Chương 109: Sẩy thai (Phần 1)
Ảm Hương
13/02/2017
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đất trời chỉ một màu trắng xóa. Trong các cung,
tiểu thái giám đứng thành đoàn đang quét bông tuyết, nói là phải dọn
đường để mọi người đi lại dễ dàng. Tiêu Kỳ sai Quản Trường An xong lại
cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, cũng không nói cho Tự Cẩm đi về.
Tiêu Kỳ không nói nhưng Tự Cẩm cũng muốn cáo lui. Theo nàng nhìn nhận, chỉ cần thai nhi trong bụng Quý phi còn bình an ngày nào thì lão hồ ly Tạ Hoàn này sẽ không dễ dàng ra tay đối với Tào Quốc công phủ.
Vạn nhất thai nhi này của Quý phi là hoàng tử, ngày sau có phúc trạch nối nghiệp ngai vàng, trống trị đất nước thì sao?
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ, trong lúc này cũng không nghĩ ra được chủ ý tốt hơn. Mặc dù nàng là người mang bàn tay vàng xuyên việt mà đến, nhưng lại cũng không biết tình thế của Vương Triều Đại Vực chưa từng nghe ai nhắc tới này. So với tưởng tượng của nàng còn gian khó hơn nhiều. Rất nhiều chuyện nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.
Cũng như chuyện ca ca của nàng bị thương, chẳng qua là Tào Quốc công nhấc tay mà thôi. Nàng và hoàng đế cùng người nhà có biết rõ là bên phía Quý phi cố ý làm thì có thể làm gì chứ?
Dù có truy cứu tiếp cũng chẳng qua là ép Tào Quốc công phủ giao ra vị môn khách động thủ kia, còn đối với Tào Quốc công phủ mà nói thì chẳng có chút tổn thất gì.
Cho nên Tạ Hoàn đang suy nghĩ gì, không cần nói Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phần, ngay cả chính Tiêu Kỳ e là cũng hiểu rõ ràng minh bạch. Suy nghĩ lung tung, Tự Cẩm đột nhiên liền nghĩ đến vạn nhất ngày đó Quý phi thật sự sinh hoàng tử, mấy nhà thế gia kia cũng phát hiện mình không thao túng được hoàng đế nữa, có khi nào... nâng đỡ ấu đế, diệt trừ Tiêu Kỳ chăng?
Có lẽ ý nghĩ này quá mức hoang đường nên lúc Tự Cẩm phục hồi tinh thần lại còn cảm thấy tim nhảy thình thịch.
Nhưng một khi suy nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu thì làm sao có thể như không có được đây, giống như một cây châm đâm vào lòng người. Tự Cẩm cảm thấy không thể nào thoải mái nổi. Trong lịch sử, cũng không phải là không có chuyện như vậy phát sinh...
Vậy mà trước đây nàng còn khuyên hoàng đế lấy việc Quý phi sinh con làm lí do mở khoa thi...
"Sao tay nàng lạnh thế, còn không biết cầm lò sưởi trong tay cho ấm?"
Tự Cẩm chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy lời Tiêu Kỳ nói, cả người đang run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy hai hàng lông mày hắn nhíu lại, nhất thời cảm xúc hoảng loạn, chỉ cố gắng nặn ra nét tươi cười, "Thần thiếp nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài nên bất giác quên hết cả."
Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn vào mắt Tự Cẩm, đôi mắt này rất trong sáng, trong sáng quá nên nếu thật sự đang ngắm tuyết ngoài cửa sổ thì cũng không dấu được.
Nàng không nói thật với hắn.
Tiêu Kỳ không vạch trần Tự Cẩm nói dối, chỉ vỗ nhè nhẹ tay nàng, "Nhìn nàng khí sắc không tốt, chắc là mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi."
Tự Cẩm cũng đang ước gì được về Di Cùng hiên, nếu không chút nữa Tạ Hoàn và Vệ Quốc công tiến cung, nàng cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy mình đang ở Sùng Minh Điện. Nghĩ tới đây gần như đứng dậy ngay lập tức, cúi người hành lễ chào Tiêu Kỳ, "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thấy Tự Cẩm hận không thể chân lướt như gió bay đi, trên mặt cũng bình thản không hề gợn sóng.
Tự Cẩm trùm lên áo khoác lông cáo, từ xa đã thấy có bóng người đang đi từ cửa cung về hướng này, do đó càng không dám trì hoàn vội vã đi về phía Di Cùng hiên.
Diện Mi và Vân Thường đi theo sau lưng chủ tử, nhìn chủ tử bước chân vội vã, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói gì, chỉ cố theo kịp bước chân của chủ tử đi nhanh về Di Cùng hiên.
Khoảng cách giữa Di Cùng hiên và Sùng Minh điện không xa, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy cửa cung, đúng lúc đó cũng nhìn thấy có người đang vội vàng chạy tới phía mình.
Vân Thường nheo mắt cẩn thận nhìn về phía đó, đi lên một bước nói với Tự Cẩm: "Chủ tử, nô tỳ nhìn hình như là Kim Chức."
Kim Chức là tiểu cung nhân trong viện của nàng, Tự Cẩm ngẩng đầu lên cũng nhin thật kỹ, xác thực là Kim Chức. Kim Chức kia cũng đã thấy mấy người Tự Cẩm, tốc độ dưới chân cũng liền nhanh hơn, chẳng bao lâu sau cũng chạy tới trước mặt. Nàng ta khom người hành lễ, "Nô tỳ Kim Chức thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, ngươi không ở trong cung hầu hạ mà vội vã chạy tới đây như vậy, có chuyện gì quan trọng hơn sao?" Tự Cẩm biết rõ Vân Thường quản cung nhân phía dưới rất nghiêm khắc, nếu không phải có việc gấp, Kim Chức sẽ không tự ý rời cương vị.
Kim Chức là tiểu nha đầu khá vui tính, mặt tròn trịa, vừa nhìn là biết hòa nhã dịu dàng, "Bẩm chủ tử, nô tỳ quả thật có việc gấp muốn bẩm báo, Tiền tài tử sẩy thai."
Tự Cẩm nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn Kim Chức, "Trở về rồi hãy nói."
"Vâng."
Đoàn người vội vàng về Di Cùng hiên, Tự Cẩm cũng không thay quần áo mà trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Vân Thường, lúc này mới nhìn Kim Chức nói: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Nô tỳ cũng vừa mới nhận được tin tức bèn vội vàng đi Sùng Minh điện báo tin cho chủ tử. Nghe nói là sau khi Tiền tài tử từ Phượng Hoàn cung trở về, đến giữa đường thì cung nhân nâng kiệu bị ngã, Tiền tài tử ngồi trong kiệu cũng ngã theo, khi đó liền thấy máu chảy."
Tự Cẩm tay chân lạnh buốt, nghĩ tới ngày hôm nay lúc mình từ Phượng Hoàn cung đi ra, Hoàng hậu còn cố ý sai người lấy kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử trở về, sợ trời rét tuyết lạnh làm Tiền tài tử chịu gió lạnh, không ngờ lại biến thành kết quả như vậy.
"Vân Thường."
"Có nô tỳ."
"Ngươi đi nghe ngóng, xem chủ tử các cung khác có đi Kính Nguyệt hiên thăm hỏi không?"
"Vâng."
Vân Thường vội vã ra ngoài, Tự Cẩm lại nhìn Kim Chức hỏi: "Ngươi còn biết chuyện gì khác không?"
Kim Chức lắc lắc đầu, "Nô tỳ bất lực, tin tức khác cũng không có nghe được gì."
Tự Cẩm cũng không trách nàng ta, dù sao chuyện như thế này còn chưa được điều tra làm rõ, chẳng ai dám nói lung tung là do ngoài ý muốn hay là bị người khác mưu hại. Tự Cẩm phất phất tay, nhìn Kim Chức nói: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, Diện Mi thưởng cho nàng ta."
Kim Chức nghe vậy trên mặt thêm vui vẻ, được thưởng chỉ là chuyện nhỏ. Ngày hôm nay biểu lộ thành tâm trước mặt chủ tử, cuối cùng cũng làm cho chủ tử biết rõ nàng ta, về sau mới có lúc vượt lên người khác.
Tiêu Kỳ không nói nhưng Tự Cẩm cũng muốn cáo lui. Theo nàng nhìn nhận, chỉ cần thai nhi trong bụng Quý phi còn bình an ngày nào thì lão hồ ly Tạ Hoàn này sẽ không dễ dàng ra tay đối với Tào Quốc công phủ.
Vạn nhất thai nhi này của Quý phi là hoàng tử, ngày sau có phúc trạch nối nghiệp ngai vàng, trống trị đất nước thì sao?
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ, trong lúc này cũng không nghĩ ra được chủ ý tốt hơn. Mặc dù nàng là người mang bàn tay vàng xuyên việt mà đến, nhưng lại cũng không biết tình thế của Vương Triều Đại Vực chưa từng nghe ai nhắc tới này. So với tưởng tượng của nàng còn gian khó hơn nhiều. Rất nhiều chuyện nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.
Cũng như chuyện ca ca của nàng bị thương, chẳng qua là Tào Quốc công nhấc tay mà thôi. Nàng và hoàng đế cùng người nhà có biết rõ là bên phía Quý phi cố ý làm thì có thể làm gì chứ?
Dù có truy cứu tiếp cũng chẳng qua là ép Tào Quốc công phủ giao ra vị môn khách động thủ kia, còn đối với Tào Quốc công phủ mà nói thì chẳng có chút tổn thất gì.
Cho nên Tạ Hoàn đang suy nghĩ gì, không cần nói Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phần, ngay cả chính Tiêu Kỳ e là cũng hiểu rõ ràng minh bạch. Suy nghĩ lung tung, Tự Cẩm đột nhiên liền nghĩ đến vạn nhất ngày đó Quý phi thật sự sinh hoàng tử, mấy nhà thế gia kia cũng phát hiện mình không thao túng được hoàng đế nữa, có khi nào... nâng đỡ ấu đế, diệt trừ Tiêu Kỳ chăng?
Có lẽ ý nghĩ này quá mức hoang đường nên lúc Tự Cẩm phục hồi tinh thần lại còn cảm thấy tim nhảy thình thịch.
Nhưng một khi suy nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu thì làm sao có thể như không có được đây, giống như một cây châm đâm vào lòng người. Tự Cẩm cảm thấy không thể nào thoải mái nổi. Trong lịch sử, cũng không phải là không có chuyện như vậy phát sinh...
Vậy mà trước đây nàng còn khuyên hoàng đế lấy việc Quý phi sinh con làm lí do mở khoa thi...
"Sao tay nàng lạnh thế, còn không biết cầm lò sưởi trong tay cho ấm?"
Tự Cẩm chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy lời Tiêu Kỳ nói, cả người đang run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy hai hàng lông mày hắn nhíu lại, nhất thời cảm xúc hoảng loạn, chỉ cố gắng nặn ra nét tươi cười, "Thần thiếp nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài nên bất giác quên hết cả."
Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn vào mắt Tự Cẩm, đôi mắt này rất trong sáng, trong sáng quá nên nếu thật sự đang ngắm tuyết ngoài cửa sổ thì cũng không dấu được.
Nàng không nói thật với hắn.
Tiêu Kỳ không vạch trần Tự Cẩm nói dối, chỉ vỗ nhè nhẹ tay nàng, "Nhìn nàng khí sắc không tốt, chắc là mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi."
Tự Cẩm cũng đang ước gì được về Di Cùng hiên, nếu không chút nữa Tạ Hoàn và Vệ Quốc công tiến cung, nàng cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy mình đang ở Sùng Minh Điện. Nghĩ tới đây gần như đứng dậy ngay lập tức, cúi người hành lễ chào Tiêu Kỳ, "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thấy Tự Cẩm hận không thể chân lướt như gió bay đi, trên mặt cũng bình thản không hề gợn sóng.
Tự Cẩm trùm lên áo khoác lông cáo, từ xa đã thấy có bóng người đang đi từ cửa cung về hướng này, do đó càng không dám trì hoàn vội vã đi về phía Di Cùng hiên.
Diện Mi và Vân Thường đi theo sau lưng chủ tử, nhìn chủ tử bước chân vội vã, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói gì, chỉ cố theo kịp bước chân của chủ tử đi nhanh về Di Cùng hiên.
Khoảng cách giữa Di Cùng hiên và Sùng Minh điện không xa, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy cửa cung, đúng lúc đó cũng nhìn thấy có người đang vội vàng chạy tới phía mình.
Vân Thường nheo mắt cẩn thận nhìn về phía đó, đi lên một bước nói với Tự Cẩm: "Chủ tử, nô tỳ nhìn hình như là Kim Chức."
Kim Chức là tiểu cung nhân trong viện của nàng, Tự Cẩm ngẩng đầu lên cũng nhin thật kỹ, xác thực là Kim Chức. Kim Chức kia cũng đã thấy mấy người Tự Cẩm, tốc độ dưới chân cũng liền nhanh hơn, chẳng bao lâu sau cũng chạy tới trước mặt. Nàng ta khom người hành lễ, "Nô tỳ Kim Chức thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, ngươi không ở trong cung hầu hạ mà vội vã chạy tới đây như vậy, có chuyện gì quan trọng hơn sao?" Tự Cẩm biết rõ Vân Thường quản cung nhân phía dưới rất nghiêm khắc, nếu không phải có việc gấp, Kim Chức sẽ không tự ý rời cương vị.
Kim Chức là tiểu nha đầu khá vui tính, mặt tròn trịa, vừa nhìn là biết hòa nhã dịu dàng, "Bẩm chủ tử, nô tỳ quả thật có việc gấp muốn bẩm báo, Tiền tài tử sẩy thai."
Tự Cẩm nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn Kim Chức, "Trở về rồi hãy nói."
"Vâng."
Đoàn người vội vàng về Di Cùng hiên, Tự Cẩm cũng không thay quần áo mà trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Vân Thường, lúc này mới nhìn Kim Chức nói: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Nô tỳ cũng vừa mới nhận được tin tức bèn vội vàng đi Sùng Minh điện báo tin cho chủ tử. Nghe nói là sau khi Tiền tài tử từ Phượng Hoàn cung trở về, đến giữa đường thì cung nhân nâng kiệu bị ngã, Tiền tài tử ngồi trong kiệu cũng ngã theo, khi đó liền thấy máu chảy."
Tự Cẩm tay chân lạnh buốt, nghĩ tới ngày hôm nay lúc mình từ Phượng Hoàn cung đi ra, Hoàng hậu còn cố ý sai người lấy kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử trở về, sợ trời rét tuyết lạnh làm Tiền tài tử chịu gió lạnh, không ngờ lại biến thành kết quả như vậy.
"Vân Thường."
"Có nô tỳ."
"Ngươi đi nghe ngóng, xem chủ tử các cung khác có đi Kính Nguyệt hiên thăm hỏi không?"
"Vâng."
Vân Thường vội vã ra ngoài, Tự Cẩm lại nhìn Kim Chức hỏi: "Ngươi còn biết chuyện gì khác không?"
Kim Chức lắc lắc đầu, "Nô tỳ bất lực, tin tức khác cũng không có nghe được gì."
Tự Cẩm cũng không trách nàng ta, dù sao chuyện như thế này còn chưa được điều tra làm rõ, chẳng ai dám nói lung tung là do ngoài ý muốn hay là bị người khác mưu hại. Tự Cẩm phất phất tay, nhìn Kim Chức nói: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, Diện Mi thưởng cho nàng ta."
Kim Chức nghe vậy trên mặt thêm vui vẻ, được thưởng chỉ là chuyện nhỏ. Ngày hôm nay biểu lộ thành tâm trước mặt chủ tử, cuối cùng cũng làm cho chủ tử biết rõ nàng ta, về sau mới có lúc vượt lên người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.