Chương 31: Trừng Phạt (1)
Mèo Đi Lạc
03/08/2024
Lăng Chi vẫn đang quỳ mọp ở một bên, tóc tai nhếch nhác, cả người co rúm lại sợ hãi.
Thấy Triệu Hoằng bước ra, nàng ta rùng mình một trận, hai chân run lẩy bẩy khấu lạy chàng.
"Nô, nô tì tham kiến Vương gia."
Triệu Hoằng khoát tay áo bào mạ kim, gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm, bình tĩnh ngồi xuống ghế dựa mà Triệu Thiết Chu mang tới, khí tràng mạnh mẽ áp đảo xung quanh, trong mắt Lăng Chi lại gần như đã trở thành
Tu la đòi mạng.
Nàng ta không dám có một chút động tĩnh nào, chỉ sợ tuỳ thời cái đầu trên cổ sẽ bị chàng hái đi mất.
Triệu Hoằng quan sát Lăng Chi không rời mắt, một bên lạnh nhạt hỏi Triệu Thiết Chu: "Khai hết chưa?"
Triệu Thiết Chu chứng kiến sự tàn bạo của Triệu Hoằng nhiều năm nay, nghe thấy ngữ điệu này gần như đã thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết chàng chưa có ý tuyệt đường sống của nữ tì này.
"Đa khai hết rồi ạ, túi thơm do Khương Nhị tiểu thư ban cho, đã đeo từ hai tháng trước."
"Khương thị rất thân thiết với Vương phi à?"
"Vâng, khi ở trong phủ Vương phi rất chiếu cổ cô ta."
"Còn sau này?"
Triệu Thiết Chu nhớ rất kĩ các chi tiết, kính cần hồi bẩm: "Khi Vương gia vẫn đang ở Tây Lương, Khương Nhị tiểu thư có tới phủ một lần, dùng bữa xong rồi rời đi."
Triệu Hoằng nhếch mép, vậy Khương Uyển Ngưng xem ra chẳng thích Khương thị cho lắm.Nếu nàng thật xem cô ta là tỷ muội tốt thì sao có thể chỉ mời tới một lần chứ? Trắc phi Vương thị của Túc vương không có máu mủ ruột rà gì còn tới chơi hai, ba lần rồi.
Chàng hiểu rõ điều này thì hoàn toàn không lưu tình chút nào nữa, ra lệnh: "Bên Vĩnh An Hầu, ngươi tự lựa mà làm."
"Dạ, vậy Khương Nhị tiểu thư?"
Triệu Hoằng nhớ tới lời mà Lương Hữu Sơn đã bẩm báo, ánh mắt tối đen như mực, cô ta còn có gan dùng kế ném đá giấu tay, khiến sức khoẻ thê tử chàng phải suy yếu đến nỗi không dễ mang thai ư?
Mi tâm Triệu Hoằng rét lạnh: "Đút cho cô ta một nồi hồng hoa."
Triệu Thiết Chu và Lăng Chi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, đút một nổi hồng hoa rồi thì kiếp này Khương Uyển Như có gả cho tiên nhân cũng không mơ có thai được nữa.
Chiêu này của Tĩnh Vương, thật quá độc.
Nhưng Triệu Thiết Chu cũng chẳng mảy may thương xót gì cho Khương thị, nếu không phải tình cờ phát hiện ra cái túi thơm có vấn đề thì hôm nay người phải chịu nối đau không con không cái chính là chủ tử của hắn chứ không phải ai khác, hắn có lòng thương cũng sẽ không dành một chút nào cho nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy.
Nguyên đán năm Thuận Dương thứ hai mươi sáu, cả Đại Chu đốt pháo ăn mừng, duy chỉ có Vĩnh An Hầu phủ là ảm đạm cô liêu.
Nghe nói Khương Nhị tiểu thư bị mắc một trận phong hàn nặng, suýt chút nữa thì mất nửa cái mạng, may mà được thái y cứu lại.Vĩnh An Hầu vì "thương xót" cho thứ nữ bệnh tật ốm yếu, dù lòng đau như cắt nhưng vẫn cắn răng đưa cô ta đến miếu Bồ Tát ở quê nhà Dữu Kinh để an dưỡng tu tập, cầu xin cho tai qua nạn khỏi.
Thân nương của Khương Nhị tiểu thư là Lâm di nương, vì chăm sóc nữ nhi bệnh nặng nên cũng mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng thì chết ở trên giường bệnh.Hầu phu nhân nói bà ta xúi quẩy, không cho phép đưa bài vị vào phần mộ gia tộc để thờ cúng mà chỉ cho phép chôn ở một điền trang nhỏ ở quê, coi như không có người này nữa.
Hành động quyết liệt này doạ đám người trong phủ không ít, nhìn sắc mặt Khương Hầu ngày càng tiểu tuy kém sắc, bọn họ chỉ có thể nương theo chỉ thị của Hầu phu nhân, nên làm gì thì làm đó, không dám hó hé nửa lời.
Tất nhiên đại gia tộc luôn có những bí mật mà bên ngoài không đường nào biết được, chỉ có một phụ nhân bán đậu ở đầu ngõ Kim Hòa hôm đó dậy sớm, thấy một đoàn người lộc cộc đi trong sương y như những bóng ma, trên kị còn mang theo cờ sí của Tĩnh Vương, bà hoảng hồn núp sau những ván đậu mới có cơ hội tận mắt chứng kiến một màn minh thương ám tiễn vốn đã bị che đậy kĩ càng.
Quản sự Triệu Thiết Chu xuống ngựa, sau khi cho người bao vây phủ Vĩnh An Hầu, hắn mới đường hoàng bước vào trong.
Khương Hầu đang ngủ thì một tên thân tín vội vã chạy vào gọi giật dậy, sau khi biết chuyện thì ông ta bị doạ tái mặt, định quấn tạm y phục rồi ra nghênh tiếp.Có điều Lâm di nương đang nằm cạnh thì vẫn đang mải mê hầu hạ, cho là không có chuyện gì lớn liền theo thói quen, bày trò níu giữ ỡm ờ --
"Chẳng vội gì một tên quản sự, Hầu gia định bỏ thiếp một mình sao?"
Khương Hầu vốn đã yếu đuối hèn nhát, lại đang say sắc mỹ nhân, mới trộm nghĩ: "Thôi, mình có không ra thì hắn cũng chẳng dám làm gì.", thế là quay cuồng cùng bà ta thêm một trận không biết trời trăng.
Triệu Thiết Chu thì tính tình cũng chỉ nhẫn nại hơn Triệu Hoằng chút đỉnh. Bị Khương Hầu chậm trễ, hắn khó chịu đến gân xanh cũng nổi lên, tạm chia ra một nhánh nhỏ đi thúc giục ông ta, còn lại thì băng băng tiến vào viện của
Khương Uyển Như, quyết định ra tay ở đây trước.
Hai mama to béo từ Tĩnh Vương phủ được mang đến nhanh chân phá cửa xông vào, khí thế như vũ bão ập tới, lôi
Khương Uyển Như từ trong chăn ấm đệm êm ngã xuống đất.
Trong ánh mắt hoảng loạn của cô ta, một người giữ chặt tay, một người hung hăng rót vào một chén hồng hoa với dược lực mạnh nhất vào -
"Uống đi!"
" --- Um ưm!"
Khương Uyển Ngưng giãy dụa kịch liệt, hai má phồng lớn, muốn dùng sức đẩy hai người ra nhưng bất thành.
Nước mắt bất lực lã chã rơi xuống thành dòng, cô ta muốn tìm cách kêu cứu rồi lại sợ hãi nhận ra, người dẫn đầu chính là quản sự tâm phúc của phủ Tĩnh Vương - Triệu Thiết Chu.
Bọn họ biết rồi sao? Biết cô ta hại Khương Uyển Ngưng rồi sao?
Khương Uyển Như không tin nổi, hai mắt trừng to, không lý nào, nương nói thứ đó rất khó phát hiện, không lý nào được...
" --- Um!!"
Động tĩnh lớn như này đương nhiên khiến đám nô tỳ của Khương Uyển Như nghe thấy, bọn chúng la khóc chạy đến, quỳ lạy van xin Triệu Thiết Chu, nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa, còn sai gia nhân nhốt lại một chỗ, miễn cho chạy loạn lung tung gây rối cho mình.
Nhìn Khương Uyển Như cạn chén, thoi thóp thở như một con cá mắc cạn trên nền đất, hắn ta mới lạnh lùng lùi lại phía sau.
"Đi."
Xoay người, rút toàn bộ lực lượng, tiền về chính phòng của Khương Hầu.
Thấy Triệu Hoằng bước ra, nàng ta rùng mình một trận, hai chân run lẩy bẩy khấu lạy chàng.
"Nô, nô tì tham kiến Vương gia."
Triệu Hoằng khoát tay áo bào mạ kim, gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm, bình tĩnh ngồi xuống ghế dựa mà Triệu Thiết Chu mang tới, khí tràng mạnh mẽ áp đảo xung quanh, trong mắt Lăng Chi lại gần như đã trở thành
Tu la đòi mạng.
Nàng ta không dám có một chút động tĩnh nào, chỉ sợ tuỳ thời cái đầu trên cổ sẽ bị chàng hái đi mất.
Triệu Hoằng quan sát Lăng Chi không rời mắt, một bên lạnh nhạt hỏi Triệu Thiết Chu: "Khai hết chưa?"
Triệu Thiết Chu chứng kiến sự tàn bạo của Triệu Hoằng nhiều năm nay, nghe thấy ngữ điệu này gần như đã thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết chàng chưa có ý tuyệt đường sống của nữ tì này.
"Đa khai hết rồi ạ, túi thơm do Khương Nhị tiểu thư ban cho, đã đeo từ hai tháng trước."
"Khương thị rất thân thiết với Vương phi à?"
"Vâng, khi ở trong phủ Vương phi rất chiếu cổ cô ta."
"Còn sau này?"
Triệu Thiết Chu nhớ rất kĩ các chi tiết, kính cần hồi bẩm: "Khi Vương gia vẫn đang ở Tây Lương, Khương Nhị tiểu thư có tới phủ một lần, dùng bữa xong rồi rời đi."
Triệu Hoằng nhếch mép, vậy Khương Uyển Ngưng xem ra chẳng thích Khương thị cho lắm.Nếu nàng thật xem cô ta là tỷ muội tốt thì sao có thể chỉ mời tới một lần chứ? Trắc phi Vương thị của Túc vương không có máu mủ ruột rà gì còn tới chơi hai, ba lần rồi.
Chàng hiểu rõ điều này thì hoàn toàn không lưu tình chút nào nữa, ra lệnh: "Bên Vĩnh An Hầu, ngươi tự lựa mà làm."
"Dạ, vậy Khương Nhị tiểu thư?"
Triệu Hoằng nhớ tới lời mà Lương Hữu Sơn đã bẩm báo, ánh mắt tối đen như mực, cô ta còn có gan dùng kế ném đá giấu tay, khiến sức khoẻ thê tử chàng phải suy yếu đến nỗi không dễ mang thai ư?
Mi tâm Triệu Hoằng rét lạnh: "Đút cho cô ta một nồi hồng hoa."
Triệu Thiết Chu và Lăng Chi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, đút một nổi hồng hoa rồi thì kiếp này Khương Uyển Như có gả cho tiên nhân cũng không mơ có thai được nữa.
Chiêu này của Tĩnh Vương, thật quá độc.
Nhưng Triệu Thiết Chu cũng chẳng mảy may thương xót gì cho Khương thị, nếu không phải tình cờ phát hiện ra cái túi thơm có vấn đề thì hôm nay người phải chịu nối đau không con không cái chính là chủ tử của hắn chứ không phải ai khác, hắn có lòng thương cũng sẽ không dành một chút nào cho nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy.
Nguyên đán năm Thuận Dương thứ hai mươi sáu, cả Đại Chu đốt pháo ăn mừng, duy chỉ có Vĩnh An Hầu phủ là ảm đạm cô liêu.
Nghe nói Khương Nhị tiểu thư bị mắc một trận phong hàn nặng, suýt chút nữa thì mất nửa cái mạng, may mà được thái y cứu lại.Vĩnh An Hầu vì "thương xót" cho thứ nữ bệnh tật ốm yếu, dù lòng đau như cắt nhưng vẫn cắn răng đưa cô ta đến miếu Bồ Tát ở quê nhà Dữu Kinh để an dưỡng tu tập, cầu xin cho tai qua nạn khỏi.
Thân nương của Khương Nhị tiểu thư là Lâm di nương, vì chăm sóc nữ nhi bệnh nặng nên cũng mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng thì chết ở trên giường bệnh.Hầu phu nhân nói bà ta xúi quẩy, không cho phép đưa bài vị vào phần mộ gia tộc để thờ cúng mà chỉ cho phép chôn ở một điền trang nhỏ ở quê, coi như không có người này nữa.
Hành động quyết liệt này doạ đám người trong phủ không ít, nhìn sắc mặt Khương Hầu ngày càng tiểu tuy kém sắc, bọn họ chỉ có thể nương theo chỉ thị của Hầu phu nhân, nên làm gì thì làm đó, không dám hó hé nửa lời.
Tất nhiên đại gia tộc luôn có những bí mật mà bên ngoài không đường nào biết được, chỉ có một phụ nhân bán đậu ở đầu ngõ Kim Hòa hôm đó dậy sớm, thấy một đoàn người lộc cộc đi trong sương y như những bóng ma, trên kị còn mang theo cờ sí của Tĩnh Vương, bà hoảng hồn núp sau những ván đậu mới có cơ hội tận mắt chứng kiến một màn minh thương ám tiễn vốn đã bị che đậy kĩ càng.
Quản sự Triệu Thiết Chu xuống ngựa, sau khi cho người bao vây phủ Vĩnh An Hầu, hắn mới đường hoàng bước vào trong.
Khương Hầu đang ngủ thì một tên thân tín vội vã chạy vào gọi giật dậy, sau khi biết chuyện thì ông ta bị doạ tái mặt, định quấn tạm y phục rồi ra nghênh tiếp.Có điều Lâm di nương đang nằm cạnh thì vẫn đang mải mê hầu hạ, cho là không có chuyện gì lớn liền theo thói quen, bày trò níu giữ ỡm ờ --
"Chẳng vội gì một tên quản sự, Hầu gia định bỏ thiếp một mình sao?"
Khương Hầu vốn đã yếu đuối hèn nhát, lại đang say sắc mỹ nhân, mới trộm nghĩ: "Thôi, mình có không ra thì hắn cũng chẳng dám làm gì.", thế là quay cuồng cùng bà ta thêm một trận không biết trời trăng.
Triệu Thiết Chu thì tính tình cũng chỉ nhẫn nại hơn Triệu Hoằng chút đỉnh. Bị Khương Hầu chậm trễ, hắn khó chịu đến gân xanh cũng nổi lên, tạm chia ra một nhánh nhỏ đi thúc giục ông ta, còn lại thì băng băng tiến vào viện của
Khương Uyển Như, quyết định ra tay ở đây trước.
Hai mama to béo từ Tĩnh Vương phủ được mang đến nhanh chân phá cửa xông vào, khí thế như vũ bão ập tới, lôi
Khương Uyển Như từ trong chăn ấm đệm êm ngã xuống đất.
Trong ánh mắt hoảng loạn của cô ta, một người giữ chặt tay, một người hung hăng rót vào một chén hồng hoa với dược lực mạnh nhất vào -
"Uống đi!"
" --- Um ưm!"
Khương Uyển Ngưng giãy dụa kịch liệt, hai má phồng lớn, muốn dùng sức đẩy hai người ra nhưng bất thành.
Nước mắt bất lực lã chã rơi xuống thành dòng, cô ta muốn tìm cách kêu cứu rồi lại sợ hãi nhận ra, người dẫn đầu chính là quản sự tâm phúc của phủ Tĩnh Vương - Triệu Thiết Chu.
Bọn họ biết rồi sao? Biết cô ta hại Khương Uyển Ngưng rồi sao?
Khương Uyển Như không tin nổi, hai mắt trừng to, không lý nào, nương nói thứ đó rất khó phát hiện, không lý nào được...
" --- Um!!"
Động tĩnh lớn như này đương nhiên khiến đám nô tỳ của Khương Uyển Như nghe thấy, bọn chúng la khóc chạy đến, quỳ lạy van xin Triệu Thiết Chu, nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa, còn sai gia nhân nhốt lại một chỗ, miễn cho chạy loạn lung tung gây rối cho mình.
Nhìn Khương Uyển Như cạn chén, thoi thóp thở như một con cá mắc cạn trên nền đất, hắn ta mới lạnh lùng lùi lại phía sau.
"Đi."
Xoay người, rút toàn bộ lực lượng, tiền về chính phòng của Khương Hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.