Chương 266: Kiều Tiểu Nghi tới chơi (Phần cuối)
Ảm Hương
15/07/2017
Editor: Hương Cỏ
Trong tình yêu Tự Cẩm là người suy nghĩ rất đơn giản. Bây giờ nàng và Tiêu Kỳ không có vấn đề gì, cho dù là có cô biểu muội xuất hiện khá phiền, nhưng nếu vì cái này mà giận dỗi cãi nhau với Tiêu Kỳ thì chả phải đúng ý của người khác sao?
Cho nên, chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này nàng sẽ không làm.
Hai người dùng cơm xong, Tiêu Kỳ cảm thấy buổi trưa ăn quá no liền dắt tay nàng, hai người từ tốn đi trong sân tiêu thực. Sau đó hai người đi thăm con trai ở phòng bên, bà vú đang cho Đại hoàng tử bú sữa, Tiêu Kỳ nghe vậy liền chưa vào vội. Tự Cẩm vào xem, tiểu tử kia đang bú sữa, người nào cho bú chính là mẹ của bé, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ lo ăn.
Người chịu đả kích thêm một lần Tự Cẩm lại bị Tiêu Kỳ dắt tay đi tiêu thực.
Đi vài vòng thì Tự Cẩm muốn ngủ trưa, Tiêu Kỳ liền đi Sùng Minh Điện làm việc. Vung khăn tay nhỏ tiễn Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm liền nằm ngay xuống giường đánh cờ với Chu công. Tình địch cái gì chứ, không phải ngủ ngon mới có sức chiến đấu sao?
Tiêu Kỳ trở về Sùng Minh Điện, lại khó được không có xử trí triều chính trước tiên mà là lấy bản đồ xây dựng của Di Cùng hiên ra, thêm thêm bớt bớt, bất giác lại nghĩ tới chuyện trưa nay. Miếng ngọc bội kia là vật trước đây hắn tặng cho biểu muội, năm đó hắn bị các huynh đệ tính kế, bị người đẩy từ trên hòn giả sơn rơi xuống. Khi đó là biểu muội xông tới đỡ cho hắn, chẳng may khi đỡ người, nàng ta bị té làm vỡ miếng ngọc bội đeo bên mình trên hòn giả sơn. Về sau, hắn liền tự tay điêu khắc một miếng ngọc bội như thế đưa cho nàng.
Những chuyện này hắn nhớ rất rõ ràng. Cho nên lúc ban đầu thái hậu muốn sơ phong biểu muội Tần vị hắn không đồng ý, nhưng là Tiểu Nghi thì đồng ý. Nếu đã tiến cung, đương nhiên hắn muốn đối với nàng ta thật tốt. Tình cảm giữa hai người không giống người khác, đương nhiên là đối xử cũng khác nhau. Huống chi tính cách biểu muội cởi mở hào phóng, hắn cũng rất thích. Hắn là người cực kỳ chán ghét âm mưu quỷ kế nham hiểm, cho nên hắn thích tất cả những gì rõ ràng ấm áp.
Nhưng, không ngờ lại xuất iện Hi Ngôn Thanh. Hắn quen với sự tồn tại của nàng, quen với nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn hắn trong sáng vô tư, không tính toán vụ lợi. Từ ban đầu lo lắng sợ hãi, đến sau này nũng nịu quấn quýt si mê. Nàng là người ngốc nghếch, trái ngược hẳn với nữ nhân còn lại trong hậu cung này. Hoàng hậu đối tốt với nàng chẳng qua muốn dùng nàng để chống lại quý phi. Nhưng nàng thật vẫn một mực cung kính với hoàng hậu như lúc trước. Thái hậu làm khó nàng, nàng cũng chỉ có thể trốn liền trốn, sợ hắn khó xử, tuyệt đối không trực tiếp xung đột. Đối với Quý phi cũng khiêm nhường có lễ, không chủ động gây chuyện sinh sự... Nhưng đối với chuyện triều chính thì lại dùng toàn bộ thông minh thay mình nghĩ biện pháp, giúp mình xả giận. Thấy hắn bị đại thần vây công, nàng còn tức giận hơn cả hắn. Cảm giác được người khác che chở như vậy khiến lòng hắn cực kỳ ấm áp.
Nàng là người đầu tiên đối tốt với hắn bất kể hồi báo.
Biểu muội đối với hắn cũng tốt, nhưng nhớ tới lần trước nàng ta khóc trước mặt hắn vì chuyện Kiều gia thì hắn biết có một số việc không còn như xưa nữa.
Vì chuyện tấn vị của Hi Ngôn Thanh, hắn lấy tiền đồ Kiều gia làm nước cờ đầu. Kể từ giây phút đó, mọi chuyện đều thay đổi.
Lần này là miếng ngọc bội, hắn liền không nhịn được suy nghĩ, biểu muội vô tâm hay cố ý? Là thật sự muốn chúc phúc bình an cho Thánh nhi hay là muốn dùng miếng ngọc bội này để tính toán, muốn nhắc nhở hắn về những hồi ức trước đây sao?
Trước đây hắn sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng kể từ sau khi Tần Tự Xuyên tra được những dấu vết sót lại của Kiều gia, hắn liền không thể không nghĩ nhiều.
Đưa ngọc bội đúng lúc hắn sắp đi tới Di Cùng hiên, là trùng hợp sao?
Miếng ngọc bội này gợi nhớ chuyện xưa, là muốn nhắc nhở hắn báo đáp sao?
Những chuyện này hắn không muốn nói cho Ngôn Thanh nghe. Nói ra thì sao đây, nếu quả thật biểu muội có tâm tư khác thì sẽ tổn thương nàng, cũng tổn thương hắn. Cho nên hắn mới cố làm ra vẻ vô sự che dấu đi. Hắn càng tỏ ra chỉ là việc nhỏ, Ngôn Thanh mới không phải suy nghĩ nhiều.
Huống chi, hắn không muốn dùng những suy nghĩ xấu xa để làm vấy bẩn những hồi tưởng đã từng tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, nét mặt Tiêu Kỳ cũng trầm xuống.
Di Cùng hiên còn chưa bắt đầu khởi công thì Hợp Nghi Điện bắt đầu sửa chữa. Lần này là tu sửa rất lớn. Trong chính điện của Hợp Nghi Điện phải tháo dỡ rất nhiều đồ xuống, sơn vôi nước mới trong lẫn ngoài, phủ loại dầu tốt nhất bên ngoài để bảo vệ. Động tĩnh lớn như vậy trong hậu cung khiến ai nấy phỏng đoán không ngừng.
Tự Cẩm nghe tin Hợp Nghi Điện sửa chữa trong lòng cũng cân nhắc, sau khi hiểu rõ thì cũng hơi ngại ngùng. Muốn mở rộng Di Cùng hiên thì không phải việc nhỏ, không tốn năm ba tháng cũng không thể xong. Trong tình huống như thế, Di Cùng hiên trở thành công trường xây dựng đầy khói bụi ồn ào, không thể nào ở được. Tạm thời nàng phải chuyển nhà thôi.
Trong hậu cung này, chỗ nào để mẹ con nàng ở an toàn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất vì ở ngay dưới ánh mắt của Tiêu Kỳ. Lần trước hắn chỉ tu sửa qua loa Hợp Nghi Điện, mình nghĩ tới nơi đó là nơi bao đời đế vương sủng hạnh tần phi nên không muốn ở, sau đó bỏ chạy. Lần này hắn sửa chữa toàn bộ, bên trong bên ngoài tất cả đều đổi mới, không phải là sợ mình không muốn ở sao?
Quả nhiên, Tự Cẩm đoán trúng.
Đối với tâm lý kỳ quái này của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ ở chung với nàng lâu như thế, sớm đã hiểu rõ ràng. Nhưng Di Cùng hiên phải mở rộng, đặt nàng ở chỗ người khác hắn tuyệt đối không yên tâm. Hơn nữa muốn gặp mẹ con nàng còn phải đi vòng cả nửa hậu cung, không chỉ khoảng cách xa lãng phí thời gian, ngoài ra đi trên đường sẽ không thiếu phải gặp vài người, cũng rất phiền cho người khác. Huống chi, Tiêu Kỳ không muốn một người nào thấy hai người bọn họ lén lút gặp gỡ!Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất.
Nhưng Tự Cẩm rất ghét chỗ này.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể thu dọn đổi mới toàn bộ Hợp Nghi điện.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Kỳ cũng cảm giác mình khá khổ bức. Chưa thấy qua vị hoàng đế nào, vì một vị phi tử mà phải phí sức đi giải quyết những vấn đề tâm lý nhỏ bé này như hắn.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện!
Một tháng sau Hợp Nghi Điện tu sửa xong, bài trí trong ngoài từ vật trang trí đến màn cửa đều thay mới rực rỡ hẳn lên, trừ ba chữ Hợp Nghi Điện không thay đổi, tất cả còn lại đều đổi mới hết. Sau khi Hợp Nghi Điện tu sửa xong, Tiêu Kỳ liền hạ chỉ ý, Di Cùng hiên phải mở rộng để Đại Hoàng tử có chỗ ở. Trong thời gian chờ đợi Di Cùng hiên xây dựng thêm, mẹ con Đại hoàng tử đến Hợp Nghi Điện ở tạm!
Ý chỉ vừa ban ra, lập tức trong hậu cung sôi trào lên.
Tự Cẩm đã sớm đoán được, âm thầm sai mấy người Vân Thường thu thập hành lý. Ý chỉ Tiêu Kỳ vừa ban ra, Tự Cẩm cũng mặc kệ thái hậu có ý gì, ôm con trai cực kỳ khoan khoái chuyển chỗ ở.
So với sự không thoải mái về lịch sử của Hợp Nghi Điện thì nàng càng không thoải mái nếu đi tới cung người khác ở tạm.
Cho nên, Tiêu Kỳ vốn cho rằng mình phải tốn một hồi khuyên nhủ, kết quả thấy Tự Cẩm tự mình một tay cầm bọc nhỏ, bên trong là đồ của con trai, trong lòng bế con trai, thật sự cao hứng xung phong dẫn đầu tới Hợp Nghi Điện. Cất đồ đi, bế con trai trong lòng, đi thẳng lên hành lang Hợp Nghi Điện, vui vẻ vào thiên điện của Sùng Minh Điện bắt đầu một vòng chiếm cứ lãnh thổ!
Thành cung một cửa, cửa cung một khóa, Tự Cẩm cực kỳ hào hứng phát hiện, bỗng chốc nàng thoát ly phạm vi hậu cung. Trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có người đến đây thăm hỏi gõ cửa tạo dựng quan hệ hay làm phiền nữa.
Trừ mỗi ngày đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an lại có thể trải qua cuộc sống của mình sau cánh cửa đóng kín, quá tốt!
Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều, Quản Trường An rụt rè đến báo Tự Cẩm đang thiên điện thời, Tiêu Kỳ thật đúng là ngẩn người. Nhìn Quản Trường An tỏ vẻ lúng túng muốn nói lại thôi, hắn nhướn mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Quản Trường An trong lòng buồn khổ, Hi Phi nương nương vừa đến, liền thanh lý một lần nữa mọi thứ trong thiên điện, mà hắn ta lại không biết phải nói với Hoàng thượng như thế nào.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt táo bón của Quản Trường An, không truy vấn hắn ta nữa, tự mình nhấc chân đi sang thiên điện. Còn chưa tới thiên điện, đã nghe tiếng trẻ con líu lo bên trong, tiếng Tự Cẩm cười to trêu chọc con trai, còn có tiếng chân, tiếng ồn ào của cung nhân ra vào không ngừng bận rộn làm gì đó.
Nhìn thấy Tiêu Kỳ tới, mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Hắn phất phất tay rồi sải bước vào thiên điện. Vừa mới đi vào, đầu tiên là ngẩn người ra. Hắn thấy căn phòng vốn lạnh lùng trống trải trước đây, bỗng chốc trở nên đầy sinh khí, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa tươi đủ loại, dưới đất đều là đồ chơi của con trai. Trên bàn tròn trong phòng bày mấy đĩa bánh, bình trà, hương thơm vờn quanh. Giường lớn kê sát cửa sổ cũng đã thay chăn nệm mới, gối mềm, đệm lưng thêu rồng bay màu xanh mát. Bàn kê sát tường có bình mỹ nữ kiểu mới nhất, trong cắm hoa tươi mới hái.
Căn phòng này chỉ có thêm hai mẹ con mà tựa như là đổi chỗ, bỗng chốc trở nên náo nhiệt vui tươi hẳn.
Trên giường lớn Tự Cẩm đang bế Đại hoàng tử, trong tay cầm một thú bông hình hổ con chơi với con trai. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, trên mặt hai mẹ con đều cười tươi, đầy vẻ vô tư lự. Hình ảnh đó lại làm cho hắn không dám động bước chân, cứ đứng ở chỗ đó lẳng lặng ngắm.
"Trời ạ, tiểu tử này lại tè rồi." Tự Cẩm cảm thấy trên người mình nóng hổi, lại bị nhóc con tè lên người. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Kỳ đứng ở cửa, vội vàng nói: "Đừng đứng ngốc đó chứ, hoàng thượng mau tới giúp thiếp đi."
Tiêu Kỳ liền đi qua giúp Tự Cẩm bế con lên, xem nàng thành thạo tháo tã ra, sau đó đặt con trai nằm trên giường, lại lấy tã lót xuống mông con thay mới. Động tác dịu dàng, gương mặt mỉm cười, ngẫu nhiên còn biết làm mặt quỷ trêu chọc con trai cười khanh khách.
Tiếng cười trẻ con vang vọng trong phòng. Ngắm hai mẹ con ngốc nghếch vui cười kia, Tiêu Kỳ cũng nở nụ cười.
Thay xong tã, Tự Cẩm liền ra sau tấm bình phong thay quần áo, nói với Tiêu Kỳ qua bình phong: "Con trai hoàng thượng càng ngày càng hư, luôn muốn tè trên người thiếp. Thiếp cảm thấy đứa bé này cố ý, nếu không sao không tè trên người Hoàng thượng chứ. Dạo này ăn rất nhiều, sữa của hai bà vú cũng chỉ đủ cho con bú. Hoàng thượng nói có phải do lúc mang thai thiếp ăn nhiều nên con cũng ăn nhiều không?"
Tiêu Kỳ ngắm con trai mình khoái trá gặm ngón tay, đột nhiên cảm giác được bọn họ thật giống như một gia đình bình dân bình thường!
Trong tình yêu Tự Cẩm là người suy nghĩ rất đơn giản. Bây giờ nàng và Tiêu Kỳ không có vấn đề gì, cho dù là có cô biểu muội xuất hiện khá phiền, nhưng nếu vì cái này mà giận dỗi cãi nhau với Tiêu Kỳ thì chả phải đúng ý của người khác sao?
Cho nên, chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này nàng sẽ không làm.
Hai người dùng cơm xong, Tiêu Kỳ cảm thấy buổi trưa ăn quá no liền dắt tay nàng, hai người từ tốn đi trong sân tiêu thực. Sau đó hai người đi thăm con trai ở phòng bên, bà vú đang cho Đại hoàng tử bú sữa, Tiêu Kỳ nghe vậy liền chưa vào vội. Tự Cẩm vào xem, tiểu tử kia đang bú sữa, người nào cho bú chính là mẹ của bé, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ lo ăn.
Người chịu đả kích thêm một lần Tự Cẩm lại bị Tiêu Kỳ dắt tay đi tiêu thực.
Đi vài vòng thì Tự Cẩm muốn ngủ trưa, Tiêu Kỳ liền đi Sùng Minh Điện làm việc. Vung khăn tay nhỏ tiễn Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm liền nằm ngay xuống giường đánh cờ với Chu công. Tình địch cái gì chứ, không phải ngủ ngon mới có sức chiến đấu sao?
Tiêu Kỳ trở về Sùng Minh Điện, lại khó được không có xử trí triều chính trước tiên mà là lấy bản đồ xây dựng của Di Cùng hiên ra, thêm thêm bớt bớt, bất giác lại nghĩ tới chuyện trưa nay. Miếng ngọc bội kia là vật trước đây hắn tặng cho biểu muội, năm đó hắn bị các huynh đệ tính kế, bị người đẩy từ trên hòn giả sơn rơi xuống. Khi đó là biểu muội xông tới đỡ cho hắn, chẳng may khi đỡ người, nàng ta bị té làm vỡ miếng ngọc bội đeo bên mình trên hòn giả sơn. Về sau, hắn liền tự tay điêu khắc một miếng ngọc bội như thế đưa cho nàng.
Những chuyện này hắn nhớ rất rõ ràng. Cho nên lúc ban đầu thái hậu muốn sơ phong biểu muội Tần vị hắn không đồng ý, nhưng là Tiểu Nghi thì đồng ý. Nếu đã tiến cung, đương nhiên hắn muốn đối với nàng ta thật tốt. Tình cảm giữa hai người không giống người khác, đương nhiên là đối xử cũng khác nhau. Huống chi tính cách biểu muội cởi mở hào phóng, hắn cũng rất thích. Hắn là người cực kỳ chán ghét âm mưu quỷ kế nham hiểm, cho nên hắn thích tất cả những gì rõ ràng ấm áp.
Nhưng, không ngờ lại xuất iện Hi Ngôn Thanh. Hắn quen với sự tồn tại của nàng, quen với nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn hắn trong sáng vô tư, không tính toán vụ lợi. Từ ban đầu lo lắng sợ hãi, đến sau này nũng nịu quấn quýt si mê. Nàng là người ngốc nghếch, trái ngược hẳn với nữ nhân còn lại trong hậu cung này. Hoàng hậu đối tốt với nàng chẳng qua muốn dùng nàng để chống lại quý phi. Nhưng nàng thật vẫn một mực cung kính với hoàng hậu như lúc trước. Thái hậu làm khó nàng, nàng cũng chỉ có thể trốn liền trốn, sợ hắn khó xử, tuyệt đối không trực tiếp xung đột. Đối với Quý phi cũng khiêm nhường có lễ, không chủ động gây chuyện sinh sự... Nhưng đối với chuyện triều chính thì lại dùng toàn bộ thông minh thay mình nghĩ biện pháp, giúp mình xả giận. Thấy hắn bị đại thần vây công, nàng còn tức giận hơn cả hắn. Cảm giác được người khác che chở như vậy khiến lòng hắn cực kỳ ấm áp.
Nàng là người đầu tiên đối tốt với hắn bất kể hồi báo.
Biểu muội đối với hắn cũng tốt, nhưng nhớ tới lần trước nàng ta khóc trước mặt hắn vì chuyện Kiều gia thì hắn biết có một số việc không còn như xưa nữa.
Vì chuyện tấn vị của Hi Ngôn Thanh, hắn lấy tiền đồ Kiều gia làm nước cờ đầu. Kể từ giây phút đó, mọi chuyện đều thay đổi.
Lần này là miếng ngọc bội, hắn liền không nhịn được suy nghĩ, biểu muội vô tâm hay cố ý? Là thật sự muốn chúc phúc bình an cho Thánh nhi hay là muốn dùng miếng ngọc bội này để tính toán, muốn nhắc nhở hắn về những hồi ức trước đây sao?
Trước đây hắn sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng kể từ sau khi Tần Tự Xuyên tra được những dấu vết sót lại của Kiều gia, hắn liền không thể không nghĩ nhiều.
Đưa ngọc bội đúng lúc hắn sắp đi tới Di Cùng hiên, là trùng hợp sao?
Miếng ngọc bội này gợi nhớ chuyện xưa, là muốn nhắc nhở hắn báo đáp sao?
Những chuyện này hắn không muốn nói cho Ngôn Thanh nghe. Nói ra thì sao đây, nếu quả thật biểu muội có tâm tư khác thì sẽ tổn thương nàng, cũng tổn thương hắn. Cho nên hắn mới cố làm ra vẻ vô sự che dấu đi. Hắn càng tỏ ra chỉ là việc nhỏ, Ngôn Thanh mới không phải suy nghĩ nhiều.
Huống chi, hắn không muốn dùng những suy nghĩ xấu xa để làm vấy bẩn những hồi tưởng đã từng tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, nét mặt Tiêu Kỳ cũng trầm xuống.
Di Cùng hiên còn chưa bắt đầu khởi công thì Hợp Nghi Điện bắt đầu sửa chữa. Lần này là tu sửa rất lớn. Trong chính điện của Hợp Nghi Điện phải tháo dỡ rất nhiều đồ xuống, sơn vôi nước mới trong lẫn ngoài, phủ loại dầu tốt nhất bên ngoài để bảo vệ. Động tĩnh lớn như vậy trong hậu cung khiến ai nấy phỏng đoán không ngừng.
Tự Cẩm nghe tin Hợp Nghi Điện sửa chữa trong lòng cũng cân nhắc, sau khi hiểu rõ thì cũng hơi ngại ngùng. Muốn mở rộng Di Cùng hiên thì không phải việc nhỏ, không tốn năm ba tháng cũng không thể xong. Trong tình huống như thế, Di Cùng hiên trở thành công trường xây dựng đầy khói bụi ồn ào, không thể nào ở được. Tạm thời nàng phải chuyển nhà thôi.
Trong hậu cung này, chỗ nào để mẹ con nàng ở an toàn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất vì ở ngay dưới ánh mắt của Tiêu Kỳ. Lần trước hắn chỉ tu sửa qua loa Hợp Nghi Điện, mình nghĩ tới nơi đó là nơi bao đời đế vương sủng hạnh tần phi nên không muốn ở, sau đó bỏ chạy. Lần này hắn sửa chữa toàn bộ, bên trong bên ngoài tất cả đều đổi mới, không phải là sợ mình không muốn ở sao?
Quả nhiên, Tự Cẩm đoán trúng.
Đối với tâm lý kỳ quái này của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ ở chung với nàng lâu như thế, sớm đã hiểu rõ ràng. Nhưng Di Cùng hiên phải mở rộng, đặt nàng ở chỗ người khác hắn tuyệt đối không yên tâm. Hơn nữa muốn gặp mẹ con nàng còn phải đi vòng cả nửa hậu cung, không chỉ khoảng cách xa lãng phí thời gian, ngoài ra đi trên đường sẽ không thiếu phải gặp vài người, cũng rất phiền cho người khác. Huống chi, Tiêu Kỳ không muốn một người nào thấy hai người bọn họ lén lút gặp gỡ!Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất.
Nhưng Tự Cẩm rất ghét chỗ này.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể thu dọn đổi mới toàn bộ Hợp Nghi điện.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Kỳ cũng cảm giác mình khá khổ bức. Chưa thấy qua vị hoàng đế nào, vì một vị phi tử mà phải phí sức đi giải quyết những vấn đề tâm lý nhỏ bé này như hắn.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện!
Một tháng sau Hợp Nghi Điện tu sửa xong, bài trí trong ngoài từ vật trang trí đến màn cửa đều thay mới rực rỡ hẳn lên, trừ ba chữ Hợp Nghi Điện không thay đổi, tất cả còn lại đều đổi mới hết. Sau khi Hợp Nghi Điện tu sửa xong, Tiêu Kỳ liền hạ chỉ ý, Di Cùng hiên phải mở rộng để Đại Hoàng tử có chỗ ở. Trong thời gian chờ đợi Di Cùng hiên xây dựng thêm, mẹ con Đại hoàng tử đến Hợp Nghi Điện ở tạm!
Ý chỉ vừa ban ra, lập tức trong hậu cung sôi trào lên.
Tự Cẩm đã sớm đoán được, âm thầm sai mấy người Vân Thường thu thập hành lý. Ý chỉ Tiêu Kỳ vừa ban ra, Tự Cẩm cũng mặc kệ thái hậu có ý gì, ôm con trai cực kỳ khoan khoái chuyển chỗ ở.
So với sự không thoải mái về lịch sử của Hợp Nghi Điện thì nàng càng không thoải mái nếu đi tới cung người khác ở tạm.
Cho nên, Tiêu Kỳ vốn cho rằng mình phải tốn một hồi khuyên nhủ, kết quả thấy Tự Cẩm tự mình một tay cầm bọc nhỏ, bên trong là đồ của con trai, trong lòng bế con trai, thật sự cao hứng xung phong dẫn đầu tới Hợp Nghi Điện. Cất đồ đi, bế con trai trong lòng, đi thẳng lên hành lang Hợp Nghi Điện, vui vẻ vào thiên điện của Sùng Minh Điện bắt đầu một vòng chiếm cứ lãnh thổ!
Thành cung một cửa, cửa cung một khóa, Tự Cẩm cực kỳ hào hứng phát hiện, bỗng chốc nàng thoát ly phạm vi hậu cung. Trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có người đến đây thăm hỏi gõ cửa tạo dựng quan hệ hay làm phiền nữa.
Trừ mỗi ngày đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an lại có thể trải qua cuộc sống của mình sau cánh cửa đóng kín, quá tốt!
Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều, Quản Trường An rụt rè đến báo Tự Cẩm đang thiên điện thời, Tiêu Kỳ thật đúng là ngẩn người. Nhìn Quản Trường An tỏ vẻ lúng túng muốn nói lại thôi, hắn nhướn mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Quản Trường An trong lòng buồn khổ, Hi Phi nương nương vừa đến, liền thanh lý một lần nữa mọi thứ trong thiên điện, mà hắn ta lại không biết phải nói với Hoàng thượng như thế nào.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt táo bón của Quản Trường An, không truy vấn hắn ta nữa, tự mình nhấc chân đi sang thiên điện. Còn chưa tới thiên điện, đã nghe tiếng trẻ con líu lo bên trong, tiếng Tự Cẩm cười to trêu chọc con trai, còn có tiếng chân, tiếng ồn ào của cung nhân ra vào không ngừng bận rộn làm gì đó.
Nhìn thấy Tiêu Kỳ tới, mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Hắn phất phất tay rồi sải bước vào thiên điện. Vừa mới đi vào, đầu tiên là ngẩn người ra. Hắn thấy căn phòng vốn lạnh lùng trống trải trước đây, bỗng chốc trở nên đầy sinh khí, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa tươi đủ loại, dưới đất đều là đồ chơi của con trai. Trên bàn tròn trong phòng bày mấy đĩa bánh, bình trà, hương thơm vờn quanh. Giường lớn kê sát cửa sổ cũng đã thay chăn nệm mới, gối mềm, đệm lưng thêu rồng bay màu xanh mát. Bàn kê sát tường có bình mỹ nữ kiểu mới nhất, trong cắm hoa tươi mới hái.
Căn phòng này chỉ có thêm hai mẹ con mà tựa như là đổi chỗ, bỗng chốc trở nên náo nhiệt vui tươi hẳn.
Trên giường lớn Tự Cẩm đang bế Đại hoàng tử, trong tay cầm một thú bông hình hổ con chơi với con trai. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, trên mặt hai mẹ con đều cười tươi, đầy vẻ vô tư lự. Hình ảnh đó lại làm cho hắn không dám động bước chân, cứ đứng ở chỗ đó lẳng lặng ngắm.
"Trời ạ, tiểu tử này lại tè rồi." Tự Cẩm cảm thấy trên người mình nóng hổi, lại bị nhóc con tè lên người. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Kỳ đứng ở cửa, vội vàng nói: "Đừng đứng ngốc đó chứ, hoàng thượng mau tới giúp thiếp đi."
Tiêu Kỳ liền đi qua giúp Tự Cẩm bế con lên, xem nàng thành thạo tháo tã ra, sau đó đặt con trai nằm trên giường, lại lấy tã lót xuống mông con thay mới. Động tác dịu dàng, gương mặt mỉm cười, ngẫu nhiên còn biết làm mặt quỷ trêu chọc con trai cười khanh khách.
Tiếng cười trẻ con vang vọng trong phòng. Ngắm hai mẹ con ngốc nghếch vui cười kia, Tiêu Kỳ cũng nở nụ cười.
Thay xong tã, Tự Cẩm liền ra sau tấm bình phong thay quần áo, nói với Tiêu Kỳ qua bình phong: "Con trai hoàng thượng càng ngày càng hư, luôn muốn tè trên người thiếp. Thiếp cảm thấy đứa bé này cố ý, nếu không sao không tè trên người Hoàng thượng chứ. Dạo này ăn rất nhiều, sữa của hai bà vú cũng chỉ đủ cho con bú. Hoàng thượng nói có phải do lúc mang thai thiếp ăn nhiều nên con cũng ăn nhiều không?"
Tiêu Kỳ ngắm con trai mình khoái trá gặm ngón tay, đột nhiên cảm giác được bọn họ thật giống như một gia đình bình dân bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.