Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 292: Mất tích

Ảm Hương

06/09/2017

Editor: Hương Cỏ

Sau tiệc thưởng hoa hôm đó, nếu nói trong cung có gì náo nhiệt, thật đúng là có hai chuyện.

Thứ nhất chính là Tô mỹ nhân bị phạt. Nhắc đến thì Khương cô cô thật sự là người rất thông minh, không động thủ không mắng chửi. Người ta thực hiện hành vi xử trí văn minh, chính là bắt Tô mỹ nhân phải học thuộc toàn bộ cung quy có liên quan đến ứng xử của phi tần có địa vị thấp khi yết kiến phi tần có địa vị cao.

Phạt chép một trăm lần.

Không nhớ kỹ sao?

Vậy cô cứ đọc thôi, khi nào nhớ kỹ thì chép lại. Chỉ có một trăm lần, xử phạt này quả nhiên không có gì nghiêm trọng.

Nhưng nếu muốn từ đọc thành học thuộc lòng thì cũng cần một khoảng thời gian. Khương cô cô thương cảm Tô mỹ nhân chưa từng chịu vất vả như vậy, sợ cô ta đọc nhiều khát nước, cố ý sai một tiểunha đầu đứng một bên phụng dưỡng nước trà.

Thế này đâu có giống như phạt gì, rõ ràng là người đi ngang qua sân khấu.

Nhưng mà, đọc cung quy khát nước, sau đó uống trà. Nhưng theo quy củ thì phải ở nơi đó không được đi đâu.

Vì vậy, bi kịch của Tô mỹ nhân chính là, uống một bụng nước mà không thể … giải thoát.

Sau khi Tự Cẩm biết rõ thủ đoạn này thì chỉ cảm thấy sùng bái Khương cô cô không lời nào tả nổi. Không có cái gì làm người ta khó chịu bằng việc nhịn … tiểu, nhất là đối với một cung tần.

Chẳng may nếu không nín được...

May mà Khương cô cô còn biết nặng nhẹ, cũng không có để Tô mỹ nhân thật sự xấu mặt đến nỗi không khống chế được.

Không để lại dấu vết gì, Tự Cẩm còn bị mang tiếng cứng miệng mềm lòng.

Quả thực không thể khen thêm nữa!

Chuyện thứ hai chính là sau tiệc ngắm hoa, các tần phi mới tiến cung tranh thủ cơ hội lựa chọn trận doanh của mình. Những người dưới trướng Quý phi và Hoàng hậu đã nhìn ra được ẩn tình, đợi đến khi hoàng đế trở về, nếu được tần phi có địa vị cao tiến cử, khi đó ai có thể lọt mắt xanh hoàng đế còn chưa biết chắc.

Năm mới trôi qua mà không có hoàng đế, hoàng hậu vẫn cùng mọi người trải qua một năm mới náo nhiệt. Chuyện tiền triều tự có quyền thần chu toàn, trong hậu cung có hoàng hậu trấn giữ, ngay cả Quý phicũng chỉ thỉnh thoảng tuyên triệu những phi tần có địa vị thấp đến trò chuyện mà thôi.

Trừ thái hậu ngẫu nhiên thỉnh thoảng sẽ kêu Tự Cẩm bế con trai đi Thọ Khang Cung, lấy mỹ danh là nhớ cháu trai.

Tự Cẩm không thể từ chối yêu cầu này của Thái hậu. Hợp Nghi Điện người khác không được vào, cũng chỉ có Tự Cẩm ra ngoài. Nhưng Tự Cẩm cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóp. Thái hậu tuyên triệu ba lượt, có hai lần là Tự Cẩm một mình đi qua. Con trai còn nhỏ, không thể ra ngoài giữa tiết trời giá rét. Về sau thấy Thái hậu còn không an phận, Tự Cẩm dứt khoát trực tiếp báo bệnh.

Lời đồn Hi Phi bị thái hậu gây khó dễ làn truyền rất nhanh trong hậu cung. Nghe tin thái hậu tức đến nỗi suýt ngã ngửa. Sau phản đòn này, Thái hậu cũng bớt làm phiền mẹ con Tự Cẩm.



Qua tết, Hoàng hậu Quý phi và Thái hậu đều bận bịu lu bù, phải tiếp kiến mệnh phụ của từng gia tộc. Tự Cẩm không có quyền tiếp kiến mệnh phụ phu nhân lại thư thả hơn, tới lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng cách Nam Bắc khá xa, lại là mùa đông nên cũng không tiện để truyền tin qua lại. Tự Cẩm chỉ nhận được hai phong thư của Tiêu Kỳ. Còn nàng cũng tranh thủ thời gian viết mấy phong thư gửi cho hắn nhưng không biết Tiêu Kỳ nhận được mấy phong thư.

Đêm Tết Nguyên Tiêu, trong cung treo đầy hoa đăng, ánh đèn soi sáng rực cả hậu cung. Trong Hợp Nghi Điện, Tự Cẩm cũng kêu người treo rất nhiều đèn, bế con trai đứng ở dưới mái hiên, chỉ cho con từng chiếc một, kể cho con nghe những câu chuyện được vẽ trên đèn.

Bởi vì hoàng đế không có trong cung nên những chuyện bên ngoài, trừ việc có thể nghe từ Đồng Ý thì phần lớn đều không biết tin gì.

Ra tháng giêng, thời tiết dần dần ấm lên, Dục Thánh đã có thể ngồi dậy. Đồng Ý mang đến tin tức tốt nhất. Chiến sự phía Nam thuận lợi, Hoàng thượng có thể trở về rất nhanh.

Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến khi Thi cô cô của Thọ Khang Cung lại đến, Tự Cẩm cực kỳ khoan khoái đồng ý bế con trai đến cho Thái hậu xem cháu.

Đại hoàng tử xuất hành, so với Hi Phi như Tự Cẩm còn ầm ĩ hơn nhiều. Thái giám bà vú cung nhân đi theo trước sau có tới mấy chục người. Để bảo đảm an toàn của Đại hoàng tử, mỗi lần đi Thọ Khang Cung, đều là chính Đồng Ý mang người dọn đường, bất luận tần phinào ngẫu nhiên muốn thăm Đại hoàng tử trên đường, thực xin lỗi, không có cơ hội này.

Trong cung rất hậu đãi đối với hoàng tử, hơn nữa Tự Cẩm lại là sủng phi, trước khi đi Tiêu Kỳ còn để lại Đồng Ý. Vì ba lý do này mà muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không dễ dàng.

Đằng trước có thái giám mở đường, người không liên quan tất cả tránh ra. Tự Cẩm vốn là một chủ tử rất dân chủ, nhưng chuyện có quan hệ đến sự an toàn của con trai, ở trong tình thế đó phải lạnh lùng ngoan tuyệt. Phàm là người hầu hạ bên cạnhĐại hoàng tử, tất cả các quan hệ gia tộc thông gia đều ghi chép trong danh sách. Đại hoàng tử có cái gì không tốt, cả ba họ nhà các ngươi đều không tốt theo.

Trong cung sợ nhất là gì, sợ những người đã sống lâu trong cung, có căn cơ vững vàng vươn tay mua chuộc những người thân cận bên mình hạ độc thủ. Mấy thủ đoạn xấu xa này trong các bộ phim, vở kịch cung đấu nhiều không đếm xuể.

Cho nên mặc kệ bọn họ có thể mua chuộc, thông đồng với ai, Tự Cẩm cũng phải làm cho họ không thể thực hiện được.Vì vậy, có hành động ghi chép lại toàn bộ người nhà ba đời, người hầu hạ bên Đại hoàng tử phải dụng tâm nhiều hơn. Không cần tới Tự Cẩm lo lắng theo dõi sát sao, bọn họ cũng phải tự mình loại trừ hết những nguy hiểm kia trước.

Nếu không muốn chờ bị diệt tộc sao?

Thủ đoạn đơn giản thô bạo như vậy, sau khi hoàng hậu nghe nói cũng không phái người đến trách cứ, chỉ là bày tỏ trầm mặc.

Không thể không nói Hi Phi làm như vậy, có thể là... không được quang minh chính đại nhưng rất có tác dụng.

Mỗi lần đi Thọ Khang Cung, đằng trước có thái giám mở đường như thể gỡ mìn bảo vệ, phía sau thái giám đi theo giống như chó săn hộ giá, Tự Cẩm bế con trai đi ở chính giữa, hai bà vú em không dám chủ quan lơ là chút nào. Ngay cả Vân Thường, Khương cô cô cũng đi theo sát Đại hoàng tử. Bọn họ đều chăm chú quan sát, rất sợ Đại hoàng tử xảy ra bất cứ chuyện gì ở trước mặt mình.

Vân Thường, Khương cô cô có thể tin cậy không? Vậy ngại quá, chúng ta mặc kệ là quản sự cô cô hay đại cung nhân gì đó, chúng ta chỉ nhìn thấy an nguy của Đại hoàng tử.

Trừ Tự Cẩm có thể thoải mái gần gũi con trai, ngay cả Vân Thường và Khương cô cô bình thường cũng không có diễm phúc này. Trải qua sự chỉnh đốn nghiêm ngặt của Tự Cẩm, trong Hợp Nghi Điện đoàn kết một lòng chưa từng có.

Mỗi lần đi Thọ Khang Cung, người bên cạnh thái hậu muốn bế Đại hoàng tử, hai bà vú liền một bước đi theo không rời. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào làm bọn họ rời đi, quả nhiên là giống như tường đồng vách sắt.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mấy người khác có thể vì ích lợi bị người khác mua chuộc. Nhưng làm bà vú cũng đồng nghĩa là có con, bọn họ tuyệt đối sẽ coi trọng sự an toàn của con mình nhất. Đúng là Tự Cẩm hiểu được tâm lý này nên mới dùng thủ đoạn như thế.

Mặc dù có vẻ tàn nhẫn, nhưng chỉ cần mấy người này trung thành, không có lòng mưu hại con trai nàng thì tương lai của bọn họ là tiền đồ rạng rỡ.



Hi Phi trốn trong Hợp Nghi Điện giống như con rùa rút trong mai. Nàng không đi ra thì không có ai có thể đánh vào. Nàng đi ra, nô tài bên cạnh chính là những người đỡ cho chủ. Ngay cả hai bà vú kia cũng đều hận mình không thể biến thành hai con mắt dán lên người Đại hoàng tử, ngươi nghĩ ra tay ư?

Ha ha, không có cơ hội.

Xuân về hoa nở, Tiêu Kỳ ra kinh đã gần nửa năm. Thời gian trước Tự Cẩm mang thai nên không thể giảm cân. Sinh con xong thì lo lắng chăm sóc con ngày đêm, do đó không cần ăn kiêng cữ gì mà chỉ sau mấy tháng đã trở về vóc dáng nhỏ bé.

Người bên Thượng Phục Cục vừa rời đi, Vân Thường liền thở dài. Chủ tử gầy đi, y phục mùa xuân lại phải thay đổi. Ngẩng đầu nhìn Khương cô cô khẽ hỏi: "Cô cô, ngày thưởng hoa ở Thọ Khang Cung xác định rồi sao?"

Khương cô cô gật gật đầu.

Vân Thường lại thở dài, "Hôm kia, Đồng công công đã đuổi tiểucung nữ gác cổng sau đi. Nghe nói là còn chưa ra khỏi cung thì cô ta đã nhảy xuống giếng tự tử, cô cô cũng biết chứ?"

Khương cô cô lại gật gật đầu, cũng không nhìn Vân Thường, vẻ mặt bình tĩnh như thường nói: "Chỉ là thủ đoạn nhỏ, muốn nhét người vào mà thôi. Đáng tiếc cho cung nữ kia." Lòng tham không đáy, ỷ vào trong nhà mình không có người liên lụy liền nghĩ bán đứng tin tức của Hợp Nghi Điện. Tha cho cô ta thì sau này nương nương làm sao lập quy củ, giữ uy nghi nữa?

"Có cái gì đáng tiếc, tự mình tìm đường chết, cánh tay dài cũng không giữ được mệnh ngắn. Đáng đời cô ta." Vân Thường tức giận bất bình, "Cô cô có nghe ngóng được là ai đã hạ thủ không?"

Lần này Khương cô cô lại lắc lắc đầu, "Khó mà nói, nhưng cuối cùng sẽ tra rõ ràng."

Vân Thường đưa ngón tay chỉ về một phía, "Không phải bên kia chứ?" Mắt thấy Hoàng thượng sắp trở về kinh, nương nương và Đại hoàng tử vẫn bình yên vô sự. Có vài người cũng không vững vàng, bắt đầu nôn nóng đây.

Lúc ấy Khương cô cô cười một tiếng, "Ước gì là thế, đáng tiếc không phải." Thái hậu muốn gây khó dễ cho chủ tử, nhưng cũng còn kiêng kị danh tiếng, không dám làm quá phận. Cho nên chỉ có thể bày biện tư thế thái hậu tư gây khó khăn mà thôi.

May mà sau khi Hi Phi nương nương sinh con xong thì sức khỏe cũng hồi phục nhanh chóng. Do đó mới chịu được những khó dễ kia như thế.

"Cô cô tốt của tôi ơi, cô cô chỉ điểm cho tôi vài câu, tôi cũng còn biết đường mà chuẩn bị chứ." Vân Thường cảm thấy Khương cô cô nhất định biết chút gì đó, ôm cánh tay cô ta không chịu buông tay.

Khương cô cô cực kỳ bất đắc dĩ lườm Vân Thường một cái, nghĩ kỹ mới nói: "Chỉ là mới có chút manh mối, cũng chưa có bằng chứng rõ ràng, nói ra tăng thêm phiền não. Cô cứ chờ xem, có tin tức chuẩn xác nhất định nói cho cô biết."

May mà bên Ngự thiện phòng còn có Nhạc Trường Tín, cho nên thức ăn nước uống mới không cần lo lắng, nếu không Tự Cẩm còn phải lo lắng nhiều hơn nữa.

Nhìn phong thư trong tay, Tự Cẩm vỗ vỗ nhẹ con trai đang chìm vào giấc ngủ. Sau đó mở thư ra xem, vừa đọc thì mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo.

Trên đường Tần Tự Xuyên hồi kinh, mất tích không rõ hành tung.

Nghe được tin tức này, Tự Cẩm lại cảm thấy một cơn đau đớn trào lên trong ngực. Những cảm xúc kia thuộc về nguyên chủ lại tới quấy rối.

Tung tích Tần Tự Xuyên không rõ, vậy ca ca của nàng, Tiêu Kỳ thì sao?

Mấy kẻ này quả thực là không muốn sống rồi, lại dám làm ra chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook