Chương 109: Vết răng
Thải Điền
30/05/2019
Lý Duyên hoảng sợ, vội vàng đuổi theo. Không ngờ hắn vừa ra khỏi cửa
phòng, đã bị một hắc y nhân không biết ở đâu xuất hiện chặn lại, người
nọ cũng không nói chuyện, chỉ ngăn ở trước mặt Lý Duyên, tay vịn lên đao ở bên hông.
Lý Duyên cảm nhận được ánh mắt của hắn như có như không xẹt qua cổ của mình, đánh hơi được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt, hắn biết mình đụng phải cao thủ, nếu mình còn đi về phía trước một bước, hắc y nhân này sẽ không chút do dự một đao chém đứt cổ của hắn.
Lúc trước hắn từng nghe nói bên người Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác có mấy ám vệ võ công cao cường và trung thành, nghe nói là Gia Hòa đế đưa cho hắn, Lý Duyên nhất thời thành thành thật thật ở tại đó không dám nhúc nhích.
Lại nói Tiêu Thiểu Giác lôi kéo cánh tay Lục Thanh Lam điên cuồng ra khỏi gian phòng của Lý Ngọc, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, tùy tiện tìm một phương hướng liền đi tới, hắn thân cao chân dài, bước rộng, Lục Thanh Lam chỉ có thể chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
— Không nghĩ cũng không được, cổ tay bị nắm gắt gao trong tay Tiêu Thiểu Giác.
Cũng không biết hắn dùng bao nhiêu lực, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn. Hậu hoa viên của Nam An Hầu phủ trồng cây long não, đi tới dưới cây một long não, Lục Thanh Lam rốt cục nổi giận, lớn tiếng nói: “Ngươi buông tay! Rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?”
Tiêu Thiểu Giác cũng kịp phản ứng lại, buông lỏng cổ tay của nàng ra. Lục Thanh Lam xoa cổ tay đỏ lên của mình, tức giận nói: “Ngươi điên rồi à?”
Tiêu Thiểu Giác còn đang trong cơn phẫn nộ, hơn nữa nhìn thấy khóe mắt Lục Thanh Lam đến bây giờ còn hàm chứa nước mắt trong suốt, cảm thấy hết sức không công bằng. Mình chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, xuất bao nhiêu lực, bị bao nhiêu tội, nàng còn chưa từng chảy một giọt nước mắt vì mình đâu. Mình tân tân khổ khổ bận rộn, ngược lại suýt chút nữa khiến cái tên Lý Ngọc kia hái được đào.
Hắn sao có thể bình tĩnh được?
Tiêu Thiểu Giác bá đạo đã quen, lấy mình đo người, cảm thấy mình đối đãi vớiLục Thanh Lam như vậy, đã xem như người đối với nàng tốt nhất trên đời rồi.
Tiêu Thiểu Giác đè nén thanh âm, gần như rít gào nói: “Ai cho phép ngươi? Ai cho phép ngươi một mình đến thăm tên Lý Ngọc khốn kiếp kia?”
Lục Thanh Lam nhíu mày nhìn nhìn Tiêu Thiểu Giác, cũng bị sự ngang ngược không nói đạo lý cố tình gây sự của hắn chọc giận: “Ta gặp người nào hay không, đều là chuyện của bản thân ta, có quan hệ gì với ngươi?”
Tiêu Thiểu Giác thấy tiểu cô nương này căn bản chưa từng đem lời nói của mình lúc trước để ở trong lòng, giận đến đỉnh đầu bốc khói, ngươi là Vương phi đã định của Bổn vương, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp ngươi đi khỏi Bổn vương.” Tiêu Thiểu Huyền cũng được, Lý Ngọc cũng được, cả hai người tiếp cận nàng, đều do bộ dáng nàng quá xinh đẹp quá gây chú ý.
“Ngươi sau này thận trọng một chút đi, không có việc gì ít đi ra ngoài cho ta.” Tiêu Thiểu Giác trực tiếp ra lệnh.
Lục Thanh Lam tức giận nở nụ cười. “Ngươi có tư cách gì quản ta?” Thật đúng là không xem mình là người ngoài?
Tiêu Thiểu Giác nói: “Bởi vì chúng ta đều được nguyệt...” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, lập tức dừng lại.
Lục Thanh Lam nói: “Nguyệt cái gì?”
Chân mày Tiêu Thiểu Giác nhíu chặt: “Nói tóm lại, ngươi ngoại trừ Bổn vương, không cho phép gả cho bất luận kẻ nào!”
Lục Thanh Lam cười lạnh: “Nếu ta nói không thì sao?”
Tiêu Thiểu Giác bắt lấy bả vai mềm mại của tiểu cô nương, áp chế nàng trên cây, thanh âm ẩn chứa tức giận mãnh liệt: “Ngươi nói lại lần nữa xem?” Nếu không phải tuổi của tiểu cô nương quá nhỏ, hắn muốn dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp gạo nấu thành cơm, xem nàng còn muốn nam nhân nhân khác hay không?”
Lục Thanh Lam thấy hắn lại tới, lập tức liều mạng giãy dụa, đấm đá liên tục. “Ngươi buông ta ra!”
Tiêu Thiểu Giác cầm một cánh tay trắng mềm như tuyết của nàng lên, hung hăng cắn một cái trên cẳng tay của nàng. Lục Thanh Lam bị đau, hét to một tiếng: “Ngươi làm cái gì vậy?” Người này tuổi chó sao?
Tiêu Thiểu Giác chỉ là muốn lưu lại cho nàng chút ấn tượng, để cho nàng về sau đừng có lại làm bừa.
Chu thị vốn vì để cho Lý Ngọc ở chỗ này tĩnh dưỡng, đuổi tất cả đều bà nha hoàn đi rồi, chỗ này lại vắng vẻ, không có người nào, nhưng lúc này cố tình lại có người tới, chính là Lục Văn Đình. Lục Văn Đình luyện võ, từ trước đến nay tai thính mắt tinh. Vừa rồi ở trong khách sảnh, Vệ Bân cúi xuống nói chuyện bên tai Tiêu Thiểu Giác, thanh âm tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn ngầm trộm nghe thấy mấy chữ “... Lục cô nương”, hắn liền lưu tâm. Thấy Tiêu Thiểu Giác đi vội vàng, trong lòng hắn có chút không yên lòng, cũng là đi theo ra ngoài, tìm tới nơi này, vừa vặn trông thấy Tiêu Thiểu Giác ấn muội muội trên cây khi dễ.
Lục Văn Đình ngày thường xem muội muội như bảo bối, muội muội tinh quái luôn thích khi dễ hắn, hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng động tới một cây đầu ngón tay của nàng, hắn vốn không phải là người dễ vọng động, lúc này cũng không bình tĩnh được nữa rồi. Lần trước ở Vạn Tuế sơn thật vất vả sinh ra chút hảo cảm đối với Tiêu Thiểu Giác nháy mắt không còn sót lại chút gì.
“Ngươi buông muội muội ta ra!” Lục Văn Đình quát một tiếng, bước nhanh đến phía trước kéo Tiêu Thiểu Giác ra, hắn không giống với Lục Thanh Lam, từ nhỏ đã tập võ cùng tổ phụ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*, luyện được một thân thân võ công giỏi, Tiêu Thiểu Giác bị hắn kéo ra.
(*)冬练三九夏练三伏 đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu.
Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh.
Trong năm thời kỳ nóng nực chính là ngày tam phục trong mùa Hạ. Về mùa Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.
Lục Văn Đình thấy trên cẳng tay tuyết trắng của muội muội lưu lại hai hố răng thật sâu, nhất thời, “Ngươi dám khi dễ muội muội của ta!” Trực tiếp đánh một quyền lên mặt của hắn.
Tiêu Thiểu Giác không nghĩ tới tiểu tử này thật sự dám động thủ đánh hắn, nhất thời không đề phòng, bị thua thiệt nhiều. Lần này đánh cho hắn trời đất quay cuồng, khóe miệng cũng rách da. Hắn cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, cả giận nói: “Lục Văn Đình, ngươi dám động thủ đánh ta?”
Một khi đã đánh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Lục Văn Đình nói: “Tiểu gia ta đánh ngươi, xem ngươi sau này còn dám khi dễ Bảo Nhi không!” Lại đánh tiếp một quyền, Tiêu Thiểu Giác lần này đã có phòng bị, hai người ngươi tới ta đi.
Hai người tuổi xấp xỉ, đều được danh sư chỉ điểm, võ công kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ đánh một lát, đều bị đối phương đánh cho mấy quyền mấy cước, hai người bị kích ra chân hỏa, hạ thủ càng hung ác tàn nhẫn.
Lúc này luôn ở phía sau gốc đại thụ, một hắc y nhân cao gầy khuôn mặt lạnh lùng muốn đi ra hỗ trợ. Bên người Tiêu Thiểu Giác đương nhiên không thể thiếu ám vệ của Hạ tộc bảo vệ. Người nọ vừa mới khẽ động, liền bị Vệ Bân kéo lại, Vệ Bân lắc đầu với hắn, ám vệ nhìn Vệ Bân một cái, lúc này mới không ra tay.
Vệ Bân đương nhiên hiểu được tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, nếu ám vệ xuất thủ, như vậy không thấy máu là không thể, Tiêu Thiểu Giác và tiểu cữu tử tương lai đánh một trận không sao, nếu đánh tàn hoặc là giết chết tiểu cữu tử vậy cũng liền không tiên khai báo với Lục Thanh Lam.
Bên này Lục Thanh Lam nhìn thấy ca ca nhà mình và Tiêu Thiểu Giác đánh túi bụi, từng quyền từng quyền sâu vào thịt, cuống quít nói: “Dừng tay, mau dừng tay!” Nàng muốn tiến lên can ngăn, nhưng động tác của hai người quá nhanh, nàng đừng nói là đuổi kịp động tác của hai người, chính là nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt.
Hai đại nam nhân đánh say sưa, nhất thời ai cũng không thu tay được. Lục Thanh Lam kêu lên nửa ngày, cổ họng cũng hô khàn giọng rồi, cũng không ai đếm xỉa tới nàng.
Lục Thanh Lam thật sự cuống lên rồi, nếu ca ca đánh Cửu hoàng tử bị gì, hoàng gia trách tội xuống thì làm sao?
Đúng lúc này nàng bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, “Ai ôi” một tiếng đặt mông ngồi xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy mắt cá chân của mình, trên mặt lộ ra sắc mặt thống khổ.
Hai nam nhân quả nhiên trúng kế, ăn ý ngừng tay, cùng nhau chạy tới, cùng kêu lên hỏi: “Làm sao vậy?” Tràn đầy ân cần giống nhau.
Lục Thanh Lam ôm mắt cá chân của mình, mắt rưng rưng nói: “Ta trẹo chân.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn mắt cá chân của mình một chút, cũng không thấy gì, hoàn toàn không đau, nhất thời hiểu được tiểu cô nương này đang nói dối. Nhưng vừa rồi mình quan tâm sẽ bị loạn, vậy mà trúng kế của nàng, không đoán ra được.
Lục Văn Đình lại không biết muội muội là đang nói dối, đưa tay muốn đỡ nàng: “Đang yên lành, sao có thể trẹo chân?”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác buồn cười, chẳng qua cơ hội thân mật như vậy hắn sẽ không bỏ qua, liền đưa tay đỡ Lục Thanh Lam, “Ta đỡ ngươi lên.”
Lục Văn Đình đoạt trước một bước, cản phía trước Tiêu Thiểu Giác nâng muội muội dậy trước, “Không cần điện hạ phải quan tâm.” Hắn đứng cách giữa hai người, đề phòng Tiêu Thiểu Giác tựa như phòng cướp.
Áp lực xung quanh trầm xuống, hai đầu lông mày Tiêu Thiểu Giác chuẩn bị phong bạo(ví với sự kiện, hiện tượng lớn lao, mãnh liệt).
Lục Thanh Lam nhìn hai người cá mè một lứa này, vừa rồi mới đánh một trận, bộ dạng cả hai đều chật vật, thúc phát tử kim quan của Tiêu Thiểu Giác nghiêng lệch, má trái sưng lên, khóe miệng rách, áo bào trên người cũng thủng vài chỗ, lộ ra trung y màu trắng bên trong.
Lục Văn Đình cũng không khá hơn chút nào, cũng mặt mũi bầm dập, phát quan trên đầu chẳng biết rơi đi nơi nào. Hai thiếu niên lang nhanh nhẹn đều chật vật vô cùng.
Lục Thanh Lam cũng không muốn hai người bọn họ lại đánh nhau nữa, kéo tay áo của ca ca nói: “Ca ca, chúng ta đi thôi.”
Lục Văn Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, “Được, chúng ta đi!” Đỡ cánh tay muội muội tập tễnh đi thẳng về phía trước.
Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, không tiến lên ngăn trở, chỉ hô với Lục Thanh Lam: “Lục Thanh Lam, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay cho ta.”
Lục Thanh Lam đương nhiên không để ý tới hắn.
Lục Văn Đình đỡ nàng chậm rãi đi về phía trước, vừa nói: “Bảo Nhi ngươi không sao chứ, còn có thể đi được không, không được thì ta cõng ngươi đi.”
Lục Thanh Lam nháy mắt với hắn.
Lục Văn Đình: “Ôi chao...” Vừa nhìn cái vẻ mặt này cũng biết tiểu nha đầu này đang giở trò quỷ.
Hai người rẽ vào một cái tường hoa, Tiêu Thiểu Giác không nhìn thấy bọn họ, bước chân Lục Thanh Lam cũng trở lại bình thường, Lục Văn Đình nhìn choáng váng. “Ngươi gạt chúng ta?”
Lục Thanh Lam liếc ca ca một cái nói: “Nếu không phải ta lừa các ngươi, các ngươi bây giờ còn đang đánh nhau đấy? Ca ca lá gan ngươi cũng quá lớn, ngay cả Hoàng tử cũng dám đánh. ” Nói tới đây nàng không khỏi có chút rầu rĩ, chuyện này vạn nhất nếu bị hoàng thượng biết được, mặc dù không dính líu đến Trường Hưng Hầu phủ, nhưng ca ca sợ là phải chịu đau khổ rồi.
Chẳng qua nàng mơ hồ cảm thấy Tiêu Thiểu Giác chắc có lẽ không đi tuyên truyền khắp nơi.
Lục Văn Đình xì một tiếng khinh miệt nói: “Tên khốn kiếp này dám khi dễ ngươi, ta sao có thể tha cho hắn được?” Vừa rồi thống khoái, nhưng hắn thật sự đánh một vị hoàng tử mặt mũi bầm dập, ngẫm lại hắn cũng có chút rầu rĩ.
Hắn thấy chân của muội muội không có chuyện gì, liền hỏi: “Hắn vừa rồi tại sao lại muốn cắn ngươi? Cánh tay của ngươi không chảy máu chứ?”
“Cánh tay của ta không sao.” Lục Thanh Lam cũng có chút cạn lời. Trù trừ một chút, vẫn quyết định nói sự thực cho ca ca biết: “Hắn nói với ta, muốn cưới ta làm Vương phi của hắn, ta không đáp ứng hắn.”
Lục Văn Đình nghe xong lời này, lập tức nhảy dựng lên: “Hắn nằm mơ! Cho dù nam tử trong thiên hạ chết hết, ta cũng quyết không cho phép ngươi gả cho hắn.” Vừa rồi đánh một trận với hắn, cảm nhận của hắn đối với Tiêu Thiểu Giác bây giờ quả thực chính là khúc mắc một trăm phần. Hắn có chút không yên lòng, lại nói: “Hắn tuổi còn nhỏ, đã tâm tư thâm trầm, làm việc tàn nhẫn quỷ quyệt, ngươi ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài đẹp đẽ kia của hắn lừa gạt.”
Lục Thanh Lam liếc mắt nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ không đáp ứng hắn.”
Lục Văn Đình hài lòng gật gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện nói: “Nhưng là vừa rồi hắn gặm cánh tay của ngươi...” Nam nữ thụ thụ bất thân, theo như lễ giáo, riêng chuyện này Lục Thanh Lam đã nên gả cho Tiêu Thiểu Giác.
Lục Thanh Lam vuốt hai hố răng trên cẳng tay, thần sắc bình tĩnh nói: “Coi như là bị chó cắn một cái đi.” Lục Thanh Lam nàng cũng không phải là người lúc nào cũng coi trọng lễ giáo.
Lục Văn Đình cười ha ha: “Vậy là được rồi.”
Lúc này cái con “Chó” cắn Lục Thanh Lam kia đang ngồi vào xe ngựa. Lúc đến Tiêu Thiểu Giác cưỡi ngựa tới, nhưng bộ dạng này của hắn hiện giờ, đương nhiên không có mặt mũi gặp người. Sai Vệ Bân chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cũng không cáo biệt người Lý gia, trực tiếp chạy về hoàng cung.
Trên đường trở về, Tiêu Thiểu Giác nghĩ lại sở tác sở vi của mình hôm nay, cảm giác mình quả thực ngây thơ đến buồn cười. Lại cư nhiên có thể vì một chuyện nữ nhân đánh nhau với nam nhân khác, trước kia nếu có người nói cho hắn biết, sẽ có một ngày hắn sẽ luân lạc tới trình độ bực này, hắn tuyệt đối sẽ tát người kia qua một bên.
Đều do tiểu nha đầu kia, Lý Ngọc có cái gì tốt chứ, không phải là cứu nàng một lần thôi sao? Nghĩ tới đây Tiêu Thiểu Giác lại không bình tĩnh nổi nữa rồi. Trong nội tâm quả thực ghen tỵ như điên, thầm nghĩ nhất định phải trông chừng nha đầu này thật kỹ, không thể để cho nàng lại tiếp xúc với nam nhân khác.
Một đường miên man suy nghĩ như vậy, xe ngựa chạy vào hoàng cung, đến Ngọc Minh cung, hắn lặng lẽ xuống xe ngựa, lui về thiên điện của mình, không muốn để cho Trinh Phi nhìn thấy.
Trong lòng hắn hiểu được, chuyện này nếu lộ ra, chỉ sợ Trường Hưng Hầu phủ không có quả ngon để ăn. Nghĩ đến mình suy nghĩ thay tiểu cô nương không có lương tâm kia như vậy, nàng còn không lĩnh tình, Tiêu Thiểu Giác lại cảm thấy bất bình.
Hắn trở lại gian phòng của mình, đang bảo Vệ Bân bôi thuốc cho hắn, Trinh Phi đi đến. Hắn trở về mặc dù động tĩnh không lớn, nhưng vẫn là khiến Trinh Phi biết được, nàng vừa tiến vào đã thấy bộ dạng này của hắn, nhất thời hoảng sợ: “Lão Cửu, ngươi làm sao vậy? Lại đánh nhau với người nào hay sao?”
Tiêu Thiểu Giác vội vàng đứng dậy, có chút bối rối nói: “Nhi tử lại khiến mẫu phi lo lắng.” Nói xong khẽ cúi đầu, “Là cùng lão thập...” Hắn và thập hoàng tử từ nhỏ quan hệ tốt, nhưng cũng không ít lần đánh nhau, chẳng qua mấy năm gần đây tuổi hai người lớn hơn, loại sự tình này rất ít phát sinh.
Vệ Bân ở một bên thấy chủ tử nhà mình tuôn ra một cái đáp án như vậy, cả kinh thiếu chút nữa rớt mất cằm. Vội vàng cúi đầu, che dấu tâm tình của mình, sợ bị Trinh Phi phát hiện.
Chỉ có một vị hoàng tử mới có thể gánh nổi trách nhiệm đánh một vị hoàng tử khác mà không bị trừng phạt, cho nên hắn mới đẩy Tiêu Thiểu Vĩ ra gánh trách nhiệm.
Trinh Phi kinh ngạc nói: “... sao lại như vậy?”
Tiêu Thiểu Giác có chút xấu hổ nói: “Mẫu phi đừng hỏi nữa.”
Trinh Phi cười cười, dặn dò: “Hai người các ngươi quan hệ tốt, đánh nhau không sao, đừng đánh khiến tình cảm xa lạ là tốt rồi.”
Tiêu Thiểu Giác vội nói: “Sẽ không đâu, mẫu phi.”
Trinh Phi lại nói: “Cái bộ dáng này của ngươi, gần đây cũng đừng đi Kiến Thủy điện nữa, nếu như bị phụ hoàng ngươi biết hai người các ngươi lại động thủ đánh nhau, thế nào cũng sẽ phạt các ngươi. Bổn cung sai người đến chỗ Hạ Tùng báo một tiếng, nói ngươi cảm nhiễm phong hàn.” Cảm nhiễm phong hàn vạn nhất lây bệnh cho hoàng đế cũng sẽ không tốt, cho nên cũng không cần đi thỉnh an hoàng đế.
Tiêu Thiểu Giác cảm kích nói: “Vẫn là mẫu phi nghĩ chu đáo.”
Trinh Phi lại dặn dò mấy câu, lúc này mới đi.
Nàng bên này vừa đi, Tiêu Thiểu Giác liền phân phó Vệ Bân nói: “Ngươi phái người, đi sang bên lão thập nói một tiếng, bảo hắn phối hợp một chút, đừng làm lộ chuyện. Gần đây không có việc gì cũng đừng chạy qua bên này.” Trinh Phi sẽ không kêu thập hoàng tử đến đối chất, nhưng nói lý ra nhất định sẽ phải điều tra nghe ngóng.
Trong lòng Vệ Bân lặng lẽ điểm một cây đèn cầy thay cho thập hoàng tử, không nói tiếng nào ra đi làm việc.***
Lại nói Lục Văn Đình che chở muội muội về đến nhà, sự tình đánh hoàng tử quan hệ trọng đại, hắn cũng không dám gạt người nhà, liền nói ra chuyện này.
Kỷ thị nghe xong sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Chuyện này, hoàng gia nếu trách tội xuống, nên làm thế nào cho phải?”
Lục Thần cũng có chút tê dại, liền mang theo Lục Văn Đình đi thư phòng của Lão Hầu gia. Lão Hầu gia nghe xong chân tướng, ngược lại cũng không trách tội Lục Văn Đình.
Mọi người thương lượng một phen, cũng không có kết quả.
Lục Văn Đình nói: “Thập hoàng tử và Cửu hoàng tử từ trước đến giờ giao hảo rất tốt, ta và hắn lại có chút giao tình, nếu không ta đi chỗ thập hoàng tử dò xét trước?”
Lục Văn Đình ở kinh sư giao du rộng, Thập hoàng tử hiệp nghĩa hào sảng, kết giao bằng hữu luôn không hỏi xuất thân, không câu nệ tiểu tiết, hắn từ nhỏ đam mê đi săn, Lục Văn Đình đi theo Lão Hầu gia tập võ, tiễn pháp vô cùng nổi bật, hai người đã từng săn vài lần, Thập hoàng tử hết sức tán thưởng Lục Văn Đình, mỗi lần đi săn cũng đều kêu hắn, dần dần phát triển trở thành hảo hữu.
