Chương 263: Kiều Tiểu Nghi tới chơi (Phần 1)
Ảm Hương
11/07/2017
Bởi vì kết quả của Thiên Đinh Tư, Tô gia nước lên thì thuyền lên, con gái
Tô gia lại sinh hoàng trưởng tử, trong ngoài nóng hổi như vậy, hoàng đế
sắc phong Hi Dung Hoa thành Hi Phi. Sau khi ý chỉ ban xuống, trên triều
đình không có ai phản đối.
Hiện tại không ít người muốn tạo dựng quan hệ tốt với Tô gia. Muốn kiếm tiền trong Tuyệt Hộ Quận ư, ngươi phản đối con nhà người ta thăng vị phần, ngươi không muốn kiếm tiền sao?
Trong hậu cung, hoàng hậu là người đầu tiên góp lời tấn phong Hi Dung Hoa lên vị Phi. Quý phi và Thái hậu đương nhiên phản đối. Nhưng Quý phi còn bận tâm nhà mình muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tuyệt Hộ Quận, do đó cũng chỉ thể hiện không đồng ý chứ không có kiên trì. Dù sao cũng không thể đối nghịch với người nhà mình được. Có điều trong lòng nàng ta cũng buồn bực không vui, rất không vui. Thái hậu đương nhiên là người phản đối kịch liệt nhất. Nhưng không biết Tiêu Kỳ nói gì đó với thái hậu mà ngày hôm sau Thái hậu liền bày tỏ đồng ý việc này.
Đến đây, con đường thăng cấp của Tự Cẩm không còn chướng ngại, trôi chảy làm cho nàng nghĩ là mình là đang nằm mơ.
Nàng vẫn cho rằng, dựa vào sức chiến đấu hăng hái của Thái hậu, sự tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng thông qua như vậy, nhưng thực tế lại quá thuận lợi.
Ngay lúc Tự Cẩm còn đang nghi hoặc thì ngay sau đó biết được tin Tiêu Kỳ điều lệnh Kiều gia rời khỏi Trừ Dương. Vậy thì còn có cái gì không hiểu nữa, Tiêu Kỳ lấy điều kiện để cho Kiều gia rời đi Trừ Dương để đổi lấy việc Tự Cẩm thăng cấp.
Tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử được cử hành cực kỳ long trọng. Hôm đó Tự Cẩm mặc trang phục Phi vị, nổi bật giữa đoàn người. Là người sinh ra Hoàng trưởng tử, lần đầu tiên nàng ngồi ở vị trí có khoảng cách gần Tiêu Kỳ nhất, chỗ nàng ngồi cũng chỉ cách Hoàng hậu một người.
Từ ban đầu tiến cung sơ phong Tiểu Nghi đầy vinh quang, đến khi bị Quý phi và Lý Chiêu Nghi hãm hại giáng chức nhập Y Lan Hiên. Lại từ Y Lan Hiên một đường chao đảo cẩn thận từng bước cho tới vị trí bây giờ, Tự Cẩm ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người nhốn nháo ồn ào trong đại điện, không khỏi cảm thấy tim đập dồn dập, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn nóng hổi của vị trí này.
Tiêu Dục Thánh được bế ra đại diện đi một vòng, sau đó lại bị hoàng đế mang đi tiền triều khoe khoang mình cuối cùng có con trai. Đợi đến khi con trai được ôm về đã mệt mỏi ngủ say. Hoàng hậu cố ý an bài Đồng cô cô tự mình bế Đại hoàng tử đi nghỉ trong tẩm điện của Phượng Hoàn Cung. Có Đồng cô cô tự mình chăm sóc, trong lòng Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, Quý phi cũng không dẫn Ngọc Trân công chúa tới tham dự yến hội. Ngồi bên cạnh nàng ta là Mai Phi, lúc đó Mai Phi đang cười không ngớt nhìn Tự Cẩm, khẽ nói: "Hôm nay thật sự là ngày lành, tiểu hoàng tử sinh ra rất giống Hoàng thượng, Hi muội muội quả nhiên là người có phúc khí."
Ngồi phía dưới là các phi tần, phía dưới nữa chính là các mệnh phụ phu nhân. Trong đoàn người đông đúc đó, Tự Cẩm biết rõ mẫu thân của nguyên chủ cũng có mặt. Nhưng trong trường hợp này nàng không thể mất lễ nghi. Cho nên mặc dù biết bà có mặt ở đây nhưng cũng không thể quay đầu đi tìm, tránh phạm quy củ bị người chê cười.
