Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 80: MẤT TÍCH

Cố Tranh

05/11/2022

Chắc hẳn người đó đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Sau khi bắt Chung Niệm Nguyệt lên, người đó bình tĩnh ngồi xuống xe ngựa, cúi thấp mặt xuống.

Ta nói cho ngươi biết.

Ngươi chết chắc rồi.

Chung Niệm Nguyệt tức giận nhướng mày.

Ngươi có thể giết ta nhưng ngươi không thể bóp mặt ta biết không?

Người đó vươn tay ra, nắm lấy búi tóc của Chung Niệm Nguyệt, ép nàng ngẩng đầu lên, nàng nghe thấy người đó nói: “Chủ tử nói phải cẩn thận với nàng, sợ rằng sẽ nảy sinh ra ý nghĩ thương hại. Ta muốn nhìn thử xem, khuôn mặt này khuynh quốc khuynh thành tới mức nào mà có thể khiến chủ tử nói như vậy?”

Chung Niệm Nguyệt tức giận tới mức, ở trong lòng mắng cả nhà người này.

Ngươi có thể giết ta nhưng không thể nắm tóc biết không? Ngươi có biết tóc quý giá tới mức nào không, có biết đầu hói đáng sợ tới mức nào không!

Nếu trước đây bị hói thì vẫn có thể cấy tóc!

Nhưng có đây có bệnh viện sao!

Người đó đang nói thì đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, một lát sau mới nói: “Nhìn đi, đúng là một mỹ nhân hiếm thấy.” Nói xong, sắc mặt người đó không thay đổi, hung dữ nói: “Cho dù đẹp, chỉ cần chém một đao thì cái gì cũng không còn, ngươi nói xem đúng không? Nên hãy thông minh một chút, đừng có la hét.”

Người nói chuyện là một phụ nhân có thân hình cường tráng.

Giọng nói của một nam nhân vang lên: “Nói nhiều như vậy làm gì? Nếu nàng dám kêu thì ngươi chỉ cần chặt một ngón tay đi là được.”

Phụ nhân nhướng mày nói: “Chỉ sợ khi ngươi nhìn thấy nàng, sẽ không nỡ xuống tay.”

Nam nhân cười khinh một tiếng, cũng không để tâm tới lời nói của bà ta.

Xe ngựa của bọn họ chạy nhanh về phía trước.

Cấm Vệ ở phía sau cướp ngựa của người đi đường đuổi theo sau.

Chỉ là còn chưa kịp đi xa.

Một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên.

Xe ngựa của bọn họ bị đâm lệch sang một bên, làm ngã cả hai sạp hàng.

Nam nhân tức giận nói: “Ai?”

Vừa vén màn che ra.

Chung Niệm Nguyệt bị phụ nhân kia giữ chặt, khó khăn quay sang nhìn.

Chỉ nhìn thấy một xe ngựa khác chạy ra từ ngõ nhỏ, đụng trúng bọn họ. Màn xe ngựa kia được vén ra, là khuôn mặt của Tướng công tử.

Tướng công tử giữ chặt lấy càng xe ngựa, cao giọng nói: “Lớn mật! Ngươi là kẻ nào? Các ngươi có biết nàng là ai không? Còn không mau thả người!”

Nam nhân ngừng một chút, cười lạnh nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”

Lúc này Cấm Vệ đứng bên kia đường đã rút kiếm, cố gắng nhướng người chém về phía thành xe ngựa, muốn cản bước chân bọn họ lại.

Phụ nhân nói: “Thất thần cái gì? Bắt luôn cả hắn ta đi!”

Nam nhân nghe thấy liền bước xuống xe ngựa, dùng sức nắm cổ áo của Tướng công tử nhấc hắn ta lên xe ngựa của bọn họ.

Tướng công tử tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng, hung dữ mắng: “Tên chó chết kia! Đừng để ta lấy mạng của ngươi.”

Hạ nhân của hắn ta đứng ở phía sau, khàn giọng kêu gào: “Công tử…người đâu tới mau lên!”

Lúc này cấm vệ chém thêm một lần nữa, nhưng bởi vì ngõ quá nhỏ nên ngựa của hắn chỉ có thể dừng ở đó, nhưng tiểu thư đã bị bắt đi.

Mặt hắn biến sắc, cố gắng bám lấy thành xe ngựa, chém thêm một kiếm nữa.

Thanh kiếm cứa sâu vào cánh tay của nam tử, máu bắn lên mặt của xa phu, xa phu hoảng sợ hét một tiếng, nam tử đá vào cấm vệ, che cánh tay lại thúc giục nói: “Mau đi!”

Vừa nói xong, nam tử lại đá thêm một cái vào mông ngựa, con ngựa ngẩng đầu hí một tiếng vang trời, phi nước đại. (EbookTruyen.Net)

Hoàn toàn bỏ rơi Cấm Vệ lại phía sau.

Xe ngựa kia chạy lung tung khắp mọi nơi.

Bởi vì huyện này gần với kinh thành nên rất ít khi xảy ra những việc như vậy, nhất thời mọi người đều vô cùng hoảng hốt, chỉ có thể vội vàng nhường đường cho xe ngựa.

Trên đường càng trở nên xôn xao hơn.

Tấn Sóc Đế bước ra khỏi một cửa tiệm ở ven đường, trong tay đang cầm một món đồ.

Hắn cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Mau đi tìm hiểu.”

Hộ vệ bên cạnh hắn nhận lệnh, ngay lập tức leo lên xe ngựa, chạy về phía ồn ào kia.

Sau khi hộ vệ trở về còn mang theo một Cấm Vệ.

Cấm vệ khập khiễng đi về phía trước, khi nhìn thấy Tấn Sóc Đế, hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, quỳ rạp xuống: “Bệ…bệ hạ…”

Trong lòng hắn biết hôm nay hắn tiêu rồi, cổ họng khó khăn lên tiếng: “Tiểu thư…tiểu thư sau khi rời khỏi phủ huyện, muốn đi tìm bệ hạ, khi đang đi trên đường thì có kẻ cả gan dám bắt người giữa ban ngày…bệ hạ, tiểu thư bị bắt đi rồi!”

Bước chân Tấn Sóc Đế dừng lại.

Xung quanh không còn bất kỳ tiếng động nào, nhất thời không ai dám mở miệng lên tiếng.

Cấm Vệ quỳ sấp trên mặt đất, không nhịn được mà hơi run rẩy.

Hắn mở miệng muốn nói tiếp: “Bệ hạ…”

Thì Tấn Sóc Đế đã lên tiếng: “Dẫn đường đi trước, sau đó gọi quan tri huyện lại đây.”

Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường ngày, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, Cẩm vệ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy, trong giây lát dường như hắn cảm giác được bệ hạ không hề tức giận chút nào.

Cấm vệ cẩn thận ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt của Tấn Sóc Đế.

Sự dịu dàng trên mặt hắn đã biến mất không còn chút nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận.



“Lệnh cho Sử Thành mang lính lại đây.” Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn về phía hắn: “Ngu xuẩn, khi tiểu thư vừa bị bắt đi sao ngươi không dùng yêu bài ra lệnh cho thủ vệ đóng cửa thành lại.”

Cấm vệ nghe thấy, lần thứ hai đập mạnh đầu, thiếu điều muốn đập vỡ đầu, lúc này mới đứng dậy, hổ thẹn mà dẫn đường đi trước.

“Bao vây nơi này lại, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.” Tấn Sóc Đế dứt lời, ba bước cũng thành hai, đi nhanh tới phố đó.

Sử Thành rất nhanh đã chạy tới.

Lúc này trên đường dường như đã được quét dọn sạch sẽ, ngoài trừ chiếc ngựa đang nằm ở phía đó, cùng với một vài trái cây và điểm tâm bị lật đổ, tất cả đều bị dẫm nát, để lại trên mặt đất rất nhiều vết đen đỏ.

Không phải là máu nhưng so với máu còn khó nhìn hơn.

Bởi vì vừa nhìn vào thì có thể biết được lúc nãy ở đây đã hỗn loạn tới mức nào.

Sử Thành nheo mắt, quỳ gối xuống đất: “Bệ hạ, thần đã cho người đi theo dấu vết của bánh xe…”

Nhưng sắc mắt Tấn Sóc Đế vẫn không tốt hơn bao nhiêu, hắn nhàn nhạt nói: “Ngày xưa trẫm đã dạy các ngươi ra sao? Khi đến một nơi thì phải để tất cả mọi thứ nằm trong tay mình.”

“Vâng…vâng…chỉ là hai ngày nữa sẽ tới kinh thành, nên mới sơ sẩy một chút.”

Tấn Sóc Đế không trả lời.

Lúc này có người kéo hạ nhân của Tướng công tử tới, sắc mặt hắn ta trắng bệch, hai chân run rẩy, vừa khóc vừa nói: “Bệ hạ, bệ hạ! Thế tử cũng bị bắt đi…”

Tấn Sóc Đế: “Vậy sao?”

Càng ngắn gọn lại càng khiến cho người ta sợ hãi.

Hạ nhân sợ tới mức không dám khóc nữa.

“Mang đi, hỏi rõ mọi chuyện.” Tấn Sóc Đế nói.

Vì vậy ngay lập tức hạ nhân kia đã bị xách đi.

Khi bị mang đi, hắn ta không nhịn được quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế, sững sờ nhìn hắn, sau đó hắn ta nghe thấy một tiếng ‘vụt’ nhỏ vang lên.

Chỉ nhìn thấy bàn tay của Tấn Sóc Đế thả lỏng ra, một vài viên ngọc châu trong suốt từ kẽ hở ngón tay rơi xuống đất.

…Sẽ có rất nhiều người chết sao?

Trong đầu hạ nhân hiện lên suy nghĩ này.

Cung nhân đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn thấy những ngọc châu rơi trên mặt đất, không nhịn được thấp giọng nói: “Bệ hạ…”

Sắc mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, chậm rãi quay về.

Hắn quay lại cửa tiệm vừa nãy.

Sau tất cả mọi chuyện vừa nãy, lão bản của cửa tiệm kia đương nhiên biết được vị khách nhân này chính là đương kim hoàng đế. Ông vô cùng hoảng sợ, muốn quỳ xuống bái lạy nhưng lại nghe thấy Tấn Sóc Đế lãnh đạm nói: “Ngươi làm lại một lần nữa, cái vừa nãy đã bị đứt.”

Lão bản lúng ta lúng túng ngẩng đầu: “…Vâng, vâng.”

Ông không nhịn được mà suy nghĩ, là muốn đưa cho ai sao? Là ngươi đã gây ra huyên náo trên phố vừa nãy sao?

Phía bên này, Tướng công tử bị ném vào xe ngựa ngồi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.

Cuối cùng phụ nhân kia cũng thả Chung Niệm Nguyệt ra, vội vàng ngồi xuống bên cạnh nam tử kia, băng bó lại vết thương cho ông ta.

Tướng công tử ho ba tiếng: “Không nghĩ tới, lúc này ta với ngươi lại bị bắt đi…ngươi có sợ không?”

Cuối cùng Chung Niệm Nguyệt cũng đã được ngồi thẳng lưng, nàng nghiến răng nói: “Không sợ, chỉ là ta tức giận.”

Tướng công tử hỏi: “Tức cái gì? Ta biết thân phận của ngươi quý trọng, bị người khác bắt đi nên mới cảm thấy tức giận, yên tâm, ta sẽ nghĩ cách…”

Còn chưa đợi hắn ta nói xong, đột nhiên Chung Niệm Nguyệt quay đầu sang, nhìn hắn ta một cách sâu sắc.

Ánh mắt này, Tướng công tử còn cho rằng nàng đã phát hiện ra mọi thứ.

Nhưng khi đang suy nghĩ, hắn ta nghe thấy Chung Niệm Nguyệt tức giận nói: “Bà ta nắm tóc của ta…”

“…”

Chung Niệm Nguyệt nghiêm túc nói: “Ta biết bọn họ bắt ta là vì có việc cần nhờ.”

Tướng công tử: “Cho nên…”

“Cho nên sau khi nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ, muốn cái gì ta đều đồng ý hết. Chỉ là…ta muốn nắm lại tóc của bà ta.”

Phụ nhân không nghĩ tới trên đời này lại có người mang thù tới mức như vậy, bà ta quay đầu lại liếc Chung Niệm Nguyệt một cái, trong ánh mắt hiện lên chút kiêng kị, không hề lên tiếng mắng chửi nàng.

Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

Thái độ của phụ nhân này có chút kỳ lạ.

Là vì có thêm Tướng công tử sao?

Chung Niệm Nguyệt không hề tin Tướng công tử thật lòng cứu nàng, những hành động kia chỉ là muốn diễn cho người khác xem, rồi danh chính ngôn thuận mà đi cùng nàng.

Nhớ lại vết thương của Mạnh công công do mũi tên gây ra, Lạc Nương không thương tiếc bị đuổi đi, Chung Niệm Nguyệt không hề ngần ngại dùng hết những suy nghĩ xấu xa đặt trên người Tướng công tử.

Lúc này nét mặt Tướng công tử kỳ lạ, nói: “Ngươi không muốn trốn sao? Còn muốn gặp thủ lĩnh của bọn họ nữa sao?”

Chung Niệm Nguyệt hơi cau mày, cúi đầu nhìn xiêm y của mình: “Ngươi nhìn đi, dáng vẻ nũng nịu này của ta chạy thoát được sao?”

Hiếm khi Tướng công tử nhìn thấy nàng như vậy, hắn ta lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: “Dù sao ta cũng là nam nhi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi…ngươi đừng sợ.”

“Ngươi nói vậy, không sợ bọn họ giết ngươi sao?” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Tướng công tử nhìn thấy nàng vẫn rũ mắt như cũ, vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên là sợ nhưng nam nhi phải chịu trách nhiệm nhiều hơn nữ tử. Tuy thân thể ta mang bệnh nặng, nhưng vẫn còn chút kiêu ngạo cuối cùng…”

Tin ngươi cái rắm.

Chung Niệm Nguyệt mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng chẳng nói thêm gì nữa.

Dường như nàng bị hắn ta nói cho cảm động, nàng mở to mắt, bởi vì nhìn chằm chằm một lúc lâu nên đáy mắt đã hơi ngấn nước, khuôn mặt càng thêm động lòng người.

Nàng thở dài nói: “Nếu chút nữa bọn họ nghe thấy ngươi nói muốn chạy trốn, tức giận trói ngươi lại rồi để ngựa dẫm chết ngươi, ta nhất định sẽ vì ngươi mà rớt hai giọt nước mắt.”



Tướng công tử: “…”

Phụ nhân và nam tử liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút không ổn.

Sao bọn họ dám giết Tướng công tử chứ?

Nhưng nếu không trói lại thì nàng sẽ phát hiện bọn họ cùng phe với nhau, cố ý diễn vở tuồng ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì sao?

Phụ nhân quay đầu lại, cười dữ tợn, rút dây thừng từ góc trong xe ngựa ra.

“Hay cho tên tiểu tử nhà ngươi! Ta không quan tâm ngươi thương hương tiếc ngọc tới mức nào, thu hồi lại cái suy nghĩ đó cho ta!” Dứt lời, bà ta quay sang trói Tướng công tử lại.

Chút đau đớn này…cũng không tính là gì.

Đã diễn tuồng thì phải diễn cho giống.

Tướng công tử lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, nói với phụ nhân kia: “Ác tặc, dám vô lễ với ta!”

Phụ nhân kia siết chặt dây thừng lại.

Đôi tay run rẩy, mặc niệm hai chữ ‘xin lỗi’.

Chỉ nhìn thấy dây thừng kia siết chặt vào da, làn da trắng của Tướng công tử vì vậy mà đỏ bừng lên, nhìn đúng là có chút thê thảm.

Tướng công tử kiên cường ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt đang nhìn hắn ta.

Khuôn mặt vô cùng đáng thương nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí Tướng công tử còn có cảm giác rằng nàng đang ngồi xem diễn kịch.

Lúc này hắn ta nghe thấy Chung Niệm Nguyệt thở dài nói: “Ngươi nhìn đi, ngươi mắng còn không lại bà ta, đừng nói tới việc cứu ta nữa.”

Đây là đang trách ngược lại là do ta quá yếu sao???

Vẻ mặt Tướng công tử cứng đờ, đợi khi diễn tiếp ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sức mạnh chân chính của ta, hai suy nghĩ này cứ trộn lẫn trong đầu hắn ta.

Phụ nhân kia quay lưng về phía bọn họ, không nhịn được mà co rụt người lại, vừa sợ hãi lại vừa thụ sủng nhược kinh.

Sao ta có thể so được với Tướng công tử chứ?

Nhưng tiểu nha đầu kia lại dám nói bà ta lợi hại hơn cả Tướng công tử.

Cái cảm giác này đúng là rất kỳ lạ.

Hắn ta bị trói lại hơn nửa canh giờ.

Vết đỏ trên người Tướng công tử càng lúc càng nhìn thấy rõ hơn, trên trán chảy không ít mồ hôi nhưng Chung Niệm Nguyệt vẫn không nhìn hắn ta dù chỉ là một cái liếc mắt.

Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng chỉ vào phụ nhân kia: “Bà ta thực sự rất đáng sợ, ta không dám lau mồ hôi cho ngươi, ngươi ráng nhịn chút đi.”

Tướng công tử nghẹn họng, thật sự không biết là ai đang tra tấn ai.

Bánh xe vẫn lăn về phía trước, đi thêm một chút nữa.

Đột nhiên Tướng công tử hiểu ra…có lẽ trước khi hắn ta xuất hiện với thân phận Tuyên Bình thế tử trước mặt Tấn Sóc Đế thì Chung Niệm Nguyệt đã biết hắn ta là Tướng công tử từ sớm rồi sao?

Nàng có thực sự giống như lời Tô Khuynh Nga nói sao? Nàng kiêu căng, lại biết làm nũng, còn thích cáo trạng người khác, thường dựa vào khuôn mặt để mê hoặc người khác sao?

Ánh mắt Tướng công tử thay đổi, trong lòng rất nhanh đã có quyết định.

Tuy rằng hắn ta không nhìn ra được nữ nhân này tài giỏi tới mức nào nhưng nếu ở trước mặt hắn ta thì cũng không tới lượt nàng cao ngạo.

Nếu Chung Niệm Nguyệt không vì hắn ta dịu dàng mà động tâm…

Một lần nữa Tướng công tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Mai Nương, cởi dây thừng cho ta.”

Phụ nhân ngẩng người, ngập ngừng một lát rồi mới xoay người lại cởi trói cho hắn ta.

Chung Niệm Nguyệt dựa vào góc xe ngựa, giống như một mỹ nhân yếu ớt nhu nhược, nàng ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp đến mức không diễn tả thành lời.

Nàng hỏi: “Ngươi đầu hàng với bà ta sao? Nếu không sao bà ta nghe lời ngươi vậy?”

Lúc này Tướng công tử đã cởi dây thừng, hắn ta thong thả ung dung chỉnh lại vạt áo, ngước mắt lên nhìn nàng, hỏi: “Chung tiểu thư đã biết rõ, cần gì làm bộ không biết, chơi ta một vố rất vui sao? Chung tiểu thư có biết giá phải trả là gì không?”

Ta có hỏi thì ngươi sẽ không làm sao?

Ngươi cho là ta sợ chết à?

Ta không sợ!

Chung Niệm Nguyệt còn rất nghiêm túc suy nghĩ, nếu nàng chết ở đây thì Tướng công tử sẽ bị chém thành tám khúc…

Tuy rằng có chút không ổn, nhưng nếu nàng chết thì sẽ không cần phải làm thiếp của Tấn Sóc Đế, còn có thể khiến cho hoàng đế khắc cốt ghi tâm. Tương lai sẽ bảo vệ cho Chung gia an toàn.

Nếu đã như vậy thì có gì phải sợ chứ.

Vì vậy Chung Niệm Nguyệt gật đầu một cái nói: “Ừ, chơi rất vui.”

Tướng công tử tức giận bật cười, nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt: “Ta rất muốn lột một lớp da của ngươi ra, nhìn thử xem trái tim của ngươi ra sao, có giống với của ta không? Ngươi đúng là…nữ tử thú vị nhất mà ta đã từng gặp.”

Đối với Tướng công tử, nữ nhân được chia thành hai loại.

Một là nữ nhân giống với nương của hắn ta, một loại khác chính là những nữ nhân không đáng nhắc tới.

Hiện tại đã có thêm một loại nữa.

Loại này có tên là Chung Niệm Nguyệt.



Đám người Mai Nương mang theo Chung Niệm Nguyệt chạy vào kinh thành.

Bọn họ trốn ở đây, chính là có chủ ý khác.

Mà lúc này, bởi vì trận náo loạn lớn như vậy mà tin tức Chung Niệm Nguyệt mất tích cũng truyền tới trong kinh thành.

“Sắp cập kê thì lại phải chết? Đúng là trời cao phụ hộ ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook