, cực kỳ hưng phấn. Dọc đường đi lôi kéo Lục Thanh Lam nói không ngừng.
“Bảo Nhi ngươi thật lợi hại!”
“Thơ ngươi làm hay quá!”
“Cờ cũng đánh hay!”
“Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, mới vừa rồi lúc Cửu hoàng huynh bắn tên, tim của ta đều nhảy lên đến cổ họng.”
Tam công chúa quả thực sùng bái Lục Thanh Lam gần chết.
Nàng lải nhải, Lục Thanh Lam chỉ nghe, cũng không chen lời. Nàng biết Tam công chúa chính là muốn mượn lời nói lảm nhảm bình phục một chút tâm tình kích động mà thôi, cũng không muốn nàng trả lời gì. Hơn nữa nàng cũng có chút không yên lòng, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi.
Hai người tiến vào Trường Hi cung ngồi vào chỗ của mình, các cung nữ vừa bưng trà nóng lên, thì hạ nhân đi vào bẩm báo: “Khánh vương gia đến!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Đi tới trước cửa cung, thấy Tiêu Thiểu Giác còn mặc bộ kỵ trang bó sát người.
Tam công chúa dẫn Tiêu Thiểu Giác vào trong điện. Tiêu Thiểu Giác nói ngay vào điểm chính: “Hoàng muội ngươi tránh đi một chút, ta có mấy câu nói muốn nói với nàng.”
Tam công chúa nhìn Tiêu Thiểu Giác một chút, lại nhìn Lục Thanh Lam một chút, vẻ mặt mập mờ, xoay người đi xuống.
Bọn cung nữ thái giám cũng cực kỳ biết điều lui xuống. Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, hai người mặt đối mặt, không khí cực kỳ vi diệu.
Tiêu Thiểu Giác vốn là nhịn một bụng lời nói muốn thổ lộ với Lục Thanh Lam, bởi vậy ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, tiễn Gia Hòa đế về Kiến Thủy liền chạy tới Trường Hi cung, nhưng thực sự mặt đối mặt với nàng, hắn nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Vương gia...” Lục Thanh Lam thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn mình chằm chằm không ngừng, cảm thấy không khí có chút lúng túng, càng nhiều hơn là mập mờ, không nhịn được mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Tiêu Thiểu Giác đột nhiên cắt đứt lời của nàng nói: “Ngươi tín nhiệm Bổn vương như vậy ư?”
Lục Thanh Lam kinh ngạc, đặt chuyện vừa rồi cùng một chỗ, nàng chưa kịp nghĩ quá nhiều. Hiện tại tỉnh táo lại, nàng cũng phản ứng lại. Nàng tín nhiệm Tiêu Thiểu Giác như vậy, không chút do dự đem tính mạng phó thác vào tay hắn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, đây cũng không phải là phạm vi có chút hảo cảm nữa rồi.
Nàng già mồm át lẽ phải nói: “Tài bắn cung của vương gia thông thần, ta tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là tin ngài.” Lời này thay vì là nói cho Tiêu Thiểu Giác nghe, chẳng thà nói là nói cho chính nàng nghe.
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Tài bắn cung của Diệp Nguyên Tín cũng không kém ta, nữ tử kia của Chu quốc cũng được chứng kiến rồi, nhưng cuối cùng còn không phải là bị dọa đến tè ra quần.”
Trong lòng Lục Thanh Lam chột dạ: “Vương gia cũng chỉ cần nghĩ rằng lá gan ta to hơn một chút mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng, phút chốc dừng cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói dối, ngươi sở dĩ đối với bổn vương như thế, toàn bộ là bởi vì ngươi động tâm với bổn vương!”
Lời nói của Tiêu Thiểu Giác giống như một tia sét bùng nổ trong trái tim Lục Thanh Lam, nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mặc dù nàng đã sớm phát hiện manh mối trong nội tâm của mình nhưng bị người trong cuộc Tiêu Thiểu Giác nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến cho nàng rất chấn động.
Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, sắc mặt trở nên có chút không tốt: “Ta thật sự không biết ngươi đến tột cùng đang trốn tránh cái gì, ngươi rõ ràng không phải là vô tình với bổn vương, vì sao hết lần này tới lần khác phải đè nén phần này tình cảm?”
Ta là sợ ta gả cho ngươi không bao lâu liền làm quả phụ! Sợ Trường Hưng Hầu phủ lặp lại bi kịch của kiếp trước!