Lão Hầu gia và Lục Thần suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Văn Đình liền đệ bài tử vào hoàng cung, chờ hắn gặp được Thập hoàng tử nói chuyện, Tiêu Thiểu Vĩ lập tức nở nụ cười: “Thì ra Cửu ca là bị tiểu tử ngươi đánh à?”
Lục Văn Đình sửng sốt nói: “Điện hạ biết chuyện này rồi ư?”
Tiêu Thiểu Vĩ giống như nghe được chuyện gì thú vị, cười ha ha: “Ta chẳng những đã biết, còn thay ngươi vác một cái nồi đen, ngươi nói ngươi phải cám tạ ta như thế nào?”
Có chút mông lung, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiểu Vĩ liền nói chuyện ngày hôm qua Tiêu Thiểu Giác lừa gạt Trinh Phi, đổ chuyện này lên người mình, lại phái người tới thông cung với mình một lần.
Lục Văn Đình nghe xong sửng sốt. Cửu hoàng tử nghĩa khí như vậy ư, còn chủ động che dấu thay hắn?
Thập hoàng tử nói: “Nếu Cửu ca xử trí như vậy, chắc là sẽ không có ý tìm ngươi làm phiền rồi. Ngươi cũng không cần lo lắng.” Hắn lại chế nhạo nói: “Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ, thậm chí ngay cả Cửu ca ta cũng dám đánh? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Sự tình liên quan đến khuê dự của muội muội, Lục Văn Đình đương nhiên sẽ không nói lung tung, ha ha cho qua.
Tiêu Thiểu Vĩ cũng không ngốc, bỗng nhiên nói: “Ta nói, Cửu ca có phải là vừa ý muội muội Bảo Nhi của ngươi rồi không?”
Lục Văn Đình mỉm cười nói: “Bảo nhi nhà chúng ta cũng không dám với cao tới vị đại Phật như Cửu hoàng tử đây.”
Lục Văn Đình về đến nhà, đem chuyện này nói với đám người Lục Kháng Lục Thần, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lại nói chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ sợ Tiêu Thiểu Giác so đo. Ngay cả Kỷ thị cũng nói: “Cửu hoàng tử vẫn rất thông tình đạt lý.” Trải qua chuyện này cách nhìn của nàng đối với Cửu hoàng tử tốt hơn không ít.
Lục Thanh Lam mặc dù sớm có dự liệu, nhưng sau khi nghe nói, cũng nhớ kỹ phần nhân tình này của Tiêu Thiểu Giác.***
Chuyện Cửu hoàng tử bị đánh, không nhấc lên một chút bọt nước nào ở trong triều. Trên thực tế không chỉ là chuyện này mà, ngay cả Lý Ngọc bệnh suýt chết, cũng không có nhiều người chú ý. Bởi vì trong triều xảy ra một đại sự, một sự kiện đủ để thay đổi toàn bộ đại sự của triều cục, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong Kiến Thủy điện, đèn cầy dập tắt hơn phân nửa, chỉ có vài ánh nến còn cháy trên giá cắm nến khổng lồ, trong đại điện rộng lớn tĩnh mịch lộ vẻ hết sức u ám.
Gia Hòa đế sau khi ngồi trên án thư, cũng không xem tấu chương, mà chăm chú nhìn một bình phong hoa điểu bốn mùa sơn thủy chế tác tinh xảo, tựa như lâm vào trầm tư.
Ở phía sau lão thái giám đang đấm lưng cho hắn ho khan một tiếng, Gia Hòa đế lúc này mới bừng tỉnh.
Hắn quay đầu lại nhìn lão thái giám một cái nói: “Trương Tú, nếu ngươi thân thể còn chưa tốt, cũng không cần vội vã tới hầu hạ trẫm, bên cạnh trẫm còn thiếu người hầu hạ sao?”
Trương Tú lúc trước ở trên Vạn Tuế sơn, để tiếp Gia Hòa đế từ trên cao rơi xuống, làm đệm thịt cho hắn, hắn lớn tuổi, lúc ấy liền ói ra máu. Sau khi trở lại kinh sư, Gia Hòa đế ra lệnh Thái y viện dùng thuốc tốt nhất, phái thái y tốt nhất đưa cho hắn trị liệu, trải qua mấy ngày này điều dưỡng, Trương Tú rốt cục có thể từ trên giường bò dậy, liền lập tức trở về bên cạnh hoàng đế hầu hạ.
Trong hậu cung này người nhìn chằm chằm vị trí chưởng ấn thái giám Ti Lễ Giám này không phải không nhiều?
Trương Tú thấy hoàng đế quan tâm mình như thế, xúc động rơi lệ nói: “Lão nô đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, ngoại trừ hầu hạ chủ tử, cũng sẽ không biết chuyện gì khác. Lão nô chỉ cần có thể nhìn thấy chủ tử, đã cảm thấy toàn thân có sức lực. Ngược lại chủ tử bảo nô tài nằm ở trên giường, nô tài không nhìn thấy tướng mạo của chủ tử, không nghe được thanh âm của chủ tử, mới thật sự muốn sinh bệnh.”
Hoàng đế cười ha ha không ngừng, chỉ vào hắn nói: “Lão già nhà ngươi a...”
Trương Tú cười theo.
Hắn biết rõ tâm tình hoàng đế không tốt, cho nên mới cố ý nói những lời khôi hài này trêu chọc hắn vui vẻ. Hoàng đế cười vài tiếng, nụ cười rất nhanh lại ảm đạm đi.
“Trương Tú, ngươi nói thật cho trẫm, ngươi cảm thấy sự kiện kia, có phải do lão Đại phái người làm hay không?”
Sự kiện sạt lở ở Vạn Tuế sơn lần trước, Gia Hòa đế vẫn cảm thấy là một âm mưu nhắm vào hắn. Bởi vì lúc trước hàng năm hắn đều lên Vạn Tuế sơn, chưa từng phát sinh loại chuyện này. Sau khi trở lại kinh sư hắn phái Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Mẫn Anh Đạt điều tra chuyện này.
Mẫn Anh Đạt quả nhiên tra ra một vài vấn đề, phía dưới bình đài của Lãm Thắng Thai của Vạn Tuế sơn bị động tay động chân, có người đục hơn phân nửa bình đài, như vậy càng nhiều người đứng ở phía trên, bình đài tự nhiên sẽ sập xuống.
Sau khi Mẫn Anh Đạt hồi báo chuyện này cho Gia Hòa đế, Gia Hòa đế tức giận lôi đình. Đây rõ ràng là có dự mưu thích vương sát giá (刺王杀驾– ý là hành thích vua), hắn ra lệnh cho Mẫn Anh Đạt tra đến cùng, nhất định phải bắt được độc thủ phía sau màn.
Vạn Tuế sơn thuộc nội vụ phủ quản lý, nội vụ phủ phái một Phó tổng quản tên là Sư Hoằng Quang trông coi Vạn Tuế sơn. Bởi vì hàng năm hoàng đế đều sẽ đến Vạn Tuế sơn, cho nên hàng năm hộ bộ đều sẽ thông qua một khoản tiền đặc biệt cấp cho nội vụ phủ, bảo bọn hắn tiến hành tu sửa công trình trên Vạn Tuế sơn.
Muốn làm động tác lớn như vậy trên Lãm Thắng Thai, muốn giấu được Phó tổng quản Sư Hoằng Quang nội vụ phủ là điều không thể, Mẫn Anh Đạt liền dẫn người bắt Sư Hoằng Quang, ném hắn vào chiếu ngục*, chăm sóc đại hình một phen, Sư Hoằng Quang liều mình không chịu thừa nhận chuyện này là hắn làm.
(*)诏狱 Chiếu ngục, là một nơi dùng để giam giữ các quan lớn có tội, cần hoàng đế hạ chiếu thư mới có thể buộc án tử. Đó là nhà tù dưới sự kiểm soát trực tiếp của hoàng đế. Người ta dự định rằng những tên tội phạm trong nhà tù này sẽ bị chính hoàng đế kết án.
Sư Hoằng Quang chỉ thừa nhận mình tham ô ngân khố kếch xù tu sửa Vạn Tuế sơn, đem công trình chuyển cho thương nhân bên ngoài. Mẫn Anh Đạt tra, quả nhiên là như vậy, vị Phó tổng quản nội vụ phủ này, thế mà mua được hơn mười tòa nhà ở kinh sư, bên ngoài nuôi bảy tám ngoại thất, có thể thấy được mấy năm nay hắn tham ô bao nhiêu bạc.
Mẫn Anh Đạt máy móc, tìm được thương nhân thạch ngói nhận thầu tu sửa công trình Vạn Tuế sơn, kết quả toàn gia thương nhân kia đều bị giết sạch, cả mấy công nhân thi công cũng không tìm được một người. Một chút manh mối hữu dụng cũng không có.
Mẫn Anh Đạt lại trở lại chiếu ngục, phát hiện Sư Hoằng Quang vậy mà sợ tội tự sát, cắn lưỡi tự vận, manh mối đến đây hoàn toàn bị chặt đứt.
Mặt Mẫn Anh Đạt u ám, đành phải đến trước mặt hoàng đế thỉnh tội. Hơn nữa mịt mờ tỏ vẻ, Sư Hoằng Quang có thể thành công tự sát dưới sự thủ vệ sâm nghiêm của chiếu ngục, nói rõ Cẩm y vệ cũng không phải là bền chắc như thép, hắn thống lĩnh Cẩm y vệ cũng làm không tốt.
Lực lượng trọng yếu như Cẩm y vệ, giao cho Đại hoàng tử hoặc là Nhị hoàng tử cũng không thể làm cho hoàng đế yên tâm, nhất định phải nắm giữ chặt chẽ ở trong tay mình. Mẫn Anh Đạt trung thành và tận tâm đối với hoàng đế, cũng không bè đảng với bất kỳ một hoàng tử nào, Gia Hòa đế mới để cho hắn trở thành Chỉ huy sứ Cẩm y vệ.
Thế nhưng Cẩm Y Vệ cũng khó tránh khỏi bị thế lực của Đại hoàng tử hoặc là Nhị hoàng tử thâm nhập, hoàng đế đối với chuyện như vậy cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Cẩm y vệ còn khống chế ở trong tay mình liền không sao cả. Mà trông coi chiếu ngục Bắc trấn phủ sử Nhâm Trữ chính là người của Đại hoàng tử, có thể làm cho Sư Hoằng Quang thuận lợi chết ở chiếu ngục, sợ là công lao của Nhâm Trữ. Mẫn Anh Đạt ý ở ngoài lời chính là hoài nghi việc sụt lở ở Vạn Tuế sơn là Đại hoàng tử gây ra.
Còn có một việc hết sức bất lợi đối với Đại hoàng tử, lúc trước thương nhân họ Bạch nhận công trình đất đá ở Vạn Tuế sơn từ tay Sư Hoằng Quang, có một nữ nhi gả cho một một gã hoàng thương khác họ Tống, hoàng thương họ Tống này thường xuyên giúp đỡ Đại hoàng tử làm việc, coi như là nửa người chen lẫn trong túi của Đại hoàng tử.
Như vậy, tất cả manh mối đều chỉ hướng Đại hoàng tử.
Chẳng lẽ thật sự là Đại hoàng tử muốn giết phụ hoàng của hắn ở trên Vạn Tuế sơn, sau đó hắn thừa thế đăng cơ làm hoàng đế sao? Nội tâm của Gia Hòa đế vừa phẫn nộ thất vọng, vừa thương tâm khổ sở.
Gia Hòa đế mặc dù rất muốn biết chân tướng, nhưng hắn lại ra lệnh Mẫn Anh Đạt chuyển sang điều tra bí mật. Bởi vì sự kiện này tra ra có khả năng sẽ biến thành một vụ tai tiếng của hoàng thất, đến lúc đó rất có thể sẽ dao động nền tảng lập quốc, hoàng đế không thể không thận trọng.
Hoàng thượng suy nghĩ rất sâu sa, vì chuyện này, đã nhiều đêm ngủ không ngon giấc.
Trương Tú bỗng nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng thượng...” Đây là chuyện rơi đầu, hắn nào dám tùy tiện nói lung tung.
Gia Hòa đế nhìn Trương Tú một cái, ôn hoà nói: “Nơi này chỉ có quân thần hai ta, ngươi cứ mở miệng, vào tới tai trẫm, ngươi có phương pháp gì, chỉ cần nói rõ, trẫm nghe qua sẽ quên, sẽ không để cho bất cứ người nào biết.” Trương Tú từ khi hoàng đế bảy tám tuổi đã bắt đầu đi theo hắn, gian khổ nhiều năm như vậy, hoàng đế tín nhiệm hắn tuyệt đối, thậm chí vượt qua bất kỳ một hoàng tử nào.
Trong miệng Trương Tú giống như ngậm một bọc Hoàng liên, nhưng hoàng thượng đã nói đến phân thượng này rồi, nếu hắn không nói gì, vậy cũng chính là kháng chỉ bất tuân. Trương Tú khấu đầu nói: “Lão nô tuyệt không tin chuyện này là do Trữ vương điện hạ gây nên.”
Sắc mặt Gia Hòa đế hòa hoãn một chút, từ trên mặt cảm tình hắn cũng không muốn tin tưởng chuyện này thật sự là nhi tử của mình gây nên. Liền hỏi: “Vì sao?”
Trương Tú nói: “Bởi vì lão nô tin tưởng, Đại điện hạ trạch tâm nhân hậu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện giết cha phạm thượng bực này.” Loại chuyện này hắn thật sự không lấy được chứng cớ, cũng chỉ có thể nói chuyện bằng cảm nhận.
Gia Hòa đế: “Còn gì nữa không?”
“Còn có là... Thời cơ chưa tới!” Trương Tú bất chấp nói một câu như vậy.
Hoàng đế lúc này liền hiểu được, trước đó nếu nói tin tưởng nhân phẩm Đại hoàng tử gì gì đó, cũng là giả dối, câu này mới là thật sự nhất. Mấy năm này trải qua tỉ mỉ an bài và thăng bằng của hoàng đế, thế lực của huynh đệ hai người có thể nói là thế lực ngang nhau, coi như là hệ thống quan văn ủng hộ hắn tương đối nhiều, nhưng hệ thống võ tướng ủng hộ Nhị hoàng tử lại nhiều hơn, hắn sẽ không sợ mình cướp đế vị không được, ngược lại làm mai cho lão Nhị sao?
Gia Hòa đế ừ một tiếng, ngón tay vô thức gõ ngự án, phát ra thanh âm đốc đốc thanh thúy, hiển nhiên là đang suy tư gì đó. Qua một lát, ngay tại thời điểm Trương Tú cảm thấy không khí cả Kiến Thủy điện đều bị đè nén sắp cứng lại, Gia Hòa đế đột nhiên hỏi: “Ngày ấy lúc gặp chuyện không may, trẫm nhớ không lầm, lão Nhị tựa hồ bị thương?”
Trương Tú hồi đáp: “Chân của Lỗ Vương điện hạ bị thương.”
Hoàng đế lại nói: “Ngươi còn nhớ đến lúc ấy hắn cách chỗ an toàn có xa lắm không?”
Trên đầu Trương Tú đã sắp đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút mới nói: “... Đại khái cách hai ba trượng ạ.”
Tay Hoàng đế gõ bàn dừng lại một chút. Trương Tú có thể ở bên cạnh Gia Hòa đế nhiều năm như vậy, vẫn an ổn ở tôn vị thái giám đứng đầu hậu cung, không có đầu óc thông minh đó là không có khả năng. Hắn thông qua mấy câu câu hỏi này của hoàng thượng liền đoán được hoàng đế là đang hoài nghi cả Nhị hoàng tử.
Thử nghĩ nếu là hoàng đế thật sự chết rồi, manh mối sự kiện sạt lở lại khắp nơi chỉ hướng về Đại hoàng tử, cho dù không có bằng chứng thực tế, cả triều văn võ lại sẽ quyết định thế nào, thay vì ủng hộ một Trữ vương không thể chứng minh trong sạch của bản thân, chẳng thà ủng hộ Lỗ vương vốn thế lực không chênh lệch lắm, ủng hộ Trữ vương còn có thể chọn sai, Lỗ vương lại sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Bởi vậy, cuối cùng đắc lợi rất có thể không phải là Đại hoàng tử mà là Nhị hoàng tử.
Cố tình Nhị hoàng tử chết không chết mà lại bị thương, thời điểm xảy ra sự cố cách chỗ an toàn lại rất gần, làm cho người ta có một loại cảm giác giấu đầu hở đuôi, nếu là Nhị hoàng tử khỏe mạnh, nói không chừng hoàng đế vẫn sẽ không hoài nghi hắn.
Trương Tú lại nghĩ tới một chuyện, ngày đó thời điểm xảy ra sự cố, Trữ Vương phi cũng không ở trên Lãm Thắng Thai, Lỗ Vương phi cũng ôm hài tử ở cùng Tiêu Thiểu Cảnh. Đối với Tiêu Thiểu Cảnh mà nói, khoảng cách hai ba trượng rất dễ dàng chạy trốn, nhưng đối với Lỗ Vương phi và một hài tử còn trong tã lót mà nói, chính là khoảng cách trí mạng.
Nhị hoàng tử rốt cuộc có biết chuyện núi này sẽ sụt lở hay không? Nếu là biết, hắn chẳng lẽ vì muốn chứng minh trong sạch của mình, dứt khoát hi sinh tính mạng của vợ con? Chẳng qua vợ đã chết có thể tái giá, hài tử đã chết có thể lại sinh tiếp, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có một cái...
Nếu phỏng đoán của hắn là thật, vậy Nhị hoàng tử thật sự quá tàn nhẫn rồi.
Trương Tú cảm thấy sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Đây hết thảy đều không đủ hoài nghi Đại hoàng tử, chỗ Đại hoàng tử này ít nhất còn có một chút chứng cớ, chỗ Nhị hoàng tử hoàn toàn là suy đoán chủ quan.
Chẳng qua hoàng đế vốn là đa nghi, nếu không cũng sẽ không thăng bằng thế lực của hai nhi tử, để cho bọn họ ngăn trở lẫn nhau, nói trắng ra là vẫn không tín nhiệm đám nhi tử bọn họ. Chạy theo suy đoán, hoàng đế cảm thấy xác suất Nhị hoàng tử động thủ càng lớn hơn một chút.
Hắn lại nghĩ tới tổng quản phủ nội vụ Cam Chính Nghiệp là người của Nhị hoàng tử, trong đó một vị Trắc phi của Nhị hoàng tử, chính là chất nữ của Cam Chính Nghiệp. Sư Hoằng Quang nhận tội ở chiếu ngục nói, sau khi hắn dùng giá thấp khoán công trình cho thương nhân họ Bạch, liền ăn nhậu chơi bời không quan tâm gì nữa. Do đó thương nhân họ Bạch đục qua đục lại Lãm Thắng Thai cũng không biết.
Sư Hoằng Quang là Cam Chính Nghiệp phái đi, biết rõ Cam Chính Nghiệp là loại người không chịu trách nhiệm, cố ý phái hắn đi quản lý Vạn Tuế sơn, nhân cơ hội giá họa cho Đại hoàng tử.
Những điều này đều có khả năng...
Lúc này Trương Tú lại nói: “Bệ hạ, cũng có khả năng là Đại Chu hoặc là Đại Lương Quốc châm ngòi quan hệ ngài và các hoàng tử, nhiễu loạn triều cương của triều ta, cố ý bố trí loại độc kế này.” Mật điệp (gián điệp) của Đại Chu và Đại Lương ở trong địa phận Tề quốc không ít, sắp đặt rất nhiều hoạt động ám sát và lật đổ.
Nếu Gia Hòa đế chết, hai hoàng tử tranh đoạt địa vị đánh nhau tàn nhẫn, đều có điểm tốt đối với hai nước, khả năng này cũng rất lớn.
Gia Hòa đế nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu.
Trương Tú lại nhắc nhở: “Bệ hạ, chuyện này trong triều đã có lời đồn, cần phải sớm ra quyết định, dẹp an lòng người!” Chuyện này càng kéo dài thì lời đồn đãi càng nhiều, rất có thể bị người có tâm lợi dụng, gặp phải loạn tử khác, đạo lý này hoàng đế cũng hiểu được.
Hoàng đế suy nghĩ một chút nói: “Cũng được, ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm. Tổng quản Nội vụ phủ Cam Chính Nghiệp không làm tròn trách nhiệm lừa dối cách chức rời kinh, vĩnh viễn không bổ nhiệm. Công bộ tả thị lang giữ lại hạ một cấp, phạt bổng nửa năm, Trữ vương giám sát công bộ không tốt, tước bổng lộc Thân Vương, công sự không thay đổi. Được rồi, ngươi đi xuống truyền chỉ đi.”
Trương Tú kinh hãi, dập đầu nói: “Hoàng thượng nhân ái thánh minh, lão nô lĩnh chỉ.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng đế suýt chút nữa bị hại chết, cũng chỉ có Cam Chính Nghiệp bị miễn chức xử lý, những người còn lại đều là tiểu trừng đại giới, cũng không rơi đầu người nào.
Hoàng đế đúng là đủ nhân từ.
Trong lòng Hoàng đế cũng là hiểu được, những người này chẳng qua là chút con cờ hoặc là người chịu tội thay thôi, xử trí bọn họ cũng không có ý nghĩa gì.
Đạo ý chỉ này vừa ra, toàn bộ kinh sư lâm vào chấn động. Nguyên nhân bên ngoài Hoàng đế trừng phạt đại Hoàng tử, là Đại hoàng tử giám thị công bộ, ai không biết Trữ Vương điện hạ công sự nhiều, ngoại trừ công bộ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, chuyện công bộ chẳng qua thỉnh thoảng nghe báo cáo một chút, sao có thể thân lực thân vi quan tâm mọi chuyện rộng như vậy chứ?
Huống chi ngay cả công bộ Thượng thư cũng không bị trừng phạt, lại cứ phạt Đại hoàng tử, chẳng lẽ lại là Đại hoàng tử mất đi sự tín nhiệm của Thánh thượng, trong lúc nhất thời lời đồn bay đầy trời.
Tiêu Thiểu Du trong cung cũng có cơ sở ngầm, bởi vậy đã sớm biết chuyện chứng cớ Vạn Tuế sơn rất bất lợi đối với mình.
Nhưng hết cố tình hắn lại không thể thanh minh, bởi vì sự kiện này vẫn là hoàng đế độc đoán, tất cả nội tình đều chỉ có một mình hoàng đế biết rõ, ngươi đi giải thích với hoàng đế, hoàng đế hỏi ngươi làm sao mà biết được, thì phải trả lời thế nào?
Cho nên Tiêu Thiểu Du chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp.
Lý Duyên cảm nhận được ánh mắt của hắn như có như không xẹt qua cổ của mình, đánh hơi được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt, hắn biết mình đụng phải cao thủ, nếu mình còn đi về phía trước một bước, hắc y nhân này sẽ không chút do dự một đao chém đứt cổ của hắn.
Lúc trước hắn từng nghe nói bên người Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác có mấy ám vệ võ công cao cường và trung thành, nghe nói là Gia Hòa đế đưa cho hắn, Lý Duyên nhất thời thành thành thật thật ở tại đó không dám nhúc nhích.
Lại nói Tiêu Thiểu Giác lôi kéo cánh tay Lục Thanh Lam điên cuồng ra khỏi gian phòng của Lý Ngọc, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, tùy tiện tìm một phương hướng liền đi tới, hắn thân cao chân dài, bước rộng, Lục Thanh Lam chỉ có thể chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
— Không nghĩ cũng không được, cổ tay bị nắm gắt gao trong tay Tiêu Thiểu Giác.
Cũng không biết hắn dùng bao nhiêu lực, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn. Hậu hoa viên của Nam An Hầu phủ trồng cây long não, đi tới dưới cây một long não, Lục Thanh Lam rốt cục nổi giận, lớn tiếng nói: “Ngươi buông tay! Rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?”
Tiêu Thiểu Giác cũng kịp phản ứng lại, buông lỏng cổ tay của nàng ra. Lục Thanh Lam xoa cổ tay đỏ lên của mình, tức giận nói: “Ngươi điên rồi à?”
Tiêu Thiểu Giác còn đang trong cơn phẫn nộ, hơn nữa nhìn thấy khóe mắt Lục Thanh Lam đến bây giờ còn hàm chứa nước mắt trong suốt, cảm thấy hết sức không công bằng. Mình chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, xuất bao nhiêu lực, bị bao nhiêu tội, nàng còn chưa từng chảy một giọt nước mắt vì mình đâu. Mình tân tân khổ khổ bận rộn, ngược lại suýt chút nữa khiến cái tên Lý Ngọc kia hái được đào.
Hắn sao có thể bình tĩnh được?
Tiêu Thiểu Giác bá đạo đã quen, lấy mình đo người, cảm thấy mình đối đãi vớiLục Thanh Lam như vậy, đã xem như người đối với nàng tốt nhất trên đời rồi.
Tiêu Thiểu Giác đè nén thanh âm, gần như rít gào nói: “Ai cho phép ngươi? Ai cho phép ngươi một mình đến thăm tên Lý Ngọc khốn kiếp kia?”
Lục Thanh Lam nhíu mày nhìn nhìn Tiêu Thiểu Giác, cũng bị sự ngang ngược không nói đạo lý cố tình gây sự của hắn chọc giận: “Ta gặp người nào hay không, đều là chuyện của bản thân ta, có quan hệ gì với ngươi?”
Tiêu Thiểu Giác thấy tiểu cô nương này căn bản chưa từng đem lời nói của mình lúc trước để ở trong lòng, giận đến đỉnh đầu bốc khói, ngươi là Vương phi đã định của Bổn vương, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp ngươi đi khỏi Bổn vương.” Tiêu Thiểu Huyền cũng được, Lý Ngọc cũng được, cả hai người tiếp cận nàng, đều do bộ dáng nàng quá xinh đẹp quá gây chú ý.
“Ngươi sau này thận trọng một chút đi, không có việc gì ít đi ra ngoài cho ta.” Tiêu Thiểu Giác trực tiếp ra lệnh.
Lục Thanh Lam tức giận nở nụ cười. “Ngươi có tư cách gì quản ta?” Thật đúng là không xem mình là người ngoài?
Tiêu Thiểu Giác nói: “Bởi vì chúng ta đều được nguyệt...” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, lập tức dừng lại.
Lục Thanh Lam nói: “Nguyệt cái gì?”
Chân mày Tiêu Thiểu Giác nhíu chặt: “Nói tóm lại, ngươi ngoại trừ Bổn vương, không cho phép gả cho bất luận kẻ nào!”
Lục Thanh Lam cười lạnh: “Nếu ta nói không thì sao?”
Tiêu Thiểu Giác bắt lấy bả vai mềm mại của tiểu cô nương, áp chế nàng trên cây, thanh âm ẩn chứa tức giận mãnh liệt: “Ngươi nói lại lần nữa xem?” Nếu không phải tuổi của tiểu cô nương quá nhỏ, hắn muốn dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp gạo nấu thành cơm, xem nàng còn muốn nam nhân nhân khác hay không?”
Lục Thanh Lam thấy hắn lại tới, lập tức liều mạng giãy dụa, đấm đá liên tục. “Ngươi buông ta ra!”
Tiêu Thiểu Giác cầm một cánh tay trắng mềm như tuyết của nàng lên, hung hăng cắn một cái trên cẳng tay của nàng. Lục Thanh Lam bị đau, hét to một tiếng: “Ngươi làm cái gì vậy?” Người này tuổi chó sao?
Tiêu Thiểu Giác chỉ là muốn lưu lại cho nàng chút ấn tượng, để cho nàng về sau đừng có lại làm bừa.
Chu thị vốn vì để cho Lý Ngọc ở chỗ này tĩnh dưỡng, đuổi tất cả đều bà nha hoàn đi rồi, chỗ này lại vắng vẻ, không có người nào, nhưng lúc này cố tình lại có người tới, chính là Lục Văn Đình. Lục Văn Đình luyện võ, từ trước đến nay tai thính mắt tinh. Vừa rồi ở trong khách sảnh, Vệ Bân cúi xuống nói chuyện bên tai Tiêu Thiểu Giác, thanh âm tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn ngầm trộm nghe thấy mấy chữ “... Lục cô nương”, hắn liền lưu tâm. Thấy Tiêu Thiểu Giác đi vội vàng, trong lòng hắn có chút không yên lòng, cũng là đi theo ra ngoài, tìm tới nơi này, vừa vặn trông thấy Tiêu Thiểu Giác ấn muội muội trên cây khi dễ.
Lục Văn Đình ngày thường xem muội muội như bảo bối, muội muội tinh quái luôn thích khi dễ hắn, hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng động tới một cây đầu ngón tay của nàng, hắn vốn không phải là người dễ vọng động, lúc này cũng không bình tĩnh được nữa rồi. Lần trước ở Vạn Tuế sơn thật vất vả sinh ra chút hảo cảm đối với Tiêu Thiểu Giác nháy mắt không còn sót lại chút gì.
“Ngươi buông muội muội ta ra!” Lục Văn Đình quát một tiếng, bước nhanh đến phía trước kéo Tiêu Thiểu Giác ra, hắn không giống với Lục Thanh Lam, từ nhỏ đã tập võ cùng tổ phụ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*, luyện được một thân thân võ công giỏi, Tiêu Thiểu Giác bị hắn kéo ra.
(*)冬练三九夏练三伏 đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu.
Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh.
Trong năm thời kỳ nóng nực chính là ngày tam phục trong mùa Hạ. Về mùa Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.
Lục Văn Đình thấy trên cẳng tay tuyết trắng của muội muội lưu lại hai hố răng thật sâu, nhất thời, “Ngươi dám khi dễ muội muội của ta!” Trực tiếp đánh một quyền lên mặt của hắn.
Tiêu Thiểu Giác không nghĩ tới tiểu tử này thật sự dám động thủ đánh hắn, nhất thời không đề phòng, bị thua thiệt nhiều. Lần này đánh cho hắn trời đất quay cuồng, khóe miệng cũng rách da. Hắn cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, cả giận nói: “Lục Văn Đình, ngươi dám động thủ đánh ta?”
Một khi đã đánh, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Lục Văn Đình nói: “Tiểu gia ta đánh ngươi, xem ngươi sau này còn dám khi dễ Bảo Nhi không!” Lại đánh tiếp một quyền, Tiêu Thiểu Giác lần này đã có phòng bị, hai người ngươi tới ta đi.
Hai người tuổi xấp xỉ, đều được danh sư chỉ điểm, võ công kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ đánh một lát, đều bị đối phương đánh cho mấy quyền mấy cước, hai người bị kích ra chân hỏa, hạ thủ càng hung ác tàn nhẫn.
Lúc này luôn ở phía sau gốc đại thụ, một hắc y nhân cao gầy khuôn mặt lạnh lùng muốn đi ra hỗ trợ. Bên người Tiêu Thiểu Giác đương nhiên không thể thiếu ám vệ của Hạ tộc bảo vệ. Người nọ vừa mới khẽ động, liền bị Vệ Bân kéo lại, Vệ Bân lắc đầu với hắn, ám vệ nhìn Vệ Bân một cái, lúc này mới không ra tay.
Vệ Bân đương nhiên hiểu được tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, nếu ám vệ xuất thủ, như vậy không thấy máu là không thể, Tiêu Thiểu Giác và tiểu cữu tử tương lai đánh một trận không sao, nếu đánh tàn hoặc là giết chết tiểu cữu tử vậy cũng liền không tiên khai báo với Lục Thanh Lam.
Bên này Lục Thanh Lam nhìn thấy ca ca nhà mình và Tiêu Thiểu Giác đánh túi bụi, từng quyền từng quyền sâu vào thịt, cuống quít nói: “Dừng tay, mau dừng tay!” Nàng muốn tiến lên can ngăn, nhưng động tác của hai người quá nhanh, nàng đừng nói là đuổi kịp động tác của hai người, chính là nhìn thôi cũng đã hoa cả mắt.
Hai đại nam nhân đánh say sưa, nhất thời ai cũng không thu tay được. Lục Thanh Lam kêu lên nửa ngày, cổ họng cũng hô khàn giọng rồi, cũng không ai đếm xỉa tới nàng.
Lục Thanh Lam thật sự cuống lên rồi, nếu ca ca đánh Cửu hoàng tử bị gì, hoàng gia trách tội xuống thì làm sao?
Đúng lúc này nàng bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, “Ai ôi” một tiếng đặt mông ngồi xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy mắt cá chân của mình, trên mặt lộ ra sắc mặt thống khổ.
Hai nam nhân quả nhiên trúng kế, ăn ý ngừng tay, cùng nhau chạy tới, cùng kêu lên hỏi: “Làm sao vậy?” Tràn đầy ân cần giống nhau.
Lục Thanh Lam ôm mắt cá chân của mình, mắt rưng rưng nói: “Ta trẹo chân.”
Tiêu Thiểu Giác nhìn mắt cá chân của mình một chút, cũng không thấy gì, hoàn toàn không đau, nhất thời hiểu được tiểu cô nương này đang nói dối. Nhưng vừa rồi mình quan tâm sẽ bị loạn, vậy mà trúng kế của nàng, không đoán ra được.
Lục Văn Đình lại không biết muội muội là đang nói dối, đưa tay muốn đỡ nàng: “Đang yên lành, sao có thể trẹo chân?”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác buồn cười, chẳng qua cơ hội thân mật như vậy hắn sẽ không bỏ qua, liền đưa tay đỡ Lục Thanh Lam, “Ta đỡ ngươi lên.”
Lục Văn Đình đoạt trước một bước, cản phía trước Tiêu Thiểu Giác nâng muội muội dậy trước, “Không cần điện hạ phải quan tâm.” Hắn đứng cách giữa hai người, đề phòng Tiêu Thiểu Giác tựa như phòng cướp.
Áp lực xung quanh trầm xuống, hai đầu lông mày Tiêu Thiểu Giác chuẩn bị phong bạo(ví với sự kiện, hiện tượng lớn lao, mãnh liệt).
Lục Thanh Lam nhìn hai người cá mè một lứa này, vừa rồi mới đánh một trận, bộ dạng cả hai đều chật vật, thúc phát tử kim quan của Tiêu Thiểu Giác nghiêng lệch, má trái sưng lên, khóe miệng rách, áo bào trên người cũng thủng vài chỗ, lộ ra trung y màu trắng bên trong.
Lục Văn Đình cũng không khá hơn chút nào, cũng mặt mũi bầm dập, phát quan trên đầu chẳng biết rơi đi nơi nào. Hai thiếu niên lang nhanh nhẹn đều chật vật vô cùng.
Lục Thanh Lam cũng không muốn hai người bọn họ lại đánh nhau nữa, kéo tay áo của ca ca nói: “Ca ca, chúng ta đi thôi.”
Lục Văn Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, “Được, chúng ta đi!” Đỡ cánh tay muội muội tập tễnh đi thẳng về phía trước.
Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, không tiến lên ngăn trở, chỉ hô với Lục Thanh Lam: “Lục Thanh Lam, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay cho ta.”
Lục Thanh Lam đương nhiên không để ý tới hắn.
Lục Văn Đình đỡ nàng chậm rãi đi về phía trước, vừa nói: “Bảo Nhi ngươi không sao chứ, còn có thể đi được không, không được thì ta cõng ngươi đi.”
Lục Thanh Lam nháy mắt với hắn.
Lục Văn Đình: “Ôi chao...” Vừa nhìn cái vẻ mặt này cũng biết tiểu nha đầu này đang giở trò quỷ.
Hai người rẽ vào một cái tường hoa, Tiêu Thiểu Giác không nhìn thấy bọn họ, bước chân Lục Thanh Lam cũng trở lại bình thường, Lục Văn Đình nhìn choáng váng. “Ngươi gạt chúng ta?”
Lục Thanh Lam liếc ca ca một cái nói: “Nếu không phải ta lừa các ngươi, các ngươi bây giờ còn đang đánh nhau đấy? Ca ca lá gan ngươi cũng quá lớn, ngay cả Hoàng tử cũng dám đánh. ” Nói tới đây nàng không khỏi có chút rầu rĩ, chuyện này vạn nhất nếu bị hoàng thượng biết được, mặc dù không dính líu đến Trường Hưng Hầu phủ, nhưng ca ca sợ là phải chịu đau khổ rồi.
Chẳng qua nàng mơ hồ cảm thấy Tiêu Thiểu Giác chắc có lẽ không đi tuyên truyền khắp nơi.
Lục Văn Đình xì một tiếng khinh miệt nói: “Tên khốn kiếp này dám khi dễ ngươi, ta sao có thể tha cho hắn được?” Vừa rồi thống khoái, nhưng hắn thật sự đánh một vị hoàng tử mặt mũi bầm dập, ngẫm lại hắn cũng có chút rầu rĩ.
Hắn thấy chân của muội muội không có chuyện gì, liền hỏi: “Hắn vừa rồi tại sao lại muốn cắn ngươi? Cánh tay của ngươi không chảy máu chứ?”
“Cánh tay của ta không sao.” Lục Thanh Lam cũng có chút cạn lời. Trù trừ một chút, vẫn quyết định nói sự thực cho ca ca biết: “Hắn nói với ta, muốn cưới ta làm Vương phi của hắn, ta không đáp ứng hắn.”
Lục Văn Đình nghe xong lời này, lập tức nhảy dựng lên: “Hắn nằm mơ! Cho dù nam tử trong thiên hạ chết hết, ta cũng quyết không cho phép ngươi gả cho hắn.” Vừa rồi đánh một trận với hắn, cảm nhận của hắn đối với Tiêu Thiểu Giác bây giờ quả thực chính là khúc mắc một trăm phần. Hắn có chút không yên lòng, lại nói: “Hắn tuổi còn nhỏ, đã tâm tư thâm trầm, làm việc tàn nhẫn quỷ quyệt, ngươi ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài đẹp đẽ kia của hắn lừa gạt.”
Lục Thanh Lam liếc mắt nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ không đáp ứng hắn.”
Lục Văn Đình hài lòng gật gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện nói: “Nhưng là vừa rồi hắn gặm cánh tay của ngươi...” Nam nữ thụ thụ bất thân, theo như lễ giáo, riêng chuyện này Lục Thanh Lam đã nên gả cho Tiêu Thiểu Giác.
Lục Thanh Lam vuốt hai hố răng trên cẳng tay, thần sắc bình tĩnh nói: “Coi như là bị chó cắn một cái đi.” Lục Thanh Lam nàng cũng không phải là người lúc nào cũng coi trọng lễ giáo.
Lục Văn Đình cười ha ha: “Vậy là được rồi.”
Lúc này cái con “Chó” cắn Lục Thanh Lam kia đang ngồi vào xe ngựa. Lúc đến Tiêu Thiểu Giác cưỡi ngựa tới, nhưng bộ dạng này của hắn hiện giờ, đương nhiên không có mặt mũi gặp người. Sai Vệ Bân chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cũng không cáo biệt người Lý gia, trực tiếp chạy về hoàng cung.
Trên đường trở về, Tiêu Thiểu Giác nghĩ lại sở tác sở vi của mình hôm nay, cảm giác mình quả thực ngây thơ đến buồn cười. Lại cư nhiên có thể vì một chuyện nữ nhân đánh nhau với nam nhân khác, trước kia nếu có người nói cho hắn biết, sẽ có một ngày hắn sẽ luân lạc tới trình độ bực này, hắn tuyệt đối sẽ tát người kia qua một bên.
Đều do tiểu nha đầu kia, Lý Ngọc có cái gì tốt chứ, không phải là cứu nàng một lần thôi sao? Nghĩ tới đây Tiêu Thiểu Giác lại không bình tĩnh nổi nữa rồi. Trong nội tâm quả thực ghen tỵ như điên, thầm nghĩ nhất định phải trông chừng nha đầu này thật kỹ, không thể để cho nàng lại tiếp xúc với nam nhân khác.
Một đường miên man suy nghĩ như vậy, xe ngựa chạy vào hoàng cung, đến Ngọc Minh cung, hắn lặng lẽ xuống xe ngựa, lui về thiên điện của mình, không muốn để cho Trinh Phi nhìn thấy.
Trong lòng hắn hiểu được, chuyện này nếu lộ ra, chỉ sợ Trường Hưng Hầu phủ không có quả ngon để ăn. Nghĩ đến mình suy nghĩ thay tiểu cô nương không có lương tâm kia như vậy, nàng còn không lĩnh tình, Tiêu Thiểu Giác lại cảm thấy bất bình.
Hắn trở lại gian phòng của mình, đang bảo Vệ Bân bôi thuốc cho hắn, Trinh Phi đi đến. Hắn trở về mặc dù động tĩnh không lớn, nhưng vẫn là khiến Trinh Phi biết được, nàng vừa tiến vào đã thấy bộ dạng này của hắn, nhất thời hoảng sợ: “Lão Cửu, ngươi làm sao vậy? Lại đánh nhau với người nào hay sao?”
Tiêu Thiểu Giác vội vàng đứng dậy, có chút bối rối nói: “Nhi tử lại khiến mẫu phi lo lắng.” Nói xong khẽ cúi đầu, “Là cùng lão thập...” Hắn và thập hoàng tử từ nhỏ quan hệ tốt, nhưng cũng không ít lần đánh nhau, chẳng qua mấy năm gần đây tuổi hai người lớn hơn, loại sự tình này rất ít phát sinh.
Vệ Bân ở một bên thấy chủ tử nhà mình tuôn ra một cái đáp án như vậy, cả kinh thiếu chút nữa rớt mất cằm. Vội vàng cúi đầu, che dấu tâm tình của mình, sợ bị Trinh Phi phát hiện.
Chỉ có một vị hoàng tử mới có thể gánh nổi trách nhiệm đánh một vị hoàng tử khác mà không bị trừng phạt, cho nên hắn mới đẩy Tiêu Thiểu Vĩ ra gánh trách nhiệm.
Trinh Phi kinh ngạc nói: “... sao lại như vậy?”
Tiêu Thiểu Giác có chút xấu hổ nói: “Mẫu phi đừng hỏi nữa.”
Trinh Phi cười cười, dặn dò: “Hai người các ngươi quan hệ tốt, đánh nhau không sao, đừng đánh khiến tình cảm xa lạ là tốt rồi.”
Tiêu Thiểu Giác vội nói: “Sẽ không đâu, mẫu phi.”
Trinh Phi lại nói: “Cái bộ dáng này của ngươi, gần đây cũng đừng đi Kiến Thủy điện nữa, nếu như bị phụ hoàng ngươi biết hai người các ngươi lại động thủ đánh nhau, thế nào cũng sẽ phạt các ngươi. Bổn cung sai người đến chỗ Hạ Tùng báo một tiếng, nói ngươi cảm nhiễm phong hàn.” Cảm nhiễm phong hàn vạn nhất lây bệnh cho hoàng đế cũng sẽ không tốt, cho nên cũng không cần đi thỉnh an hoàng đế.
Tiêu Thiểu Giác cảm kích nói: “Vẫn là mẫu phi nghĩ chu đáo.”
Trinh Phi lại dặn dò mấy câu, lúc này mới đi.
Nàng bên này vừa đi, Tiêu Thiểu Giác liền phân phó Vệ Bân nói: “Ngươi phái người, đi sang bên lão thập nói một tiếng, bảo hắn phối hợp một chút, đừng làm lộ chuyện. Gần đây không có việc gì cũng đừng chạy qua bên này.” Trinh Phi sẽ không kêu thập hoàng tử đến đối chất, nhưng nói lý ra nhất định sẽ phải điều tra nghe ngóng.
Trong lòng Vệ Bân lặng lẽ điểm một cây đèn cầy thay cho thập hoàng tử, không nói tiếng nào ra đi làm việc.***
Lại nói Lục Văn Đình che chở muội muội về đến nhà, sự tình đánh hoàng tử quan hệ trọng đại, hắn cũng không dám gạt người nhà, liền nói ra chuyện này.
Kỷ thị nghe xong sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Chuyện này, hoàng gia nếu trách tội xuống, nên làm thế nào cho phải?”
Lục Thần cũng có chút tê dại, liền mang theo Lục Văn Đình đi thư phòng của Lão Hầu gia. Lão Hầu gia nghe xong chân tướng, ngược lại cũng không trách tội Lục Văn Đình.
Mọi người thương lượng một phen, cũng không có kết quả.
Lục Văn Đình nói: “Thập hoàng tử và Cửu hoàng tử từ trước đến giờ giao hảo rất tốt, ta và hắn lại có chút giao tình, nếu không ta đi chỗ thập hoàng tử dò xét trước?”
Lục Văn Đình ở kinh sư giao du rộng, Thập hoàng tử hiệp nghĩa hào sảng, kết giao bằng hữu luôn không hỏi xuất thân, không câu nệ tiểu tiết, hắn từ nhỏ đam mê đi săn, Lục Văn Đình đi theo Lão Hầu gia tập võ, tiễn pháp vô cùng nổi bật, hai người đã từng săn vài lần, Thập hoàng tử hết sức tán thưởng Lục Văn Đình, mỗi lần đi săn cũng đều kêu hắn, dần dần phát triển trở thành hảo hữu.
Lão Hầu gia và Lục Thần suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Văn Đình liền đệ bài tử vào hoàng cung, chờ hắn gặp được Thập hoàng tử nói chuyện, Tiêu Thiểu Vĩ lập tức nở nụ cười: “Thì ra Cửu ca là bị tiểu tử ngươi đánh à?”
Lục Văn Đình sửng sốt nói: “Điện hạ biết chuyện này rồi ư?”
Tiêu Thiểu Vĩ giống như nghe được chuyện gì thú vị, cười ha ha: “Ta chẳng những đã biết, còn thay ngươi vác một cái nồi đen, ngươi nói ngươi phải cám tạ ta như thế nào?”
Có chút mông lung, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiểu Vĩ liền nói chuyện ngày hôm qua Tiêu Thiểu Giác lừa gạt Trinh Phi, đổ chuyện này lên người mình, lại phái người tới thông cung với mình một lần.
Lục Văn Đình nghe xong sửng sốt. Cửu hoàng tử nghĩa khí như vậy ư, còn chủ động che dấu thay hắn?
Thập hoàng tử nói: “Nếu Cửu ca xử trí như vậy, chắc là sẽ không có ý tìm ngươi làm phiền rồi. Ngươi cũng không cần lo lắng.” Hắn lại chế nhạo nói: “Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ, thậm chí ngay cả Cửu ca ta cũng dám đánh? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Sự tình liên quan đến khuê dự của muội muội, Lục Văn Đình đương nhiên sẽ không nói lung tung, ha ha cho qua.
Tiêu Thiểu Vĩ cũng không ngốc, bỗng nhiên nói: “Ta nói, Cửu ca có phải là vừa ý muội muội Bảo Nhi của ngươi rồi không?”
Lục Văn Đình mỉm cười nói: “Bảo nhi nhà chúng ta cũng không dám với cao tới vị đại Phật như Cửu hoàng tử đây.”
Lục Văn Đình về đến nhà, đem chuyện này nói với đám người Lục Kháng Lục Thần, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lại nói chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ sợ Tiêu Thiểu Giác so đo. Ngay cả Kỷ thị cũng nói: “Cửu hoàng tử vẫn rất thông tình đạt lý.” Trải qua chuyện này cách nhìn của nàng đối với Cửu hoàng tử tốt hơn không ít.
Lục Thanh Lam mặc dù sớm có dự liệu, nhưng sau khi nghe nói, cũng nhớ kỹ phần nhân tình này của Tiêu Thiểu Giác.***
Chuyện Cửu hoàng tử bị đánh, không nhấc lên một chút bọt nước nào ở trong triều. Trên thực tế không chỉ là chuyện này mà, ngay cả Lý Ngọc bệnh suýt chết, cũng không có nhiều người chú ý. Bởi vì trong triều xảy ra một đại sự, một sự kiện đủ để thay đổi toàn bộ đại sự của triều cục, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong Kiến Thủy điện, đèn cầy dập tắt hơn phân nửa, chỉ có vài ánh nến còn cháy trên giá cắm nến khổng lồ, trong đại điện rộng lớn tĩnh mịch lộ vẻ hết sức u ám.
Gia Hòa đế sau khi ngồi trên án thư, cũng không xem tấu chương, mà chăm chú nhìn một bình phong hoa điểu bốn mùa sơn thủy chế tác tinh xảo, tựa như lâm vào trầm tư.
Ở phía sau lão thái giám đang đấm lưng cho hắn ho khan một tiếng, Gia Hòa đế lúc này mới bừng tỉnh.
Hắn quay đầu lại nhìn lão thái giám một cái nói: “Trương Tú, nếu ngươi thân thể còn chưa tốt, cũng không cần vội vã tới hầu hạ trẫm, bên cạnh trẫm còn thiếu người hầu hạ sao?”
Trương Tú lúc trước ở trên Vạn Tuế sơn, để tiếp Gia Hòa đế từ trên cao rơi xuống, làm đệm thịt cho hắn, hắn lớn tuổi, lúc ấy liền ói ra máu. Sau khi trở lại kinh sư, Gia Hòa đế ra lệnh Thái y viện dùng thuốc tốt nhất, phái thái y tốt nhất đưa cho hắn trị liệu, trải qua mấy ngày này điều dưỡng, Trương Tú rốt cục có thể từ trên giường bò dậy, liền lập tức trở về bên cạnh hoàng đế hầu hạ.
Trong hậu cung này người nhìn chằm chằm vị trí chưởng ấn thái giám Ti Lễ Giám này không phải không nhiều?
Trương Tú thấy hoàng đế quan tâm mình như thế, xúc động rơi lệ nói: “Lão nô đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, ngoại trừ hầu hạ chủ tử, cũng sẽ không biết chuyện gì khác. Lão nô chỉ cần có thể nhìn thấy chủ tử, đã cảm thấy toàn thân có sức lực. Ngược lại chủ tử bảo nô tài nằm ở trên giường, nô tài không nhìn thấy tướng mạo của chủ tử, không nghe được thanh âm của chủ tử, mới thật sự muốn sinh bệnh.”
Hoàng đế cười ha ha không ngừng, chỉ vào hắn nói: “Lão già nhà ngươi a...”
Trương Tú cười theo.
Hắn biết rõ tâm tình hoàng đế không tốt, cho nên mới cố ý nói những lời khôi hài này trêu chọc hắn vui vẻ. Hoàng đế cười vài tiếng, nụ cười rất nhanh lại ảm đạm đi.
“Trương Tú, ngươi nói thật cho trẫm, ngươi cảm thấy sự kiện kia, có phải do lão Đại phái người làm hay không?”
Sự kiện sạt lở ở Vạn Tuế sơn lần trước, Gia Hòa đế vẫn cảm thấy là một âm mưu nhắm vào hắn. Bởi vì lúc trước hàng năm hắn đều lên Vạn Tuế sơn, chưa từng phát sinh loại chuyện này. Sau khi trở lại kinh sư hắn phái Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Mẫn Anh Đạt điều tra chuyện này.
Mẫn Anh Đạt quả nhiên tra ra một vài vấn đề, phía dưới bình đài của Lãm Thắng Thai của Vạn Tuế sơn bị động tay động chân, có người đục hơn phân nửa bình đài, như vậy càng nhiều người đứng ở phía trên, bình đài tự nhiên sẽ sập xuống.
Sau khi Mẫn Anh Đạt hồi báo chuyện này cho Gia Hòa đế, Gia Hòa đế tức giận lôi đình. Đây rõ ràng là có dự mưu thích vương sát giá (刺王杀驾– ý là hành thích vua), hắn ra lệnh cho Mẫn Anh Đạt tra đến cùng, nhất định phải bắt được độc thủ phía sau màn.
Vạn Tuế sơn thuộc nội vụ phủ quản lý, nội vụ phủ phái một Phó tổng quản tên là Sư Hoằng Quang trông coi Vạn Tuế sơn. Bởi vì hàng năm hoàng đế đều sẽ đến Vạn Tuế sơn, cho nên hàng năm hộ bộ đều sẽ thông qua một khoản tiền đặc biệt cấp cho nội vụ phủ, bảo bọn hắn tiến hành tu sửa công trình trên Vạn Tuế sơn.
Muốn làm động tác lớn như vậy trên Lãm Thắng Thai, muốn giấu được Phó tổng quản Sư Hoằng Quang nội vụ phủ là điều không thể, Mẫn Anh Đạt liền dẫn người bắt Sư Hoằng Quang, ném hắn vào chiếu ngục*, chăm sóc đại hình một phen, Sư Hoằng Quang liều mình không chịu thừa nhận chuyện này là hắn làm.
(*)诏狱 Chiếu ngục, là một nơi dùng để giam giữ các quan lớn có tội, cần hoàng đế hạ chiếu thư mới có thể buộc án tử. Đó là nhà tù dưới sự kiểm soát trực tiếp của hoàng đế. Người ta dự định rằng những tên tội phạm trong nhà tù này sẽ bị chính hoàng đế kết án.
Sư Hoằng Quang chỉ thừa nhận mình tham ô ngân khố kếch xù tu sửa Vạn Tuế sơn, đem công trình chuyển cho thương nhân bên ngoài. Mẫn Anh Đạt tra, quả nhiên là như vậy, vị Phó tổng quản nội vụ phủ này, thế mà mua được hơn mười tòa nhà ở kinh sư, bên ngoài nuôi bảy tám ngoại thất, có thể thấy được mấy năm nay hắn tham ô bao nhiêu bạc.
Mẫn Anh Đạt máy móc, tìm được thương nhân thạch ngói nhận thầu tu sửa công trình Vạn Tuế sơn, kết quả toàn gia thương nhân kia đều bị giết sạch, cả mấy công nhân thi công cũng không tìm được một người. Một chút manh mối hữu dụng cũng không có.
Mẫn Anh Đạt lại trở lại chiếu ngục, phát hiện Sư Hoằng Quang vậy mà sợ tội tự sát, cắn lưỡi tự vận, manh mối đến đây hoàn toàn bị chặt đứt.
Mặt Mẫn Anh Đạt u ám, đành phải đến trước mặt hoàng đế thỉnh tội. Hơn nữa mịt mờ tỏ vẻ, Sư Hoằng Quang có thể thành công tự sát dưới sự thủ vệ sâm nghiêm của chiếu ngục, nói rõ Cẩm y vệ cũng không phải là bền chắc như thép, hắn thống lĩnh Cẩm y vệ cũng làm không tốt.
Lực lượng trọng yếu như Cẩm y vệ, giao cho Đại hoàng tử hoặc là Nhị hoàng tử cũng không thể làm cho hoàng đế yên tâm, nhất định phải nắm giữ chặt chẽ ở trong tay mình. Mẫn Anh Đạt trung thành và tận tâm đối với hoàng đế, cũng không bè đảng với bất kỳ một hoàng tử nào, Gia Hòa đế mới để cho hắn trở thành Chỉ huy sứ Cẩm y vệ.
Thế nhưng Cẩm Y Vệ cũng khó tránh khỏi bị thế lực của Đại hoàng tử hoặc là Nhị hoàng tử thâm nhập, hoàng đế đối với chuyện như vậy cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Cẩm y vệ còn khống chế ở trong tay mình liền không sao cả. Mà trông coi chiếu ngục Bắc trấn phủ sử Nhâm Trữ chính là người của Đại hoàng tử, có thể làm cho Sư Hoằng Quang thuận lợi chết ở chiếu ngục, sợ là công lao của Nhâm Trữ. Mẫn Anh Đạt ý ở ngoài lời chính là hoài nghi việc sụt lở ở Vạn Tuế sơn là Đại hoàng tử gây ra.
Còn có một việc hết sức bất lợi đối với Đại hoàng tử, lúc trước thương nhân họ Bạch nhận công trình đất đá ở Vạn Tuế sơn từ tay Sư Hoằng Quang, có một nữ nhi gả cho một một gã hoàng thương khác họ Tống, hoàng thương họ Tống này thường xuyên giúp đỡ Đại hoàng tử làm việc, coi như là nửa người chen lẫn trong túi của Đại hoàng tử.
Như vậy, tất cả manh mối đều chỉ hướng Đại hoàng tử.
Chẳng lẽ thật sự là Đại hoàng tử muốn giết phụ hoàng của hắn ở trên Vạn Tuế sơn, sau đó hắn thừa thế đăng cơ làm hoàng đế sao? Nội tâm của Gia Hòa đế vừa phẫn nộ thất vọng, vừa thương tâm khổ sở.
Gia Hòa đế mặc dù rất muốn biết chân tướng, nhưng hắn lại ra lệnh Mẫn Anh Đạt chuyển sang điều tra bí mật. Bởi vì sự kiện này tra ra có khả năng sẽ biến thành một vụ tai tiếng của hoàng thất, đến lúc đó rất có thể sẽ dao động nền tảng lập quốc, hoàng đế không thể không thận trọng.
Hoàng thượng suy nghĩ rất sâu sa, vì chuyện này, đã nhiều đêm ngủ không ngon giấc.
Trương Tú bỗng nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng thượng...” Đây là chuyện rơi đầu, hắn nào dám tùy tiện nói lung tung.
Gia Hòa đế nhìn Trương Tú một cái, ôn hoà nói: “Nơi này chỉ có quân thần hai ta, ngươi cứ mở miệng, vào tới tai trẫm, ngươi có phương pháp gì, chỉ cần nói rõ, trẫm nghe qua sẽ quên, sẽ không để cho bất cứ người nào biết.” Trương Tú từ khi hoàng đế bảy tám tuổi đã bắt đầu đi theo hắn, gian khổ nhiều năm như vậy, hoàng đế tín nhiệm hắn tuyệt đối, thậm chí vượt qua bất kỳ một hoàng tử nào.
Trong miệng Trương Tú giống như ngậm một bọc Hoàng liên, nhưng hoàng thượng đã nói đến phân thượng này rồi, nếu hắn không nói gì, vậy cũng chính là kháng chỉ bất tuân. Trương Tú khấu đầu nói: “Lão nô tuyệt không tin chuyện này là do Trữ vương điện hạ gây nên.”
Sắc mặt Gia Hòa đế hòa hoãn một chút, từ trên mặt cảm tình hắn cũng không muốn tin tưởng chuyện này thật sự là nhi tử của mình gây nên. Liền hỏi: “Vì sao?”
Trương Tú nói: “Bởi vì lão nô tin tưởng, Đại điện hạ trạch tâm nhân hậu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện giết cha phạm thượng bực này.” Loại chuyện này hắn thật sự không lấy được chứng cớ, cũng chỉ có thể nói chuyện bằng cảm nhận.
Gia Hòa đế: “Còn gì nữa không?”
“Còn có là... Thời cơ chưa tới!” Trương Tú bất chấp nói một câu như vậy.
Hoàng đế lúc này liền hiểu được, trước đó nếu nói tin tưởng nhân phẩm Đại hoàng tử gì gì đó, cũng là giả dối, câu này mới là thật sự nhất. Mấy năm này trải qua tỉ mỉ an bài và thăng bằng của hoàng đế, thế lực của huynh đệ hai người có thể nói là thế lực ngang nhau, coi như là hệ thống quan văn ủng hộ hắn tương đối nhiều, nhưng hệ thống võ tướng ủng hộ Nhị hoàng tử lại nhiều hơn, hắn sẽ không sợ mình cướp đế vị không được, ngược lại làm mai cho lão Nhị sao?
Gia Hòa đế ừ một tiếng, ngón tay vô thức gõ ngự án, phát ra thanh âm đốc đốc thanh thúy, hiển nhiên là đang suy tư gì đó. Qua một lát, ngay tại thời điểm Trương Tú cảm thấy không khí cả Kiến Thủy điện đều bị đè nén sắp cứng lại, Gia Hòa đế đột nhiên hỏi: “Ngày ấy lúc gặp chuyện không may, trẫm nhớ không lầm, lão Nhị tựa hồ bị thương?”
Trương Tú hồi đáp: “Chân của Lỗ Vương điện hạ bị thương.”
Hoàng đế lại nói: “Ngươi còn nhớ đến lúc ấy hắn cách chỗ an toàn có xa lắm không?”
Trên đầu Trương Tú đã sắp đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút mới nói: “... Đại khái cách hai ba trượng ạ.”
Tay Hoàng đế gõ bàn dừng lại một chút. Trương Tú có thể ở bên cạnh Gia Hòa đế nhiều năm như vậy, vẫn an ổn ở tôn vị thái giám đứng đầu hậu cung, không có đầu óc thông minh đó là không có khả năng. Hắn thông qua mấy câu câu hỏi này của hoàng thượng liền đoán được hoàng đế là đang hoài nghi cả Nhị hoàng tử.
Thử nghĩ nếu là hoàng đế thật sự chết rồi, manh mối sự kiện sạt lở lại khắp nơi chỉ hướng về Đại hoàng tử, cho dù không có bằng chứng thực tế, cả triều văn võ lại sẽ quyết định thế nào, thay vì ủng hộ một Trữ vương không thể chứng minh trong sạch của bản thân, chẳng thà ủng hộ Lỗ vương vốn thế lực không chênh lệch lắm, ủng hộ Trữ vương còn có thể chọn sai, Lỗ vương lại sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Bởi vậy, cuối cùng đắc lợi rất có thể không phải là Đại hoàng tử mà là Nhị hoàng tử.
Cố tình Nhị hoàng tử chết không chết mà lại bị thương, thời điểm xảy ra sự cố cách chỗ an toàn lại rất gần, làm cho người ta có một loại cảm giác giấu đầu hở đuôi, nếu là Nhị hoàng tử khỏe mạnh, nói không chừng hoàng đế vẫn sẽ không hoài nghi hắn.
Trương Tú lại nghĩ tới một chuyện, ngày đó thời điểm xảy ra sự cố, Trữ Vương phi cũng không ở trên Lãm Thắng Thai, Lỗ Vương phi cũng ôm hài tử ở cùng Tiêu Thiểu Cảnh. Đối với Tiêu Thiểu Cảnh mà nói, khoảng cách hai ba trượng rất dễ dàng chạy trốn, nhưng đối với Lỗ Vương phi và một hài tử còn trong tã lót mà nói, chính là khoảng cách trí mạng.
Nhị hoàng tử rốt cuộc có biết chuyện núi này sẽ sụt lở hay không? Nếu là biết, hắn chẳng lẽ vì muốn chứng minh trong sạch của mình, dứt khoát hi sinh tính mạng của vợ con? Chẳng qua vợ đã chết có thể tái giá, hài tử đã chết có thể lại sinh tiếp, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có một cái...
Nếu phỏng đoán của hắn là thật, vậy Nhị hoàng tử thật sự quá tàn nhẫn rồi.
Trương Tú cảm thấy sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Đây hết thảy đều không đủ hoài nghi Đại hoàng tử, chỗ Đại hoàng tử này ít nhất còn có một chút chứng cớ, chỗ Nhị hoàng tử hoàn toàn là suy đoán chủ quan.
Chẳng qua hoàng đế vốn là đa nghi, nếu không cũng sẽ không thăng bằng thế lực của hai nhi tử, để cho bọn họ ngăn trở lẫn nhau, nói trắng ra là vẫn không tín nhiệm đám nhi tử bọn họ. Chạy theo suy đoán, hoàng đế cảm thấy xác suất Nhị hoàng tử động thủ càng lớn hơn một chút.
Hắn lại nghĩ tới tổng quản phủ nội vụ Cam Chính Nghiệp là người của Nhị hoàng tử, trong đó một vị Trắc phi của Nhị hoàng tử, chính là chất nữ của Cam Chính Nghiệp. Sư Hoằng Quang nhận tội ở chiếu ngục nói, sau khi hắn dùng giá thấp khoán công trình cho thương nhân họ Bạch, liền ăn nhậu chơi bời không quan tâm gì nữa. Do đó thương nhân họ Bạch đục qua đục lại Lãm Thắng Thai cũng không biết.
Sư Hoằng Quang là Cam Chính Nghiệp phái đi, biết rõ Cam Chính Nghiệp là loại người không chịu trách nhiệm, cố ý phái hắn đi quản lý Vạn Tuế sơn, nhân cơ hội giá họa cho Đại hoàng tử.
Những điều này đều có khả năng...
Lúc này Trương Tú lại nói: “Bệ hạ, cũng có khả năng là Đại Chu hoặc là Đại Lương Quốc châm ngòi quan hệ ngài và các hoàng tử, nhiễu loạn triều cương của triều ta, cố ý bố trí loại độc kế này.” Mật điệp (gián điệp) của Đại Chu và Đại Lương ở trong địa phận Tề quốc không ít, sắp đặt rất nhiều hoạt động ám sát và lật đổ.
Nếu Gia Hòa đế chết, hai hoàng tử tranh đoạt địa vị đánh nhau tàn nhẫn, đều có điểm tốt đối với hai nước, khả năng này cũng rất lớn.
Gia Hòa đế nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu.
Trương Tú lại nhắc nhở: “Bệ hạ, chuyện này trong triều đã có lời đồn, cần phải sớm ra quyết định, dẹp an lòng người!” Chuyện này càng kéo dài thì lời đồn đãi càng nhiều, rất có thể bị người có tâm lợi dụng, gặp phải loạn tử khác, đạo lý này hoàng đế cũng hiểu được.
Hoàng đế suy nghĩ một chút nói: “Cũng được, ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm. Tổng quản Nội vụ phủ Cam Chính Nghiệp không làm tròn trách nhiệm lừa dối cách chức rời kinh, vĩnh viễn không bổ nhiệm. Công bộ tả thị lang giữ lại hạ một cấp, phạt bổng nửa năm, Trữ vương giám sát công bộ không tốt, tước bổng lộc Thân Vương, công sự không thay đổi. Được rồi, ngươi đi xuống truyền chỉ đi.”
Trương Tú kinh hãi, dập đầu nói: “Hoàng thượng nhân ái thánh minh, lão nô lĩnh chỉ.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng đế suýt chút nữa bị hại chết, cũng chỉ có Cam Chính Nghiệp bị miễn chức xử lý, những người còn lại đều là tiểu trừng đại giới, cũng không rơi đầu người nào.
Hoàng đế đúng là đủ nhân từ.
Trong lòng Hoàng đế cũng là hiểu được, những người này chẳng qua là chút con cờ hoặc là người chịu tội thay thôi, xử trí bọn họ cũng không có ý nghĩa gì.
Đạo ý chỉ này vừa ra, toàn bộ kinh sư lâm vào chấn động. Nguyên nhân bên ngoài Hoàng đế trừng phạt đại Hoàng tử, là Đại hoàng tử giám thị công bộ, ai không biết Trữ Vương điện hạ công sự nhiều, ngoại trừ công bộ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, chuyện công bộ chẳng qua thỉnh thoảng nghe báo cáo một chút, sao có thể thân lực thân vi quan tâm mọi chuyện rộng như vậy chứ?
Huống chi ngay cả công bộ Thượng thư cũng không bị trừng phạt, lại cứ phạt Đại hoàng tử, chẳng lẽ lại là Đại hoàng tử mất đi sự tín nhiệm của Thánh thượng, trong lúc nhất thời lời đồn bay đầy trời.
Tiêu Thiểu Du trong cung cũng có cơ sở ngầm, bởi vậy đã sớm biết chuyện chứng cớ Vạn Tuế sơn rất bất lợi đối với mình.
Nhưng hết cố tình hắn lại không thể thanh minh, bởi vì sự kiện này vẫn là hoàng đế độc đoán, tất cả nội tình đều chỉ có một mình hoàng đế biết rõ, ngươi đi giải thích với hoàng đế, hoàng đế hỏi ngươi làm sao mà biết được, thì phải trả lời thế nào?
Cho nên Tiêu Thiểu Du chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.