Chương 28: Nói Ra
Mèo Đi Lạc
03/08/2024
Tuy Khương Uyển Ngưng cố tình nói câu kia vì nàng ghét bỏ Trương Thanh Lan, muốn rời đi sớm một chút nhưng quả thật cũng là vì Trương Quý phi đã nhắc tới Triệu Hoằng vài câu.
Đã thế, đây còn là chuyện liên quan đến cái bụng của nàng nữa.
Khương Uyển Ngưng đứng trước Trương Thanh Lan dè bỉu thì không chút nao núng, nhưng đi cạnh nàng lúc này lại là phu quân mình, thừa nhận bản thân không dễ có con khiến trái tim Khương Uyển Ngưng không tránh khỏi nảy lên bình bịch.
"Quý phi nương nương... lát nữa sẽ nói với chàng... tm thì..."
Triệu Hoằng đã quen với việc thê tử mồm mép tép nhảy, nói năng vội vàng loạn xị không chút phép tắc rồi, hiếm có khi thấy được lúc nàng bối rồi ngập ngừng.
Chàng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.
"Nói ta nghe thử?"
Khương Uyển Ngưng ngập ngừng, tuy nàng mạnh miệng nhưng cũng không phải hoàn toàn tự tin.
Việc khó có con là tội rất rất rất to, Triệu Hoằng còn có thân phận Tĩnh vương, tuy ngày thường chàng cũng thực sự chiều chuộng mình, nhưng đụng đến việc khai chi tán diệp là đụng đến giới hạn của hoàng thất, Triệu Hoằng có thích nàng hơn nữa thì sau khi biết chuyện, liệu chàng có chấp nhận được không?
Bỗng Khương Uyển Ngưng cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để nói ra sự thật nữa.
Nàng chỉ sợ câu trả lời mình nhận được sẽ không phải thứ mà mình muốn.
Vậy nên nàng trốn tránh quay đầu khỏi tầm mắt Triệu Hoằng.
"Thật ra thiếp cũng không rõ ạ."
"Vậy sao?"
"D... Dạ."
Triệu Hoằng tinh ý phát giác Khương Uyển Ngưng như có điều muốn giấu giếm, có điều nhìn điệu bộ của nàng thì chàng cũng không tiện tra xét thêm gì nữa.
"Vậy để ta hỏi nương."
Trương Quý phi vẫn đang sầu não, kể cả Triệu Hoằng cùng Khương Uyển Ngưng cùng bước vào điện, bà cũng không nhận ra.
Mama cận thân lay lay bà, Trương Quý phi giật mình, nhìn thấy phu thê dưỡng tử hành lễ với mình, bà mới giấu đi tiếng thở dài dưới đáy lòng, treo lên nụ cười trò chuyện như thường.
"Đến rồi sao? Hai đứa mau ngồi đi."
Triệu Hoằng giỏi nhất là quan sát người, chàng hơi cảm giác được điều bất thường.
Dường như dưỡng mẫu và thê tử đều che giấu chàng một bí mật gì đó.
Chàng trầm ngâm nhìn sắc mặt Quý phi.
"Nương gần đây vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt. Gần đây A Ngưng vẫn hay gửi tặng đồ cho ta, ta ăn uống cũng khá hơn nhiều."
"Được, vậy thì nhi tử yên tầm hơn rồi."
"Hoằng nhi, con cũng phải chú ý sức khỏẻ đó."
Dù không phải con ruột, nhưng đã nuôi bên cạnh từ nhỏ, tình cảm cũng đâu thể ít được.
Triệu Hoằng cũng thật tâm cảm tạ.
"Nương đã phải lo lắng cho con nhiều rồi."
Rốt cuộc, Trương Quý phi cũng không nhịn được mà nói.
"Nương già rồi, cũng chỉ mong con cái được mạnh khoẻ, những điều khác nương không bận tâm, các con cũng đừng quá áp lực..."
Khi biết tin mình khó có mang, sắc mặt Khương Uyển Ngưng chỉ bình tĩnh thản nhiên, Trương Quý phi cho rằng con dâu đã sớm biết từ trước, hiểu lầm phu thê hai người giấu bà là vì sợ bị bà đặt áp lúc có con sớm.
Trương Quý phi cả đời này cũng không có được một đứa con của riêng mình, bên cạnh cũng chỉ có dưỡng tử Triệu Hoằng, so với bất cứ ai, một nữ nhân chốn thâm cung như bà càng hiểu được cảm giác oán hận và bất lực đến tận cùng khi đến một đứa bé cũng không sinh được.