Nhưng lời này Lục Thanh Lam không thể cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Nếu ngươi nguyện ý, bổn vương hiện tại đi tới chỗ phụ hoàng, để hắn tứ hôn cho ngươi và ta. Ngươi yên tâm, một khi ngươi gả vào Khánh vương phủ, bổn vương nhất định sẽ đối đãi thật tốt với ngươi.”
Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này không thể được, hoàng thượng có ý gả Thanh Huệ quận chúa cho ngươi!”
Lông mày Tiêu Thiểu Giác nhướng lên: “Chuyện này ngươi không cần phải để ý, bổn vương tự có biện pháp ứng đối, chỉ cần ngươi đáp ứng một tiếng, bổn vương lập tức bắt tay an bài chuyện này.”
Lục Thanh Lam lắc đầu, nội tâm cũng trải qua đau khổ rất lớn, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không thể đáp ứng Vương gia!”
Tiêu Thiểu Giác vốn là tràn ngập nhiệt huyết, những lời này giống như là một chậu nước lạnh dội xuống đầu, lập tức xối ướt hơn phân nửa sự hưng phấn kích động của hắn. Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác nhất thời liền ảm đạm xuống. vừa rồi trong nháy mắt tâm ý tương thông đó, hắn rõ ràng cảm nhận được trong lòng nàng là có chút thích mình, tại sao kết quả lại muốn cự tuyệt mình?
Đám người Tiêu Thiểu Giác nghe xong quy tắc, không có gì dị nghị, cũng liền đáp ứng.
Rất nhanh bốn thái giám mang tới một lồng sắt lớn, bên trong có hơn trăm con chim sẻ, trên đầu mỗi con chim sẻ đều dán một cọng lông vũ xinh đẹp, chim sẻ trong lồng bay tới bay lui, chiêm chiếp, đừng nói là bắn, chỉ nhìn thôi, người xem cũng đã hoa cả mắt.
Mọi người chia làm hai tốp, trận đấu lần này quyết định chỉ tính thành tích tập thể.
Ba vị hoàng tử của Đại Tề tụ cùng một chỗ thương lượng một chút, không biết nói gì đó, thần sắc Tiêu Thiểu Cảnh có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, không nói thêm gì.
Diệp Nguyên Tín tràn đầy tự tin đối với tài bắn cung của mình và nhóm thần tiễn thủ Thần Vũ doanh, căn bản cũng không để ở ba vị hoàng tử Đại Tề trong lòng.
Tiếng trống chợt vang lên, tinh thần mọi người đều khẩn trương cao độ. Rồi sau đó tiếng trống đột nhiên dừng lại, bốn thái giám dùng sức vén lên nắp che của lồng sắt, chim được tự do, trong nháy mắt bay ra ngoài bốn phương tám hướng.
Ba người của Đại Chu cùng hét lớn, giương cung lắp tên, “Sưu sưu sưu” bắn ra.
Đại Tề bên này tiếng cung ồn ào, vang thành một chuỗi dài không ngừng, hai tay Tiêu Thiểu Giác hành động như gió, trong khoảnh khắc liền bắn ra mười mấy mũi tên. Hắn bắn lại không phải là chim sẻ, mà là bắn cản mũi tên của ba người Chu quốc giữa không trung, hắn một người phát tiễn chặn lại, Nhị hoàng tử và thập hoàng tử thì chuyên tâm bắn chim sẻ, phân công rõ ràng.
Chiến thuật như vậy vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng đạt được hiệu quả kỳ diệu, “Đốc đốc đốc”, có thể là bởi vì Lục Thanh Lam ở một bên quan sát, Tiêu Thiểu Giác hôm nay phát huy vượt xa bình thường, giống như thần giúp, chặn lại cung tiễn của ba người Chu quốc bắn ra chín mươi phần trăm, dưới đất rất nhanh liền đầy mũi tên rơi xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bọn chim sẻ bay cực nhanh, huống chi lại ở bên trong mưa tên dày như mưa sa, rất nhanh chim non liền bay tứ tán sạch sẽ.
Hai phe sử dụng cung tên màu sắc khác nhau, vì vậy rất dễ phân biệt, bọn thái giám rất nhanh thống kê xong kết quả, Đại Tề dùng điểm số lớn tám mươi hai so sánh với hai mươi lăm giành được thắng lợi.