Nghe được lời Mai Phi nói, Tự Cẩm nghiêng người sang cười cười với nàng ta. Đối với Mai Phi, Tự Cẩm vẫn luôn giữ thái độ xa cách. Mỗi lần nàng gặp chuyện đều có mặt nàng ta. Còn nữa, người này chưa bao giờ để lại yếu điểm cho đối phương bắt được. Như thể mọi chuyện xảy ra đều không có quan hệ gì với nàng ta, nhưng mỗi lần đều có bóng dáng của Mai Phi. Điều này làm cho Tự Cẩm cực kỳ cảnh giác.
Cả kiếp này lẫn kiếp trước đều không xảy ra nhiều chuyện tình cờ như vậy. Cho dù không tìm được bất cứ nhược điểm nào của nàng ta thì cũng làm cho Tự Cẩm vô ý thức cách xa nàng.
"Mai Phi tỷ tỷ quá khen, người có thể đi vào hậu cung này, đương nhiên đều là người có phúc khí." Tự Cẩm cười ngọt ngào, tỏ vẻ ngốc nghếch. Bởi vì mấy ngày ở cữ bị Tiêu Kỳ giám sát chặt chẽ nên mặt mũi hồng hào tròn trĩnh, lúc ấy cười ngọt ngào giống y như một cái bánh bao nóng hổi mới ra lò.
Mai Phi nhìn Tự Cẩm cười vô tư như thế, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Hi Phi này thật sự là vận khí quá tốt. Theo lý thuyết lần này tấn phong cũng không cần phải đến Phi vị, dù sinh Đại hoàng tử thì cao lắm cũng là vị trí Cửu Tần. Nhưng người ta mệnh tốt, đúng lúc người nhà lập công lớn hỗ trợ. Thu nhập thuế nông từ Thiên Đinh Tư báo lên, ngay cả Thái hậu còn không phản đối, đám người ít ỏi các nàng có bản lãnh gì chống đỡ chứ, đừng nói chi là còn có Hoàng hậu nương nương bảo vệ.
Tiến cung hơn sáu năm, Mai Phi vốn không tin kiếp này sẽ có người có vận khí tốt như thế. Nàng ta vẫn cho rằng tất cả người có vận khí tốt đều là đã chuẩn bị đầy đủ thì mới có kết qủa tốt. Nhưng trên người Hi Phi, nàng ta chỉ thấy vận khí. Từng bước từng bước đi đến vị trí hiện nay, không thấy nàng ta có xung đột lớn gì với các tần phi khác. Đa số thời gian đều trốn trong Di Cùng hiên, lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, đứng trong đám đông không có gì nổi bật. Thật sự là không biết rõ may mắn đến từ nơi nào, không chỉ lọt mắt xanh Hoàng thượng, lại còn có thể một lần hành động sinh hạ hoàng trưởng tử.
Lúc đó nhìn Hi Phi đần độn ngu ngốc tươi cười, Mai Phi chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Trong hậu cung này mỗi người đều hao tổn tâm cơ muốn để Hoàng thượng liếc mắt nhìn mình, nhưng lại không ai có thể vượt qua được một người không làm gì hết là Hi Phi.
Có lúc, nàng ta cũng sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, lẽ nào Hoàng thượng lại vừa ý sự ngốc nghếch của nàng ta sao?
Hi Phi sinh hoàng trưởng tử có công, đương nhiên Tô gia cũng được ban thưởng. Quan chức của cha con Tô gia tạm thời không thể động, hoàng đế liền lấy kim ngân nóng hổi trong kho của mình ban thưởng vàng ròng bạc trắng, rất hào phóng.
Trong hậu cung Tự Cẩm chạm tay có thể bỏng, ngoài cung Tô gia cũng vinh quang rạng rỡ.
Đóng cửa nhà lại, người một nhà Tô gia công khai mở một cuộc họp gia đình. Nhánh Tô gia này quả thực quá hiếm người. Tô lão gia chỉ sinh một nam, một nữ. Con trai cũng chỉ sinh một nam, một nữ, thế cho nên cuộc họp gia đình chỉ có vợ chồng Tô lão gia và vợ chồng con trai, thật là ít ỏi.
"Nương nương sinh Đại hoàng tử, nhà chúng ta phải đóng chặt môn hộ, kiểm soát hành vi, không thể kiêu ngạo, làm việc bừa bãi, gây phiền toái cho nương nương, gây rắc rối cho Đại hoàng tử." Tô Hưng Vũ ho nhẹ một tiếng, làm người chủ trì nói.
Nghe cha dặn, vợ chồng Tô Thịnh Dương vội vàng đứng lên, đồng thanh cung kính vâng lời rồi lại ngồi xuống.
Tô Hưng Vũ hài lòng gật gật đầu, lúc đó nghe vợ mình nói: "Ta dự định cáo ốm từ chối tiếp khách, dòng chính bên kia liên tục gửi thiệp mới tới. Nếu cứ tránh né mãi thì sợ chúng ta bị mang tiếng cay nghiệt hẹp hòi. Giờ ta còn có bệnh, con dâu phải chăm sóc, lấy lý do này để đóng cửa từ chối miễn tiếp khách thì cũng chính đáng."
Nói đến dòng chính, Tô Triển thị cũng nhíu mày nói: "Trước đó mấy ngày con dâu đi dự tiệc, gặp phu nhân dòng chính trên tiệc rượu. Bà ta thân mật thắm thiết kéo tay con nói chuyện. Trước mặt mọi người con cũng không tiện từ chối. Giờ chắc cũng hạn chế đi các yến tiệc thôi." Da mặt dòng chính quá dầy, Tô Triển thị tỏ ý mình không ứng phó được.
"Dạo này ở bên Kiêu Long Vệ con cũng gặp phải không ít người đến bắt chuyện. May mắn con là thống lĩnh Kiêu Long Vệ nên mấy người kia cũng biết chừng mực, không dám cưỡng cầu. Nhưng về lâu dài cũng không thể từ chối người ta mãi được, danh tiếng sẽ chịu ảnh hưởng." Kẻ địch không biết xấu hổ, lấy danh tiếng ra nói chuyện, Tô đại thiếu gia tỏ ý mong trợ giúp.
Nghe mọi người ồng ào lên tiếng, Tô lão gia cũng bày tỏ bản thân không hề yên ổn. Là người đứng đầu Thiên Đinh Tư, gần đây nha môn bị người tới phiền, về nhà cũng không thể thoát, ông ta cũng bày tỏ cực kỳ buồn bực. Đối thủ khai chiến vòng vây bốn phía, phải có kế hoạch chiến lược để ứng phó, một người độc lập khó chống, cũng cần hết sức ủng hộ.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc. Ngọn lửa lan quá nhanh, quả thực là quá khó đi.
"Kể từ hôm nay, cáo ốm cáo ốm, chữa bệnh chữa bệnh, đóng cửa đóng cửa, tóm lại không cần lộ diện là được." Tô Hưng Vũ cuối cùng lên tiếng tổng kết, sau đó nhìn về phía con trai, "Con phải chú ý hơn ở Kiêu Long Vệ, đừng để người ta tóm được điểm yếu, sai lầm nào."
"Vậy cha thì sao?" Tô Thịnh Dương hỏi phụ thân.
"Ta định đi kiểm tra sáu quận trong Tuyệt Hộ Quận, thăm dò thực địa, nắm rõ tình hình cụ thể của từng địa phương, vừa vặn nhân cơ hội né tránh những con ruồi ở kinh đô này." Tô Hưng Vũ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mọi người tự xác định cân nhắc, cảm thấy làm vậy cũng được do đó cùng đưa ra kết luận.
Tình huống trước mắt của Tô gia Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phân, nhưng nhận được tin tức do ca ca đưa đến vẫn giật mình. Không nghĩ tới bây giờ Tô gia bị người ta chú ý nhiều như vậy. Nhưng may mắn Tô lão gia là người khôn ngoan, có tính toán kỹ lưỡng, đề ra sách lược ứng đối tuy có tính chất phòng thủ nhưng lại là phương thức thích hợp nhất lúc này.
Mấy ngày Hi Phi ở cữ đúng lúc Hoàng thượng đang bận rộn chính vụ không rảnh đặt chân hậu cung. Đợi đến người ta ra tháng thì Hoàng thượng mới có thời gian tiến hậu cung. Vì vậy trước bao nhiêu ánh mắt trông mong mấy tháng, trong chớp mắt Hoàng đế lại bị Hi Phi mới vừa ra tháng rước đi.
Sức chiến đấu của Hi Phi cường đại như thế, khiến cả hậu cung còn lại đều nhuốm màu u ám.
Hiện tại không ít người muốn tạo dựng quan hệ tốt với Tô gia. Muốn kiếm tiền trong Tuyệt Hộ Quận ư, ngươi phản đối con nhà người ta thăng vị phần, ngươi không muốn kiếm tiền sao?
Trong hậu cung, hoàng hậu là người đầu tiên góp lời tấn phong Hi Dung Hoa lên vị Phi. Quý phi và Thái hậu đương nhiên phản đối. Nhưng Quý phi còn bận tâm nhà mình muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tuyệt Hộ Quận, do đó cũng chỉ thể hiện không đồng ý chứ không có kiên trì. Dù sao cũng không thể đối nghịch với người nhà mình được. Có điều trong lòng nàng ta cũng buồn bực không vui, rất không vui. Thái hậu đương nhiên là người phản đối kịch liệt nhất. Nhưng không biết Tiêu Kỳ nói gì đó với thái hậu mà ngày hôm sau Thái hậu liền bày tỏ đồng ý việc này.
Đến đây, con đường thăng cấp của Tự Cẩm không còn chướng ngại, trôi chảy làm cho nàng nghĩ là mình là đang nằm mơ.
Nàng vẫn cho rằng, dựa vào sức chiến đấu hăng hái của Thái hậu, sự tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng thông qua như vậy, nhưng thực tế lại quá thuận lợi.
Ngay lúc Tự Cẩm còn đang nghi hoặc thì ngay sau đó biết được tin Tiêu Kỳ điều lệnh Kiều gia rời khỏi Trừ Dương. Vậy thì còn có cái gì không hiểu nữa, Tiêu Kỳ lấy điều kiện để cho Kiều gia rời đi Trừ Dương để đổi lấy việc Tự Cẩm thăng cấp.
Tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử được cử hành cực kỳ long trọng. Hôm đó Tự Cẩm mặc trang phục Phi vị, nổi bật giữa đoàn người. Là người sinh ra Hoàng trưởng tử, lần đầu tiên nàng ngồi ở vị trí có khoảng cách gần Tiêu Kỳ nhất, chỗ nàng ngồi cũng chỉ cách Hoàng hậu một người.
Từ ban đầu tiến cung sơ phong Tiểu Nghi đầy vinh quang, đến khi bị Quý phi và Lý Chiêu Nghi hãm hại giáng chức nhập Y Lan Hiên. Lại từ Y Lan Hiên một đường chao đảo cẩn thận từng bước cho tới vị trí bây giờ, Tự Cẩm ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người nhốn nháo ồn ào trong đại điện, không khỏi cảm thấy tim đập dồn dập, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn nóng hổi của vị trí này.
Tiêu Dục Thánh được bế ra đại diện đi một vòng, sau đó lại bị hoàng đế mang đi tiền triều khoe khoang mình cuối cùng có con trai. Đợi đến khi con trai được ôm về đã mệt mỏi ngủ say. Hoàng hậu cố ý an bài Đồng cô cô tự mình bế Đại hoàng tử đi nghỉ trong tẩm điện của Phượng Hoàn Cung. Có Đồng cô cô tự mình chăm sóc, trong lòng Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, Quý phi cũng không dẫn Ngọc Trân công chúa tới tham dự yến hội. Ngồi bên cạnh nàng ta là Mai Phi, lúc đó Mai Phi đang cười không ngớt nhìn Tự Cẩm, khẽ nói: "Hôm nay thật sự là ngày lành, tiểu hoàng tử sinh ra rất giống Hoàng thượng, Hi muội muội quả nhiên là người có phúc khí."
Ngồi phía dưới là các phi tần, phía dưới nữa chính là các mệnh phụ phu nhân. Trong đoàn người đông đúc đó, Tự Cẩm biết rõ mẫu thân của nguyên chủ cũng có mặt. Nhưng trong trường hợp này nàng không thể mất lễ nghi. Cho nên mặc dù biết bà có mặt ở đây nhưng cũng không thể quay đầu đi tìm, tránh phạm quy củ bị người chê cười.
Nghe được lời Mai Phi nói, Tự Cẩm nghiêng người sang cười cười với nàng ta. Đối với Mai Phi, Tự Cẩm vẫn luôn giữ thái độ xa cách. Mỗi lần nàng gặp chuyện đều có mặt nàng ta. Còn nữa, người này chưa bao giờ để lại yếu điểm cho đối phương bắt được. Như thể mọi chuyện xảy ra đều không có quan hệ gì với nàng ta, nhưng mỗi lần đều có bóng dáng của Mai Phi. Điều này làm cho Tự Cẩm cực kỳ cảnh giác.
Cả kiếp này lẫn kiếp trước đều không xảy ra nhiều chuyện tình cờ như vậy. Cho dù không tìm được bất cứ nhược điểm nào của nàng ta thì cũng làm cho Tự Cẩm vô ý thức cách xa nàng.
"Mai Phi tỷ tỷ quá khen, người có thể đi vào hậu cung này, đương nhiên đều là người có phúc khí." Tự Cẩm cười ngọt ngào, tỏ vẻ ngốc nghếch. Bởi vì mấy ngày ở cữ bị Tiêu Kỳ giám sát chặt chẽ nên mặt mũi hồng hào tròn trĩnh, lúc ấy cười ngọt ngào giống y như một cái bánh bao nóng hổi mới ra lò.
Mai Phi nhìn Tự Cẩm cười vô tư như thế, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Hi Phi này thật sự là vận khí quá tốt. Theo lý thuyết lần này tấn phong cũng không cần phải đến Phi vị, dù sinh Đại hoàng tử thì cao lắm cũng là vị trí Cửu Tần. Nhưng người ta mệnh tốt, đúng lúc người nhà lập công lớn hỗ trợ. Thu nhập thuế nông từ Thiên Đinh Tư báo lên, ngay cả Thái hậu còn không phản đối, đám người ít ỏi các nàng có bản lãnh gì chống đỡ chứ, đừng nói chi là còn có Hoàng hậu nương nương bảo vệ.
Tiến cung hơn sáu năm, Mai Phi vốn không tin kiếp này sẽ có người có vận khí tốt như thế. Nàng ta vẫn cho rằng tất cả người có vận khí tốt đều là đã chuẩn bị đầy đủ thì mới có kết qủa tốt. Nhưng trên người Hi Phi, nàng ta chỉ thấy vận khí. Từng bước từng bước đi đến vị trí hiện nay, không thấy nàng ta có xung đột lớn gì với các tần phi khác. Đa số thời gian đều trốn trong Di Cùng hiên, lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, đứng trong đám đông không có gì nổi bật. Thật sự là không biết rõ may mắn đến từ nơi nào, không chỉ lọt mắt xanh Hoàng thượng, lại còn có thể một lần hành động sinh hạ hoàng trưởng tử.
Lúc đó nhìn Hi Phi đần độn ngu ngốc tươi cười, Mai Phi chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Trong hậu cung này mỗi người đều hao tổn tâm cơ muốn để Hoàng thượng liếc mắt nhìn mình, nhưng lại không ai có thể vượt qua được một người không làm gì hết là Hi Phi.
Có lúc, nàng ta cũng sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, lẽ nào Hoàng thượng lại vừa ý sự ngốc nghếch của nàng ta sao?
Hi Phi sinh hoàng trưởng tử có công, đương nhiên Tô gia cũng được ban thưởng. Quan chức của cha con Tô gia tạm thời không thể động, hoàng đế liền lấy kim ngân nóng hổi trong kho của mình ban thưởng vàng ròng bạc trắng, rất hào phóng.
Trong hậu cung Tự Cẩm chạm tay có thể bỏng, ngoài cung Tô gia cũng vinh quang rạng rỡ.
Đóng cửa nhà lại, người một nhà Tô gia công khai mở một cuộc họp gia đình. Nhánh Tô gia này quả thực quá hiếm người. Tô lão gia chỉ sinh một nam, một nữ. Con trai cũng chỉ sinh một nam, một nữ, thế cho nên cuộc họp gia đình chỉ có vợ chồng Tô lão gia và vợ chồng con trai, thật là ít ỏi.
"Nương nương sinh Đại hoàng tử, nhà chúng ta phải đóng chặt môn hộ, kiểm soát hành vi, không thể kiêu ngạo, làm việc bừa bãi, gây phiền toái cho nương nương, gây rắc rối cho Đại hoàng tử." Tô Hưng Vũ ho nhẹ một tiếng, làm người chủ trì nói.
Nghe cha dặn, vợ chồng Tô Thịnh Dương vội vàng đứng lên, đồng thanh cung kính vâng lời rồi lại ngồi xuống.
Tô Hưng Vũ hài lòng gật gật đầu, lúc đó nghe vợ mình nói: "Ta dự định cáo ốm từ chối tiếp khách, dòng chính bên kia liên tục gửi thiệp mới tới. Nếu cứ tránh né mãi thì sợ chúng ta bị mang tiếng cay nghiệt hẹp hòi. Giờ ta còn có bệnh, con dâu phải chăm sóc, lấy lý do này để đóng cửa từ chối miễn tiếp khách thì cũng chính đáng."
Nói đến dòng chính, Tô Triển thị cũng nhíu mày nói: "Trước đó mấy ngày con dâu đi dự tiệc, gặp phu nhân dòng chính trên tiệc rượu. Bà ta thân mật thắm thiết kéo tay con nói chuyện. Trước mặt mọi người con cũng không tiện từ chối. Giờ chắc cũng hạn chế đi các yến tiệc thôi." Da mặt dòng chính quá dầy, Tô Triển thị tỏ ý mình không ứng phó được.
"Dạo này ở bên Kiêu Long Vệ con cũng gặp phải không ít người đến bắt chuyện. May mắn con là thống lĩnh Kiêu Long Vệ nên mấy người kia cũng biết chừng mực, không dám cưỡng cầu. Nhưng về lâu dài cũng không thể từ chối người ta mãi được, danh tiếng sẽ chịu ảnh hưởng." Kẻ địch không biết xấu hổ, lấy danh tiếng ra nói chuyện, Tô đại thiếu gia tỏ ý mong trợ giúp.
Nghe mọi người ồng ào lên tiếng, Tô lão gia cũng bày tỏ bản thân không hề yên ổn. Là người đứng đầu Thiên Đinh Tư, gần đây nha môn bị người tới phiền, về nhà cũng không thể thoát, ông ta cũng bày tỏ cực kỳ buồn bực. Đối thủ khai chiến vòng vây bốn phía, phải có kế hoạch chiến lược để ứng phó, một người độc lập khó chống, cũng cần hết sức ủng hộ.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc. Ngọn lửa lan quá nhanh, quả thực là quá khó đi.
"Kể từ hôm nay, cáo ốm cáo ốm, chữa bệnh chữa bệnh, đóng cửa đóng cửa, tóm lại không cần lộ diện là được." Tô Hưng Vũ cuối cùng lên tiếng tổng kết, sau đó nhìn về phía con trai, "Con phải chú ý hơn ở Kiêu Long Vệ, đừng để người ta tóm được điểm yếu, sai lầm nào."
"Vậy cha thì sao?" Tô Thịnh Dương hỏi phụ thân.
"Ta định đi kiểm tra sáu quận trong Tuyệt Hộ Quận, thăm dò thực địa, nắm rõ tình hình cụ thể của từng địa phương, vừa vặn nhân cơ hội né tránh những con ruồi ở kinh đô này." Tô Hưng Vũ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mọi người tự xác định cân nhắc, cảm thấy làm vậy cũng được do đó cùng đưa ra kết luận.
Tình huống trước mắt của Tô gia Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phân, nhưng nhận được tin tức do ca ca đưa đến vẫn giật mình. Không nghĩ tới bây giờ Tô gia bị người ta chú ý nhiều như vậy. Nhưng may mắn Tô lão gia là người khôn ngoan, có tính toán kỹ lưỡng, đề ra sách lược ứng đối tuy có tính chất phòng thủ nhưng lại là phương thức thích hợp nhất lúc này.
Mấy ngày Hi Phi ở cữ đúng lúc Hoàng thượng đang bận rộn chính vụ không rảnh đặt chân hậu cung. Đợi đến người ta ra tháng thì Hoàng thượng mới có thời gian tiến hậu cung. Vì vậy trước bao nhiêu ánh mắt trông mong mấy tháng, trong chớp mắt Hoàng đế lại bị Hi Phi mới vừa ra tháng rước đi.
Sức chiến đấu của Hi Phi cường đại như thế, khiến cả hậu cung còn lại đều nhuốm màu u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.