Chương 301: Đậu Phương Nghi chết (1)
Ảm Hương
20/09/2017
Editor: Hương Cỏ
Lễ hội Trung thu và tiệc sinh nhật của Đại hoàng tử chỉ cách nhau có một ngày, dưới sự chủ trì của hoàng hậu, mọi việc được xử lý rất nhanh, vô cùng náo nhiệt.
Mấy ngày này Tiêu Kỳ cũng không có đặt chân hậu cung, cộng thêm Hi Phi mẫu tử vẫn ở Hợp Nghi Điện thì làm gì còn cơ hội cho người khác gặp được Hoàng thượng đây. Do đó, yến hội trung thu cũng tốt, sinh nhật Đại hoàng tử cũng được, đều là một cơ hội tốt vô cùng.
Bành Minh Vi nhìn Kiều Tiểu Nghi ngồi đối diện, mỉm cười thản nhiên, "Kỳ thật thì cũng chẳng có gì khác nhau. Trong mắt Hoàngthượng cho tới bây giờ chỉ có Hi Phi nương nương. Dù cho chúng ta có đi, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không nhìn tới. Cho nên xiêm y cũng tốt, đồ trang sức đeo tay cũng tốt, quả thật đều không cần gì hết."
Kiều Linh Di nghe Bành Minh Vi nói, ngước mắt nhìn nàng ta, vẻ tươi cười trên mặt như đông lại, trùng trùng thở dài, "Thật sự là không biết rõ Hi Phi nương nương đã làm như thế nào, biểu... Hoàng thượng trước kia cũng không phải như vậy."
Nghe Kiều Linh Di nói, Bành Minh Vi hơi xuất thần, một hồi lâu mới nói: "Ta nghe nói Lý tài tử và Vương quý nhân đều cố ý thỉnh Y phục cục may đồ." Bọn họ có thể nhờ Y phục cục chuẩn bị quần áo, nàng ta thì làm không được. Chức quan của cha nàng ta quá thấp, mấy người kia cũng không thèm để vào mắt. Nếu không phải nàng ta có quan hệ tốt với Kiều Linh Di thì không biết ở trong cung này chịu bao nhiêu chèn ép bắt nạt nữa.
Bây giờ tiến cung cũng đã một năm. Một năm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Bành Minh Vi suy nghĩ, hình như nàng ta đang sống một cuộc đời khác trong cung. Mỗi ngày trải qua chính là ở tiểu viện kia ngửa đầu nhìn lên bốn góc trời, như nước trong giếng cạn, ngay cả một tia rung động cũng không có.
Nghe nói năm đó Hi Phi bị Lý Chiêu Nghi cáo trạng trước mặt hoàng thượng, sau đó bị giáng chức đến Y Lan Hiên. Một ngày ở đó gặp được Hoàng thượng tránh mưa, sau đó mới xoay người, một đường đi đến vị trí Hi Phi hiện thời.
"Trước Hi Phi, nghe nói Hoàng thượng không chỉ sủng ái một người ở trong hậu cung." Bành Minh Vi ôn nhu nói, giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia.
"Đúng vậy, trước đây Hoàng thượng là người rất công bằng."
Công bằng? Vậy bây giờ không công bằng sao?
Bành Minh Vi nhìn nét mặt Kiều Linh Di. Trải qua hơn một năm cuộc sống cung đình, nàng ta cũng đã không còn là người mới vào cung lúc trước nữa. Ở trong này, nàng ta cũng coi như chủ tử, nhưng không có hoàng sủng, không có tư thế mạnh mẽ. Mấy cung nhân ở trong cung đều nhìn mặt mà đối xử, nàng ta không biết đã chịu bao nhiêu uất ức. May mà về sau suy nghĩ cẩn thận, dần dần thân thiết với Kiều Linh Di nên mới đỡ hơn một chút.
Mặc dù Thư Họa bên cạnh Kiều Linh Di biến mất không giải thích được, nhưng chỉ cần thái hậu còn ở một ngày thì nàng ta vĩnh viễn cản không nổi bước chân của Kiều Linh Di.
Huống chi, bây giờ Kiều Linh Di nói với nàng ta mấy lời này chỉ là thuận miệng vô tình nói sao? Còn không phải là muốn cổ động nàng ta tranh thủ tình cảm với Hi Phi. Nghĩ tới đây, trong lòng Bành Minh Vi cũng cực kỳ phức tạp. Hi Phi làm cho người ta có cảm giác thật khó nói cho rõ.
Lần đó trong tiệc ngắm hoa Hi Phi khiến người ta cảm giác được sự sắc bén, cảm giác được cao quý không thể chạm tới, cảm giác được khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng sau khi Hoàng thượng hồi cung, Hi Phi lại biến thành người không bước chân ra khỏi nhà. Giống như hết thảy trong hậu cung này không có bất kỳ thứ gì có khả năng hấp dẫn nàng.
Thái hậu làm khó dễ, quý phi khó xử, hoàng hậu bảo vệ, mỗi một kiểu Hi Phi đều ứng đối rất khéo léo. Ngay cả Kiều Linh Di cũng có một thời gian không thể giấu giếm sự phẫn nộ của mình, trong lời nói để lộ ra việc thái hậu cũng tạm thời không có cách nào xử lý với Hi Phi.
Dù sao muốn chỉnh trị một người thì phải bắt được nhược điểm của họ. Nhưng Hi Phi thật sự quá thông minh, không để lại chút dấu vết nào để người ta tóm được. Hợp Nghi Điện lại không phải ai cũng có thể vào, vậy lại càng không có biện pháp động thủ.
Cho nên, tất cả mọi người đều ngóng trông Hi Phi trở về Di Cùng hiên. Ít nhất nơi đó còn là địa giới hậu cung. Nhưng không biết rõ vì sao Hoàng thượng đã tranh cãi với thái hậu chuyện này, kết quả hắn rất không vui. Trong cơn tức giận, Hoàng thượng không cho phép Hi Phi rời Hợp Nghi Điện. Cứ thế kéo dài, vốn ba tháng trước phải chuyển ra Hợp Nghi Điện mà bây giờ vẫn còn đang ở đó.
Có thể khiến cho Hoàng thượng bảo vệ như thế, Hi Phi... Thật sự làm cho người ta không nắm bắt được.
"Chuyện như vậy vội vàng cũng không thể làm gì." Nửa năm qua uy nghi Hoàng thượng càng ngày càng cao. Lần trước ở Phượng Hoàn Cung nàng ta chỉ đứng xa xa mà nhìn. Vẻ mặt Hoàng đế lạnh lùng, ánh mắt chỉ liếc qua mà trong lòng nàng ta đã sợ đến tim đập thình thịch chứ chưa cần tiến lên nói chuyện.
"Đúng vậy, phải để Hoàng thượng thấy được trong cung này còn rất nhiều người khác mới tốt." Kiều Linh Di mím môi cười một tiếng, ngước mắt nhìn Bành Minh Vi, "Tết Trung thu cô có tiết mục gì không?"Bành Minh Vi lắc lắc đầu, "Tôi không dám bêu xấu." Nàng ta làm sao vượt qua được các thế gia quý nữ được dạy dỗ từ nhỏ kia, vẫn là không cần mất mặt thì hơn."Vậy cô có chuẩn bị gì không?"
Hơn nữa, đại xuất danh tiếng thế này khó tránh khỏi không bị Hi Phi ghen ghét. Nàng ta không có căn cơ sâu như người khác, cho nên cũng không dám làm vậy. Còn nữa, nàng ta vẫn cảm thấy cho dù làm cũng chưa chắc hữu dụng. Từ khi các nàng tham gia tuyển tú đến bây giờ, thì không thấy Hoàng thượng đi đâu ngoài chỗ Hi Phi.
Đây là một cảm giác bất lực không thể nói ra. Nếu sớm biết như vậy thì không được chọn trong đợt tuyển cuối cùng tốt biết mấy. Có lẽ cuộc sống tốt hơn nhiều so với hiện tại. Nhưng nhớ tới trong nhà kỳ vọng, lại nuốt ý nghĩ vào trong. Chính là bởi vì trong cung sinh ra một Hi Phi, cho nên mới khiến cho bọn họ như thiêu thân gặp đèn, vây tụ mà đến vậy.
Kiều Linh Di nghe Bành Minh Vi hỏi, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi cũng vậy, không định làm cái gì." Giống những nữ nhân kia tranh thủ tình cảm ngay trước mặt Hi Phi, kiêu ngạo của nàng ta không làm được. Nàng ta sẽ không để cho người khác đùa giỡn coi mình như con khỉ, nàng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Bành Minh Vi ngồi thêm một lát rồi cáo từ. Nàng ta vừa đi thì Sở Trừng Lam liền đến.
Xoay người, xa xa nhìn thấy Sở Trừng Lam bước vào sân viện KiềuLinh Di, lại nhìn sang phía xa khác. Chỗ đó là Di Cùng hiên mới được sửa chữa xong, còn chưa có người về ở. Di Cùng hiên vốn cách Tố Vân Điện một khoảng xa. Nhưng bây giờ mở rộng cung, hóa ra rộng không chỉ gấp đôi, lại trở nên rất gần với Tố Vân Điện.
Từ nơi này nhìn lại, trong bức tường thành cung cao cao, ngói lưu ly ngũ sắc rực rỡ lấp lánh hào quang dưới ánh mặt trời. Cung điện nguy nga kia do Hoàng thượng tự mình đôn đốc xây dựng, chỉ còn chờ chủ nhân của nó trở về. Mà bây giờ, bên trong còn chưa có chút động tĩnh nào, biểu lộ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ Hi Phi và Đại hoàng tử vẫn ở tại Hợp Nghi Điện như cũ.
Chỉ cần mẹ con các nàng ở chỗ đó, Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không nhìn người khác.
Nhớ tới hôm đó ở ngự hoa viên, các phi tần mới tiến cung bọn họ khó được tụ tập chung một chỗ, mỗi lần nhắc tới Hi Phi, vẻ mặt mọi người đều phức tạp, còn có ai mà không hiểu nữa chứ?
Chỉ là, cuối cùng vẫn không cam lòng.
Hi Phi cũng từ trong vũng bùn ngoi lên, người khác chưa chắc không làm được.
Vương Tịnh Uẩn cũng tốt, Lý Uẩn Tú cũng được, hai người kia chỉ thiếu một cơ hội, chỉ cần có thể lọt mắt xanh Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nhìn thấy các nàng, tương lai tiền đồ ai có thể nói không bằng Hi Phi chứ?
Lần trước còn có người nói, mặc dù Hi Phi được sủng ái, nhưng độc chiếm hoàng đế cũng đã mấy năm, Hoàng thượng cũng đến lúc chán thôi.
Mang tràn đầy tâm sự, Bành Minh Vi đi về viện của mình. Viện của nàng ta ở trong hậu cung này là loại tầm thường nhất, chỉ là thiên điện. Trong ngoài có ba gian, phòng ốc rất nhỏ, còn không thoải mái bằng khuê phòng của nàng ta ở nhà.
Có lẽ nàng ta… nếu như không có cơ hội gì sẽ phải ở căn phòng nhỏ như vậy, ở cả đời.
Cam tâm sao?
Tự nhiên là không cam lòng.
"Bành muội muội."
Bành Minh Vi nghe có người gọi, lập tức liền dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Vương Tịnh Uẩn đang đội nắng đi đến, vội vã quỳ gối chào, "Vương tỷ tỷ."
"Không cần đa lễ như vậy, chỗ này có người khác đâu. Không ngờ lại vừa vặn gặp muội, chúng ta lại được làm bạn trò chuyện." Giọng nói thánh thót như tiếng nước chảy, gõ vào lòng người, nhu hòa ấm áp làm người ta cực thoải mái.
Lễ hội Trung thu và tiệc sinh nhật của Đại hoàng tử chỉ cách nhau có một ngày, dưới sự chủ trì của hoàng hậu, mọi việc được xử lý rất nhanh, vô cùng náo nhiệt.
Mấy ngày này Tiêu Kỳ cũng không có đặt chân hậu cung, cộng thêm Hi Phi mẫu tử vẫn ở Hợp Nghi Điện thì làm gì còn cơ hội cho người khác gặp được Hoàng thượng đây. Do đó, yến hội trung thu cũng tốt, sinh nhật Đại hoàng tử cũng được, đều là một cơ hội tốt vô cùng.
Bành Minh Vi nhìn Kiều Tiểu Nghi ngồi đối diện, mỉm cười thản nhiên, "Kỳ thật thì cũng chẳng có gì khác nhau. Trong mắt Hoàngthượng cho tới bây giờ chỉ có Hi Phi nương nương. Dù cho chúng ta có đi, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không nhìn tới. Cho nên xiêm y cũng tốt, đồ trang sức đeo tay cũng tốt, quả thật đều không cần gì hết."
Kiều Linh Di nghe Bành Minh Vi nói, ngước mắt nhìn nàng ta, vẻ tươi cười trên mặt như đông lại, trùng trùng thở dài, "Thật sự là không biết rõ Hi Phi nương nương đã làm như thế nào, biểu... Hoàng thượng trước kia cũng không phải như vậy."
Nghe Kiều Linh Di nói, Bành Minh Vi hơi xuất thần, một hồi lâu mới nói: "Ta nghe nói Lý tài tử và Vương quý nhân đều cố ý thỉnh Y phục cục may đồ." Bọn họ có thể nhờ Y phục cục chuẩn bị quần áo, nàng ta thì làm không được. Chức quan của cha nàng ta quá thấp, mấy người kia cũng không thèm để vào mắt. Nếu không phải nàng ta có quan hệ tốt với Kiều Linh Di thì không biết ở trong cung này chịu bao nhiêu chèn ép bắt nạt nữa.
Bây giờ tiến cung cũng đã một năm. Một năm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Bành Minh Vi suy nghĩ, hình như nàng ta đang sống một cuộc đời khác trong cung. Mỗi ngày trải qua chính là ở tiểu viện kia ngửa đầu nhìn lên bốn góc trời, như nước trong giếng cạn, ngay cả một tia rung động cũng không có.
Nghe nói năm đó Hi Phi bị Lý Chiêu Nghi cáo trạng trước mặt hoàng thượng, sau đó bị giáng chức đến Y Lan Hiên. Một ngày ở đó gặp được Hoàng thượng tránh mưa, sau đó mới xoay người, một đường đi đến vị trí Hi Phi hiện thời.
"Trước Hi Phi, nghe nói Hoàng thượng không chỉ sủng ái một người ở trong hậu cung." Bành Minh Vi ôn nhu nói, giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia.
"Đúng vậy, trước đây Hoàng thượng là người rất công bằng."
Công bằng? Vậy bây giờ không công bằng sao?
Bành Minh Vi nhìn nét mặt Kiều Linh Di. Trải qua hơn một năm cuộc sống cung đình, nàng ta cũng đã không còn là người mới vào cung lúc trước nữa. Ở trong này, nàng ta cũng coi như chủ tử, nhưng không có hoàng sủng, không có tư thế mạnh mẽ. Mấy cung nhân ở trong cung đều nhìn mặt mà đối xử, nàng ta không biết đã chịu bao nhiêu uất ức. May mà về sau suy nghĩ cẩn thận, dần dần thân thiết với Kiều Linh Di nên mới đỡ hơn một chút.
Mặc dù Thư Họa bên cạnh Kiều Linh Di biến mất không giải thích được, nhưng chỉ cần thái hậu còn ở một ngày thì nàng ta vĩnh viễn cản không nổi bước chân của Kiều Linh Di.
