Chương 14: Ngọc Sơn Đường
Mèo Đi Lạc
01/08/2024
Mấy ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà đã đến Nguyên đán.
Khương Uyển Ngưng bị bó tay bó chân hơn một tháng, tuy biết là vì dưỡng bệnh, nhưng thực sự nàng sắp chán chết rồi.
Nhìn nam nhân của mình hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó để chăm lo việc triều chính, Khương Uyển Ngưng không có tiền đồ mà lăn lộn trên giường, bức xúc dẩu môi.
“Chàng lại lên triều rồi, còn ép thiếp ở nhà làm sâu gạo làm gì nữa chứ.”
Triệu Hoằng không buồn nhúc nhích, ánh mắt sâu kín liếc về phía bắp đùi trắng nõn vừa mới lộ ra của Khương Uyển Ngưng không rời, lời nói ra khỏi miệng vẫn là chính nhân quân tử.
“Phu quân không đi lấy gì nuôi con sâu gạo ở nhà đây.”
Khương Uyển Ngưng chu miệng, hai bàn tay chọt chọt vào phần bụng mềm mại sau lớp váy, “Làm sâu gạo nhàm chán lắm, thiếp có thịt ở bụng rồi đây nè.”
Triệu Hoằng cười hừ, theo thói quen thơm lên mái tóc nàng một cái, ừm hửm không tiếp lời, lấy tư thế chuẩn bị rời khỏi phòng chính.Con sâu gạo Khương Uyển Ngưng vội vàng bật dậy, cả người không biết xấu hổ mà giang tay đu lên vai, giữ chàng lại, “Phu quân ~ ”
Hôm nay thê tử bám người khác thường, Triệu Hoằng trong lòng thoả mãn như có trăm đoá hoa nở, khoé môi lại lạnh nhạt cố giữ độ cong không rõ ràng.
“Ừm?”
Khương Uyển Ngưng nũng nịu thương lượng.
“Cho thiếp đi ra ngoài xem ba cửa tiệm kia nha." Chính là ba cửa hàng hồi môn ở thành Đông của nàng.
Triệu Hoằng thong thả không vội đáp, chờ Khương Uyển Ngưng nóng lòng sốt ruột, hai cánh môi đỏ hồng sắp cắn vào nhau, chàng mới lên tiếng.
“Không phải quản sự ba cửa tiệm vẫn đến báo cáo hàng tháng sao?”
Khương Uyển Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, cái chính là viện cớ để được ra ngoài, chứ việc cửa hàng đã có người của Triệu Thiết Chu lo, nàng căn bản chưa từng bận tâm nhiều đến.
“Thiếp không yên tâm, cuối năm rồi phải để ý hơn một chút mới được.” Hợp lý quá rồi còn gì, chàng mau đồng ý đi!
Triệu Hoằng sao có thể không hiểu tính toán nhỏ của nàng được, có điều tiểu sâu gạo gần đây đúng là bị kìm chân quá lâu rồi, chàng cũng không ngại thỉnh thoảng chiều chuộng vô lý một lần.Dù sao thì ám vệ chàng cắt cử đi theo Khương Uyển Ngưng luôn có số lượng lớn nhất.
Nhưng trước hết thì phải đòi một chút quyền lợi mới được.
Triệu Hoằng híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên, quyến rũ như một con cáo thành tinh.
“Tối nay A Ngưng không được nói ngừng.”
Khương Uyển Ngưng đỏ bừng mặt, vừa tức vừa xấu hổ, cái tên không biết nặng nhẹ này thật là...
Vốn từ sau khi từ chiến trường trở về thì Triệu Hoằng có vẻ càng mạnh mẽ hơn trước, nàng chỉ nghĩ là do nhịn quá lâu mà thôi.Nhưng gần đây chàng hình như còn có chút ám ảnh kì lạ với chuyện đó nữa, Khương Uyển Ngưng thấy mình cũng sắp ăn không tiêu rồi.
Nếu không phải nàng luôn ấm ức kêu đau kêu mệt muốn dừng lại thì đại khái có đến sáng cũng không được ngủ tí nào đi…
Chỉ nghĩ tới việc phải im lặng hùa theo Triệu Hoằng túng dục quá độ đã khiến hai bắp chân nàng run rẩy, rõ ràng trước đây nhìn có vẻ là một công tử ngọc thụ lâm phong, sao đi đánh trận một hồi đã biến thành một tên đại ma vương thế này, chẳng lẽ bị mấy tên trong quân ngũ dạy hư?
Khương Uyển Ngưng cúi đầu làm đà điểu, nhỏ giọng lí nha lí nhí.
“Chàng lưu manh.”
Triệu Hoằng xấu xa nâng mặt nàng lên, lông mi tiểu cô nương tinh mịn như tơ, vừa đen vừa dài, phủ lên đôi mắt hạnh long lanh một cái bóng xinh xắn, làm chàng không nhịn được mà hôn lên gò má ửng hồng của nàng, hoàn toàn không để ý tới bản thân vừa bị mắng cái gì.
“Ừm, chữa không khỏi.”
Khương Uyển Ngưng: “…”
Còn tự biết?
Đến khi Lăng Chi đưa Khương Uyển Ngưng ngồi yên vị trên xe ngựa, nàng mới phát hiện người Khương Uyển Ngưng đã mềm nhũn, hai má có hai vệt hồng khả nghi như vừa vận động mạnh một trận.
Lăng Chi mờ mịt không rõ: “… chủ tử?”
Khương Uyển Ngưng nhìn vẻ mặt của ngây ngô của nha đầu này thì thở dài, ngươi vĩnh viễn không biết được chủ tử ngươi đã hy sinh quên mình, “lấy sắc hầu người” vất vả ra sao để có được cơ hội đi chơi hiếm hoi như này đâu.
Lăng Chi vô duyên vô cớ bị chủ tử nhìn với ánh mắt tiếc hận như thể nhìn một kẻ chưa từng trải: “…?”
Cho nên là bị sao nha?
.
Xe ngựa lộc cộc dừng lại trước Ngọc Sơn Đường, cũng chính là cửa tiệm phấn son dưới danh nghĩa của Khương Uyển Ngưng sau khi xuất giá.
Khương Uyển Ngưng háo hức lén quan sát xung quanh, bước chân xuống xe nhanh hơn bình thường đã cho thấy tâm trạng phấn khích của nàng.
Lăng Chi đè tay nàng thầm nhắc nhở, Khương Uyển Ngưng mới cố dằn lòng lại, tỏ ra bình thản nói với Triệu Thiết Chu.
“Triệu quản gia, vào đây trước đi.”
Triệu Thiết Chu khi ra ngoài làm việc thì mặt mày toàn là sương giá, so với Triệu Hoằng thì đúng là chủ nào tớ nấy, hắn cúi người cung kính.
“Mời Vương phi vào trướ --”
Một âm thanh bén nhọn bất thình lình đánh tan vẻ bình yên của buổi sớm ở thành Đông, cắt ngang câu nói của Triệu Thiết Chu làm hắn nhíu mày.
“Ả lẳng lơ này, đừng tưởng nói mấy câu bâng quơ mà ta không biết người có ý gì, tốt nhất hãy tránh xa Lý đại nhân ra!”
Khương Uyển Ngưng bị bó tay bó chân hơn một tháng, tuy biết là vì dưỡng bệnh, nhưng thực sự nàng sắp chán chết rồi.
Nhìn nam nhân của mình hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó để chăm lo việc triều chính, Khương Uyển Ngưng không có tiền đồ mà lăn lộn trên giường, bức xúc dẩu môi.
“Chàng lại lên triều rồi, còn ép thiếp ở nhà làm sâu gạo làm gì nữa chứ.”
Triệu Hoằng không buồn nhúc nhích, ánh mắt sâu kín liếc về phía bắp đùi trắng nõn vừa mới lộ ra của Khương Uyển Ngưng không rời, lời nói ra khỏi miệng vẫn là chính nhân quân tử.
“Phu quân không đi lấy gì nuôi con sâu gạo ở nhà đây.”
Khương Uyển Ngưng chu miệng, hai bàn tay chọt chọt vào phần bụng mềm mại sau lớp váy, “Làm sâu gạo nhàm chán lắm, thiếp có thịt ở bụng rồi đây nè.”
Triệu Hoằng cười hừ, theo thói quen thơm lên mái tóc nàng một cái, ừm hửm không tiếp lời, lấy tư thế chuẩn bị rời khỏi phòng chính.Con sâu gạo Khương Uyển Ngưng vội vàng bật dậy, cả người không biết xấu hổ mà giang tay đu lên vai, giữ chàng lại, “Phu quân ~ ”
Hôm nay thê tử bám người khác thường, Triệu Hoằng trong lòng thoả mãn như có trăm đoá hoa nở, khoé môi lại lạnh nhạt cố giữ độ cong không rõ ràng.
“Ừm?”
Khương Uyển Ngưng nũng nịu thương lượng.
“Cho thiếp đi ra ngoài xem ba cửa tiệm kia nha." Chính là ba cửa hàng hồi môn ở thành Đông của nàng.
Triệu Hoằng thong thả không vội đáp, chờ Khương Uyển Ngưng nóng lòng sốt ruột, hai cánh môi đỏ hồng sắp cắn vào nhau, chàng mới lên tiếng.
“Không phải quản sự ba cửa tiệm vẫn đến báo cáo hàng tháng sao?”
Khương Uyển Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, cái chính là viện cớ để được ra ngoài, chứ việc cửa hàng đã có người của Triệu Thiết Chu lo, nàng căn bản chưa từng bận tâm nhiều đến.
“Thiếp không yên tâm, cuối năm rồi phải để ý hơn một chút mới được.” Hợp lý quá rồi còn gì, chàng mau đồng ý đi!
Triệu Hoằng sao có thể không hiểu tính toán nhỏ của nàng được, có điều tiểu sâu gạo gần đây đúng là bị kìm chân quá lâu rồi, chàng cũng không ngại thỉnh thoảng chiều chuộng vô lý một lần.Dù sao thì ám vệ chàng cắt cử đi theo Khương Uyển Ngưng luôn có số lượng lớn nhất.
Nhưng trước hết thì phải đòi một chút quyền lợi mới được.
Triệu Hoằng híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên, quyến rũ như một con cáo thành tinh.
“Tối nay A Ngưng không được nói ngừng.”
Khương Uyển Ngưng đỏ bừng mặt, vừa tức vừa xấu hổ, cái tên không biết nặng nhẹ này thật là...
Vốn từ sau khi từ chiến trường trở về thì Triệu Hoằng có vẻ càng mạnh mẽ hơn trước, nàng chỉ nghĩ là do nhịn quá lâu mà thôi.Nhưng gần đây chàng hình như còn có chút ám ảnh kì lạ với chuyện đó nữa, Khương Uyển Ngưng thấy mình cũng sắp ăn không tiêu rồi.
Nếu không phải nàng luôn ấm ức kêu đau kêu mệt muốn dừng lại thì đại khái có đến sáng cũng không được ngủ tí nào đi…
Chỉ nghĩ tới việc phải im lặng hùa theo Triệu Hoằng túng dục quá độ đã khiến hai bắp chân nàng run rẩy, rõ ràng trước đây nhìn có vẻ là một công tử ngọc thụ lâm phong, sao đi đánh trận một hồi đã biến thành một tên đại ma vương thế này, chẳng lẽ bị mấy tên trong quân ngũ dạy hư?
Khương Uyển Ngưng cúi đầu làm đà điểu, nhỏ giọng lí nha lí nhí.
“Chàng lưu manh.”
Triệu Hoằng xấu xa nâng mặt nàng lên, lông mi tiểu cô nương tinh mịn như tơ, vừa đen vừa dài, phủ lên đôi mắt hạnh long lanh một cái bóng xinh xắn, làm chàng không nhịn được mà hôn lên gò má ửng hồng của nàng, hoàn toàn không để ý tới bản thân vừa bị mắng cái gì.
“Ừm, chữa không khỏi.”
Khương Uyển Ngưng: “…”
Còn tự biết?
Đến khi Lăng Chi đưa Khương Uyển Ngưng ngồi yên vị trên xe ngựa, nàng mới phát hiện người Khương Uyển Ngưng đã mềm nhũn, hai má có hai vệt hồng khả nghi như vừa vận động mạnh một trận.
Lăng Chi mờ mịt không rõ: “… chủ tử?”
Khương Uyển Ngưng nhìn vẻ mặt của ngây ngô của nha đầu này thì thở dài, ngươi vĩnh viễn không biết được chủ tử ngươi đã hy sinh quên mình, “lấy sắc hầu người” vất vả ra sao để có được cơ hội đi chơi hiếm hoi như này đâu.
Lăng Chi vô duyên vô cớ bị chủ tử nhìn với ánh mắt tiếc hận như thể nhìn một kẻ chưa từng trải: “…?”
Cho nên là bị sao nha?
.
Xe ngựa lộc cộc dừng lại trước Ngọc Sơn Đường, cũng chính là cửa tiệm phấn son dưới danh nghĩa của Khương Uyển Ngưng sau khi xuất giá.
Khương Uyển Ngưng háo hức lén quan sát xung quanh, bước chân xuống xe nhanh hơn bình thường đã cho thấy tâm trạng phấn khích của nàng.
Lăng Chi đè tay nàng thầm nhắc nhở, Khương Uyển Ngưng mới cố dằn lòng lại, tỏ ra bình thản nói với Triệu Thiết Chu.
“Triệu quản gia, vào đây trước đi.”
Triệu Thiết Chu khi ra ngoài làm việc thì mặt mày toàn là sương giá, so với Triệu Hoằng thì đúng là chủ nào tớ nấy, hắn cúi người cung kính.
“Mời Vương phi vào trướ --”
Một âm thanh bén nhọn bất thình lình đánh tan vẻ bình yên của buổi sớm ở thành Đông, cắt ngang câu nói của Triệu Thiết Chu làm hắn nhíu mày.
“Ả lẳng lơ này, đừng tưởng nói mấy câu bâng quơ mà ta không biết người có ý gì, tốt nhất hãy tránh xa Lý đại nhân ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.