Vốn là tiễn pháp hai phe khác biệt không bao nhiêu, có thể giành được chiến quả như vậy, may mắn mà có sách lược phân công tác chiến của Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Cảnh bình thời cực kỳ không thích vị đệ đệ Tiêu Thiểu Giác này, nhưng hôm nay cũng không khỏi không bội phục sự nhanh trí của hắn. Hắn cười nói: “Ngũ điện hạ, cuối cùng vẫn là Đại Tề là chúng ta thắng.”
Diệp Nguyên Tín hận đến thiếu chút nữa cắn nát hàm răng: “Các ngươi, các ngươi lừa đảo!”
Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Chúng ta đây không gọi la lừa đảo, cái này gọi là chiến lược chiến thuật. Nếu nói binh bất yếm trá, Ngũ điện hạ sẽ không ngay cả một chút đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
Diệp Nguyên Tín hận vô cùng, nhưng cũng á khẩu không trả lời được. Qua thật lâu hắn mới nói: “Trận này quả thực là chúng ta thua, chẳng qua ta muốn so một trận với Khánh vương điện hạ.”
Hắn cũng nhìn ra, cuộc tỷ thí vừa rồi đều là Tiêu Thiểu Giác chỉ đạo, lúc trước bởi vì đánh cuộc thua Tiêu Thiểu Giác, hắn hận không thể dẫm Tiêu Thiểu Giác ở dưới chân, vì có thể thắng một lần, hiện tại có một luồng sức lực không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác thản nhiên, “Muốn ta và ngươi tỷ thí cũng không khó, chẳng qua đề mục lần này phải do ta đưa ra.”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng nói: “Ngươi đưa thì ngươi đưa.” Hắn cũng không tin so nhiều lần như vậy, một lần cũng không thắng được Tiêu Thiểu Giác.
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác bình thản nói: “Không phải mới vừa bắn điểu ư, chúng ta lần này đổi lại, bắn người thì thế nào?”
Diệp Nguyên Tín vốn chính là kẻ biến thái, nghe lời này hưng phấn lên, “Khánh vương điện hạ nói một chút xem làm sao để bắn người?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Rất đơn giản, hai người chúng ta từ trong các khuê tú chọn một người, để trên đầu của các nàng quả táo, quả đào và đại táo (táo tàu dùng trong đông y), chúng ta dùng mũi tên bắn rơi đồ trên đầu các nàng, người nào bắn trúng hơn liền coi như người đó thắng. Ngươi không phải vừa mới nói khuê tú của hai nước không phân thắng bại sao? Chính thừa dịp này dễ dàng so dũng khí và can đảm của khuê tú hai nước, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện!”
Diệp Nguyên Tín nghe hắn nói lời này, không khỏi có mấy phần do dự. Bằng tài bắn cung của hắn, bắn trúng quả táo quả đào và đại táo trên đầu nữ tử cũng không phải là việc khó, sợ là sợ nữ tử của Chu quốc lá gan quá nhỏ, đến lúc đó không phối hợp.
Tiêu Thiểu Giác nhìn ra sự chần chờ của hắn, chế nhạo nói: “Ngươi là không tin tưởng tài bắn cung của mình, hay là không tin tưởng đám khuê tú Chu quốc các ngươi?”
Diệp Nguyên Tín chịu không nổi kích, lớn tiếng nói: “Được so thì so!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Vậy được, chúng ta liền tìm ra một vị khuê tú để làm mục tiêu đi.”
Hắn giục ngựa chạy vội tới trước mặt đám khuê tú Tề quốc, thần sắc bình tĩnh nói: “Các ngươi, ai nguyện ý phối hợp với bổn vương?”
Nếu đổi lại một loại phương thức khác, cơ hồ tất cả khuê tú đều ước gì đứng ra phối hợp với vị vương gia trẻ tuổi anh tuấn này, nhưng vừa rồi đối thoại của hắn và Diệp Nguyên Tín tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, muốn các nàng đỡ táo, đào và đại táo đứng ở cách trăm bước chờ một mưa tên bay tới, nếu vị vương gia này run tay, tên bắn ra thấp vài phần, vậy bắn trúng cũng không phải là quả táo mà là bản thân các nàng rồi.
Nhóm khuê tú nghĩ tới đây hai chân không khỏi như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, còn ai dám đứng ra? Tiền Lâm rất muốn vào lúc này đứng ra phối hợp với Tiêu Thiểu Giác, để khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nhưng chân của nàng đều mềm nhũn, căn bản là bước đi không nổi.
Vừa rồi Tiêu Thiểu Giác nhìn như hỏi tất cả khuê tú của Tề quốc, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, kiếp trước Tiêu Thiểu Giác tài bắn cung nổi tiếng Đại Tề, ở kiếp này tài bắn cung của hắn tựa hồ cao hơn ở kiếp trước không ít, nên không đến mức bắn vào mình. Huống chi, nếu hắn nói lên đề nghị như vậy, theo tính tình của hắn, chỉ sợ mình không chịu ra mặt, hắn cũng có biện pháp gọi mình đứng ra, còn không bằng mình thống thống khoái khoái đứng ra, bán mặt mũi cho đế hậu.
Lục Thanh Lam đứng lên, nói: “Tiểu nữ tử bất tài, nguyện ý cùng vương gia hợp tác, cho Đại Tề cho ta thắng được vinh dự.” Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác ngưng tụ trên mặt Lục Thanh Lam, trên gương mặt khôi ngô lập tức hiện lên vẻ tươi cười, nụ cười kia mặc dù hời hợt, lại thẳng đến đáy mắt, thận trọng vuốt cằm nói: “Rất tốt!”
Đại Tề bên này định được người, Đại Chu bên kia, Diệp Bội và nhóm khuê tú thương lượng thật lâu, mới rốt cục định được một nữ hài lá gan lớn nhất, Diệp Nguyên Tín vốn là rất vừa ý vị nữ vu Quy Tư kia, nhưng vừa rồi nàng đã bị người Tề khám phá ra thân phận, Diệp Nguyên Tín cho dù da mặt dày cũng không tiện điểm nàng ra sân. Còn dư lại nhóm khuê tú, để cho các nàng khoe khoang một chút cầm kỳ thư họa, giả bộ một chút ôn thuần nhu thuận còn có thể, để cho các nàng làm mục tiêu sống, đợi lát nữa chỉ sợ các nàng tám chín phần mười khiến mình tuột xích, Diệp Nguyên Tín thật sự không có có lòng tin đối với các nàng.
Thái giám mang Lục Thanh Lam và vị cô nương Đại Chu kia ra đổi một thân kỵ trang, trên đầu mỗi người mang một quả táo đứng ở nơi đó, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín đứng cách trăm bước, ngồi trên lưng ngựa.
Lục Thanh Lam và thiếu nữ Chu quốc kia đứng chung một chỗ, nhìn thấy hai chân nữ hài kia vẫn luôn run rẩy, cố ý cười nói: “Cô nương ngươi sợ sao?”
Nữ tử Chu quốc vừa rồi đã làm tư tưởng tâm lý một thời gian rất dài, mạnh miệng nói: “Tài bắn cung của Ngũ vương thông thần, ta ta không sợ!”
Lục Thanh Lam rất không phúc hậu vạch trần nàng: “Ngươi không sợ, thế chân của ngươi run làm gì?”
Đang nói một trận trống vang lên, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín đều tự giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên như lưu tinh cản nguyệt, trong chớp mắt đã tới. Nàng kia nhịn không được hét lên một tiếng, may mà tiễn pháp của Diệp Nguyên Tín không tệ, một mũi tên bắn rơi quả táo trên đầu nữ hài tử kia, nữ hài tử kia lông tóc không tổn hao gì.
Tiêu Thiểu Giác cũng cực kỳ thoải mái mà bắn trúng quả táo.
Ván này coi như hoà.
Nhóm thái giám lập tức đổi một quả đào nhỏ.
Thiếu nữ kia sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, vừa rồi mũi tên kia mặc dù chưa làm bị thương nàng, nhưng gió mũi tên kia phá không mang đến lại làm bay tóc của nàng, làm cho nàng bị không ít kinh hãi.
Lục Thanh Lam cố ý hù dọa nàng nói: “Vừa rồi trên đầu chúng ta là một quả táo còn dễ, hiện tại đổi thành quả đào nhỏ, hễ Ngũ vương gia run tay hoặc là dây cung thấp xuống một tấc, vậy mũi tên kim linh kia nhất định sẽ bắn tới trên đầu cô nương rồi, ta thấy hoa dung ngọc mạo của cô nương như vậy, nếu như bị một tiễn bắn chết, chẳng phải đáng tiếc.”
Thiếu nữ kia ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi không cần phải nói những thứ này để làm ta sợ, ngươi còn không sợ sao?”
Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Ta đương nhiên là không sợ. Thanh danh ta ở kinh thành không tốt, ở trong nhà lại không được Lão phu nhân ưa thích, nếu không nhân cơ hội này liều mạng đánh cược một lần, tương lai sợ rằng cũng không ai thèm lấy... Ta thấy bộ dạng cô nương, hẳn là đích nữ thiên kiều bách sủng trong nhà, được trưởng bối trong nhà sủng ái, nếu là vì một cái trận đấu không mặn không nhạt như vậy mất đi tính mạng, vậy cũng không đáng giá?”
Thiếu nữ kia đúng như lời nàng, ở nhà được sủng ái, là minh châu trên lòng bàn tay của cha mẹ, nàng run rẩy nói: “Ngươi đừng mê hoặc ta, ta sẽ không nghe lời ngươi nói.”
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: “Ta mê hoặc ngươi ở đâu, ta cũng chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi. Ngươi chỉ cần trong nháy mắt Ngũ vương gia bắn tên, nằm xuống đất, ngươi liền an toàn.”
Nói xong nàng cười cười, nụ cười kia tựa như ác ma: “Nếu Ngũ hoàng tử một tiễn bắn không chết ngươi, mà ở trên mặt của ngươi lưu lại một vết sẹo khủng bố thật lớn, ai nha nha, đây chẳng phải là càng thêm đáng sợ!”
Thiếu nữ kia nghe được toàn thân run lên.
Lúc này tiếng trống lại vang lên, Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín lại bắn tên lần nữa. Thiếu nữ kia vốn sợ hãi, lại bị Lục Thanh Lam hù dọa một trận, trong mắt đã tràn đầy hoảng loạn, Lục Thanh Lam ở bên tai nàng quát thấp một tiếng: “Nằm xuống!”
Thiếu nữ kia rốt cuộc duy trì không được nữa, tinh thần sụp đổ, cả người ngã xuống đất, khóc lớn lên.
Nàng vừa động, Diệp Nguyên Tín đương nhiên bắn không trúng quả đào trên đầu nàng. Lục Thanh Lam lại bộ mặt thần sắc thong dong đứng ở nơi đó, mũi tên của Tiêu Thiểu Giác vững vàng bắn trúng quả đào trên đầu nàng.
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Ngũ vương gia, đa tạ!”
Diệp Nguyên Tín oán hận vứt cung tên xuống mặt đất.” Bổn vương thua, nhưng không phải bởi vì tài bắn cung của Bổn vương không bằng ngươi, chỉ là bởi vì lá gan nữ tử bổn quốc không lớn bằng của các ngươi mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Khuê tú của quý quốc đã thua bổn quốc, cũng giống như vậy.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Lục Thanh Lam, lại càng thêm tán thưởng.
Diệp Nguyên Tín không cam lòng: “Ta cũng không tin nàng họ Lục, một cái tiểu cô nương nũng nịu, thật sự có lá gan lớn như vậy sao. Chúng ta không phải là còn có một mũi tên chưa so ư, nếu ngươi thật sự có thể bắn rơi một quả đại táo trên đầu của nàng, Bổn vương mới có thể tâm phục khẩu phục đối với các ngươi!”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác ngưng tụ: “Ngươi là đang khích tướng bổn vương sao?”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng: “Ngươi là không có lòng tin đối với chính mình, hay là không có lòng tin đối với Lục Thanh Lam?”
Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác sắc bén như đao, nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày, Diệp Nguyên Tín một bước cũng không nhường đối mặt cùng hắn. Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên cười một tiếng ha ha, nói: “Bổn vương liền bắn cho ngươi xem, hôm nay sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!”
Hắn giục ngựa chạy vội đến trước mặt Lục Thanh Lam, khẽ cúi người xuống, nói một câu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi!”
Lục Thanh Lam thấy hai mắt hắn phát sáng kinh người. Kích thích tố nam nhân vô cùng mãnh liệt, cả người tràn đầy tính xâm lược và tự tin cường đại, nam nhân như vậy gợi cảm mê người nhất. Lục Thanh Lam trải qua hai đời, từng nếm trải nhiều biến cố, ngay cả nàng nhìn đều có chút ngây người.
Lục Thanh Lam bình ổn tâm tình một chút, gật đầu nói: “Ta tin ngươi!”
Ba chữ vô cùng đơn giản, Tiêu Thiểu Giác lại giống như là ăn một viên thuốc an thần, lập tức kiên định, trong lòng lại có vài phần cảm giác ngọt ngào. Hắn gọi thái giám đổi lại một viên đại táo trên đầu Lục Thanh Lam. Quả táo kia so với quả táo và quả đào trước nhỏ hơn rất nhiều, để bắn rơi quả táo, hắn liền gọi người đổi một cái cung nhỏ, một cái ngân tiễn rất mảnh, hắn thúc ngựa chạy ra ngoài vòng tròn.
Ngựa dưới sự điều khiển tinh chuẩn của hắn, chậm rãi tăng tốc, hóa thành một trận cuồng phong, tốc độ, chạy ra cách hơn trăm bước, hắn cũng không thúc ngựa quay lại, lượn một vòng, mà là đưa lưng về phía Lục Thanh Lam tay trái chợt cầm dây cung kéo ra vòng cung, sau đó bỗng nhiên xoay người lại, ngón tay buông lỏng, một cây ngân tiễn nho nhỏ hóa thành tia chớp bay nhanh về phía Lục Thanh Lam.
Quả táo trên búi tóc của Lục Thanh Lam quá nhỏ, dù là Tam công chúa tràn đầy tín nhiệm mù quáng đối với Tiêu Thiểu Giác, vẫn nhịn không được lên tiếng kinh hô, kể cả rất nhiều khuê tú của Chu quốc, rất nhiều người cũng đều nhịn không được đổ mồ hôi thay Lục Thanh Lam.
Trong nháy mắt đó, Lục Thanh Lam bỗng nhiên tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu, phảng phất giống như có thể tâm linh tương thông cùng Tiêu Thiểu Giác, nàng có thể cảm nhận được tự tin cường đại đối với tài bắn cung của bản thân hắn, cũng có thể cảm nhận được hắn có chút lo lắng mình giống như thiếu nữ Chu quốc vừa rồi bởi vì sợ mà thất bại trong gang tấc, thậm chí có thể thấy được cảm nhận và phán đoán của hắn, phán định chính xác quỹ đạo và điểm rơi của cây ngân tiễn kia.
Sợ hãi của con người, đại đa số đến từ chính sự không xác định đối với thứ không biết. Nói thật, vừa rồi nàng vẫn còn có chút lo lắng, dù sao quả táo này nàng cũng nhìn thấy, thật sự là quá nhỏ. Cho nên một khi nàng tiến vào cái loại trạng thái kỳ diệu này, nàng lập tức không còn sợ hãi nữa.
Đang lúc mọi người kinh hô, Tiêu Thiểu Giác bắn cây ngân tiễn kia trúng chính xác vào quả đại táo, trong một chớp mắt. Cả diễn võ trường đều sôi trào.
Mọi người cùng hoan hô, thật sự là quá phấn khích rồi. Vì tài bắn cung của Tiêu Thiểu Giác, càng hơn là vì sự dũng cảm của Lục Thanh Lam.
Diệp Nguyên Tín hung hăng nhìn chằm chằm Lục Thanh Lam một lát, rốt cuộc cũng không làm gì được, chỉ hầm hừ nói: “Được được được! Không ngờ Đại Tề lại có nữ tử hiếm thấy như vậy, chúng ta nhận thua.”
Tiêu Thiểu Giác lại không để ý tới Diệp Nguyên Tín, mà là thúc ngựa chạy vội trở lại, vừa rồi hắn cũng tiến vào một loại cảm giác kỳ diệu phi thường, tựa hồ tâm linh tương thông cùng tiểu cô nương trước mặt, chính là chỉ trong nháy mắt, hắn liền từ trong cái loại cảnh giới huyền diệu này bay ra ngoài.
Hắn có chút kinh nghi bất định phi ngựa tới, nhìn thấy Lục Thanh Lam trong mắt cũng có thần sắc rung động. Hắn đang muốn cùng nàng nói vài lời, hoàng đế bên kia đã truyền lời, gọi hắn đi qua. Tiêu Thiểu Giác đành phải đi gặp hoàng đế trước.
Đến đây, Diệp Nguyên Tín cũng không có lời gì để noi nữa. Không chỉ tài bắn cung hạng nhất, Đại Tề vững vàng áp đảo Đại Chu, hôm đó đấu thuyền rồng cũng thắng Đại Chu, nhưng những người biết rõ nội tình cảm thấy ngột ngạt, hôm nay cuối cùng danh chính ngôn thuận hòa nhau một ván.
Mọi người vây quanh đế hậu một lần nữa trở lại bên trong Ngũ Phượng lâu. Dựa theo chương trình đã định kế tiếp nên để hoàng hậu tuyên bố tất cả khôi chủ của bách hoa yến hội, hơn nữa để hoàng hậu tự mình ban thưởng các vị khôi chủ. Tranh tài hôm nay vốn dựa vào Lục Thanh Lam miễn cưỡng hòa với Đại Chu, nhưng bởi vì trận đấu bắn tên cuối cùng, khuê tú Đại Tề về can đảm và dũng khí đều đè đầu Đại Chu, vì vậy tranh tài năm nay, thực tế coi như là Đại Tề thắng. Gia Hòa đế cao hứng phi thường, liền tự mình tuyên bố khôi chủ cũng như ban phần thưởng.
Hàng năm khuê tú giành được khôi chủ, bất kể là người Tề hay là người Chu, triều đình đều sẽ ban cho bốn thất vải, một hộp trân châu, một bộ đồ trang sức. Phần thưởng này đã là cực kỳ trọng hậu.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Thời điểm đến lượt Lục Thanh Lam, thật sự là biểu hiện hôm nay của nàng quá mãn nhãn, chẳng những đoạt được hai lần khôi chủ, còn trợ giúp Tiêu Thiểu Giác hung hăng đánh bại nhuệ khí của Diệp Nguyên Tín, Gia Hòa đế lưu tâm khuyến khích vài câu: “Tiểu cô nương trí dũng song toàn, trung can nghĩa đảm, thật là tấm gương cho khuê tú Đại Tề ta.”
Lục Thanh Lam vội vàng khiêm tốn mấy câu, ánh mắt ghen tị của nhóm khuê tú bên dưới đều xanh cả rồi Có vài câu này của hoàng thượng, lời đồn về Lục Thanh Lam ở kinh sư trước kia cũng có thể hoàn toàn tiêu tán rồi. Từ nay về sau, nàng chính là khuê tú chạm tay có thể bỏng nhất kinh sư, không ai khác.
Đến lúc này, bách hoa yến hội giằng co sắp được một ngày cuối cùng cũng tan cuộc.
Lục Thanh Lam đi theo Tam công chúa trở lại Trường Hi cung. Tam công chúa bởi vì tổ chức bách hoa yến hội có công, lại biểu diễn “Thập diện mai phục” thay Tề quốc đoạt được một vị trí khôi chủ, hoàng đế khen ngợi nàng một phen, cực kỳ hưng phấn. Dọc đường đi lôi kéo Lục Thanh Lam nói không ngừng.
“Bảo Nhi ngươi thật lợi hại!”
“Thơ ngươi làm hay quá!”
“Cờ cũng đánh hay!”
“Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, mới vừa rồi lúc Cửu hoàng huynh bắn tên, tim của ta đều nhảy lên đến cổ họng.”
Tam công chúa quả thực sùng bái Lục Thanh Lam gần chết.
Nàng lải nhải, Lục Thanh Lam chỉ nghe, cũng không chen lời. Nàng biết Tam công chúa chính là muốn mượn lời nói lảm nhảm bình phục một chút tâm tình kích động mà thôi, cũng không muốn nàng trả lời gì. Hơn nữa nàng cũng có chút không yên lòng, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi.
Hai người tiến vào Trường Hi cung ngồi vào chỗ của mình, các cung nữ vừa bưng trà nóng lên, thì hạ nhân đi vào bẩm báo: “Khánh vương gia đến!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Đi tới trước cửa cung, thấy Tiêu Thiểu Giác còn mặc bộ kỵ trang bó sát người.
Tam công chúa dẫn Tiêu Thiểu Giác vào trong điện. Tiêu Thiểu Giác nói ngay vào điểm chính: “Hoàng muội ngươi tránh đi một chút, ta có mấy câu nói muốn nói với nàng.”
Tam công chúa nhìn Tiêu Thiểu Giác một chút, lại nhìn Lục Thanh Lam một chút, vẻ mặt mập mờ, xoay người đi xuống.
Bọn cung nữ thái giám cũng cực kỳ biết điều lui xuống. Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, hai người mặt đối mặt, không khí cực kỳ vi diệu.
Tiêu Thiểu Giác vốn là nhịn một bụng lời nói muốn thổ lộ với Lục Thanh Lam, bởi vậy ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, tiễn Gia Hòa đế về Kiến Thủy liền chạy tới Trường Hi cung, nhưng thực sự mặt đối mặt với nàng, hắn nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Vương gia...” Lục Thanh Lam thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn mình chằm chằm không ngừng, cảm thấy không khí có chút lúng túng, càng nhiều hơn là mập mờ, không nhịn được mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Tiêu Thiểu Giác đột nhiên cắt đứt lời của nàng nói: “Ngươi tín nhiệm Bổn vương như vậy ư?”
Lục Thanh Lam kinh ngạc, đặt chuyện vừa rồi cùng một chỗ, nàng chưa kịp nghĩ quá nhiều. Hiện tại tỉnh táo lại, nàng cũng phản ứng lại. Nàng tín nhiệm Tiêu Thiểu Giác như vậy, không chút do dự đem tính mạng phó thác vào tay hắn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, đây cũng không phải là phạm vi có chút hảo cảm nữa rồi.
Nàng già mồm át lẽ phải nói: “Tài bắn cung của vương gia thông thần, ta tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là tin ngài.” Lời này thay vì là nói cho Tiêu Thiểu Giác nghe, chẳng thà nói là nói cho chính nàng nghe.
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Tài bắn cung của Diệp Nguyên Tín cũng không kém ta, nữ tử kia của Chu quốc cũng được chứng kiến rồi, nhưng cuối cùng còn không phải là bị dọa đến tè ra quần.”
Trong lòng Lục Thanh Lam chột dạ: “Vương gia cũng chỉ cần nghĩ rằng lá gan ta to hơn một chút mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng, phút chốc dừng cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói dối, ngươi sở dĩ đối với bổn vương như thế, toàn bộ là bởi vì ngươi động tâm với bổn vương!”
Lời nói của Tiêu Thiểu Giác giống như một tia sét bùng nổ trong trái tim Lục Thanh Lam, nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mặc dù nàng đã sớm phát hiện manh mối trong nội tâm của mình nhưng bị người trong cuộc Tiêu Thiểu Giác nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến cho nàng rất chấn động.
Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, sắc mặt trở nên có chút không tốt: “Ta thật sự không biết ngươi đến tột cùng đang trốn tránh cái gì, ngươi rõ ràng không phải là vô tình với bổn vương, vì sao hết lần này tới lần khác phải đè nén phần này tình cảm?”
Ta là sợ ta gả cho ngươi không bao lâu liền làm quả phụ! Sợ Trường Hưng Hầu phủ lặp lại bi kịch của kiếp trước!
Nhưng lời này Lục Thanh Lam không thể cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Nếu ngươi nguyện ý, bổn vương hiện tại đi tới chỗ phụ hoàng, để hắn tứ hôn cho ngươi và ta. Ngươi yên tâm, một khi ngươi gả vào Khánh vương phủ, bổn vương nhất định sẽ đối đãi thật tốt với ngươi.”
Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này không thể được, hoàng thượng có ý gả Thanh Huệ quận chúa cho ngươi!”
Lông mày Tiêu Thiểu Giác nhướng lên: “Chuyện này ngươi không cần phải để ý, bổn vương tự có biện pháp ứng đối, chỉ cần ngươi đáp ứng một tiếng, bổn vương lập tức bắt tay an bài chuyện này.”
Lục Thanh Lam lắc đầu, nội tâm cũng trải qua đau khổ rất lớn, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không thể đáp ứng Vương gia!”
Tiêu Thiểu Giác vốn là tràn ngập nhiệt huyết, những lời này giống như là một chậu nước lạnh dội xuống đầu, lập tức xối ướt hơn phân nửa sự hưng phấn kích động của hắn. Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác nhất thời liền ảm đạm xuống. vừa rồi trong nháy mắt tâm ý tương thông đó, hắn rõ ràng cảm nhận được trong lòng nàng là có chút thích mình, tại sao kết quả lại muốn cự tuyệt mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.