Chương 10: Vạch trần khuyết điểm
Thải Điền
23/06/2017
Tiếp tục trò chuyện thêm vài câu, lão phu nhân mới sực nhớ tới bệnh tình của Lục Thanh Lam, hỏi: "Lục nha đầu bệnh tật thế nào rồi, có khỏi hẳn
chưa? Mấy ngày nay trời rét lắm đấy, nếu chưa khỏe thì không cần đến đây cũng được, nơi này cũng đâu thiếu thốn gì một cái dập đầu thỉnh an của
con bé.”
Kỷ thị thực sự rất là bất mãn, lúc đầu Lục Thanh Lam rơi xuống nước cũng do Trương thị không cẩn thận trông nom, nhưng nay lại chỉ hỏi thăm một câu cho có lệ như thế.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, bà vẫn đứng dậy cung kính trả lời: “Thưa lão phu nhân, sức khỏe Bảo nhi đã khá hơn nhiều rồi, con bé vẫn luôn một mực nhớ đến chuyện phải sang đây dập đầu thỉnh an lão phu nhân.”
Lão phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt rốt cuộc cũng hòa ái hơn một chút, nói với Kỷ thị: “Lục nha đầu là một đứa bé rất hiếu thuận, cũng nhờ bậc làm cha mẹ như con biết cách dạy dỗ!” Sau đó lại quay sang vẫy tay với Lục Thanh Lam: “Lục nha đầu qua đây nào, đến ngồi bên cạnh tổ mẫu này, để tổ mẫu nhìn một chút xem!”
Lục Thanh Lam đang mải suy nghĩ về chuyện tiến cung hồi sáng nay, buột miệng nói ra: “Con không qua!”
Giọng nói trong veo, lời lẽ đầy khí phách!
Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống, trong phòng thoáng chốc im phăng phắc, đến nỗi cây kim rơi nhẹ xuống đất cũng nghe thấy được, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung trên thân hình nho nhỏ của Lục Thanh Lam.
Kỷ thị vô cùng hoảng sợ, lão phu nhân là một người chuyên bới lông tìm vết, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể xé ra cho to, lần này con gái ngoan của bà khiến lão phu nhân mất sạch thể diện như thế, lão phu nhân há lại dễ dàng dung thứ cho con bé? Chỉ trong một thoáng thôi mà trên chóp mũi của bà đã lấm tấm mồ hôi: “Lão phu nhân, Bảo nhi còn bé, không hiểu chuyện, cũng do con dâu dạy dỗ không tốt...”
Cứ thế tự đổ hết tội lên đầu mình.
Lúc này Lục Thanh Lam mới phát hiện ra mình đã gây ra họa gì. Kiếp trước nàng ở trong hoàng cung, cuộc sống cũng coi như thoải mái tùy tiện, nay sống lại một đời, thật không muốn để bản thân mình phải chịu tủi chịu nhục, nên cũng không cảm thấy hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, lập tức lớn tiếng nói: “Có liên quan gì đến mẫu thân đâu! Do con phải đứng từ nãy đến giờ, người mệt chân đau, đi đường không nổi thôi!”
Một đứa bé mới năm tuổi đầu, đạo lý trên đời cái hiểu cái không, ngươi định bắt chẹt kiểu gì? Cho dù trong lòng lão phu nhân đang giận sôi sùng sục, cũng không thể phát tiết với một đứa con nít, chỉ đành kìm nén lửa giận, nói: “Không phải bệnh của con đã khá hơn rồi à?”
Lục Thanh Lam cau cái mũi nhỏ: “Nơi này của tổ mẫu ngay cả cái ghế nhỏ để dựa cũng không có, Bảo nhi đứng lâu, đương nhiên chân sẽ đau.” Lời này vừa thốt ra, đám tiểu bối đều không tự chủ được mà nhúc nhích đôi chân.
Có chân ai mà không đau đâu?
Ngũ cô nương Lục Thanh Dong của Tam phòng chợt tiến lên một bước, nói: “Lời này của Lục muội muội không đúng rồi. Tổ mẫu không ban ghế ngồi cho chúng ta, không phải vì không thông cảm với con với cháu, mà thật ra là muốn tốt cho chúng ta thôi. Muội có biết cái gì gọi là không có phép tắc không? Đại Tề coi trọng đạo hiếu nhất, thử nghĩ xem, sao chúng ta có thể ngồi ngay trước mặt lão phu nhân cùng với các vị lão gia phu nhân khác?”
