Quyển 1 - Chương 22: Dung Tú
Mỗ R
24/05/2014
Sáng ngày thứ ba, lúc tỉnh lại, vửa mở mắt ra Y Nhân đã nghe thấy giọng Hạ Lan Tuyết đầy lo lắng: “Nàng ta ngủ lâu như vậy rồi, thật sự không sao chứ?”
“Xin vương gia yên lòng, nương nương rất khỏe, quả thật chỉ ngủ thiếp đi thôi.” Thái y vừa lau mồ hôi vừa sợ sệt đáp.
“Hừ” Hạ Lan Tuyết còn định nói gì đó thì Thập Nhất ngồi bên giường trông chừng đã thấy Y Nhân đang tròn mắt nhìn mình, không khỏi reo lên: “Vương gia, tiểu thư tỉnh rồi kìa, tiểu thư không sao cả.”
Y Nhân ngơ ngác nhìn Thập Nhất rồi duỗi lưng một cái, thong thả nói: “Lâu lắm không ngủ say được thế này, Thập Nhất, chuẩn bị giấy bút đi.”
Thập Nhất kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình: sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn khởi, quả là không sao hết.
Hạ Lan Tuyết đang túm cổ áo tay đại phu kia, thấy vậy liền buông y ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn Y Nhân, hệt như Thập Nhất.
Nhưng Y Nhân chẳng hề để ý tới bọn họ, chỉ duỗi chân duỗi tay ngồi dậy rồi lê giày tới trước bàn, rút một cây bút lông từ ống bút, có điều Thập Nhất còn chưa kịp mài mực. Cô liền đưa ngay bút lên miệng liếm rồi cúi xuống bắt đầu vẽ.
Đây là lần đầu Hạ Lan Tuyết trông thấy Y Nhân vẽ tranh, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú của cô vô cùng chăm chú, cặp mắt vẫn mơ màng lãng đãng lại mang vẻ chuyên tâm lạ thường.
Dường như có một vầng sáng kỳ dị trong chớp mắt đã bao bọc lấy cô.
Y định vỗ vai hỏi cô có đói không – dù sao cũng đã ngủ suốt hai ngày rồi, nhưng cánh tay vừa chạm vào cô đã khựng lại.
Cô rõ ràng không muốn bị làm phiền.
Cuối cùng Hạ Lan Tuyết đành rút tay lại, lặng lẽ đứng sau nhìn Y Nhân hạ bút, phác họa, vẽ chi tiết, trau chuốt, cũng chẳng biết bao lâu sau, một thiếu niên tuấn mỹ lạ thường đã hiện lên sống động trên mặt giấy. Có điều cặp mắt thiếu niên này trống rỗng vô thần, quả là khiếm khuyết.
“Được rồi.” Y Nhân đại công cáo thành, cắm bút vào ống bút rồi đưa bức họa cho Thập Nhất: “Đưa tới phủ thừa tướng cho Bùi Nhược Trần đi.”
Thập Nhất đón lấy rồi dè dặt nhắc nhở: “Tiểu thư, Bùi công tử giờ không ở trong phủ thừa tướng nữa đâu, hoàng thượng đã đặc biệt ban cho một ngôi phủ phò mã rồi, bức họa này là đưa tới phủ thừa tướng, hay đưa tới chỗ Bùi công tử ạ?”
Y Nhân còn chưa kịp đáp Hạ Lan Tuyết đã tranh lấy bức họa trong tay Thập Nhất, thản nhiên nói: “Đưa đây, bản vương sẽ chuyển tới Hình bộ.”
Thập Nhất lè lưỡi, sực nhớ ra lời Hạ Lan Tuyết dặn khi trước: không được nhắc tên Bùi Nhược Trần trước mặt Y Nhân.
Y cuộn bức họa lại nhét vào người, thấy sắc mặt Y Nhân rất tươi tắn, lại nói tiếp: “Y Nhân… Tiểu Dung muốn gặp cô.”
“Tiểu Dung?” Y Nhân ngẩng đầu lên nhìn y, sực hiểu ra: “Tiểu Dung hoàng hậu sao?”
“Phải, nàng ta muốn đích thân cảm tạ ơn cứu mệnh của cô.” Vẻ mặt Hạ Lan Tuyết đầy khó xử nói: “Còn nữa… Du nhi cũng muốn gặp cô.”
“Ừm.” Y Nhân chỉ hờ hững đáp, chẳng hề thấy bị xúc phạm.
Hạ Lan Tuyết chợt thấy mình vô cùng quá đáng: cứ ỷ rằng Y Nhân không để ý mà tha hồ tùy tiện, mặc kệ tâm tình của cô thế này sao?
“Thôi” Hạ Lan Tuyết bất chợt nổi hào khí: “Thập Nhất, đi chuyển lời cho Chu công công, nói rằng Y Nhân mắc bệnh, không thể vào cung dự yến được.”
“Vương gia, nhưng đây là lần đầu hoàng hậu nương nương bày đại yến, Chu công công đã dặn riêng là…” Thập Nhất do dự nhắc.
Vừa nãy cô đã nghe thấy bên ngoài truyền thánh chỉ.
“Không phải chuyện ngươi quản.” Hạ Lan Tuyết cau mày khẽ gắt.
“Ta có bệnh gì đâu.” Y Nhân đột ngột chen vào, lơ đãng nhìn hai người rồi nói: “Chẳng phải chỉ là đi ăn uống thôi sao? Đúng lúc ta đang đói.”
Ngừng một lát, cô lại thèm thuồng nhìn Hạ Lan Tuyết, hau háu hỏi: “Ngồi kiệu chứ không phải đi hả?”
“Ừm, ngồi kiệu.” Hạ Lan Tuyết dở khóc dở cười.
Y Nhân gật đầu, dáng vẻ vô cùng hớn hở hệt như mấy tháng trước, ăn no lại nằm, không lo không nghĩ.
Lần thứ hai vào cung, đương nhiên đã chẳng còn ngỡ ngàng như lần đầu.
Y Nhân chỉ cảm giác tòa cung điện nguy nga tường hồng ngói lục này toát lên vẻ lạnh lẽo và áp lực không nói nên lời.
Cô chợt thấy vô cùng bất an, tựa như có chuyện gì đó vô cùng tệ hại sắp xảy ra.
Lúc sắp đi, Hạ Lan Tuyết đột nhiên rút một chiếc khăn lông, ân cần quàng cho cô, lại khẽ khàng gỡ những sợi tóc bị cuốn vào khăn ra, lấy dây buộc lại.
Y Nhân để mặc y chăm chút cho mình như búp bê, tới khi mọi thứ chỉnh tề cô mới rút giấy từ hôn hôm trước ra đưa cho Hạ Lan Tuyết.
“Cô giữ lấy đi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói.
Y Nhân thoáng ngơ ngác nhưng vẫn cất đi, trong khoảnh khắc đó, cô chợt thấy ánh mắt buồn bã mà kiên quyết của y, lòng đột nhiên thắc thỏm.
Tựa như khi đứng dưới hoàng thành lúc này.
“Còn chưa tới lúc khai tiệc, cô cứ theo Chu công công đến tẩm điện của tỷ tỷ mình đi, tới chập tối sẽ đi dự yến cùng Lâm phi – chừng nào tàn tiệc ta sẽ tới đón cô.” Lúc nói những lời này, giọng Hạ Lan Tuyết rất trầm, trầm tới nỗi gần như là dịu dàng.
Y Nhân vốn định ‘ừm’ một tiếng như mọi khi, nhưng lần này chẳng rõ vì sao giọng điệu của Hạ Lan Tuyết lại khiến cô cảm động, đành phá lệ đáp một câu: “Vậy ta đợi vương gia tới đón.”
Lần trước vì y không tới đón nên cô mới bị bắt đi, còn tới phòng Bùi Nhược Trần.
Lần này, có lẽ y sẽ không quên.
Hạ Lan Tuyết chẳng ngờ Y Nhân lại thốt ra một câu như vậy, lần đầu tiên y cảm thấy: đối với cô, dường như ngoài việc nuôi ăn nuôi mặc, mình còn một công dụng khác là đón cô về nhà.
Nhưng Hạ Lan Tuyết chẳng hề đáp lại, chỉ cười cười đưa tay sửa sửa lại khăn choàng cho cô.
Tấm khăn choàng lông cáo trắng tinh ánh lên gương mặt bầu bĩnh thanh tú của cô, lộ rõ vẻ thuần khiết đầy sức sống.
Sau đó y quay mình đi, chiếc bóng gầy gầy thoáng chốc đã biến mất cuối hành lang dằng dặc, khuất sau tầng tầng lớp lớp lầu các nguy nga không đếm xuể.
Lúc này Chu công công mới chìa tay cung kính bẩm: “Tiêu Dao vương phi, tẩm cung của Lâm phi nương nương ở bên này, mời người đi qua đây.”
Y Nhân gật đầu, lũn cũn theo Chu công công tới thăm Y Lâm lâu ngày không gặp.
….
Sâu trong tẩm điện, một bàn cờ, một chén trà, hai nam tử cẩm y đang đánh cờ cùng nhau.
Kẻ quay mặt về phía cửa điện, toàn thân mặc đồ tím nhạt là Hạ Lan Khâm, đáy mắt vẫn ngời ngời anh khí, chỉ là thêm mấy phần phiền muộn.
Y lấy quân đen.
Còn người kia quay lưng lại phía cửa điện, chỉ thấy dáng người y dong dỏng, mình khoác áo vàng, chỉ ung dung ngồi đó mà đã toát lên vẻ chấn nhiếp và áp lực khôn tả.
Y giữ quân trắng.
Cứ theo thế cờ thì quân trắng thong thả ung dung, còn quân đen đã bị dồn vào chân tường.
Hạ Lan Khâm tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Cuối cùng y ném phắt quân cờ đen trong tay đi, chán nản nói: “Đại ca, không ngờ đệ trấn giữ bên ngoài suốt năm năm mà không thắng nổi người chưa hề ra khỏi cung một bước như huynh – đệ thua rồi, lần này cũng như năm xưa vậy, đệ sẽ về đại doanh ngay, không giúp bên nào hết. Chuyện giữa huynh và tam đệ, đệ cũng không tham gia đâu.”
“Quân đội đâu có hiểm ác như chốn thâm cung?” Nam tử đối diện khẽ cười, giọng điệu hững hờ vẫn đầy vẻ âm trầm khiến người ta nghẹt thở.
Hạ Lan Khâm thở dài đồng tình, đoạn lại hỏi tiếp: “Thật ra mấy năm nay tam đệ vẫn không màng tới chính sự, chỉ một mực du hí nhân gian, đại ca… bệ hạ, nếu được…”
“Trẫm không muốn làm hại y.” Kẻ đi quân trắng – Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần chắp tay đứng dậy, nhìn lại cuộc cờ mấy phen chém giết, mấy bận hiểm nguy vừa rồi, dửng dưng đáp: “Chỉ e có lúc y lại tự chuốc lấy vạ thôi.”
Hạ Lan Khâm lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Rốt cuộc Y Nhân cũng tới trước cung của Y Lâm, Chu công công giao cô cho một tiểu a hoàn, lại chẳng biết băng qua bao nhiêu hành lang, lướt qua bao nhiêu trướng gấm mới tới được trước mặt Y Lâm.
Có lẽ đồ ăn thức uống trong cung còn chú trọng dưỡng sinh hơn cả trong Y phủ nên sắc mặt Y Lâm còn đẹp hơn cả khi trước, đúng là mặt hoa rạng rỡ khiến người ta không dám nhìn gần.
“Muội muội.” Trông thấy Y Nhân, Y Lâm liền lộ vẻ sốt sắng chưa từng thấy, từ trên giường hân hoan bước xuống đón, nắm tay cô nói: “Tỷ tỷ nhớ muội quá.”
Y Nhân chớp mắt, tuy vẫn ngỡ ngàng nhưng đã bị nhiệt tình của Y Lâm lay động.
“Muội không biết đâu, gần đây tỷ tỷ cô đơn lắm.” Y Lâm kéo cô lại bên giường, cùng sánh vai ngồi xuống rồi bắt đầu kể khổ: “Người trong cung toàn những kẻ xu nịnh mà thôi. Không phải tay chân của Dung gia thì là thân tín của Bùi gia, đám cung nữ thái giam cũng kéo bè kết phái. Tỷ tỷ của muội không môn không phái, lại xuất thân từ nhà buôn bán nên khổ lắm.”
Càng nói Y Lâm lại càng cảm khái, nước mắt rơi lã chã.
Y Nhân nửa hiểu nửa không, chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, đợi cô kể lể hết nông nỗi tội tình.
“Thật ra Dung gia cũng chẳng tới nỗi nào, Dung hoàng hậu tuy là hoàng hậu tôn quý nhưng không tranh không giành, đối với người dưới còn khách khí đôi chút, đáng ghét nhất chính là Lan quý phi Bùi Nhược Lan! Cha thị làm thừa tướng, đệ đệ lại là phò mã, hễ có chuyện gì là thị diễu võ dương oai, tỏ vành tỏ vẻ. Trong cung, lời của hoàng hậu cũng chẳng là gì nhưng cô ta mở miệng ra nói một là một nói hai là hai – có điều hoàng thượng lại sủng ái cô ta, muội xem, đó là đạo lý gì chứ?” Y Lâm phẫn uất than thở.
Y Nhân vẫn chẳng hề chen vào, chỉ có ánh mắt tỏ vẻ đồng tình với cô.
Y Lâm được khuyến khích cũng thấy dễ chịu trong lòng, chẳng muốn kể lể nỗi mình nữa mà ngoảnh sang thân thiết hỏi: “Còn muội thì sao? Ở trong vương phủ dễ chịu không? Lần trước muội liều mạng bảo vệ hoàng hậu, hẳn vương gia càng sủng hạnh muội hơn hả?”
“Ở vương phủ cũng…” Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại rồi kiên định gật đầu: “Dễ chịu lắm.”
Hạ Lan Tuyết nhất định là lựa chọn lý tưởng: giàu có nhàn nhã, hơn nữa nếu không có chuyện tuyệt đối không tới quấy rầy cô.
Y Lâm ‘ừm’ một tiếng rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, lại dè dặt hỏi: “Trong cung có kẻ đồn đại phao tin, tỷ tỷ hỏi muội nhé, rốt cuộc có phải là thật không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Trong cung đồn rằng muội giành phu quân với Du công chúa, nói muội thân là vương phi mà còn hồng hạnh xuất tường, tơ tưởng Bùi công tử. Muội nói xem, có phải là người của Bùi gia ác ý hãm hại không? Muội muội, chỉ cần muội lên tiếng, chúng ta sẽ lập tức tới tìm nhờ Dung hoàng hậu chủ trì công đạo! Lần trước muội đã cứu Dung hoàng hậu, nhất định bà ta phải tra xét nghiêm minh.”
“Nhưng mà… là thật đó.” Y Nhân thản nhiên đáp: “Đúng là muội đã tranh giành Bùi Nhược Trần, có điều là giành không được.” Cô thở dài nói thêm: “Y nói những thứ mà y muốn khác hẳn những gì muội có thể cho y.”
Y Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn muội muội của mình, lát sau trấn tĩnh lại, chợt nhớ lại thuở xưa, cô mới sực hiểu ra.
Muội muội của cô vốn là một kẻ ngốc – bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!
“Tỷ mặc kệ chuyện đó rốt cuộc ra sao, dù gì yến tiệc tối nay phò mã cùng công chúa sẽ tham dự, nếu có ai hỏi tới, muôi nhất định phải nói rằng không có chuyện đó, nghe không?” Y Lâm khó mà tưởng tượng nổi nếu trong bữa tiệc Y Nhân lại thừa nhận ‘nỗi nhục’ của mình thì Y gia còn mặt mũi nào nữa chứ?
Y Nhân chẳng hề gật đầu, chỉ đăm chiêu ngồi ngẩn ra.
Y Lâm thấy muội muội ngồi im không nói, vẻ mặt thất thần, đang định dò hỏi thêm. Ngoài phòng một cung nữ tiến vào, quỳ gối nói: “Lâm phi nương nương, hoàng hậu mời nương nương qua Phượng Lâm cung dùng tiệc.”
“Thời gian còn sớm, sao đã khai tiệc rồi?” Y Lâm thu hồi vẻ ai oán, biểu lộ nghiêm túc, dáng vẻ phi thường tự tin cao quý.
“Hoàng hậu nói, chính bởi thời gian còn sớm nên sợ các vị nương nương đói bụng, mời các vị nương nương dời bước qua Phượng Lâm cung dùng điểm tâm.” Cung nữ này quả thực thông minh, trả lời mau lẹ.
Y Lâm khẽ ‘Ồ’ một tiếng, cúi đầu nhìn trang phục thoải mái của mình, thuận miệng nói: “Trở về hồi bẩm hoàng hậu nương nương, bản cung muốn chỉnh trang y phục một chút, lát nữa xong sẽ qua.”
Cung nữ khẽ nhún mình, lại nói: “Hoàng hậu còn dặn dò, mời Tiêu Dao Vương phi Y Nhân qua trước nói chuyện.”
Y Lâm nhìn Y Nhân còn đang tỉnh tỉnh mê mê, nghĩ đến nàng với Hoàng hậu nương nương dù sao cũng có ân tình, cảm thấy an tâm, liền nói: “Y Nhân, ngươi đi đi, gặp hoàng hậu nhớ chú ý quy củ.”
Y Nhân gật đầu, đứng lên, theo cung nữ kia đi ra ngoài.
Thế nhưng nơi các nàng đi đến lại không phải là Phượng Lâm cung, mà là một nơi khác xa Phượng Lâm cung, một hoa viên hoang tàn, rách nát.
Y Nhân tuy không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, đang hoang mang thì một thanh âm cực kỳ êm nhẹ lượn lờ truyền đến: “Ngươi là Y Nhân?”
Nàng ngẩng đầu, liền thấy đằng trước một cây tùng lớn chính là Dung Tú. Dung hoàng hậu vẫn như ngày trước, cung trang trong sáng thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, chỉ vấn lỏng thành một búi sau đầu, dùng một cây mộc sai cố định lại.
Không hiểu sao Y Nhân lại nhớ đến lần đầu tiên vào cung, Hạ Lan Tuyết cũng đã vấn tóc cho nàng như vậy — Thì ra chính là mô phỏng theo trang phục của Dung hoàng hậu.
Y Nhân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, nàng tự nhiên cảm thấy Hạ Lan Tuyết thật đáng yêu.
Quả là một người si tình — Chỉ là vì sao ngay từ đầu hắn không cười nàng ta nhỉ?
Thực sự đáng tiếc.
Đang nghĩ ngợi, Dung Tú đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt đảo một vòng khắp mặt rồi từ từ chuyển xuống dưới, rốt cục rúng động nhìn chiếc khăn trên cổ của cô.
“Khăn lông chồn Thiên sơn tuyết?” Chỉ thấy nét mặt thanh lệ khẽ biến sắc, tuy rằng che giấu rất khá, Y Nhân vẫn thấy được trong mắt Dung Tú hiện vẻ khiếp sợ lẫn mất mát: “Cái này thực là, Tiêu Dao Vương tặng cho Y Nhân sao?”
“Ơ.” Y Nhân không biết có được tính là tặng không, chỉ trả lời nhát gừng: “Hắn quàng cho ta”.
Dung Tú mỉm cười, cúi đầu, giọng ôn nhu khẽ nói không nên lời: “Vương gia đối với Vương Phi, cũng thật tốt.”
“Đúng nha, hắn cho ta ăn no, cũng không yêu cầu ta làm cái gì.” Y Nhận thực lòng nói.
Dung Tú ý cười càng đậm, lơ đãng vuốt ve lông hồ ly mượt mà trên cổ cô, nói tiếp: “Khăn lông chồn này, vốn là năm đó Tiêu Dao vương trao cho bản nương làm vật đính hôn, không nghĩ tới chính y lại tự tay quàng vào cho ngươi … A Tuyết quả nhiên không có gạt ta, hắn đã buông xuống. Y Nhân, ngươi sau này, cần phải đối tốt với A Tuyết.”
Y Nhân suy nghĩ mất nửa ngày mới hiểu được Dung Tú nói ‘A Tuyết’ chính là muốn nói đến Hạ Lan Tuyết.
Biết được ‘nicknam’ của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân chỉ cảm thấy không được tự nhiên, sau lại thấy cũng hay hay.
A Tuyết, A Tuyết, cũng rất hợp với hắn.
Hạ Lan Tuyết đúng là đôi lúc vẫn giống một lăng đầu tiểu tử (con nít hay nghịch phá) – Giọng nói Dung Tú tuy ôn nhu, nhưng Y Nhân vẫn không nghe ra nàng ta đang thật lòng chúc phúc, trái lại hình như có chút ghen tỵ.
Nghĩ vậy, cô quyết định thay Hạ Lan Tuyết bác bỏ tin đồn: “Không phải đâu, A Tuyết vẫn còn thích Dung hòang hậu mà.”
Dung Tú ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô, ánh mắt lóe sáng: “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Nhìn là thấy liền à.” Y Nhân mỉm cười nói: “Ngày ấy lúc nương nương bị bắt cóc, y thật sự rất lo lắng.”
Thật lòng Y Nhân còn nhớ rất rõ Hạ Lan Tuyết đã sợ hãi như thế nào, là nỗi sợ hãi khi sắp mất đi thứ quý giá nhất, khiến cô cũng sợ lây.
Không phải, Y Nhân tự nhận không thể có được dũng khí đó, có thể tay không bắt lấy lưỡi dao.
“Thế nhưng sau khi ngươi mất tích, hắn cũng rất lo lắng. Tuy rằng người đứng ở Phượng Lâm Cung, nhưng lòng lại không biết đang ở nơi nào?” Dung Tú ngậm ngùi nói.
Ngày ấy sau khi bị đâm, Hạ Lan Tuyết bởi vì lo lắng an nguy của nàng, suốt đêm canh ở ngoài Phượng Lâm cung, nàng không phải không biết.
Thực ra, nàng cũng suốt đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trong màn đêm gió rét chỉ có một thân niên thiếu.
Nàng còn nhớ rõ năm ấy khi còn trẻ, ở trong vườn hoa, Hạ Lan Tuyết đánh đàn, một khúc ngẫu hứng, gió thổi bay bay tay áo. Hoa rơi thành sông.
Khi đó, ánh mắt chàng chuyên chú, đầu ngón tay gảy buông tiếng nhạc, khóe môi khẽ cười.
Thế nhưng, nam tử đêm đó đứng canh ngoài Phượng Lâm cung, tinh thần lại có vẻ bất an như vậy.
Dung Tú đứng yên chăm chú nhìn chàng, nhìn chăm chú vào một Hạ Lan Tuyết chung tình hơn mười năm, rốt cuộc vì nữ nhân khác mà không hề chuyên chú.
Đôi mắt xinh đẹp kia, không bao giờ… còn nhìn ngắm bóng hình nàng nữa.
“Kỳ thực, hắn đã sớm buông xuống rồi. Năm đó hắn không tranh giành, hiện tại, ta còn trông cậy vào cái gì đây?” Dung Tú tự như đang chìm trong hồi ức, mơ màng nói một câu.
“Hạ Lan Tuyết nói, hắn không phải không tranh, mà là có tranh cũng không thắng.”. Y Nhân tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn thật tâm biện hộ.
“Hắn có sao?” Dung Tú nhìn nàng một cái, cười khổ nói: “Hắn biết rõ ta chỉ muốn làm hoàng hậu, Dung gia chúng ta, chỉ có thể đính ước với thiên gia – nhưng hắn khi không đem ngôi hoàng đế hai tay dâng cho Hạ Lan Thuần. Ở trong lòng hắn, ta là cái gì?” Dừng một chút, nàng bỗng dưng u sầu, thần tình biến đổi, kịch liệt: “Ngày đó, ngươi vốn không nên cứu ta, nếu như ta chết trước mặt A Tuyết, hắn sẽ phải áy náy cả đời, sẽ không thay lòng đổi dạ mà thích ngươi!”
Y Nhân không ngờ Dung Tú sẽ phản ứng như vậy, bỗng thấy không còn hứng thú, miệng khẽ mấp máy, quyết định xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, Y Nhân lại quay trở lại.
Đôi mắt xưa nay luôn lờ đờ thiếu ngủ của nàng bỗng phát sáng nhìn Dung Tú, mồm miệng rõ ràng, gằn từng chữ: “Nếu như nương nương thực lòng yêu hắn. Tại sao chỉ vì hắn không chịu vì nương nương tranh thiên hạ mà hận hắn? Nương nương căn bản là không biết yêu thương một người là như thế nào. Yêu hắn, đó là bất luận hắn làm gì, nương nương đều không nên vứt bỏ hắn. Mà Hạ Lan Tuyết, cũng không có lỗi gì với người, hắn chỉ là thiếu tàn nhẫn thiếu dã tâm. Nếu như nương nương vì thế mà trừng phạt hắn … Ta thật nghi ngờ, người đối với hắn, từ đầu đến cuối, chỉ là lợi dụng mà thôi. Nếu ngay từ đầu Hạ Lan Tuyết không phải là Vương gia, nương nương sẽ thích hắn sao?”
Dung Tú giật mình, hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời.
Mà Y Nhân cũng đã hung hăng xoay người bỏ đi từ lâu.
Thần sắc lại mơ hồ như trước, hình như những lời vừa rồi không phải do chính miệng cô nói ra vậy.
Thế nhưng, đi được vài bước, cô đã dừng lại.
Cô trông thấy Hạ Lan Tuyết.
Một Hạ Lan Tuyết toàn thân áo trắng như tuyết.
Một Hạ Lan Tuyết dáng ngọc cao gầy.
Một Hạ Lan Tuyết với đôi mắt sâu thăm thẳm.
Cô nhìn y khó hiểu, cũng như hắn luôn luôn chưa từng hiểu cô.
Hạ Lan Tuyết sải bước đi tới, lướt qua Y Nhân, đi thẳng đến trước mặt Dung Tú.
Sau đó, hắn khụy chân, quỳ một gối.
Dung Tú hai tay nắm chặt, đôi chân căng cứng ẩn hiện trong chiếc quần dài.
Dung Tú cúi đầu ngơ ngác nhìn phong tư trác tuyệt của Hạ Lan Tuyết, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thần tình ôn nhu nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Nàng, cuối cùng đã đánh mất – cảm giác đánh mất lần này, so với lúc đầu nhập cung, còn sâu sắc hơn gấp bội.
Khi Hạ Lan Tuyết rốt cuộc đã đứng lên, nhẹ nhàng giãn ra một nụ cười, thì Dung Tú đã lệ rơi nhạt nhòa.
“Xin vương gia yên lòng, nương nương rất khỏe, quả thật chỉ ngủ thiếp đi thôi.” Thái y vừa lau mồ hôi vừa sợ sệt đáp.
“Hừ” Hạ Lan Tuyết còn định nói gì đó thì Thập Nhất ngồi bên giường trông chừng đã thấy Y Nhân đang tròn mắt nhìn mình, không khỏi reo lên: “Vương gia, tiểu thư tỉnh rồi kìa, tiểu thư không sao cả.”
Y Nhân ngơ ngác nhìn Thập Nhất rồi duỗi lưng một cái, thong thả nói: “Lâu lắm không ngủ say được thế này, Thập Nhất, chuẩn bị giấy bút đi.”
Thập Nhất kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình: sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn khởi, quả là không sao hết.
Hạ Lan Tuyết đang túm cổ áo tay đại phu kia, thấy vậy liền buông y ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn Y Nhân, hệt như Thập Nhất.
Nhưng Y Nhân chẳng hề để ý tới bọn họ, chỉ duỗi chân duỗi tay ngồi dậy rồi lê giày tới trước bàn, rút một cây bút lông từ ống bút, có điều Thập Nhất còn chưa kịp mài mực. Cô liền đưa ngay bút lên miệng liếm rồi cúi xuống bắt đầu vẽ.
Đây là lần đầu Hạ Lan Tuyết trông thấy Y Nhân vẽ tranh, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú của cô vô cùng chăm chú, cặp mắt vẫn mơ màng lãng đãng lại mang vẻ chuyên tâm lạ thường.
Dường như có một vầng sáng kỳ dị trong chớp mắt đã bao bọc lấy cô.
Y định vỗ vai hỏi cô có đói không – dù sao cũng đã ngủ suốt hai ngày rồi, nhưng cánh tay vừa chạm vào cô đã khựng lại.
Cô rõ ràng không muốn bị làm phiền.
Cuối cùng Hạ Lan Tuyết đành rút tay lại, lặng lẽ đứng sau nhìn Y Nhân hạ bút, phác họa, vẽ chi tiết, trau chuốt, cũng chẳng biết bao lâu sau, một thiếu niên tuấn mỹ lạ thường đã hiện lên sống động trên mặt giấy. Có điều cặp mắt thiếu niên này trống rỗng vô thần, quả là khiếm khuyết.
“Được rồi.” Y Nhân đại công cáo thành, cắm bút vào ống bút rồi đưa bức họa cho Thập Nhất: “Đưa tới phủ thừa tướng cho Bùi Nhược Trần đi.”
Thập Nhất đón lấy rồi dè dặt nhắc nhở: “Tiểu thư, Bùi công tử giờ không ở trong phủ thừa tướng nữa đâu, hoàng thượng đã đặc biệt ban cho một ngôi phủ phò mã rồi, bức họa này là đưa tới phủ thừa tướng, hay đưa tới chỗ Bùi công tử ạ?”
Y Nhân còn chưa kịp đáp Hạ Lan Tuyết đã tranh lấy bức họa trong tay Thập Nhất, thản nhiên nói: “Đưa đây, bản vương sẽ chuyển tới Hình bộ.”
Thập Nhất lè lưỡi, sực nhớ ra lời Hạ Lan Tuyết dặn khi trước: không được nhắc tên Bùi Nhược Trần trước mặt Y Nhân.
Y cuộn bức họa lại nhét vào người, thấy sắc mặt Y Nhân rất tươi tắn, lại nói tiếp: “Y Nhân… Tiểu Dung muốn gặp cô.”
“Tiểu Dung?” Y Nhân ngẩng đầu lên nhìn y, sực hiểu ra: “Tiểu Dung hoàng hậu sao?”
“Phải, nàng ta muốn đích thân cảm tạ ơn cứu mệnh của cô.” Vẻ mặt Hạ Lan Tuyết đầy khó xử nói: “Còn nữa… Du nhi cũng muốn gặp cô.”
“Ừm.” Y Nhân chỉ hờ hững đáp, chẳng hề thấy bị xúc phạm.
Hạ Lan Tuyết chợt thấy mình vô cùng quá đáng: cứ ỷ rằng Y Nhân không để ý mà tha hồ tùy tiện, mặc kệ tâm tình của cô thế này sao?
“Thôi” Hạ Lan Tuyết bất chợt nổi hào khí: “Thập Nhất, đi chuyển lời cho Chu công công, nói rằng Y Nhân mắc bệnh, không thể vào cung dự yến được.”
“Vương gia, nhưng đây là lần đầu hoàng hậu nương nương bày đại yến, Chu công công đã dặn riêng là…” Thập Nhất do dự nhắc.
Vừa nãy cô đã nghe thấy bên ngoài truyền thánh chỉ.
“Không phải chuyện ngươi quản.” Hạ Lan Tuyết cau mày khẽ gắt.
“Ta có bệnh gì đâu.” Y Nhân đột ngột chen vào, lơ đãng nhìn hai người rồi nói: “Chẳng phải chỉ là đi ăn uống thôi sao? Đúng lúc ta đang đói.”
Ngừng một lát, cô lại thèm thuồng nhìn Hạ Lan Tuyết, hau háu hỏi: “Ngồi kiệu chứ không phải đi hả?”
“Ừm, ngồi kiệu.” Hạ Lan Tuyết dở khóc dở cười.
Y Nhân gật đầu, dáng vẻ vô cùng hớn hở hệt như mấy tháng trước, ăn no lại nằm, không lo không nghĩ.
Lần thứ hai vào cung, đương nhiên đã chẳng còn ngỡ ngàng như lần đầu.
Y Nhân chỉ cảm giác tòa cung điện nguy nga tường hồng ngói lục này toát lên vẻ lạnh lẽo và áp lực không nói nên lời.
Cô chợt thấy vô cùng bất an, tựa như có chuyện gì đó vô cùng tệ hại sắp xảy ra.
Lúc sắp đi, Hạ Lan Tuyết đột nhiên rút một chiếc khăn lông, ân cần quàng cho cô, lại khẽ khàng gỡ những sợi tóc bị cuốn vào khăn ra, lấy dây buộc lại.
Y Nhân để mặc y chăm chút cho mình như búp bê, tới khi mọi thứ chỉnh tề cô mới rút giấy từ hôn hôm trước ra đưa cho Hạ Lan Tuyết.
“Cô giữ lấy đi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói.
Y Nhân thoáng ngơ ngác nhưng vẫn cất đi, trong khoảnh khắc đó, cô chợt thấy ánh mắt buồn bã mà kiên quyết của y, lòng đột nhiên thắc thỏm.
Tựa như khi đứng dưới hoàng thành lúc này.
“Còn chưa tới lúc khai tiệc, cô cứ theo Chu công công đến tẩm điện của tỷ tỷ mình đi, tới chập tối sẽ đi dự yến cùng Lâm phi – chừng nào tàn tiệc ta sẽ tới đón cô.” Lúc nói những lời này, giọng Hạ Lan Tuyết rất trầm, trầm tới nỗi gần như là dịu dàng.
Y Nhân vốn định ‘ừm’ một tiếng như mọi khi, nhưng lần này chẳng rõ vì sao giọng điệu của Hạ Lan Tuyết lại khiến cô cảm động, đành phá lệ đáp một câu: “Vậy ta đợi vương gia tới đón.”
Lần trước vì y không tới đón nên cô mới bị bắt đi, còn tới phòng Bùi Nhược Trần.
Lần này, có lẽ y sẽ không quên.
Hạ Lan Tuyết chẳng ngờ Y Nhân lại thốt ra một câu như vậy, lần đầu tiên y cảm thấy: đối với cô, dường như ngoài việc nuôi ăn nuôi mặc, mình còn một công dụng khác là đón cô về nhà.
Nhưng Hạ Lan Tuyết chẳng hề đáp lại, chỉ cười cười đưa tay sửa sửa lại khăn choàng cho cô.
Tấm khăn choàng lông cáo trắng tinh ánh lên gương mặt bầu bĩnh thanh tú của cô, lộ rõ vẻ thuần khiết đầy sức sống.
Sau đó y quay mình đi, chiếc bóng gầy gầy thoáng chốc đã biến mất cuối hành lang dằng dặc, khuất sau tầng tầng lớp lớp lầu các nguy nga không đếm xuể.
Lúc này Chu công công mới chìa tay cung kính bẩm: “Tiêu Dao vương phi, tẩm cung của Lâm phi nương nương ở bên này, mời người đi qua đây.”
Y Nhân gật đầu, lũn cũn theo Chu công công tới thăm Y Lâm lâu ngày không gặp.
….
Sâu trong tẩm điện, một bàn cờ, một chén trà, hai nam tử cẩm y đang đánh cờ cùng nhau.
Kẻ quay mặt về phía cửa điện, toàn thân mặc đồ tím nhạt là Hạ Lan Khâm, đáy mắt vẫn ngời ngời anh khí, chỉ là thêm mấy phần phiền muộn.
Y lấy quân đen.
Còn người kia quay lưng lại phía cửa điện, chỉ thấy dáng người y dong dỏng, mình khoác áo vàng, chỉ ung dung ngồi đó mà đã toát lên vẻ chấn nhiếp và áp lực khôn tả.
Y giữ quân trắng.
Cứ theo thế cờ thì quân trắng thong thả ung dung, còn quân đen đã bị dồn vào chân tường.
Hạ Lan Khâm tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Cuối cùng y ném phắt quân cờ đen trong tay đi, chán nản nói: “Đại ca, không ngờ đệ trấn giữ bên ngoài suốt năm năm mà không thắng nổi người chưa hề ra khỏi cung một bước như huynh – đệ thua rồi, lần này cũng như năm xưa vậy, đệ sẽ về đại doanh ngay, không giúp bên nào hết. Chuyện giữa huynh và tam đệ, đệ cũng không tham gia đâu.”
“Quân đội đâu có hiểm ác như chốn thâm cung?” Nam tử đối diện khẽ cười, giọng điệu hững hờ vẫn đầy vẻ âm trầm khiến người ta nghẹt thở.
Hạ Lan Khâm thở dài đồng tình, đoạn lại hỏi tiếp: “Thật ra mấy năm nay tam đệ vẫn không màng tới chính sự, chỉ một mực du hí nhân gian, đại ca… bệ hạ, nếu được…”
“Trẫm không muốn làm hại y.” Kẻ đi quân trắng – Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần chắp tay đứng dậy, nhìn lại cuộc cờ mấy phen chém giết, mấy bận hiểm nguy vừa rồi, dửng dưng đáp: “Chỉ e có lúc y lại tự chuốc lấy vạ thôi.”
Hạ Lan Khâm lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Rốt cuộc Y Nhân cũng tới trước cung của Y Lâm, Chu công công giao cô cho một tiểu a hoàn, lại chẳng biết băng qua bao nhiêu hành lang, lướt qua bao nhiêu trướng gấm mới tới được trước mặt Y Lâm.
Có lẽ đồ ăn thức uống trong cung còn chú trọng dưỡng sinh hơn cả trong Y phủ nên sắc mặt Y Lâm còn đẹp hơn cả khi trước, đúng là mặt hoa rạng rỡ khiến người ta không dám nhìn gần.
“Muội muội.” Trông thấy Y Nhân, Y Lâm liền lộ vẻ sốt sắng chưa từng thấy, từ trên giường hân hoan bước xuống đón, nắm tay cô nói: “Tỷ tỷ nhớ muội quá.”
Y Nhân chớp mắt, tuy vẫn ngỡ ngàng nhưng đã bị nhiệt tình của Y Lâm lay động.
“Muội không biết đâu, gần đây tỷ tỷ cô đơn lắm.” Y Lâm kéo cô lại bên giường, cùng sánh vai ngồi xuống rồi bắt đầu kể khổ: “Người trong cung toàn những kẻ xu nịnh mà thôi. Không phải tay chân của Dung gia thì là thân tín của Bùi gia, đám cung nữ thái giam cũng kéo bè kết phái. Tỷ tỷ của muội không môn không phái, lại xuất thân từ nhà buôn bán nên khổ lắm.”
Càng nói Y Lâm lại càng cảm khái, nước mắt rơi lã chã.
Y Nhân nửa hiểu nửa không, chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, đợi cô kể lể hết nông nỗi tội tình.
“Thật ra Dung gia cũng chẳng tới nỗi nào, Dung hoàng hậu tuy là hoàng hậu tôn quý nhưng không tranh không giành, đối với người dưới còn khách khí đôi chút, đáng ghét nhất chính là Lan quý phi Bùi Nhược Lan! Cha thị làm thừa tướng, đệ đệ lại là phò mã, hễ có chuyện gì là thị diễu võ dương oai, tỏ vành tỏ vẻ. Trong cung, lời của hoàng hậu cũng chẳng là gì nhưng cô ta mở miệng ra nói một là một nói hai là hai – có điều hoàng thượng lại sủng ái cô ta, muội xem, đó là đạo lý gì chứ?” Y Lâm phẫn uất than thở.
Y Nhân vẫn chẳng hề chen vào, chỉ có ánh mắt tỏ vẻ đồng tình với cô.
Y Lâm được khuyến khích cũng thấy dễ chịu trong lòng, chẳng muốn kể lể nỗi mình nữa mà ngoảnh sang thân thiết hỏi: “Còn muội thì sao? Ở trong vương phủ dễ chịu không? Lần trước muội liều mạng bảo vệ hoàng hậu, hẳn vương gia càng sủng hạnh muội hơn hả?”
“Ở vương phủ cũng…” Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại rồi kiên định gật đầu: “Dễ chịu lắm.”
Hạ Lan Tuyết nhất định là lựa chọn lý tưởng: giàu có nhàn nhã, hơn nữa nếu không có chuyện tuyệt đối không tới quấy rầy cô.
Y Lâm ‘ừm’ một tiếng rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, lại dè dặt hỏi: “Trong cung có kẻ đồn đại phao tin, tỷ tỷ hỏi muội nhé, rốt cuộc có phải là thật không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Trong cung đồn rằng muội giành phu quân với Du công chúa, nói muội thân là vương phi mà còn hồng hạnh xuất tường, tơ tưởng Bùi công tử. Muội nói xem, có phải là người của Bùi gia ác ý hãm hại không? Muội muội, chỉ cần muội lên tiếng, chúng ta sẽ lập tức tới tìm nhờ Dung hoàng hậu chủ trì công đạo! Lần trước muội đã cứu Dung hoàng hậu, nhất định bà ta phải tra xét nghiêm minh.”
“Nhưng mà… là thật đó.” Y Nhân thản nhiên đáp: “Đúng là muội đã tranh giành Bùi Nhược Trần, có điều là giành không được.” Cô thở dài nói thêm: “Y nói những thứ mà y muốn khác hẳn những gì muội có thể cho y.”
Y Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn muội muội của mình, lát sau trấn tĩnh lại, chợt nhớ lại thuở xưa, cô mới sực hiểu ra.
Muội muội của cô vốn là một kẻ ngốc – bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!
“Tỷ mặc kệ chuyện đó rốt cuộc ra sao, dù gì yến tiệc tối nay phò mã cùng công chúa sẽ tham dự, nếu có ai hỏi tới, muôi nhất định phải nói rằng không có chuyện đó, nghe không?” Y Lâm khó mà tưởng tượng nổi nếu trong bữa tiệc Y Nhân lại thừa nhận ‘nỗi nhục’ của mình thì Y gia còn mặt mũi nào nữa chứ?
Y Nhân chẳng hề gật đầu, chỉ đăm chiêu ngồi ngẩn ra.
Y Lâm thấy muội muội ngồi im không nói, vẻ mặt thất thần, đang định dò hỏi thêm. Ngoài phòng một cung nữ tiến vào, quỳ gối nói: “Lâm phi nương nương, hoàng hậu mời nương nương qua Phượng Lâm cung dùng tiệc.”
“Thời gian còn sớm, sao đã khai tiệc rồi?” Y Lâm thu hồi vẻ ai oán, biểu lộ nghiêm túc, dáng vẻ phi thường tự tin cao quý.
“Hoàng hậu nói, chính bởi thời gian còn sớm nên sợ các vị nương nương đói bụng, mời các vị nương nương dời bước qua Phượng Lâm cung dùng điểm tâm.” Cung nữ này quả thực thông minh, trả lời mau lẹ.
Y Lâm khẽ ‘Ồ’ một tiếng, cúi đầu nhìn trang phục thoải mái của mình, thuận miệng nói: “Trở về hồi bẩm hoàng hậu nương nương, bản cung muốn chỉnh trang y phục một chút, lát nữa xong sẽ qua.”
Cung nữ khẽ nhún mình, lại nói: “Hoàng hậu còn dặn dò, mời Tiêu Dao Vương phi Y Nhân qua trước nói chuyện.”
Y Lâm nhìn Y Nhân còn đang tỉnh tỉnh mê mê, nghĩ đến nàng với Hoàng hậu nương nương dù sao cũng có ân tình, cảm thấy an tâm, liền nói: “Y Nhân, ngươi đi đi, gặp hoàng hậu nhớ chú ý quy củ.”
Y Nhân gật đầu, đứng lên, theo cung nữ kia đi ra ngoài.
Thế nhưng nơi các nàng đi đến lại không phải là Phượng Lâm cung, mà là một nơi khác xa Phượng Lâm cung, một hoa viên hoang tàn, rách nát.
Y Nhân tuy không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, đang hoang mang thì một thanh âm cực kỳ êm nhẹ lượn lờ truyền đến: “Ngươi là Y Nhân?”
Nàng ngẩng đầu, liền thấy đằng trước một cây tùng lớn chính là Dung Tú. Dung hoàng hậu vẫn như ngày trước, cung trang trong sáng thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, chỉ vấn lỏng thành một búi sau đầu, dùng một cây mộc sai cố định lại.
Không hiểu sao Y Nhân lại nhớ đến lần đầu tiên vào cung, Hạ Lan Tuyết cũng đã vấn tóc cho nàng như vậy — Thì ra chính là mô phỏng theo trang phục của Dung hoàng hậu.
Y Nhân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, nàng tự nhiên cảm thấy Hạ Lan Tuyết thật đáng yêu.
Quả là một người si tình — Chỉ là vì sao ngay từ đầu hắn không cười nàng ta nhỉ?
Thực sự đáng tiếc.
Đang nghĩ ngợi, Dung Tú đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt đảo một vòng khắp mặt rồi từ từ chuyển xuống dưới, rốt cục rúng động nhìn chiếc khăn trên cổ của cô.
“Khăn lông chồn Thiên sơn tuyết?” Chỉ thấy nét mặt thanh lệ khẽ biến sắc, tuy rằng che giấu rất khá, Y Nhân vẫn thấy được trong mắt Dung Tú hiện vẻ khiếp sợ lẫn mất mát: “Cái này thực là, Tiêu Dao Vương tặng cho Y Nhân sao?”
“Ơ.” Y Nhân không biết có được tính là tặng không, chỉ trả lời nhát gừng: “Hắn quàng cho ta”.
Dung Tú mỉm cười, cúi đầu, giọng ôn nhu khẽ nói không nên lời: “Vương gia đối với Vương Phi, cũng thật tốt.”
“Đúng nha, hắn cho ta ăn no, cũng không yêu cầu ta làm cái gì.” Y Nhận thực lòng nói.
Dung Tú ý cười càng đậm, lơ đãng vuốt ve lông hồ ly mượt mà trên cổ cô, nói tiếp: “Khăn lông chồn này, vốn là năm đó Tiêu Dao vương trao cho bản nương làm vật đính hôn, không nghĩ tới chính y lại tự tay quàng vào cho ngươi … A Tuyết quả nhiên không có gạt ta, hắn đã buông xuống. Y Nhân, ngươi sau này, cần phải đối tốt với A Tuyết.”
Y Nhân suy nghĩ mất nửa ngày mới hiểu được Dung Tú nói ‘A Tuyết’ chính là muốn nói đến Hạ Lan Tuyết.
Biết được ‘nicknam’ của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân chỉ cảm thấy không được tự nhiên, sau lại thấy cũng hay hay.
A Tuyết, A Tuyết, cũng rất hợp với hắn.
Hạ Lan Tuyết đúng là đôi lúc vẫn giống một lăng đầu tiểu tử (con nít hay nghịch phá) – Giọng nói Dung Tú tuy ôn nhu, nhưng Y Nhân vẫn không nghe ra nàng ta đang thật lòng chúc phúc, trái lại hình như có chút ghen tỵ.
Nghĩ vậy, cô quyết định thay Hạ Lan Tuyết bác bỏ tin đồn: “Không phải đâu, A Tuyết vẫn còn thích Dung hòang hậu mà.”
Dung Tú ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô, ánh mắt lóe sáng: “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Nhìn là thấy liền à.” Y Nhân mỉm cười nói: “Ngày ấy lúc nương nương bị bắt cóc, y thật sự rất lo lắng.”
Thật lòng Y Nhân còn nhớ rất rõ Hạ Lan Tuyết đã sợ hãi như thế nào, là nỗi sợ hãi khi sắp mất đi thứ quý giá nhất, khiến cô cũng sợ lây.
Không phải, Y Nhân tự nhận không thể có được dũng khí đó, có thể tay không bắt lấy lưỡi dao.
“Thế nhưng sau khi ngươi mất tích, hắn cũng rất lo lắng. Tuy rằng người đứng ở Phượng Lâm Cung, nhưng lòng lại không biết đang ở nơi nào?” Dung Tú ngậm ngùi nói.
Ngày ấy sau khi bị đâm, Hạ Lan Tuyết bởi vì lo lắng an nguy của nàng, suốt đêm canh ở ngoài Phượng Lâm cung, nàng không phải không biết.
Thực ra, nàng cũng suốt đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trong màn đêm gió rét chỉ có một thân niên thiếu.
Nàng còn nhớ rõ năm ấy khi còn trẻ, ở trong vườn hoa, Hạ Lan Tuyết đánh đàn, một khúc ngẫu hứng, gió thổi bay bay tay áo. Hoa rơi thành sông.
Khi đó, ánh mắt chàng chuyên chú, đầu ngón tay gảy buông tiếng nhạc, khóe môi khẽ cười.
Thế nhưng, nam tử đêm đó đứng canh ngoài Phượng Lâm cung, tinh thần lại có vẻ bất an như vậy.
Dung Tú đứng yên chăm chú nhìn chàng, nhìn chăm chú vào một Hạ Lan Tuyết chung tình hơn mười năm, rốt cuộc vì nữ nhân khác mà không hề chuyên chú.
Đôi mắt xinh đẹp kia, không bao giờ… còn nhìn ngắm bóng hình nàng nữa.
“Kỳ thực, hắn đã sớm buông xuống rồi. Năm đó hắn không tranh giành, hiện tại, ta còn trông cậy vào cái gì đây?” Dung Tú tự như đang chìm trong hồi ức, mơ màng nói một câu.
“Hạ Lan Tuyết nói, hắn không phải không tranh, mà là có tranh cũng không thắng.”. Y Nhân tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn thật tâm biện hộ.
“Hắn có sao?” Dung Tú nhìn nàng một cái, cười khổ nói: “Hắn biết rõ ta chỉ muốn làm hoàng hậu, Dung gia chúng ta, chỉ có thể đính ước với thiên gia – nhưng hắn khi không đem ngôi hoàng đế hai tay dâng cho Hạ Lan Thuần. Ở trong lòng hắn, ta là cái gì?” Dừng một chút, nàng bỗng dưng u sầu, thần tình biến đổi, kịch liệt: “Ngày đó, ngươi vốn không nên cứu ta, nếu như ta chết trước mặt A Tuyết, hắn sẽ phải áy náy cả đời, sẽ không thay lòng đổi dạ mà thích ngươi!”
Y Nhân không ngờ Dung Tú sẽ phản ứng như vậy, bỗng thấy không còn hứng thú, miệng khẽ mấp máy, quyết định xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, Y Nhân lại quay trở lại.
Đôi mắt xưa nay luôn lờ đờ thiếu ngủ của nàng bỗng phát sáng nhìn Dung Tú, mồm miệng rõ ràng, gằn từng chữ: “Nếu như nương nương thực lòng yêu hắn. Tại sao chỉ vì hắn không chịu vì nương nương tranh thiên hạ mà hận hắn? Nương nương căn bản là không biết yêu thương một người là như thế nào. Yêu hắn, đó là bất luận hắn làm gì, nương nương đều không nên vứt bỏ hắn. Mà Hạ Lan Tuyết, cũng không có lỗi gì với người, hắn chỉ là thiếu tàn nhẫn thiếu dã tâm. Nếu như nương nương vì thế mà trừng phạt hắn … Ta thật nghi ngờ, người đối với hắn, từ đầu đến cuối, chỉ là lợi dụng mà thôi. Nếu ngay từ đầu Hạ Lan Tuyết không phải là Vương gia, nương nương sẽ thích hắn sao?”
Dung Tú giật mình, hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời.
Mà Y Nhân cũng đã hung hăng xoay người bỏ đi từ lâu.
Thần sắc lại mơ hồ như trước, hình như những lời vừa rồi không phải do chính miệng cô nói ra vậy.
Thế nhưng, đi được vài bước, cô đã dừng lại.
Cô trông thấy Hạ Lan Tuyết.
Một Hạ Lan Tuyết toàn thân áo trắng như tuyết.
Một Hạ Lan Tuyết dáng ngọc cao gầy.
Một Hạ Lan Tuyết với đôi mắt sâu thăm thẳm.
Cô nhìn y khó hiểu, cũng như hắn luôn luôn chưa từng hiểu cô.
Hạ Lan Tuyết sải bước đi tới, lướt qua Y Nhân, đi thẳng đến trước mặt Dung Tú.
Sau đó, hắn khụy chân, quỳ một gối.
Dung Tú hai tay nắm chặt, đôi chân căng cứng ẩn hiện trong chiếc quần dài.
Dung Tú cúi đầu ngơ ngác nhìn phong tư trác tuyệt của Hạ Lan Tuyết, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thần tình ôn nhu nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Nàng, cuối cùng đã đánh mất – cảm giác đánh mất lần này, so với lúc đầu nhập cung, còn sâu sắc hơn gấp bội.
Khi Hạ Lan Tuyết rốt cuộc đã đứng lên, nhẹ nhàng giãn ra một nụ cười, thì Dung Tú đã lệ rơi nhạt nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.