Hoàng Hậu (Hoàng Hậu Vô Đức)​

Chương 30: Giá họa​

Tửu Tiểu Thất

16/03/2017

Lệ Phi tuy đầu óc có chút ngốc nhưng không hề hồ đồ, hơn nữa còn có Phồn Xuân ở bên người lúc nào cũng nhắc nhở, nên nàng ta rất cảnh giác với sự cố gắng tiếp cận của Hứa Tài tử.

Dù sao Hứa Tài tử này là người của Thái hậu.

Hứa Tài tử cũng không giấu diếm ý đồ, “Ta không có ác ý với tỷ tỷ, ta chỉ là… muốn báo thù.”

Lệ Phi nghĩ tới bộ dáng nàng ta bị phạt quỳ trong gió lạnh rét thấu xương ngày đó, trong lòng liền tin vài phần, lại hỏi, “Người có thể giúp ngươi hả giận rất nhiều, vì sao ngươi lại tìm bổn cung?”

“Ta biết đúng lúc tỷ tỷ cũng muốn báo thù.”

Câu nói này của Hứa Tài tử xem ra là nói trúng rồi. Gần đây ngoài mặt Lệ Phi không làm ra chuyện quá đáng gì nhưng mối hận trong lòng đối với Diệp Trăn Trăn làm sao có thể tiêu tan được, chỉ là suy xét đến việc Kỷ Vô Cữu vừa mới đối tốt với nàng ta hơn một chút; còn Diệp Trăn Trăn kia lại giảo hoạt hung ác quá mức, nàng ta liền có chút kiêng dè, không dám coi thường vọng động. Bây giờ nghe Hứa Tài tử nói như vậy, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, tâm tư dao động vài phần.

“Ngươi có biện pháp nào chu toàn không?” Lệ Phi hỏi.

“Hiện tại vừa lúc là thời cơ tuyệt diệu, chỉ là… muốn mượn của tỷ tỷ một thứ.”

“Thứ gì?”

Hứa Tài tử nhìn quanh bốn phía rồi tiến đến nói nhỏ bên tai Lệ Phi một câu.

Lệ Phi lập tức biến sắc, hoài nghi nhìn nàng ta, “Làm sao ngươi biết thứ đó ở trong tay ta?”

“Tỷ tỷ chớ trách, ta cũng là ngẫu nhiên biết được thôi.”

“Nếu vậy, ngươi muốn thế nào?”

Hứa Tài tử bèn bàn bạc kết hoạch với Lệ Phi, Lệ Phi nghe xong liên tục gật đầu.

***​

Hôm nay trời ấm áp, gió lớn liên tiếp mấy ngày qua cũng ngừng, thật là thời tiết đẹp. Diệp Trăn Trăn mang theo vài người thả diều ngoài Anh Hoa Điện. Anh Hoa Điện vốn là nơi để lễ Phật, nhưng không biết vì sao, Thái hậu gần như không đến nơi này, vì thế nó cũng nhanh chóng trở nên hoang phế, chỉ còn lại vài cung nữ thái giám thường xuyên vẩy nước quét nhà, lau tượng Phật, thêm hương khói. Diệp Trăn Trăn nắm láy diều chơi đùa ở bên ngoài, người trong Anh Hoa Điện nghe thấy động tĩnh, cũng rối rít chạy ra ngoài góp vui, đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn con diều hình sư tử cực lớn bay lượn trên bầu trời. Con diều sư tử trông rất sống động, oai phong lẫm liệt, làm cho người ta chợt thấy như đó là Văn Thù Bồ Tát ngồi trên tiên thú hiện giữa nhân gian.

Kỷ Vô Cữu đứng ở một nơi bị góc tường che lấp cách đó không xa, cũng nhìn thấy cảnh này.

Diệp Trăn Trăn thu diều sư tử, thả tiếp một con diều điểu nhân. Điểu nhân này người Tây Dương gọi là thiên thần, tóc vàng mắt xanh, trắng trẻo mập mạp, trên lưng còn có một đôi cánh lông trắng noãn, vô cùng xinh đẹp khả ái. Điểu nhân toàn thân trần truồng, nghiêng một chân che khuất bộ phận trọng điểm. Tuy rằng không có mặc quần áo nhưng đây chỉ là một đứa bé nên mọi người cũng không cảm thấy ngượng ngùng, rối rít tò mò mở to hai mắt nhìn.

Chỉ là thân mình điểu nhân này bị lệch nên mất thăng bằng, loay hoay nửa ngày cũng không bay lên được, Diệp Trăn Trăn sửa lại đến mấy lần, thật vất vả làm cho nó bay lên thì dây lại bị đứt.

Tiểu điểu nhân vùng vẫy trên không một lát rồi rơi xuống cổng Anh Hoa Điện.

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn con diều, tính toán độ cao của cái cổng, quyết định không nên tự mình đi lấy. Chân của nàng vất vả lắm mới khỏi hẳn, không thể để xảy ra sự cố nữa. Nàng nhìn qua đám nô tài xung quanh vài lần, thoạt nhìn dường như… tên này còn ngốc hơn tên kia.

Kỷ Vô Cữu thấy vậy, liền cất bước tính đến giúp đỡ, không ngờ rằng Diệp Trăn Trăn đột nhiên hô to về hướng cách đó không xa: “Lúc thống lĩnh, ngươi lại đây!”

Lục Ly chầm chậm chạy đến, “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Miễn lễ,” Diệp Trăn Trăn cười phất tay, “Ngươi giúp bổn cung lấy cái diều kia xuống.”

“Vâng.” Vừa dứt lời, Lục Ly thả dười nhảy lên, nhanh nhẹn như một con diều hâu, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tập trung nhìn kĩ lại, hắn đã đứng ở trên tường.



Lục Ly cầm diều nhảy xuống, đưa cho Diệp Trăn Trăn, Tố Nguyệt muốn tiếp, Diệp Trăn Trăn lại trước nàng một bước tự tay nhận lấy, cười tươi như hoa, “Đa tạ.”

“Vi thần không dám.”

Diệp Trăn Trăn cầm diều, nhìn kỹ Lục Ly, hỏi, “Vết thương trên cổ ngươi là làm sao vậy?”

“Bẩm nương nương, thần cùng đồng liêu luận bàn võ nghệ, bị một chút thương tích nhẹ.”

Diệp Trăn Trăn cau mày, “Lục Thống lĩnh rèn luyện võ nghệ cũng là vì bảo hộ Hoàng thượng, trung thành đáng khen. Vương Hữu Tài, ngươi về Khôn Ninh Cung lấy chút Ngũ hương hóa vu cao thưởng cho Lục Thống lĩnh.”

“Vi thần đa tạ nương nương.” Lục Ly lại quỳ xuống, hắn cúi đầu phục tùng, trên mặt mang nụ cười ôn nhu có phần sủng nịch. Nụ cười này không ai nhìn thấy, ngoại trừ người nào đó đang rình coi cách đó không xa.

Kỷ Vô Cữu nghiến răng, ánh mắt hung ác.

Lúc này, một thái giám ở Càn Thanh Cung chạy tới, “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”

Phùng Hữu Đức làm một động tác ý bảo hắn im lặng, hắn liền che miệng mình chạy lên trước, thở phì phò thấp giọng nói: “Hoàng thượng, không, không tốt rồi.”

“Làm sao vậy?” Phùng Hữu Đức hỏi.

“Vương Chiêu nghi sảy thai!”

***​

Vương Chiêu nghi ở tại Vũ Hoa Các, trong hậu cung này xem như là một vị trí khá lệch. Diệp Trăn Trăn nghe nói Vương Chiêu nghi sinh non, lập tức chạy đến hiện trường. Nhưng nằm ngoài dự kiến của nàng là nơi này đã tụ tập rất nhiều người, dường như chuyên chờ một mình nàng.

Diệp Trăn Trăn có cảm giác không ổn. Bởi vì ngay cả Thái hậu lão nhân gia cũng đến rồi…

Thái hậu không yên tâm, bà lo Kỷ Vô Cữu bao che Diệp Trăn Trăn. Hơn nữa, quan hệ đến con nối dòng của hoàng gia là chuyện lớn, bà chạy đến chủ trì đại cục, cũng coi như hợp tình hợp lý.

Diệp Trăn Trăn vừa mới bước một chân vào Vũ Hoa Các liền nghe được Thái hậu nương nương quát to một tiếng phủ đầu, “Độc phụ này, còn không quỳ xuống!”

“Mẫu hậu đúng là sốt ruột, cái chân còn lại của ta còn ở ngoài cửa mà,” Diệp Trăn Trăn cười nói. Nàng chầm chậm bước đến, làm lễ chào hỏi chư vị có mặt rồi đứng vững không động, “Không biết là ai chọc mẫu hậu tức giận như thế?”

“Ngươi còn mặt mũi đến hỏi? Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn giết hại Vương Chiêu nghi? Ai gia ngày ngày thắp nhang niệm Phật, chỉ cầu cho Hoàng thượng có nhất nam bán nữ, nhưng nhiều năm như vậy chỉ nở hoa không kết quả. Thật vất vả lần này ngóng trông Vương Chiêu nghi mang thai long chủng, ngươi lại đem lòng ghen tỵ, dám tổn hại đến tính mạng nàng ấy!”

Diệp Trăn Trăn vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra. Vị trí Hoàng hậu của nàng thật náo nhiệt, mỗi ngày đều có người đem oan ức chụp lên đầu nàng. Nàng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua Kỷ Vô Cữu, phát hiện sắc mặt hắn ủ dột, dường như lửa giận rất lớn. Xem ra hắn rất để ý đứa bé này. Nàng nghĩ.

Diệp Trăn Trăn cười lạnh một tiếng, “Những lời này, bổn cung không dám nhận. Mẫu hậu người mỗi ngày thắp hương cũng không thấy Quan Âm Tống Tử chiếu cố Hoàng thượng, chỉ có 2 nguyên nhân đơn giản, hoặc là Bồ Tát không được việc, hoặc là người không thành tâm, nhưng cả hai đều không liên quan đến ta. Người nói bổn cung mưu hại Vương Chiêu nghi nhưng có chứng cớ không?”

“Tại sao không có chứng cớ, ai gia cùng Hoàng thượng đều không đổ oan cho người vô tội, thái y.”

“Có vi thần,” một thái y trẻ tuổi bước lên trước, nói; “Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Vương Chiêu nghị bị thương mất máu, lại bị kinh hãi cho nên khôn giữ được đứa nhỏ. Chỗ bị thương trên bả vai do hỏa khí gây ra, bi thép bắn vào xương thịt, cần phẫu thuật.”

Diệp Trăn Trăn nheo mắt.

“Ngươi nghe chưa,” Thái hậu tức giận tới mức vỗ bàn, “Khắp hậu cung này, chỉ có ngươi sử dụng cái thứ bỏ đi kia, không phải ngươi thì là ai!”



Kỳ thật không chỉ mình Diệp Trăn Trăn có hỏa súng, một vài thị vệ cao cấp cũng có. Lục Ly có một khẩu, còn có vài tiểu đội trưởng thuộc hạ của hắn cũng có trang bị. Nếu căn cứ theo điều này, ít nhất có tên thị vệ khả nghi, một là tiểu đội trưởng phụ trách an toàn nơi này, hai là Lục Ly – người có thể tùy ý đi lại trong hoàng cụng.

Kỷ Vô Cữu mặt trầm như nước nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, đợi nàng đưa ra điểm đáng ngờ này.

Nhưng nàng lại không, nàng chỉ là cắn môi, hỏi, “Có nhân chứng không?”

Nhân chứng tất nhiên cũng có. Đại cung nữ bên cạnh Vương Chiêu nghi bị truyền đến, thuật lại cả quá trình sự việc. Hôm nay giờ Thân hai khắc, Vương Chiêu nghi bái phỏng Hiền Phi trở về, đi đến cổng Vũ Hoa Các, vừa muốn vào cửa, bờ vai của nàng ta đột nhiên nổ tung một mảnh huyết hoa, nàng ta kêu thảm một tiếng, té xỉu tại chỗ. Chuyện về sau mọi người đêu đã biết.

“Ngươi có chắc là giờ Thân hai khắc không?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

“Bẩm nương nương, mặc dùng không chính xác nhưng cũng không cách bao lâu.”

“Thật là trùng hợp, giờ Thân hai khắc bổn cung đang đi thả diều, nào có thảnh thơi đến Vũ Hoa Các la cà.”

Lệ Phi nói; “Chuyện này đương nhiên Hoàng hậu nương nương không tự tay làm.”

Thái hậu gật đầu, “Nói có lý. Ngươi có hỏa súng, có thể sai thái giám đi hạ độc thủ.”

“Nếu như thế,” Diệp Trăn Trăn quay mặt nhìn cung nữ quỳ trên đất, “Các ngươi có người nào nhìn rõ hung thủ là thái giám nào không?”

“Bẩm nương nương, chúng nô tỳ giật nảy mình, lấy tại tinh thần thì cũng chỉ vội vã chiếu cố nương nương, trong chốc lát không hề nhìn đến.”

Xem ra, Diệp Trăn Trăn rất khó thoát khỏi hiềm nghi.

Nhưng thật ra không phải như vậy. Mọi người ở đây, ngoại trừ nàng và Kỷ Vô Cữu ra, đều không biết một chuyện khác. Tuy rằng nàng có hỏa súng nhưng lại không có hỏa dược và bi thép. Từ sau lần nàng lén lút nghiên cứu thành công hỏa súng bắn hàng loạt, Kỷ Vô Cữu tuy cao hứng nhưng vẫn ra lệnh bắt nàng không được chơi loại vũ khí nguy hiểm này nữa. Nếu như thật sự muốn chơi, có thể chơi đùa hỏa súng nhưng hỏa dược và bi thép là trăm triệu lần đừng nghĩ. Hắn thế nhưng còn chuyện này mà tìm vài người chuyên môn theo dõi, không cho phép nàng ngấm ngầm tìm kím những thứ kia.

Cho nên thật ra nàng cũng không có điều kiện gây án. Nhưng chứng cớ này quá đặc biệt, chỉ có thể do Kỷ Vô Cữu cung cấp. Nếu như Kỷ Vô Cữu không muốn nói thì hết thảy đều là phí công.

Căn cứ vào biểu hiện của Kỷ Vô Cữu từ lúc nàng bước vào cửa đến bây giờ, rất có khả năng hắn thật sự muốn giả ngu. Diệp Trăn Trăn ôm một tia hy vọng hỏi hắn, “Hoàng thượng, người có lời gì muốn nói không?”

“Câu nói này Trẫm cũng muốn hỏi ngươi, ngươi không có lời khác muốn noi sao?”

Xem ra hắn thật sự tính bàng quan rồi. Diệp Trăn Trăn hừ lạnh nói; “Ta tạm thời không có gì để nói.”

“Vậy là ngươi nhận tội?” Thái hậu có chút vồn vã.

“Chuyện không làm, bổn cung vĩnh viễn sẽ không nhận. Chỉ là hung thủ đã có chuẩn bị trước, muốn vu oan hãm hại bổn cung, bổn cung nhất thời không nhìn ra sơ hỏ, mong Thái hậu nương nương cho ta chút thời gian, ta nhất định phải tra ra manh mối.”

“Vậy ta cho ngươi 3 ngày, 3 ngày sau, ai gia nhất định vì hoàng nhi đã mất của Hoàng thượng đòi một lời giải thích.”

“5 ngày.”

“5 ngày thì 5 ngày.”

Diệp Trăn Trăn nặng trĩu tâm sự quay lại Khôn Ninh Cung, trên đường đều nghĩ đến việc đã xảy ra, nghĩ xem ai có khả năng là hung thủ nhất. Kỷ Vô Cữu cùng nàng tiện đường, hai người liền đi cùng nhau lại thủy chung không nói với nhau lời nào. Diệp Trăn Trăn đứng trước Khôn Ninh Cung muốn cùng hắn cáo biệt, không nghĩ đến hắn lại theo nàng cùng vào Khôn Ninh Cung còn cho lui đám người hầu hạ.

“Chúc mừng Hoàng thượng, nhìn ta một mình chiến đấu anh dũng người rất thỏa mãn có phải không?” Diệp Trăn Trăn châm chọc khiêu khích.

Kỷ Vô Cữu lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi, “Ngươi thích biểu ca của ngươi, đúng hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu (Hoàng Hậu Vô Đức)​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook