Chương 73: THĂM BỆNH
Cố Tranh
05/11/2022
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy mình không phải là một người dễ dàng mắc mưu như vậy.
Vì vậy nàng hỏi trước: “Là ai nói với ngươi?”
Lạc Nương nói: “Không có ai nói với ta cả, long thể bệ hạ quý trọng thì có ai dám nghị luận chứ? Khi ta tới gặp tiểu thư thì nhìn thấy thái y, là người có chòm râu dê mang theo một tráp dược liệu còn có một đồng tử đi bên cạnh ông ta, là thái y phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Ta nhìn thấy ông ta đi rất vội vàng tới viện của bệ hạ, mới kinh ngạc cho rằng bệ hạ bị bệnh, vì vậy ta đi tới đây nói cho tiểu thư biết.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, Lạc Nương vẫn còn trẻ.
So với Tấn Sóc Đế có lòng dạ thâm hiểm, bụng dạ khó lường như vậy thì đúng là quá non nớt.
Nếu Tấn Sóc Đế thực sự bị bệnh nặng thì dễ gì để người khác nhìn thấy thái y xuất hiện ở đó được chứ?
Lạc Nương lại lo lắng nói: “Không phải lúc trước tiểu thư nói, lũ lụt rất dễ sinh bệnh sao? Chẳng lẽ đây là chứng bệnh đó?”
Nàng ấy hoảng hốt che miệng lại, sợ tới mức mặt trắng bệch: “Hôm nay ta còn hắt xì một cái, tiểu thư, có phải ta…”
Chung Niệm Nguyệt xua tay nói: “Là do ngươi mặc quá ít.”
Nàng sờ xiêm y của Lạc Nương nói: “Ngươi nhìn đi, mỏng như vậy. Đừng có để bị nhiễm phong hàn.”
Gò má Lạc Nương ửng hồng nói: “Ban đầu ta có thói quen mặc xiêm y mỏng, nếu mặc dày một chút thì cảm thấy không đủ đẹp. Với lại xiêm y mỏng, dễ cởi…”
Ngay lập tức mặt Chung Niệm Nguyệt cũng ửng hồng.
Lời này có phải là không nên dành cho người chưa từng có bạn trai nghe không?
Lạc Nương nói một nửa thì dừng, vội vàng ngậm miệng lại.
Nàng ấy nói: “Ta nói với tiểu thư lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là…con người, dù là nam hay nữ, khi bị bệnh cho dù là mình đồng da sắt thì cũng có chút yếu ớt. Sao tiểu thư không nhân cơ hội này, chăm sóc bệ hạ thật tốt, để tình cảm trở nên thâm hậu hơn. Ta biết tiểu thư khác với người khác, không thích những việc nịnh nọt này, nhưng với vinh sủng của bệ hạ thì sao lại sợ nhiều được chứ?”
Nàng ấy cũng chỉ muốn Chung Niệm Nguyệt tốt hơn, lúc này mới suy nghĩ đủ biện pháp, làm quân sư cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng thở dài nói: “Hắn lừa ta.”
Lạc Nương kinh ngạc.
Bệ hạ cũng sẽ lừa gạt người khác sao?
Cũng phải, trên đời này làm gì có người không biết nói dối chứ.
Lạc Nương do dự một lát: “Nếu bệ hạ lừa tiểu thư thì tiểu thư không cần đi thăm nữa.”
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Lạc Nương suy nghĩ giống ta. Ta thích.”
Lạc Nương nghe thấy nàng nói như vậy, không nhịn được mà cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đây là việc đã khắc sâu vào xương cốt của nàng ấy, nàng ấy có thói quen bày ra dáng vẻ ngượng ngùng cho người khác xem, nhất thời không thể sửa lại được. Nhưng trong đáy mắt đã có nhiều niềm vui hơn lúc trước.
Chung Niệm Nguyệt đứng dậy nói: “Ta đi xem một chút.”
Phân tích mọi thứ thì rất hợp lý.
Nhưng lỡ như…bị bệnh thật thì sao?
Chung Niệm Nguyệt kêu Hương Đào tới chải tóc cho mình, không biết có phải Hương Đào đã bị Lạc Nương kích thích hay không, mà lực đạo khi chải tóc cũng mạnh ba phần.
Thư Dung cũng ở phía sau chỉnh lại xiêm y cho nàng, sau đó ba người các nàng vây quanh Chung Niệm Nguyệt đi tới trước cửa viện của Tấn Sóc Đế.
Đúng là phải đa tạ Tô Khuynh Nga đã cung cấp một nửa lương thực, nhờ vậy tình cảnh khốn khổ của huyện Giao Giang đã cải thiện không ít.
Vì vậy bầu không khí lo lắng trong viện cũng dịu đi không ít.
“Tiểu thư tới rồi.” Mạnh công công đang đứng canh cửa, vui mừng nói.
Sao ông lại vui mừng?
Bởi vì chính ông là người nghĩ ra chiêu giả bệnh.
Nếu tiểu thư không tới, vậy chẳng phải ông sẽ chịu trách nhiệm sao?
Chung Niệm Nguyệt cười như không cười nhìn Mạnh công công, liếc mắt một cái nói: “Sao bệ hạ vẫn chưa thức dậy vậy?”
Mạnh công công cau mày nói: “Tiểu thư mau vào xem một chút, hôm nay thân mình bệ hạ không được thoải mái, ngay cả cơm cũng chưa ăn.”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Ta biết, bệ hạ không ăn được nhiều. Huống chi khi tới Thanh Châu lại không chú ý tới việc ăn uống, tất cả món ăn đều vô cùng qua loa đơn giản. Công công cho người chuẩn bị thức ăn, ta sẽ nghĩ cách để bệ hạ ăn được nhiều hơn.”
Lạc Nương đi theo phía sau nhìn thấy vậy, trong lòng cười thầm, ta biết mà.
Người có trái tim chân thành như tiểu thư chẳng phải sẽ đổi được một trái tim chân thành hơn sao? Cần gì nàng ấy phải khổ sợ nghĩ biện pháp nữa chứ?
Mạnh công công vô cùng cao hứng, vội vàng đi chuẩn bị thức ăn.
Chung Niệm Nguyệt nhấc làn váy, bước vào cửa.
Từ trước tới nay, nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng sau khi bước vào cửa lại không nhịn được mà cảm thấy hơi lo lắng.
Nàng sợ cái gì chứ?
Chẳng phải Tấn Sóc Đế mới là người nên chột dạ sao?
Ta mới không có suy nghĩ như vậy.
Chung Niệm Nguyệt hít sâu vào, thong thả đi thẳng vào trong phòng.
Bên trong có hai cung nhân canh giữ, bên cạnh còn đặt một chén thuốc, chén thuốc cạn đáy, dưới đáy bát chỉ còn một chút cặn thuốc. Cái này khiến cho Chung Niệm Nguyệt không thể phân biệt được là thật hay giả.
“Bệ hạ.” Nàng gọi một tiếng. Sau màn che, Tấn Sóc Đế thấp giọng đáp lời: “Ừ.” “Sao Niệm Niệm lại tới đây? Không phải trẫm đã kêu Mạnh Thắng nói với ngươi, trẫm bị bệnh không nên vào sao?”
Chung Niệm Nguyệt đứng bên ngoài màn, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong.
Thân hình Tấn Sóc Đế rất đẹp, là thân hình ngàn năm hiếm có, cho dù là lười biếng nằm ở đó thì cũng khiến cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Bệ hạ bị nhiễm phong hàn sao?”
Tấn Sóc Đế: “Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt duỗi tay muốn vén màn ra, nhưng Tấn Sóc Đế lại vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.
Giọng nói hắn khàn khàn: “Trẫm đã nói là bị nhiễm phong hàn rồi, sao Niệm Niệm lại không nghe lời như vậy?”
Chung Niệm Nguyệt ngứa răng muốn cắn hắn.
Lừa ta tới, còn ở đó làm bộ làm tịch?
Phía sau màn, ánh mắt Tấn Sóc Đế càng tối sầm, hắn vuốt cổ tay của Chung Niệm Nguyệt.
Còn chưa đợi hắn ăn đậu hũ của nàng thêm mấy miếng.
Một tay khác của Chung Niệm Nguyệt đã nhanh nhẹn vén màn ra, nàng nhéo nhẹ vào đùi của mình một cái, nước mắt lưng tròng ghé vào giường Tấn Sóc Đế: “Ta không đi, ta muốn xem bệ hạ có sao không?”
Không phải ngài muốn xem sao? Ta giả vờ cho ngài xem.
Tấn Sóc Đế ngừng lại.
Ánh mắt hắn càng u ám hơn, thả lỏng cổ tay của Chung Niệm Nguyệt ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
Sao hắn có thể để nàng khóc được chứ?
Một đôi mắt xinh đẹp khóc đến mức lê hoa đái vũ(1).
(1)Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nàng lo lắng nhìn hắn, chóp mũi hơi động đậy.
Vừa đáng yêu lại đáng thương.
Trong nháy mắt, Tấn Sóc Đế thực sự không muốn lừa gạt nàng nữa.
Nhưng tiểu cô nương này là người khó dỗ nhất trên đời, sao có thể để nàng ở yên trong ngực hắn được chứ?
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lóe lên.
Không bằng ôm Niệm Niệm vào ngực dỗ nàng.
Chỉ là còn chưa đợi hắn ngồi dậy, thì Mạnh công công cao giọng nói: “Bệ hạ, thức ăn đã mang tới.”
Đúng là tới không đúng lúc.
Tấn Sóc Đế hơi cau mày.
Mạnh công công bước vào phòng, sai người đưa thức ăn tới trước mặt hắn, nói: “Tiểu thư nghe nói bệ hạ chưa ăn uống gì, tiểu thư rất lo lắng vội vàng sai nô tài đi chuẩn bị thức ăn.”
Khóe miệng Tấn Sóc Đế khẽ nhếch lên.
Lời này đúng là rất dễ nghe.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt lại duỗi tay ra cầm lấy đĩa, nói: “Để ta cầm.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng ở bàn tay trắng mịn của nàng, cau mày nói: “Nóng, Niệm Niệm đừng chạm vào.” Lúc trước hắn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt phụ Chu tiểu thư chăm bệnh cho người khác, khi đó hắn thật sự rất ghen tị, không biết trong tương lai khi hắn bị bệnh, Niệm Niệm kiều khí như vậy, nàng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn không?
Chỉ là hôm nay nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đụng tay vào, thì hắn lại luyến tiếc.
Chung Niệm Nguyệt đã từ chối ba lần cũng không từ chối được, đành phải để cho cung nhân cầm lấy chén.
Mạnh công công nhìn Chung Niệm Nguyệt, trong ánh mắt đầy mong đợi.
Tiểu thư đang nghĩ gì?
Bình thường ở trong thoại bản, thường viết cái gì nhỉ, nếu không uống được thuốc, thì tiểu thư sẽ dùng miệng…Ôi trời ôi trời, đây là những thứ mà thái giám như ông không nên xem.
Mạnh công công nâng tay áo lên, vừa muốn che mắt lại nhưng cũng không muốn che.
Hơn nữa, ông cũng coi như là được nhìn thấy Chung tiểu thư trưởng thành, đương nhiên là…
Mạnh công công suy nghĩ tới đây thì ngừng lại.
Tiểu cô nương kiều khí ngồi trước mặt ông, cầm đũa và muỗng, cười tươi nói: “Bệ hạ bệnh nặng như vậy, chắc là nuốt không trôi, thôi, để ta ăn thay bệ hạ là được.”
Tấn Sóc Đế: “…”
Mạnh công công trợn to mắt.
“Món này không tệ, tiếc là bệ hạ không ăn được. Lưỡi vịt rất mềm, vừa thơm lại vừa cay.”
“Canh gà hầm này cũng rất là thơm.”
—
Nàng ăn một miếng lại một miếng, chậm rãi cẩn thận nhai nuốt.
Gần một nửa canh giờ trôi qua, Chung Niệm Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi cửa, trên người mang theo chút mùi hương của thức ăn.
Lạc Nương vẫn còn đang chờ bên ngoài, vừa nhìn thấy nàng bước ra, vội vàng đi tới chỗ nàng: “Tiểu thư sao rồi ạ?”
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng nói: “Thức ăn không tệ, có hơi căng bụng. Ngươi biết không, mấy năm nay đây là lần đầu tiên ta được ăn thoải mái đến như vậy.”
Lạc Nương thắc mắc nhìn nàng.
Không phải là vào trong chăm sóc bệ hạ sao? Sao lại thành ăn cơm rồi?
Bên trong phòng, Mạnh công công hổ thẹn quỳ gối trước mặt Tấn Sóc Đế: “Là nô tài, nô tài xem nhẹ tiểu thư.”
Tiểu thư lanh trí như vậy, sao có thể dễ dàng mắc câu được chứ.
Mấy ngày qua, Tấn Sóc Đế vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
Hắn ngồi dậy, thấp giọng nói: “Thôi, Niệm Niệm rất mang thù.”
Cho dù mang thù nhưng vẫn rất đáng yêu.
Một lúc sau, Tấn Sóc Đế mới nói: “Nàng như vậy cũng tốt. Trẫm không sợ nàng mang thù, trẫm chỉ sợ nàng sẽ sợ hãi trẫm, xa cách trẫm, lại bị dọa tới mức bị bệnh.”
Hiện tại nhìn lại.
Đúng không hổ là Niệm Niệm mà hắn thích.
Nàng không sợ hãi bất cứ điều gì, nên nàng cũng không sợ hắn thích nàng.
Đương nhiên hắn chỉ có thể dùng những biện pháp khác.
Hắn lạnh nhạt nói: “Sau khi tình hình huyện Giao Giang ổn định lại, chúng ta sẽ khởi hành về huyện Vĩnh Thần.”
—
Ở phía khác, Tam hoàng tử tốn rất nhiều công sức mới có thể xử lý mọi việc ổn thỏa.
Việc này so với tưởng tượng của hắn ta khó hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.
Tuy rằng hắn ta kiêu ngạo, nhưng cũng biết khả năng của mình không bằng người khác. Nhưng dù sao, hắn ta cũng đã làm được…
“Biện pháp của Chung Niệm Nguyệt đúng là có chút hữu dụng.” Khóe miệng hắn ta nhếch lên, đột nhiên khen một câu.
Tiểu thái giám đi bên cạnh hắn ta, ngơ ngác nghĩ thầm, đúng thật là như vậy.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy nhưng cũng đã dọa cho tiểu thái giám sợ chết khiếp.
Tam hoàng tử vậy mà biết cười! Không phải là cười âm trầm, không phải cười trào phúng, mà là nghiêm túc nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra cái răng khểnh.
Lúc trước ở huyện Cửu Giang, bởi vì phát lương thực cứu tế nên Tam hoàng tử đã học hỏi được không ít thứ ở chỗ Chung Tùy An.
Mà hiện tại, chỉ cần không gặp việc lớn, hắn ta sẽ cắn răng chịu đựng, đè cảm giác xấu hổ trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ các quan huyện.
Vốn dĩ tuổi hắn ta không lớn, khi cười lên cũng có vài phần thiếu niên nhã nhặn. Tất cả đại thần và các quan huyện đều thay hắn ta bày mưu tính kế, cùng hắn ta thương lượng mọi việc.
Đây chính là trải nghiệm mà Tam hoàng tử chưa từng thử qua.
Bởi vì những người bên nhà ngoại đều thay hắn ta nghĩ kế, hắn ta chỉ cần làm theo là được.
Lúc này tâm trạng Tam hoàng tử vô cùng vui vẻ, cho dù thân thể có mệt mỏi cũng không sao cả.
“Ngươi nói xem, có phải bổn điện hạ bị điên rồi không?” Hắn ta cười nói: “Vậy mà ta lại muốn gặp nữ nhân đanh đá đó.”
Lời này vừa nói xong thì biểu huynh đi thẳng về phía hắn ta.
Mấy ngày qua Dư Quang cảm thấy rất là khó khăn.
Hắn phát hiện, bản thân đã bị biểu đệ ghét bỏ. Đây không phải là một việc gì tốt…tương lai hắn phải làm người trợ tá cho Tam hoàng tử!
Dư Quang vẫn luôn nhớ tới lời mà tiểu thái giám đã nói với hắn.
Tam hoàng tử đúng là điên rồi.
Hắn nghĩ thầm.
Hiện tại không còn thích người khác khen hắn ta lại thích nghe người khác đánh mắng hắn ta.
Vì vậy Dư Quang hít sâu một hơi, tức giận nói: “Điện hạ, ta có lời muốn nói với điện hạ. Điện hạ có biết gần đây ngài đã làm không ít việc ngu xuẩn không? Ta và điện hạ là biểu huynh đệ, tại sao điện hạ không nghe lời ta nói?”
Hiện tại Tam hoàng tử cảm thấy vô cùng đắc ý, không còn cảm thấy bản thân chỉ là một tiểu hoàng tử vô dụng như trước kia nữa.
Sao có thể chịu đựng được lời này?
Nét mặt hắn ta thay đổi, đá vào chân Dư Quang: “Ngươi đúng là to gan! Dám nói chuyện như vậy với ta!”
Cho dù là biểu huynh, hắn ta cũng phải xử lý thật tốt!
Hắn ta phải về cáo trạng với Trang phi! Không, mẫu phi bao che cho hắn, hắn ta sẽ cáo trạng với phụ hoàng!
Vì vậy nàng hỏi trước: “Là ai nói với ngươi?”
Lạc Nương nói: “Không có ai nói với ta cả, long thể bệ hạ quý trọng thì có ai dám nghị luận chứ? Khi ta tới gặp tiểu thư thì nhìn thấy thái y, là người có chòm râu dê mang theo một tráp dược liệu còn có một đồng tử đi bên cạnh ông ta, là thái y phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Ta nhìn thấy ông ta đi rất vội vàng tới viện của bệ hạ, mới kinh ngạc cho rằng bệ hạ bị bệnh, vì vậy ta đi tới đây nói cho tiểu thư biết.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, Lạc Nương vẫn còn trẻ.
So với Tấn Sóc Đế có lòng dạ thâm hiểm, bụng dạ khó lường như vậy thì đúng là quá non nớt.
Nếu Tấn Sóc Đế thực sự bị bệnh nặng thì dễ gì để người khác nhìn thấy thái y xuất hiện ở đó được chứ?
Lạc Nương lại lo lắng nói: “Không phải lúc trước tiểu thư nói, lũ lụt rất dễ sinh bệnh sao? Chẳng lẽ đây là chứng bệnh đó?”
Nàng ấy hoảng hốt che miệng lại, sợ tới mức mặt trắng bệch: “Hôm nay ta còn hắt xì một cái, tiểu thư, có phải ta…”
Chung Niệm Nguyệt xua tay nói: “Là do ngươi mặc quá ít.”
Nàng sờ xiêm y của Lạc Nương nói: “Ngươi nhìn đi, mỏng như vậy. Đừng có để bị nhiễm phong hàn.”
Gò má Lạc Nương ửng hồng nói: “Ban đầu ta có thói quen mặc xiêm y mỏng, nếu mặc dày một chút thì cảm thấy không đủ đẹp. Với lại xiêm y mỏng, dễ cởi…”
Ngay lập tức mặt Chung Niệm Nguyệt cũng ửng hồng.
Lời này có phải là không nên dành cho người chưa từng có bạn trai nghe không?
Lạc Nương nói một nửa thì dừng, vội vàng ngậm miệng lại.
Nàng ấy nói: “Ta nói với tiểu thư lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là…con người, dù là nam hay nữ, khi bị bệnh cho dù là mình đồng da sắt thì cũng có chút yếu ớt. Sao tiểu thư không nhân cơ hội này, chăm sóc bệ hạ thật tốt, để tình cảm trở nên thâm hậu hơn. Ta biết tiểu thư khác với người khác, không thích những việc nịnh nọt này, nhưng với vinh sủng của bệ hạ thì sao lại sợ nhiều được chứ?”
Nàng ấy cũng chỉ muốn Chung Niệm Nguyệt tốt hơn, lúc này mới suy nghĩ đủ biện pháp, làm quân sư cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng thở dài nói: “Hắn lừa ta.”
Lạc Nương kinh ngạc.
Bệ hạ cũng sẽ lừa gạt người khác sao?
Cũng phải, trên đời này làm gì có người không biết nói dối chứ.
Lạc Nương do dự một lát: “Nếu bệ hạ lừa tiểu thư thì tiểu thư không cần đi thăm nữa.”
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Lạc Nương suy nghĩ giống ta. Ta thích.”
Lạc Nương nghe thấy nàng nói như vậy, không nhịn được mà cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đây là việc đã khắc sâu vào xương cốt của nàng ấy, nàng ấy có thói quen bày ra dáng vẻ ngượng ngùng cho người khác xem, nhất thời không thể sửa lại được. Nhưng trong đáy mắt đã có nhiều niềm vui hơn lúc trước.
Chung Niệm Nguyệt đứng dậy nói: “Ta đi xem một chút.”
Phân tích mọi thứ thì rất hợp lý.
Nhưng lỡ như…bị bệnh thật thì sao?
Chung Niệm Nguyệt kêu Hương Đào tới chải tóc cho mình, không biết có phải Hương Đào đã bị Lạc Nương kích thích hay không, mà lực đạo khi chải tóc cũng mạnh ba phần.
Thư Dung cũng ở phía sau chỉnh lại xiêm y cho nàng, sau đó ba người các nàng vây quanh Chung Niệm Nguyệt đi tới trước cửa viện của Tấn Sóc Đế.
Đúng là phải đa tạ Tô Khuynh Nga đã cung cấp một nửa lương thực, nhờ vậy tình cảnh khốn khổ của huyện Giao Giang đã cải thiện không ít.
Vì vậy bầu không khí lo lắng trong viện cũng dịu đi không ít.
“Tiểu thư tới rồi.” Mạnh công công đang đứng canh cửa, vui mừng nói.
Sao ông lại vui mừng?
Bởi vì chính ông là người nghĩ ra chiêu giả bệnh.
Nếu tiểu thư không tới, vậy chẳng phải ông sẽ chịu trách nhiệm sao?
Chung Niệm Nguyệt cười như không cười nhìn Mạnh công công, liếc mắt một cái nói: “Sao bệ hạ vẫn chưa thức dậy vậy?”
Mạnh công công cau mày nói: “Tiểu thư mau vào xem một chút, hôm nay thân mình bệ hạ không được thoải mái, ngay cả cơm cũng chưa ăn.”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Ta biết, bệ hạ không ăn được nhiều. Huống chi khi tới Thanh Châu lại không chú ý tới việc ăn uống, tất cả món ăn đều vô cùng qua loa đơn giản. Công công cho người chuẩn bị thức ăn, ta sẽ nghĩ cách để bệ hạ ăn được nhiều hơn.”
Lạc Nương đi theo phía sau nhìn thấy vậy, trong lòng cười thầm, ta biết mà.
Người có trái tim chân thành như tiểu thư chẳng phải sẽ đổi được một trái tim chân thành hơn sao? Cần gì nàng ấy phải khổ sợ nghĩ biện pháp nữa chứ?
Mạnh công công vô cùng cao hứng, vội vàng đi chuẩn bị thức ăn.
Chung Niệm Nguyệt nhấc làn váy, bước vào cửa.
Từ trước tới nay, nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng sau khi bước vào cửa lại không nhịn được mà cảm thấy hơi lo lắng.
Nàng sợ cái gì chứ?
Chẳng phải Tấn Sóc Đế mới là người nên chột dạ sao?
Ta mới không có suy nghĩ như vậy.
Chung Niệm Nguyệt hít sâu vào, thong thả đi thẳng vào trong phòng.
Bên trong có hai cung nhân canh giữ, bên cạnh còn đặt một chén thuốc, chén thuốc cạn đáy, dưới đáy bát chỉ còn một chút cặn thuốc. Cái này khiến cho Chung Niệm Nguyệt không thể phân biệt được là thật hay giả.
“Bệ hạ.” Nàng gọi một tiếng. Sau màn che, Tấn Sóc Đế thấp giọng đáp lời: “Ừ.” “Sao Niệm Niệm lại tới đây? Không phải trẫm đã kêu Mạnh Thắng nói với ngươi, trẫm bị bệnh không nên vào sao?”
Chung Niệm Nguyệt đứng bên ngoài màn, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong.
Thân hình Tấn Sóc Đế rất đẹp, là thân hình ngàn năm hiếm có, cho dù là lười biếng nằm ở đó thì cũng khiến cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Bệ hạ bị nhiễm phong hàn sao?”
Tấn Sóc Đế: “Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt duỗi tay muốn vén màn ra, nhưng Tấn Sóc Đế lại vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.
Giọng nói hắn khàn khàn: “Trẫm đã nói là bị nhiễm phong hàn rồi, sao Niệm Niệm lại không nghe lời như vậy?”
Chung Niệm Nguyệt ngứa răng muốn cắn hắn.
Lừa ta tới, còn ở đó làm bộ làm tịch?
Phía sau màn, ánh mắt Tấn Sóc Đế càng tối sầm, hắn vuốt cổ tay của Chung Niệm Nguyệt.
Còn chưa đợi hắn ăn đậu hũ của nàng thêm mấy miếng.
Một tay khác của Chung Niệm Nguyệt đã nhanh nhẹn vén màn ra, nàng nhéo nhẹ vào đùi của mình một cái, nước mắt lưng tròng ghé vào giường Tấn Sóc Đế: “Ta không đi, ta muốn xem bệ hạ có sao không?”
Không phải ngài muốn xem sao? Ta giả vờ cho ngài xem.
Tấn Sóc Đế ngừng lại.
Ánh mắt hắn càng u ám hơn, thả lỏng cổ tay của Chung Niệm Nguyệt ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
Sao hắn có thể để nàng khóc được chứ?
Một đôi mắt xinh đẹp khóc đến mức lê hoa đái vũ(1).
(1)Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nàng lo lắng nhìn hắn, chóp mũi hơi động đậy.
Vừa đáng yêu lại đáng thương.
Trong nháy mắt, Tấn Sóc Đế thực sự không muốn lừa gạt nàng nữa.
Nhưng tiểu cô nương này là người khó dỗ nhất trên đời, sao có thể để nàng ở yên trong ngực hắn được chứ?
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lóe lên.
Không bằng ôm Niệm Niệm vào ngực dỗ nàng.
Chỉ là còn chưa đợi hắn ngồi dậy, thì Mạnh công công cao giọng nói: “Bệ hạ, thức ăn đã mang tới.”
Đúng là tới không đúng lúc.
Tấn Sóc Đế hơi cau mày.
Mạnh công công bước vào phòng, sai người đưa thức ăn tới trước mặt hắn, nói: “Tiểu thư nghe nói bệ hạ chưa ăn uống gì, tiểu thư rất lo lắng vội vàng sai nô tài đi chuẩn bị thức ăn.”
Khóe miệng Tấn Sóc Đế khẽ nhếch lên.
Lời này đúng là rất dễ nghe.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt lại duỗi tay ra cầm lấy đĩa, nói: “Để ta cầm.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng ở bàn tay trắng mịn của nàng, cau mày nói: “Nóng, Niệm Niệm đừng chạm vào.” Lúc trước hắn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt phụ Chu tiểu thư chăm bệnh cho người khác, khi đó hắn thật sự rất ghen tị, không biết trong tương lai khi hắn bị bệnh, Niệm Niệm kiều khí như vậy, nàng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn không?
Chỉ là hôm nay nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đụng tay vào, thì hắn lại luyến tiếc.
Chung Niệm Nguyệt đã từ chối ba lần cũng không từ chối được, đành phải để cho cung nhân cầm lấy chén.
Mạnh công công nhìn Chung Niệm Nguyệt, trong ánh mắt đầy mong đợi.
Tiểu thư đang nghĩ gì?
Bình thường ở trong thoại bản, thường viết cái gì nhỉ, nếu không uống được thuốc, thì tiểu thư sẽ dùng miệng…Ôi trời ôi trời, đây là những thứ mà thái giám như ông không nên xem.
Mạnh công công nâng tay áo lên, vừa muốn che mắt lại nhưng cũng không muốn che.
Hơn nữa, ông cũng coi như là được nhìn thấy Chung tiểu thư trưởng thành, đương nhiên là…
Mạnh công công suy nghĩ tới đây thì ngừng lại.
Tiểu cô nương kiều khí ngồi trước mặt ông, cầm đũa và muỗng, cười tươi nói: “Bệ hạ bệnh nặng như vậy, chắc là nuốt không trôi, thôi, để ta ăn thay bệ hạ là được.”
Tấn Sóc Đế: “…”
Mạnh công công trợn to mắt.
“Món này không tệ, tiếc là bệ hạ không ăn được. Lưỡi vịt rất mềm, vừa thơm lại vừa cay.”
“Canh gà hầm này cũng rất là thơm.”
—
Nàng ăn một miếng lại một miếng, chậm rãi cẩn thận nhai nuốt.
Gần một nửa canh giờ trôi qua, Chung Niệm Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi cửa, trên người mang theo chút mùi hương của thức ăn.
Lạc Nương vẫn còn đang chờ bên ngoài, vừa nhìn thấy nàng bước ra, vội vàng đi tới chỗ nàng: “Tiểu thư sao rồi ạ?”
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng nói: “Thức ăn không tệ, có hơi căng bụng. Ngươi biết không, mấy năm nay đây là lần đầu tiên ta được ăn thoải mái đến như vậy.”
Lạc Nương thắc mắc nhìn nàng.
Không phải là vào trong chăm sóc bệ hạ sao? Sao lại thành ăn cơm rồi?
Bên trong phòng, Mạnh công công hổ thẹn quỳ gối trước mặt Tấn Sóc Đế: “Là nô tài, nô tài xem nhẹ tiểu thư.”
Tiểu thư lanh trí như vậy, sao có thể dễ dàng mắc câu được chứ.
Mấy ngày qua, Tấn Sóc Đế vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
Hắn ngồi dậy, thấp giọng nói: “Thôi, Niệm Niệm rất mang thù.”
Cho dù mang thù nhưng vẫn rất đáng yêu.
Một lúc sau, Tấn Sóc Đế mới nói: “Nàng như vậy cũng tốt. Trẫm không sợ nàng mang thù, trẫm chỉ sợ nàng sẽ sợ hãi trẫm, xa cách trẫm, lại bị dọa tới mức bị bệnh.”
Hiện tại nhìn lại.
Đúng không hổ là Niệm Niệm mà hắn thích.
Nàng không sợ hãi bất cứ điều gì, nên nàng cũng không sợ hắn thích nàng.
Đương nhiên hắn chỉ có thể dùng những biện pháp khác.
Hắn lạnh nhạt nói: “Sau khi tình hình huyện Giao Giang ổn định lại, chúng ta sẽ khởi hành về huyện Vĩnh Thần.”
—
Ở phía khác, Tam hoàng tử tốn rất nhiều công sức mới có thể xử lý mọi việc ổn thỏa.
Việc này so với tưởng tượng của hắn ta khó hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.
Tuy rằng hắn ta kiêu ngạo, nhưng cũng biết khả năng của mình không bằng người khác. Nhưng dù sao, hắn ta cũng đã làm được…
“Biện pháp của Chung Niệm Nguyệt đúng là có chút hữu dụng.” Khóe miệng hắn ta nhếch lên, đột nhiên khen một câu.
Tiểu thái giám đi bên cạnh hắn ta, ngơ ngác nghĩ thầm, đúng thật là như vậy.
Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy nhưng cũng đã dọa cho tiểu thái giám sợ chết khiếp.
Tam hoàng tử vậy mà biết cười! Không phải là cười âm trầm, không phải cười trào phúng, mà là nghiêm túc nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra cái răng khểnh.
Lúc trước ở huyện Cửu Giang, bởi vì phát lương thực cứu tế nên Tam hoàng tử đã học hỏi được không ít thứ ở chỗ Chung Tùy An.
Mà hiện tại, chỉ cần không gặp việc lớn, hắn ta sẽ cắn răng chịu đựng, đè cảm giác xấu hổ trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ các quan huyện.
Vốn dĩ tuổi hắn ta không lớn, khi cười lên cũng có vài phần thiếu niên nhã nhặn. Tất cả đại thần và các quan huyện đều thay hắn ta bày mưu tính kế, cùng hắn ta thương lượng mọi việc.
Đây chính là trải nghiệm mà Tam hoàng tử chưa từng thử qua.
Bởi vì những người bên nhà ngoại đều thay hắn ta nghĩ kế, hắn ta chỉ cần làm theo là được.
Lúc này tâm trạng Tam hoàng tử vô cùng vui vẻ, cho dù thân thể có mệt mỏi cũng không sao cả.
“Ngươi nói xem, có phải bổn điện hạ bị điên rồi không?” Hắn ta cười nói: “Vậy mà ta lại muốn gặp nữ nhân đanh đá đó.”
Lời này vừa nói xong thì biểu huynh đi thẳng về phía hắn ta.
Mấy ngày qua Dư Quang cảm thấy rất là khó khăn.
Hắn phát hiện, bản thân đã bị biểu đệ ghét bỏ. Đây không phải là một việc gì tốt…tương lai hắn phải làm người trợ tá cho Tam hoàng tử!
Dư Quang vẫn luôn nhớ tới lời mà tiểu thái giám đã nói với hắn.
Tam hoàng tử đúng là điên rồi.
Hắn nghĩ thầm.
Hiện tại không còn thích người khác khen hắn ta lại thích nghe người khác đánh mắng hắn ta.
Vì vậy Dư Quang hít sâu một hơi, tức giận nói: “Điện hạ, ta có lời muốn nói với điện hạ. Điện hạ có biết gần đây ngài đã làm không ít việc ngu xuẩn không? Ta và điện hạ là biểu huynh đệ, tại sao điện hạ không nghe lời ta nói?”
Hiện tại Tam hoàng tử cảm thấy vô cùng đắc ý, không còn cảm thấy bản thân chỉ là một tiểu hoàng tử vô dụng như trước kia nữa.
Sao có thể chịu đựng được lời này?
Nét mặt hắn ta thay đổi, đá vào chân Dư Quang: “Ngươi đúng là to gan! Dám nói chuyện như vậy với ta!”
Cho dù là biểu huynh, hắn ta cũng phải xử lý thật tốt!
Hắn ta phải về cáo trạng với Trang phi! Không, mẫu phi bao che cho hắn, hắn ta sẽ cáo trạng với phụ hoàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.