Vì vậy khác với những bà bà khác, bà càng thương xót cho con dâu hơn, ý định muốn nạp thêm cho nhi tử một vài người thiếp cũng càng mong manh.
Bà đã nhìn nữ nhân trong cung tranh giành đàn ông cả đời, nếu Khương Uyển Ngưng có con có địa vị thì Hoằng nhi có thêm vài thứ tử làm trợ lực cũng tốt, nhưng nếu Khương Uyển Ngưng đã định là khó có con, vậy bà phải tận lực đề nó ngồi chắc vị trí Vương phi này.
Không vì ai khác, đơn giản là vì một Vương phi không con còn không có địa vị, thiếp thất vào phủ đại khái sẽ náo loạn, gia nhân thì thượng đội hạ đạp, cả phủ gà chó không yên thì sao Triệu Hoằng quản tốt triều chính được?
Chỉ là bà cũng không ngờ nhi tử mình lại chẳng biết tí tẹo gì cả.
Nghe bà nói như vậy, Triệu Hoằng còn cho rằng bà than già là đang ám chỉ chuyện muốn sớm ngày có cháu, chàng là hiếu tử, đương nhiên cũng muốn thoa mãn tâm nguyện này của bà.
"Nương đừng lo, đợi khi A Ngưng có tin vui, nhi tử sẽ kêu nàng thường xuyên đưa nó vào cung thăm người."
Trương Quý phi nghe điệu bộ chàng không giống giả vờ, hơi ngẩn ra: "Con dâu... không phải là..." khó có thai sao?
Sao nhi tử bà nói năng hùng hồn như chẳng biết gì thế?
Triệu Hoằng mặc nhiên tiếp lời: "Nhi tử vì đi đánh trận mấy tháng nên ở nhà ít, nhưng sau này sẽ không để nương đợi lâu đâu."
"Ờ... ý ta là con dâu..."
"Sức khoẻ nàng ấy rất tốt, nhi tử cũng sẽ chăm sóc nàng nhiều thêm."
"Không phải... ta muốn nói là..."
Nhìn hai mẫu tử ông nói gà bà nói vịt, Khương Uyển Ngưng nhìn gương mặt bà bà mình cũng sắp tức đến đỏ lên, đành đứng ra nói thật.
"Vương gia."
"Thật ra nữ y nói thiếp khó có thai..."
Đã thế, đây còn là chuyện liên quan đến cái bụng của nàng nữa.
Khương Uyển Ngưng đứng trước Trương Thanh Lan dè bỉu thì không chút nao núng, nhưng đi cạnh nàng lúc này lại là phu quân mình, thừa nhận bản thân không dễ có con khiến trái tim Khương Uyển Ngưng không tránh khỏi nảy lên bình bịch.
"Quý phi nương nương... lát nữa sẽ nói với chàng... tm thì..."
Triệu Hoằng đã quen với việc thê tử mồm mép tép nhảy, nói năng vội vàng loạn xị không chút phép tắc rồi, hiếm có khi thấy được lúc nàng bối rồi ngập ngừng.
Chàng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.
"Nói ta nghe thử?"
Khương Uyển Ngưng ngập ngừng, tuy nàng mạnh miệng nhưng cũng không phải hoàn toàn tự tin.
Việc khó có con là tội rất rất rất to, Triệu Hoằng còn có thân phận Tĩnh vương, tuy ngày thường chàng cũng thực sự chiều chuộng mình, nhưng đụng đến việc khai chi tán diệp là đụng đến giới hạn của hoàng thất, Triệu Hoằng có thích nàng hơn nữa thì sau khi biết chuyện, liệu chàng có chấp nhận được không?
Bỗng Khương Uyển Ngưng cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để nói ra sự thật nữa.
Nàng chỉ sợ câu trả lời mình nhận được sẽ không phải thứ mà mình muốn.
Vậy nên nàng trốn tránh quay đầu khỏi tầm mắt Triệu Hoằng.
"Thật ra thiếp cũng không rõ ạ."
"Vậy sao?"
"D... Dạ."
Triệu Hoằng tinh ý phát giác Khương Uyển Ngưng như có điều muốn giấu giếm, có điều nhìn điệu bộ của nàng thì chàng cũng không tiện tra xét thêm gì nữa.
"Vậy để ta hỏi nương."
Trương Quý phi vẫn đang sầu não, kể cả Triệu Hoằng cùng Khương Uyển Ngưng cùng bước vào điện, bà cũng không nhận ra.
