Chương 89: Mong người buông tha! (4)
Ảm Hương
10/02/2017
Bên ngoài Quản Trường An đi theo sau lưng Tiêu Kỳ, vừa đi vừa nói: "Vào nửa đêm Trường Nhạc
Cung sai người đến báo tin, nói là Quý phi nương nương không thoải mái.
Nô tài không dám làm phiền Hoàng thượng nghỉ ngơi nên đã kêu người sang
Thái Y Viện, kêu Viện Chính đại nhân chạy qua xem một chút. Nô tài tự
tiện làm chủ, xin hoàng thượng thứ tội."
Tiêu Kỳ vừa đi vừa nói: "Viện Chính về nói như thế nào?"
Nghe Hoàng thượng chưa nói gì sẽ trị tội, trong lòng Quản Trường An thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: "Viện Chính đại nhân nói Quý phi chủ tử bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn."
Tiêu Kỳ dừng chân lại, tiểu thái giám đi đằng trước cầm theo đèn lồng nghe bước chân phía sau ngừng lại cũng không dám quay đầu nhìn, vội vàng đứng lại.
Quản Trường An đi theo đằng sau, nhất thời không kịp dừng chân, thiếu chút nữa thì va vào người hoàng đế, sợ đến trắng bệch mặt. Hắn ta vội vàng dừng lại, trán đổ mồ hôi.
"Hoàng thượng?" Quản Trường An phục hồi tinh thần nhìn hoàng đế cẩn thận hỏi, đầu óc bên trong xoay như chong chóng mười mấy vòng, cũng không nhớ ra sáng hôm nay có phải chỗ nào xảy ra chuyện không may hay không.
Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là tâm trạng không vui, không thoải mái sao? Tiêu Kỳ híp nửa con mắt nhìn vào sắc trời mờ mịt, một hồi lâu mới nói: "Đi Trường Nhạc Cung truyền lời, quý phi bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn tất nhiên là do nô tài bên trong hầu hạ không tận tâm, lôi ra đánh mười roi."
Quản Trường An rùng mình toàn thân, một câu cũng không dám nói nhiều, vội cúi đầu đáp: "Vâng."
Lúc đó Tiêu Kỳ mới một lần nữa nhấc chân đi tới trước. Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là muốn nói cho trẫm biết nàng mất hứng ư. Vì sao mất hứng? Không phải là do mình ở chỗ Hi Tần nhiều lần sao? Chẳng lẽ trên triều đình trẫm đã bị gia tộc người nhà các ngươi cản trở đủ điều, ở hậu cung trẫm muốn đến chỗ ai ngủ qua đêm cũng phải nhìn mặt các ngươi nữa ư?
Trước kia lòng hắn có điều cố kỵ, khắp nơi bị người khác kiềm chế, đơn giản là nghĩ tuổi mình còn nhỏ đã đăng cơ, không có sức quản thúc quần thần. Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành mà mấy lão thất phu kia vẫn giả vờ câm điếc, không chịu buông tay quyền lực, có phải vẫn coi hắn là tượng gỗ hay chăng?
Hi Tần tuổi nhỏ tâm tư thuần khiết, không hiểu được những khó xử của một hoàng đế như hắn. Nhưng nàng lại nói đúng, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, mấy kẻ kia nếu đã nắm trọng quyền trong tay thì sẽ vì nước, vì dân làm việc. Nếu không thể làm thì mời cáo lão hồi hương. Trước kia hắn nghĩ sai lầm, cứ coi bọn họ như đỉnh núi đè trên đầu, đi theo đường vòng quanh họ. Lại quên mất mọi chuyện có hai mặt, kiếm có hai lưỡi, nếu hắn căn cơ còn chưa đủ để quản thúc bọn họ, vậy thì phải dứt khoát biến họ thành một thanh kiếm hai lưỡi trong tay mình.
Mặc dù nhiều khả năng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm nhưng so với mỗi ngày vào triều phải nương theo sắc mặt họ mà sống thì vẫn tốt hơn nhiều.
Bọn họ quên rằng, trẫm, đã lớn lên.
Mãnh hổ bị nhốt chặt, một khi được thả ra, trong triều đình này tất nhiên là sẽ phải phát sinh một trận gió tanh mưa máu.
Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình tối qua trong lúc vô tình nói mớ một câu lại có thể làm cho Tiêu Kỳ thay đổi lớn như thế.
Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng Tự Cẩm đột nhiên giật mình tỉnh lại, hình như tối qua nàng nói gì đó, trái tim trong ngực đập thình thịch, nàng nhớ không rõ lắm, không phải là mắng hoàng đế ngốc chứ?
Lần dậy này Tự Cẩm cũng không ngủ lại, ngồi bần thần ở đó cẩn thận nhớ kỹ chuyện tối hôm qua. Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám xác định mình rốt cuộc có nói hay không.
Vân Thường vừa vào phòng đến liền nhìn đến chủ tử ngồi ở trên giường, vội vàng đi tới hành lễ, "Chủ tử, muốn dậy sao?"
Tự Cẩm nghe được tiếng nói phục hồi tinh thần lại, nhìn Vân Thường gật gật đầu, dù sao cũng không ngủ được nữa. Vân Thường vỗ nhẹ tay, hai tiểu cung nữ từ bên ngoài đi vào, người mang khăn, kẻ mang chậu, tự động việc ai nấy làm. Rửa tay sạch, đắp khăn nóng lên mặt, cả người đều cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài, lỗ chân lông cũng giãn nở.
"Chủ tử, Trần Đức An hỏi khi nào thì chuẩn bị thức ăn ạ?" Vân Thường vào khom lưng hỏi. Chủ tử thường ăn ngon trước khi đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, còn ăn không ngon phần lớn là sau khi thỉnh an về mới ăn. Trước kia các nàng đương nhiên không dám tùy ý như thế, bên Ngự thiện phòng đưa sang lúc nào thì ăn lúc ấy, không dám ý kiến gì. Nhưng kể từ ngày Trần Đức An thân thiết với Nhạc công công của Ngự thiện phòng thì việc gọi thức ăn cũng thoải mái hơn. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới chuyện chủ tự được tấn vị.
"Sau khi về đi." Lúc này trong lòng Tự Cẩm đang có chuyện, quả thật không có tâm trạng ăn uống gì cả.
Chải đầu búi tóc, cài trâm đeo vòng, mặc váy thắt lưng nghiêm chỉnh, lúc ấy Tự Cẩm mới bước ra cửa cung đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an. Kể từ khi Quý phi nương nương có thai, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung là một bước cũng không bước ra. Hoàng hậu biết rõ Quý phi cố ý hạ thấp thể diện của nàng ta nên cũng cố ý miễn nàng ta thỉnh an trước khi quý phi mở miệng. Nói là quý phi và Tiền tài tử mang long thai, hết thảy mọi chuyện đều lấy thai nhi làm trọng, do đó miễn hai người thỉnh an.
Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu đi một bước này quá cao tay, vừa làm cho Quý phi không thể giẫm lên thể diện hoàng hậu, lại có thể mượn danh tiếng Quý phi để miễn Tiền tài tử thỉnh an. Kể từ đó, thai nhi của Tiền tài tử càng được bảo vệ tốt hơn.
Còn chưa tới Phượng Hoàn Cung thì nhận được tin tức, sức khỏe Hoàng hậu nương nương hôm nay không tốt, miễn mọi người thỉnh an. Tự Cẩm cũng không nguyện ý chạm mặt với đám người Lý Chiêu Nghi, vừa nghe tin này liền đi trở về. Không ngờ mặc dù có tâm tránh né nhưng vẫn phải chạm mặt Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư.
Quả là oan gia ngõ hẹp, vận khí thật sự quá xui xẻo.
Tiêu Kỳ vừa đi vừa nói: "Viện Chính về nói như thế nào?"
Nghe Hoàng thượng chưa nói gì sẽ trị tội, trong lòng Quản Trường An thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: "Viện Chính đại nhân nói Quý phi chủ tử bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn."
Tiêu Kỳ dừng chân lại, tiểu thái giám đi đằng trước cầm theo đèn lồng nghe bước chân phía sau ngừng lại cũng không dám quay đầu nhìn, vội vàng đứng lại.
Quản Trường An đi theo đằng sau, nhất thời không kịp dừng chân, thiếu chút nữa thì va vào người hoàng đế, sợ đến trắng bệch mặt. Hắn ta vội vàng dừng lại, trán đổ mồ hôi.
"Hoàng thượng?" Quản Trường An phục hồi tinh thần nhìn hoàng đế cẩn thận hỏi, đầu óc bên trong xoay như chong chóng mười mấy vòng, cũng không nhớ ra sáng hôm nay có phải chỗ nào xảy ra chuyện không may hay không.
Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là tâm trạng không vui, không thoải mái sao? Tiêu Kỳ híp nửa con mắt nhìn vào sắc trời mờ mịt, một hồi lâu mới nói: "Đi Trường Nhạc Cung truyền lời, quý phi bị nóng trong người, tâm trạng phiền muộn tất nhiên là do nô tài bên trong hầu hạ không tận tâm, lôi ra đánh mười roi."
Quản Trường An rùng mình toàn thân, một câu cũng không dám nói nhiều, vội cúi đầu đáp: "Vâng."
Lúc đó Tiêu Kỳ mới một lần nữa nhấc chân đi tới trước. Nóng trong người, tâm trạng phiền muộn không phải là muốn nói cho trẫm biết nàng mất hứng ư. Vì sao mất hứng? Không phải là do mình ở chỗ Hi Tần nhiều lần sao? Chẳng lẽ trên triều đình trẫm đã bị gia tộc người nhà các ngươi cản trở đủ điều, ở hậu cung trẫm muốn đến chỗ ai ngủ qua đêm cũng phải nhìn mặt các ngươi nữa ư?
Trước kia lòng hắn có điều cố kỵ, khắp nơi bị người khác kiềm chế, đơn giản là nghĩ tuổi mình còn nhỏ đã đăng cơ, không có sức quản thúc quần thần. Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành mà mấy lão thất phu kia vẫn giả vờ câm điếc, không chịu buông tay quyền lực, có phải vẫn coi hắn là tượng gỗ hay chăng?
Hi Tần tuổi nhỏ tâm tư thuần khiết, không hiểu được những khó xử của một hoàng đế như hắn. Nhưng nàng lại nói đúng, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, mấy kẻ kia nếu đã nắm trọng quyền trong tay thì sẽ vì nước, vì dân làm việc. Nếu không thể làm thì mời cáo lão hồi hương. Trước kia hắn nghĩ sai lầm, cứ coi bọn họ như đỉnh núi đè trên đầu, đi theo đường vòng quanh họ. Lại quên mất mọi chuyện có hai mặt, kiếm có hai lưỡi, nếu hắn căn cơ còn chưa đủ để quản thúc bọn họ, vậy thì phải dứt khoát biến họ thành một thanh kiếm hai lưỡi trong tay mình.
Mặc dù nhiều khả năng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm nhưng so với mỗi ngày vào triều phải nương theo sắc mặt họ mà sống thì vẫn tốt hơn nhiều.
Bọn họ quên rằng, trẫm, đã lớn lên.
Mãnh hổ bị nhốt chặt, một khi được thả ra, trong triều đình này tất nhiên là sẽ phải phát sinh một trận gió tanh mưa máu.
Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình tối qua trong lúc vô tình nói mớ một câu lại có thể làm cho Tiêu Kỳ thay đổi lớn như thế.
Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng Tự Cẩm đột nhiên giật mình tỉnh lại, hình như tối qua nàng nói gì đó, trái tim trong ngực đập thình thịch, nàng nhớ không rõ lắm, không phải là mắng hoàng đế ngốc chứ?
Lần dậy này Tự Cẩm cũng không ngủ lại, ngồi bần thần ở đó cẩn thận nhớ kỹ chuyện tối hôm qua. Nhưng dù nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám xác định mình rốt cuộc có nói hay không.
Vân Thường vừa vào phòng đến liền nhìn đến chủ tử ngồi ở trên giường, vội vàng đi tới hành lễ, "Chủ tử, muốn dậy sao?"
Tự Cẩm nghe được tiếng nói phục hồi tinh thần lại, nhìn Vân Thường gật gật đầu, dù sao cũng không ngủ được nữa. Vân Thường vỗ nhẹ tay, hai tiểu cung nữ từ bên ngoài đi vào, người mang khăn, kẻ mang chậu, tự động việc ai nấy làm. Rửa tay sạch, đắp khăn nóng lên mặt, cả người đều cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài, lỗ chân lông cũng giãn nở.
"Chủ tử, Trần Đức An hỏi khi nào thì chuẩn bị thức ăn ạ?" Vân Thường vào khom lưng hỏi. Chủ tử thường ăn ngon trước khi đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, còn ăn không ngon phần lớn là sau khi thỉnh an về mới ăn. Trước kia các nàng đương nhiên không dám tùy ý như thế, bên Ngự thiện phòng đưa sang lúc nào thì ăn lúc ấy, không dám ý kiến gì. Nhưng kể từ ngày Trần Đức An thân thiết với Nhạc công công của Ngự thiện phòng thì việc gọi thức ăn cũng thoải mái hơn. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới chuyện chủ tự được tấn vị.
"Sau khi về đi." Lúc này trong lòng Tự Cẩm đang có chuyện, quả thật không có tâm trạng ăn uống gì cả.
Chải đầu búi tóc, cài trâm đeo vòng, mặc váy thắt lưng nghiêm chỉnh, lúc ấy Tự Cẩm mới bước ra cửa cung đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an. Kể từ khi Quý phi nương nương có thai, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung là một bước cũng không bước ra. Hoàng hậu biết rõ Quý phi cố ý hạ thấp thể diện của nàng ta nên cũng cố ý miễn nàng ta thỉnh an trước khi quý phi mở miệng. Nói là quý phi và Tiền tài tử mang long thai, hết thảy mọi chuyện đều lấy thai nhi làm trọng, do đó miễn hai người thỉnh an.
Tự Cẩm cảm thấy hoàng hậu đi một bước này quá cao tay, vừa làm cho Quý phi không thể giẫm lên thể diện hoàng hậu, lại có thể mượn danh tiếng Quý phi để miễn Tiền tài tử thỉnh an. Kể từ đó, thai nhi của Tiền tài tử càng được bảo vệ tốt hơn.
Còn chưa tới Phượng Hoàn Cung thì nhận được tin tức, sức khỏe Hoàng hậu nương nương hôm nay không tốt, miễn mọi người thỉnh an. Tự Cẩm cũng không nguyện ý chạm mặt với đám người Lý Chiêu Nghi, vừa nghe tin này liền đi trở về. Không ngờ mặc dù có tâm tránh né nhưng vẫn phải chạm mặt Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư.
Quả là oan gia ngõ hẹp, vận khí thật sự quá xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.