Chương 119: Mượn rượu kinh sợ nhân gian (Phần 1)
Ảm Hương
01/03/2017
Đồng cô cô đi rồi, Tự Cẩm một mình ngồi trên cái sập lớn, khuôn mặt ngay đơ nhưng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.
Vân Thường đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận nhìn chủ tử cuối cùng vẫn cố dằn lòng bước lên nói: "Chủ tử, người định làm theo ý của Hoàng hậu nương nương thật sao?"
Chưa cập kê mà thị tẩm, trong cung này cũng không phải là chuyện được hoan nghênh. Lúc trước Quý phi cũng bị người nhà đưa vào như thế. Có điều, nếu trực tiếp chống lại Quý phi thế này, trong lòng nàng ta cũng vẫn có chút bận tâm, chỉ sợ đến lúc đó chủ tử bị thua thiệt. Tính tình Quý phi như vậy không phải là người dễ sống chung.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Vân Thường, chỉ thấy mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi nhíu, mày nhăn lại như ngọn núi đầy vẻ lo lắng sốt ruột. Nàng khẽ thở dài rồi mới chậm rãi nói: "Vân Thường, ngươi hầu hạ ta lâu như thế, cũng là người bên cạnh ta tin tưởng nhất. Theo ngươi chuyện này ta có thể trốn tránh được sao?"
Vân Thường đỏ mắt, "Nếu không chủ tử giả bộ bệnh để tránh né lần này đi?"
Tự Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, "Hoàng hậu nương nương sao lại không nhìn ra chứ, hôm nay Đồng cô cô đến, mai ta liền bị bệnh, thế cũng quá khéo đi."
"Vậy... Vậy thì không có biện pháp khác sao?" Vân Thường sốt ruột không thôi, Quý phi đó chính là một núi đá lớn, ai đụng tới cũng phải mất một lớp da.
"Hiện nay nếu ta thuận theo ý của Hoàng hậu, Hoàng hậu còn có thể che chở ta vài phân. Nếu Quý phi muốn làm gì cũng phải cố kỵ một chút. Nếu ta phản bội Hoàng hậu nương nương, sau này trong cung phải đồng thời đối phó Hoàng hậu lẫn Quý phi, với vị thế ta bây giờ làm sao chịu nổi?" Tự Cẩm khẽ nói, "Quý phi có công chúa bên người, Hoàng hậu đương nhiên không thể tiếp tục thấy nàng ta quang cảnh, đẩy ta đi ra cùng Quý phi tranh đấu tình cảm. Trước ta cũng đã đoán được rồi, có điều không ngờ hoàng hậu lại sốt ruột như thế."
"Mai là đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, Quý phi nương nương ra tháng. Ngày vui thế này mà chủ tử đoạt sủng ái của Quý phi thì e là thù này kết không thể giải được." Vân Thường khẽ nói.
Tự Cẩm làm sao không hiểu điểm này, ngẩng đầu nhìn Vân Thường, "Ngươi nhìn khuôn mặt này của ta đi, dù cho không có chuyện này thì Quý phi nương nương cũng không tha cho ta."
Vân Thường lặng yên. Chủ tử không chỉ vóc người cao lên, nét mặt nẩy nở càng phát ra xinh đẹp bức người, Quý phi... Đương nhiên không tha cho rồi.
Nhìn vẻ mặt Vân Thường, Tự Cẩm lại nghĩ thoáng hơn, cười cười nói: "Nếu đã sớm muộn gì đều phải chống lại, ta cần gì đắc tội Hoàng hậu nương nương? Chi bằng thuận theo ý nàng." Nếu vậy ít nhất Hoàng hậu còn thấy nàng nghe lời có thể che chở nàng vài phân. Lúc đó, nàng mới có thể nhân cơ hội mà tránh thoát một kiếp.
Dù là Quý phi hay là Hoàng hậu, bây giờ nàng đều trêu chọc không nổi. Cho nên mặc dù không tình nguyện, nàng cũng phải tạm thời cúi đầu xuống.
Tối hôm đó, Tiêu Kỳ sai Quản Trường An tới truyền lời, kêu nàng buổi tối đi qua cùng hắn ăn cơm. Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua hắn mới sai người tới truyền lời.
Tự Cẩm cười với Quản Trường An: "Quản công công vất vả, ta biết rồi."
Quản Trường An nhìn gương mặt Hi Tần, trong lòng chậc chậc hai tiếng. Tối nay gặp chỉ sợ Hoàng thượng cũng phải nhìn không chớp mắt đây. Ngẫm lại một tháng nay Hoàng thượng vội vàng mất ăn mất ngủ, khó khăn lắm có chút thời gian thảnh thơi liền tìm Hi Tần dùng bữa. Không ngờ tới trong hậu cung đầy mỹ nhân kia, vị này lại giữ vững vị trí thịnh sủng không suy yếu trong lòng hoàng thượng, thật sự khiến người ta không tưởng tượng được.
Ngày mai chính là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, e là buổi tối hoàng thượng sẽ ngủ lại Trường Nhạc Cung. Hơn nữa vừa rồi nhà Quý phi cũng xuất lực không nhỏ trong việc mở khoa thi, cũng phải cho nàng ta được hưởng vinh sủng. Giờ phút này mà Hoàng thượng còn cố rút ra thời gian ăn tối với Hi Tần chủ tử, sợ là muốn trấn an người ta. Người khác không biết chứ hắn ta biết rõ, Hi Tần chủ tử nhìn hiền hòa, nhưng chỉ cần ở Di Cùng hiên thì chuyện liên quan đến Hoàng thượng nàng không cho bất kỳ ai chạm tay vào.
Vị chủ tử này có máu ghen không hề ít.
Mấy lời này cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, sao dám nói ra miệng chứ.
"Vậy nô tài trở về phục mệnh." Quản Trường An giờ đối đãi với Hi Tần lại thật sự cung kính hơn nhiều so với trước kia. Phụ thân, ca ca của Hi Tần đều đang được Hoàng thượng trọng dụng. Phụ thân quản lý nha môn Thiên Đinh Tư, huynh trưởng một đường quá quan trảm tướng, một lần múa võ mà đoạt được chức thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Đây chính là cận vệ của hoàng đế, sau này tiền đồ quả nhiên là vô lượng.
Tự Cẩm cười gật đầu, kêu Trần Đức An đưa tiễn Quản Trường An ra ngoài. Quay về Tự Cẩm lại tiếp tục lên kế hoạch trong đầu, để thực thi kế hoạch cướp Hoàng đế trong tối mai theo ý Hoàng hậu, chi bằng xuống tay trước trong hôm nay. Không nói đến tối mai có thể thành công đoạt được Hoàng đế từ tay Quý phi hay không, chỉ cần với tính tình kiên nghị của Tiêu Kỳ, chỉ sợ chưa chắc có thể lừa được hắn.
Nếu hắn có lòng thị uy với Tào Quốc công phủ, đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện thuận theo ý mình để dằn mặt Quý phi. Nhưng nhà Quý phi mới giúp hoàng đế thuận lợi mở khoa thi, trong tình huống như thế, hắn tất nhiên sẽ không thể làm mất thể diện của Quý phi. Như vậy, đến lúc đó rơi vào miệng người khác, chính mình lại bị mất mặt.
Tự Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy mình suy nghĩ còn chưa chu toàn. Tiêu Kỳ lại không phải là hôn quân, nhìn không ra những chiêu trò của nữ nhân trong hậu cung này, nàng cần gì lại làm thế để cho người khác chế giễu? Nhớ đến chuyện đó, Tự Cẩm đúng là toát mồ hôi. Nàng tinh tế suy ngẫm, nếu hoàng hậu đã không thể chờ được mà đẩy mình ra tranh sủng với quý phi, chưa chắc sẽ không cố ý cho mình tạo ấn tượng mê hoặc hoàng đế.
Lúc được sủng ái thì tốt, nhưng nếu một mình rơi xuống vũng bùn, chỉ sợ những thứ này đều là tội danh.
Hoàng hậu muốn một mũi tên hạ hai chim, tâm tư này quá sâu xa, nếu không phải Tiêu Kỳ sai Quản Trường An đến, chỉ sợ nàng thật sự trúng kế.
Sau khi hiểu ra, Tự Cẩm bỗng nhiên cười. Nói ra thì nàng cũng khá thông minh, lại để cho nàng nghĩ tới những chuyện này.
May cũng còn chưa muộn.
Vân Thường đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận nhìn chủ tử cuối cùng vẫn cố dằn lòng bước lên nói: "Chủ tử, người định làm theo ý của Hoàng hậu nương nương thật sao?"
Chưa cập kê mà thị tẩm, trong cung này cũng không phải là chuyện được hoan nghênh. Lúc trước Quý phi cũng bị người nhà đưa vào như thế. Có điều, nếu trực tiếp chống lại Quý phi thế này, trong lòng nàng ta cũng vẫn có chút bận tâm, chỉ sợ đến lúc đó chủ tử bị thua thiệt. Tính tình Quý phi như vậy không phải là người dễ sống chung.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Vân Thường, chỉ thấy mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi nhíu, mày nhăn lại như ngọn núi đầy vẻ lo lắng sốt ruột. Nàng khẽ thở dài rồi mới chậm rãi nói: "Vân Thường, ngươi hầu hạ ta lâu như thế, cũng là người bên cạnh ta tin tưởng nhất. Theo ngươi chuyện này ta có thể trốn tránh được sao?"
Vân Thường đỏ mắt, "Nếu không chủ tử giả bộ bệnh để tránh né lần này đi?"
Tự Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, "Hoàng hậu nương nương sao lại không nhìn ra chứ, hôm nay Đồng cô cô đến, mai ta liền bị bệnh, thế cũng quá khéo đi."
"Vậy... Vậy thì không có biện pháp khác sao?" Vân Thường sốt ruột không thôi, Quý phi đó chính là một núi đá lớn, ai đụng tới cũng phải mất một lớp da.
"Hiện nay nếu ta thuận theo ý của Hoàng hậu, Hoàng hậu còn có thể che chở ta vài phân. Nếu Quý phi muốn làm gì cũng phải cố kỵ một chút. Nếu ta phản bội Hoàng hậu nương nương, sau này trong cung phải đồng thời đối phó Hoàng hậu lẫn Quý phi, với vị thế ta bây giờ làm sao chịu nổi?" Tự Cẩm khẽ nói, "Quý phi có công chúa bên người, Hoàng hậu đương nhiên không thể tiếp tục thấy nàng ta quang cảnh, đẩy ta đi ra cùng Quý phi tranh đấu tình cảm. Trước ta cũng đã đoán được rồi, có điều không ngờ hoàng hậu lại sốt ruột như thế."
"Mai là đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, Quý phi nương nương ra tháng. Ngày vui thế này mà chủ tử đoạt sủng ái của Quý phi thì e là thù này kết không thể giải được." Vân Thường khẽ nói.
Tự Cẩm làm sao không hiểu điểm này, ngẩng đầu nhìn Vân Thường, "Ngươi nhìn khuôn mặt này của ta đi, dù cho không có chuyện này thì Quý phi nương nương cũng không tha cho ta."
Vân Thường lặng yên. Chủ tử không chỉ vóc người cao lên, nét mặt nẩy nở càng phát ra xinh đẹp bức người, Quý phi... Đương nhiên không tha cho rồi.
Nhìn vẻ mặt Vân Thường, Tự Cẩm lại nghĩ thoáng hơn, cười cười nói: "Nếu đã sớm muộn gì đều phải chống lại, ta cần gì đắc tội Hoàng hậu nương nương? Chi bằng thuận theo ý nàng." Nếu vậy ít nhất Hoàng hậu còn thấy nàng nghe lời có thể che chở nàng vài phân. Lúc đó, nàng mới có thể nhân cơ hội mà tránh thoát một kiếp.
Dù là Quý phi hay là Hoàng hậu, bây giờ nàng đều trêu chọc không nổi. Cho nên mặc dù không tình nguyện, nàng cũng phải tạm thời cúi đầu xuống.
Tối hôm đó, Tiêu Kỳ sai Quản Trường An tới truyền lời, kêu nàng buổi tối đi qua cùng hắn ăn cơm. Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua hắn mới sai người tới truyền lời.
Tự Cẩm cười với Quản Trường An: "Quản công công vất vả, ta biết rồi."
Quản Trường An nhìn gương mặt Hi Tần, trong lòng chậc chậc hai tiếng. Tối nay gặp chỉ sợ Hoàng thượng cũng phải nhìn không chớp mắt đây. Ngẫm lại một tháng nay Hoàng thượng vội vàng mất ăn mất ngủ, khó khăn lắm có chút thời gian thảnh thơi liền tìm Hi Tần dùng bữa. Không ngờ tới trong hậu cung đầy mỹ nhân kia, vị này lại giữ vững vị trí thịnh sủng không suy yếu trong lòng hoàng thượng, thật sự khiến người ta không tưởng tượng được.
Ngày mai chính là tiệc đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, e là buổi tối hoàng thượng sẽ ngủ lại Trường Nhạc Cung. Hơn nữa vừa rồi nhà Quý phi cũng xuất lực không nhỏ trong việc mở khoa thi, cũng phải cho nàng ta được hưởng vinh sủng. Giờ phút này mà Hoàng thượng còn cố rút ra thời gian ăn tối với Hi Tần chủ tử, sợ là muốn trấn an người ta. Người khác không biết chứ hắn ta biết rõ, Hi Tần chủ tử nhìn hiền hòa, nhưng chỉ cần ở Di Cùng hiên thì chuyện liên quan đến Hoàng thượng nàng không cho bất kỳ ai chạm tay vào.
Vị chủ tử này có máu ghen không hề ít.
Mấy lời này cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, sao dám nói ra miệng chứ.
"Vậy nô tài trở về phục mệnh." Quản Trường An giờ đối đãi với Hi Tần lại thật sự cung kính hơn nhiều so với trước kia. Phụ thân, ca ca của Hi Tần đều đang được Hoàng thượng trọng dụng. Phụ thân quản lý nha môn Thiên Đinh Tư, huynh trưởng một đường quá quan trảm tướng, một lần múa võ mà đoạt được chức thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Đây chính là cận vệ của hoàng đế, sau này tiền đồ quả nhiên là vô lượng.
Tự Cẩm cười gật đầu, kêu Trần Đức An đưa tiễn Quản Trường An ra ngoài. Quay về Tự Cẩm lại tiếp tục lên kế hoạch trong đầu, để thực thi kế hoạch cướp Hoàng đế trong tối mai theo ý Hoàng hậu, chi bằng xuống tay trước trong hôm nay. Không nói đến tối mai có thể thành công đoạt được Hoàng đế từ tay Quý phi hay không, chỉ cần với tính tình kiên nghị của Tiêu Kỳ, chỉ sợ chưa chắc có thể lừa được hắn.
Nếu hắn có lòng thị uy với Tào Quốc công phủ, đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện thuận theo ý mình để dằn mặt Quý phi. Nhưng nhà Quý phi mới giúp hoàng đế thuận lợi mở khoa thi, trong tình huống như thế, hắn tất nhiên sẽ không thể làm mất thể diện của Quý phi. Như vậy, đến lúc đó rơi vào miệng người khác, chính mình lại bị mất mặt.
Tự Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy mình suy nghĩ còn chưa chu toàn. Tiêu Kỳ lại không phải là hôn quân, nhìn không ra những chiêu trò của nữ nhân trong hậu cung này, nàng cần gì lại làm thế để cho người khác chế giễu? Nhớ đến chuyện đó, Tự Cẩm đúng là toát mồ hôi. Nàng tinh tế suy ngẫm, nếu hoàng hậu đã không thể chờ được mà đẩy mình ra tranh sủng với quý phi, chưa chắc sẽ không cố ý cho mình tạo ấn tượng mê hoặc hoàng đế.
Lúc được sủng ái thì tốt, nhưng nếu một mình rơi xuống vũng bùn, chỉ sợ những thứ này đều là tội danh.
Hoàng hậu muốn một mũi tên hạ hai chim, tâm tư này quá sâu xa, nếu không phải Tiêu Kỳ sai Quản Trường An đến, chỉ sợ nàng thật sự trúng kế.
Sau khi hiểu ra, Tự Cẩm bỗng nhiên cười. Nói ra thì nàng cũng khá thông minh, lại để cho nàng nghĩ tới những chuyện này.
May cũng còn chưa muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.