Mama cận thân lay lay bà, Trương Quý phi giật mình, nhìn thấy phu thê dưỡng tử hành lễ với mình, bà mới giấu đi tiếng thở dài dưới đáy lòng, treo lên nụ cười trò chuyện như thường.
"Đến rồi sao? Hai đứa mau ngồi đi."
Triệu Hoằng giỏi nhất là quan sát người, chàng hơi cảm giác được điều bất thường.
Dường như dưỡng mẫu và thê tử đều che giấu chàng một bí mật gì đó.
Chàng trầm ngâm nhìn sắc mặt Quý phi.
"Nương gần đây vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt. Gần đây A Ngưng vẫn hay gửi tặng đồ cho ta, ta ăn uống cũng khá hơn nhiều."
"Được, vậy thì nhi tử yên tầm hơn rồi."
"Hoằng nhi, con cũng phải chú ý sức khỏẻ đó."
Dù không phải con ruột, nhưng đã nuôi bên cạnh từ nhỏ, tình cảm cũng đâu thể ít được.
Triệu Hoằng cũng thật tâm cảm tạ.
"Nương đã phải lo lắng cho con nhiều rồi."
Rốt cuộc, Trương Quý phi cũng không nhịn được mà nói.
"Nương già rồi, cũng chỉ mong con cái được mạnh khoẻ, những điều khác nương không bận tâm, các con cũng đừng quá áp lực..."
Khi biết tin mình khó có mang, sắc mặt Khương Uyển Ngưng chỉ bình tĩnh thản nhiên, Trương Quý phi cho rằng con dâu đã sớm biết từ trước, hiểu lầm phu thê hai người giấu bà là vì sợ bị bà đặt áp lúc có con sớm.
Trương Quý phi cả đời này cũng không có được một đứa con của riêng mình, bên cạnh cũng chỉ có dưỡng tử Triệu Hoằng, so với bất cứ ai, một nữ nhân chốn thâm cung như bà càng hiểu được cảm giác oán hận và bất lực đến tận cùng khi đến một đứa bé cũng không sinh được.
Vì vậy khác với những bà bà khác, bà càng thương xót cho con dâu hơn, ý định muốn nạp thêm cho nhi tử một vài người thiếp cũng càng mong manh.
Bà đã nhìn nữ nhân trong cung tranh giành đàn ông cả đời, nếu Khương Uyển Ngưng có con có địa vị thì Hoằng nhi có thêm vài thứ tử làm trợ lực cũng tốt, nhưng nếu Khương Uyển Ngưng đã định là khó có con, vậy bà phải tận lực đề nó ngồi chắc vị trí Vương phi này.
Không vì ai khác, đơn giản là vì một Vương phi không con còn không có địa vị, thiếp thất vào phủ đại khái sẽ náo loạn, gia nhân thì thượng đội hạ đạp, cả phủ gà chó không yên thì sao Triệu Hoằng quản tốt triều chính được?
Chỉ là bà cũng không ngờ nhi tử mình lại chẳng biết tí tẹo gì cả.
Nghe bà nói như vậy, Triệu Hoằng còn cho rằng bà than già là đang ám chỉ chuyện muốn sớm ngày có cháu, chàng là hiếu tử, đương nhiên cũng muốn thoa mãn tâm nguyện này của bà.
"Nương đừng lo, đợi khi A Ngưng có tin vui, nhi tử sẽ kêu nàng thường xuyên đưa nó vào cung thăm người."
Trương Quý phi nghe điệu bộ chàng không giống giả vờ, hơi ngẩn ra: "Con dâu... không phải là..." khó có thai sao?
Sao nhi tử bà nói năng hùng hồn như chẳng biết gì thế?
Triệu Hoằng mặc nhiên tiếp lời: "Nhi tử vì đi đánh trận mấy tháng nên ở nhà ít, nhưng sau này sẽ không để nương đợi lâu đâu."
"Ờ... ý ta là con dâu..."
"Sức khoẻ nàng ấy rất tốt, nhi tử cũng sẽ chăm sóc nàng nhiều thêm."
"Không phải... ta muốn nói là..."
Nhìn hai mẫu tử ông nói gà bà nói vịt, Khương Uyển Ngưng nhìn gương mặt bà bà mình cũng sắp tức đến đỏ lên, đành đứng ra nói thật.
"Vương gia."
"Thật ra nữ y nói thiếp khó có thai..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.