Lão phu nhân nghe được lời này, liên tục gật đầu, nói với Tam phu nhân: “Tiểu ngũ thật hiểu chuyện. Tốt! Tốt!”
Ngũ cô nương chính là thứ nữ của Tam phòng, để sống sót được dưới bàn tay của Triệu thị quả thật vô cùng gian nan, nay được lão phu nhân khích lệ một câu, kích động đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng cả lên.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Thanh Lam lại khiến mọi người ngậm miệng ngay tức khắc: “Vậy tại sao Tứ tỷ tỷ lại có thể ngồi, trong khi bọn con phải đứng?"
Lão phu nhân luôn luôn như thế, đối với Đại phòng cực kỳ nghiêm khắc, đối với Nhị phòng thì tốt hơn một chút, còn Tam phòng là được bà dung túng nhất, vậy mà lúc nào cũng bày đặt ra vẻ công bằng chính trực không thiên vị ai.
Hôm nay Lục Thanh Lam cứ luôn một mực nhằm thẳng vào lỗi sai của lão phu nhân mà nã. Vì sao Tứ cô nương có thể ngồi yên ổn bên cạnh lão phu nhân, còn đám cháu trai cháu gái khác thì đều phải khoanh tay cung cung kính kính đứng ở dưới?
Vì sao à? Đương nhiên vì Tứ cô nương là con gái do chính Tam phu nhân sinh ra, cũng chính là cháu gái ruột của lão phu nhân rồi. Nhưng lời giải thích này lại hoàn toàn không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Lão phu nhân và Tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được nỗi lòng hậm hực cùng sự tức giận đang tuôn trào trong mắt đối phương. Mà đau một cái là, người gây ra chuyện này lại chỉ là một đứa con nít chưa hiểu sự đời, đâu thể nào phát tiết lên người con bé?
Dưới sự tức giận cùng cực, Tam phu nhân rống to với Tứ cô nương Lục Thanh Nhân: “Còn ngồi ngốc ở đó làm cái gì! Không mau đứng lên cho ta!”
"Mẫu thân... " Tứ cô nương tủi thân đứng dậy, “Con không muốn đứng..." Đám con cháu ở đây đều còn ít tuổi, mà đứa nào đứa nấy đều được nuông chiều từ tấm bé, bắt đứng trước mặt lão phu nhân cả nửa canh giờ, quả thực chả ai chịu nổi.
Trong mắt lão phu nhân lóe lên lửa giận, phân phó đại nha hoàn Trân Châu đứng hầu bên cạnh mình: “Còn đứng đó ngẩn ngơ làm gì? Không mau mau đi lấy ghế đến cho các vị lão gia phu nhân cùng công tử tiểu thư đi?”
Lúc này lão phu nhân quả thực có khổ mà không nói được. Bây giờ muốn phát giận với Kỷ thị, la rầy bà ta dám lén lút xúi giục Lục Thanh Lam nói ra những lời như vậy, nhưng ngẫm lại Kỷ thị đâu phải thần tiên, nào có đoán được hôm nay Tứ cô nương vừa khéo ngồi ngay bên cạnh bà? Càng ngẫm càng thấy, chỉ có thể đổ lỗi là do con nít không hiểu chuyện, nghĩ gì nói nấy không chịu suy xét cẩn thận mà thôi.
Chẳng qua, nếu những lời này lọt ra ngoài, rất có thể bà sẽ phải gánh cái tiếng khắt khe, đối xử hà khắc với đám con cháu, hơn nữa mấy đứa cháu này lại còn không có quan hệ máu mủ ruột rà gì với bà, mấy lời bình luận sẽ càng khó nghe hơn ấy chứ.
Cơn giận của lão phu nhân cứ thế mà bị đè nén trong ngực, không phát ra được, cảm thấy hết sức khó chịu, thành ra nhìn ai cũng không vừa mắt. Ngược lại, con cháu trong nhà nhờ chuyện này mà thu được lợi ích vô cùng thực tế, ai nấy đều vui mừng phấn khởi. Lục Thanh Lam thì dường như chẳng biết mình đã đắc tội với lão phu nhân, một mình một ghế cực kỳ sung sướng, cơ thể nho nhỏ lọt thỏm trong ghế dựa, cầm quả táo cắn nhai rồn rột.
Hết sức vô tư hồn nhiên.
Nhóm ca ca tỷ tỷ đều cùng chung suy nghĩ, hôm nay Lục muội muội đáng yêu dị thường. Chỉ có Lục Thanh Nhân là hung hăng trừng nàng, nhưng Lục Thanh Lam vờ như không thấy.
Đời trước hai người cũng là kẻ thù đối địch với nhau. Ngay từ thuở ấu thơ Lục Thanh Nhân đã thích con trai út của Nam An Hầu phủ, chính là mỹ nam tử đại danh lẫy lừng cả kinh sư - Lý Ngọc. Nhưng đời lắm éo le, người Lý Ngọc chọn trúng lại không phải Lục Thanh Nhân nàng, mà là Lục Thanh Lam của Nhị phòng, lại còn nặng tình với Lục Thanh Lam vô cùng, dứt khoát không rời không bỏ.
Vì chuyện đó mà Lục Thanh Nhân hận không thể tự cầm đao đâm chết đường muội của mình.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân ỷ mình là đích nữ duy nhất của Tam phòng, lại có lão phu nhân cùng Tam phu nhân làm chỗ dựa, tạo ra cái tính ‘mình ta là nhất’, ngang ngược phô trương, cáu kỉnh dễ giận, không chỉ riêng muội muội cùng cha khác mẹ với nàng ta là Ngũ cô nương bị nàng ta suốt ngày khi dễ, mà tiểu đường muội Lục Thanh Lam không có mẫu thân cũng bị nàng ta làm nhục không ít lần.
Cá tính của Lục Thanh Lam vốn mạnh mẽ, há có thể mặc cho người chém giết mà không phản kháng lại? Vì vậy, mặc dù nàng rõ ràng không thích Lý Ngọc, nhưng càng muốn dây dưa với hắn, khiến Lục Thanh Nhân phải sụp đổ.
Những ân oán gút mắt trong đó, không phải chỉ một hai câu là có thể kể rõ đầu cua tai nheo thế nào.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân cũng chỉ có trước mặt lão phu nhân là đè đầu nàng được, nay nàng sống lại một đời, có thêm vài chục năm kinh nghiệm cùng với năng lực thấy trước được tương lai, hiển nhiên không đặt Lục Thanh Nhân trong lòng.
Tiếng nói cười cuối cùng cũng được khôi phục, nhưng thật ra cũng chỉ có lão phu nhân cùng Tam phu nhân trò chuyện vui đùa với nhau, Đại phu nhân thì từ khi bước chân vào gian phòng này đã biến thành không khí, trừ khi lão phu nhân hỏi bà chuyện gì bà mới trả lời, không thì đến một tiếng động cũng không phát ra. Kỷ thị cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, im thin thít, có thể không nói là dứt khoát không nói.
Chuyện trò thêm một lúc, lão phu nhân mới nói: “Không còn sớm nữa, ta cũng mệt rồi, các ngươi giải tán hết đi.” Mọi người vui mừng như được đại xá, đứng dậy cúi chào lão phu nhân, ra khỏi Mục Nguyên đường, quay về phòng của mình.
Tam phòng vừa trở lại Hằng Phong uyển, Dương ma ma liền tiến vào nội thất xin chỉ thị: "Lão gia, phu nhân, bày cơm lên chưa ạ?”
Dây dưa rõ lâu trong chính viện, Lục Diệp đã sớm đói bụng, liền gật đầu, lại không biết Tam phu nhân ăn trúng thuốc nổ ở đâu, cả giận nói: “Cơm gì mà cơm! Lui xuống hết đi!”
Dương ma ma vội vàng dẫn theo toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài.
Lục Diệp không hài lòng nói: “Có ai trêu chọc gì nàng đâu? Đang yên đang lànhtự dưng tức giận gì chứ?”
Tam phu nhân nói: “Rõ ràng Đại phòng Nhị phòng đều cùng một giuộc, thông đồng với nhau bức hiếp Tam phòng chúng ta, vậy mà chàng vẫn còn lòng dạ ngồi ăn ngồi uống à!”
Lục Diệp nói: “Nàng dựa vào đâu mà nói vậy?” Nực cười thật đấy.
“Chuyện hôm nay rõ ràng như vậy mà chàng còn thắc mắc?” Triệu thị nói, “Nhân nhi của chúng ta chẳng qua chỉ ngồi cạnh lão phu nhân một chút thôi, thế mà Nhị tẩu lại đi xúi giục một đứa bé mới tí tuổi đầu như Lục nha đầu đi nói mấy lời sáo rỗng, lăng mạ Nhân nhi của chúng ta. Hiện giờ phụ thân vẫn còn mà đã như thế, sau này phụ thân đi rồi, đại ca lên kế thừa tước vị Hầu phủ, liệu còn mảnh đất nào cho Tam phòng chúng ta dung thân sao?” Nói xong liền cầm lấy khăn tay chấm chấm giọt lệ nơi khóe mắt.
Lục Diệp đau đầu, “Đang êm đẹp tự dưng khóc làm gì! Mấy lời Lục nha đầu nói lúc nãy chưa chắc đã do Nhị tẩu dạy, ta thấy chẳng qua con bé còn nhỏ không biết gì, nói năng không suy nghĩ mà thôi!” Ông vốn là người không ôm chí lớn, nhưng mẫu thân với thê tử lại hăng hái quá mức, ông lại không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng, nên ông chỉ đành phải kiên trì xông lên.
Tam phu nhân quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:“Sao mà chàng có thể yếu đuối đến thế! Lão đại căn bản không phải là con ruột của cha, đến tận bây giờ mà cha vẫn chưa chịu lập thế tử,tức là tước vị Trường Hưng hầu này, cha tuyệt đối không cam lòng dâng cho Đại phòng. Vậy tương lai..." Nói đến đây, mắt Tam phu nhân sáng rỡ.
Hiển nhiên là muốn Tam lão gia giành lấy tước vị Hầu phủ.
“Cứ cho là vậy đi, nhưng bên trên không phải còn có nhị ca à?” Tam lão gia chỉ chỉ lên trời phản đối.
“Chàng thử còn không thèm thử, thì sao biết được mình có được hay không!” Tam phu nhân hận vô cùng tận, “Chàng đừng quên, bên phía Nhị phòng, mẫu thân thì mất sớm, lại không thể dựa dẫm vào bên nhà cữu cữu. Còn chàng thì sao? Chàng là cháu họ của Hoàng hậu nương nương đó! Chính là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh đó! Có bà ấy ủng hộ, phần thắng của chúng ta chưa chắc kém Nhị phòng!”
Thấy Tam lão gia vẫn tỏ vẻ không đồng ý, Tam phu nhân liền cầm khăn lau mắt khóc hu hu, “Ta đây chính là đích nữ của Hầu phủ, còn ngươi thì chỉ là con út do kế thất sinh ra thôi, hồi trước vì sao ta lại chịu gả cho ngươi cơ chứ? Không phải là trông mong vào tiền đồ sáng lạn của ngươi, hy vọng ngươi cố gắng kiếm được cái danh mệnh phụ cho ta hay sao! Nào ngờ ngươi lại không có chí tiến thủ như thế... Thật đáng thương cho cái thân này của ta, bao nhiêu năm qua cực khổ sinh con nuôi con, lo liệu việc nhà cho ngươi, sao mạng của ta lại khổ đến thế chứ...”
Tam lão gia nghe tiếng bà ta khóc lóc kể lể mà phát phiền: “Thôi được rồi được rồi! Đừng có khóc nữa! Ta chịu khó vươn lên, chịu khó xông pha là được chứ gì!”
Tam phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay, càng cảm thấy tức giận không biết phát tiết vào đâu, bèn la lớn: “Chịu khó chịu khó! Ngươi và nhị ca vào Đông Sơn thư việnhọc cùng một lúc, nhị ca không những đã sớm thi trúng tú tài, mà hôm nay còn được tiên sinh khích lệ nữa! Còn ngươi tự nhìn lại bản thân ngươi xem! Ngày ngày chỉ biết đi xem đá gà đua chó cùng với mấy tên công tử quần là áo lượt khác, không thì lại tụ tập chơi bời với đám lưu manh đầu đường xó chợ! Cứ tiếp tục thế này, Tam phòng chúng ta còn có hy vọng gì?"
Kỷ thị thực sự rất là bất mãn, lúc đầu Lục Thanh Lam rơi xuống nước cũng do Trương thị không cẩn thận trông nom, nhưng nay lại chỉ hỏi thăm một câu cho có lệ như thế.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, bà vẫn đứng dậy cung kính trả lời: “Thưa lão phu nhân, sức khỏe Bảo nhi đã khá hơn nhiều rồi, con bé vẫn luôn một mực nhớ đến chuyện phải sang đây dập đầu thỉnh an lão phu nhân.”
Lão phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt rốt cuộc cũng hòa ái hơn một chút, nói với Kỷ thị: “Lục nha đầu là một đứa bé rất hiếu thuận, cũng nhờ bậc làm cha mẹ như con biết cách dạy dỗ!” Sau đó lại quay sang vẫy tay với Lục Thanh Lam: “Lục nha đầu qua đây nào, đến ngồi bên cạnh tổ mẫu này, để tổ mẫu nhìn một chút xem!”
Lục Thanh Lam đang mải suy nghĩ về chuyện tiến cung hồi sáng nay, buột miệng nói ra: “Con không qua!”
Giọng nói trong veo, lời lẽ đầy khí phách!
Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống, trong phòng thoáng chốc im phăng phắc, đến nỗi cây kim rơi nhẹ xuống đất cũng nghe thấy được, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung trên thân hình nho nhỏ của Lục Thanh Lam.
Kỷ thị vô cùng hoảng sợ, lão phu nhân là một người chuyên bới lông tìm vết, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể xé ra cho to, lần này con gái ngoan của bà khiến lão phu nhân mất sạch thể diện như thế, lão phu nhân há lại dễ dàng dung thứ cho con bé? Chỉ trong một thoáng thôi mà trên chóp mũi của bà đã lấm tấm mồ hôi: “Lão phu nhân, Bảo nhi còn bé, không hiểu chuyện, cũng do con dâu dạy dỗ không tốt...”
Cứ thế tự đổ hết tội lên đầu mình.
Lúc này Lục Thanh Lam mới phát hiện ra mình đã gây ra họa gì. Kiếp trước nàng ở trong hoàng cung, cuộc sống cũng coi như thoải mái tùy tiện, nay sống lại một đời, thật không muốn để bản thân mình phải chịu tủi chịu nhục, nên cũng không cảm thấy hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, lập tức lớn tiếng nói: “Có liên quan gì đến mẫu thân đâu! Do con phải đứng từ nãy đến giờ, người mệt chân đau, đi đường không nổi thôi!”
Một đứa bé mới năm tuổi đầu, đạo lý trên đời cái hiểu cái không, ngươi định bắt chẹt kiểu gì? Cho dù trong lòng lão phu nhân đang giận sôi sùng sục, cũng không thể phát tiết với một đứa con nít, chỉ đành kìm nén lửa giận, nói: “Không phải bệnh của con đã khá hơn rồi à?”
Lục Thanh Lam cau cái mũi nhỏ: “Nơi này của tổ mẫu ngay cả cái ghế nhỏ để dựa cũng không có, Bảo nhi đứng lâu, đương nhiên chân sẽ đau.” Lời này vừa thốt ra, đám tiểu bối đều không tự chủ được mà nhúc nhích đôi chân.
Có chân ai mà không đau đâu?
Ngũ cô nương Lục Thanh Dong của Tam phòng chợt tiến lên một bước, nói: “Lời này của Lục muội muội không đúng rồi. Tổ mẫu không ban ghế ngồi cho chúng ta, không phải vì không thông cảm với con với cháu, mà thật ra là muốn tốt cho chúng ta thôi. Muội có biết cái gì gọi là không có phép tắc không? Đại Tề coi trọng đạo hiếu nhất, thử nghĩ xem, sao chúng ta có thể ngồi ngay trước mặt lão phu nhân cùng với các vị lão gia phu nhân khác?”
Lão phu nhân nghe được lời này, liên tục gật đầu, nói với Tam phu nhân: “Tiểu ngũ thật hiểu chuyện. Tốt! Tốt!”
Ngũ cô nương chính là thứ nữ của Tam phòng, để sống sót được dưới bàn tay của Triệu thị quả thật vô cùng gian nan, nay được lão phu nhân khích lệ một câu, kích động đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng cả lên.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Thanh Lam lại khiến mọi người ngậm miệng ngay tức khắc: “Vậy tại sao Tứ tỷ tỷ lại có thể ngồi, trong khi bọn con phải đứng?"
Lão phu nhân luôn luôn như thế, đối với Đại phòng cực kỳ nghiêm khắc, đối với Nhị phòng thì tốt hơn một chút, còn Tam phòng là được bà dung túng nhất, vậy mà lúc nào cũng bày đặt ra vẻ công bằng chính trực không thiên vị ai.
Hôm nay Lục Thanh Lam cứ luôn một mực nhằm thẳng vào lỗi sai của lão phu nhân mà nã. Vì sao Tứ cô nương có thể ngồi yên ổn bên cạnh lão phu nhân, còn đám cháu trai cháu gái khác thì đều phải khoanh tay cung cung kính kính đứng ở dưới?
Vì sao à? Đương nhiên vì Tứ cô nương là con gái do chính Tam phu nhân sinh ra, cũng chính là cháu gái ruột của lão phu nhân rồi. Nhưng lời giải thích này lại hoàn toàn không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Lão phu nhân và Tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được nỗi lòng hậm hực cùng sự tức giận đang tuôn trào trong mắt đối phương. Mà đau một cái là, người gây ra chuyện này lại chỉ là một đứa con nít chưa hiểu sự đời, đâu thể nào phát tiết lên người con bé?
Dưới sự tức giận cùng cực, Tam phu nhân rống to với Tứ cô nương Lục Thanh Nhân: “Còn ngồi ngốc ở đó làm cái gì! Không mau đứng lên cho ta!”
"Mẫu thân... " Tứ cô nương tủi thân đứng dậy, “Con không muốn đứng..." Đám con cháu ở đây đều còn ít tuổi, mà đứa nào đứa nấy đều được nuông chiều từ tấm bé, bắt đứng trước mặt lão phu nhân cả nửa canh giờ, quả thực chả ai chịu nổi.
Trong mắt lão phu nhân lóe lên lửa giận, phân phó đại nha hoàn Trân Châu đứng hầu bên cạnh mình: “Còn đứng đó ngẩn ngơ làm gì? Không mau mau đi lấy ghế đến cho các vị lão gia phu nhân cùng công tử tiểu thư đi?”
Lúc này lão phu nhân quả thực có khổ mà không nói được. Bây giờ muốn phát giận với Kỷ thị, la rầy bà ta dám lén lút xúi giục Lục Thanh Lam nói ra những lời như vậy, nhưng ngẫm lại Kỷ thị đâu phải thần tiên, nào có đoán được hôm nay Tứ cô nương vừa khéo ngồi ngay bên cạnh bà? Càng ngẫm càng thấy, chỉ có thể đổ lỗi là do con nít không hiểu chuyện, nghĩ gì nói nấy không chịu suy xét cẩn thận mà thôi.
Chẳng qua, nếu những lời này lọt ra ngoài, rất có thể bà sẽ phải gánh cái tiếng khắt khe, đối xử hà khắc với đám con cháu, hơn nữa mấy đứa cháu này lại còn không có quan hệ máu mủ ruột rà gì với bà, mấy lời bình luận sẽ càng khó nghe hơn ấy chứ.
Cơn giận của lão phu nhân cứ thế mà bị đè nén trong ngực, không phát ra được, cảm thấy hết sức khó chịu, thành ra nhìn ai cũng không vừa mắt. Ngược lại, con cháu trong nhà nhờ chuyện này mà thu được lợi ích vô cùng thực tế, ai nấy đều vui mừng phấn khởi. Lục Thanh Lam thì dường như chẳng biết mình đã đắc tội với lão phu nhân, một mình một ghế cực kỳ sung sướng, cơ thể nho nhỏ lọt thỏm trong ghế dựa, cầm quả táo cắn nhai rồn rột.
Hết sức vô tư hồn nhiên.
Nhóm ca ca tỷ tỷ đều cùng chung suy nghĩ, hôm nay Lục muội muội đáng yêu dị thường. Chỉ có Lục Thanh Nhân là hung hăng trừng nàng, nhưng Lục Thanh Lam vờ như không thấy.
Đời trước hai người cũng là kẻ thù đối địch với nhau. Ngay từ thuở ấu thơ Lục Thanh Nhân đã thích con trai út của Nam An Hầu phủ, chính là mỹ nam tử đại danh lẫy lừng cả kinh sư - Lý Ngọc. Nhưng đời lắm éo le, người Lý Ngọc chọn trúng lại không phải Lục Thanh Nhân nàng, mà là Lục Thanh Lam của Nhị phòng, lại còn nặng tình với Lục Thanh Lam vô cùng, dứt khoát không rời không bỏ.
Vì chuyện đó mà Lục Thanh Nhân hận không thể tự cầm đao đâm chết đường muội của mình.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân ỷ mình là đích nữ duy nhất của Tam phòng, lại có lão phu nhân cùng Tam phu nhân làm chỗ dựa, tạo ra cái tính ‘mình ta là nhất’, ngang ngược phô trương, cáu kỉnh dễ giận, không chỉ riêng muội muội cùng cha khác mẹ với nàng ta là Ngũ cô nương bị nàng ta suốt ngày khi dễ, mà tiểu đường muội Lục Thanh Lam không có mẫu thân cũng bị nàng ta làm nhục không ít lần.
Cá tính của Lục Thanh Lam vốn mạnh mẽ, há có thể mặc cho người chém giết mà không phản kháng lại? Vì vậy, mặc dù nàng rõ ràng không thích Lý Ngọc, nhưng càng muốn dây dưa với hắn, khiến Lục Thanh Nhân phải sụp đổ.
Những ân oán gút mắt trong đó, không phải chỉ một hai câu là có thể kể rõ đầu cua tai nheo thế nào.
Kiếp trước Lục Thanh Nhân cũng chỉ có trước mặt lão phu nhân là đè đầu nàng được, nay nàng sống lại một đời, có thêm vài chục năm kinh nghiệm cùng với năng lực thấy trước được tương lai, hiển nhiên không đặt Lục Thanh Nhân trong lòng.
Tiếng nói cười cuối cùng cũng được khôi phục, nhưng thật ra cũng chỉ có lão phu nhân cùng Tam phu nhân trò chuyện vui đùa với nhau, Đại phu nhân thì từ khi bước chân vào gian phòng này đã biến thành không khí, trừ khi lão phu nhân hỏi bà chuyện gì bà mới trả lời, không thì đến một tiếng động cũng không phát ra. Kỷ thị cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, im thin thít, có thể không nói là dứt khoát không nói.
Chuyện trò thêm một lúc, lão phu nhân mới nói: “Không còn sớm nữa, ta cũng mệt rồi, các ngươi giải tán hết đi.” Mọi người vui mừng như được đại xá, đứng dậy cúi chào lão phu nhân, ra khỏi Mục Nguyên đường, quay về phòng của mình.
Tam phòng vừa trở lại Hằng Phong uyển, Dương ma ma liền tiến vào nội thất xin chỉ thị: "Lão gia, phu nhân, bày cơm lên chưa ạ?”
Dây dưa rõ lâu trong chính viện, Lục Diệp đã sớm đói bụng, liền gật đầu, lại không biết Tam phu nhân ăn trúng thuốc nổ ở đâu, cả giận nói: “Cơm gì mà cơm! Lui xuống hết đi!”
Dương ma ma vội vàng dẫn theo toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài.
Lục Diệp không hài lòng nói: “Có ai trêu chọc gì nàng đâu? Đang yên đang lànhtự dưng tức giận gì chứ?”
Tam phu nhân nói: “Rõ ràng Đại phòng Nhị phòng đều cùng một giuộc, thông đồng với nhau bức hiếp Tam phòng chúng ta, vậy mà chàng vẫn còn lòng dạ ngồi ăn ngồi uống à!”
Lục Diệp nói: “Nàng dựa vào đâu mà nói vậy?” Nực cười thật đấy.
“Chuyện hôm nay rõ ràng như vậy mà chàng còn thắc mắc?” Triệu thị nói, “Nhân nhi của chúng ta chẳng qua chỉ ngồi cạnh lão phu nhân một chút thôi, thế mà Nhị tẩu lại đi xúi giục một đứa bé mới tí tuổi đầu như Lục nha đầu đi nói mấy lời sáo rỗng, lăng mạ Nhân nhi của chúng ta. Hiện giờ phụ thân vẫn còn mà đã như thế, sau này phụ thân đi rồi, đại ca lên kế thừa tước vị Hầu phủ, liệu còn mảnh đất nào cho Tam phòng chúng ta dung thân sao?” Nói xong liền cầm lấy khăn tay chấm chấm giọt lệ nơi khóe mắt.
Lục Diệp đau đầu, “Đang êm đẹp tự dưng khóc làm gì! Mấy lời Lục nha đầu nói lúc nãy chưa chắc đã do Nhị tẩu dạy, ta thấy chẳng qua con bé còn nhỏ không biết gì, nói năng không suy nghĩ mà thôi!” Ông vốn là người không ôm chí lớn, nhưng mẫu thân với thê tử lại hăng hái quá mức, ông lại không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng, nên ông chỉ đành phải kiên trì xông lên.
Tam phu nhân quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:“Sao mà chàng có thể yếu đuối đến thế! Lão đại căn bản không phải là con ruột của cha, đến tận bây giờ mà cha vẫn chưa chịu lập thế tử,tức là tước vị Trường Hưng hầu này, cha tuyệt đối không cam lòng dâng cho Đại phòng. Vậy tương lai..." Nói đến đây, mắt Tam phu nhân sáng rỡ.
Hiển nhiên là muốn Tam lão gia giành lấy tước vị Hầu phủ.
“Cứ cho là vậy đi, nhưng bên trên không phải còn có nhị ca à?” Tam lão gia chỉ chỉ lên trời phản đối.
“Chàng thử còn không thèm thử, thì sao biết được mình có được hay không!” Tam phu nhân hận vô cùng tận, “Chàng đừng quên, bên phía Nhị phòng, mẫu thân thì mất sớm, lại không thể dựa dẫm vào bên nhà cữu cữu. Còn chàng thì sao? Chàng là cháu họ của Hoàng hậu nương nương đó! Chính là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh đó! Có bà ấy ủng hộ, phần thắng của chúng ta chưa chắc kém Nhị phòng!”
Thấy Tam lão gia vẫn tỏ vẻ không đồng ý, Tam phu nhân liền cầm khăn lau mắt khóc hu hu, “Ta đây chính là đích nữ của Hầu phủ, còn ngươi thì chỉ là con út do kế thất sinh ra thôi, hồi trước vì sao ta lại chịu gả cho ngươi cơ chứ? Không phải là trông mong vào tiền đồ sáng lạn của ngươi, hy vọng ngươi cố gắng kiếm được cái danh mệnh phụ cho ta hay sao! Nào ngờ ngươi lại không có chí tiến thủ như thế... Thật đáng thương cho cái thân này của ta, bao nhiêu năm qua cực khổ sinh con nuôi con, lo liệu việc nhà cho ngươi, sao mạng của ta lại khổ đến thế chứ...”
Tam lão gia nghe tiếng bà ta khóc lóc kể lể mà phát phiền: “Thôi được rồi được rồi! Đừng có khóc nữa! Ta chịu khó vươn lên, chịu khó xông pha là được chứ gì!”
Tam phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay, càng cảm thấy tức giận không biết phát tiết vào đâu, bèn la lớn: “Chịu khó chịu khó! Ngươi và nhị ca vào Đông Sơn thư việnhọc cùng một lúc, nhị ca không những đã sớm thi trúng tú tài, mà hôm nay còn được tiên sinh khích lệ nữa! Còn ngươi tự nhìn lại bản thân ngươi xem! Ngày ngày chỉ biết đi xem đá gà đua chó cùng với mấy tên công tử quần là áo lượt khác, không thì lại tụ tập chơi bời với đám lưu manh đầu đường xó chợ! Cứ tiếp tục thế này, Tam phòng chúng ta còn có hy vọng gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.