Chương 251: Vây cung
Ảm Hương
26/06/2017
Editor: Hương Cỏ
Gần đây trong cung đặc biệt náo nhiệt. Sau khi tuyển tú rất nhiều người mới tiến cung. Bao nhiêu ánh mắt mong chờ, vừa hy vọng người mới có thể cướp đi danh tiếng Hi Dung Hoa, vừa có thể đục nước béo cò, nói không chừng còn có thể tranh thủ thời cơ mang thai sinh con. Trước có Kiều Tiểu Nghi vừa tiến cung đã bị mất thể diện, sau đó con gái ba nhà Lý Vương Sở tiến cung nhưng hoàng đế bận xử lý chính vụ không rảnh tiến hậu cung. Vốn khi người mới tiến cung hẳn sẽ phải náo nhiệt vui tươi, chẳng ngờ vì những lý do trên mà trong hậu cung ngược lại trở nên an tĩnh khó tả.
Vụ thu hoạch sắp tới, chuyện này quan hệ đến tình thế thu thuế nông năm nay của Vương Triều Đại Vực, quan hệ đến khoản thuế đầu tiên thu về từ Tuyệt Hộ Quận. Trước có Ngụy các lão lĩnh chỉ ra kinh điều tra vụ án phủ khố thiếu thuế nông, sau có tới vụ thu hoạch của Tuyệt Hộ Quận được bao người chú ý. Lại có bộ Hộ, bộ Lại, bộ Binh thay nhau thượng tấu kết quả điều tra. Lại thêm chuyện sĩ tử bình dân lấy Tần trạng nguyên cầm đầu chiến đấu không ngừng nghỉ với nhóm thế gia do quan viên cầm đầu. Từ việc lớn như quan lại nhận hối lộ, giấu nợ thuế tới chuyện nhỏ như oan ức của các nhân viên trong huyện phủ, nha môn Tần trạng nguyên đều có thể lấy ra, chọn những việc xấu xa nhất, từng câu từng chữ viết thành tấu chương, có lý có chứng, khó lòng chối cãi.
Trên triều đình sĩ tử bình dân lấy Tần trạng nguyên cầm đầu chiến đấu hăng say, đao kiếm soàn soạt muốn đoạt quyền, thế gia quý tộc lấy quan viên làm đại biểu thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình. Hai bên tranh cãi gió tanh mưa máu, chiến đấu không hề lùi bước. Lúc đó Tiêu Kỳ ở trên triều đình, bình thản nhìn hai bên xáp lá cà, ngồi vững như núi, nhìn gió gào mưa tuôn, thuận tay chỉ điểm giang sơn. A, không, châm ngòi thổi lửa, làm mâu thuẫn càng ngày càng lớn, từng bước từng bước xơi tái quyền thế trong tay thế gia.
Trước kia bộ Lại tiếp nhận quan viên, phía dưới mấy nhà thế giacùng hợp kế chia nhau, con nhà ai đứng vị trí này, con nhà nào đứng vị trí kia. Sắp xếp hoàn hảo mới trình tấu chương xin phê duyệt. Tiêu Kỳ cũng không thể tìm ra sơ hở, cho dù biết rõ bọn họ lấy việc công làm việc tư cũng không có biện pháp nào. Giờ có cây đao Tần trạng nguyên này quá hay. Bên kia vừa đề cử người nào lên chức thì bên này trình ra rõ ràng lý lịch, tất cả những tội lỗi, sai lầm đều liệt kê rành mạch, lại thêm lời chứng vật chứng đầy đủ. Ừh, còn vì sao có thể thu thập chứng cớ đầy đủ hết như thế, mỗi vị cao thủ Kiêu Long Vệ trong bóng tối không thiếu xuất lực hành động.
Tô Thịnh Dương chỉ nghe lệnh của hoàng đế. Không có hoàngmệnh, ngay cả Tần Tự Xuyên tự mình đến cửa cũng chỉ tay không mà về. Giờ hoàng đế kêu Tô Thịnh Dương hỗ trợ trong bóng tối, đương nhiên hắn ta sẽ chu toàn mọi chuyện thật hoàn hảo, không để ai bắt được chút sơ hở nào.
Hai người này một sáng một tối, phối hợp hết sức ăn ý. Người người chỉ thấy Tần Tự Xuyên trên triều đình danh tiếng lẫy lừng, nhưng không ai biết Tô Thịnh Dương trong bóng tối ngấm ngầm ra tay.
Trên triều đình chấn động, trong hậu cung các phi tần có tin tức linh thông trong lòng lo sợ bất an. Ai nấy đều chửi mắng Tần Tự Xuyên kia thậm tệ. Hết lần này tới lần khác người kia giống y như mũi kiếm bằng sắt, không thèm để ý chút nào những đồn đãi bình luận của bên ngoài đối với hắn. Hơn nữa, thứ nhất người này hoàn toàn không có người nhà liên luỵ, đơn thương độc mã một mình. Thứ hai không có tộc nhân ràng buộc, tương lai thế nào cũng không lo, quả nhiên là khiến người ta không có chỗ ra tay, cảm thấy cực kỳ thất bại.
Đương nhiên Tự Cẩm cũng nghe mấy việc này. Nhưng nguyên chủ cất giấu ký ức kia quá chặt chẽ, quả thực cảm giác của nàng đối với vị trúc mã này cũng chỉ ở giai đoạn nghe nói chứ chưa có bất kỳ cảm xúc nào. Cho dù nghe được tên cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, trong lòng hoàn toàn không trỗi dậy bất luận rung động gì. Huống chi, Tự Cẩm cũng tin tưởng nếu trúc mã đã làm quan thì chắc chắn hắn ta cũng không ngu ngốc mà nhắc tới chuyện hôn ước năm xưa.
Giờ thân thể Tự Cẩm càng ngày càng nặng. Sau khi mấy tú nữ được sắc phong vào cung, Hoàng hậu nương nương đã tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt trong Phượng Hoàn Cung để đón chào người mới. Rồi theo những chấn động trên triều đình, mọi thứ lại khôi phục an tĩnh như ngày xưa. Giờ Tự Cẩm chỉ cảm thấy cần giữ sức khỏe mình thật tốt, bình an sinh hạ đứa bé này. Tốt nhất là sinh hoàng trưởng tử thì nàng cũng có chỗ đứng vững vàng. Đương nhiên nàng rất thích sinh con gái nhưng sẽ không tốt đối với tình thế của nàng bây giờ.
Nàng không phải là Quý phi, dù sinh con gái cũng vẫn giữ vị thế uy nghi của mình.
Mặc dù kiếp trước chưa từng sinh con nhưng Tự Cẩm cũng biết làm sản phụ là thế nào. Đó là nhất định phải duy trì việc đi lại, như vậy lúc sinh sản mới có thể dễ dàng, giảm bớt đau đớn và nguy hiểm. Cho nên mỗi ngày nàng đều kiên trì đi mấy vòng ở trong sân. Ngự Hoa viên đã không thể đi nữa. Giờ mỗi ngày có quá nhiều phi tần đi dạo chỗ đó. Lần trước Tự Cẩm thừa dịp ban đêm ra ngoài tản bộ chốc lát lại gặp mấy người nói qua nói lại. Cho nên dứt khoát không ra ngoài nữa.
Mấy ngày nay, Tiêu Kỳ và nàng như thể có sự ăn ý vậy. Hắn sẽ không giống như trước đây không có việc gì thì đến Di Cùng hiên mà phần lớn thời gian đứng ở Sùng Minh Điện. Thứ nhất là bởi vì tiền triều xác thực quá nhiều chính vụ. Thứ hai người mới tiến cung nếu Tiêu Kỳ đi thân cận thì Tự Cẩm lại nổi cơn ghen tuông, dấm chua nồng nặc. Huống chi, bây giờ Tiêu Kỳ cũng chỉ một lòng lo quốc gia đại sự. Nhi nữ tình trường ư? Hắn cảm thấy có một bình dấm chua đã đủ phiền lòng, thật sự là không có tâm tư xây dựng thêm cảm tình nào nữa.
Có điều, một nam một nữ mà hài lòng vừa ý với chuyện thế này thì thật sự là xác suất quá nhỏ. Cái gọi là tình yêu này nọ, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hoà.
Tiêu Kỳ không có nhiều thời gian dành cho những chuyện thế này, Tự Cẩm cũng canh phòng nghiêm ngặt cố sống chết để giữ lấy không nhượng bộ chút nào. Hai người này ở hậu cung không cần thống nhất mà lại khó được tâm ý tương thông. Cả hai đều tương đối hài lòng đối với kết quả này. Một người không cần hao tâm tổn trí ứng phó nữ nhân, một người không cần lo lắng quả dưa chuột kia trở thành đồ công cộng. Chỉ có một chút đáng tiếc là, vì kiêng kỵ mọi người bàn tán, Tiêu Kỳ cũng không tiện thường xuyên đi tới Di Cùng hiên.
Bây giờ Sùng Minh Điện quản chế càng thêm nghiêm cẩn hơn so với trước kia. Trước đây thỉnh thoảng cung phi không có chuyện còn có thể đi Sùng Minh Điện đưa canh ngon, thuốc bổ, khơi gợi một chút tình cảm. Nhưng bây giờ, thật tiếc nhé, tiền triều quan trọng, không ai rảnh rỗi đón tiếp. Vì biểu đạt làm gương tốt, hoàng hậu dẫn đầu, trách cứ Ngọc Quý Tần không tuân theo cung quy.
Từ đó Sùng Minh Điện hoàn toàn cách ly với hậu cung, lấy Hợp Nghi Điện làm giới hạn, cửa cung bây giờ luôn có người canh gác, hai canh giờ đổi ca một lần. Nếu không được tuyên gọi thì bất luận kẻ nào cũng không được bước qua cửa này một bước. Trừ cánh cửa này với bên ngoài, đường từ hậu cung đến Sùng Minh Điện cũng chỉ còn lại con đường đi qua Di Cùng hiên.
Tự Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, cực kỳ quả quyết kéo người thật vất vả khuya khoắt mới đến được Tiêu Kỳ nói: "Từ chỗ này Hoàng thượng xây một tường ngăn đi. Con đường này cũng không cần đi nữa, chỉ cần giữ lại cửa cung và cho người đứng canh là được."
Tiêu Kỳ chắc chắn sẽ không chủ động nói, chủ yếu do Tự Cẩm thích nghĩ ngợi lung tung, vạn nhất nàng cho rằng hắn đề phòng nàng thì sao? Giờ Tự Cẩm chủ động nhắc tới, Tiêu Kỳ liền lấy bản đồ hậu cung tới, chỉ con đường trước mặt Di Cùng hiên nói: "Lấy hồ này làm ranh giới, chỗ này là con đường duy nhất thông với Sùng Minh Điện. Nếu ngăn lại thì chẳng khác nào hoàn toàn ngăn cách với hậu cung này."
Tự Cẩm gật gật đầu, hắn biết rõ Tiêu Kỳ cố ý tách bạch hậu cung ra. Nhưng chuyện thế này từ kiến triều tới nay chưa từng có vị hoàngđế nào làm qua. Thế cho nên tiền triều và hậu cung vẫn có cảm giác ở chung một chỗ. Giờ khóa lại cửa cung bên cạnh Hợp Nghi Điện, chỗ Tự Cẩm dạo này cũng nhiều người qua lại, không ít thái giám cung nữ muốn thám thính tin tức ra vào. Đám người Trần Đức An quả thực là ngày đêm không dám sơ sẩy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ có người nào đó nhân cơ hội đến Di Cùng hiên quấy rầy.
"Thiếp biết rõ người bận rộn chuyện đại sự quốc gia cho nên đừng bận tâm tới thiếp. Thiếp sẽ không vì chuyện này mà nghĩ ngợi lung tung đâu."
Một câu chọc trúng tâm sự Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, thẳng thắn như thế tin được không đây?
Giống như coi đầu óc hắn chỉ tính toán mấy chuyện nhỏ nhen vậy, cũng không nghĩ xem là ai làm như thế.
Tự Cẩm cũng không biết trong lòng Tiêu Kỳ đang châm biếm mình, hơi nhíu lại lông mày nói: "Trước kia thiếp luôn cảm thấy tần phi trong hậu cung quá mức thường xuyên liên hệ với nhà mẹ đẻ. Tin tức trong ngoài truyền qua lại quá nhanh chóng, đối với Hoàng thượng cũng không phải là chuyện tốt."
Trong cung không giữ được bí mật, làm hoàng đế bị người ta biết hết nội tình, đương nhiên sẽ phải nhận sự chế trụ của người khác.
"Cho nên lần này, trẫm liền nhân cơ hội người mới vào cung, vừa vặn chỉnh đốn cung quy, từ từ chặt đứt mối liên hệ này." Tiêu Kỳ chỉ mấy cổng ra vào hậu cung. Trước đây đại thần trong triều đối với vương quyền có nhiều lực cản, ngay cả hoàng đế nghĩ muốn làm như vậy cũng chịu vì tâm có thừa lực không đủ.
Nhưng bây giờ có Tần Tự Xuyên và Tô Thịnh Dương giúp đỡ trong bóng tối, khuấy đảo triều đình đến mưa gió không ngừng, hắn liền có cơ hội ra tay bít lại lỗ hổng này.
"Chuyện này là đại sự, đương nhiên phải cẩn thận làm." Trong chuyện quan trọng, xưa nay Tự Cẩm đều luôn cẩn thận rõ ràng, suy nghĩ một chút lại nói: "Rốt cuộc chuyện này phải cần Hoàng hậu nương nương ra mặt mới có thể danh chính ngôn thuận." Nói xong câu này, Tự Cẩm lại nghĩ tới Sở Trừng Lam kia còn ở hậu cung, nếu hoàngđế bắt Hoàng hậu phối hợp, hoàng hậu nhân cơ hội đề ra điều kiện thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tự Cẩm thở dài, muốn làm mấy chuyện mà sao khó như thế chứ?
Thấy Tự Cẩm lại không nói lời nào, Tiêu Kỳ dở khóc dở cười, biết rõ nàng lại nghĩ tới chỗ nào rồi. Cũng mặc kệ nàng, cả ngày chỉ thích nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ hắn có muốn làm gì cũng là tâm có thừa lực không đủ. Vậy mà người bên cạnh này vẫn là kẻ dã man không hiểu chuyện, cực kỳ đau đầu. Chỉ riêng một biểu muội đã khiến hai người lăn lộn khó chịu rồi. Hơn nữa trên triều đình nhiều chính vụ như thế, hắn làm gì có tinh thần suy nghĩ những chuyện nhi nữ tình trường kia.
Huống chi, ở chỗ người khác cũng đâu có tiện, nói cái gì cũng phải cân nhắc đắn đo. Làm sao thoải mái như ở chỗ Tự Cẩm, không cần lo lắng ngày hôm nay những lời vô tình của mình có thể bị triều thần bên ngoài biết rõ, nghĩ cách làm mình ngột ngạt.
Cho tới bây giờ Hi Ngôn Thanh của hắn đều giúp đỡ hắn, làm người khác ngột ngạt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ lại cảm thấy thoải mái.
"Bên chỗ Hoàng hậu nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi nói với cô ấy." Tiêu Kỳ không nhắc gì tới Sở Trừng Lam, lại nghĩ tới con đường trước cổng Di Cùng hiên, nghĩ tới ở chỗ này xây tường ngăn lại thành cung riêng thì tốt biết mấy.
Theo ý tưởng của hắn thì sẽ vây luôn Di Cùng hiên vào trong phạm vi của Sùng Minh Điện. Nối thành cung một khối với nhau, vừa đóng cửa cung, bọn họ muốn gặp mặt thì gặp mặt, không cần phải lo người khác nhòm ngó bàn ra tán vào.
Chứ cái kiểu lén lút gặp nhau khuya khoắt như trộm thế này, thật sự là quá chua xót!
Gần đây trong cung đặc biệt náo nhiệt. Sau khi tuyển tú rất nhiều người mới tiến cung. Bao nhiêu ánh mắt mong chờ, vừa hy vọng người mới có thể cướp đi danh tiếng Hi Dung Hoa, vừa có thể đục nước béo cò, nói không chừng còn có thể tranh thủ thời cơ mang thai sinh con. Trước có Kiều Tiểu Nghi vừa tiến cung đã bị mất thể diện, sau đó con gái ba nhà Lý Vương Sở tiến cung nhưng hoàng đế bận xử lý chính vụ không rảnh tiến hậu cung. Vốn khi người mới tiến cung hẳn sẽ phải náo nhiệt vui tươi, chẳng ngờ vì những lý do trên mà trong hậu cung ngược lại trở nên an tĩnh khó tả.
Vụ thu hoạch sắp tới, chuyện này quan hệ đến tình thế thu thuế nông năm nay của Vương Triều Đại Vực, quan hệ đến khoản thuế đầu tiên thu về từ Tuyệt Hộ Quận. Trước có Ngụy các lão lĩnh chỉ ra kinh điều tra vụ án phủ khố thiếu thuế nông, sau có tới vụ thu hoạch của Tuyệt Hộ Quận được bao người chú ý. Lại có bộ Hộ, bộ Lại, bộ Binh thay nhau thượng tấu kết quả điều tra. Lại thêm chuyện sĩ tử bình dân lấy Tần trạng nguyên cầm đầu chiến đấu không ngừng nghỉ với nhóm thế gia do quan viên cầm đầu. Từ việc lớn như quan lại nhận hối lộ, giấu nợ thuế tới chuyện nhỏ như oan ức của các nhân viên trong huyện phủ, nha môn Tần trạng nguyên đều có thể lấy ra, chọn những việc xấu xa nhất, từng câu từng chữ viết thành tấu chương, có lý có chứng, khó lòng chối cãi.
Trên triều đình sĩ tử bình dân lấy Tần trạng nguyên cầm đầu chiến đấu hăng say, đao kiếm soàn soạt muốn đoạt quyền, thế gia quý tộc lấy quan viên làm đại biểu thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình. Hai bên tranh cãi gió tanh mưa máu, chiến đấu không hề lùi bước. Lúc đó Tiêu Kỳ ở trên triều đình, bình thản nhìn hai bên xáp lá cà, ngồi vững như núi, nhìn gió gào mưa tuôn, thuận tay chỉ điểm giang sơn. A, không, châm ngòi thổi lửa, làm mâu thuẫn càng ngày càng lớn, từng bước từng bước xơi tái quyền thế trong tay thế gia.
Trước kia bộ Lại tiếp nhận quan viên, phía dưới mấy nhà thế giacùng hợp kế chia nhau, con nhà ai đứng vị trí này, con nhà nào đứng vị trí kia. Sắp xếp hoàn hảo mới trình tấu chương xin phê duyệt. Tiêu Kỳ cũng không thể tìm ra sơ hở, cho dù biết rõ bọn họ lấy việc công làm việc tư cũng không có biện pháp nào. Giờ có cây đao Tần trạng nguyên này quá hay. Bên kia vừa đề cử người nào lên chức thì bên này trình ra rõ ràng lý lịch, tất cả những tội lỗi, sai lầm đều liệt kê rành mạch, lại thêm lời chứng vật chứng đầy đủ. Ừh, còn vì sao có thể thu thập chứng cớ đầy đủ hết như thế, mỗi vị cao thủ Kiêu Long Vệ trong bóng tối không thiếu xuất lực hành động.
Tô Thịnh Dương chỉ nghe lệnh của hoàng đế. Không có hoàngmệnh, ngay cả Tần Tự Xuyên tự mình đến cửa cũng chỉ tay không mà về. Giờ hoàng đế kêu Tô Thịnh Dương hỗ trợ trong bóng tối, đương nhiên hắn ta sẽ chu toàn mọi chuyện thật hoàn hảo, không để ai bắt được chút sơ hở nào.
Hai người này một sáng một tối, phối hợp hết sức ăn ý. Người người chỉ thấy Tần Tự Xuyên trên triều đình danh tiếng lẫy lừng, nhưng không ai biết Tô Thịnh Dương trong bóng tối ngấm ngầm ra tay.
Trên triều đình chấn động, trong hậu cung các phi tần có tin tức linh thông trong lòng lo sợ bất an. Ai nấy đều chửi mắng Tần Tự Xuyên kia thậm tệ. Hết lần này tới lần khác người kia giống y như mũi kiếm bằng sắt, không thèm để ý chút nào những đồn đãi bình luận của bên ngoài đối với hắn. Hơn nữa, thứ nhất người này hoàn toàn không có người nhà liên luỵ, đơn thương độc mã một mình. Thứ hai không có tộc nhân ràng buộc, tương lai thế nào cũng không lo, quả nhiên là khiến người ta không có chỗ ra tay, cảm thấy cực kỳ thất bại.
Đương nhiên Tự Cẩm cũng nghe mấy việc này. Nhưng nguyên chủ cất giấu ký ức kia quá chặt chẽ, quả thực cảm giác của nàng đối với vị trúc mã này cũng chỉ ở giai đoạn nghe nói chứ chưa có bất kỳ cảm xúc nào. Cho dù nghe được tên cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, trong lòng hoàn toàn không trỗi dậy bất luận rung động gì. Huống chi, Tự Cẩm cũng tin tưởng nếu trúc mã đã làm quan thì chắc chắn hắn ta cũng không ngu ngốc mà nhắc tới chuyện hôn ước năm xưa.
Giờ thân thể Tự Cẩm càng ngày càng nặng. Sau khi mấy tú nữ được sắc phong vào cung, Hoàng hậu nương nương đã tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt trong Phượng Hoàn Cung để đón chào người mới. Rồi theo những chấn động trên triều đình, mọi thứ lại khôi phục an tĩnh như ngày xưa. Giờ Tự Cẩm chỉ cảm thấy cần giữ sức khỏe mình thật tốt, bình an sinh hạ đứa bé này. Tốt nhất là sinh hoàng trưởng tử thì nàng cũng có chỗ đứng vững vàng. Đương nhiên nàng rất thích sinh con gái nhưng sẽ không tốt đối với tình thế của nàng bây giờ.
Nàng không phải là Quý phi, dù sinh con gái cũng vẫn giữ vị thế uy nghi của mình.
Mặc dù kiếp trước chưa từng sinh con nhưng Tự Cẩm cũng biết làm sản phụ là thế nào. Đó là nhất định phải duy trì việc đi lại, như vậy lúc sinh sản mới có thể dễ dàng, giảm bớt đau đớn và nguy hiểm. Cho nên mỗi ngày nàng đều kiên trì đi mấy vòng ở trong sân. Ngự Hoa viên đã không thể đi nữa. Giờ mỗi ngày có quá nhiều phi tần đi dạo chỗ đó. Lần trước Tự Cẩm thừa dịp ban đêm ra ngoài tản bộ chốc lát lại gặp mấy người nói qua nói lại. Cho nên dứt khoát không ra ngoài nữa.
Mấy ngày nay, Tiêu Kỳ và nàng như thể có sự ăn ý vậy. Hắn sẽ không giống như trước đây không có việc gì thì đến Di Cùng hiên mà phần lớn thời gian đứng ở Sùng Minh Điện. Thứ nhất là bởi vì tiền triều xác thực quá nhiều chính vụ. Thứ hai người mới tiến cung nếu Tiêu Kỳ đi thân cận thì Tự Cẩm lại nổi cơn ghen tuông, dấm chua nồng nặc. Huống chi, bây giờ Tiêu Kỳ cũng chỉ một lòng lo quốc gia đại sự. Nhi nữ tình trường ư? Hắn cảm thấy có một bình dấm chua đã đủ phiền lòng, thật sự là không có tâm tư xây dựng thêm cảm tình nào nữa.
Có điều, một nam một nữ mà hài lòng vừa ý với chuyện thế này thì thật sự là xác suất quá nhỏ. Cái gọi là tình yêu này nọ, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hoà.
Tiêu Kỳ không có nhiều thời gian dành cho những chuyện thế này, Tự Cẩm cũng canh phòng nghiêm ngặt cố sống chết để giữ lấy không nhượng bộ chút nào. Hai người này ở hậu cung không cần thống nhất mà lại khó được tâm ý tương thông. Cả hai đều tương đối hài lòng đối với kết quả này. Một người không cần hao tâm tổn trí ứng phó nữ nhân, một người không cần lo lắng quả dưa chuột kia trở thành đồ công cộng. Chỉ có một chút đáng tiếc là, vì kiêng kỵ mọi người bàn tán, Tiêu Kỳ cũng không tiện thường xuyên đi tới Di Cùng hiên.
Bây giờ Sùng Minh Điện quản chế càng thêm nghiêm cẩn hơn so với trước kia. Trước đây thỉnh thoảng cung phi không có chuyện còn có thể đi Sùng Minh Điện đưa canh ngon, thuốc bổ, khơi gợi một chút tình cảm. Nhưng bây giờ, thật tiếc nhé, tiền triều quan trọng, không ai rảnh rỗi đón tiếp. Vì biểu đạt làm gương tốt, hoàng hậu dẫn đầu, trách cứ Ngọc Quý Tần không tuân theo cung quy.
Từ đó Sùng Minh Điện hoàn toàn cách ly với hậu cung, lấy Hợp Nghi Điện làm giới hạn, cửa cung bây giờ luôn có người canh gác, hai canh giờ đổi ca một lần. Nếu không được tuyên gọi thì bất luận kẻ nào cũng không được bước qua cửa này một bước. Trừ cánh cửa này với bên ngoài, đường từ hậu cung đến Sùng Minh Điện cũng chỉ còn lại con đường đi qua Di Cùng hiên.
Tự Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, cực kỳ quả quyết kéo người thật vất vả khuya khoắt mới đến được Tiêu Kỳ nói: "Từ chỗ này Hoàng thượng xây một tường ngăn đi. Con đường này cũng không cần đi nữa, chỉ cần giữ lại cửa cung và cho người đứng canh là được."
Tiêu Kỳ chắc chắn sẽ không chủ động nói, chủ yếu do Tự Cẩm thích nghĩ ngợi lung tung, vạn nhất nàng cho rằng hắn đề phòng nàng thì sao? Giờ Tự Cẩm chủ động nhắc tới, Tiêu Kỳ liền lấy bản đồ hậu cung tới, chỉ con đường trước mặt Di Cùng hiên nói: "Lấy hồ này làm ranh giới, chỗ này là con đường duy nhất thông với Sùng Minh Điện. Nếu ngăn lại thì chẳng khác nào hoàn toàn ngăn cách với hậu cung này."
Tự Cẩm gật gật đầu, hắn biết rõ Tiêu Kỳ cố ý tách bạch hậu cung ra. Nhưng chuyện thế này từ kiến triều tới nay chưa từng có vị hoàngđế nào làm qua. Thế cho nên tiền triều và hậu cung vẫn có cảm giác ở chung một chỗ. Giờ khóa lại cửa cung bên cạnh Hợp Nghi Điện, chỗ Tự Cẩm dạo này cũng nhiều người qua lại, không ít thái giám cung nữ muốn thám thính tin tức ra vào. Đám người Trần Đức An quả thực là ngày đêm không dám sơ sẩy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ có người nào đó nhân cơ hội đến Di Cùng hiên quấy rầy.
"Thiếp biết rõ người bận rộn chuyện đại sự quốc gia cho nên đừng bận tâm tới thiếp. Thiếp sẽ không vì chuyện này mà nghĩ ngợi lung tung đâu."
Một câu chọc trúng tâm sự Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, thẳng thắn như thế tin được không đây?
Giống như coi đầu óc hắn chỉ tính toán mấy chuyện nhỏ nhen vậy, cũng không nghĩ xem là ai làm như thế.
Tự Cẩm cũng không biết trong lòng Tiêu Kỳ đang châm biếm mình, hơi nhíu lại lông mày nói: "Trước kia thiếp luôn cảm thấy tần phi trong hậu cung quá mức thường xuyên liên hệ với nhà mẹ đẻ. Tin tức trong ngoài truyền qua lại quá nhanh chóng, đối với Hoàng thượng cũng không phải là chuyện tốt."
Trong cung không giữ được bí mật, làm hoàng đế bị người ta biết hết nội tình, đương nhiên sẽ phải nhận sự chế trụ của người khác.
"Cho nên lần này, trẫm liền nhân cơ hội người mới vào cung, vừa vặn chỉnh đốn cung quy, từ từ chặt đứt mối liên hệ này." Tiêu Kỳ chỉ mấy cổng ra vào hậu cung. Trước đây đại thần trong triều đối với vương quyền có nhiều lực cản, ngay cả hoàng đế nghĩ muốn làm như vậy cũng chịu vì tâm có thừa lực không đủ.
Nhưng bây giờ có Tần Tự Xuyên và Tô Thịnh Dương giúp đỡ trong bóng tối, khuấy đảo triều đình đến mưa gió không ngừng, hắn liền có cơ hội ra tay bít lại lỗ hổng này.
"Chuyện này là đại sự, đương nhiên phải cẩn thận làm." Trong chuyện quan trọng, xưa nay Tự Cẩm đều luôn cẩn thận rõ ràng, suy nghĩ một chút lại nói: "Rốt cuộc chuyện này phải cần Hoàng hậu nương nương ra mặt mới có thể danh chính ngôn thuận." Nói xong câu này, Tự Cẩm lại nghĩ tới Sở Trừng Lam kia còn ở hậu cung, nếu hoàngđế bắt Hoàng hậu phối hợp, hoàng hậu nhân cơ hội đề ra điều kiện thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tự Cẩm thở dài, muốn làm mấy chuyện mà sao khó như thế chứ?
Thấy Tự Cẩm lại không nói lời nào, Tiêu Kỳ dở khóc dở cười, biết rõ nàng lại nghĩ tới chỗ nào rồi. Cũng mặc kệ nàng, cả ngày chỉ thích nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ hắn có muốn làm gì cũng là tâm có thừa lực không đủ. Vậy mà người bên cạnh này vẫn là kẻ dã man không hiểu chuyện, cực kỳ đau đầu. Chỉ riêng một biểu muội đã khiến hai người lăn lộn khó chịu rồi. Hơn nữa trên triều đình nhiều chính vụ như thế, hắn làm gì có tinh thần suy nghĩ những chuyện nhi nữ tình trường kia.
Huống chi, ở chỗ người khác cũng đâu có tiện, nói cái gì cũng phải cân nhắc đắn đo. Làm sao thoải mái như ở chỗ Tự Cẩm, không cần lo lắng ngày hôm nay những lời vô tình của mình có thể bị triều thần bên ngoài biết rõ, nghĩ cách làm mình ngột ngạt.
Cho tới bây giờ Hi Ngôn Thanh của hắn đều giúp đỡ hắn, làm người khác ngột ngạt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ lại cảm thấy thoải mái.
"Bên chỗ Hoàng hậu nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi nói với cô ấy." Tiêu Kỳ không nhắc gì tới Sở Trừng Lam, lại nghĩ tới con đường trước cổng Di Cùng hiên, nghĩ tới ở chỗ này xây tường ngăn lại thành cung riêng thì tốt biết mấy.
Theo ý tưởng của hắn thì sẽ vây luôn Di Cùng hiên vào trong phạm vi của Sùng Minh Điện. Nối thành cung một khối với nhau, vừa đóng cửa cung, bọn họ muốn gặp mặt thì gặp mặt, không cần phải lo người khác nhòm ngó bàn ra tán vào.
Chứ cái kiểu lén lút gặp nhau khuya khoắt như trộm thế này, thật sự là quá chua xót!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.