Chương 100
Ngân Nhi
05/08/2013
Toàn bộ không khí trong đại điện như
ngưng lại, lòng tôi lại càng lạnh như bị đóng băng vậy, ép tới mức tôi
thở không nổi, trong lòng tôi giờ đã rõ lắm rồi, Thái Hậu luôn đợi thời
cơ cuối cùng cũng tới rồi, một tay biểu hiện giả dối tạo ra cảnh tôi cố ý giết hại cục cưng trong bụng, rồi sau đó lại khoác lên người tôi tội
danh mới, xoay loạn tôi lên chỉ vì mục đích là tôi có quan hệ dơ bẩn với Hàm mặc, nghĩ đến cái lão ni cô kia và tên tiểu hoà thượng, hai nhân
chứng duy nhất này tự dưng đã biến mất, hoặc đã không còn trên thế giới
này nữa, hơn nữa Hàm mặc lại tặng tôi bức tranh này, tất cả dường như đã cùng buộc chặt lại với nhau, tàn cục cuối cùng tương đương tuyên bố cái chết của tôi rồi. Lúc này cho dù tôi có trăm miệng cũng nói không xong, xả không rõ. Thật là hãm hại cao tay quá, chẳng trách mà thời gian gần
đây bọn chúng lại cách xa tôi những ba thước lận, hoá ra tất cả đều biết rõ kết cục của tôi như thế.
Long Kỳ hừ lạnh một tiếng phất tay áo bước nhanh rời đi, không thèm nhìn bất cứ ai, cũng không nói bất cứ lời nào, vứt lại mọi người trong đại điện. Tôi biết trong lòng chàng cũng thống khổ không kém gì tôi, tôi làm sao mà chịu nổi chứ? Chỉ là lạnh thấu xương, máu toàn thân tôi như đông lại, vô cùng thống khổ, khổ sở, lòng tôi bỗng biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc cháy, hoá thành thù hận đem đốt tôi thành tro tàn, tôi biết, tôi nhất định phải trả lại cho bọn chúng. TRên mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức tất cả mọi người không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi hơi ngước mắt đạm mạc quét qua nhóm người trong đại điện một cái, nói với Tiểu Thuận Tử, “TRở về cung đi!”
“Đợi đã!” Giọng Thái Hậu vang lên phẫn nộ, tôi nhìn bà ta một cái, “Thái HẬu còn lời gì muốn nói nữa hay sao?”
“Có, ngươi thân là phi tử nhất phẩm trong cung, lại ngoại tình, coi thường luật pháp trong triều Vĩnh Hán, dẫm đạp bừa bãi lên, đã mất đi tư cách làm phi tử, hôm nay ta đại diện Hoàng Thượng phế ngôi vị phi của người, biếm làm cung nữ!”
Tôi đàu cợt cười, giọng điệu châm biếm, “Thái Hậu, người vĩnh viễn không bao giờ đại diện được cho Hoàng Thượng!”
“Ngươi…” Sắc mặt Thái Hậu đột biến, cả người run lên, không nói được gì, câu nói kia của tôi đã hạ mất khí thế của bà ta, trong chốc lát, sắc mặt đen sì, cuối cùng cũng câm mồm nói không nổi, nhing tôi không chớp mắt.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì tôi thong dong bước ra khỏi đại điện, mới bước ra đại điện, chân dừng lại, cả người mềm nhũn, Tiểu thuận tử chạy nhanh tới đỡ lấy tôi, “Nương nương, người không sao chứ?”
Tiểu Thuận Tử đỡ tôi trở lại trong cung, tôi lẳng lặng ngồi trên chiếc đệ, cảm giác cổ họng như bị cái gì đó đâm vào khó chịu vô cùng, nước mắt âm ấm cứ lặng lẹ rơi, tôi khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên, cắn chặt răng. TẠi đây ban đêm lạnh như nước, ngồi trong bức tường cao hồng bao quanh, bóng hoàng cung rực rỡ mờ ảo, chùm nặng nề lên người tôi.
“Nương Nương, người muốn khóc cứ khóc đi! Cứ buồn như vậy sẽ sinh bệnh đó!” Hoan nhi và Tiểu Thuý tiểu Lan lẳng lặng đứng cạnh tôi, tôi bị làm nhục toàn thân, trước tiên là sảy thai, sau đó bị vu hãm, bị hai sự đả kích nặng nề ập tới, bất kể ai cũng chịu không nổi nữa là, các nàng ấy thấy tôi trở về, không la khóc thảm thiết, nhưng tâm tình lại tốt tới mức làm cho họ ngạc nhiên nhìn tôi, trong mắt các nàng ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, thương tâm, rơi vào trong mắt tôi. Tôi nghĩ muốn tố cáo bọn chúng cũng trở nên tê liệt mất rồi, đã không còn cảm giác đau xót ra sao nữa.
“Không sao! Đừng lo lắng cho ta, các ngươi đi làm việc khác đi!” Tôi cười khổ bảo, sắc mặt trông cực kỳ khó coi. Tôi vừa nói xong thì đã nghe tiếng HÀ công công vang lên sắc bén ngoài cửa, “Thánh chỉ đến…”
Lòng tôi lập tức run rẩy hẳn lên, chạy nhanh tới trước giường quỳ xuống, Trong tay HÀ công công mở ra một quyển màu vàng, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Vũ phi bắt đầu từ hôm nay cấm được rời khỏi cung Phiêu Hoa, không được ai tới thăm, khâm thử!”
Trong lòng tôi giật mình, nội dung của đạo thánh chỉ này làm tôi kinh ngạc, nó không ghi nguyên nhân tôi bị cấm, có phải Long Kỳ cũng không tin lời Thái Hậu nói không? Cảm giác chết lặng của tôi bỗng có chút khổit phục, vui vẻ chút, vội chạy nhanh tới tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ, HÀ công công thở dài một hơi, “Vũ phi nương nương, thật sự là lão nô hại người rồi, nếu lúc trước không phải lão nô khuyên bảo nương nương,l thì nương nương vẫn được tự do, sẽ không bị ăn khổ như hôm nay!”
Tôi lắc lắc đầu, “Công công nói sai rồi, con đường này là chính ta tự chọn, đi tới tình trạng ngày hôm nay ta cũng không trách bất cứ ai, công công cũng đừng tự trách mình!” Tôi nghĩ ngợi hoir nhẹ nhàng, “Hoàng Thượng, chàng sao rồi?”
“Hoàng Thượng ư, tự nhốt mình trong thư phòng kia kìa, Aizz…Trong lòng ngài ấy cũng chịu không nổi như nương nương, việc hôm nay, Thái HẬu cũng làm quá mức rồi, hơn nữa lại còn làm rất rõ ràng nữa!”
Trong lòng tôi cả kinh, “Lời này nói là thế nào đây?”
Trong mắt HÀ công công hiện lên một tia sáng kỳ dị, “Nương nương còn không nghĩ ra sao? Một chiêu này của Thái Hậu thật cao tay quá!”
HÀ công công chậm rãi phân tích ra, tôi mới chợt bừng tỉnh hiểu, không ngờ bên trong tôi thế nhưng đã trở thành quân cờ trong tay bà ta, bà ta muốn lợi dụng tôi để gây bất hoà Hoàng Thượng với thân vương khác, nói đi nói lại thì cũng chính là vì lợi ích chính trị mà ra.
Nên biết rằng Hàm Vương gia hàng năm đều có một số lượng lớn tiền của có thể đầy quốc khố, nay không có gì lợi bằng ngoài quốc gia kiếm tiền như buôn bán, hầm mỏ, chính là ích lợi buôn bán. Mấy năm gần đây Hàm Vương gia làm ăn ngày càng lớn, hắn trên danh nghĩa quán rượu hầu như trải khắp đất nước, có thể thấy thế lực của hắn không thể xem thường được, một khi Long Kỳ và HÀm mặc phát sinh mâu thuẫn sẽ tạo ra sự bất đồng về mọi mặt. Hiện nay xung quanh có nhiều quốc gia gây chiến, quốc khố ngày một rỗng, quốc gia sẽ lâm vào tình trạng tê liệt cho tới tan vỡ. Thái Hậu cũng không biết là vô tình hay cố ý chọn cách gây loạn nội bộ, rốt cục bà ta còn muốn làm cái gì nữa đây?
Vẻ mặt Hà công công khổ sở, “Nương nương là người thông minh, cần phải vững vàng đó nha!”
Tôi đương nhiên biết ý HÀ công công là gì, nếu tôi bại trước trận chiến, thì đã đúng ý của Thái Hậu mất rồi, là quân cờ chân chính của bà ta, HÀ công công muốn bảo tôi phải duy trì sự bình tĩnh, yên lặng xem xét, vì vậy thánh chỉ của Hoàng thượng mới ngắn gọn thế, mà lại không nói rõ tội trạng gì của tôi cả, chỉ là bị cấm rất nhẹ. HÀ công công đoán cũng giống tôig, khả năng trong lòng Hoàng thượng cũng lo lắng như vậy cũng nên! Ở trên đại điện đã chứng minh rõ điều này rồi. Nếu Thái HẬu ở trên đại điện trước ặmt mọi người bức Hoàng thượng nói ra cách xử lý tôi, thì kết cục của tôi là cực kỳ thảm, nhưng Hoàng Thượng lại lấy khí thế ép người, nhằm ngăn đón bức tường thẳng, chính là không cho Thái Hậu có cơ hội phá một tầng giấy mỏng kia, chàng làm vậy rõ ràng là tạo cho tôi một lối thoát. Trong lòng tôi dần dần nghĩ thoáng hơn, hy vọng Long Kỳ cũng nghĩ giống y như tôi, khám phá ra mưu kế của Thái Hậu.
Bởi vì, tôi và Long Kỳ cách nhau một tầng lụa mỏng không nhìn thấy, lúc này nhất định chàng cũng không nhìn thấy tôi đi, hơn nữa, tôi sợ nói ra mưu kế của Thái Hậu, chàng trong lúc tức giận mất đi lý trí, nhưng vậy sẽ biến thành kết quả phản lại. HÀ công công cũng chỉ là một thái giám, không thể đắc tội Thái HẬu, mà càng không thể đắc tội Hoàng thượng được, cũng không thể tuỳ tiện nói ra chuyện này.
Tôi ntghĩ ngợi, trong đầu bỗng chốc toát ra một mưu kế, biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc, chuyện đã xảy ra rồi, không phải cứ khóc lóc thảm thiết thì có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa tôi cũng không muốn cho bọn chúng được lợi như vậy.
Cũng nên để cho bọn chúng được nhấm nháp nỗi thống khổ giống như tôi mới được, mới cam lòng. Long Kỳ cấm tôi, hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới thăm tôi, tương đương như giấu đi tin tức cho tôi, như vậy cũng là bố cục tốt nhất để tôi bày trận.
Long Kỳ hừ lạnh một tiếng phất tay áo bước nhanh rời đi, không thèm nhìn bất cứ ai, cũng không nói bất cứ lời nào, vứt lại mọi người trong đại điện. Tôi biết trong lòng chàng cũng thống khổ không kém gì tôi, tôi làm sao mà chịu nổi chứ? Chỉ là lạnh thấu xương, máu toàn thân tôi như đông lại, vô cùng thống khổ, khổ sở, lòng tôi bỗng biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc cháy, hoá thành thù hận đem đốt tôi thành tro tàn, tôi biết, tôi nhất định phải trả lại cho bọn chúng. TRên mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức tất cả mọi người không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi hơi ngước mắt đạm mạc quét qua nhóm người trong đại điện một cái, nói với Tiểu Thuận Tử, “TRở về cung đi!”
“Đợi đã!” Giọng Thái Hậu vang lên phẫn nộ, tôi nhìn bà ta một cái, “Thái HẬu còn lời gì muốn nói nữa hay sao?”
“Có, ngươi thân là phi tử nhất phẩm trong cung, lại ngoại tình, coi thường luật pháp trong triều Vĩnh Hán, dẫm đạp bừa bãi lên, đã mất đi tư cách làm phi tử, hôm nay ta đại diện Hoàng Thượng phế ngôi vị phi của người, biếm làm cung nữ!”
Tôi đàu cợt cười, giọng điệu châm biếm, “Thái Hậu, người vĩnh viễn không bao giờ đại diện được cho Hoàng Thượng!”
“Ngươi…” Sắc mặt Thái Hậu đột biến, cả người run lên, không nói được gì, câu nói kia của tôi đã hạ mất khí thế của bà ta, trong chốc lát, sắc mặt đen sì, cuối cùng cũng câm mồm nói không nổi, nhing tôi không chớp mắt.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì tôi thong dong bước ra khỏi đại điện, mới bước ra đại điện, chân dừng lại, cả người mềm nhũn, Tiểu thuận tử chạy nhanh tới đỡ lấy tôi, “Nương nương, người không sao chứ?”
Tiểu Thuận Tử đỡ tôi trở lại trong cung, tôi lẳng lặng ngồi trên chiếc đệ, cảm giác cổ họng như bị cái gì đó đâm vào khó chịu vô cùng, nước mắt âm ấm cứ lặng lẹ rơi, tôi khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên, cắn chặt răng. TẠi đây ban đêm lạnh như nước, ngồi trong bức tường cao hồng bao quanh, bóng hoàng cung rực rỡ mờ ảo, chùm nặng nề lên người tôi.
“Nương Nương, người muốn khóc cứ khóc đi! Cứ buồn như vậy sẽ sinh bệnh đó!” Hoan nhi và Tiểu Thuý tiểu Lan lẳng lặng đứng cạnh tôi, tôi bị làm nhục toàn thân, trước tiên là sảy thai, sau đó bị vu hãm, bị hai sự đả kích nặng nề ập tới, bất kể ai cũng chịu không nổi nữa là, các nàng ấy thấy tôi trở về, không la khóc thảm thiết, nhưng tâm tình lại tốt tới mức làm cho họ ngạc nhiên nhìn tôi, trong mắt các nàng ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, thương tâm, rơi vào trong mắt tôi. Tôi nghĩ muốn tố cáo bọn chúng cũng trở nên tê liệt mất rồi, đã không còn cảm giác đau xót ra sao nữa.
“Không sao! Đừng lo lắng cho ta, các ngươi đi làm việc khác đi!” Tôi cười khổ bảo, sắc mặt trông cực kỳ khó coi. Tôi vừa nói xong thì đã nghe tiếng HÀ công công vang lên sắc bén ngoài cửa, “Thánh chỉ đến…”
Lòng tôi lập tức run rẩy hẳn lên, chạy nhanh tới trước giường quỳ xuống, Trong tay HÀ công công mở ra một quyển màu vàng, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Vũ phi bắt đầu từ hôm nay cấm được rời khỏi cung Phiêu Hoa, không được ai tới thăm, khâm thử!”
Trong lòng tôi giật mình, nội dung của đạo thánh chỉ này làm tôi kinh ngạc, nó không ghi nguyên nhân tôi bị cấm, có phải Long Kỳ cũng không tin lời Thái Hậu nói không? Cảm giác chết lặng của tôi bỗng có chút khổit phục, vui vẻ chút, vội chạy nhanh tới tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ, HÀ công công thở dài một hơi, “Vũ phi nương nương, thật sự là lão nô hại người rồi, nếu lúc trước không phải lão nô khuyên bảo nương nương,l thì nương nương vẫn được tự do, sẽ không bị ăn khổ như hôm nay!”
Tôi lắc lắc đầu, “Công công nói sai rồi, con đường này là chính ta tự chọn, đi tới tình trạng ngày hôm nay ta cũng không trách bất cứ ai, công công cũng đừng tự trách mình!” Tôi nghĩ ngợi hoir nhẹ nhàng, “Hoàng Thượng, chàng sao rồi?”
“Hoàng Thượng ư, tự nhốt mình trong thư phòng kia kìa, Aizz…Trong lòng ngài ấy cũng chịu không nổi như nương nương, việc hôm nay, Thái HẬu cũng làm quá mức rồi, hơn nữa lại còn làm rất rõ ràng nữa!”
Trong lòng tôi cả kinh, “Lời này nói là thế nào đây?”
Trong mắt HÀ công công hiện lên một tia sáng kỳ dị, “Nương nương còn không nghĩ ra sao? Một chiêu này của Thái Hậu thật cao tay quá!”
HÀ công công chậm rãi phân tích ra, tôi mới chợt bừng tỉnh hiểu, không ngờ bên trong tôi thế nhưng đã trở thành quân cờ trong tay bà ta, bà ta muốn lợi dụng tôi để gây bất hoà Hoàng Thượng với thân vương khác, nói đi nói lại thì cũng chính là vì lợi ích chính trị mà ra.
Nên biết rằng Hàm Vương gia hàng năm đều có một số lượng lớn tiền của có thể đầy quốc khố, nay không có gì lợi bằng ngoài quốc gia kiếm tiền như buôn bán, hầm mỏ, chính là ích lợi buôn bán. Mấy năm gần đây Hàm Vương gia làm ăn ngày càng lớn, hắn trên danh nghĩa quán rượu hầu như trải khắp đất nước, có thể thấy thế lực của hắn không thể xem thường được, một khi Long Kỳ và HÀm mặc phát sinh mâu thuẫn sẽ tạo ra sự bất đồng về mọi mặt. Hiện nay xung quanh có nhiều quốc gia gây chiến, quốc khố ngày một rỗng, quốc gia sẽ lâm vào tình trạng tê liệt cho tới tan vỡ. Thái Hậu cũng không biết là vô tình hay cố ý chọn cách gây loạn nội bộ, rốt cục bà ta còn muốn làm cái gì nữa đây?
Vẻ mặt Hà công công khổ sở, “Nương nương là người thông minh, cần phải vững vàng đó nha!”
Tôi đương nhiên biết ý HÀ công công là gì, nếu tôi bại trước trận chiến, thì đã đúng ý của Thái Hậu mất rồi, là quân cờ chân chính của bà ta, HÀ công công muốn bảo tôi phải duy trì sự bình tĩnh, yên lặng xem xét, vì vậy thánh chỉ của Hoàng thượng mới ngắn gọn thế, mà lại không nói rõ tội trạng gì của tôi cả, chỉ là bị cấm rất nhẹ. HÀ công công đoán cũng giống tôig, khả năng trong lòng Hoàng thượng cũng lo lắng như vậy cũng nên! Ở trên đại điện đã chứng minh rõ điều này rồi. Nếu Thái HẬu ở trên đại điện trước ặmt mọi người bức Hoàng thượng nói ra cách xử lý tôi, thì kết cục của tôi là cực kỳ thảm, nhưng Hoàng Thượng lại lấy khí thế ép người, nhằm ngăn đón bức tường thẳng, chính là không cho Thái Hậu có cơ hội phá một tầng giấy mỏng kia, chàng làm vậy rõ ràng là tạo cho tôi một lối thoát. Trong lòng tôi dần dần nghĩ thoáng hơn, hy vọng Long Kỳ cũng nghĩ giống y như tôi, khám phá ra mưu kế của Thái Hậu.
Bởi vì, tôi và Long Kỳ cách nhau một tầng lụa mỏng không nhìn thấy, lúc này nhất định chàng cũng không nhìn thấy tôi đi, hơn nữa, tôi sợ nói ra mưu kế của Thái Hậu, chàng trong lúc tức giận mất đi lý trí, nhưng vậy sẽ biến thành kết quả phản lại. HÀ công công cũng chỉ là một thái giám, không thể đắc tội Thái HẬu, mà càng không thể đắc tội Hoàng thượng được, cũng không thể tuỳ tiện nói ra chuyện này.
Tôi ntghĩ ngợi, trong đầu bỗng chốc toát ra một mưu kế, biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc, chuyện đã xảy ra rồi, không phải cứ khóc lóc thảm thiết thì có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa tôi cũng không muốn cho bọn chúng được lợi như vậy.
Cũng nên để cho bọn chúng được nhấm nháp nỗi thống khổ giống như tôi mới được, mới cam lòng. Long Kỳ cấm tôi, hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới thăm tôi, tương đương như giấu đi tin tức cho tôi, như vậy cũng là bố cục tốt nhất để tôi bày trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.