Chương 65: Thử…
Tửu Tiểu Thất
23/11/2018
Edit: Linh San
Diệp Trăn Trăn thấy hắn, có chút sững sờ, nàng đứng lên, hành lễ: "Hoàng thượng sao lại tới Khôn Ninh Cung?"
"Lời này mà cũng nói được, Trẫm không đến Khôn Ninh cung, thì có thể đi đâu?" Kỷ Vô Cữu đáp.
"không phải ngươi ở yêu Nguyệt Cung sao?" Diệp Trăn Trăn cúi đầu nói.
Kỷ Vô Cữu đến gần, một tay nhẹ ôm lấy eo nàng, một tay nâng cằm nàng, nhướn mày cười nói: "Lại ghen tị? Hửm?"
Cung nữ thấy thế, vội vã lui ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn nhẹ đẩy hắn ra, ngồi lại trên ghế, nói: "Hoàng thượng, ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
Kỷ Vô Cữu đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, cầm lấy hai tay: "Hoàng hậu nói đi."
Diệp Trăn Trăn rút tay về: "Ta biết ngươi là vua một nước, bên người không thể không có tam cung lục viện, nhưng nếu ngươi sủng hạnh nữ nhân nào, nhờ ngươi nhất định phải nói cho ta biết."
"nói cho nàng biết rồi sao? Nàng sẽ thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nâng mắt đối diện với hắn: "Đến lúc đó thì chúng ta tách ra đi. Ngươi tiếp tục trái ôm phải ấp, chỉ đừng đến tìm ta nữa."
Kỷ Vô Cữu nhéo mặt nàng một cái: "Chẳng qua Trẫm chỉ ngồi bên chỗ Hiền phi một chút, nàng có cần phải tức giận dữ vậy không?"
"Ta không tức giận, ta đang nghiêm túc."
"Trẫm cũng đang nghiêm túc," hắn đột nhiên khom người, nâng mặt nàng lên, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng về sau ngoan ngoãn, đừng chọc giận Trẫm, Trẫm chỉ ở bên một mình nàng, được không?"
Diệp Trăn Trăn chớp mắt mấy cái: "Ta không tin."
Kỷ Vô Cữu trêu chọc nàng nói: "Cho dù nàng không tin Trẫm, thì cũng nên tin nó," hắn nói xong, chỉ vào nửa người dưới của mình: "Bây giờ nó chỉ nhận mỗi mình nàng."
Diệp Trăn Trăn cũng thật sự chăm chú nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Bị nàng nhìn chăm chú nghiêm túc như thế, Kỷ Vô Cữu cảm giác ánh mắt kia dường như hóa thành mộtđôi tay, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, khiến cổ họng hắn cũng dần dần khô khốc.
"Nếu có thể đem nó khóa lại thì tốt rồi." Diệp Trăn Trăn thở dài nói.
Kỷ Vô Cữu thuận miệng tiếp lời: "đã sớm khóa rồi, chỉ có nàng mới mở được." nói xong, hắn ôm nàng từ trên ghế lên.
Diệp Trăn Trăn nghĩ, thôi thì trước cứ vậy đi, đến lúc có chuyện lại nói sau, mặc kệ ngày mai thế nào, hôm này nàng cứ thoải mái hưởng thụ đã. Mang theo tâm tư này, nàng liền có chút phóng túng, lại có chút lưu luyến. Vì thế đêm nay, trên người Kỷ Vô Cữu chưa tan dấu răng cũ đã lại in thêm dấu răng mới. Kỷ Vô Cữu bị nàng cắn tuy rằng hơi đau, nhưng lại càng thoải mái. Nhìn những vết răng trênngười, vừa nghĩ đây là dấu vết Trăn Trăn cố ý lưu lại trên người hắn, hắn lại có một loại cảm giác ngọt ngào thỏa mãn khôn tả.
Tóm lại, Trăn Trăn của hắn càng ngày càng mỹ vị, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
***
Hôm sau, đám phi tần vội tới thỉnh an Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn cùng bọn họ hàn huyên vài câu về phong cảnh biên ải, nhấn mạnh cười nhạo kiểu tóc của nam nhân Nữ Chân một phen. Khi Hiền phi nghe đến nam nhân Nữ Chân đều cạo trọc, trái tim đập bình bịch không ngừng.
Xế chiều, Hiền phi liền tìm Diệp Trăn Trăn hạ mình nhận tội. thật ra, chuyện này, Diệp Trăn Trăn khôngmuốn truy cứu nàng ta. Thứ nhất việc này đã qua lâu rồi, bây giờ lật lại nói thì không phù hợp lắm; thứ hai người khởi xướng không phải Hiền phi mà là Thái hậu, Diệp Trăn Trăn phạt Hiền phi, cũng tương đương với trực tiếp bất hòa với Thái hậu; thứ ba, bản thân Diệp Trăn Trăn cũng có chút đuối lí, Thái hậu không truy cứu, cũng là vì Hoàng hậu nàng cho bà ta cơ hội không truy cứu đó...
Thế nên Diệp Trăn Trăn làm bộ như vô cùng rộng lượng, cũng chỉ dạy dỗ Hiền phi mấy câu, rồi thả nàng ta về.
Hiền phi cảm thấy, sở dĩ Hoàng hậu dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy, rất có thể là vì hôm qua Hoàng thượng chỉ ở lại yêu Nguyệt Cung một lát, rồi qua Khôn Ninh Cung, thế nên Hoàng hậu thấy Hiền phi không tạo ra uy hiếp đối với hậu vị của mình, mới dễ nói chuyện như thế.
Từ ý nghĩ này, Hiền phi lại nhớ tới Hoàng thượng. Vì sao hôm qua Hoàng thượng lại gấp gáp rời đi như vậy? Về việc này, đêm qua nàng ta đã suy nghĩ cẩn thận. Hoàng thượng không ăn cơm chiều đã tới yêuNguyệt Cung, chứng minh hắn quả thật muốn nàng ta, hai người cửu biệt trùng phùng, nhưng lại khôngthành củi khô bốc lửa, thậm chí mới chỉ gần gũi da thịt một chút, hắn đã tránh như tránh tà, chuyện này thực sự không bình thường. Đáp án chỉ có một: Hoàng thượng vẫn không thể sinh hoạt vợ chồng như trước, mà lại vẫn giữ chuyện này canh cánh trong lòng, e ngại để người khác biết.
Cũng đã vài tháng, Hoàng thượng vẫn chưa hết bệnh, vậy sau này phải làm sao?
Hiền phi cảm thấy vấn đề này rất khó nói. Bệnh ở phương diện kia là khó chữa nhất, Hoàng thượng hiệngiờ lại không có con nối dõi, nếu thật sự không chữa khỏi, vậy sau này sợ là thiên hạ Đại Tề sẽ rơi vào tay Đàm đần độn kia. nói cách khác, lúc này tốt nhất nàng ta vẫn nên giữ gìn quan hệ tốt đẹp với gia tộc Thái hậu. Chỉ có điều, Hoàng thượng bây giờ vẫn còn trẻ, cũng không chắc sẽ không chữa khỏi, lại nói, dù cho không chữa được, cũng còn vài thập niên nữa mới đến lúc sụp đổ, hiện tại không cần nóng vội, mà phải yên lặng theo dõi.
Nhưng mà, nếu đã quyết định quan hệ tốt với Thái hậu, hay là mượn chuyện này biểu thị trung tâm với Thái hậu đi.
Vì thế Hiền phi không quay về yêu Nguyệt Cung, mà đến Từ Ninh Cung, cùng Thái hậu mật bàn mộtphen. Vốn Thái hậu còn bán tín bán nghi với bệnh của Kỷ Vô Cữu, giờ nghe Hiền phi nói vậy, đã tin đến chín phần, còn lại một phần là bản thân bà ta không muốn tin. Hoàng thượng càng ngày càng lớn, đãdần thoát khỏi tầm khống chế của bà ta, bà ta vốn muốn khống chế nhi tử của hắn, nhưng giờ xem ra cũng chỉ là hi vọng mờ ảo, thế này bảo sao bà ta cam lòng cho được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thái hậu quyết định thử thêm lần cuối, nếu thật sự không được... sẽ có biện pháp khác.
***
Kỷ Vô Cữu ăn trưa xong, ra ngoài tản bộ, bất tri bất giác đã đến Khôn Ninh Cung.
Diệp Trăn Trăn đang rối rắm, rối rắm việc có nên đem con sáo kia đi hầm hay không.
Kỷ Vô Cữu thấy nàng với nó một người một chim đang mắt to trừng mắt nhỏ, rất là buồn cười. Nhưng đến khi hắn lại gần, nghe thấy nó mở miệng, hắn cười không nổi nữa.
Đại khái là để chứng minh mình không phải là một con chim ngốc, con sáo này đã học trôi chảy tất cả những lời trên giường của Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đêm qua, không chỉ vậy, nó còn có thể học được âm điệu, cả giọng nam lẫn giọng nữ, học còn rất xuất sắc...
Những lời này, ban đêm tình nùng ý mật thốt ra không thấy gì, bây giờ nghe lại, thật sự là... Ngay Kỷ Vô Cữu lưu manh quen rồi, giờ cũng không tự giác đỏ mặt.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ nhìn hắn.
Kỷ Vô Cữu suy nghĩ một chút: "Hay là dạy nó cái khác, để nó quên hôm qua đi?"
Dù nghe không đáng tin cậy lắm, nhưng vẫn tin cậy hơn chủ ý của nàng. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.
Thế là hai người Đế Hậu suốt hai canh giờ dạy con chim sáo học nói, tựa như hai kẻ bệnh thần kinh, cuối cùng cũng dụ gạt xong con chim này, hai người đều đổ một đầu mồ hôi.
Cuối cùng Kỷ Vô Cữu cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cười đùa với Diệp Trăn Trăn một lát, rồi ra khỏi Khôn Ninh Cung, tới Từ Ninh Cung vấn an Thái hậu.
nói thật, lúc trước Thái hậu làm ra việc kia thực sự khiến Kỷ Vô Cữu lạnh lẽo. Chưa nói tới việc chỉ vì một phong thư đã muốn phò trợ tân đế lên ngôi là chuyện không có đầu óc cỡ nào, mà chỉ riêng việc bà thân là mẹ ruột hắn, nghe tin nhi tử bị bắt, không hỏi bình an không hỏi tiền chuộc, chỉ nghĩ tới tìm người thay thế trước tiên, dựa vào việc này cũng thật sự làm hắn hoài nghi, rốt cuộc hắn có phải do bà sinh ra hay không.
Con cháu hoàng thất, tình cảm với mẫu thân hơi nhạt một chút, cũng là bình thượng, nhưng lại nhạt nhẽo đến mức này, thậm chí khiến bà không đếm xỉa đến một chút tình mẫu tử nào, thật sự hiếm thấy.
Lúc Kỷ Vô Cữu đi vào Từ Ninh Cung, một cung nữ xa lạ tới nói với hắn, Thái hậu đang niệm kinh ở Phật đường, phải niệm xong một lần mới có thể ra, mời Hoàng thượng chờ một lát. Kỷ Vô Cữu không nghi ngờ gì, chờ giây lát, chợt có cảm giác choáng váng đầu óc, trên người cũng hơi nóng lên. hắn hít mũi một cái, nhíu mày hỏi cung nữ bên cạnh: "Ở đây đang đốt hương gì?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, là trầm hương hằng ngày Từ Ninh Cung vẫn đốt."
Kỷ Vô Cữu lại hít thêm một cái, cứ thấy mùi trầm hương hôm nay có chút kỳ lạ. Lại qua một lát, hắncảm thấy thần kinh hoảng hốt, thân thể càng thêm khô nóng, thậm chí □ cũng nổi lên phản ứng.
Lúc này, cung nữ xa lạ ban nãy lại tiến tới, uyển chuyển cúi đầu đi về phía Kỷ Vô Cữu, nói: "Bệ hạ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
trên mặt Kỷ Vô Cữu đã nổi lên sắc đỏ bất thường. hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong, quả nhiên chỉ còn lại hai người hắn và cung nữ này. Mẫu hậu ơi mẫu hậu, đây coi là tội gì!
Cung nữ đứng thẳng người, muốn tới đỡ Kỷ Vô Cữu, lại không ngờ bị hắn giơ chân đạp vào chính giữa ngực. Cung nữ kêu đau một tiếng té ngã xuống đất.
"Cút ngay!" Ánh mắt Kỷ Vô Cữu điên cuồng phẫn nộ, đáy mắt vì tức giận mà mơ hồ hơi đỏ lên.
Cung nữ sợ tới mức không dám cử động, nằm phục trên mặt đất run rẩy.
Kỷ Vô Cữu đứng lên, cũng không thèm nhìn nàng ta, ra khỏi Từ Ninh Cung. Phùng Hữu Đức thấy Kỷ Vô Cữu ra, bước chân lảo đảo, sắc mặt cực kỳ kém, vội vã chạy lại cẩn thận đỡ hắn.
"đi Khôn Ninh cung." Kỷ Vô Cữu nhàn nhạt ra lệnh.
Diệp Trăn Trăn không hiểu làm sao mà Kỷ Vô Cữu mới đi không bao lâu đã quay trở lại, càng không rõhắn thế nào mà vừa về tới đã quấn quýt lấy nàng cầu hoan. Giờ là ban ngày ban mặt, làm chuyện đó cũng quá xấu hổ, nhưng mà dường như tâm tình Kỷ Vô Cữu rất tệ, vừa phẫn nộ, lại thất vọng, lại thương tâm. Nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt hắn, Diệp Trăn Trăn lại có chút đau lòng, cúi đầu hôn lên ánh mắt hắn, khẽ vỗ về lên lưng hắn trấn an.
"Trăn Trăn, Trăn Trăn..." Kỷ Vô Cữu khẩn thiết gọi nàng hết lần này đến lần khác.
"Ừm, ta đây, ta ở đây."
Diệp Trăn Trăn không biết vừa rồi Kỷ Vô Cữu đã trải qua chuyện gì, dù sao cũng chắc chắn không phải chuyện tốt. Nàng ôm cổ hắn, chủ động dịu dàng hôn hắn, từng nụ hôn tinh tế mịn màng như xuân phong hóa vũ khiến đáy lòng Kỷ Vô Cữu tuôn ra một dòng nước ấm áp, cũng có cảm giác chân thực kiên định. Nữ nhân trong hậu cung tính kế hắn thì sao, mẹ ruột hắn cũng tính kế hắn thì sao, hắn còn có Trăn Trăn, thê tử của hắn sẽ không tính kế hắn, nàng sẽ ở bên hắn, mãi mãi.
Lần triền miên này của hai người, đã bỏ lỡ bữa tối. Diệp Trăn Trăn tựa vào lòng Kỷ Vô Cữu, yếu ớt vô lực nói: "Hoàng thượng, chàng thế này là túng dục quá độ, không tốt."
"Ừm." Kỷ Vô Cữu đáp một tiếng, đôi mắt khép hờ, hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Cho nên, sau này có chuyện phải nói ra." không nói hai lời đã nhào tới giày vò người ta, luôn có chút quái lạ.
"Ừm." hắn nắm lấy nơi mềm mại đầy đặn trước ngực nàng, lúc nhẹ lúc nặng vân vê.
Diệp Trăn Trăn đã không còn sức lực ngăn cản hắn, chỉ nói: "Bây giờ tâm tình chàng đỡ hơn chưa?"
"Tốt rồi." Chỉ cần có nàng, mọi chuyện đều tốt.
Diệp Trăn Trăn yên tâm: "Vậy chúng ta ăn cơm nhé?"
Kỷ Vô Cữu đến gần bên tai nàng, trầm thấp cười nói: "Để ta ăn một lần nữa trước được không?"
Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh ư ư a a, ngay sau đó là đoạn thoại giống y như đúc: "Trăn Trăn... Ưm, chàng nhẹ chút... Trăn Trăn, gọi tên ta... Kỷ, Kỷ, a, a..."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Kỷ Vô Cữu: "..."
Sao lại quên con chim hư thân xui xẻo này chứ...
Diệp Trăn Trăn thấy hắn, có chút sững sờ, nàng đứng lên, hành lễ: "Hoàng thượng sao lại tới Khôn Ninh Cung?"
"Lời này mà cũng nói được, Trẫm không đến Khôn Ninh cung, thì có thể đi đâu?" Kỷ Vô Cữu đáp.
"không phải ngươi ở yêu Nguyệt Cung sao?" Diệp Trăn Trăn cúi đầu nói.
Kỷ Vô Cữu đến gần, một tay nhẹ ôm lấy eo nàng, một tay nâng cằm nàng, nhướn mày cười nói: "Lại ghen tị? Hửm?"
Cung nữ thấy thế, vội vã lui ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn nhẹ đẩy hắn ra, ngồi lại trên ghế, nói: "Hoàng thượng, ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
Kỷ Vô Cữu đến trước mặt nàng, kéo tay nàng, cầm lấy hai tay: "Hoàng hậu nói đi."
Diệp Trăn Trăn rút tay về: "Ta biết ngươi là vua một nước, bên người không thể không có tam cung lục viện, nhưng nếu ngươi sủng hạnh nữ nhân nào, nhờ ngươi nhất định phải nói cho ta biết."
"nói cho nàng biết rồi sao? Nàng sẽ thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nâng mắt đối diện với hắn: "Đến lúc đó thì chúng ta tách ra đi. Ngươi tiếp tục trái ôm phải ấp, chỉ đừng đến tìm ta nữa."
Kỷ Vô Cữu nhéo mặt nàng một cái: "Chẳng qua Trẫm chỉ ngồi bên chỗ Hiền phi một chút, nàng có cần phải tức giận dữ vậy không?"
"Ta không tức giận, ta đang nghiêm túc."
"Trẫm cũng đang nghiêm túc," hắn đột nhiên khom người, nâng mặt nàng lên, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng về sau ngoan ngoãn, đừng chọc giận Trẫm, Trẫm chỉ ở bên một mình nàng, được không?"
Diệp Trăn Trăn chớp mắt mấy cái: "Ta không tin."
Kỷ Vô Cữu trêu chọc nàng nói: "Cho dù nàng không tin Trẫm, thì cũng nên tin nó," hắn nói xong, chỉ vào nửa người dưới của mình: "Bây giờ nó chỉ nhận mỗi mình nàng."
Diệp Trăn Trăn cũng thật sự chăm chú nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Bị nàng nhìn chăm chú nghiêm túc như thế, Kỷ Vô Cữu cảm giác ánh mắt kia dường như hóa thành mộtđôi tay, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, khiến cổ họng hắn cũng dần dần khô khốc.
"Nếu có thể đem nó khóa lại thì tốt rồi." Diệp Trăn Trăn thở dài nói.
Kỷ Vô Cữu thuận miệng tiếp lời: "đã sớm khóa rồi, chỉ có nàng mới mở được." nói xong, hắn ôm nàng từ trên ghế lên.
Diệp Trăn Trăn nghĩ, thôi thì trước cứ vậy đi, đến lúc có chuyện lại nói sau, mặc kệ ngày mai thế nào, hôm này nàng cứ thoải mái hưởng thụ đã. Mang theo tâm tư này, nàng liền có chút phóng túng, lại có chút lưu luyến. Vì thế đêm nay, trên người Kỷ Vô Cữu chưa tan dấu răng cũ đã lại in thêm dấu răng mới. Kỷ Vô Cữu bị nàng cắn tuy rằng hơi đau, nhưng lại càng thoải mái. Nhìn những vết răng trênngười, vừa nghĩ đây là dấu vết Trăn Trăn cố ý lưu lại trên người hắn, hắn lại có một loại cảm giác ngọt ngào thỏa mãn khôn tả.
Tóm lại, Trăn Trăn của hắn càng ngày càng mỹ vị, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
***
Hôm sau, đám phi tần vội tới thỉnh an Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn cùng bọn họ hàn huyên vài câu về phong cảnh biên ải, nhấn mạnh cười nhạo kiểu tóc của nam nhân Nữ Chân một phen. Khi Hiền phi nghe đến nam nhân Nữ Chân đều cạo trọc, trái tim đập bình bịch không ngừng.
Xế chiều, Hiền phi liền tìm Diệp Trăn Trăn hạ mình nhận tội. thật ra, chuyện này, Diệp Trăn Trăn khôngmuốn truy cứu nàng ta. Thứ nhất việc này đã qua lâu rồi, bây giờ lật lại nói thì không phù hợp lắm; thứ hai người khởi xướng không phải Hiền phi mà là Thái hậu, Diệp Trăn Trăn phạt Hiền phi, cũng tương đương với trực tiếp bất hòa với Thái hậu; thứ ba, bản thân Diệp Trăn Trăn cũng có chút đuối lí, Thái hậu không truy cứu, cũng là vì Hoàng hậu nàng cho bà ta cơ hội không truy cứu đó...
Thế nên Diệp Trăn Trăn làm bộ như vô cùng rộng lượng, cũng chỉ dạy dỗ Hiền phi mấy câu, rồi thả nàng ta về.
Hiền phi cảm thấy, sở dĩ Hoàng hậu dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy, rất có thể là vì hôm qua Hoàng thượng chỉ ở lại yêu Nguyệt Cung một lát, rồi qua Khôn Ninh Cung, thế nên Hoàng hậu thấy Hiền phi không tạo ra uy hiếp đối với hậu vị của mình, mới dễ nói chuyện như thế.
Từ ý nghĩ này, Hiền phi lại nhớ tới Hoàng thượng. Vì sao hôm qua Hoàng thượng lại gấp gáp rời đi như vậy? Về việc này, đêm qua nàng ta đã suy nghĩ cẩn thận. Hoàng thượng không ăn cơm chiều đã tới yêuNguyệt Cung, chứng minh hắn quả thật muốn nàng ta, hai người cửu biệt trùng phùng, nhưng lại khôngthành củi khô bốc lửa, thậm chí mới chỉ gần gũi da thịt một chút, hắn đã tránh như tránh tà, chuyện này thực sự không bình thường. Đáp án chỉ có một: Hoàng thượng vẫn không thể sinh hoạt vợ chồng như trước, mà lại vẫn giữ chuyện này canh cánh trong lòng, e ngại để người khác biết.
Cũng đã vài tháng, Hoàng thượng vẫn chưa hết bệnh, vậy sau này phải làm sao?
Hiền phi cảm thấy vấn đề này rất khó nói. Bệnh ở phương diện kia là khó chữa nhất, Hoàng thượng hiệngiờ lại không có con nối dõi, nếu thật sự không chữa khỏi, vậy sau này sợ là thiên hạ Đại Tề sẽ rơi vào tay Đàm đần độn kia. nói cách khác, lúc này tốt nhất nàng ta vẫn nên giữ gìn quan hệ tốt đẹp với gia tộc Thái hậu. Chỉ có điều, Hoàng thượng bây giờ vẫn còn trẻ, cũng không chắc sẽ không chữa khỏi, lại nói, dù cho không chữa được, cũng còn vài thập niên nữa mới đến lúc sụp đổ, hiện tại không cần nóng vội, mà phải yên lặng theo dõi.
Nhưng mà, nếu đã quyết định quan hệ tốt với Thái hậu, hay là mượn chuyện này biểu thị trung tâm với Thái hậu đi.
Vì thế Hiền phi không quay về yêu Nguyệt Cung, mà đến Từ Ninh Cung, cùng Thái hậu mật bàn mộtphen. Vốn Thái hậu còn bán tín bán nghi với bệnh của Kỷ Vô Cữu, giờ nghe Hiền phi nói vậy, đã tin đến chín phần, còn lại một phần là bản thân bà ta không muốn tin. Hoàng thượng càng ngày càng lớn, đãdần thoát khỏi tầm khống chế của bà ta, bà ta vốn muốn khống chế nhi tử của hắn, nhưng giờ xem ra cũng chỉ là hi vọng mờ ảo, thế này bảo sao bà ta cam lòng cho được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thái hậu quyết định thử thêm lần cuối, nếu thật sự không được... sẽ có biện pháp khác.
***
Kỷ Vô Cữu ăn trưa xong, ra ngoài tản bộ, bất tri bất giác đã đến Khôn Ninh Cung.
Diệp Trăn Trăn đang rối rắm, rối rắm việc có nên đem con sáo kia đi hầm hay không.
Kỷ Vô Cữu thấy nàng với nó một người một chim đang mắt to trừng mắt nhỏ, rất là buồn cười. Nhưng đến khi hắn lại gần, nghe thấy nó mở miệng, hắn cười không nổi nữa.
Đại khái là để chứng minh mình không phải là một con chim ngốc, con sáo này đã học trôi chảy tất cả những lời trên giường của Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đêm qua, không chỉ vậy, nó còn có thể học được âm điệu, cả giọng nam lẫn giọng nữ, học còn rất xuất sắc...
Những lời này, ban đêm tình nùng ý mật thốt ra không thấy gì, bây giờ nghe lại, thật sự là... Ngay Kỷ Vô Cữu lưu manh quen rồi, giờ cũng không tự giác đỏ mặt.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ nhìn hắn.
Kỷ Vô Cữu suy nghĩ một chút: "Hay là dạy nó cái khác, để nó quên hôm qua đi?"
Dù nghe không đáng tin cậy lắm, nhưng vẫn tin cậy hơn chủ ý của nàng. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.
Thế là hai người Đế Hậu suốt hai canh giờ dạy con chim sáo học nói, tựa như hai kẻ bệnh thần kinh, cuối cùng cũng dụ gạt xong con chim này, hai người đều đổ một đầu mồ hôi.
Cuối cùng Kỷ Vô Cữu cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cười đùa với Diệp Trăn Trăn một lát, rồi ra khỏi Khôn Ninh Cung, tới Từ Ninh Cung vấn an Thái hậu.
nói thật, lúc trước Thái hậu làm ra việc kia thực sự khiến Kỷ Vô Cữu lạnh lẽo. Chưa nói tới việc chỉ vì một phong thư đã muốn phò trợ tân đế lên ngôi là chuyện không có đầu óc cỡ nào, mà chỉ riêng việc bà thân là mẹ ruột hắn, nghe tin nhi tử bị bắt, không hỏi bình an không hỏi tiền chuộc, chỉ nghĩ tới tìm người thay thế trước tiên, dựa vào việc này cũng thật sự làm hắn hoài nghi, rốt cuộc hắn có phải do bà sinh ra hay không.
Con cháu hoàng thất, tình cảm với mẫu thân hơi nhạt một chút, cũng là bình thượng, nhưng lại nhạt nhẽo đến mức này, thậm chí khiến bà không đếm xỉa đến một chút tình mẫu tử nào, thật sự hiếm thấy.
Lúc Kỷ Vô Cữu đi vào Từ Ninh Cung, một cung nữ xa lạ tới nói với hắn, Thái hậu đang niệm kinh ở Phật đường, phải niệm xong một lần mới có thể ra, mời Hoàng thượng chờ một lát. Kỷ Vô Cữu không nghi ngờ gì, chờ giây lát, chợt có cảm giác choáng váng đầu óc, trên người cũng hơi nóng lên. hắn hít mũi một cái, nhíu mày hỏi cung nữ bên cạnh: "Ở đây đang đốt hương gì?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, là trầm hương hằng ngày Từ Ninh Cung vẫn đốt."
Kỷ Vô Cữu lại hít thêm một cái, cứ thấy mùi trầm hương hôm nay có chút kỳ lạ. Lại qua một lát, hắncảm thấy thần kinh hoảng hốt, thân thể càng thêm khô nóng, thậm chí □ cũng nổi lên phản ứng.
Lúc này, cung nữ xa lạ ban nãy lại tiến tới, uyển chuyển cúi đầu đi về phía Kỷ Vô Cữu, nói: "Bệ hạ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
trên mặt Kỷ Vô Cữu đã nổi lên sắc đỏ bất thường. hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong, quả nhiên chỉ còn lại hai người hắn và cung nữ này. Mẫu hậu ơi mẫu hậu, đây coi là tội gì!
Cung nữ đứng thẳng người, muốn tới đỡ Kỷ Vô Cữu, lại không ngờ bị hắn giơ chân đạp vào chính giữa ngực. Cung nữ kêu đau một tiếng té ngã xuống đất.
"Cút ngay!" Ánh mắt Kỷ Vô Cữu điên cuồng phẫn nộ, đáy mắt vì tức giận mà mơ hồ hơi đỏ lên.
Cung nữ sợ tới mức không dám cử động, nằm phục trên mặt đất run rẩy.
Kỷ Vô Cữu đứng lên, cũng không thèm nhìn nàng ta, ra khỏi Từ Ninh Cung. Phùng Hữu Đức thấy Kỷ Vô Cữu ra, bước chân lảo đảo, sắc mặt cực kỳ kém, vội vã chạy lại cẩn thận đỡ hắn.
"đi Khôn Ninh cung." Kỷ Vô Cữu nhàn nhạt ra lệnh.
Diệp Trăn Trăn không hiểu làm sao mà Kỷ Vô Cữu mới đi không bao lâu đã quay trở lại, càng không rõhắn thế nào mà vừa về tới đã quấn quýt lấy nàng cầu hoan. Giờ là ban ngày ban mặt, làm chuyện đó cũng quá xấu hổ, nhưng mà dường như tâm tình Kỷ Vô Cữu rất tệ, vừa phẫn nộ, lại thất vọng, lại thương tâm. Nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt hắn, Diệp Trăn Trăn lại có chút đau lòng, cúi đầu hôn lên ánh mắt hắn, khẽ vỗ về lên lưng hắn trấn an.
"Trăn Trăn, Trăn Trăn..." Kỷ Vô Cữu khẩn thiết gọi nàng hết lần này đến lần khác.
"Ừm, ta đây, ta ở đây."
Diệp Trăn Trăn không biết vừa rồi Kỷ Vô Cữu đã trải qua chuyện gì, dù sao cũng chắc chắn không phải chuyện tốt. Nàng ôm cổ hắn, chủ động dịu dàng hôn hắn, từng nụ hôn tinh tế mịn màng như xuân phong hóa vũ khiến đáy lòng Kỷ Vô Cữu tuôn ra một dòng nước ấm áp, cũng có cảm giác chân thực kiên định. Nữ nhân trong hậu cung tính kế hắn thì sao, mẹ ruột hắn cũng tính kế hắn thì sao, hắn còn có Trăn Trăn, thê tử của hắn sẽ không tính kế hắn, nàng sẽ ở bên hắn, mãi mãi.
Lần triền miên này của hai người, đã bỏ lỡ bữa tối. Diệp Trăn Trăn tựa vào lòng Kỷ Vô Cữu, yếu ớt vô lực nói: "Hoàng thượng, chàng thế này là túng dục quá độ, không tốt."
"Ừm." Kỷ Vô Cữu đáp một tiếng, đôi mắt khép hờ, hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Cho nên, sau này có chuyện phải nói ra." không nói hai lời đã nhào tới giày vò người ta, luôn có chút quái lạ.
"Ừm." hắn nắm lấy nơi mềm mại đầy đặn trước ngực nàng, lúc nhẹ lúc nặng vân vê.
Diệp Trăn Trăn đã không còn sức lực ngăn cản hắn, chỉ nói: "Bây giờ tâm tình chàng đỡ hơn chưa?"
"Tốt rồi." Chỉ cần có nàng, mọi chuyện đều tốt.
Diệp Trăn Trăn yên tâm: "Vậy chúng ta ăn cơm nhé?"
Kỷ Vô Cữu đến gần bên tai nàng, trầm thấp cười nói: "Để ta ăn một lần nữa trước được không?"
Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh ư ư a a, ngay sau đó là đoạn thoại giống y như đúc: "Trăn Trăn... Ưm, chàng nhẹ chút... Trăn Trăn, gọi tên ta... Kỷ, Kỷ, a, a..."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Kỷ Vô Cữu: "..."
Sao lại quên con chim hư thân xui xẻo này chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.