Chương 23: Chỗ Dựa
Mèo Đi Lạc
03/08/2024
Cái gọi là "mãi mãi trân trọng", so với "mãi mãi một lòng" còn sâu sắc hơn nhiều.
Là người đầu gối tay ấp với nhau bao lâu, Triệu Hoằng sớm đã biết rõ tình cảm của Khương Uyển Ngưng đối với chàng đã đến bậc nào, có lẽ vì tật xấu của nam nhân là có rồi thì sẽ coi là hiển nhiên, lời hứa "trân trọng" của chàng khi ấy bây giờ đã nhạt đi không ít, chàng chỉ biết mình có một thê tử phải yêu thương chiều chuộng, vậy mà vẫn có những lúc chàng nóng giận lạnh lùng với nàng, bây giờ còn khiến cho thê tử tức giận trong lòng nhưng lại tránh né không giải quyết, Triệu Hoằng bị Khương Uyển Ngưng lạnh nhạt làm cho hối hận, chỉ mong muốn bù đắp lại.
Dù sao chàng cũng không muốn đi ngủ mà không được ôm thê tử của mình.
Rốt cuộc chàng cũng không làm bộ nữa, ngồi bật dậy, cánh tay choàng ôm qua eo của Khương Uyển Ngưng, hất mắt ra hiệu với Lăng Chi.
Lăng Chi hiểu ý, lui ra ngoài không làm phiền hai người.
Khương Uyển Ngưng bị chàng ôm thì thoáng giật mình, nhưng trước khi bản thân theo thói quen nói "Chàng doạ đến thiếp rồi", nàng lại chuyển giọng, khéo léo tìm cách tránh ra.
"Phu quân dậy rồi sao?"
"Nàng muốn đi đâu?"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời ngậm miệng lại -
Khương Uyển Ngưng thấy chàng không nói tiếp, mới bảo chàng: "Phu quân nói trước đi, thiếp đang nghe đây."
Biểu hiện của nàng thực sự nghiêm cẩn lạnh lùng, giống như một thần tử đợi nghe lệnh để làm, Triệu Hoằng tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không biết diễn tả làm sao, chàng cũng không ngu, chàng biết tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho mình, càng nói thì đôi bên chỉ sợ càng có khúc mắc mà thôi.
Chàng đành dùng điệu bộ theo phép công mà xử sự.
"Nhạc mẫu hôm nay tới?"
"Da."
Triệu Hoằng đợi nàng nói tiếp.
Nhưng Khương Uyển Ngưng lại ngậm chặt miệng, không cạy nổi một chữ nào nữa.Nàng dùng hành động thể hiện rằng bản thân hoàn toàn không có ý định để chàng nhúng tay vào chuyện này.
Triệu Hoằng mặt mày phủ đầy sương giá, chàng không muốn Khương Uyển Ngưng cứ như vậy mà bỏ qua mình, lâu ngày sẽ thành thói quen, đến lúc Khương Uyển Ngưng đã cảm thấy không có chàng cũng chẳng sao, thực sự như lời nhạc mẫu dạy "chính mình tốt là được", vậy thì chàng còn làm được phu quân cho ai chứ.
"Ta đi đón người cùng nàng." Giọng điệu của chàng không cho phép từ chối.
Khương Uyển Ngưng cũng không phản bác gì, chỉ là hàng mày đẹp nhíu lại rất nhẹ, đáy mắt thoáng biểu lộ tâm tư của nàng nhưng Triệu Hoằng vờ như không thấy.
"Đi, đến tiền sảnh."
Tiền sảnh của Tĩnh vương phủ tuy bề thế nhưng lại kín đáo, Khương Uyển Ngưng không thích dáng vẻ khoe của kệch cỡm cho nên bày trí cũng không phô trương xa hoa như những phủ đệ khác.
Hầu phu nhân Châu thị đã đợi sẵn ở đây, thấy phu thê hai người Triệu Hoằng bước ra cùng lúc thì hơi ngỡ ngàng, không nghĩ tới nữ tế trăm công ngàn việc lại có lúc thư nhàn mà đón tiếp bà: "Bái kiến Tĩnh vương, Tĩnh Vương phi."
Triệu Hoằng liếc nhìn gương mặt có hơi nôn nóng cùng xúc động của thê tử, chàng hai bước gộp làm một, tiến tới đỡ Châu thị lên: "Đều là người một nhà, xin nhạc mẫu hãy tự nhiên."
Châu thị âm thầm hài lòng, lại nhìn đến sắc mặt của nữ nhi tươi tắn hồng hào, thân mình tuy vẫn hơi gầy yếu nhưng dáng vóc cũng tròn hơn xưa một ít, bà yên tâm mà thở phào: "Tĩnh Vương phi thời gian qua vẫn tốt chứ?"
Khương Uyển Ngưng đỡ lấy tay Châu thị, nàng không hề muốn bà biết mình và Triệu Hoằng xa cách, nhưng có lẽ do máu mủ tình thâm, đứng trước mặt nương nàng không sao giấu đi cảm giác tủi thân đang đề nén trong lòng, giống như tiểu nữ hài mà nắm lấy tay bà, thiếu điều muốn oa oa khóc để làm nũng: "Sao lâu như vậy nương mới tới thăm A Ngưng?"
Châu thị nhìn nữ nhi đỏ mắt thì thương xót không thôi, hất bàn tay của Triệu Hoằng ra, quay sang ôm lẩy Khương Uyển Ngưng: "Đều đã làm thê tử nhà người ta rồi, A Ngưng ngoan đừng khóc."
Triệu Hoằng bị nhạc mẫu bỏ quên ở một bên thì không nói gì, nhưng nhìn Khương Uyển Ngưng mông lưng rơi lệ thì nắm tay lại siết chặt.
Chàng nhìn hai mẹ con mừng mừng tủi tủi một hồi, đợi sau khi Châu thị và Khương Uyển Ngưng đều bình tĩnh trở lại mới cứng nhắc mở miệng: "Nhạc mẫu và thê tử hãy ngồi nói chuyện, hiền tế xin phép ra ngoài trước."
Châu thị tưởng Triêu Hoằng bận công sự, dù sao Vương gia đã chịu đón tiếp thì coi như cũng đã cho phủ Vĩnh An Hầu đủ thể diện, bà gật đầu nói: "Hiền tế đã có lòng đón tiếp là được rồi."
Là người đầu gối tay ấp với nhau bao lâu, Triệu Hoằng sớm đã biết rõ tình cảm của Khương Uyển Ngưng đối với chàng đã đến bậc nào, có lẽ vì tật xấu của nam nhân là có rồi thì sẽ coi là hiển nhiên, lời hứa "trân trọng" của chàng khi ấy bây giờ đã nhạt đi không ít, chàng chỉ biết mình có một thê tử phải yêu thương chiều chuộng, vậy mà vẫn có những lúc chàng nóng giận lạnh lùng với nàng, bây giờ còn khiến cho thê tử tức giận trong lòng nhưng lại tránh né không giải quyết, Triệu Hoằng bị Khương Uyển Ngưng lạnh nhạt làm cho hối hận, chỉ mong muốn bù đắp lại.
Dù sao chàng cũng không muốn đi ngủ mà không được ôm thê tử của mình.
Rốt cuộc chàng cũng không làm bộ nữa, ngồi bật dậy, cánh tay choàng ôm qua eo của Khương Uyển Ngưng, hất mắt ra hiệu với Lăng Chi.
Lăng Chi hiểu ý, lui ra ngoài không làm phiền hai người.
Khương Uyển Ngưng bị chàng ôm thì thoáng giật mình, nhưng trước khi bản thân theo thói quen nói "Chàng doạ đến thiếp rồi", nàng lại chuyển giọng, khéo léo tìm cách tránh ra.
"Phu quân dậy rồi sao?"
"Nàng muốn đi đâu?"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời ngậm miệng lại -
Khương Uyển Ngưng thấy chàng không nói tiếp, mới bảo chàng: "Phu quân nói trước đi, thiếp đang nghe đây."
Biểu hiện của nàng thực sự nghiêm cẩn lạnh lùng, giống như một thần tử đợi nghe lệnh để làm, Triệu Hoằng tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không biết diễn tả làm sao, chàng cũng không ngu, chàng biết tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho mình, càng nói thì đôi bên chỉ sợ càng có khúc mắc mà thôi.
Chàng đành dùng điệu bộ theo phép công mà xử sự.
"Nhạc mẫu hôm nay tới?"
"Da."
Triệu Hoằng đợi nàng nói tiếp.
Nhưng Khương Uyển Ngưng lại ngậm chặt miệng, không cạy nổi một chữ nào nữa.Nàng dùng hành động thể hiện rằng bản thân hoàn toàn không có ý định để chàng nhúng tay vào chuyện này.
Triệu Hoằng mặt mày phủ đầy sương giá, chàng không muốn Khương Uyển Ngưng cứ như vậy mà bỏ qua mình, lâu ngày sẽ thành thói quen, đến lúc Khương Uyển Ngưng đã cảm thấy không có chàng cũng chẳng sao, thực sự như lời nhạc mẫu dạy "chính mình tốt là được", vậy thì chàng còn làm được phu quân cho ai chứ.
"Ta đi đón người cùng nàng." Giọng điệu của chàng không cho phép từ chối.
Khương Uyển Ngưng cũng không phản bác gì, chỉ là hàng mày đẹp nhíu lại rất nhẹ, đáy mắt thoáng biểu lộ tâm tư của nàng nhưng Triệu Hoằng vờ như không thấy.
"Đi, đến tiền sảnh."
Tiền sảnh của Tĩnh vương phủ tuy bề thế nhưng lại kín đáo, Khương Uyển Ngưng không thích dáng vẻ khoe của kệch cỡm cho nên bày trí cũng không phô trương xa hoa như những phủ đệ khác.
Hầu phu nhân Châu thị đã đợi sẵn ở đây, thấy phu thê hai người Triệu Hoằng bước ra cùng lúc thì hơi ngỡ ngàng, không nghĩ tới nữ tế trăm công ngàn việc lại có lúc thư nhàn mà đón tiếp bà: "Bái kiến Tĩnh vương, Tĩnh Vương phi."
Triệu Hoằng liếc nhìn gương mặt có hơi nôn nóng cùng xúc động của thê tử, chàng hai bước gộp làm một, tiến tới đỡ Châu thị lên: "Đều là người một nhà, xin nhạc mẫu hãy tự nhiên."
Châu thị âm thầm hài lòng, lại nhìn đến sắc mặt của nữ nhi tươi tắn hồng hào, thân mình tuy vẫn hơi gầy yếu nhưng dáng vóc cũng tròn hơn xưa một ít, bà yên tâm mà thở phào: "Tĩnh Vương phi thời gian qua vẫn tốt chứ?"
Khương Uyển Ngưng đỡ lấy tay Châu thị, nàng không hề muốn bà biết mình và Triệu Hoằng xa cách, nhưng có lẽ do máu mủ tình thâm, đứng trước mặt nương nàng không sao giấu đi cảm giác tủi thân đang đề nén trong lòng, giống như tiểu nữ hài mà nắm lấy tay bà, thiếu điều muốn oa oa khóc để làm nũng: "Sao lâu như vậy nương mới tới thăm A Ngưng?"
Châu thị nhìn nữ nhi đỏ mắt thì thương xót không thôi, hất bàn tay của Triệu Hoằng ra, quay sang ôm lẩy Khương Uyển Ngưng: "Đều đã làm thê tử nhà người ta rồi, A Ngưng ngoan đừng khóc."
Triệu Hoằng bị nhạc mẫu bỏ quên ở một bên thì không nói gì, nhưng nhìn Khương Uyển Ngưng mông lưng rơi lệ thì nắm tay lại siết chặt.
Chàng nhìn hai mẹ con mừng mừng tủi tủi một hồi, đợi sau khi Châu thị và Khương Uyển Ngưng đều bình tĩnh trở lại mới cứng nhắc mở miệng: "Nhạc mẫu và thê tử hãy ngồi nói chuyện, hiền tế xin phép ra ngoài trước."
Châu thị tưởng Triêu Hoằng bận công sự, dù sao Vương gia đã chịu đón tiếp thì coi như cũng đã cho phủ Vĩnh An Hầu đủ thể diện, bà gật đầu nói: "Hiền tế đã có lòng đón tiếp là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.