Huống chi, bây giờ Kiều Linh Di nói với nàng ta mấy lời này chỉ là thuận miệng vô tình nói sao? Còn không phải là muốn cổ động nàng ta tranh thủ tình cảm với Hi Phi. Nghĩ tới đây, trong lòng Bành Minh Vi cũng cực kỳ phức tạp. Hi Phi làm cho người ta có cảm giác thật khó nói cho rõ.
Lần đó trong tiệc ngắm hoa Hi Phi khiến người ta cảm giác được sự sắc bén, cảm giác được cao quý không thể chạm tới, cảm giác được khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng sau khi Hoàng thượng hồi cung, Hi Phi lại biến thành người không bước chân ra khỏi nhà. Giống như hết thảy trong hậu cung này không có bất kỳ thứ gì có khả năng hấp dẫn nàng.
Thái hậu làm khó dễ, quý phi khó xử, hoàng hậu bảo vệ, mỗi một kiểu Hi Phi đều ứng đối rất khéo léo. Ngay cả Kiều Linh Di cũng có một thời gian không thể giấu giếm sự phẫn nộ của mình, trong lời nói để lộ ra việc thái hậu cũng tạm thời không có cách nào xử lý với Hi Phi.
Dù sao muốn chỉnh trị một người thì phải bắt được nhược điểm của họ. Nhưng Hi Phi thật sự quá thông minh, không để lại chút dấu vết nào để người ta tóm được. Hợp Nghi Điện lại không phải ai cũng có thể vào, vậy lại càng không có biện pháp động thủ.
Cho nên, tất cả mọi người đều ngóng trông Hi Phi trở về Di Cùng hiên. Ít nhất nơi đó còn là địa giới hậu cung. Nhưng không biết rõ vì sao Hoàng thượng đã tranh cãi với thái hậu chuyện này, kết quả hắn rất không vui. Trong cơn tức giận, Hoàng thượng không cho phép Hi Phi rời Hợp Nghi Điện. Cứ thế kéo dài, vốn ba tháng trước phải chuyển ra Hợp Nghi Điện mà bây giờ vẫn còn đang ở đó.
Có thể khiến cho Hoàng thượng bảo vệ như thế, Hi Phi... Thật sự làm cho người ta không nắm bắt được.
"Chuyện như vậy vội vàng cũng không thể làm gì." Nửa năm qua uy nghi Hoàng thượng càng ngày càng cao. Lần trước ở Phượng Hoàn Cung nàng ta chỉ đứng xa xa mà nhìn. Vẻ mặt Hoàng đế lạnh lùng, ánh mắt chỉ liếc qua mà trong lòng nàng ta đã sợ đến tim đập thình thịch chứ chưa cần tiến lên nói chuyện.
"Đúng vậy, phải để Hoàng thượng thấy được trong cung này còn rất nhiều người khác mới tốt." Kiều Linh Di mím môi cười một tiếng, ngước mắt nhìn Bành Minh Vi, "Tết Trung thu cô có tiết mục gì không?"Bành Minh Vi lắc lắc đầu, "Tôi không dám bêu xấu." Nàng ta làm sao vượt qua được các thế gia quý nữ được dạy dỗ từ nhỏ kia, vẫn là không cần mất mặt thì hơn."Vậy cô có chuẩn bị gì không?"
Hơn nữa, đại xuất danh tiếng thế này khó tránh khỏi không bị Hi Phi ghen ghét. Nàng ta không có căn cơ sâu như người khác, cho nên cũng không dám làm vậy. Còn nữa, nàng ta vẫn cảm thấy cho dù làm cũng chưa chắc hữu dụng. Từ khi các nàng tham gia tuyển tú đến bây giờ, thì không thấy Hoàng thượng đi đâu ngoài chỗ Hi Phi.
Đây là một cảm giác bất lực không thể nói ra. Nếu sớm biết như vậy thì không được chọn trong đợt tuyển cuối cùng tốt biết mấy. Có lẽ cuộc sống tốt hơn nhiều so với hiện tại. Nhưng nhớ tới trong nhà kỳ vọng, lại nuốt ý nghĩ vào trong. Chính là bởi vì trong cung sinh ra một Hi Phi, cho nên mới khiến cho bọn họ như thiêu thân gặp đèn, vây tụ mà đến vậy.
Kiều Linh Di nghe Bành Minh Vi hỏi, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi cũng vậy, không định làm cái gì." Giống những nữ nhân kia tranh thủ tình cảm ngay trước mặt Hi Phi, kiêu ngạo của nàng ta không làm được. Nàng ta sẽ không để cho người khác đùa giỡn coi mình như con khỉ, nàng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Bành Minh Vi ngồi thêm một lát rồi cáo từ. Nàng ta vừa đi thì Sở Trừng Lam liền đến.
Xoay người, xa xa nhìn thấy Sở Trừng Lam bước vào sân viện KiềuLinh Di, lại nhìn sang phía xa khác. Chỗ đó là Di Cùng hiên mới được sửa chữa xong, còn chưa có người về ở. Di Cùng hiên vốn cách Tố Vân Điện một khoảng xa. Nhưng bây giờ mở rộng cung, hóa ra rộng không chỉ gấp đôi, lại trở nên rất gần với Tố Vân Điện.
Từ nơi này nhìn lại, trong bức tường thành cung cao cao, ngói lưu ly ngũ sắc rực rỡ lấp lánh hào quang dưới ánh mặt trời. Cung điện nguy nga kia do Hoàng thượng tự mình đôn đốc xây dựng, chỉ còn chờ chủ nhân của nó trở về. Mà bây giờ, bên trong còn chưa có chút động tĩnh nào, biểu lộ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ Hi Phi và Đại hoàng tử vẫn ở tại Hợp Nghi Điện như cũ.
Chỉ cần mẹ con các nàng ở chỗ đó, Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không nhìn người khác.
Nhớ tới hôm đó ở ngự hoa viên, các phi tần mới tiến cung bọn họ khó được tụ tập chung một chỗ, mỗi lần nhắc tới Hi Phi, vẻ mặt mọi người đều phức tạp, còn có ai mà không hiểu nữa chứ?
Chỉ là, cuối cùng vẫn không cam lòng.
Hi Phi cũng từ trong vũng bùn ngoi lên, người khác chưa chắc không làm được.
Vương Tịnh Uẩn cũng tốt, Lý Uẩn Tú cũng được, hai người kia chỉ thiếu một cơ hội, chỉ cần có thể lọt mắt xanh Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nhìn thấy các nàng, tương lai tiền đồ ai có thể nói không bằng Hi Phi chứ?
Lần trước còn có người nói, mặc dù Hi Phi được sủng ái, nhưng độc chiếm hoàng đế cũng đã mấy năm, Hoàng thượng cũng đến lúc chán thôi.
Mang tràn đầy tâm sự, Bành Minh Vi đi về viện của mình. Viện của nàng ta ở trong hậu cung này là loại tầm thường nhất, chỉ là thiên điện. Trong ngoài có ba gian, phòng ốc rất nhỏ, còn không thoải mái bằng khuê phòng của nàng ta ở nhà.
Có lẽ nàng ta… nếu như không có cơ hội gì sẽ phải ở căn phòng nhỏ như vậy, ở cả đời.
Cam tâm sao?
Tự nhiên là không cam lòng.
"Bành muội muội."
Bành Minh Vi nghe có người gọi, lập tức liền dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Vương Tịnh Uẩn đang đội nắng đi đến, vội vã quỳ gối chào, "Vương tỷ tỷ."
"Không cần đa lễ như vậy, chỗ này có người khác đâu. Không ngờ lại vừa vặn gặp muội, chúng ta lại được làm bạn trò chuyện." Giọng nói thánh thót như tiếng nước chảy, gõ vào lòng người, nhu hòa ấm áp làm người ta cực thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.