Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 5: Tiếng hát của con thiên nga

Nhân Văn

26/04/2014

Trên đời này có mấy việc mà người ta có thể dự đoán được đâu. Số mệnh có lẽ cũng chỉ trong chớp mắt. Cái gọi là kì tích sắp xuất hiện.

Thứ hai, là ngày hẹn gặp của Cảnh Thần cùng chủ nhiệm đội kịch nói.

Hạ Ân Từ bất kể vất vả, từ sớm đã chạy đến chỗ Tịnh Hiếu dò la tin tức về cuộc hẹn của hai đứa ở công viên.

Không phải là hẹn hò trai gái gì cả, đừng có ném cái vẻ mặt nghi ngờ mờ ám đó của chị vào em! Nó thật muốn hét to vào chị họ của mình như vậy.

"Được rồi! Chị nói đây, hai đứa cũng lợi hại lắm đấy! Lại còn có thoả thuận ngầm với nhau nữa. Cảnh Thần đã giải quyết được mọi vấn đề rắc rối chứ?" Ân Từ nở một nụ cười hiền lành và bíe hỉm như Đức mẹ Maria vậy.

"Chị thôi đoán già đoán non đi!" Tịnh Hiếu cảm thấy dường như Cảnh Thần đang bị cái gì đó bao trùm lấy thân thể của hắn ta.

"Lễ kỷ niệm thành lập trường cũng sắp đến rồi, đợi đến lúc đó xem tài năng của các em như thế nào." Ân Từ dịu dàng nhìn Tịnh Hiếu với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

"Tiểu Từ à, sao chị lại ở đây?" Cảnh Thần cùng Thất Quỳ bước vào lớp học.

"A, chị đến thông báo cho các em biết buổi diễn tập chiều nay, sẽ có thầy cô đến xem và đánh giá nữa đấy." Ân Từ nựng vào má Thất Quỳ, hỏi yêu con bé: "Cuối tuần vui vẻ chứ? Có chọc giận anh hai không đấy?"

"Không có, không có đâu." Thất Quỳ vội phủ nhận: "A, đúng rồi, hôm nào chị Tiểu Từ đến nhà em dùng cơm nhé!"

"Được thôi, khi nào rảnh nhất định chị sẽ đến." Tịnh Hiếu biết, Tiểu Từ đang rất cố gắng kìm nén cái cảm xúc vui sướng đang dâng trào trong lòng chị ấy. Quả không hổ thẹn với cái danh hiệu "hoàng hậu" mà chị ấy đạt được hồi năm ngoái.

"Ủa, vậy mà mình cứ tưởng sáng nào bồ cũng ngân nga cái điệp khúc: A...Ngủ thêm chút nữa...chứ! Vội gì mà dậy sớm? Hôm nay sao lại đến lớp sớm thế?"

Cảnh Thần trở nên hiểu nó như vậy từ lúc nào chứ? Đến cả cái ý nghĩ của nó vào mỗi buổi sáng mà hắn ta cũng biết?

"Vì từ sáng chị Tiểu Từ đã đến gọi tôi dậy rồi." Chứ không phải là vì cuộc hẹn của đội kịch vào ngày hôm nay sao? Vì nó mà báo hại Tịnh Hiếu mất ngủ.

"Vậy thì, thay mặt chủ nhiệm Hàn, chị cám ơn các em nhiều lắm. Hẹn gặp các em sau nhé!" Ân Từ biết rằng ĐẰng Ảnh chắc cũng đã đến, nên chị ấy hối hả chạy về lớp mình.

"Ái chà...Tai hại đây..." Tịnh Hiếu lẩm bẩm một mình gì đó.

"Chỉ là một vở kịch thôi mà, ngốc thật!" Cảnh Thần cũng lẩm bẩm nói với theo Ân Từ.

Tịnh Hiếu quan sát cái điệu bộ "nhiều chuyện" của Cảnh Thần và cái dáng vẻ im lặng của Thất Quỳ, thật là hết chỗ nói. Nó suy nghĩ, rốt cuộc là nó có vận may như thế nào mà lại có thể cùng làm bạn học với những người bạn như Thất Quỳ, như Cảnh Thần? Có lẽ, đây là năm học đáng nhơ nhất trong cuộc đời học sinh của nó.

Kết thúc tiết học thứ 2, Cảnh Thần vội xin phép cô giáo đi tập kịch. Thất Quỳ vì muốn được ở bên cạnh anh trai mình nên cũng lọt tọt xách ba lô chạy theo Cảnh Thần. Còn Tịnh Hiếu, vì là "diễn viên" lồng tiếng cho Cảnh Thần, nên đội kịch cũng không thể không có mặt nó.

Tịnh Hiếu ngoài cái thói quen lười biếng vốn có, còn có thói quen kỳ lạ khác. Đó là nó thích chọn đi những con đường hẹp và vắng vẻ hơn là chọn đi những con đường rộng rãi và sáng sủa, đông đúc. Cho nên, nó chọn lối đi hẹp ở hành lang phía bên phải dãy phòng học để đến hội trường tập kịch. Nhưng, dường như nó không hề biết, đây chính là địa điểm lý tưởng nhất trong trường mà bọn học sinh thường chọn để tâm sự, hay để thổ lộ.

Đến góc cầu thang lầu hai, nó bỗng nghe thấy giọng một nữ sinh đang bộc bạch: "Cảnh Thần à, bạn đồng ý làm bạn trai với mình chứ?"

"Xin lỗi, mình không nhận lời bạn được." Thật ra khi bị con bé này kéo từ trong giảng đường ra đây, Cảnh Thần đã hiểu nhỏ muốn nói gì. Với gương mặt điển trai và thu hút của mình, từ nhỏ đến giờ hắn cũng đã quen với việc được phái nữ ái mộ như thế này rồi.

Hình như là người đảm nhiệm vai nữ chính vở "Hồ Thiên nga" đây, nghe nói nhỏ là một trong hoa khôi của trường, và còn múa ba lê rất đẹp. Oa...Cảnh Thần cũng lợi hại thật.

Mặc dù biết bây giờ không phải lúc "xem kịch", nhưng làm sao đi khỏi đây? Và lại, nó cũng chẳng muốn phải vòng qua vòng lại đi đến hội trường.

"Tại sao chứ? Bạn không cảm thấy tụi mình được diễn chung như thế này là có duyên hay sao?" Với dáng vẻ và khí chất vương giả vốn có, trong bộ trang phục cổ của người phương Tây, trông Cảnh Thần thật tuấn tú và lịch lãm như các vị hoàng tử trong truyện cổ tích vậy. Cô gái nào có thể dễ dàng bỏ qua Cảnh Thần, quả thật là không biết nhìn.

"Nếu như nói duyên phận có thể khiến con người ta yêu nhau, thì cũng không phải là bạn." Lúc này, Cảnh Thần bỗng bật cười và nghĩ tới người có duyên với hắn nhất là Hạ Tịnh Hiếu.

Tên này...không phải là đang nói tới nó đó chứ? Trong đầu Tịnh Hiếu chợt nảy ra ý định như vậy.

"Là Hạ Tịnh Hiếu đúng không? Em họ của Hạ Ân Từ?" Hoá ra, nhỏ này cũng rất quan tâm tới vấn đề này, và cũng đã biết Hạ Tịnh Hiếu từ lâu rồi.

"Bạn cứ ở đây và tiếp tục đoán, tôi đi trước đây." Cảnh THần tỏ vẻ lịch sự cười chào tạm biệt và quay lưng bỏ đi.

"Cảnh Thần à, khoan đã!..." Cô gái gọi với theo, nhưng hắn ta vẫn không quay lại. Tịnh Hiếu nghĩ chắc cũng đã đến giờ điểm danh, nó giả vờ đi xuống cầu thang và hát vu vơ gì đó.

Ngang qua con bé, nó bị gọi giật lại. "Mày là Hạ Tịnh Hiếu phải không?"

"Ơ...à..."Nó qua loa

"Ai cho mày tham gia vở diễn? Tốt hơn hết mày nên giữ khoảng cách với Cảnh Thần!" Xem ra cô ta đang rất giận.

"Tôi không rõ bạn đang nói gì?" Tịnh Hiếu muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, "Nhưng mà, rất tiếc! Tôi không thể bỏ cuộc."

Đã đến lúc này rồi, nó không thể thờ ơ trước sự nỗ lực cố gắng bấy lâu nay của mọi người được. Niềm hy vọng của chủ nhiệm Hàn, của Cảnh Thần, sự động viên khích lệ của Ân Từ, cả công lao của hai anh em Thất Quỳ, và...còn sự kỳ vọng của rất nhiều người nữa. Nó không thể chĩ nghĩ đến bản thân mà kết thúc mọi thứ như vậy được.

Giọng điệu nghiêm khắc và cứng rắn của nó khiến cho nhỏ kia cũng không cách nào phải bác lại, chỉ còn biết buồn bã rồi tức giận mà khóc. Tịnh Hiếu không cần biết đó có phải là nguyên nhân khiến nhỏ khóc hay không, đi thẳng một mạch vào giảng đường mà không thèm ngoái lại.

"A, đến rồi à!" Cảnh Thần vẫn vui vẻ chào nó như mọi khi.

"Mệt chết đi được." Trông dáng vẻ nó cứ như là vừa chạy hết một quãng đường dài vậy.

"Bị ma đuổi hay sao vậy?" Tuy nói vậy nhưng Cảnh Thần cho rằng cho dù có ma thật thì nó cũng không đời nào lại phí sức để chạy.

"Đừng có nói những lời vô duyên như vậy." Tịnh Hiếu ngắt lời kẻ đáng ghét đang châm chọc nó: "Chúng ta cần làm gì cho vở diễn đây?"

"Bạn sẽ đứng phía sau tấm rèm này và hát thay mình." Cảnh Thần biết chắc rằng lúc đó sẽ rất căng thẳng, nên an ủi: "Bạn đừng lo, chỉ cần chúng ta cố gắng làm tốt, mình tin là sẽ thành công."

"Thật vậy chứ?" Còn biết làm gì hơn là tin vào lời hắn bây giờ?

"Cảnh Thần! Vào hậu đài chuẩn bị đi!" Giọng của các thành viên đội kịch vọng ra từ bên trong: "Vai nữ chính đâu rồi?"

"Mình đến ngay!" Cảnh Thần vừa đi vừa nói với theo: "Cố lên nhé, Tịnh Hiếu!"

Cố gì mà cố chứ? Đáng ghét thật. Nó hoàn toàn không biết được đâu.

Ngoài trạng thái tinh thần mất tập trung và không được ổn định của vai nữ chính, mọi thứ khác đều diễn ra suôn sẻ. Đặc biệt là giọng ca quyến rũ của Tịnh Hiếu, chẳng ai ngờ rằng Tịnh Hiếu lại có giọng hát tuyệt diệu như vậy. Đó chính là khả năng tiềm ẩn mà bây giờ mới được đánh thức và thể hiện, làm cho tâm hồn mọi người như bay bổng theo lời ca tiếng hát ngọt ngào đó. Sự kết hợp của Cảnh Thần và Tịnh Hiếu thật là tuyệt vời và ăn ý đến từng giai điệu, từng khúc nhạc.

"Đằng Ảnh quả là đưa ra ý kiến thật là hay!" Ân Từ đứng bên cạnh Đằng Ảnh và không ngớt lời khen anh ta.

"Cũng là nhờ vào sự cố gắng của Cảnh Thần đó chứ!" Đằng Ảnh không thèm bận tâm đây là công lao của ai.

"Tôi...thật xúc động quá!" Chủ nhiệm Hàn tay cầm gọng kính, tay lau nước mắt nước mũi đang đầm đìa trên mặt.

"Chủ nhiệm Hàn à, bây giờ chỉ còn chờ đến buổi công diễn nữa thôi. Chúng ta mai làm băng rôn cổ vũ đi nào!" Chị Ân Từ biết chắc mọi người sẽ hoàn thành được nguyện vọng chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn phấn khởi gật đầu tán thưởng, Thất Quỳ đứng bên cạnh cũng ra sức cổ vũ theo.

"Chiến thắng! Chiến thắng! Chúng ta cùng chiến thắng!"

***

Trường Trunh học phổ thông Thần Lạc toạ lạc tại vị trí trung tâm thành phố, cho nên khó tránh khỏi những lúc đông đúc người qua lại.



Hôm nay, tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, trên sân khấu đang là phần biểu diễn vở "Hồ Thiên nga."

Mọi người dưới khán đài liên tục tán thưởng bằng những tràng pháo tay hết sức nồng nhiệt. Bọn con gái đang ra sức la hét và bình luận, bọn họ chẳng thể ngờ rằng Cảnh Thần đáng yêu và điển trai của mọi ngày, hôm nay lại có thể vào vai chàng hoàng tử đa sầu đa cảm một cách lôi cuốn và quyến rũ như vậy.

Còn bài hát như làm sống lại câu chuyện tình lãng mạn của chàng hoàng tử dũng cảm và nàng công chúa thiên nga xinh đẹp bên hồ nước, một cách sống đồng và hiện thực. Lúc này, Tịnh Hiếu không chỉ đơn thuần là hát nữa, mà trong tiếng hát ấy, như đang chất chứa một thứ tình cảm sâu đậm nào đó.

Đến đoạn cuối của vở kịch, chàng hoàng tử do Cảnh Thần thủ vai sẽ là người hát khúc "Thiên nga" để kết thúc phần trình diễn này. Đây chính là khúc nhạc mà mọi người mong đợi nhất:

"Em là con thiên nga của anh, và anh là người hùng trong lòng em.

Anh là mặt hồ trong xanh phía dưới kia, đang chờ đợi em đáp xuống." Đến đây, vở kịch đã khép lại. Xem ra, nó rất được mọi người yêu thích và tán thưởng. Nhưng, hình như không có ai nhận ra cái vẻ thảng thốt của Cảnh Thần.

Trong hội trường lúc này, chỉ có hai người biết được một sự thật.

Đó là, một người không hát câu cuối cùng: Hạ Tịnh Hiếu, và người đã hát câu cuối cùng: Cảnh Thần.

Cảnh Thần nghe rất rõ âm thanh phát ra từ miệng mình, "Mình vừa làm gì thế này?"

Vở kịch vừa hạ màn, Cảnh Thần đã vội đi tìm Tịnh Hiếu và lôi nó đến một góc mà người ta để biển là "Cấm hút thuốc".

"Gì vậy?" Tịnh Hiếu thắc mắc.

"Tai sao mình lại hát được?" Tại sao cậu ta lại hát được câu hát cuối cùng đó chứ?

"Bạn nên tự hỏi mình ấy chứ!" Tịnh Hiếu hình như không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm về điều này: "Sao bỗng nhiên bọn mình lại phối hợp ăn ý với nhau vậy nhi?" Hai người bọn họ đâu có tập luyện trước với nhau, chẳng qua Tịnh Hiếu nghe loáng thoáng đâu đó tiếng hát của Cảnh Thần, và thế là...

Chẳng lẽ đây là sự đồng cảm về tư tưởng, tâm hồn và âm nhạc?

"Vậy...Mình hiểu rồi."Cảnh Thần nhếch miệng cười và búng tay một cái: "Sở dĩ chúng ta có thể phối hợp với nhau một cách ăn ý như vậy, là vì mình đã bắt chước làm theo bồ, mình đã tận dụng tất cả sức tưởng tượng của mình để cảm nhận...Nếu là Tịnh Hiếu, bạn ấy sẽ hát câu này như thế nào, và bạn ấy sẽ cảm nhận như thế nào về giai điệu của bài hát. Nhưng, điều làm mình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đó là lại có thể hát giống bồ đến như vậy."

Huống hồ, hai đứa có giọng nói giống nhau, đôi lúc cảm nhận cũng giống nhau, cho nên Cảnh Thần mới đặt bản thân mình vào Tịnh Hiếu, đến nỗi lại hoá thân thành Tịnh Hiếu lúc nào cũng không rõ, và cuối cùng cũng đã hát được.

"Thật là...không thể nào hiểu nổi." Tịnh Hiếu quả thật thật không dám suy nghĩ nhiều về vấn đề này thêm nữa.

"Cảm ơn cậu." Cảnh Thần vui vẻ nói: "Đây là công lao của cậu đấy. Lúc đầu mình nghĩ rằng chỉ cần bắt chước cảm nhận của cậu là được, nhưng thật không ngờ cậu đã giúp mình tìm lại được cảm nhận của chính bản thân mình. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Tịnh Hiếu!"

Thật ra, là vì hai đứa còn có khá nhiều điểm tương đồng với nhau.

"Nhưng...mình vẫn không hiểu lắm?..." Tịnh Hiếu ngây ngô hỏi lại Cảnh Thần.

"Thì ra các bạn ở đây à." Thất Quỳ từ đằng sau nhào tới ôm lấy Tịnh Hiếu: "Ôi...nặng quá!" Tịnh Hiếu quay lại nhìn cô bạn đáng yêu của nó.

"Vở kịch đã rất thành công đấy! Nhìn mọi người tán thưởng nhiệt tình như vậy thì biết!" Thất Quỳ vui đến nỗi cười ngoác cả miệng: "Vậy chúng ta quyết định cuối tuần này đi dạo một chuyến đi!"

Chuyện thành công này và chuyện đi dạo có liên quan gì với nhau đâu? Tịnh Hiếu thắc mắc

Cảnh Thần là bạn từ nhỏ của Thất Quỳ, đương nhiên hắn hiểu khá rõ về con bé, "Tất nhiên là được rồi, nhưng lần này bạn Thất Quỳ muốn mời ai đây?"

"Chị Tiểu Từ và anh mình bận đến câu lạc bộ Tin học có việc rồi, cho nên tất nhiên là ba đứa mình rồi."

"Được thôi!" Cảnh Thần vỗ Tịnh Hiếu: "Tịnh Hiếu à, bồ nói đi."

Dạo phố chính là điều hoàng toàn trái ngược với cái triết lý sống của no. Lại chỉ có 3 đứa với nhau, chẳng phải ngượng lắm sao?

"Ưm..." Lúc này, nó thật muốn nói: Mình không đi đâu, các bạn cứ đi đi.

"Tịnh Hiếu, bồ không đi à?" Thất Quỳ kéo vạt áo nó và hỏi như một đứa trẻ.

"À à...Có. Đi chứ..." Tịnh Hiếu đành chấp nhận.

"Hay quá! Lần đầu tiên đi chơi cùng Tịnh Hiếu." Thất Quỳ sung sướng nắm lấy tay Cảnh Thần, và quay vòng tròn như một đứa con nít. Tịnh Hiếu sờ trán lau mồ hôi, nó cảm thấy nó và Cảnh Thần như là anh với chị đang dắt em gái đi chơi vậy.

Anh chị?! Tịnh Hiếu ơi là Tịnh Hiếu! Mày có đang tỉnh táo không vậy?

"Tịnh Hiếu này!" Cảnh Thần đột nhiên tò mò nhỉn nó chăm chú, chắc là sắp có chuyện gì đây. "Những điều bồ nói với mình ở nhà bồ là thật chứ?"

"Ai lừa bạn làm gì?"

"Cảnh Thần à, hai người đã thân nhau đến mức này rồi sao?" Thất Quỳ chắc là xem phim tình cảm nhiều quá nên nhiễm mất rồi." Trời ơi! Đã thân đến như vậy rồi!"

"Thất Quỳ à...ai nói với bồ vậy chứ?" Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đều giả vờ.

"Không phải vậy sao?" Con bé ngây ngô hỏi lại: "Mấy bộ phim trên ti vi đều có kết cục vậy cả mà."

Ơ?...Quả là không sai? Truyền hình bây giờ quả đã ảnh hưởng không ít đến tư tưởng của nhiều người.

***

Cuộc sống thật đáng quý, và thời gian cũng vậy. Một đứa con gái như Tịnh Hiếu rất hiểu cái triết lý này. Tuy nhiên, hiểu là một chuyện, còn làm hay không lại là một vẫn đề.

"Khổ thật..." Nó chớp mắt mệt mỏi, toàn thân hiện rõ vẻ chán chường.

"Còn chưa tình ngủ sao? Cậu thật chẳng biết quý trọng thời gian gì cả." Cảnh Thần khều khều vào vai nó, đánh thức dậy.

"Qua đây làm gì chứ? Muốn rủ tôi cùng đến nhà Thất Quỳ à? Nhà cậu và nhà Thất Quỳ gần nhau vậy, lại phí công qua đây?"

"Bồ thử nghĩ xem, nếu bây giờ cả hai chúng ta cùng xuất hiện trước mặt Thất Quỳ, chắc nhỏ sẽ rất vui." Từ nhỏ, Cảnh Thần đã rất quý mến Thất Quỳ rồi. Thì ra là vậy, Tịnh Hiếu chỉ còn biết đồng ý theo lời Cảnh Thần thôi.

"Mình rất thương Thất Quỳ, cho nên mình nghĩ việc tạo cho bạn ấy một niềm hy vọng là vô cùng quan trọng. Dù rằng là nó sẽ giúp Thất Quỳ khỏi bệnh hay không, nhưng chúng ta nên làm gì đó giúp cho tình trạng của bạn ấy hiện nay được tốt hơn." Cảnh Thần đặt niềm tin vào Tịnh Hiếu.

"Nếu được vậy thì mình đã trở thành bác sĩ tâm lý từ lâu rồi." Tịnh Hiếu cũng có suy nghĩ của riêng nó: "Nếu chúng ta bắt đầu từ trong ký ức của bạn ấy, mình nghĩ có thể sẽ được."

"Không hiểu sao Thất Quỳ luôn bị ám ảnh bởi những hình ảnh u ám trong quá khứ ấy?" Xem ra Cảnh Thần cũng đồng ý với ý kiến của Tịnh Hiếu.

Có lẽ...vì nhỏ đơn độc, không ai có thể chia sẻ được với nhỏ những tâm tư thầm kín." Đứng ở góc độ là con gái, nó đưa ra suy nghĩ như vậy.

"Chính vì vậy mình mới nói, rằng Thất Quỳ cần có một người bạn gái cùng trang lứa." Đến cả Ân Từ cũng không phải là người thích hợp, dù chị ấy chỉ lớn hơn nó có 1 tuổi.

"Ưm...Mình thấy mọi người chiều chuộng bạn ấy như vậy, e rằng đây lại là một việc sai lầm đấy." Nghe giọng nó thì biết, chắc nó sẽ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi việc này đến cùng.

"Vì vậy mà cậu đối xử với cậu ấy cũng như với bao người khác?" Cảnh Thần cho rằng chỉ là do nó quá lười biếng, không thích phải thay đổi mình vì người khác.

"Không phải vậy đâu, nhưng những gì cậu nghĩ về mình trước đây cũng đúng đấy." Nhìn vào mắt Cảnh Thần, Tịnh Hiếu như thấy được suy nghĩ của hắn ta.

"Tịnh Hiếu à, làm người không nên quá ích kỉ như vậy." Cảnh Thần thừa nhận trước đây đã có thành kiến với một số thói quen của nó, nhưng giờ đây cách nhìn của cậu bạn này dần dần đang thay đổi.

"Tôi mà sống ích kỉ thì giờ này đâu có được thoải mái như vậy chứ?" Nói như vậy không có nghĩa là nó đang tự ca ngợi bản thân mình, "Tiếng đàn piano..." Loáng thoáng nó nghe đâu đó tiếng đàn piano vang lên từ căn nhà nào đó cách chỗ nó đang đứng không xa.



"Là Thất Quỳ đang đàn đó, bài hát này mình đã dạy cho bạn ấy, và cũng là bài duy nhất mà bạn ấy biết đàn." Nói rồi Cảnh Thần dừng lại trước một ngôi nhà, và bấm chuông cửa. Còn Tịnh Hiếu thì đang đứng lơ mơ suy nghĩ gì đó.

Một đứa con gái trắng trong như ngọc, lại có thể điệu lên khúc nhạc du dương em dịu như vậy, trên đời này liệu có ai có thể không ngây ngất vì một cô gái như vậy chứ? Nếu có cố gắng hết sức để giúp đỡ một cô gái đáng yêu và đáng thương như vậy, bản thân nó nguyện sẽ làm đến cùng. Nên làm điều gì đó cho Thất Quỳ chăng?

"Đến rồi à!" Tiếng đàn bên trong căn nhà dừng lại, âm thanh sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy từ cầu thang xuống, và tiếp theo đó là Đằng Ảnh mở cửa mời họ vào.

"Anh chưa lên trường à?" Cảnh Thần chào Đằng Ảnh bằng một câu hỏi xã giao.

"Dạ...Buổi sáng tốt lành!" Tịnh Hiếu đứng sau cũng gật đầu chào Đằng Ảnh.

Đằng Ảnh cười chào lại: "Vì anh không yên tâm để Thất Quỳ ở nhà một mình, nên đành đợi các em đến đón nó đi. Làm phiền các em một chuyến vậy."

Tịnh Hiếu ho lên vài tiếng, nó có cảm giác lời nói của Đằng Ảnh như đang nhắm vào nó.

"Tịnh Hiếu!" Thất Quỳ xúc động và vui sướng gọi tên nó: "Các bạn cùng đến à? Thật là hay quá!" Nhìn thấy Thất Quỳ có vẻ quý mến mình như vậy, tâm hồn Tịnh Hiếu như được gợi mở.

"Tụi mình đến đón bồ đây, chúng ta cùng đi ha!"

"Ừ!" Thất Quỳ lúc này trông xinh xắn và vui tươi như nữ thần mùa xuân vậy, "Anh hai, em đi chơi với các bạn nhé!"

"Ừ. Các em đi vui vẻ nhé!" Đằng Ảnh đưa mắt chào tàm biệt cô em gái iu quý của mình.

Thất Quỳ tay nắm Cảnh Thần, tay nắm Tịnh Hiếu, nhìn từ ngoài vào trông có vẻ buồn cười vậy, nhưng ba đứa nó đều đang tràn ngập niềm vui. Cả bọn đi xe buýt đến khu trung tâm thương mại của thành phố, sau đó đi dạo ở đó.

"Tịnh Hiếu này, bộ này đẹp đấy!" Thất Quỳ nhìn bộ váy màu hồng nhạt đang treo trong shop rồi quay sang nói với Tịnh Hiếu.

"Ưm...Nhưng trông nó cũng không hợp với lứa tuổi của mình." Vả lại nó cũng không thích lắm những bộ cánh điệu đà, thục nữ như vậy. Còn Cảnh Thần thì cứ đứng đấy mà tủm tỉm cười một mình.

"Cảnh Thần này, bồ mà mặc bộ này là đẹp trai lắm đấy!" Thất Quỳ lại kéo tay Cảnh Thần và nói.

"Tất nhiên rôi!" Nói cứ như là tất cả những bộ quần áo trên thế giới này đều hợp với hăn không bằng. Tịnh Hiếu nở một nụ cười chế giếu sự tự tin quá đáng của hắn.

"Không lo mà sửa soạn làm đẹp đi, coi chừn sau này ở giá đó!" Cảnh Thần làm ra bộ giáo huấn nó.

"Đại thúc à, bớt nhiều chuyện lại đi."

"Kem!" Thất Quỳ nói lớn: "Mình đi mua một lát, mình sẽ quay lại ngay."

Nhưng, một đứa đang mải ngắm nghía đến cái cửa hàng bán đồ lưu niệm phía trước, còn một đứa chăm chú quan sát xem bạn mình sao lại tập trung sức chú ý vào cái cửa hàng đó như vậy. Thế là, chẳng đứa nào chú ý tới Thất Quỳ.

Tịnh Hiếu dừng chân ngay trước cửa hàng bán đồ lưu niệm và các loại trang sức pha lê, nó chăm chú quan sát bên trong. Cảnh Thần cũng chăm chú nhìn theo nó.

Là một chiếc vòng thuỷ tinh hình cái lồng xoay rất đẹp, ở giữa chiếc vòng là khối cầu thuỷ tinh sáng trong, bao xung quanh nó là những sợi dây mỏng với đủ màu sắc khác nhau. Trông thật đẹp và đặc sắc.

"Không ngờ...cậu cũng thích mấy thứ này." Điều này quả thật làm Cảnh Thần thấy ngạc nhiên.

"Đâu có..." Nó đỏ mặt giả vờ bước vội đi.

"Nếu thích thì cứ mua đi." Cảnh Thần biết thật ra nhỏ rất thích nó.

"Mình cũng không thích lắm." Nó tỏ ra không cần thiết phải mua lắm.

"Đây có thể gọi là thích nhưng không nhất thiết phải sở hữu được nó." Cảnh Thần tới bên cạnh nó và nói.

"Không phải, ý mình là...Ơ, Thất Quỳ đâu?" Nó ngớ người ra hỏi. Cảnh Thần cũng hốt hoảng và dáo dác nhìn tứ phía.

"Không xong rồi! Chúng ta để lạc mất bạn ấy rồi!" Hai đứa cùng nói.

"Di động! Bạn ấy có di động không?" Tịnh Hiếu nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để có thể liên lạc với Thất Quỳ "Bình thường Đằng Ảnh không cho bạn ấy mang theo, vì tính hay quên của nhỏ...Nhưng mình cứ thử xem..." Cảnh Thần lập tức lấy ngay điện thoại ra và gọi. Trong lúc này, trên màn hình lớn cách chỗ bọn họ đang đứng khá xa đang phát ra một âm thanh thảm thiết. Tịnh Hiếu cảm thấy có gì đó bất ổn, nó liền nhìn lên màn hình.

Trời đât! Thông tin về một vụ tai nạn giao thông!...

"Thất Quỳ hẳn đã thấy được đoạn thông tin này rồi và có thể là đang phát bệnh, tìm bạn ấy nhanh lên!" Nói rồi Cảnh Thần nắm lấy tay nó và chạy len vào dòng người đông đúc trên phố. Bọn họ dừng lại phía trước màn hình lớn kia: Thì ra Thất Quỳ đang đứng ở phía giao lộ đằng kia, hai mắt con bé lơ mơ nhìn đòng xe qua lại trên đường.

"Thất Quỳ à, mau quay lại đi, ở đó nguy hiểm đấy!" Cảnh Thần lo lắng vội vàng đuổi theo.

"Đừng! Nhiều xe quá...Tôi không muốn...Họ đang đứng đằng kia. Tôi nhìn thấy ba mẹ rồi..." Trước mắt con bé giờ đây chỉ là những hình ảnh của quá khứ, và nó cứ tiến vè phía trước trong tâm trạng hỗn loạn như vậy.

Một chiếc xe tải chở hàng lớn đang lao về phía con bé với tốc độ cực nhanh. Cứ thế này thì chắc nó sẽ bị chiếc xe kia đâm vào mất. Cảnh Thần vừa đẩy dòng người phía trước vừa cố gắng chạy thật nhanh, Tịnh Hiếu tận dụng khoảng trống này chạy nhanh qua, nó len vào dòng xe cộ đang tấp nập qua lại trên đường.

"Hai bạn cẩn thận, xe đây! Mau quay lại đi!" Cảnh Thần lo lắng gọi lớn.

Lúc này, chỉ kịp nghe tiếng xe thắng gấp, Tịnh Hiếu ôm chặt lấy Thất Quỳ, ra sức kéo nó ra khỏi vòng xe nguy hiểm.

"Thất Quỳ...Không sao cả rồi, mọi chuyện đều đã qua." Tịnh Hiếu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang sợ sệt của Thất Quỳ, nở một nụ cười dịu dàng an ủi nhỏ.

"A...Tịnh Hiếu!" Giờ thì con bé đã nhận ra được người đang ở trước mặt mình.

"Ba, mẹ Quỳ...đang nhìn cậu đấy, họ nói rằng cậu cần phải mạnh mẽ lên mới được. Chúng ta cần phải nhìn về phía trước, không thể cứ sống mãi trong quá khứ được. Giờ đây Quỳ đã lớn rồi, những chuyện ngày xưa cũng đã qua, cậu còn có anh trai, có các bạn luôn bên cạnh mình. Tụi mình mong rằng cậu sẽ sống tốt, Quỳ ạ!"

Nói đến đây, Tịnh Hiếu bỗng thấy tay mình ran rát, hoá ra lúc ngã xuống đất nó bị xước một miếng da, vết thương tuy không nặng lắm nhưng làm nó khá đau, và còn có máu chảy ra nữa.

"Xin lỗi...Mình xin lỗi Tịnh Hiếu." Thất Quỳ cầm cánh tay của Tịnh Hiếu đặt lên ngực mình, và khóc sướt mướt: "Mình lại làm cậu bị thương nữa rồi!"

"Thất Quỳ à, chắc là Quỳ không muốn mình phải lo lắng cho cậu guống như ba mẹ cậu chứ?" Tịnh Hiếu cố gắng chịu đựng cơn đau và hỏi nó. Như chạm vào nỗi đau, Thất Quỳ khóc như trút nước.

"Chính vì vậy, chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, từ nay, bồ không được để tụi mình phải lo lắng như vậy nữa đâu đấy!" Tịnh Hiếu dùng cánh tay còn lại làm điểm tựa đứng lên.

"Tịnh Hiếu, Thất Quỳ! Không sao chứ?" Cảnh Thần quan sát kĩ từng đứa: "Thất Quỳ sao rồi? Trời đất, đừng khóc nữa! Mọi người đều bình yên là tốt rồi."

"Từ nay...Thất Quỳ sẽ không nghĩ đến quá khứ nữa, bạn ấy sẽ quên." Tịnh Hiếu chợt nhận ra, bất luận việc chữa triij của Thất Quỳ đã bao lâu rồi, nhưng xem ra cũng không bằng đợt "thử nghiệm thực tế" này.

Trong ký ức của Thất Quỳ giờ đây sẽ không chỉ là hình ảnh của năm xưa nữa, mà nó muốn hoà nhập với mọi người. Cuối cùng, nó cũng tìm ra được cái lý do khiến nó trở nên dũng cảm.

"Mình mến Quỳ lắm, cho nên, bạn phải cố gắng sống tốt vào đấy nhé!" Một lần nữa, Tịnh Hiếu lại phán một câu như thôi miên nó.

"Mình biết rồi..." Thất Quỳ lại thudt thít: "Mình sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ không nghĩ đến chuyện ngày xưa nữa. Cho nên, bạn đừng bỏ rơi mình nhé, Tịnh Hiếu!"

"Không đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà, là bạn rất tốt đấy!" Tịnh Hiếu nở một nụ cười thánh thiện, và hôn lên má Thất Quỳ một cái.

"Thật xin lỗi. Tịnh Hiếu à."

"Ưm...Thất Quỳ" Tịnh Hiếu xúc động ôm Thát Quỳ vào lòng, rồi cũng khóc thút thít.

CẢnh Thần đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy Tịnh Hiếu lúc này quả là một cô gái khéo léo, nhanh nhẹn, xinh đẹp, sâu sắc và còn cực kì tâm lý nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook