Quyển 2 - Chương 8: BÌNH THƯỜNG
Mỗ R
26/05/2014
Lúc đến Tuy Xa và sắp xếp ồn thỏa rồi, Hạ Lan Tuyết từng hỏi Y Nhân ba vấn đề kỳ quái.
Thứ nhất, cô có còn băn khoăn về Bùi Nhược Trần hay không?
Thứ hai, nếu Bùi Nhược Trần xảy ra chuyện, cô không lo lắng hay sao?
Thứ ba, nếu có một ngày, anh và Bùi Nhược Trần đối địch, Y Nhân sẽ đứng về phía nào?
Ngay lúc đó Y Nhân chỉ dịu dàng nhìn anh, dù thế nào cũng nói không ra lời. Mãi hơn nửa ngày cô mới nặn ra được một câu: “Vì sao việc đó lại xảy ra được?”
Sau khi rời khỏi khách sạn bình dân, Hạ Lan Tuyết lại biến mình thành A Tuyết, đến ở trong một thôn trang nhỏ ở biên trấn Tuy Xa, dựng y quán.
Lúc mở y quán, tất nhiên cũng không phải là tiệc khai trương nổ pháo đại cát gì — Ở vùng xa xôi hẻo lánh này, y quán đơn giản chỉ là một nhà tranh chỉnh tề, trước cửa bày biện rất nhiều dược liệu. Nhưng cũng không phải loại thuốc trân quý gì, tất cả đều do Hạ Lan Tuyết tự mình hái về.
Hạ Lan Tuyết tất nhiên chưa từng học qua y thuật chuyên môn, nhưng từ nhỏ anh đã là thiên tài, rất ham đọc, cũng đọc rất nhiều sách, về phương diện y học cũng có học qua. Hơn nữa, ngày thường vẫn hay tiếp xúc với các thái y nổi danh một thời. Lâu dần tựa như mưa dầm thấm đất, tài y thuật tự nhiên còn cao minh hơn cả thầy lang trong dân gian nhiều.
Cho nên, từ khi bắt đầu khai trương, anh lập tức được mọi người trong thôn xóm nhiệt liệt hoan nghênh.
Còn gã tùy tùng Dịch Kiếm, sau khi thấy Hạ Lan Tuyết đã dàn xếp ổn thỏa rồi thì mất tăm mất tích, ít nhất thì Y Nhân đã không còn gặp lại hắn nữa.
Không có người hầu, không có nhà cao cửa rộng, ra vẻ cũng không có tiền – -
Cô phát hiện, ở thời này, làm đại phu thật sự rất nghèo. Bất luận là loại bệnh phức tạp thế nào đều chỉ lấy một số bạc ít ỏi. Hơn nữa, cũng không giống như thời đại của cô, tuyệt đối tận sức tăng thêm thu nhập.
Y Nhân lúc này mới từ những việc từng niếm trải qua mà cảm nhận được thế nào gọi là nhân gian khó khăn.
Hạ Lan Tuyết vốn không có ý để cô quản công việc gia đình, nhưng phòng trong phòng ngoài cũng chỉ có hai người bọn họ. Thỉnh thoảng anh quá bận, việc lo ba bữa ăn trong ngày cũng phải đến tay cô.
Trên bàn bày la liệt những đồng tiền. Hạ Lan Tuyết cũng không quản lý tài sản. Mỗi khi có thu nhập anh đều thuận tay đặt trên mặt bàn, khi cần dùng thì lấy.
Với người đã quen cầm những tờ ngân phiếu giá trị, từ khi ra đời liền tiêu tiền như nước, thì với số tiền lẻ như vậy quả thật là không đúng mực.
Y Nhân có thể hiểu được.
Cũng may Hạ Lan Tuyết cũng rất hiếm khi gặp phải tình trạng không có cơm ăn. Tốt xấu gì thì anh cũng từng là một Vương gia.
Thế nhưng nấu cơm, chính là một chuyện vô cùng thống khổ.
Một buổi sáng sớm, Y Nhân từ trong phòng đi ra vừa ngáp dài, ngắm nghía căn phòng đối diện: Chăn bông trên giường đều đã được gấp gọn gàng. Hạ Lan Tuyết đã rời giường rồi.
Qua cửa sổ giấy, cô nhìn ra bên ngoài: Đám sương mù mùa đông đã dần dần tan đi. Hạ Lan Tuyết đang đứng một mình trong đình viện đầy cỏ hoang thê lương. Những ngón tay thon dài đang loay hoay phơi dược thảo nhặt dược liệu. Tư thái rảnh rỗi nhàn hạ. Bộ dáng cũng rất yên lặng.
Y Nhân quay đầu nhìn khắp căn phòng tìm kiếm thức ăn – - Không có gì có thể trực tiếp bỏ vào miệng cả. Xem ra, hôm nay Hạ Lan Tuyết lười biếng, muốn ỷ lại cô rồi.
Đợi một lúc, Vương đại thẩm nhà bên xắn tay xắn áo đi tới. Nhìn thấy Hạ lan Tuyết thì vô cùng thân thiết chào hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
Y Nhân nghe được tiếng nói, thập thò trong nhà tranh nhỏ liếc mắt rình mò. Nhìn thấy Vương đại thẩm, cô cười ngọt rồi rụt đầu vào.
Thấy thế, Vương đại thẩm chớp chớp mắt bỡn cợt: “Cô có phải là đàn bà có chồng hay không vậy, không biết nấu cơm nấu nước gì sao?”
Hạ Lan Tuyết chỉ cười không nói, tỏ vẻ ta đây là một quân tử chân chính.
“Cậu đó nha, đối xử với nương tử quá tốt đi. Cứ tốt như vậy rồi sau này sẽ có rất nhiều cô nương muốn cướp cậu về luôn đó.” Còn người hậu đậu như Y Nhân, suốt ngày lười biếng, sớm đã bị cô ba dì cả ghét bỏ rồi.
Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết sau khi ngụy trang vẫn là bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt như trước.
“Lần trước, Trần cô nương đó, A Tuyết thấy sao?” Vương đại thẩm lại hỏi: “Cô nương đó rất khéo tay, làm thức ăn ngon lắm nha.”
“Tôi có Y Nhân là đủ rồi.” Hạ Lan Tuyết nói rất tự nhiên. Bỗng .lại nhớ đến, ngày ấy khi nghe được tin tức, tại cửa thành lúc chạng vạng gặp lại Y Nhân, thật sự đã nảy sinh một cảm giác rất khó hiểu.
Nơi này trời cao hoàng đế xa, là nơi cách ly hậu thế. Những thân bằng cố hữu ngày trước đều không còn qua lại nữa.
Chỉ có Y Nhân.
Là có thể thiết thực nhất ở lại bên cạnh anh.
An lòng mà kiên định.
Cho dù xuất phát từ một loại tình cảm mà chính anh cũng không hiểu rõ được.
Nghe vậy, Vương đại thẩm lại bóp tay thở dài một hồi, lúc rời đi thì cứ đi hai ba bước lại quay đầu nhìn lại. Vừa đi vừa lẩm bẩm: Làm gì không làm… Thật là phí của, một thỏi bạc phí giới thiệu của Trần cô nương không kiếm được rồi.
Mãi đến đi Vương đại thẩm đi ra rồi, Hạ Lan Tuyết mới đi vào nhà trong, mỉm cười nhìn Y Nhân, hỏi: “Dậy rồi sao?”
Y Nhân gật đầu, rồi lại cúi đầu, đang tự hỏi làm sao để châm lửa.
Y Nhân vẫn cúi đầu, ra sức đối phó với đống củi khô trước mặt. Cây đánh lửa thô sơ này, làm thế nào cũng không thể nhóm được lửa.
Y Nhân vô cùng thương nhớ cái bật lửa của mình.
“Để ta làm cho.” Hạ Lan Tuyết khom người, tiếp nhận cây đánh lửa trong tay cô – - Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn co cuộn lại, giữa mùa đông lạnh mà cái mũi đỏ rực lên, hơi thở khẽ khàng, trên đỉnh đầu như quạ đen, đang run rẩy.
Cô vốn là người chưa từng phải động tay vào việc gì, bây giờ lại phải vì ba bữa ăn mà phải xuống bếp. Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy hết mực thương yêu.
“Cô lên trên ngồi đi, đợi một lát là có thể ăn rồi.” Anh nhẹ nhàng phân phó, ‘sát’ một tiếng đã châm được cành khô, “Thuận tay mang bình dầu trên kệ bếp qua đây đi.”
Y Nhân ‘dạ’ một tiếng, vui vẻ chạy qua kệ bếp. Vừa tìm được bình dầu, bỗng nhiên nhìn thấy có một bình muối bị đổ cách đó chừng ba bước chân.
Cô hơi chần chừ một chút, sau đó làm như không thấy mà quay người, cầm lấy bình dầu mang đi.
Hạ Lan Tuyết còn chưa nhận lấy thì ngoài phòng đột nhiên vang lên một tràng cười rồi có người nói: “A Tuyết, ngươi lại cưới nhằm một bà vợ lười biếng sao hả.”
Nghe vậy, Y Nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người có dáng dấp của quân sĩ phổ thông đang đứng ở ngoài cửa sổ, hướng vào bên trong nhìn ngó xung quanh.
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười ấm áp: “Tiểu Tả, Tiểu Hữu. Hôm nay các cậu không cần trực ban sao?
“Không cần. Nghe nói hiện nay, Trấn quốc tướng quân Hạ Lan Khâm ngày mai sẽ đến đại doanh Toàn Phong, tiếp quản công việc trấn giữ Tái Bắc. Bây giờ trong doanh rất loạn, đâu rảnh mà quản những tên lính đầu bếp như chúng ta chứ.” Đứng bên phải là một quân sĩ trẻ tuổi, dáng vẻ tương đối khôi ngô, lên tiếng trả lời.
“Hạ Lan Khâm sắp đến sao?” Hạ Lan Tuyết hơi ngẩn người, thuận miệng lẩm bẩm: “Lẽ nào Viêm Quốc có hành động khác thường?”
“Chúng ta cũng không biết. Nhưng sau khi Tiêu Dao Vương gặp chuyện không may, trong triều vẫn chưa từng có một ngày thái bình. Khoảng thời gian trước đây vẫn nghe nói Quốc trượng Dung Vô Hồi đưa đơn xin từ chức, muốn thoái ẩn nữa.”
Người trả lời vẫn là vị quân sĩ khôi ngô kia. Người đứng bên cạnh dáng vẻ thanh tú hơn nhưng lại có vẻ rất ngại ngùng, vẫn chưa hề nói gì, chỉ cúi đầu, như nghe mà như không.
“Thật sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt đối đáp, sau đó chuyển hướng qua nhìn người nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng kia, cười nói: “Tiểu Hữu, hôm nay ngươi làm sao mà cứ như bị mất hồn mất vía vậy?”
“Hắn ư.” Tiểu Tả khinh miệt mà lườm hắn, nói: “Hắn đó, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay trên đường đi gặp được một vị cô nương, rất đẹp nha. Tiểu tử này bây giờ bảy hồn thì đánh mất năm phách (vía) rồi.”
“Thật sao, đẹp đến mức nào?” Hạ Lan Tuyết nói xong đã mở cửa mời hai anh em bọn họ vào nhà nói chuyện.
“…, Cô nương ấy tựa như – - tựa như một đóa hoa sinh trưởng trên dao đài* vậy. Vừa nhìn đã biết chính là con nhà giàu có rồi, da mềm thịt non, khí chất lại tốt, dáng vẻ rất cao quý.” Tiểu Tả nói say sưa, “Khó trách sao Tiểu Hữu, mặc dù trên đường rất đông đúc mà vẫn nhìn theo đến ngây người”
(Dao: Ngọc quí. “Cây quỳnh cành dao” là điển lấy từ sự tích “Vương Diễn như quỳnh lâm dao thụ” (Vương Diễn đẹp như cây dao ở giữa rừng quỳnh. Vì “dao và quỳnh” có bộ ngọc cho nên chúng không phải là cây sống thiên nhiên mà là cây trong tiên cảnh lấp lánh như ngọc). Dao đài: đài ngọc ở tiên cảnh.)
“Tuy Xa cũng có một nữ tử như vậy sao, bản thân ta chưa từng nghe qua.” Hạ Lan Tuyết nói cho có lệ.
“Có thể là từ vùng khác đến đây, hình như là họ Hoàng…” Tiểu Tả rung đùi đắc ý buôn chuyện: “Không biết là người nào trong dòng họ Hoàng của Thiên Triều nữa ha?”
“Tóm lại là người thuộc hoàng gia ư?” Tiểu Hữu bỗng nhiên ngu ngu ngơ ngơ thốt ra một câu.
“Cái đồ ngốc này. Hoàng gia thì phải mang họ Hạ Lan chứ.” Tiểu Tả gõ đầu Tiểu Hữu. Hai anh em này, luôn luôn là Tiểu Tả ra vẻ ta đây có đạo lý.
Hạ Lan Tuyết giật mình. Sau đó vội vội vàng vàng dặn dò Y Nhân một tiếng: “Cô cứ ở nhà chờ ta. Ta đi ra ngoài một lúc.”
Nói là làm liền, người đã xông ngay ra ngoài.
Hai vị khách đến thăm đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Trái làm như hiểu rõ, cười nói: “Đàn ông mà, gặp được mỹ nữ như vậy, có đạo lý nào mà lại không đi nhìn xem?”
Rồi nói với Y Nhân: “Chị dâu, chị cũng nên thông cảm một chút.”
Y Nhân nghe được bừng tỉnh, làm như có điều suy nghĩ mà nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết đang nhỏ dần nhỏ dần. Bỗng nhiên mang theo bình dầu đang cầm trên tay, đã quên mất không bỏ lại lên bàn, cũng không thèm đóng cửa lại, chậm rãi nhấc đôi chân nhỏ nhắn, vui vẻ chạy theo.
Hai anh em nhìn nhau một hồi, một người nói: “Nhìn không ra chị dâu nha, không ngờ lại ghen tuông dữ vậy đó.”
Tên còn lại “Ồ” một tiếng, “Ngươi không phải mới vừa nói chị dâu nhìn quá nhỏ, lại biếng nhác không giống vợ của A Tuyết hay sao? Bây giờ chỉ sợ là chúng ta đoán sai rồi. Nếu không phải là vợ, chị dâu khẩn trương như thế làm gì chứ?”
“Khẩn trương sao?”
“Ngươi không phát hiện ra thái độ của nàng vừa rồi sao? Không giống bình thường chút nào, hình như rất khẩn trương.”
“Hiếm có nha. Tiểu nha đầu kia có hiểu được khẩn trương là thế nào đâu, luôn luôn có dáng vẻ vô tư không tim không phổi mà…”
…
Bên này tranh luận vẫn còn đang tiếp diễn, Y Nhân đã chạy đến con đường thông đến thị trấn Tuy Xa. Còn Hạ Lan Tuyết đã từ lâu không còn tung tích.
Lúc Hạ Lan Tuyết chạy đến thị trấn Tuy Xa thì cô gái họ Hoàng kia đã không còn tìm thấy bóng dáng nữa rồi.
Anh chạy từ từ tìm kiếm như một người buồn rầu vô cớ, đi khắp trên con đường cái rộn ràng nhốn nháo nhưng đều không gặp. Hôm nay chính là ngày họp chợ trên thị trấn. Mọi người bất luận ở cách xa nơi này bao nhiêu cũng đều mang rau quả thịt khô, ngay cả thủ công mỹ nghệ của gia đình đến tập trung trong thị trấn để trao đổi lấy hàng hóa cần dùng cho mình.
Tiếng người ồn ào.
Ồn ào, trong trẻo nhưng lạnh lùng – - bởi vì chẳng có quan hệ gì đến anh cả.
Đẹp như tiên thiên, có phải là nàng không?
Từ kinh thành xa xôi đến đây, có phải là nàng không?
Là nàng sao?
Dung Tú.
Toại nguyện cho giấc mộng xa hoa của ta sao?
Hạ Lan Tuyết cứ đi như vậy trên con phố dài, lòng đầy mong muốn nhưng cũng ngập tràn tuyệt vọng.
Ngày ấy trong hoa uyển hoàng gia, sự trầm mặc của nàng đã là lời khẳng định cho nỗi tuyệt vọng của anh rồi.
Anh vốn không nên mong chờ gì nữa.
Nhưng vừa nghe được hai anh em Tiểu Tả Tiểu Hữu nói chuyện, Hạ Lan Tuyết vẫn có một dự cảm khó hiểu: Đúng là Dung Tú rồi, người đó, đúng là Dung Tú rồi!
Tin tức anh bị đâm đã truyền đến kinh thành. Sau khi Dung Tú nghe được, có đau lòng nhức nối hay không? Có thể bất chấp mong muốn theo đuổi bấy lâu, không muốn vì lợi ích gia tộc mà ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng hậu cao cao tại thượng ấy nữa, vượt ngàn núi vạn sông mà đến đây tìm anh, để cùng ở bên anh hay không?
Nếu quả thật là như thế, Hạ Lan Tuyết nguyện ý vĩnh viễn ẩn cư như vậy. Anh không hề giấu tài, không hề có bất kỳ ý đồ gì nữa. Chỉ cần nàng đến, anh có thể buông tha tất cả!
Thế nhưng đường phố cứ kéo dài mãi, nhìn không thấy nơi bắt đầu, mà bóng hình xinh đẹp kia, trước sau, trước sau vẫn không hề xuất hiện.
Hạ Lan Tuyết chỉ có thể tin tưởng mà đi. Mỗi một bước chân, càng đi càng đến gần biên giới của sự tuyệt vọng.
Bên đường, âm thanh mua bán giao dịch càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn. Ầm ĩ đến mức khiến cho tinh thần hoảng hốt, tựa hồ nghe được, lại tựa hồ như chưa từng nghe thấy gì.
Hạ Lan Tuyết rốt cục dừng lại, buồn bã quay đầu lại: Đường về mênh mang, anh đã đi quá lâu rồi.
Sau đó, anh nhìn thấy bóng người nho nhỏ đang liều mạng chen chúc tìm đến chỗ anh. Tóc tai rậm rạp rối bù. Những sợi tóc mai bết dính vòng quanh lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, êm dịu đến cực điểm. Biểu tình nhàn nhạt, nhưng mồ hôi ướt đẫm đã khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.
Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, như hai ngôi sao nhỏ lung linh trên con phố dài.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên hoàn hồn, tự cười giễu, đang chuẩn bị nghênh đón. Chờ đón được cầm tay Y Nhân, sau đó cùng cô trở về nhà.
Trong lòng anh dâng lên niềm cảm động, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra năm chữ: ‘Quý trọng người trước mắt’. Người con gái bướng bỉnh luôn muốn nương tựa vào anh.
Sau cơn hoảng hốt, Hạ Lan Tuyết tự giễu, dáng vẻ tươi cười từ từ ấm áp. Anh đã trở về rồi.
Đúng vào thời khắc đó, trong một con hẻm nhỏ bên hông con phố dài, đột nhiên truyền lại giọng nói yếu ớt của một người, nhưng cũng đủ để cho cả thành đang ồn ào náo nhiệt đều buồn bã thất sắc.
“Bùi đại nhân, ông quay về kinh đi. Bổn cung tuyệt đối sẽ không trở lại đâu!”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà cũng rất quyết tuyệt, uyển chuyển như dạ oanh (1), linh hoạt kỳ ảo như u lan (hình như là hoàng hôn).
Trái tim Hạ Lan Tuyết ‘thình thịch’ thình thịch’ nhảy múa mãnh liệt.
Cuối cùng anh một lần nữa nhìn thoáng qua Y Nhân đang nỗ lực chen lấn đi về phía anh. Sau đó quay đầu, không cần nghĩ ngợi liền đi vào trong hẻm nhỏ.
