Chương 7: Manh Động
Mèo Đi Lạc
01/08/2024
Khương Uyển Ngưng bây giờ cực kì
muốn làm tổ trong lòng chàng mãi không chui ra, có điều Triệu Hoằng vẫn
đang mang giáp sát, nàng nhìn thấy liền biết chàng đêm qua nhất định là
ngựa không ngừng vó mà trở về.
Đáy mắt tiểu cô nương thoắt cái liền mềm mại.
“Chàng, chàng còn chưa thay giáp nữa.”
Triệu Hoằng chợt nhớ tới thê tử nũng nịu luôn thích sạch sẽ, mà bản thân ra sa trường thì có khi nửa tháng cũng không tắm gội đàng hoàng, nhất thời cảm thấy bản thân đã nhiễm bẩn nàng.
“Xin lỗi.” Dứt lời bèn cấp tốc đứng dậy.
Triệu Hoằng căn bản không để ý tới Khương Uyển Ngưng phản ứng ra sao, mà kể cả nàng có thấy việc ở bẩn cũng không thành vấn đề đi chăng nữa thì chính chàng vẫn tự ghét bỏ bản thân mình thôi.
Gương mặt chàng xám lại, không nói hai lời mà tông cửa rời đi.
Đợi Khương Uyển Ngưng ngẩn người thêm một lát thì đã không thấy bóng dáng chàng đâu nữa.
“… Ừm?”
.
Khương Uyển Ngưng ngốc một lúc lâu trên giường cũng không thấy Triệu Hoằng quay lại.
Khóc xong một trận, cảm giác cơ thể cũng không tệ như vừa nãy nữa, hay bị bệnh là do nghẹn quá lâu nhỉ?
Chính nàng tự chọc mình cười.
Lăng Chi vén rèm bước vào, tiến đến đỡ lấy Khương Uyển Ngưng đang tủm tỉm.
“Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Đang phấn khởi mà nhìn chén thuốc đắng ngắt trong tay Lăng Chi, nàng vẫn sinh ra sự tránh né từ trong bản năng.
“Không cần, ta khoẻ rồi…” Triệu Hoằng ôm một cái là hết bệnh, vậy còn ép nàng uống mấy thứ thuốc này làm gì?
Đêm qua Lăng Chi bị Triệu Hoằng đuổi ra ngoài cùng với Triệu Thiết Chu, vừa nãy thấy Vương gia xụ mặt rời đi mới dám bưng thuốc vào, hoàn toàn không biết sau khi “ân ái” cùng ai đó thì thuốc của Thái y viện trong mắt Khương Uyển Ngưng đã không còn phân lượng gì nữa ----
Lăng Chi vẫn tận tuỵ khuyên nhủ.
“Chủ tử, nô tì đã chuẩn bị sẵn một ít mơ chua ngọt rồi, chủ tử cứ yên tâm uống đi.”
“Thuốc này sắc rất phí công, phải hầm vài canh giờ rồi đó.”
“Càng để lâu dược hiệu sẽ càng giảm, chi bằng chủ tử dùng luôn đi.”
Khương Uyển Ngưng: “…” Khổ không thể tả.
Thật sự muốn nàng phải nói thật là “Để Triệu Hoằng ôm ta còn dễ khỏi hơn” với nha đầu này hả? Vương phi cũng cần thể diện đấy nhé.
Nàng cố gắng đánh lạc hướng Lăng Chi.
“À, mơ chua, ừ nhỉ, vậy Vương gia đâu?”
Đến lượt Lăng Chi: “…” Hai cái này thì liên quan gì?
Có lẽ là vẻ mặt Lăng Chi quá chán đời, Khương – đang trộm làm bé hư – Uyển Ngưng chột dạ.
“Ta, ta chỉ -- ”
Một giọng nói nam tính trầm thấp cắt ngang lời biện hộ của nàng.
“Lại nghịch ngợm?”
Thấy Triệu Hoằng xuất hiện, Khương Uyển Ngưng như nhìn thấy cứu tinh, vội mềm giọng làm nũng với chàng.
“Thiếp hết bệnh rồi mà…”
Hai bàn tay nhỏ bé còn như phụ hoạ cho sự ấm ức kia, vò vò chăn gấm đang đắp trên người.
Triệu Hoằng không hề bị mỹ sắc làm dao động, thần sắc thanh lãnh như ngọc lạnh, khí thế áp đảo không cho phép ai từ chối.
“Nghe lời.”
