Chương 191: Hung thủ giết người (2)
Ảm Hương
08/06/2017
Editor : Hương Cỏ
Tự Cẩm khoác áo ngoài, tùy tiện vuốt lại tóc, rồi vội vàng mặc quần áo cho Tiêu Kỳ, ngoài miệng còn nói: "Đang yên lành như thế sao lại rơi xuống nước, tthiếp thấy Đậu Phương Nghi muội muội là người hiền lành tốt tính, đừng để bị hoảng sợ mới được."
Đậu Phương Nghi là ai Tiêu Kỳ không có ấn tượng gì. Hơn nữa chuyện tần phi rơi xuống nước không phải là phải đi tìm hoàng hậu sao? Nhưng Tự Cẩm thiện tâm, cứ bắt hắn phải đi xem một chút nên đành phải kìm nén bực bội đứng lên, mặt đen lại rửa mặt thay quần áo, bắt Tự Cẩm không được phép đi ra Di Cùng hiên, ở trong này chờ tin tức. Sau đó mới dẫn theo Quản Trường An đi sang Ngưng Thúy các.
Tiêu Kỳ vừa đi, Tự Cẩm cũng phất tay cho mấy người không thân tín lui ra hết, nhìn Vân Thường lại hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi cũng đã biết rồi à?"
"Trần Đức An đưa tới tin tức, nô tỳ chưa có cơ hội hỏi, hay là gọi hắn ta vào hỏi một chút." Vân Thường hạ giọng nói.
Tự Cẩm gật gật đầu, "Gọi hắn vào đi."
Sau khi Hoàng thượng đi rồi, Trần Đức An vẫn đứng chờ ngoài cửa, thấy Vân Thường đi ra gọi hắn ta liền vội vàng đi vào.
"Nô tài thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, ngươi nói cụ thể xem đã xảy ra chuyện gì." Tự Cẩm đặt một cái gối mềm sau lưng, nhìn Trần Đức An nói.
Trần Đức An đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn loạn, cứ cúi đầu như vậy trả lời: "Lúc nô tài đi Ngự Thiện phòng xem bữa tối liền kêu Thuận Toàn đi sang Nội Đình Phủ lấy bàn gỗ đã được sơn lại. Nô tài vừa trở về từ Ngự Thiện phòng, Thuận Toàn liền giữ nô tài giữa đường, nói là nghe nói Đậu Phương Nghi rơi xuống nước. Vì vậy nô tài bèn cùng hắn ta đi vòng qua con đường vắng thăm dò tin tức. Lúc bọn nô tài tới thì Đậu Phương Nghi đã được cứu lên, đưa về Ngưng Thúy các. Nô tài âm thầm hỏi thăm tin tức, nghe nói là Đậu Phương Nghi cãi nhau với Trương Tần, không biết vì sao hai người rùm beng ầm ĩ, Trương Tần lỡ tay đẩy Đậu Phương Nghi rơi xuống nước."
Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, nhìn Trần Đức An hỏi: "Vậy Trương Tần đâu?"
Trần Đức An dừng một chút, sau đó mới nói đạo: "Sau khi Trương Tần Lỡ tay' đẩy người xuống nước, để đền bù sai lầm, lúc đó liền nhảy xuống nước cứu người."
Tự Cẩm: ...
Trương Tần này cũng rất nhanh trí, cũng không biết là sớm an bài tốt hay là thật sự ngoài ý muốn. Cẩn thận nghĩ lại những lúc đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương gặp qua Trương Tần, nhưng người này đặc biệt an phận, giống y như Đậu Phương Nghi, hình như trong cung không làm gì khiến cho người ta chú ý. Cho dù đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cũng vĩnh viễn là dáng vẻ như hũ nút ngồi một góc. Trong lúc nhất thời Tự Cẩm thật sự không nhớ nổi dáng vẻ nét mặt của Trương Tần, chỉ mơ hồ còn nhớ giống như là người khá thon thả.
Không nhớ được, Tự Cẩm cũng không miễn cưỡng, liền nhìn Trần Đức An lại hỏi: "Chuyện này là 'Ngoài ý muốn' ư?"
Trần Đức An liền nói: "Nô tài cũng chưa hỏi thăm được rõ, nhưng xưa nay không có nghe nói Đậu Phương Nghi và Trương Tần có khúc mắc gì."
Hai người trước đó không có ân oán, nhưng bây giờ đột nhiên cãi vã ầm ĩ, sau đó còn 'Lỡ tay' đẩy người xuống nước. Nói xem, vì sao mấy nữ nhân trong hậu cung đều thích nói chuyện cạnh hồ nước như vậy chứ?
Chà chà!
Tự Cẩm có lẽ cũng hiểu, dù sao nàng cũng không có tư cách nhúng tay quản chuyện này, cứ ở bên ngoài chờ tin tức là được. Nàng vịn thắt lưng nhíu mày, giờ nàng cần nghỉ ngơi. Nhìn nam nhân đạo mạo thế, nhưng ở trên giường bày đủ trò trêu người cũng làm người ta không chống đỡ được.
Đáng thương nàng sức chiến đấu không tương xứng, quả thực bị ngược đãi thành cặn bã.
Nàng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cố gắng chuẩn bị chiến đấu tiếp!
Mãi cho đến nửa đêm Tiêu Kỳ mới trở về, Tự Cẩm sớm đã ôm gối mềm nằm trên giường ngủ. Tiêu Kỳ vừa tiến vào liền nhìn thấy Tự Cẩm nằm đắp chăn mỏng trên người, nghiêng đầu trên gối mềm đang ngủ say, bèn nhẹ nhàng bước chân đi qua. Ai biết vừa mới đến trước mặt nàng, liền thấy nàng mở mắt, "Đánh thức nàng à?"
Tự Cẩm dụi mắt ngồi dậy nói: "Vừa mới chợp mắt thôi, sao giờ này hoàng thượng mới về?" Giờ đã nửa đêm, Tự Cẩm cũng hơi buồn bực. Dù sao Tiêu Kỳ không thể nào lưu lại trấn an tiểu mỹ nhân, nàng còn tưởng rằng đi xem một chút có thể trở về, ai biết vừa đi thì lại lâu như thế.
Nghe giọng Tự Cẩm mang vẻ oán hận, Quản Trường An đang giơ chân ra bị hù dọa không dám hạ chân xuống đất. Hắn ta ngẩng đầu lên thật nhanh nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Hoàng thượng ngồi bên cạnh Hi Uyển Nghi, vẻ mặt vừa nãy còn tối sầm đã tươi tỉnh lại. Nhìn thấy như vậy, trong lòng hắn ta bỗng chua xót không lý do, rất là ghen tị. Hoàng thượng đối với Hi Uyển Nghi thật sự là quá tốt, không có quy củ như thế, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không dám nói như vậy đâu.
Nhưng, Hoàng thượng nguyện ý sủng ái, hắn ta lo cái gì chứ.
Chân mới vươn đi ra được nửa bước, Quản Trường An lại thu trở về, xoay người liền đi ngoài cửa làm cây cột.
"Hoàng thượng đã ăn gì chưa?" Tự Cẩm đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn Tiêu Kỳ lắc đầu liền bước xuống giường mang giày đi ra ngoài, "Thiếp kêu người bên phòng trà hâm lại thức ăn, xem ra Hoàng thượng cũng chẳng có thời gian ăn cái gì đó." Bây giờ khẩu vị đã bị nàng dưỡng tinh tế, mấy thức ăn bên ngoài hắn rất ít khi đụng vào, nghĩ tới món ngon lòng liền thư thái hơn.