Y Nhân đã nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, thế nhưng đang lúc vùi đầu chen chúc qua đoàn người rộn ràng nhốn nháo, đến khi ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Y Nhân giơ tay lên sờ sờ đầu, ánh mắt hoang mang, băn khoăn nhìn khắp lượt, lại mờ mịt thu hồi.
Đoàn người lại bắt đầu nhốn nháo xô đẩy. Cô luống cuống tay chân liền bị đẩy vào góc tường, đành phải tưạ sát người lên vách tường bên đường, ngơ ngác nhìn dòng người dũng mãnh trước mặt.
Đối diện với cô, chính là đầu ngõ, nơi Hạ Lan Tuyết vừa tiến vào.
———————————————————————————————————————–
Ghi chú:
(1) Dạ oanh: (Luscinia megarhynchos) Loài này không có ở Việt Nam, nhưng các từ điển phiên dịch rất khác nhau và khó có thể coi là chính xác. Ví dụ từ điển Anh-Việt, Đức-Việt, Pháp-Việt dịch nightingale / nachtigall / rossignol thành sơn ca, trong khi từ điển Nga-Việt dịch соловей thành họa mi và từ điển Hán-Việt dịch 夜鶯 thành dạ oanh. Lưu ý tới tên gọi của một loài khác, cũng thuộc chi Luscinia và có mặt tại Việt Nam là oanh cổ xanh (Luscinia svecicus), còn sơn ca là tên gọi một số loài thuộc họ Alaudidae và họa mi là tên gọi một số các loài thuộc họ Timaliidae thì tên gọi dạ oanh có lẽ chính xác hơn cả.
Đây là một loài chim trong họ Hoét, là chim có kích thước từ nhỏ tới trung bình, hình dạng mập mạp, lông mềm, sinh sống trong khu vực đồng rừng và thường kiếm ăn trên mặt đất hay ăn các loại quả của các loài trong họ Hoa hồng (tầm xuân, tường vi v.v). Phần lớn các loài có màu lông xám hay nâu, thường với phần lông bụng lốm đốm.
Chúng là chim ăn sâu bọ, nhưng phần lớn các loài cũng ăn cả giun, sên và quả. Nhiều loài sống cố định trong khu vực có khí hậu ấm áp, trong khi một số loài di cư tới các vĩ độ cao hơn trong mùa hè, thường phải vượt qua những khoảng cách đáng kể.
Tổ của chúng hình chén, đôi khi được lót bằng bùn khô. Chúng đẻ 2-5 trứng đốm vỏ, đôi khi đẻ tới trên 2 lượt mỗi năm. Cả chim bố lẫn chim mẹ đều góp phần nuôi dưỡng chim con.
Giọng hót của một số loài, bao gồm các thành viên thuộc các chi Catharus, Myadestes và Turdus, được coi là thuyộc nhóm hay nhất trong thế giới các loài chim.
Sau khi Hạ Lan Tuyết đi vào ngõ nhỏ, tiếng huyên náo trên chợ lập tức bị ngăn cách. Trong ngõ hẻm và bên ngoài, dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Anh chỉ đi vài bước lại bỗng nhiên không bước lên nổi nữa.
Trong ngõ hẻm chật hẹp, thậm chí còn là nơi đã bị cư dân quên lãng rồi, lại lúc nhúc người.
Những người đó cũng không hề hiện thân, mà ẩn minh dưới mái hiên, trong chỗ khuất, hình như được huấn luyện nghiêm chỉnh và vô cùng chuyên nghiệp.
Đều là cao thủ đại nội.
Hạ Lan Tuyết trở nên thận trọng. Anh muốn giả dạng làm một thường dân vô tình đi vào, nhưng thái độ lo lắng và cấp thiết thì không thể nào che giấu được.
Thành Tuy Xa nho nhỏ này tự nhiên lại có nhiều cao thủ đại nội như vậy. Ngày mai Hạ Lan Khâm cũng sẽ đưa quân trấn giữ cương giới. Chuyện hưng sư động chúng như vậy, còn không phải Hạ Lan Thuần đến sao, người kia, nếu không phải là Dung Tú, thì là ai?
Anh cẩn thận đi về phía trước, nỗ lực làm cho mình trở nên nhàn hạ thư thái như thường. Nhưng đến khi anh đi tới góc thứ nhất được thủ vệ chặt chẽ kia, vẫn phát huy công năng vốn có.
Có một viên gạch đá từ trên trời giáng xuống, tựa như kiến trúc cũ bị vỡ ra, vô ý rớt xuống vậy. Nếu là người thường, tất nhiên sẽ rất sợ hãi.
Nhưng Hạ Lan Tuyết không muốn giả bộ nữa, cũng không muốn lại phải tiếp nhận một bài kiểm tra như vậy nữa.
Anh lạnh lùng lặng lẽ tách ra, sau đó ngẩng đầu. Đôi mắt như chim ưng, chuẩn xác và sắc bén quét về phía mấy người đang ẩn thân bên trên.
Tam hoàng tử của Thiên Triều danh tiếng cực thịnh, nhưng cũng chỉ bởi vì tài hùng biện phong lưu, rất ít người biết được võ nghệ của anh tài giỏi mức nào.
Lần trước Bùi Nhược Trần vô ý thoáng nhìn thấy một phần, cũng đã hồ nghi mất nửa ngày.
Huống chi, Hạ Lan Tuyết bây giờ là A Tuyết. Cao thủ đại nội này làm sao biết được người bên dưới rốt cuộc là cao thủ phương nào.
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Sau đó, trong một khắc, ầm ầm bạo phát.
Công kích đến từ bốn phương tám hướng, như thủy triều xông đến lại vừa ngay ngắn thối lui.
Hạ Lan Tuyết thân hình như điện xẹt, cũng không giao phong chính diện mà chỉ vừa vặn giẫm lên nhưng chỗ hổng trong đợt công kích của đối phương – - Anh quá quen thuộc với cách bày binh bố trận của đại nội, cũng rất quen thuộc phong cách của bọn họ. Nếu đợt công kích đầu tiên không thành, sẽ đổi sang… một đợt khác dũng mãnh hơn. Chiêu thức tuyệt đối không tha, không chua cho địch thủ bất cư một cơ hội nhìn thấu cái gì.
Đây vốn là cách an bài rất hợp lý, cẩn thận. Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ lại chính là Tam hoàng tử sớm chiều đều ở chung với bọn chúng.
Hạ Lan Tuyết lanh lẹ khua tay phá chiêu, cũng không ham chiến. Đang lúc xê dịch, thân hình đã thoát ra khỏi hẻm nhỏ
Lúc tầm mắt xoay qua chỗ khác, anh rốt cuộc đã nhìn thấy Dung Tú.
Dung Tú mặc trang phục tiểu thư, đang lẫm lẫm đứng trước mặt một quan viên mặc bổ phục màu lam sẫm.
Xung quanh bọn họ có bốn hắc y nhân bao vây.
Thấy anh xông vào, sáu người này cũng không giật mình lắm. Gã quan viên mặc lam phục đứng ở giữa kia thậm chí còn không quay đầu nhìn lại, giống như ngườ vừa vượt qua bức tường cao thủ này chỉ là một khoảng hư vô trống rỗng.
Về phần trấn tĩnh này, Hạ Lan Tuyết đã đoán ngay được hắn là ai.
Hiên nay trong Thiên Triều, dưới một người mà trên vạn người.
Phụ thân của Lan Phi và Bùi Nhược Trần.
Cho dù đã tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được phong thái nam nhân như cũ.
Là thừa tướng lắm mưu nhiều kế mang màu sắc truyền kỳ.
Bùi Lâm Phổ.
“Nương nương, nương nương sao lại hành động tùy hứng như vậy, lẽ nào không nghĩ đến hơn một trăm mạng người của Dung gia hay sao?” Bùi Lâm Phổ tựa hồ đã mất kiên nhẫn, giọng nói bằng phẳng rồi lại dị thường trầm thấp mà hỏi.
Tựa như mạch nước ngầm trong hồ nước an tĩnh, cuộn trào mãnh liệt đến nỗi không người nào có thể lảng tránh.
Sắc mặt Dung Tú trắng bệch.
“Lẽ nào ta trở lại thì Bệ hạ có thể buông tha Dung gia hay sao?” Dung Tú run giọng hỏi, “Ở trước mặt ta, Bệ hạ luôn ban cho một tia hy vọng, để ta không ngừng đi về phía trước. Ta cho rằng chỉ cần mình buông tha một số thứ thì đi đến nơi nào cũng có thể an toàn. Nhưng đến khi ta đi tới nơi thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi! Hạ Lan Thuần, hắn sẽ không cho ta buông tha cái gì. Hắn đã quyết định diệt trừ Dung gia rồi. Bất luận ta có trở về hay không, hắn vẫn làm tất cả! Vì sao còn muốn dùng nó để uy hiếp ta, lừa gạt ta!”
Hạ Lan Tuyết đang bước về phía trước một bước. Bốn gã hắc y tử sĩ bên cạnh rốt cuộc có chút phản ứng, chậm rãi đi về phía anh.
Đám cao thủ đại nội bị anh vượt qua cửa cũng rất có phong độ. Sau khi Hạ Lan Tuyết đột phá vòng vây, bọn họ cũng không đuổi bắt, vẫn đang canh giữ ở vị trí cũ.
Sẽ không có ai kinh ngạc, cũng không có ai lo lắng.
Bởi vì trạm kiểm soát cuối cùng, chưa từng để ai sống sót.
Bốn người kia đã đi tới, hoãn đến cực chậm, đủ không dính trần, nhưng không hề để lộ he hở, phòng bị chu toàn nghiêm mật.
Hạ Lan Tuyết đã sẵn sàng chờ đón trận địa của quân địch, nhưng ánh mắt trước sau vẫn không cách nào rời khỏi Dung Tú.
Dung Tú không nhìn anh, chỉ đau thương mà bướng bỉnh nhìn Bùi Lâm Phổ, nói từng câu từng chữ: “Ta đã rời bỏ A Tuyết một lần. Lúc này đây, ta nhất định phải tìm được chàng. Ta phải trở về bên cạnh A Tuyết. Không bao giờ gặp lại… Hạ Lan Thuần nữa! Ngươi muốn ngăn cản ta, trừ phi giết ta đi!”
“Nương nương!” Bùi Lâm Phổ tự biết không nên nghe chuyện tình yêu của đế vương nên trầm giọng cắt đứt lời nàng.
Trong lòng Hạ Lan Tuyết chấn động, ánh mắt phát sáng kỳ lạ bỗng nhiên lóe lên. Ánh mắt mãnh liệt đó, ngay cả Dung Tú cũng không thể lảng tránh.
Nàng xoay đầu lại, hoang mang mà nhìn người trước mặt hình như rất xa lạ.
Ánh mắt thanh mỹ, linh hoạt kỳ ảo, tú lệ đến mức không thể nhìn thẳng vào.
“Những lời nàng nói… hoàn toàn là sự thật?” Hạ Lan Tuyết run giọng hỏi.
Dung Tú giật mình, giọng nói cũng run run, hỏi lại: “A Tuyết?”
“Nàng nói, đều là thật tình sao?” Hạ Lan Tuyết đi về phía trước một bước, hoàn toàn không thèm để ý kiêng dè sát khí nặng nề đang áp sát bên cạnh.
Bốn người kia đang muốn động thủ thì thoáng thấy Bùi Lâm Phổ lắc đầu rất kín đáo. Bọn họ liền không cử động nữa.
“A Tuyết.” Sắc mặt Dung Tú hoàn toàn thay đổi, đột nhiên trở nên thong dong không gì sánh được, “Đưa ta đi.”
“Được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, gật đầu, vươn tay ra.
Khuôn mặt này bình thường không có gì khác lạ. Nhưng bởi vì nụ cười này mà trở nên không hề xa lạ. Tuấn mỹ phong lưu, phát quang bức người.
Ánh mắt Bùi Lâm Phổ lóe lóe, không nói tiếng nào.
Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, nguyên bản, chính là toàn bộ phong cảnh của Thiên Triều.
Hạ Lan Tuyết càng chạy càng gần, Dung Tú cũng vươn tay ra.
Bọn họ dường như đang ở ngoài thế giới, người người, chuyện chuyện, đều không còn là gì cả.
Khi tay đã nắm lấy bàn tay.
Khóe môi Hạ Lan Tuyết khẽ cong lên một nụ cười như trong mộng ảo.
“Vương gia.” Lúc bọn họ quyết định rời đi, Bùi Lâm Phổ vẫn một mực yên lặng theo dõi sự phát triển của tình thế bỗng nhiên mở miệng: “Ngài phải biết, ngài làm như vậy, sẽ có hậu quả gì chứ.”
“Để hắn đến tìm ta đi. Nói cho hắn biết, bất luận hắn muốn cái gì, ta cũng sẽ cho hắn.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Nhưng từ nay về sau, Dung Tú là của ta.”
“Ta sẽ chuyển lời.” Bùi Lâm Phổ dường như không có ý đồ ngăn cản chút nào, làm như người mà anh đưa đi, không phải là Quốc mẫu của Thiên Triều vậy.
“Đa tạ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu nhìn về phía Bùi Lâm Phổ. Thấy gương mặt đoan trang ngưng trọng của ông, thản nhiên nói: “Lúc này đây, ta thiếu ngươi một chuyện, cũng thiếu Bùi Nhược Trần một phần. Tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ trả lại cho Bùi gia.”
“Vương gia, tự bảo trọng đi.” Bùi Lâm Phổ bất động thanh sắc mà rũ đôi mắt xuống, vươn nhẹ đôi tay thủ thế. Bốn phương tám hướng, bóng người rậm rạp, binh sĩ ẩn núp ở các chỗ tối như thủy triều xuống lập tức rút lui. Lặng yên không một tiếng động lại tạo nên thanh thế rất lớn.
Bốn gã tử sĩ đứng gần Hạ Lan Tuyết, cũng cụp mắt thối lui về bên cạnh Bùi Lâm Phổ.
Hạ Lan Tuyết nắm tay Dung Tú, thần sắc nghiêm trang. Lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, chăm chú mà nắm. Làm như chỉ cần buông lỏng một chút, nàng sẽ một lần nữa biến mất về phía chân trời.
Dung tú lệ nóng lưng tròng, yên lặng đi theo bước chân anh.
Mãi đến khi bọn họ ra khỏi con hẻm nhỏ, một người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Tuyết. Chính là Dịch Kiếm. Hắn tìm kiếm mà gọi: “Vương gia.”
“Toàn bộ rút đi, kế hoạch toàn bộ tiêu hủy.”
“Vương gia!” Sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.
“Vương gia!” sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.
“Đừng nói nữa, lập tức rút lui. Không được để Bùi Lâm Phổ tóm được.” Hạ Lan Tuyết kiên quyết cắt ngang lời hắn. Sau đó, anh nắm chặt tay Dung Tú, kiên định bước về phía một người không biết đã đến đây từ bao giờ.
Dịch Kiếm vẫn đứng đó làm khó một hồi rồi lại cụt hứng xoay người, sau đó, hắn nhìn thấy Y Nhân.
Y Nhân ngồi trên ngưỡng cửa đối diện, hai tay bình yên đặt trên đầu gối, ánh mắt trong suốt xuyên thấu qua trần thế phồn hoa, an tĩnh mà nhìn qua bên này.
Anh dừng một chút. Vốn đã định đi qua nhưng trong phút chốc lại không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể thi lễ từ xa xa.
Y Nhân nhoẻn miệng cười.
Dịch Kiếm bỏ đi.
Y Nhân cúi đầu xuống, thưởng thức vạt áo của mình, nhớ lại một màn vừa rồi.
Hạ Lan Tuyết và Dung Tú, nắm tay nhau, bền vững như vậy, đột ngột như vậy, không gì có thể phân ly.
Cô chỉ cảm thấy mình không nên trở về nữa. Nếu như đã không phải là một người thông minh thì ít nhất cũng phải biết thức thời.
Dựa vào một cây đại thụ, bất luận là dụng tâm cố sức thế nào, nếu như cây kia đã được trồng trong khu vườn của người khác rồi thì … Y Nhân cũng biết, bản thân hình như đã không còn thích hợp để chen vào nữa.
Cô ngồi một lúc, đợi đến lúc bóng trời ngả dần về phía tây, mọi người họp chợ xong cũng đều trở về nhà cả rồi, cô mới vỗ vỗ góc áo đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía, cũng không biết nơi nào có thể đi được.
Cứ như vậy, nhắm mắt mà đi được vài bước, cô vô ý thức mà đè cái bụng: hình như đã lâu rồi chưa có ăn gì.
Buổi sáng thức dậy đã đuổi theo Hạ Lan Tuyết chạy vội đến chợ, cô lại không có thần công hộ thể. Bây giờ đói đến mức bụng réo miệng than, cũng là điều rất bình thường.
Con người đến khi đói bụng, sẽ đột nhiên trở nên mẫn cảm đối với các hương vị.
Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh đi không đích hướng, tự nhiên sẽ nương theo hương vị mà đi.
Y Nhân dừng bước, phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi đến trước một tòa tửu lâu (quán rượu lớn có lầu) nằm giữa thành Tuy Xa. Bên trong đang có một bàn tiệc đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú.
“Người Thiên Triều quả nhiên quá an nhàn rồi, ngay cả rượu mà cũng nhạt như thế.” Chỉ nghe một nam tử mặc áo lông cừu ngồi chính giữa, ngửa cổ uống cạn chén rượu trước mặt rồi cả tiếng cảm thán.
“Vương… công tử,” Một ông lão tuổi tác khá lớn ngồi cùng bàn với hắn thấp giọng nhắc nhở: “Xin chú ý ngôn từ.”
Cừu y nam tử ha ha cười. Người bên cạnh liền tranh thủ gắp thêm thức ăn vào cái chén không trước mặt hắn. Ông vừa định gắp, đột nhiên thấy ở ngoài cửa có một cô bé đang ngoái đầu nhìn qua bên này.
Cô bé có khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa, đôi mắt cũng to tròn. Y phục trên người chỉ là áo vải quần bông của bách tích bình thường, còn hơi dơ bẩn nữa, nhìn rất là nghèo túng.
“Công tử, có cần phải đuổi con bé đó đi hay không?” Một đại hán bên cạnh ăn mặc áo ngắn lông dê nghiêng thân hỏi.
Cừu y nam tử đưa tay ngăn mọi người, sau đó cao giọng hỏi: “Cô nương, có muốn vào đây uống một chén hay không?”
Y Nhân nghe vậy thì mừng lắm, không hề khách khí chút nào, nhảy vào cánh cửa. Trong lòng vẫn cảm thán: Trên đời quả nhiên có nhiều người tốt.
Mọi người thấy cô không kiêng dè như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ. Chỉ có cừu y nam tử là mỉm cười, hơi vẻ hăng hái nhìn Y Nhân.
Y Nhân đi đến bên bàn, nhìn chung quanh xem xét: Một cái bàn lớn tổng cộng tám người. Người nói với cô ra vẻ là đại đương gia, ngồi ở ghế hướng chính đông, hơn nữa y phục tiên diễm, sắc lông bóng loáng. Bên trái hắn là một ông già râu bạc, mặt mũi hiền lành, cũng là người vừa nãy đã nhắc nhở hắn chú ý ngôn từ. Sáu người còn lại ngồi phía đối diện là những hán tử tinh thần quắc thước (khỏe mạnh minh mẫn), toàn bộ đều là mắt sáng mày ngài, mang theo vũ khí. Tuy ngồi chung một bàn nhưng chỉ ngồi có một góc ghế, tự phát mà ăn uống.
Tám người trên một chiếc bàn lớn, chỉ còn một chỗ trống duy nhất chính là vị trí bên phải của nam tử kia.
Thứ nhất, cô có còn băn khoăn về Bùi Nhược Trần hay không?
Thứ hai, nếu Bùi Nhược Trần xảy ra chuyện, cô không lo lắng hay sao?
Thứ ba, nếu có một ngày, anh và Bùi Nhược Trần đối địch, Y Nhân sẽ đứng về phía nào?
Ngay lúc đó Y Nhân chỉ dịu dàng nhìn anh, dù thế nào cũng nói không ra lời. Mãi hơn nửa ngày cô mới nặn ra được một câu: “Vì sao việc đó lại xảy ra được?”
Sau khi rời khỏi khách sạn bình dân, Hạ Lan Tuyết lại biến mình thành A Tuyết, đến ở trong một thôn trang nhỏ ở biên trấn Tuy Xa, dựng y quán.
Lúc mở y quán, tất nhiên cũng không phải là tiệc khai trương nổ pháo đại cát gì — Ở vùng xa xôi hẻo lánh này, y quán đơn giản chỉ là một nhà tranh chỉnh tề, trước cửa bày biện rất nhiều dược liệu. Nhưng cũng không phải loại thuốc trân quý gì, tất cả đều do Hạ Lan Tuyết tự mình hái về.
Hạ Lan Tuyết tất nhiên chưa từng học qua y thuật chuyên môn, nhưng từ nhỏ anh đã là thiên tài, rất ham đọc, cũng đọc rất nhiều sách, về phương diện y học cũng có học qua. Hơn nữa, ngày thường vẫn hay tiếp xúc với các thái y nổi danh một thời. Lâu dần tựa như mưa dầm thấm đất, tài y thuật tự nhiên còn cao minh hơn cả thầy lang trong dân gian nhiều.
Cho nên, từ khi bắt đầu khai trương, anh lập tức được mọi người trong thôn xóm nhiệt liệt hoan nghênh.
Còn gã tùy tùng Dịch Kiếm, sau khi thấy Hạ Lan Tuyết đã dàn xếp ổn thỏa rồi thì mất tăm mất tích, ít nhất thì Y Nhân đã không còn gặp lại hắn nữa.
Không có người hầu, không có nhà cao cửa rộng, ra vẻ cũng không có tiền – -
Cô phát hiện, ở thời này, làm đại phu thật sự rất nghèo. Bất luận là loại bệnh phức tạp thế nào đều chỉ lấy một số bạc ít ỏi. Hơn nữa, cũng không giống như thời đại của cô, tuyệt đối tận sức tăng thêm thu nhập.
Y Nhân lúc này mới từ những việc từng niếm trải qua mà cảm nhận được thế nào gọi là nhân gian khó khăn.
Hạ Lan Tuyết vốn không có ý để cô quản công việc gia đình, nhưng phòng trong phòng ngoài cũng chỉ có hai người bọn họ. Thỉnh thoảng anh quá bận, việc lo ba bữa ăn trong ngày cũng phải đến tay cô.
Trên bàn bày la liệt những đồng tiền. Hạ Lan Tuyết cũng không quản lý tài sản. Mỗi khi có thu nhập anh đều thuận tay đặt trên mặt bàn, khi cần dùng thì lấy.
Với người đã quen cầm những tờ ngân phiếu giá trị, từ khi ra đời liền tiêu tiền như nước, thì với số tiền lẻ như vậy quả thật là không đúng mực.
Y Nhân có thể hiểu được.
Cũng may Hạ Lan Tuyết cũng rất hiếm khi gặp phải tình trạng không có cơm ăn. Tốt xấu gì thì anh cũng từng là một Vương gia.
Thế nhưng nấu cơm, chính là một chuyện vô cùng thống khổ.
Một buổi sáng sớm, Y Nhân từ trong phòng đi ra vừa ngáp dài, ngắm nghía căn phòng đối diện: Chăn bông trên giường đều đã được gấp gọn gàng. Hạ Lan Tuyết đã rời giường rồi.
Qua cửa sổ giấy, cô nhìn ra bên ngoài: Đám sương mù mùa đông đã dần dần tan đi. Hạ Lan Tuyết đang đứng một mình trong đình viện đầy cỏ hoang thê lương. Những ngón tay thon dài đang loay hoay phơi dược thảo nhặt dược liệu. Tư thái rảnh rỗi nhàn hạ. Bộ dáng cũng rất yên lặng.
Y Nhân quay đầu nhìn khắp căn phòng tìm kiếm thức ăn – - Không có gì có thể trực tiếp bỏ vào miệng cả. Xem ra, hôm nay Hạ Lan Tuyết lười biếng, muốn ỷ lại cô rồi.
Đợi một lúc, Vương đại thẩm nhà bên xắn tay xắn áo đi tới. Nhìn thấy Hạ lan Tuyết thì vô cùng thân thiết chào hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
Y Nhân nghe được tiếng nói, thập thò trong nhà tranh nhỏ liếc mắt rình mò. Nhìn thấy Vương đại thẩm, cô cười ngọt rồi rụt đầu vào.
Thấy thế, Vương đại thẩm chớp chớp mắt bỡn cợt: “Cô có phải là đàn bà có chồng hay không vậy, không biết nấu cơm nấu nước gì sao?”
Hạ Lan Tuyết chỉ cười không nói, tỏ vẻ ta đây là một quân tử chân chính.
“Cậu đó nha, đối xử với nương tử quá tốt đi. Cứ tốt như vậy rồi sau này sẽ có rất nhiều cô nương muốn cướp cậu về luôn đó.” Còn người hậu đậu như Y Nhân, suốt ngày lười biếng, sớm đã bị cô ba dì cả ghét bỏ rồi.
Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết sau khi ngụy trang vẫn là bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt như trước.
“Lần trước, Trần cô nương đó, A Tuyết thấy sao?” Vương đại thẩm lại hỏi: “Cô nương đó rất khéo tay, làm thức ăn ngon lắm nha.”
“Tôi có Y Nhân là đủ rồi.” Hạ Lan Tuyết nói rất tự nhiên. Bỗng .lại nhớ đến, ngày ấy khi nghe được tin tức, tại cửa thành lúc chạng vạng gặp lại Y Nhân, thật sự đã nảy sinh một cảm giác rất khó hiểu.
Nơi này trời cao hoàng đế xa, là nơi cách ly hậu thế. Những thân bằng cố hữu ngày trước đều không còn qua lại nữa.
Chỉ có Y Nhân.
Là có thể thiết thực nhất ở lại bên cạnh anh.
An lòng mà kiên định.
Cho dù xuất phát từ một loại tình cảm mà chính anh cũng không hiểu rõ được.
Nghe vậy, Vương đại thẩm lại bóp tay thở dài một hồi, lúc rời đi thì cứ đi hai ba bước lại quay đầu nhìn lại. Vừa đi vừa lẩm bẩm: Làm gì không làm… Thật là phí của, một thỏi bạc phí giới thiệu của Trần cô nương không kiếm được rồi.
Mãi đến đi Vương đại thẩm đi ra rồi, Hạ Lan Tuyết mới đi vào nhà trong, mỉm cười nhìn Y Nhân, hỏi: “Dậy rồi sao?”
Y Nhân gật đầu, rồi lại cúi đầu, đang tự hỏi làm sao để châm lửa.
Y Nhân vẫn cúi đầu, ra sức đối phó với đống củi khô trước mặt. Cây đánh lửa thô sơ này, làm thế nào cũng không thể nhóm được lửa.
Y Nhân vô cùng thương nhớ cái bật lửa của mình.
“Để ta làm cho.” Hạ Lan Tuyết khom người, tiếp nhận cây đánh lửa trong tay cô – - Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn co cuộn lại, giữa mùa đông lạnh mà cái mũi đỏ rực lên, hơi thở khẽ khàng, trên đỉnh đầu như quạ đen, đang run rẩy.
Cô vốn là người chưa từng phải động tay vào việc gì, bây giờ lại phải vì ba bữa ăn mà phải xuống bếp. Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy hết mực thương yêu.
“Cô lên trên ngồi đi, đợi một lát là có thể ăn rồi.” Anh nhẹ nhàng phân phó, ‘sát’ một tiếng đã châm được cành khô, “Thuận tay mang bình dầu trên kệ bếp qua đây đi.”
Y Nhân ‘dạ’ một tiếng, vui vẻ chạy qua kệ bếp. Vừa tìm được bình dầu, bỗng nhiên nhìn thấy có một bình muối bị đổ cách đó chừng ba bước chân.
Cô hơi chần chừ một chút, sau đó làm như không thấy mà quay người, cầm lấy bình dầu mang đi.
Hạ Lan Tuyết còn chưa nhận lấy thì ngoài phòng đột nhiên vang lên một tràng cười rồi có người nói: “A Tuyết, ngươi lại cưới nhằm một bà vợ lười biếng sao hả.”
Nghe vậy, Y Nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người có dáng dấp của quân sĩ phổ thông đang đứng ở ngoài cửa sổ, hướng vào bên trong nhìn ngó xung quanh.
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười ấm áp: “Tiểu Tả, Tiểu Hữu. Hôm nay các cậu không cần trực ban sao?
“Không cần. Nghe nói hiện nay, Trấn quốc tướng quân Hạ Lan Khâm ngày mai sẽ đến đại doanh Toàn Phong, tiếp quản công việc trấn giữ Tái Bắc. Bây giờ trong doanh rất loạn, đâu rảnh mà quản những tên lính đầu bếp như chúng ta chứ.” Đứng bên phải là một quân sĩ trẻ tuổi, dáng vẻ tương đối khôi ngô, lên tiếng trả lời.
“Hạ Lan Khâm sắp đến sao?” Hạ Lan Tuyết hơi ngẩn người, thuận miệng lẩm bẩm: “Lẽ nào Viêm Quốc có hành động khác thường?”
“Chúng ta cũng không biết. Nhưng sau khi Tiêu Dao Vương gặp chuyện không may, trong triều vẫn chưa từng có một ngày thái bình. Khoảng thời gian trước đây vẫn nghe nói Quốc trượng Dung Vô Hồi đưa đơn xin từ chức, muốn thoái ẩn nữa.”
Người trả lời vẫn là vị quân sĩ khôi ngô kia. Người đứng bên cạnh dáng vẻ thanh tú hơn nhưng lại có vẻ rất ngại ngùng, vẫn chưa hề nói gì, chỉ cúi đầu, như nghe mà như không.
“Thật sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt đối đáp, sau đó chuyển hướng qua nhìn người nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng kia, cười nói: “Tiểu Hữu, hôm nay ngươi làm sao mà cứ như bị mất hồn mất vía vậy?”
“Hắn ư.” Tiểu Tả khinh miệt mà lườm hắn, nói: “Hắn đó, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay trên đường đi gặp được một vị cô nương, rất đẹp nha. Tiểu tử này bây giờ bảy hồn thì đánh mất năm phách (vía) rồi.”
“Thật sao, đẹp đến mức nào?” Hạ Lan Tuyết nói xong đã mở cửa mời hai anh em bọn họ vào nhà nói chuyện.
“…, Cô nương ấy tựa như – - tựa như một đóa hoa sinh trưởng trên dao đài* vậy. Vừa nhìn đã biết chính là con nhà giàu có rồi, da mềm thịt non, khí chất lại tốt, dáng vẻ rất cao quý.” Tiểu Tả nói say sưa, “Khó trách sao Tiểu Hữu, mặc dù trên đường rất đông đúc mà vẫn nhìn theo đến ngây người”
(Dao: Ngọc quí. “Cây quỳnh cành dao” là điển lấy từ sự tích “Vương Diễn như quỳnh lâm dao thụ” (Vương Diễn đẹp như cây dao ở giữa rừng quỳnh. Vì “dao và quỳnh” có bộ ngọc cho nên chúng không phải là cây sống thiên nhiên mà là cây trong tiên cảnh lấp lánh như ngọc). Dao đài: đài ngọc ở tiên cảnh.)
“Tuy Xa cũng có một nữ tử như vậy sao, bản thân ta chưa từng nghe qua.” Hạ Lan Tuyết nói cho có lệ.
“Có thể là từ vùng khác đến đây, hình như là họ Hoàng…” Tiểu Tả rung đùi đắc ý buôn chuyện: “Không biết là người nào trong dòng họ Hoàng của Thiên Triều nữa ha?”
“Tóm lại là người thuộc hoàng gia ư?” Tiểu Hữu bỗng nhiên ngu ngu ngơ ngơ thốt ra một câu.
“Cái đồ ngốc này. Hoàng gia thì phải mang họ Hạ Lan chứ.” Tiểu Tả gõ đầu Tiểu Hữu. Hai anh em này, luôn luôn là Tiểu Tả ra vẻ ta đây có đạo lý.
Hạ Lan Tuyết giật mình. Sau đó vội vội vàng vàng dặn dò Y Nhân một tiếng: “Cô cứ ở nhà chờ ta. Ta đi ra ngoài một lúc.”
Nói là làm liền, người đã xông ngay ra ngoài.
Hai vị khách đến thăm đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Trái làm như hiểu rõ, cười nói: “Đàn ông mà, gặp được mỹ nữ như vậy, có đạo lý nào mà lại không đi nhìn xem?”
Rồi nói với Y Nhân: “Chị dâu, chị cũng nên thông cảm một chút.”
Y Nhân nghe được bừng tỉnh, làm như có điều suy nghĩ mà nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết đang nhỏ dần nhỏ dần. Bỗng nhiên mang theo bình dầu đang cầm trên tay, đã quên mất không bỏ lại lên bàn, cũng không thèm đóng cửa lại, chậm rãi nhấc đôi chân nhỏ nhắn, vui vẻ chạy theo.
Hai anh em nhìn nhau một hồi, một người nói: “Nhìn không ra chị dâu nha, không ngờ lại ghen tuông dữ vậy đó.”
Tên còn lại “Ồ” một tiếng, “Ngươi không phải mới vừa nói chị dâu nhìn quá nhỏ, lại biếng nhác không giống vợ của A Tuyết hay sao? Bây giờ chỉ sợ là chúng ta đoán sai rồi. Nếu không phải là vợ, chị dâu khẩn trương như thế làm gì chứ?”
“Khẩn trương sao?”
“Ngươi không phát hiện ra thái độ của nàng vừa rồi sao? Không giống bình thường chút nào, hình như rất khẩn trương.”
“Hiếm có nha. Tiểu nha đầu kia có hiểu được khẩn trương là thế nào đâu, luôn luôn có dáng vẻ vô tư không tim không phổi mà…”
…
Bên này tranh luận vẫn còn đang tiếp diễn, Y Nhân đã chạy đến con đường thông đến thị trấn Tuy Xa. Còn Hạ Lan Tuyết đã từ lâu không còn tung tích.
Lúc Hạ Lan Tuyết chạy đến thị trấn Tuy Xa thì cô gái họ Hoàng kia đã không còn tìm thấy bóng dáng nữa rồi.
Anh chạy từ từ tìm kiếm như một người buồn rầu vô cớ, đi khắp trên con đường cái rộn ràng nhốn nháo nhưng đều không gặp. Hôm nay chính là ngày họp chợ trên thị trấn. Mọi người bất luận ở cách xa nơi này bao nhiêu cũng đều mang rau quả thịt khô, ngay cả thủ công mỹ nghệ của gia đình đến tập trung trong thị trấn để trao đổi lấy hàng hóa cần dùng cho mình.
Tiếng người ồn ào.
Ồn ào, trong trẻo nhưng lạnh lùng – - bởi vì chẳng có quan hệ gì đến anh cả.
Đẹp như tiên thiên, có phải là nàng không?
Từ kinh thành xa xôi đến đây, có phải là nàng không?
Là nàng sao?
Dung Tú.
Toại nguyện cho giấc mộng xa hoa của ta sao?
Hạ Lan Tuyết cứ đi như vậy trên con phố dài, lòng đầy mong muốn nhưng cũng ngập tràn tuyệt vọng.
Ngày ấy trong hoa uyển hoàng gia, sự trầm mặc của nàng đã là lời khẳng định cho nỗi tuyệt vọng của anh rồi.
Anh vốn không nên mong chờ gì nữa.
Nhưng vừa nghe được hai anh em Tiểu Tả Tiểu Hữu nói chuyện, Hạ Lan Tuyết vẫn có một dự cảm khó hiểu: Đúng là Dung Tú rồi, người đó, đúng là Dung Tú rồi!
Tin tức anh bị đâm đã truyền đến kinh thành. Sau khi Dung Tú nghe được, có đau lòng nhức nối hay không? Có thể bất chấp mong muốn theo đuổi bấy lâu, không muốn vì lợi ích gia tộc mà ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng hậu cao cao tại thượng ấy nữa, vượt ngàn núi vạn sông mà đến đây tìm anh, để cùng ở bên anh hay không?
Nếu quả thật là như thế, Hạ Lan Tuyết nguyện ý vĩnh viễn ẩn cư như vậy. Anh không hề giấu tài, không hề có bất kỳ ý đồ gì nữa. Chỉ cần nàng đến, anh có thể buông tha tất cả!
Thế nhưng đường phố cứ kéo dài mãi, nhìn không thấy nơi bắt đầu, mà bóng hình xinh đẹp kia, trước sau, trước sau vẫn không hề xuất hiện.
Hạ Lan Tuyết chỉ có thể tin tưởng mà đi. Mỗi một bước chân, càng đi càng đến gần biên giới của sự tuyệt vọng.
Bên đường, âm thanh mua bán giao dịch càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn. Ầm ĩ đến mức khiến cho tinh thần hoảng hốt, tựa hồ nghe được, lại tựa hồ như chưa từng nghe thấy gì.
Hạ Lan Tuyết rốt cục dừng lại, buồn bã quay đầu lại: Đường về mênh mang, anh đã đi quá lâu rồi.
Sau đó, anh nhìn thấy bóng người nho nhỏ đang liều mạng chen chúc tìm đến chỗ anh. Tóc tai rậm rạp rối bù. Những sợi tóc mai bết dính vòng quanh lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, êm dịu đến cực điểm. Biểu tình nhàn nhạt, nhưng mồ hôi ướt đẫm đã khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.
Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, như hai ngôi sao nhỏ lung linh trên con phố dài.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên hoàn hồn, tự cười giễu, đang chuẩn bị nghênh đón. Chờ đón được cầm tay Y Nhân, sau đó cùng cô trở về nhà.
Trong lòng anh dâng lên niềm cảm động, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra năm chữ: ‘Quý trọng người trước mắt’. Người con gái bướng bỉnh luôn muốn nương tựa vào anh.
Sau cơn hoảng hốt, Hạ Lan Tuyết tự giễu, dáng vẻ tươi cười từ từ ấm áp. Anh đã trở về rồi.
Đúng vào thời khắc đó, trong một con hẻm nhỏ bên hông con phố dài, đột nhiên truyền lại giọng nói yếu ớt của một người, nhưng cũng đủ để cho cả thành đang ồn ào náo nhiệt đều buồn bã thất sắc.
“Bùi đại nhân, ông quay về kinh đi. Bổn cung tuyệt đối sẽ không trở lại đâu!”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà cũng rất quyết tuyệt, uyển chuyển như dạ oanh (1), linh hoạt kỳ ảo như u lan (hình như là hoàng hôn).
Trái tim Hạ Lan Tuyết ‘thình thịch’ thình thịch’ nhảy múa mãnh liệt.
Cuối cùng anh một lần nữa nhìn thoáng qua Y Nhân đang nỗ lực chen lấn đi về phía anh. Sau đó quay đầu, không cần nghĩ ngợi liền đi vào trong hẻm nhỏ.
Y Nhân đã nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, thế nhưng đang lúc vùi đầu chen chúc qua đoàn người rộn ràng nhốn nháo, đến khi ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Y Nhân giơ tay lên sờ sờ đầu, ánh mắt hoang mang, băn khoăn nhìn khắp lượt, lại mờ mịt thu hồi.
Đoàn người lại bắt đầu nhốn nháo xô đẩy. Cô luống cuống tay chân liền bị đẩy vào góc tường, đành phải tưạ sát người lên vách tường bên đường, ngơ ngác nhìn dòng người dũng mãnh trước mặt.
Đối diện với cô, chính là đầu ngõ, nơi Hạ Lan Tuyết vừa tiến vào.
———————————————————————————————————————–
Ghi chú:
(1) Dạ oanh: (Luscinia megarhynchos) Loài này không có ở Việt Nam, nhưng các từ điển phiên dịch rất khác nhau và khó có thể coi là chính xác. Ví dụ từ điển Anh-Việt, Đức-Việt, Pháp-Việt dịch nightingale / nachtigall / rossignol thành sơn ca, trong khi từ điển Nga-Việt dịch соловей thành họa mi và từ điển Hán-Việt dịch 夜鶯 thành dạ oanh. Lưu ý tới tên gọi của một loài khác, cũng thuộc chi Luscinia và có mặt tại Việt Nam là oanh cổ xanh (Luscinia svecicus), còn sơn ca là tên gọi một số loài thuộc họ Alaudidae và họa mi là tên gọi một số các loài thuộc họ Timaliidae thì tên gọi dạ oanh có lẽ chính xác hơn cả.
Đây là một loài chim trong họ Hoét, là chim có kích thước từ nhỏ tới trung bình, hình dạng mập mạp, lông mềm, sinh sống trong khu vực đồng rừng và thường kiếm ăn trên mặt đất hay ăn các loại quả của các loài trong họ Hoa hồng (tầm xuân, tường vi v.v). Phần lớn các loài có màu lông xám hay nâu, thường với phần lông bụng lốm đốm.
Chúng là chim ăn sâu bọ, nhưng phần lớn các loài cũng ăn cả giun, sên và quả. Nhiều loài sống cố định trong khu vực có khí hậu ấm áp, trong khi một số loài di cư tới các vĩ độ cao hơn trong mùa hè, thường phải vượt qua những khoảng cách đáng kể.
Tổ của chúng hình chén, đôi khi được lót bằng bùn khô. Chúng đẻ 2-5 trứng đốm vỏ, đôi khi đẻ tới trên 2 lượt mỗi năm. Cả chim bố lẫn chim mẹ đều góp phần nuôi dưỡng chim con.
Giọng hót của một số loài, bao gồm các thành viên thuộc các chi Catharus, Myadestes và Turdus, được coi là thuyộc nhóm hay nhất trong thế giới các loài chim.
Sau khi Hạ Lan Tuyết đi vào ngõ nhỏ, tiếng huyên náo trên chợ lập tức bị ngăn cách. Trong ngõ hẻm và bên ngoài, dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Anh chỉ đi vài bước lại bỗng nhiên không bước lên nổi nữa.
Trong ngõ hẻm chật hẹp, thậm chí còn là nơi đã bị cư dân quên lãng rồi, lại lúc nhúc người.
Những người đó cũng không hề hiện thân, mà ẩn minh dưới mái hiên, trong chỗ khuất, hình như được huấn luyện nghiêm chỉnh và vô cùng chuyên nghiệp.
Đều là cao thủ đại nội.
Hạ Lan Tuyết trở nên thận trọng. Anh muốn giả dạng làm một thường dân vô tình đi vào, nhưng thái độ lo lắng và cấp thiết thì không thể nào che giấu được.
Thành Tuy Xa nho nhỏ này tự nhiên lại có nhiều cao thủ đại nội như vậy. Ngày mai Hạ Lan Khâm cũng sẽ đưa quân trấn giữ cương giới. Chuyện hưng sư động chúng như vậy, còn không phải Hạ Lan Thuần đến sao, người kia, nếu không phải là Dung Tú, thì là ai?
Anh cẩn thận đi về phía trước, nỗ lực làm cho mình trở nên nhàn hạ thư thái như thường. Nhưng đến khi anh đi tới góc thứ nhất được thủ vệ chặt chẽ kia, vẫn phát huy công năng vốn có.
Có một viên gạch đá từ trên trời giáng xuống, tựa như kiến trúc cũ bị vỡ ra, vô ý rớt xuống vậy. Nếu là người thường, tất nhiên sẽ rất sợ hãi.
Nhưng Hạ Lan Tuyết không muốn giả bộ nữa, cũng không muốn lại phải tiếp nhận một bài kiểm tra như vậy nữa.
Anh lạnh lùng lặng lẽ tách ra, sau đó ngẩng đầu. Đôi mắt như chim ưng, chuẩn xác và sắc bén quét về phía mấy người đang ẩn thân bên trên.
Tam hoàng tử của Thiên Triều danh tiếng cực thịnh, nhưng cũng chỉ bởi vì tài hùng biện phong lưu, rất ít người biết được võ nghệ của anh tài giỏi mức nào.
Lần trước Bùi Nhược Trần vô ý thoáng nhìn thấy một phần, cũng đã hồ nghi mất nửa ngày.
Huống chi, Hạ Lan Tuyết bây giờ là A Tuyết. Cao thủ đại nội này làm sao biết được người bên dưới rốt cuộc là cao thủ phương nào.
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Sau đó, trong một khắc, ầm ầm bạo phát.
Công kích đến từ bốn phương tám hướng, như thủy triều xông đến lại vừa ngay ngắn thối lui.
Hạ Lan Tuyết thân hình như điện xẹt, cũng không giao phong chính diện mà chỉ vừa vặn giẫm lên nhưng chỗ hổng trong đợt công kích của đối phương – - Anh quá quen thuộc với cách bày binh bố trận của đại nội, cũng rất quen thuộc phong cách của bọn họ. Nếu đợt công kích đầu tiên không thành, sẽ đổi sang… một đợt khác dũng mãnh hơn. Chiêu thức tuyệt đối không tha, không chua cho địch thủ bất cư một cơ hội nhìn thấu cái gì.
Đây vốn là cách an bài rất hợp lý, cẩn thận. Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ lại chính là Tam hoàng tử sớm chiều đều ở chung với bọn chúng.
Hạ Lan Tuyết lanh lẹ khua tay phá chiêu, cũng không ham chiến. Đang lúc xê dịch, thân hình đã thoát ra khỏi hẻm nhỏ
Lúc tầm mắt xoay qua chỗ khác, anh rốt cuộc đã nhìn thấy Dung Tú.
Dung Tú mặc trang phục tiểu thư, đang lẫm lẫm đứng trước mặt một quan viên mặc bổ phục màu lam sẫm.
Xung quanh bọn họ có bốn hắc y nhân bao vây.
Thấy anh xông vào, sáu người này cũng không giật mình lắm. Gã quan viên mặc lam phục đứng ở giữa kia thậm chí còn không quay đầu nhìn lại, giống như ngườ vừa vượt qua bức tường cao thủ này chỉ là một khoảng hư vô trống rỗng.
Về phần trấn tĩnh này, Hạ Lan Tuyết đã đoán ngay được hắn là ai.
Hiên nay trong Thiên Triều, dưới một người mà trên vạn người.
Phụ thân của Lan Phi và Bùi Nhược Trần.
Cho dù đã tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được phong thái nam nhân như cũ.
Là thừa tướng lắm mưu nhiều kế mang màu sắc truyền kỳ.
Bùi Lâm Phổ.
“Nương nương, nương nương sao lại hành động tùy hứng như vậy, lẽ nào không nghĩ đến hơn một trăm mạng người của Dung gia hay sao?” Bùi Lâm Phổ tựa hồ đã mất kiên nhẫn, giọng nói bằng phẳng rồi lại dị thường trầm thấp mà hỏi.
Tựa như mạch nước ngầm trong hồ nước an tĩnh, cuộn trào mãnh liệt đến nỗi không người nào có thể lảng tránh.
Sắc mặt Dung Tú trắng bệch.
“Lẽ nào ta trở lại thì Bệ hạ có thể buông tha Dung gia hay sao?” Dung Tú run giọng hỏi, “Ở trước mặt ta, Bệ hạ luôn ban cho một tia hy vọng, để ta không ngừng đi về phía trước. Ta cho rằng chỉ cần mình buông tha một số thứ thì đi đến nơi nào cũng có thể an toàn. Nhưng đến khi ta đi tới nơi thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi! Hạ Lan Thuần, hắn sẽ không cho ta buông tha cái gì. Hắn đã quyết định diệt trừ Dung gia rồi. Bất luận ta có trở về hay không, hắn vẫn làm tất cả! Vì sao còn muốn dùng nó để uy hiếp ta, lừa gạt ta!”
Hạ Lan Tuyết đang bước về phía trước một bước. Bốn gã hắc y tử sĩ bên cạnh rốt cuộc có chút phản ứng, chậm rãi đi về phía anh.
Đám cao thủ đại nội bị anh vượt qua cửa cũng rất có phong độ. Sau khi Hạ Lan Tuyết đột phá vòng vây, bọn họ cũng không đuổi bắt, vẫn đang canh giữ ở vị trí cũ.
Sẽ không có ai kinh ngạc, cũng không có ai lo lắng.
Bởi vì trạm kiểm soát cuối cùng, chưa từng để ai sống sót.
Bốn người kia đã đi tới, hoãn đến cực chậm, đủ không dính trần, nhưng không hề để lộ he hở, phòng bị chu toàn nghiêm mật.
Hạ Lan Tuyết đã sẵn sàng chờ đón trận địa của quân địch, nhưng ánh mắt trước sau vẫn không cách nào rời khỏi Dung Tú.
Dung Tú không nhìn anh, chỉ đau thương mà bướng bỉnh nhìn Bùi Lâm Phổ, nói từng câu từng chữ: “Ta đã rời bỏ A Tuyết một lần. Lúc này đây, ta nhất định phải tìm được chàng. Ta phải trở về bên cạnh A Tuyết. Không bao giờ gặp lại… Hạ Lan Thuần nữa! Ngươi muốn ngăn cản ta, trừ phi giết ta đi!”
“Nương nương!” Bùi Lâm Phổ tự biết không nên nghe chuyện tình yêu của đế vương nên trầm giọng cắt đứt lời nàng.
Trong lòng Hạ Lan Tuyết chấn động, ánh mắt phát sáng kỳ lạ bỗng nhiên lóe lên. Ánh mắt mãnh liệt đó, ngay cả Dung Tú cũng không thể lảng tránh.
Nàng xoay đầu lại, hoang mang mà nhìn người trước mặt hình như rất xa lạ.
Ánh mắt thanh mỹ, linh hoạt kỳ ảo, tú lệ đến mức không thể nhìn thẳng vào.
“Những lời nàng nói… hoàn toàn là sự thật?” Hạ Lan Tuyết run giọng hỏi.
Dung Tú giật mình, giọng nói cũng run run, hỏi lại: “A Tuyết?”
“Nàng nói, đều là thật tình sao?” Hạ Lan Tuyết đi về phía trước một bước, hoàn toàn không thèm để ý kiêng dè sát khí nặng nề đang áp sát bên cạnh.
Bốn người kia đang muốn động thủ thì thoáng thấy Bùi Lâm Phổ lắc đầu rất kín đáo. Bọn họ liền không cử động nữa.
“A Tuyết.” Sắc mặt Dung Tú hoàn toàn thay đổi, đột nhiên trở nên thong dong không gì sánh được, “Đưa ta đi.”
“Được.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, gật đầu, vươn tay ra.
Khuôn mặt này bình thường không có gì khác lạ. Nhưng bởi vì nụ cười này mà trở nên không hề xa lạ. Tuấn mỹ phong lưu, phát quang bức người.
Ánh mắt Bùi Lâm Phổ lóe lóe, không nói tiếng nào.
Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, nguyên bản, chính là toàn bộ phong cảnh của Thiên Triều.
Hạ Lan Tuyết càng chạy càng gần, Dung Tú cũng vươn tay ra.
Bọn họ dường như đang ở ngoài thế giới, người người, chuyện chuyện, đều không còn là gì cả.
Khi tay đã nắm lấy bàn tay.
Khóe môi Hạ Lan Tuyết khẽ cong lên một nụ cười như trong mộng ảo.
“Vương gia.” Lúc bọn họ quyết định rời đi, Bùi Lâm Phổ vẫn một mực yên lặng theo dõi sự phát triển của tình thế bỗng nhiên mở miệng: “Ngài phải biết, ngài làm như vậy, sẽ có hậu quả gì chứ.”
“Để hắn đến tìm ta đi. Nói cho hắn biết, bất luận hắn muốn cái gì, ta cũng sẽ cho hắn.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Nhưng từ nay về sau, Dung Tú là của ta.”
“Ta sẽ chuyển lời.” Bùi Lâm Phổ dường như không có ý đồ ngăn cản chút nào, làm như người mà anh đưa đi, không phải là Quốc mẫu của Thiên Triều vậy.
“Đa tạ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu nhìn về phía Bùi Lâm Phổ. Thấy gương mặt đoan trang ngưng trọng của ông, thản nhiên nói: “Lúc này đây, ta thiếu ngươi một chuyện, cũng thiếu Bùi Nhược Trần một phần. Tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ trả lại cho Bùi gia.”
“Vương gia, tự bảo trọng đi.” Bùi Lâm Phổ bất động thanh sắc mà rũ đôi mắt xuống, vươn nhẹ đôi tay thủ thế. Bốn phương tám hướng, bóng người rậm rạp, binh sĩ ẩn núp ở các chỗ tối như thủy triều xuống lập tức rút lui. Lặng yên không một tiếng động lại tạo nên thanh thế rất lớn.
Bốn gã tử sĩ đứng gần Hạ Lan Tuyết, cũng cụp mắt thối lui về bên cạnh Bùi Lâm Phổ.
Hạ Lan Tuyết nắm tay Dung Tú, thần sắc nghiêm trang. Lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, chăm chú mà nắm. Làm như chỉ cần buông lỏng một chút, nàng sẽ một lần nữa biến mất về phía chân trời.
Dung tú lệ nóng lưng tròng, yên lặng đi theo bước chân anh.
Mãi đến khi bọn họ ra khỏi con hẻm nhỏ, một người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Tuyết. Chính là Dịch Kiếm. Hắn tìm kiếm mà gọi: “Vương gia.”
“Toàn bộ rút đi, kế hoạch toàn bộ tiêu hủy.”
“Vương gia!” Sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.
“Vương gia!” sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.
“Đừng nói nữa, lập tức rút lui. Không được để Bùi Lâm Phổ tóm được.” Hạ Lan Tuyết kiên quyết cắt ngang lời hắn. Sau đó, anh nắm chặt tay Dung Tú, kiên định bước về phía một người không biết đã đến đây từ bao giờ.
Dịch Kiếm vẫn đứng đó làm khó một hồi rồi lại cụt hứng xoay người, sau đó, hắn nhìn thấy Y Nhân.
Y Nhân ngồi trên ngưỡng cửa đối diện, hai tay bình yên đặt trên đầu gối, ánh mắt trong suốt xuyên thấu qua trần thế phồn hoa, an tĩnh mà nhìn qua bên này.
Anh dừng một chút. Vốn đã định đi qua nhưng trong phút chốc lại không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể thi lễ từ xa xa.
Y Nhân nhoẻn miệng cười.
Dịch Kiếm bỏ đi.
Y Nhân cúi đầu xuống, thưởng thức vạt áo của mình, nhớ lại một màn vừa rồi.
Hạ Lan Tuyết và Dung Tú, nắm tay nhau, bền vững như vậy, đột ngột như vậy, không gì có thể phân ly.
Cô chỉ cảm thấy mình không nên trở về nữa. Nếu như đã không phải là một người thông minh thì ít nhất cũng phải biết thức thời.
Dựa vào một cây đại thụ, bất luận là dụng tâm cố sức thế nào, nếu như cây kia đã được trồng trong khu vườn của người khác rồi thì … Y Nhân cũng biết, bản thân hình như đã không còn thích hợp để chen vào nữa.
Cô ngồi một lúc, đợi đến lúc bóng trời ngả dần về phía tây, mọi người họp chợ xong cũng đều trở về nhà cả rồi, cô mới vỗ vỗ góc áo đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía, cũng không biết nơi nào có thể đi được.
Cứ như vậy, nhắm mắt mà đi được vài bước, cô vô ý thức mà đè cái bụng: hình như đã lâu rồi chưa có ăn gì.
Buổi sáng thức dậy đã đuổi theo Hạ Lan Tuyết chạy vội đến chợ, cô lại không có thần công hộ thể. Bây giờ đói đến mức bụng réo miệng than, cũng là điều rất bình thường.
Con người đến khi đói bụng, sẽ đột nhiên trở nên mẫn cảm đối với các hương vị.
Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh đi không đích hướng, tự nhiên sẽ nương theo hương vị mà đi.
Y Nhân dừng bước, phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi đến trước một tòa tửu lâu (quán rượu lớn có lầu) nằm giữa thành Tuy Xa. Bên trong đang có một bàn tiệc đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú.
“Người Thiên Triều quả nhiên quá an nhàn rồi, ngay cả rượu mà cũng nhạt như thế.” Chỉ nghe một nam tử mặc áo lông cừu ngồi chính giữa, ngửa cổ uống cạn chén rượu trước mặt rồi cả tiếng cảm thán.
“Vương… công tử,” Một ông lão tuổi tác khá lớn ngồi cùng bàn với hắn thấp giọng nhắc nhở: “Xin chú ý ngôn từ.”
Cừu y nam tử ha ha cười. Người bên cạnh liền tranh thủ gắp thêm thức ăn vào cái chén không trước mặt hắn. Ông vừa định gắp, đột nhiên thấy ở ngoài cửa có một cô bé đang ngoái đầu nhìn qua bên này.
Cô bé có khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa, đôi mắt cũng to tròn. Y phục trên người chỉ là áo vải quần bông của bách tích bình thường, còn hơi dơ bẩn nữa, nhìn rất là nghèo túng.
“Công tử, có cần phải đuổi con bé đó đi hay không?” Một đại hán bên cạnh ăn mặc áo ngắn lông dê nghiêng thân hỏi.
Cừu y nam tử đưa tay ngăn mọi người, sau đó cao giọng hỏi: “Cô nương, có muốn vào đây uống một chén hay không?”
Y Nhân nghe vậy thì mừng lắm, không hề khách khí chút nào, nhảy vào cánh cửa. Trong lòng vẫn cảm thán: Trên đời quả nhiên có nhiều người tốt.
Mọi người thấy cô không kiêng dè như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ. Chỉ có cừu y nam tử là mỉm cười, hơi vẻ hăng hái nhìn Y Nhân.
Y Nhân đi đến bên bàn, nhìn chung quanh xem xét: Một cái bàn lớn tổng cộng tám người. Người nói với cô ra vẻ là đại đương gia, ngồi ở ghế hướng chính đông, hơn nữa y phục tiên diễm, sắc lông bóng loáng. Bên trái hắn là một ông già râu bạc, mặt mũi hiền lành, cũng là người vừa nãy đã nhắc nhở hắn chú ý ngôn từ. Sáu người còn lại ngồi phía đối diện là những hán tử tinh thần quắc thước (khỏe mạnh minh mẫn), toàn bộ đều là mắt sáng mày ngài, mang theo vũ khí. Tuy ngồi chung một bàn nhưng chỉ ngồi có một góc ghế, tự phát mà ăn uống.
Tám người trên một chiếc bàn lớn, chỉ còn một chỗ trống duy nhất chính là vị trí bên phải của nam tử kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.