Dáng vẻ này của chàng thực sự quá doạ trẻ nhỏ, Khương Uyển Ngưng đã sống hai kiếp rồi mà vẫn không nhịn được run lên.
Nàng thức thời khuất phục, đón lấy chén thuốc trong tay Lăng Chi, nhắm mắt nhắm mũi cố uống hết.
Một chén thuốc thì có gì ghê gớm, dù gì cũng đã ---
“Ách”
Anh anh anh, quá đắng quá đắng, sao uống bao nhiêu cũng không quen nổi thế!
Vị đắng lan toả nơi đầu lưỡi làm nàng tê dại, tất cả các giác quan đều muốn quay mòng mòng.
Triệu Hoằng nhìn đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp chậm rãi ửng đỏ như con thỏ, tưởng chừng một giây sau sẽ rơi ra một giọt nước.
Yếu đuối ghê.
Nhưng ai đó vẫn tiến đến xoa đầu nàng dỗ dành.
“Ngoan quá.”
Giờ thì chàng đã quen với việc thỏ con nhà mình là một bảo bối non nớt kiều quý, nhạy cảm dễ khóc hơn cả mấy đứa chắt trong nhà rồi.
Dù sao thì làm gì có tiện nội nhà nào nghe tin phu quân phải đi đánh trận mà lại quay ra giận dỗi vì tối không có ai ôm ngủ chứ.
Triệu Hoằng tìm cách đánh lạc hướng nàng.
“… Đói bụng chưa?”
Một câu nói đã đánh thức thành công cái bụng rỗng của Khương Uyển Ngưng.
Nàng thật thà gật gật đầu.
“Dạ, phu quân chưa dùng bữa sáng ạ?”
Triệu Hoằng mắt cũng không chớp, hai cánh tay hữu lực bỗng nhấc bổng nàng lên.
“A” Quá, quá cao --
Khương Uyển Ngưng hoảng loạn bám lấy cổ chàng, chu môi uỷ khuất.
“Sao phu quân không nói một tiếng đã bế thiếp như thế?”
Triệu Hoằng vai rộng chân dài, sau khi từ tiền tuyến trở về thì có đen đi một chút, nhưng ngược lại còn có khí khái oai hùng hơn xưa.
Chàng thản nhiên.
“Hỏi nàng nàng sẽ đỏ mặt.”
Độ manh động cũng tốt hơn không ít nhỉ?
Trông Khương Uyển Ngưng vẫn rất điềm tĩnh nếu như không bị nhiệt độ nóng bỏng trên má bán đứng.
“À…”
Đáy mắt tiểu cô nương thoắt cái liền mềm mại.
“Chàng, chàng còn chưa thay giáp nữa.”
Triệu Hoằng chợt nhớ tới thê tử nũng nịu luôn thích sạch sẽ, mà bản thân ra sa trường thì có khi nửa tháng cũng không tắm gội đàng hoàng, nhất thời cảm thấy bản thân đã nhiễm bẩn nàng.
“Xin lỗi.” Dứt lời bèn cấp tốc đứng dậy.
Triệu Hoằng căn bản không để ý tới Khương Uyển Ngưng phản ứng ra sao, mà kể cả nàng có thấy việc ở bẩn cũng không thành vấn đề đi chăng nữa thì chính chàng vẫn tự ghét bỏ bản thân mình thôi.
Gương mặt chàng xám lại, không nói hai lời mà tông cửa rời đi.
Đợi Khương Uyển Ngưng ngẩn người thêm một lát thì đã không thấy bóng dáng chàng đâu nữa.
“… Ừm?”
.
Khương Uyển Ngưng ngốc một lúc lâu trên giường cũng không thấy Triệu Hoằng quay lại.
Khóc xong một trận, cảm giác cơ thể cũng không tệ như vừa nãy nữa, hay bị bệnh là do nghẹn quá lâu nhỉ?
Chính nàng tự chọc mình cười.
Lăng Chi vén rèm bước vào, tiến đến đỡ lấy Khương Uyển Ngưng đang tủm tỉm.
“Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Đang phấn khởi mà nhìn chén thuốc đắng ngắt trong tay Lăng Chi, nàng vẫn sinh ra sự tránh né từ trong bản năng.
“Không cần, ta khoẻ rồi…” Triệu Hoằng ôm một cái là hết bệnh, vậy còn ép nàng uống mấy thứ thuốc này làm gì?
Đêm qua Lăng Chi bị Triệu Hoằng đuổi ra ngoài cùng với Triệu Thiết Chu, vừa nãy thấy Vương gia xụ mặt rời đi mới dám bưng thuốc vào, hoàn toàn không biết sau khi “ân ái” cùng ai đó thì thuốc của Thái y viện trong mắt Khương Uyển Ngưng đã không còn phân lượng gì nữa ----
Lăng Chi vẫn tận tuỵ khuyên nhủ.
“Chủ tử, nô tì đã chuẩn bị sẵn một ít mơ chua ngọt rồi, chủ tử cứ yên tâm uống đi.”
“Thuốc này sắc rất phí công, phải hầm vài canh giờ rồi đó.”
“Càng để lâu dược hiệu sẽ càng giảm, chi bằng chủ tử dùng luôn đi.”
Khương Uyển Ngưng: “…” Khổ không thể tả.
Thật sự muốn nàng phải nói thật là “Để Triệu Hoằng ôm ta còn dễ khỏi hơn” với nha đầu này hả? Vương phi cũng cần thể diện đấy nhé.
Nàng cố gắng đánh lạc hướng Lăng Chi.
“À, mơ chua, ừ nhỉ, vậy Vương gia đâu?”
Đến lượt Lăng Chi: “…” Hai cái này thì liên quan gì?
Có lẽ là vẻ mặt Lăng Chi quá chán đời, Khương – đang trộm làm bé hư – Uyển Ngưng chột dạ.
“Ta, ta chỉ -- ”
Một giọng nói nam tính trầm thấp cắt ngang lời biện hộ của nàng.
“Lại nghịch ngợm?”
Thấy Triệu Hoằng xuất hiện, Khương Uyển Ngưng như nhìn thấy cứu tinh, vội mềm giọng làm nũng với chàng.
“Thiếp hết bệnh rồi mà…”
Hai bàn tay nhỏ bé còn như phụ hoạ cho sự ấm ức kia, vò vò chăn gấm đang đắp trên người.
Triệu Hoằng không hề bị mỹ sắc làm dao động, thần sắc thanh lãnh như ngọc lạnh, khí thế áp đảo không cho phép ai từ chối.
“Nghe lời.”
Dáng vẻ này của chàng thực sự quá doạ trẻ nhỏ, Khương Uyển Ngưng đã sống hai kiếp rồi mà vẫn không nhịn được run lên.
Nàng thức thời khuất phục, đón lấy chén thuốc trong tay Lăng Chi, nhắm mắt nhắm mũi cố uống hết.
Một chén thuốc thì có gì ghê gớm, dù gì cũng đã ---
“Ách”
Anh anh anh, quá đắng quá đắng, sao uống bao nhiêu cũng không quen nổi thế!
Vị đắng lan toả nơi đầu lưỡi làm nàng tê dại, tất cả các giác quan đều muốn quay mòng mòng.
Triệu Hoằng nhìn đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp chậm rãi ửng đỏ như con thỏ, tưởng chừng một giây sau sẽ rơi ra một giọt nước.
Yếu đuối ghê.
Nhưng ai đó vẫn tiến đến xoa đầu nàng dỗ dành.
“Ngoan quá.”
Giờ thì chàng đã quen với việc thỏ con nhà mình là một bảo bối non nớt kiều quý, nhạy cảm dễ khóc hơn cả mấy đứa chắt trong nhà rồi.
Dù sao thì làm gì có tiện nội nhà nào nghe tin phu quân phải đi đánh trận mà lại quay ra giận dỗi vì tối không có ai ôm ngủ chứ.
Triệu Hoằng tìm cách đánh lạc hướng nàng.
“… Đói bụng chưa?”
Một câu nói đã đánh thức thành công cái bụng rỗng của Khương Uyển Ngưng.
Nàng thật thà gật gật đầu.
“Dạ, phu quân chưa dùng bữa sáng ạ?”
Triệu Hoằng mắt cũng không chớp, hai cánh tay hữu lực bỗng nhấc bổng nàng lên.
“A” Quá, quá cao --
Khương Uyển Ngưng hoảng loạn bám lấy cổ chàng, chu môi uỷ khuất.
“Sao phu quân không nói một tiếng đã bế thiếp như thế?”
Triệu Hoằng vai rộng chân dài, sau khi từ tiền tuyến trở về thì có đen đi một chút, nhưng ngược lại còn có khí khái oai hùng hơn xưa.
Chàng thản nhiên.
“Hỏi nàng nàng sẽ đỏ mặt.”
Độ manh động cũng tốt hơn không ít nhỉ?
Trông Khương Uyển Ngưng vẫn rất điềm tĩnh nếu như không bị nhiệt độ nóng bỏng trên má bán đứng.
“À…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.