Trước đó Tiêu Kỳ đang mang một bụng tức giận chưa được phát tiết, đến chỗ này lại cảm thấy bình tĩnh lại, bị Tự Cẩm hỏi như thế cũng chợt cảm thấy hơi đói bụng. Qua rèm nghe nàng sai người chuẩn bị thức ăn, giọng nói nhu mì điềm đạm vọng qua tấm rèm truyền vào đến, trong bóng đêm nhu hòa yên tĩnh, khiến lòng hắn cũng đi theo ấm áp.
Không nghĩ nàng vẫn còn chờ mình, còn để sẵn thức ăn. Đã trưởng thành như vậy, đây là lần đầu tiên có người, như vậy … chờ hắn.
Tự Cẩm vén rèm đi vào, sắp tới trung thu rồi, bên ngoài thời tiết ban đêm rất lạnh, nàng phân phó hết việc liền vội vàng vào. Nhìn Tiêu Kỳ đã cởi giày ngồi trên giường cạnh bàn gỗ, nửa người dựa lên gối ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng cười nhẹ nhàng, không còn vẻ mặt đưa đám khi nãy, trong lòng nàng cũng thở nhẹ một hơi.
Vừa nãy thấy hắn sầm nét mặt, lòng nàng cũng hơi sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến hắn tức đến vậy. Dù sao Tiêu Kỳ là người rất lý trí nhân, trên cơ bản có rất ít chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nhưng rõ ràng nhất đêm nay hắn bị chọc tức rất lớn. Xem ra chuyện hôm nay không hề đơn giản, nhưng Tự Cẩm cũng không có ý định hỏi.
Ngồi đối diện với Tiêu Kỳ, hai người cách qua một chiếc bàn, đầu tiên Tự Cẩm rót một ly trà nóng cho hắn, vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng uống chút trà nóng ấm áp dạ dày trước đi, chút nữa sẽ có thức ăn mang lên." Nếu trong sân của mình có phòng bếp nhỏ thì tốt rồi, ngay cả bếp lò trong phòng trà kia cũng là do Trần Đức An lén mượn bên Ngự Thiện phòng, đáng buồn là chỉ có Hoàng hậu và Quý phi mới có vinh hạnh này, nàng cũng chỉ có nhìn lên ngưỡng mộ thôi.
Tự Cẩm khoác áo ngoài, tùy tiện vuốt lại tóc, rồi vội vàng mặc quần áo cho Tiêu Kỳ, ngoài miệng còn nói: "Đang yên lành như thế sao lại rơi xuống nước, tthiếp thấy Đậu Phương Nghi muội muội là người hiền lành tốt tính, đừng để bị hoảng sợ mới được."
Đậu Phương Nghi là ai Tiêu Kỳ không có ấn tượng gì. Hơn nữa chuyện tần phi rơi xuống nước không phải là phải đi tìm hoàng hậu sao? Nhưng Tự Cẩm thiện tâm, cứ bắt hắn phải đi xem một chút nên đành phải kìm nén bực bội đứng lên, mặt đen lại rửa mặt thay quần áo, bắt Tự Cẩm không được phép đi ra Di Cùng hiên, ở trong này chờ tin tức. Sau đó mới dẫn theo Quản Trường An đi sang Ngưng Thúy các.
Tiêu Kỳ vừa đi, Tự Cẩm cũng phất tay cho mấy người không thân tín lui ra hết, nhìn Vân Thường lại hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, ngươi cũng đã biết rồi à?"
"Trần Đức An đưa tới tin tức, nô tỳ chưa có cơ hội hỏi, hay là gọi hắn ta vào hỏi một chút." Vân Thường hạ giọng nói.
Tự Cẩm gật gật đầu, "Gọi hắn vào đi."
Sau khi Hoàng thượng đi rồi, Trần Đức An vẫn đứng chờ ngoài cửa, thấy Vân Thường đi ra gọi hắn ta liền vội vàng đi vào.
"Nô tài thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, ngươi nói cụ thể xem đã xảy ra chuyện gì." Tự Cẩm đặt một cái gối mềm sau lưng, nhìn Trần Đức An nói.
Trần Đức An đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn loạn, cứ cúi đầu như vậy trả lời: "Lúc nô tài đi Ngự Thiện phòng xem bữa tối liền kêu Thuận Toàn đi sang Nội Đình Phủ lấy bàn gỗ đã được sơn lại. Nô tài vừa trở về từ Ngự Thiện phòng, Thuận Toàn liền giữ nô tài giữa đường, nói là nghe nói Đậu Phương Nghi rơi xuống nước. Vì vậy nô tài bèn cùng hắn ta đi vòng qua con đường vắng thăm dò tin tức. Lúc bọn nô tài tới thì Đậu Phương Nghi đã được cứu lên, đưa về Ngưng Thúy các. Nô tài âm thầm hỏi thăm tin tức, nghe nói là Đậu Phương Nghi cãi nhau với Trương Tần, không biết vì sao hai người rùm beng ầm ĩ, Trương Tần lỡ tay đẩy Đậu Phương Nghi rơi xuống nước."
Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, nhìn Trần Đức An hỏi: "Vậy Trương Tần đâu?"
Trần Đức An dừng một chút, sau đó mới nói đạo: "Sau khi Trương Tần Lỡ tay' đẩy người xuống nước, để đền bù sai lầm, lúc đó liền nhảy xuống nước cứu người."
Tự Cẩm: ...
Trương Tần này cũng rất nhanh trí, cũng không biết là sớm an bài tốt hay là thật sự ngoài ý muốn. Cẩn thận nghĩ lại những lúc đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương gặp qua Trương Tần, nhưng người này đặc biệt an phận, giống y như Đậu Phương Nghi, hình như trong cung không làm gì khiến cho người ta chú ý. Cho dù đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cũng vĩnh viễn là dáng vẻ như hũ nút ngồi một góc. Trong lúc nhất thời Tự Cẩm thật sự không nhớ nổi dáng vẻ nét mặt của Trương Tần, chỉ mơ hồ còn nhớ giống như là người khá thon thả.
Không nhớ được, Tự Cẩm cũng không miễn cưỡng, liền nhìn Trần Đức An lại hỏi: "Chuyện này là 'Ngoài ý muốn' ư?"
Trần Đức An liền nói: "Nô tài cũng chưa hỏi thăm được rõ, nhưng xưa nay không có nghe nói Đậu Phương Nghi và Trương Tần có khúc mắc gì."
Hai người trước đó không có ân oán, nhưng bây giờ đột nhiên cãi vã ầm ĩ, sau đó còn 'Lỡ tay' đẩy người xuống nước. Nói xem, vì sao mấy nữ nhân trong hậu cung đều thích nói chuyện cạnh hồ nước như vậy chứ?
Chà chà!
Tự Cẩm có lẽ cũng hiểu, dù sao nàng cũng không có tư cách nhúng tay quản chuyện này, cứ ở bên ngoài chờ tin tức là được. Nàng vịn thắt lưng nhíu mày, giờ nàng cần nghỉ ngơi. Nhìn nam nhân đạo mạo thế, nhưng ở trên giường bày đủ trò trêu người cũng làm người ta không chống đỡ được.
Đáng thương nàng sức chiến đấu không tương xứng, quả thực bị ngược đãi thành cặn bã.
Nàng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cố gắng chuẩn bị chiến đấu tiếp!
Mãi cho đến nửa đêm Tiêu Kỳ mới trở về, Tự Cẩm sớm đã ôm gối mềm nằm trên giường ngủ. Tiêu Kỳ vừa tiến vào liền nhìn thấy Tự Cẩm nằm đắp chăn mỏng trên người, nghiêng đầu trên gối mềm đang ngủ say, bèn nhẹ nhàng bước chân đi qua. Ai biết vừa mới đến trước mặt nàng, liền thấy nàng mở mắt, "Đánh thức nàng à?"
Tự Cẩm dụi mắt ngồi dậy nói: "Vừa mới chợp mắt thôi, sao giờ này hoàng thượng mới về?" Giờ đã nửa đêm, Tự Cẩm cũng hơi buồn bực. Dù sao Tiêu Kỳ không thể nào lưu lại trấn an tiểu mỹ nhân, nàng còn tưởng rằng đi xem một chút có thể trở về, ai biết vừa đi thì lại lâu như thế.
Nghe giọng Tự Cẩm mang vẻ oán hận, Quản Trường An đang giơ chân ra bị hù dọa không dám hạ chân xuống đất. Hắn ta ngẩng đầu lên thật nhanh nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Hoàng thượng ngồi bên cạnh Hi Uyển Nghi, vẻ mặt vừa nãy còn tối sầm đã tươi tỉnh lại. Nhìn thấy như vậy, trong lòng hắn ta bỗng chua xót không lý do, rất là ghen tị. Hoàng thượng đối với Hi Uyển Nghi thật sự là quá tốt, không có quy củ như thế, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không dám nói như vậy đâu.
Nhưng, Hoàng thượng nguyện ý sủng ái, hắn ta lo cái gì chứ.
Chân mới vươn đi ra được nửa bước, Quản Trường An lại thu trở về, xoay người liền đi ngoài cửa làm cây cột.
"Hoàng thượng đã ăn gì chưa?" Tự Cẩm đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn Tiêu Kỳ lắc đầu liền bước xuống giường mang giày đi ra ngoài, "Thiếp kêu người bên phòng trà hâm lại thức ăn, xem ra Hoàng thượng cũng chẳng có thời gian ăn cái gì đó." Bây giờ khẩu vị đã bị nàng dưỡng tinh tế, mấy thức ăn bên ngoài hắn rất ít khi đụng vào, nghĩ tới món ngon lòng liền thư thái hơn.
Trước đó Tiêu Kỳ đang mang một bụng tức giận chưa được phát tiết, đến chỗ này lại cảm thấy bình tĩnh lại, bị Tự Cẩm hỏi như thế cũng chợt cảm thấy hơi đói bụng. Qua rèm nghe nàng sai người chuẩn bị thức ăn, giọng nói nhu mì điềm đạm vọng qua tấm rèm truyền vào đến, trong bóng đêm nhu hòa yên tĩnh, khiến lòng hắn cũng đi theo ấm áp.
Không nghĩ nàng vẫn còn chờ mình, còn để sẵn thức ăn. Đã trưởng thành như vậy, đây là lần đầu tiên có người, như vậy … chờ hắn.
Tự Cẩm vén rèm đi vào, sắp tới trung thu rồi, bên ngoài thời tiết ban đêm rất lạnh, nàng phân phó hết việc liền vội vàng vào. Nhìn Tiêu Kỳ đã cởi giày ngồi trên giường cạnh bàn gỗ, nửa người dựa lên gối ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng cười nhẹ nhàng, không còn vẻ mặt đưa đám khi nãy, trong lòng nàng cũng thở nhẹ một hơi.
Vừa nãy thấy hắn sầm nét mặt, lòng nàng cũng hơi sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến hắn tức đến vậy. Dù sao Tiêu Kỳ là người rất lý trí nhân, trên cơ bản có rất ít chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nhưng rõ ràng nhất đêm nay hắn bị chọc tức rất lớn. Xem ra chuyện hôm nay không hề đơn giản, nhưng Tự Cẩm cũng không có ý định hỏi.
Ngồi đối diện với Tiêu Kỳ, hai người cách qua một chiếc bàn, đầu tiên Tự Cẩm rót một ly trà nóng cho hắn, vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng uống chút trà nóng ấm áp dạ dày trước đi, chút nữa sẽ có thức ăn mang lên." Nếu trong sân của mình có phòng bếp nhỏ thì tốt rồi, ngay cả bếp lò trong phòng trà kia cũng là do Trần Đức An lén mượn bên Ngự Thiện phòng, đáng buồn là chỉ có Hoàng hậu và Quý phi mới có vinh hạnh này, nàng cũng chỉ có nhìn lên ngưỡng mộ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.