Chương 34: Không Buồn
Mèo Đi Lạc
03/08/2024
Nhưng Nguyên đán cũng không vì mấy chuyện lục đục này mà mất vui.
Cơ bản là tại Khương Uyển Ngưng cũng không để ý lắm.
Với nàng, dù cơ thể không bị trúng độc xạ hương thì chuyện sinh nở chắc cũng không dễ dàng gì, nàng chưa từng hi vọng cho nên cũng không sợ thất vọng, nhưng nhớ đến sự giận dữ của Triệu Hoằng khi biết tin, nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được sự không vui của chàng không chỉ đến từ việc nàng bị thứ muội hãm hại.
Ban đêm, khi rèm châu buông xuống, nàng rúc trong lồng ngực ấm nóng như lò sưởi của người kia, thủ thỉ hỏi dò.
"Hoằng lang, ta không dễ mang thai... chàng có buồn không?"
Nàng nghe tiếng Triệu Hoằng nhẹ thở ra, chàng ôm lấy vòng eo của nàng, khẽ siết chặt: "A Ngưng, có lẽ ta sẽ thường xuyên phải ra ngoài chiến đấu, vậy nàng có buồn ta không?"
Khương Uyển Ngưng thấy hai chuyện chẳng liên quan, nhưng nghe phu quân hỏi thì cũng nghiêm túc nghĩ ngợi một trận.
Bản tính mình nhạy cảm nhõng nhẽo, đại khái sẽ trộm giận dỗi một chút, nhưng chung quy có lẽ sẽ không buồn tủi nhiều đâu...
Dù sao thì nàng cũng đã sống qua hai đời, nàng biết mỗi một tướng sĩ phải ra trận, ngoài sự kỳ vọng của tổ quốc, còn là mong nhớ của phụ mẫu thê nhi ở nhà, so với bất cứ ai, bọn họ càng phải nếm trải nhiều hơn những gì một phụ nhân như nàng biết.
Vậy nên Khương Uyển Ngưng vô thức đáp lại: "Thiếp sẽ không."
Triệu Hoăng khẽ cười.
"Sẽ không ghét bỏ ta chứ?"
"Không đâu ạ, chuyện bất khả kháng mà."
Triệu Hoằng theo trí nhớ tìm đến đôi môi của nàng, in một nụ hôn lên.
"Vậy sao ta có thể ghét A Ngưng được cơ chứ?"
Khương Uyển Ngưng thấy lồng ngực bồi hồi, Triệu Hoằng lúc thì cứ như một cục đá thành thực không hiểu phong tình, lúc lại ngọt miệng tri kỷ không thua gì những tay chơi già đời, thật khiến người ta không đường nào mà lần.
"Chàng nói thật?" Nàng không yên tâm đành hỏi lại.
Cũng không biết tại sao, nếu Triệu Hoằng mà thừa nhận chàng không vui vì nàng không sinh được thì chắc chắn nàng sẽ rất thất vọng, có khi còn nối gót Châu thị, xa mặt cách lòng với phu quân của mình. Còn nếu Triệu Hoằng vẫn đối xử tốt với nàng, nàng lại có nối lo chàng sẽ đi vào con đường của phụ thân Khương Chính trước kia, lén lút khiến nữ nhân khác mang thai rồi lôi về phủ, đến lúc đó Khương Uyển Ngưng sẽ không tày nào chịu nổi.
Có ai dám nói chắc Triệu Hoằng sẽ mãi mãi chung tình với nàng, sẽ không bước vào con đường mà nam nhân khác đi chứ? Châu thị cùng phu quân cãi nhau một trận lớn rồi chia phòng, nhưng đó là vì nhà mẹ đẻ của bà là phủ Tuế Hòa Quận chúa đang được thánh ân, một hầu phủ đang lao dốc thì lấy gì mà so được?
Còn Khương Uyển Ngưng nàng, gả cho ai không gả, lại đi gả cho hoàng thất, một kết cục đã định sẵn là muôn đời nàng sẽ ở dưới, so với chàng thì chỉ là một nô tài thần tử, lúc được sủng thì quang minh sáng lạn hơn người, lúc thất sủng thì cũng ảm đạm cô tịch hơn bất cứ ai.
Triệu Hoằng sau này nếu kế thừa để vị, việc con nối dòng sẽ càng là chuyện cấp thiết hơn nữa.
Kiếp trước, cho đến lúc chết chàng vẫn thủ thân như ngọc, hậu cung ba nghìn trong tưởng tượng thực tế chỉ là cái am ni cô, các thần tử lên tiếng nhiều lần, nhưng Triệu Hoằng hết lấy lý do nhớ mong tiên hậu đến chuyện triều chính để tránh né, cuối cùng thì mọi người đều biết con cái là cái vảy ngược của chàng, bọn họ cũng đành thôi, chuyển sang tiến cử con trai Túc Vương làm dưỡng tử cho chàng, lần này thì chàng đã đồng ý.
Nhưng kiếp này nàng không chết, thế nhưng cư nhiên lại khó mang thai, chẳng lẽ Triệu Hoằng phải giống như kiếp trước, chịu cảnh không con không cái hay sao?
Mới nghĩ đến đây, Khương Uyển Ngưng đã đau lòng không chịu nổi, vậy thì nàng trọng sinh còn có ý nghĩa gì chứ?
"Phu quân..." Nàng gấp gọi gọi, "Nhưng chàng có thể sẽ không có.." hài tử đó?
Tất nhiền, trừ khi chàng làm cho nữ nhần khác to bụng như cha ta.
Triệu Hoằng nhìn nàng vội vàng mà phì cười.
"Vậy có gì không tốt?"
Khương Uyển Ngưng nhíu mày, cái gì cũng không tốt hết.
Triệu Hoằng bất ngờ cúi đầu, chóc một cái hôn lên khỏa mềm mại trước ngực nàng.Khương Uyển Ngưng đỏ mặt, cả người nóng rần, thầm mắng chàng thói lưu manh không bỏ.
"Chàng làm gì thế?"
Triệu Hoằng nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà lộ ra ánh mắt trêu đùa: "Có một đứa nhóc ở bên cạnh, nàng còn cho ta tuỳ tiện thế này, muốn hôn ở đâu thì hôn sao?"
Khương Uyển Ngưng ấp úng phản biện: "Chuyện này... đâu phải chuyện cần bàn chứ ?"
Triệu Hoằng nhanh như cắt lật người, đè nàng dưới thân, dùng miệng chặn lời nàng định nói lại.
Nói thật nhiều, may mà còn chưa có con, nếu không thì chàng muốn đòi hỏi cái gì không chừng cũng phải chia cho nó một nửa mất.
Cơ bản là tại Khương Uyển Ngưng cũng không để ý lắm.
Với nàng, dù cơ thể không bị trúng độc xạ hương thì chuyện sinh nở chắc cũng không dễ dàng gì, nàng chưa từng hi vọng cho nên cũng không sợ thất vọng, nhưng nhớ đến sự giận dữ của Triệu Hoằng khi biết tin, nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được sự không vui của chàng không chỉ đến từ việc nàng bị thứ muội hãm hại.
Ban đêm, khi rèm châu buông xuống, nàng rúc trong lồng ngực ấm nóng như lò sưởi của người kia, thủ thỉ hỏi dò.
"Hoằng lang, ta không dễ mang thai... chàng có buồn không?"
Nàng nghe tiếng Triệu Hoằng nhẹ thở ra, chàng ôm lấy vòng eo của nàng, khẽ siết chặt: "A Ngưng, có lẽ ta sẽ thường xuyên phải ra ngoài chiến đấu, vậy nàng có buồn ta không?"
Khương Uyển Ngưng thấy hai chuyện chẳng liên quan, nhưng nghe phu quân hỏi thì cũng nghiêm túc nghĩ ngợi một trận.
Bản tính mình nhạy cảm nhõng nhẽo, đại khái sẽ trộm giận dỗi một chút, nhưng chung quy có lẽ sẽ không buồn tủi nhiều đâu...
Dù sao thì nàng cũng đã sống qua hai đời, nàng biết mỗi một tướng sĩ phải ra trận, ngoài sự kỳ vọng của tổ quốc, còn là mong nhớ của phụ mẫu thê nhi ở nhà, so với bất cứ ai, bọn họ càng phải nếm trải nhiều hơn những gì một phụ nhân như nàng biết.
Vậy nên Khương Uyển Ngưng vô thức đáp lại: "Thiếp sẽ không."
Triệu Hoăng khẽ cười.
"Sẽ không ghét bỏ ta chứ?"
"Không đâu ạ, chuyện bất khả kháng mà."
Triệu Hoằng theo trí nhớ tìm đến đôi môi của nàng, in một nụ hôn lên.
"Vậy sao ta có thể ghét A Ngưng được cơ chứ?"
Khương Uyển Ngưng thấy lồng ngực bồi hồi, Triệu Hoằng lúc thì cứ như một cục đá thành thực không hiểu phong tình, lúc lại ngọt miệng tri kỷ không thua gì những tay chơi già đời, thật khiến người ta không đường nào mà lần.
"Chàng nói thật?" Nàng không yên tâm đành hỏi lại.
Cũng không biết tại sao, nếu Triệu Hoằng mà thừa nhận chàng không vui vì nàng không sinh được thì chắc chắn nàng sẽ rất thất vọng, có khi còn nối gót Châu thị, xa mặt cách lòng với phu quân của mình. Còn nếu Triệu Hoằng vẫn đối xử tốt với nàng, nàng lại có nối lo chàng sẽ đi vào con đường của phụ thân Khương Chính trước kia, lén lút khiến nữ nhân khác mang thai rồi lôi về phủ, đến lúc đó Khương Uyển Ngưng sẽ không tày nào chịu nổi.
Có ai dám nói chắc Triệu Hoằng sẽ mãi mãi chung tình với nàng, sẽ không bước vào con đường mà nam nhân khác đi chứ? Châu thị cùng phu quân cãi nhau một trận lớn rồi chia phòng, nhưng đó là vì nhà mẹ đẻ của bà là phủ Tuế Hòa Quận chúa đang được thánh ân, một hầu phủ đang lao dốc thì lấy gì mà so được?
Còn Khương Uyển Ngưng nàng, gả cho ai không gả, lại đi gả cho hoàng thất, một kết cục đã định sẵn là muôn đời nàng sẽ ở dưới, so với chàng thì chỉ là một nô tài thần tử, lúc được sủng thì quang minh sáng lạn hơn người, lúc thất sủng thì cũng ảm đạm cô tịch hơn bất cứ ai.
Triệu Hoằng sau này nếu kế thừa để vị, việc con nối dòng sẽ càng là chuyện cấp thiết hơn nữa.
Kiếp trước, cho đến lúc chết chàng vẫn thủ thân như ngọc, hậu cung ba nghìn trong tưởng tượng thực tế chỉ là cái am ni cô, các thần tử lên tiếng nhiều lần, nhưng Triệu Hoằng hết lấy lý do nhớ mong tiên hậu đến chuyện triều chính để tránh né, cuối cùng thì mọi người đều biết con cái là cái vảy ngược của chàng, bọn họ cũng đành thôi, chuyển sang tiến cử con trai Túc Vương làm dưỡng tử cho chàng, lần này thì chàng đã đồng ý.
Nhưng kiếp này nàng không chết, thế nhưng cư nhiên lại khó mang thai, chẳng lẽ Triệu Hoằng phải giống như kiếp trước, chịu cảnh không con không cái hay sao?
Mới nghĩ đến đây, Khương Uyển Ngưng đã đau lòng không chịu nổi, vậy thì nàng trọng sinh còn có ý nghĩa gì chứ?
"Phu quân..." Nàng gấp gọi gọi, "Nhưng chàng có thể sẽ không có.." hài tử đó?
Tất nhiền, trừ khi chàng làm cho nữ nhần khác to bụng như cha ta.
Triệu Hoằng nhìn nàng vội vàng mà phì cười.
"Vậy có gì không tốt?"
Khương Uyển Ngưng nhíu mày, cái gì cũng không tốt hết.
Triệu Hoằng bất ngờ cúi đầu, chóc một cái hôn lên khỏa mềm mại trước ngực nàng.Khương Uyển Ngưng đỏ mặt, cả người nóng rần, thầm mắng chàng thói lưu manh không bỏ.
"Chàng làm gì thế?"
Triệu Hoằng nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà lộ ra ánh mắt trêu đùa: "Có một đứa nhóc ở bên cạnh, nàng còn cho ta tuỳ tiện thế này, muốn hôn ở đâu thì hôn sao?"
Khương Uyển Ngưng ấp úng phản biện: "Chuyện này... đâu phải chuyện cần bàn chứ ?"
Triệu Hoằng nhanh như cắt lật người, đè nàng dưới thân, dùng miệng chặn lời nàng định nói lại.
Nói thật nhiều, may mà còn chưa có con, nếu không thì chàng muốn đòi hỏi cái gì không chừng cũng phải chia cho nó một nửa mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.