Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 143: Quý phi xúi quẩy (1)

Ảm Hương

29/03/2017

Editor : Hương Cỏ

Hách Nhân không hỏi được hành tung của Hoàng đế từ miệng Đồng Ý, trong lòng đương nhiên hận hắn ta muốn chết, nhưng cũng không dám biểu lộ gì, chỉ nhanh chóng chạy đi.

Chờ đến khi Hách Nhân đi xa, Đồng Ý này mới vội vội vàng vàng chạy trở về, kêu thái y đi mau sang phía Di Cùng hiên. Hắn ta vừa đi thì có biết đâu, Hách Nhân kia chỉ giả bộ đi chứ không đi thực, đứng từ xa theo dõi hai người rồi cũng vội vàng đi theo.

Đến khi thấy hai người đi vào Di Cùng hiên mới co cẳng chạy về Trường Nhạc Cung.

Trong Trường Nhạc Cung quý phi tự mình bế Ngọc Trân công chúa dỗ, chỉ thấy Ngọc Trân công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không ngừng khóc thút thít, từng tiếng khóc kia thật sự làm cho lòng quý phi xót xa. Chờ nghe Hách Nhân nói xong, vẻ mặt lập tức liền thay đổi, "Tên Đồng Ý kia được lắm! Hi Uyển Nghi cũng giỏi lắm!"

"Nương nương đừng nôn nóng, trước mắt phải chăm sóc tiểu công chúa khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng." Hoa cô cô vội vàng khuyên nhủ, bế công chúa từ tay quý phi, tự mình nhẹ nhàng vỗ nhẹ dụ dỗ.

Quý phi bế con gái một hồi lâu, thứ nhất là thương con gái, thứ hai cũng là cũng muốn làm cho hoàng đế thấy mình là một người mẹ hiền, ai ngờ hoàng đế lại đi tới Di Cùng hiên!

Lẽ nào ở trong lòng hoàng thượng, tiện nhân bên Di Cùng hiên còn quan trọng hơn so với con gái hắn sao? Quý phi vốn đối với Hi Uyển Nghi cũng không phải là cừu hận gì, chỉ cảm thấy hơi chán ghét người kia, nhưng sau chuyện này lại thật sự rõ ràng ghét hận nàng.

Dám chống đối nàng ta, kẻ này hẳn là chán sống rồi.

***

Trong Di Cùng hiên, Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ ngồi trước giường, nắm tay hắn, "Thiếp thực không sao mà, chỉ bị trúng gió nhẹ, sẽ nhanh khỏe lên thôi." Tự Cẩm chính mình cũng không nghĩ tới chỉ ngồi một đêm gió lạnh mà lại sốt cao như thế.



Nếu là ở thời hiện đại thì bệnh này có đáng là gì đâu. Nhưng do cơ thể này vốn đã yếu ớt, sớm biết thế thì chỉ hé mở cửa sổ thôi. Khó trách ở thời cổ đại, chỉ bị chút phong hàn cũng có thể lấy mạng người, trước kia nàng vẫn cảm thấy là trò cười, giờ mới biết là sự thật.

Tiêu Kỳ tức giận hậu quả rất nghiêm trọng. Ngoài sân đám người Trần Đức An còn đang bị phạt quỳ kia, nếu không phải Tự Cẩm ngã bệnh bên cạnh không thể thiếu người hầu hạ thì mấy người này có khả năng sẽ bị lôi xuống phạt roi. Người như Tiêu Kỳ đã là khoan dung lắm rồi. Bên chỗ Quý phi của Trường Nhạc Cung bởi vì tiểu công chúa ngã bệnh mà đánh chết năm sáu cung nhân, chỉ gói manh chiếu rồi ném ra bãi tha ma mà thôi.

"Trẫm biết rồi." Tiêu Kỳ sờ sờ trán Tự Cẩm, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống một chút, nét mặt lúc ấy mới xoa dịu vài phân, "Nàng dưỡng bệnh cho tốt, trẫm còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng."

Tự Cẩm biết rõ ý tứ của Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng đi nhanh đi, không thần thiếp lại mắc tội lây bệnh cho Hoàng thượng. Chờ thần thiếp khỏe hơn lại nói tiếp."

Nếu chỉ là theo dự tính trước đây, bệnh nhẹ không trở ngại thì không sao. Nhưng bây giờ bệnh phong hàn có vẻ nặng, nàng cũng không dám để Tiêu Kỳ ở chỗ nàng, nếu lây bệnh sang cho hắn thì sao đây?

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm đẩy hắn, "Có chuyện gì đâu, không sao." Duỗi tay ấn Tự Cẩm nằm xuống lại, "Nàng ngủ tiếp thêm chút nữa đi, trẫm sang thăm Ngọc Trân một lúc."

Lúc nói lời này, ánh mắt liền nhìn chằm chằm Tự Cẩm không rời.

Tự Cẩm vốn không có cảm thấy gì. Nhưng bị ánh mắt hắn tĩnh mịch như thế nhìn chằm chằm, làm như nếu mình không tỏ ra ghen tị thì phải xin lỗi hai mắt này của hắn vậy, sắc mặt vốn đỏ hồng lại càng thêm đỏ rực, tựa như mặt trời mọc giữa trưa vậy.

"Hoàng thượng nhìn thiếp như vậy làm gì?" Tự Cẩm che nửa mặt, trái tim trong ngực bỗng chốc đập thình thịch thình thịch. Tiêu Kỳ cũng không phải là người cực kỳ đẹp trai anh tuấn nhưng từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều là hình mẫu Tự Cẩm thích. Trong cương nghị mạnh mẽ lại biểu lộ ra chút lưu luyến ôn nhu. Vì hắn nhìn nàng đầy tình cảm nên ánh mắt vốn lạnh lùng trước kia lại nóng bỏng giống như một ngọn lửa, làm cả người nàng đều như muốn bốc cháy lên.

Tự Cẩm cảm thấy mình thật sự không cứu vãn được nữa, biết rõ người nam nhân trước mắt này chưa chắc là người nàng có thể dựa vào cả đời. Nhưng mỗi lần thấy hắn nhìn nàng như vậy, nàng liền có cảm xúc có thể vì hắn xông pha khói lửa.

Nam sắc hại người quá.

Bây giờ suy nghĩ một chút, sách lịch sử từng viết những điển tích như mượn khói lửa diễn chư hầu, một người cưỡi ngựa phi tử cười, nàng đều cảm thấy hoàng đế kia thật sự là hoa mắt ù tai bất lực, vì một nữ nhân có thể chôn cả giang sơn. Nhưng lúc này tình cảnh áp dụng trên người mình, nàng đột nhiên hiểu được lý do họ làm như vậy.



Chỉ may mắn là nàng không phải là một đế vương gánh vác trách nhiệm nặng nề với bách tính muôn dân, nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ nhoi trong hậu cung đang phải tạm nhẫn nhịn vì lợi ích chung mà thôi. Hắn đối tốt với nàng, mặc kệ có mấy phần thật lòng, nàng cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý với hắn, nếu không những ngày này có thể nào sống qua được chứ?

Nàng có cốt khí, cũng có quan niệm hiện đại một chồng một vợ, nhưng cốt khí ở chỗ như thế này có thể để cho nàng sống sót thật tốt sao? Nàng kêu hoàng đế không sủng hạnh lục cung, hoàng đế lại không phải là kẻ ngốc, sẽ nghe theo nàng ư? Chỉ sợ một tội danh ghen tị sẽ rớt xuống đầu nàng, đến mệnh cũng không giữ được.

Một đôi vợ chồng nhất sinh nhất thế, thời hiện đại cũng là hy vọng xa vời huống chi ở thời đại này. Tự Cẩm chỉ là một cá nhân, sống phải hiểu biết thời thế, biết mình biết người mới có thể vui vẻ không phải ư?

Nàng xuyên việt chứ không phải là đến để lý luận về tình yêu.

Tiêu Kỳ nhìn nét mặt Tự Cẩm ửng đỏ mang vẻ thẹn thùng, khóe môi cũng không nhịn được khẽ nhếch, "Nàng không nhìn trẫm thì sao biết trẫm nhìn nàng?"

"Thiếp cứ nhìn Hoàng thượng đấy, người định làm gì thiếp chứ?" Tự Cẩm khó được tùy hứng thế này. Nàng nghĩ tới chỉ bằng việc trước đó Tiêu Kỳ vì chuyện đưa đồ ăn mà tự mình tới chỗ nàng ở qua đêm trấn an nàng, hắn đã cho nàng thử một lần để biết được cả đời này có thể dành được trái tim của hắn hay không.

Không thử, làm sao biết có thể thành công hay không chứ?

Có lẽ sẽ thất bại, nhưng trong cung này nàng không phải là người duy nhất bị thất sủng, đương nhiên cũng không phải là người cuối cùng.

Tính cách Tiêu Kỳ cũng không phải là người tham hoan háo sắc, hiện giờ hắn đang tình cảnh gian nan, mình và hắn có tình cảm đồng cam cộng khổ, nghĩ đến theo thời gian hắn cũng sẽ động tâm chăng? Hắn đã quen bị người khác tính kế, chắc cũng khó lòng mà dùng chân tình để đối với người ta. Nhưng nàng cũng còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian, từng bước từng bước dựa vào gần hắn.

Tiêu Kỳ mày dài hơi xếch lên, lần đầu tiên thấy Tự Cẩm dũng cảm nói chuyện với hắn như vậy. Hoặc là nói, trong hậu cung này mặc dù là hoàng hậu hay quý phi, sau lưng như thế nào không nói nhưng trước mặt hắn cũng không dám can đảm thế này. Có lẽ mình đối với nàng qua tốt nên mới khiến cho nàng càng lúc càng to gan.

"Bây giờ đương nhiên là chưa, chờ đến khi nàng khỏe sẽ biết ngay thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook