Chương 9: Chất Vấn
Mèo Đi Lạc
01/08/2024
Cái tốc độ bẻ lái này cũng quá nhanh, Khương Uyển Ngưng bất động một lúc mới hiểu chàng vừa nói gì –
Theo bản năng trả lời đúng sự thật.
“À có gì đâu, thiếp đã…” sống lại mà –
Khoan khoan, suýt thì trót dại đá vào lưới nhà rồi.
Khương Uyển Ngưng ngay lập tức chột dạ im miệng, tròn mắt quan sát Triệu Hoằng.
Nàng đã giấu kĩ như vậy mà sao chàng vẫn biết được chuyện này nhỉ??
Triệu Hoằng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giống như đã đoán được hết tất cả, làm nàng bất giác lạnh sống lưng.
Khương Uyển Ngưng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc để nghĩ ra lý do đáp lại, trái tim cũng bắt đầu gia tốc đập thình thịch.
Nhớ đến trước đây Lăng Chi đã từng hỏi câu tương tự, nàng bất giác thốt lên.
“Là thiếp, thiếp nằm mơ!”
Triệu Hoằng chau hàng mày đẹp, nghi hoặc: “Nằm mơ?”
Câu đầu tiên đã nói dối được thì những câu sau chắc chắn là nước chảy mây trôi.
“Thiếp đã vào An Hoa điện thắp hương trước khi hồi phủ.Đêm về thiếp mơ thấy Kim Châu có dịch lan tới quân ngũ làm chết rất nhiều người…Thiếp, thiếp sợ là thần phật nhắc nhở nên mới chuẩn bị trước một ít quân lương với thuốc thang thôi mà…”
Nhiệt độ quanh người Triệu Hoằng càng ngày càng thấp.
“Vậy sao không nói cho ta biết?”
Khương Uyển Ngưng cúi đầu thật sâu.
Nàng im lặng suy ngẫm 3 giây.
Ừ ha?
Lúc đó sao nàng không nói thẳng cho Triệu Hoằng nhỉ?
A đúng rồi, lúc đó bận nghĩ cách trốn tránh mưu kế của Khương Uyển Như mà quên mất rằng chuyện này có thể báo cho chàng biết!
Nếu có chàng biết trước thì không phải càng dễ phòng bị hơn sao, chính nàng cũng không cần lén lén lút lút lo liệu.
Bây giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn chết –
Khương Uyển Ngưng phát hiện bản thân mang tiếng là đã trọng sinh hai kiếp rồi mà vẫn quá đần, chỉ có thể tự hận đầu óc của chính mình rồi huhu nhận lỗi.
“Thiếp sai rồi phu quân…”
Nhưng chỉ khiến lửa giận trong ngực chàng mỗi lúc một lớn hơn.
“Là nàng quên nói hay nàng không muốn nói?”
Hả?
“Thiếp…”
Triệu Hoằng hạ mắt, chậm rãi rít qua từng kẽ răng.
“Cái trước là vì vô tâm với ta, cái sau là vì không tin tưởng ta.”
“A Ngưng là cái nào?”
Khương Uyển Ngưng luống cuống rồi –
Đại ca à, câu hỏi này có khác gì hỏi một con cá muốn bị chiên hay là bị hấp đâu, không phải cuối cùng đều ngỏm hết hả?
Nàng thật sự chỉ là cả giận mất khôn một lát mà thôi, ai ngờ có ngày bị thẩm phán Triệu đại gia ép cung thế này chứ.
Khương Uyển Ngưng mang theo khát vọng sống mà lắc lắc đầu kịch liệt.
“Không, không phải…”
Thấy chàng không hề phản ứng với câu trả lời của mình, Khương Uyển Ngưng càng hoảng hơn, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Thiếp chỉ là bị lo lắng quá nên không suy nghĩ tới, chàng đi Tây Lương đã vất vả lắm rồi thiếp không thể làm phiền nữa, thiếp thật sự chỉ là…”
Triệu Hoằng đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
“Là việc của nàng thì sẽ không phiền.”
“Thiếp…”
“Nàng là thê tử của Triệu Hoằng ta.”
Nàng đỏ mắt không nói lên lời.
Uất ức ghê.
Suy nghĩ của Khương Uyển Ngưng thật ra cũng có nguyên do.
Vì kiếp trước ngay cả đám tang của nàng mà chàng cũng không trở về được, trong lòng nàng lâu dần đã sinh ra cảm giác “không thể nương tựa” với Triệu Hoằng mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.
Trong vô thanh vô tức, nàng đã cho rằng dù có nói hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao thì cũng phải chống chọi hết tất cả một mình thôi, sẽ không có ai làm chỗ dựa cho nàng nữa.
Nhưng cái này sao có thể trách nàng được.Làm u linh đeo bám Triệu Hoằng ở kiếp trước hơn mười năm rồi mới trọng sinh, cảm xúc “bị bỏ rơi” đó là ký ức cuối cùng của nàng, qua càng lâu thì càng bị phóng đại, theo đó mà in dấu trong tâm thức càng rõ ràng hơn, khiến nàng bây giờ cũng theo thói quen mà cảm thấy bản thân sẽ luôn phải cô đơn tới chết như thế.
Tất cả những điều này Triệu Hoằng đều không biết.
Khương Uyển Ngưng có muốn oán cũng không biết phải oán thế nào.
Nàng rũ mắt, nhẹ giọng đáp lại.
“Thiếp sẽ không như vậy nữa.”
Triệu Hoằng không biết tại sao Khương Uyển Ngưng đã nói xin lỗi rồi mà chàng vẫn không thấy thoải mái như trước được.
Có lẽ là do chàng ích kỷ, muốn nàng phải hối hận hơn nữa, phải thấy chỉ có chàng mới là nơi an toàn nàng gửi gắm chứ không phải muốn nghe một câu hứa hẹn gió thoảng mây bây như thế.
Triệu Hoằng nhìn Khương Uyển Ngưng hồi lâu, cuối cùng mới nói.
“Nhớ là được.”
.
.
.
Cả ngày hôm đó không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.
Vẫn cùng ăn cùng uống, đi đâu cũng có nhau, nhưng đại khái vẫn là có gì đó nghẹn ở giữa.
Triệu Hoằng chính là loại trai thẳng vô cảm nhất trần đời, chàng chẳng thể hiểu nổi lý do tại sao Khương Uyển Ngưng trở nên như vậy.
Theo bản năng trả lời đúng sự thật.
“À có gì đâu, thiếp đã…” sống lại mà –
Khoan khoan, suýt thì trót dại đá vào lưới nhà rồi.
Khương Uyển Ngưng ngay lập tức chột dạ im miệng, tròn mắt quan sát Triệu Hoằng.
Nàng đã giấu kĩ như vậy mà sao chàng vẫn biết được chuyện này nhỉ??
Triệu Hoằng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giống như đã đoán được hết tất cả, làm nàng bất giác lạnh sống lưng.
Khương Uyển Ngưng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc để nghĩ ra lý do đáp lại, trái tim cũng bắt đầu gia tốc đập thình thịch.
Nhớ đến trước đây Lăng Chi đã từng hỏi câu tương tự, nàng bất giác thốt lên.
“Là thiếp, thiếp nằm mơ!”
Triệu Hoằng chau hàng mày đẹp, nghi hoặc: “Nằm mơ?”
Câu đầu tiên đã nói dối được thì những câu sau chắc chắn là nước chảy mây trôi.
“Thiếp đã vào An Hoa điện thắp hương trước khi hồi phủ.Đêm về thiếp mơ thấy Kim Châu có dịch lan tới quân ngũ làm chết rất nhiều người…Thiếp, thiếp sợ là thần phật nhắc nhở nên mới chuẩn bị trước một ít quân lương với thuốc thang thôi mà…”
Nhiệt độ quanh người Triệu Hoằng càng ngày càng thấp.
“Vậy sao không nói cho ta biết?”
Khương Uyển Ngưng cúi đầu thật sâu.
Nàng im lặng suy ngẫm 3 giây.
Ừ ha?
Lúc đó sao nàng không nói thẳng cho Triệu Hoằng nhỉ?
A đúng rồi, lúc đó bận nghĩ cách trốn tránh mưu kế của Khương Uyển Như mà quên mất rằng chuyện này có thể báo cho chàng biết!
Nếu có chàng biết trước thì không phải càng dễ phòng bị hơn sao, chính nàng cũng không cần lén lén lút lút lo liệu.
Bây giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn chết –
Khương Uyển Ngưng phát hiện bản thân mang tiếng là đã trọng sinh hai kiếp rồi mà vẫn quá đần, chỉ có thể tự hận đầu óc của chính mình rồi huhu nhận lỗi.
“Thiếp sai rồi phu quân…”
Nhưng chỉ khiến lửa giận trong ngực chàng mỗi lúc một lớn hơn.
“Là nàng quên nói hay nàng không muốn nói?”
Hả?
“Thiếp…”
Triệu Hoằng hạ mắt, chậm rãi rít qua từng kẽ răng.
“Cái trước là vì vô tâm với ta, cái sau là vì không tin tưởng ta.”
“A Ngưng là cái nào?”
Khương Uyển Ngưng luống cuống rồi –
Đại ca à, câu hỏi này có khác gì hỏi một con cá muốn bị chiên hay là bị hấp đâu, không phải cuối cùng đều ngỏm hết hả?
Nàng thật sự chỉ là cả giận mất khôn một lát mà thôi, ai ngờ có ngày bị thẩm phán Triệu đại gia ép cung thế này chứ.
Khương Uyển Ngưng mang theo khát vọng sống mà lắc lắc đầu kịch liệt.
“Không, không phải…”
Thấy chàng không hề phản ứng với câu trả lời của mình, Khương Uyển Ngưng càng hoảng hơn, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Thiếp chỉ là bị lo lắng quá nên không suy nghĩ tới, chàng đi Tây Lương đã vất vả lắm rồi thiếp không thể làm phiền nữa, thiếp thật sự chỉ là…”
Triệu Hoằng đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
“Là việc của nàng thì sẽ không phiền.”
“Thiếp…”
“Nàng là thê tử của Triệu Hoằng ta.”
Nàng đỏ mắt không nói lên lời.
Uất ức ghê.
Suy nghĩ của Khương Uyển Ngưng thật ra cũng có nguyên do.
Vì kiếp trước ngay cả đám tang của nàng mà chàng cũng không trở về được, trong lòng nàng lâu dần đã sinh ra cảm giác “không thể nương tựa” với Triệu Hoằng mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.
Trong vô thanh vô tức, nàng đã cho rằng dù có nói hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao thì cũng phải chống chọi hết tất cả một mình thôi, sẽ không có ai làm chỗ dựa cho nàng nữa.
Nhưng cái này sao có thể trách nàng được.Làm u linh đeo bám Triệu Hoằng ở kiếp trước hơn mười năm rồi mới trọng sinh, cảm xúc “bị bỏ rơi” đó là ký ức cuối cùng của nàng, qua càng lâu thì càng bị phóng đại, theo đó mà in dấu trong tâm thức càng rõ ràng hơn, khiến nàng bây giờ cũng theo thói quen mà cảm thấy bản thân sẽ luôn phải cô đơn tới chết như thế.
Tất cả những điều này Triệu Hoằng đều không biết.
Khương Uyển Ngưng có muốn oán cũng không biết phải oán thế nào.
Nàng rũ mắt, nhẹ giọng đáp lại.
“Thiếp sẽ không như vậy nữa.”
Triệu Hoằng không biết tại sao Khương Uyển Ngưng đã nói xin lỗi rồi mà chàng vẫn không thấy thoải mái như trước được.
Có lẽ là do chàng ích kỷ, muốn nàng phải hối hận hơn nữa, phải thấy chỉ có chàng mới là nơi an toàn nàng gửi gắm chứ không phải muốn nghe một câu hứa hẹn gió thoảng mây bây như thế.
Triệu Hoằng nhìn Khương Uyển Ngưng hồi lâu, cuối cùng mới nói.
“Nhớ là được.”
.
.
.
Cả ngày hôm đó không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.
Vẫn cùng ăn cùng uống, đi đâu cũng có nhau, nhưng đại khái vẫn là có gì đó nghẹn ở giữa.
Triệu Hoằng chính là loại trai thẳng vô cảm nhất trần đời, chàng chẳng thể hiểu nổi lý do tại sao Khương Uyển Ngưng trở nên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.