Quyển 4 - Chương 14: HỎA BIẾN
Mỗ R
26/05/2014
“Tiểu nha đầu?” Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm đồng thời đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau.
“Đều đã là quá khứ rồi.” Thái hậu đột nhiên thoải mái cười, lặng lặng nói: “Oan oan tương báo, khi nào mới dứt được. Chỉ cần Thuần Nhi có thể yên ổn làm hoàng đế của nó, các con hãy cứ xem như chưa bao giờ nghe được những lời này đi. Đừng nhớ đừng hận, đừng sân (sân si) đừng cầu…”
“Trong bức thư mẫu hậu đã gửi cho con có nhắc đến cây Dong Thụ kia, là có huyền cơ gì?” Hạ Lan Khâm đột nhiên nhớ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Thái hậu trả lời.
Phượng Cửu vẫn đứng hầu bên cạnh, liền bước lên. Hắn nhìn thoáng qua Thái hậu, sau đó thần sắc nghiêm túc, tuyên bố: “Thái hậu đã qua đời, hai vị điện hạ, xin hãy nén bi thương.”
Hai người đồng thời ngẩn ra. Hạ Lan Tuyết cúi đầu, lúc này mới ý thức được, bàn tay Thái hậu đang nằm trong tay mình đã dần dần lạnh lẽo.
Trong Phật đường yên tĩnh cực kỳ.
Rất lâu sau đó mới vang lên tiếng khóc âm thầm của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Khâm lết quỳ tiến lên, ôm lấy bả vai Hạ Lan Tuyết, dùng sức ôm xiết.
“A Tuyết, ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Chân tướng sự việc như thế nào, ta nhất định sẽ điều tra cho ra!” Giọng nói của Hạ Lan Khâm cực lạnh, sống nguội.
Hạ Lan Tuyết lại trước sau vẫn nắm chặt tay Thái hậu, cúi đầu. Tiếng khóc bị nén xuống cực trầm, bả vai khẽ run.
“Vương gia, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Phượng Cửu im lặng đứng một hồi, đột nhiên biến sắc, gấp gáp nói.
Một bóng người rất nhanh xuất hiện ngoài cửa Phật đường.
“Ai!” Hạ Lan Khâm đứng bật dậy, đang muốn phóng qua chỗ bóng người đó – võ nghệ của Hạ Lan Khâm ở trong Thiên Triều là có một không hai. Nếu hắn muốn truy bắt một người, không có lý do gì không đuổi kịp.
Chỉ có điều, Hạ Lan Khâm mới vừa vọt tới cửa, đột nhiên phải dùng tay điểm trái điểm phải, ở giữa không trung lộn một vòng. Hắn từ phía trên bắn xuống dưới, sau đó phất ống tay áo. Hai phiến cửa gỗ lập tức “rầm” một tiếng đóng nhanh lại. Ngay sau đó là âm thanh của vô số mũi tên cắm phập như đóng đinh lên phiến cửa gỗ.
Bên ngoài, không biết từ khi nào, đã bị đội cung tiễn vây quanh. Bóng dáng của Hạ Lan Khâm vừa mới xuất hiện liền bị loạn tên bắn bật trở về.
Hạ Lan Tuyết cũng chẳng còn thiết bi thương, ngạc nhiên xoay người, tìm kiếm bóng dáng Hạ Lan Khâm.
“Chúng ta đã bị bao vây.” Hạ Lan Khâm trầm giọng nói: “Bệ hạ hôm nay không muốn cho chúng ta rời khỏi.”
“… Là do Phượng Cửu sơ sẩy,” Phượng Cửu hít một hơi, “Thuần Đế tất nhiên đã tin rằng ta có thể cứu Thái hậu tỉnh lại, cũng biết hai vị điện hạ chắc chắn sẽ biết chân tướng, cho nên, tiên hạ thủ vi cường.”
“Mẫu hậu kêu chúng ta đừng sân đừng hận, lại nào biết đâu rằng, hiện giờ là hắn muốn diệt sạch.” Nước mắt trên mặt của Hạ Lan Tuyết còn chưa khô cạn, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh.
“Nơi này còn có đường lui không?” Hạ Lan Khâm không hổ là thống soái ba quân. Cho dù đã trải qua đau thương vì tang mẫu thân, huynh trưởng phản bội mà vẫn có thể đúng lúc thận trọng thời cuộc, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
“Hẳn là không có.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu trả lời, “Phật đường này là nơi mà lúc mẫu hậu xuất gia đã đặc biệt sai người thi công. Với tính cách của mẫu hậu, làm sao lại có thể thiết kế đường hầm chứ?”
“Nói như vậy, chỉ có thể cứng rắn lao ra.” Trên vầng trán của Hạ Lan Khâm hiện lên hào khí lồng lộng. Hắn bật người đứng dậy, khẳng khái nói: “Chẳng lẽ ta đường đường là đại tướng quân, thiên quân vạn mã cũng không để vào mắt, lại đi sợ hạng người đạo chích như bọn này sao!”
“Chỉ sợ rằng bên ngoài đều không phải là hạng người đạo chích, mà là Ngự Lâm Quân tinh nhuệ nhất của Thiên Triều.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.
“Điều động Ngự Lâm Quân? Dựa vào cái gì?” Hạ Lan Khâm căm giận nói: “Chẳng lẽ hắn dám định ta tội phản quốc sao?”
Đang nói, bên ngoài đột nhiên một âm thanh rền rĩ vang lên: “Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết bắt cóc Thái hậu, ý đồ tạo phản. Hiện tại Thái hậu đã bị hai tên nghịch tử đó bức cho tức chết. Mọi người tinh trung đền nợ nước, đồng lòng hợp lực, thảo phạt phản nghịch. Bệ hạ chắc chắn sẽ luận công ban thưởng. Hiện tại, phải bao vây nghiêm mật căn phòng này, ngay cả một còn ruồi bọ cũng không được phóng xuất!”
Giọng điệu đanh thép, không chần chờ chút nào, đúng là giọng nói của – Bùi Nhược Trần.
“Nhị ca, huynh cũng là tên phản quốc rồi.” Hạ Lan Tuyết cười khổ.
Hạ Lan Khâm vốn đang hết sức ngạc nhiên, sau đó, cũng dở khóc dở cười.
Nhớ lại, Hạ Lan Thuần cũng kiêng kị hắn đã lâu. Nhưng lúc trước vẫn cứ tưởng là do huynh đệ tình thâm cho nên phá lệ tin cậy. Bây giờ, Hạ Lan Thuần nhất định cũng đã biết chân tướng, hắn không thể nào tin cậy vào ‘Linh hồn của quân đội Thiên Triều’ này nữa, mượn cơ hội một lưới bắt hết, là biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời) nhất.
“Bệ hạ quả nhiên tuyệt tình.” Hạ Lan Khâm đột nhiên tràn đầy cảm xúc, “Hắn cũng không vội vã sát hại Thái hậu mà chỉ làm cho mẫu hậu lâm trọng bệnh để dẫn dụ cả ta và đệ đều quay về. Thật ra, bất luận là hôm nay Phượng Cửu tiên sinh có cứu được Thái hậu tỉnh lại hay không, hắn cũng đã không tính thả chúng ta đi. Nếu không như thế, hắn cần gì phải làm ra chuyện hạ cổ trùng Thái hậu phiền phức như vậy? Trực tiếp chế tạo một biến cố, làm cho Thái hậu qua đời bất ngờ, chẳng phải có thể ăn ngon ngủ yên rồi sao?”
“Đáng tiếc, chúng ta biết được thì đã quá muộn.” Hạ Lan Tuyết nhìn ngó chung quanh, lại lần nữa tập trung ánh mắt lên người Thái hậu. “Chúng ta dù có chết cũng không sao cả. Nhưng chỉ tội, để thi thể của mẫu hậu ở trong này, không biết Hạ Lan Thuần có thể hỏa táng bà yên ổn được không. Mẫu hậu đã qua đời, chúng ta vẫn không thể để bà bớt lo. Ở dưới cửu tuyền, bà cũng không thể an bình.”
“Ta đã hứa với mẫu hậu, sẽ chăm sóc cho đệ đệ. Đệ cứ yên tâm đi.” Hạ Lan Khâm nhíu mày, vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Trên đời này, người có thể vây khốn ta còn chưa có chào đời đâu. Cho dù là Ngự Lâm Quân, có năng lực làm khó dễ ta sao?”
Hạ Lan Tuyết cười cười, vẻ mặt thong dong: “Đệ tất nhiên rất yên tâm, lâu lắm rồi không được cùng nhị ca kề vai tác chiến. Mấy năm nay sôi nổi hỗn loạn, huynh đệ chúng ta cũng đã lãnh đạm xa cách rất nhiều. Bây giờ có cơ hội này, đệ muốn tìm cũng tìm không thấy.”
Phượng Cửu bên cạnh cũng không hề sợ hãi, nhỏ nhẹ nói: “Tại hạ không biết võ công, sẽ không chạy ra ngoài liều mạng. Hai vị điện hạ nếu có thể sống sót thoát ra ngoài, nhớ rõ ngày lễ ngày tết, đến trước nấm mồ của ta đốt chút giấy tiền vàng bạc. Linh hồn tại hạ có biết, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, phù hộ điện hạ.”
Hạ Lan Tuyết ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra nơi này còn có một Phượng Cửu tiên sinh hoàn toàn không biết võ công.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Khâm cũng gãi gãi đầu. Bọn hắn không thể bỏ mặc Phượng Cửu không lo. Nhưng tay phải của Hạ Lan Tuyết đã bị thương, tay trái cầm kiếm, vất vả lắm mới có thể tự bảo vệ mình, mà e rằng Hạ Lan Khâm còn phải phân tâm chiếu cố đến Hạ lan Tuyết nữa. Đến lúc đó, đao kiếm không có mắt, thật sự không thể bận tâm đến sự an toàn của Phượng Cửu.
“Khụ khụ, nếu không, hai vị điện hạ cứ cùng ta ngồi lại bên cạnh thi thể Thái hậu, đừng nóng vội lao ra?” Phượng Cửu nói xong, không chút hoan gmang đã ngồi xuống bên bàn thờ Phật. Thần sắc bình yên, giống như binh sĩ đang bao vây dày đặc ngoài phòng, căn bản là không hề tồn tại vậy.
Hạ Lan Khâm nhìn ra bên ngoài, cũng cười cười: “Phượng Cửu tiên sinh nếu đã muốn chúng ta cùng ngồi, vậy thì chúng ta cứ ngồi xuống vậy.”
Nói xong, Hạ Lan Khâm nâng vạt áo, đại đao kim mã ngồi xuống đối diện Phượng Cửu.
Hạ Lan Tuyết ngồi bên giường Thái hậu, nhẹ nhàng cầm tay của Thái hậu.
“Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm, Phượng Cửu, ba người các ngươi nếu giờ phút này chịu đi ra khoanh tay chịu trói, bệ hạ nhân từ, chắc chắn sẽ cho các ngươi được chết toàn thây. Nếu không, đến lúc đó vạn tên đồng loạt bắn phá, nếu làm thương hại đến di thể của Thái hậu, vậy thì không tốt cho lắm đâu.” Ngoài cửa, giọng nói của Bùi Nhược Trần lại vang lên, to rõ lãnh đạm, không có chút tình cảm nào.
Giống như một ống loa chuẩn xác.
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lúc trước nghe người ta nói, Nhược Trần đã thay đổi, ít nhiều gì ta cũng có điểm không tin. Hiện giờ xem ra, thật sự đã thay đổi rồi.”
Chỉ có điều, tối hôm qua trên con phố dài, Bùi Nhược Trần quả thật đã cảnh cáo anh. Bùi Nhược Trần của tối hôm qua, lịch sự tao nhã như vậy, dịu dàng như vậy, bộ dáng hiền từ hệt như trước kia.
“Con người chung quy đều phải thay đổi, thân bất do kỷ cũng thế, hoàn toàn tự ngộ cũng thế – - A Tuyết kỳ thật cũng đã thay đổi không ít, còn bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.” Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lan Khâm hiện lên một nụ cười hoài niệm. “Đệ trước đây, chính là một người rất bốc đồng, rất dễ xúc động, cũng quá dễ dàng hy sinh vì người khác. Hiện giờ, đại khái không bao giờ nữa, phải không.”
“Ngã nhiều đau nhiều, luôn biết cách đứng dậy.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên đáp một câu. Thần sắc hơi hơi ảm đạm, nhẹ giọng tự nói: “Bây giờ ta chỉ hy vọng, không có đem Y Nhân nhờ lầm người.”
Lúc gần đi, anh đã nhờ Bùi Nhược Trần hỗ trợ chăm sóc cho Y Nhân. Nhưng hiện giờ, Bùi Nhược Trần đã không còn là người đáng được tín nhiệm như lần phó thác đầu tiên nữa.
Bọn hắn không nói gì thêm, chỉ ngồi cùng nhau, đều tự mình suy nghĩ, tự theo đuổi tâm tư của mình. Thật sự đã ném nỗi hung hiểm bên ngoài lên đến chín tầng mây.
Người bên ngoài hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa. Bùi Nhược Trần lại cảnh cáo một phen. Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn quyết đoán lui về phía sau từng bước, lệnh cho binh lính mang theo cung tiễn tiến lên. Sau đó, cánh tay Bùi Nhược Trần nặng nề chém xuống. Tiếng tên bắn gào thét, đông như châu chấu, bay vọt đến hướng Phật đường.
Phật đường vốn được kiến tạo thô kệch, làm sao có thể chống nổi tên nỏ liên phát trên chiến trường. Vách tường lắc lắc khe khẽ, phe phẩy, cũng có một đám tên đâm xuyên qua cửa sổ bắn vào.
Hạ Lan Khâm cũng không quay đầu lại, ống tay áo phất huy, đem tất cả mũi tên trước mặt thu vào trong tay áo.
Tay phải của Hạ Lan Tuyết vô lực, chỉ có thể dùng tay trái huy trường kiếm, cũng ngăn chặn được đám tên trước mặt.
Phượng Cửu vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ cũ, ý thái nhàn nhã, gần như hưng trí mà nhìn Hạ Lan Khâm ở đối diện biểu diễn màn thu tên. Vẻ mặt làm như đang xem xiếc ở đầu đường, chỉ còn thiếu mỗi vỗ tay, hô to tán thưởng “Hay”.
Hạ Lan Khâm tất nhiên đã nhìn thấy bộ dáng của Phượng Cửu. Hắn mỉm cười, đối với Phượng Tiên sinh nghe danh đã lâu giờ mới được gặp này, nhất thời nảy sinh vài phần hảo cảm.
Ba đợt tên đã bắn xong, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào như trước. Bùi Nhược Trần kiêng kị võ công cùng uy tín của Hạ Lan Khâm, không dám thật sự xông vào. Uy tín của Hạ Lan Khâm ở Thiên Triều thật sự rất cao. Nếu Ngự Lâm Quân thật sự được nhìn thấy người thật, có thể lâm thời phản chiến hay không, hắn cũng không dám nắm chắc.
“Đổi thành tên lửa!” Nghĩ nghĩ một lát, Bùi Nhược Trần nhíu nhíu mày, quả quyết ra lệnh.
Mọi người nghe lệnh.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mũi tên đều được tẩm dầu, châm lửa. Sau đó, đồng loạt nhắm thẳng về phía gian Phật đường nho nhỏ, bị cô lập ở một góc trong cung.
Bùi Nhược Trần ngẩng đầu nhìn trời, sau dó cuối cùng nhìn thoáng qua gian Phật đường kia: Gian phòng thấp bé, ở trongcung điện nguy nga này vốn đã không thích hợp.
Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, dừng một chút, sau đó, nặng nề phất xuống.
Vô số ánh lửa giống như sao băng phóng thẳng về hướng Phật đường.
Hạ Lan Tuyết ôm thi thể của Thái hậu, nghiêng người tránh thoát một mũi tên lửa lập tức bắn đến giường.
Đệm chăn xốp, rất nhanh chóng bắt lửa.
Không chỉ có như thế, cửa chính, xà ngang, cửa sổ, thậm chí là cả cái ghế dựa mà Phượng Cửu vừa ngồi cũng đã bị ngọn lửa liếm qua, bốc cháy bập bùng.
Hạ Lan Khâm không hổ là đệ nhất cao thủ Thiên Triều. Cho dù trong tình hình thực tế lúc này, hắn vẫn có thể ứng phó tự nhiên, bảo vệ một góc Phật đường, còn bảo hộ được cả Phượng Cửu.
Hạ Lan Tuyết thối lui đến một góc, đặt Thái hậu ở bên tường.
“Nơi này không có khả năng tự bảo vệ, chúng ta nhất định phải xông ra ngoài thôi.” Hạ Lan Khâm trầm giọng nói, “Đến lúc đó, ta bảo vệ Phượng tiên sinh. A Tuyết, sau khi đệ đưa mẫu thân ra ngoài thì lập tức thoát thân đi. Bọn hắn không dám thương tổn đến di thể của mẫu hậu đâu.”
“Nhị ca cũng phải cẩn thận một chút, nhất định phải chiếu cố tốt cho Phượng Tiên sinh. Bằng không…” Hạ Lan Tuyết nhìn Phượng Cửu một cái, vẫn còn có tinh thần nói giỡn, “Bằng không, đến lúc đó bị Lục Xuyên truy sát, ta cũng thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.”
Phượng Cửu xoa xoa mồ hôi do bị hơi nóng của lửa táp vào, thản nhiên nói: “Ta không muốn thấy cảnh đánh đánh giết giết, cho nên, ta không đi. Các ngươi cứ đi đi.”
“Nhắm mắt lại không nhìn là được.” Hạ Lan Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, gấp gáp nói: “Ngươi thật muốn chết cháy sao?”
Phượng Cửu nhìn trời, bộ dáng vẫn nhàn tản như trước.
Hạ Lan Khâm bận ứng phó với thế công ngày càng hung hiểm. Thế lửa như gió lốc, quét đến chỗ bọn hắn. Một góc xa xa của Phật đường đã đổ sập xuống, thỉnh thoảng rớt xuống mấy cây cột gỗ, nện trên mặt đất, bắn ra một vùng hoa lửa.
“Phượng tiên sinh, đắc tội!” Hạ Lan Tuyết không thể chờ được nữa, đang định đưa tay ra điểm huyệt đạo của hắn, cưỡng chế hắn ra ngoài. Nào ngờ ngón tay của anh còn chưa chạm đến Phượng Cửu thì đã nghe được một tiếng cười thanh thúy, “Tiểu Cửu, ngươi còn sống không vậy?”
Âm thanh kia sang sảng phóng khoáng, làm cho ba người đang bị khói đặc làm nghẹn họng cũng đều thanh tỉnh tinh thần. Nhưng ở phía trước tràn ngập khói lửa, không tài nào nhìn rõ được người vừa nói.
“Ta nói này Phượng Thất tiểu thư, nơi này sắp sụp rồi, ngươi sống đủ nhưng ta còn chưa sống đủ đâu. Nếu bọn hắn đều đã chết hết cả thì chúng ta liền mau chóng chuồn đi thôi.” Trong màn khói lửa dày đặc lại vang lên giọng nói của người khác.
Hạ Lan Tuyết nghe có vẻ quen tai, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên ý thức được: Chính là Lưu Trục Phong!
“Chuồn cái gì mà chuồn! Chẳng lẽ ngươi muốn lập tức trả tiền?” Phượng Thất không khách khí uy hiếp một câu. Ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân.
Khói đen vẫn còn đậm đặc như trước, Phượng Thất từ trong màn khói lửa chậm rãi xuất hiện. Hạ Lan Khâm nheo hai tròng mắt, cảnh giác nhìn người vừa tới. Nhưng khi Phượng Thất thật sự xuất hiện trước mặt hắn, Hạ Lan Khâm lại ngẩn người: Nữ tử trước mặt tựa như một cơn gió lanh lẹ lướt trên cánh đồng bát ngát.
Thần thái vút bay như vậy, tư thế oai hung bừng bừng như vậy, mặt mày rộng rãi anh tuấn, không tính là tuyệt mỹ nhưng lại có mị lực khiến người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt.
“Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy bọn hắn, Phượng Thất cười một tiếng, lập tức đi đến chỗ Phượng Cửu.
“Bây giờ thì không sao rồi, nếu tỷ mà đến muộn một khắc thì đệ đã bị Vương gia điểm huyệt, tha ra ngoài làm lá chắn tên rồi.” Phượng Cửu cười cười, nhìn thoáng qua Hạ Lan Tuyết.
Vừa vặn Hạ Lan Tuyết lại bị một cơn gió thổi đến một luồng khói đặc, anh nhân thể che miệng lại, ho khan vài tiếng.
“Các ngươi là…” Hạ Lan Khâm nghi hoặc nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện. Không biết vì sao, giọng nói có vẻ mềm mại hiền lành hơn thường ngày rất nhiều.
“Ta là tỷ tỷ của hắn.” Phượng Thất bá cổ Phượng Cửu, cực kỳ trong trẻo đáp lời.
Phượng Cửu cười khổ.
“Ta nói này, có thể ra khỏi đây xong rồi mới ôn chuyện được không? Nơi này sắp sập rồi!” Lại một bóng người từ trong màn khói đặc đi ra, hổn hển thúc giục. “Chẳng phải ta chỉ thiếu ngươi mấy vạn lượng bạc thôi sao? Có cần phải lâm vào cửu tử nhất sinh thế này không?”
Hạ Lan Khâm thấy người vừa đến dám nói năng không hề khách khí như thế với Phượng Thất, trong lòng bất mãn, trường kiếm vung lên ngăn ở giữa hai người, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử kia người đầy bụi đất, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh anh, hẹp dài như đường kẻ. Quần áo lùng thùng suy sụp, lại còn vô cùng dơ bẩn. Nhìn cũng thấy là không giống người tốt.
“Không dám, Lưu Trục Phong.” Lưu Trục Phong chắp tay, tùy ý báo danh tính. Sau đó lôi kéo Phượng Thất rồi sải bước đi vào màn khói đen mù, “Ai muốn giữ mạng sống thì đi theo ta.”
Hạ Lan Khâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn theo bóng lưng của Lưu Trục Phong, trong lòng khiếp sợ, không biết phải hình dung như thế nào.
Lưu Trục Phong là một trong những người mà hắn bội phục. Trong ý thức của Hạ Lan Khâm, Lưu Trục Phong tuyệt đối thuộc loại công tử giấu nghề , tao nhã tuyệt thế. Nào biết người thật ngoài đời lại có đức hạnh đến như vậy!
Hắn thật sự là Lưu Trục Phong sao? Thật sự là nhân vật truyền kỳ đã một mình bảo vệ Lưu Viên, thong dong cười nói vẫn có thể đẩy lui mười vạn quân địch – Lưu Trục Phong đó sao?
Hạ Lan Tuyết ôm lấy Thái hậu, giống như thấy rõ được suy nghĩ trong lòng của Hạ Lan Khâm, lúc đi qua bên người Hạ Lan Khâm, anh thấp giọng thở dài: “Hắn thật sự là Lưu Trục Phong.”
Những lời này, quả thật đã đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của Hạ Lan Khâm.
Cảm giác này, quả thật so với việc phải ăn quả chiến bại còn khó chịu hơn nhiều.
Lưu Trục Phong phía trước vẫn không biết mình đã lại một lần nữa huỷ diệt thành công một trái tim hâm mộ siêu cấp, tiếp tục gào to: “Lại nói tiếp, hoàng cung Thiên Triều không phòng thủ chặt chẽ bằng Băng Quốc. Trình độ này, rất dễ dàng bị người ta lẻn vào. Các ngươi sau này phải chú ý nhiều hơn. Đương nhiên, cũng có thể mời ta đến hỗ trợ cải tạo. Ta thu phí không cao, chỉ ba trăm triệu lượng bạc thôi…”
Hạ Lan Khâm trầm mặc theo sát phía sau, không nói gì, thật sự không nói gì.
Khi đến gần, bọn họ mới hốt hoảng. Chỗ bọn Phượng Thất đi vào, chính giữa Phật đường có một đại động vừa đủ cho một người đi qua, cũng không biết đã được tạo ra từ khi nào.
Đợi khi mọi người tiến vào động rồi, mới phát hiện không gian bên dưới có vẻ rộng rãi. Bên trong còn có ba người có vẻ là gia đinh, đứng chờ. Thấy bọn họ đi vào, lập tức có hai người khiêng bốn thi thể đi lên, chỉ chốc lát sau lại đi trở về, dùng đá lấp kín cửa động lại.
Bên ngoài Phật đường, Bùi Nhược Trần nhìn trận đại hỏa càng ngàng càng mãnh liệt, ánh lửa chiếu đỏ bừng cả một vùng trời. Khuôn mặt tuấn tú không hề có chút diễn cảm nào. Ngoại trừ trong ánh mắt tràn ngập bóng lửa, còn lại, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
Phật đường, rốt cuộc sụp đổ.
“Oanh” một tiếng, bốc lên vô số đốm lửa cùng tro bụi.
“Dập tắt lửa.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nhìn đám cháy đã sập thành đất bằng, lại đợi một lát sau mới truyền đạt mệnh lệnh dập tắt lửa.
Câu lệnh vừa dứt, lập tức có một đám thái giám cầm thùng nước nối đuôi nhau mà vào, sắp xếp hàng đội. Một đám luân phiên tưới nước vào đám cháy, giống như đang chấp hành một loại nghi thức vậy.
Chờ đến khi một chút đốm lửa cuối cùng đã bị nước lạnh dập tắt, Bùi Nhược Trần đạp từng bước đi về phía trước, sơ sơ nhìn qua toàn trường.
Hắn thấy dưới những cột than gỗ lộ ra bộ phận hài cốt, có vẻ là, đại khái là đầu lâu.
Đã cháy sạch cháy đen, nhìn thấy mà thê lương.
“Sai người rửa sạch hài cốt của bọn họ đi.” Hạ Lan Thuần không biết xuất hiện ở phía sau Bùi Nhược Trần từ khi nào, thần sắc âm trầm, giọng điệu thản nhiên. “Tìm ra thi thể của Thái hậu, an tang trọng thể.”
“Vâng.” Bùi Nhược Trần thấp giọng đáp lời, cũng không quay đầu lại.
Bóng tối sau lưng đột nhiên sáng ngời, Hạ Lan Thuần đã rời đi rồi.
Bùi Nhược Trần mới vừa rồi hơi hơi cứng ngắc, cũng theo lúc Hạ Lan Thuần rời đi mà khôi phục lại thoải mái.
Bốn bộ hài cốt đã được nhặt nhặn từ trong biển lửa mang ra ngoài, đủ ba bộ nam thi và một bộ nữ thi.
Tin tức Thái hậu qua đời cũng được tuyên bố ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm cũng chính thức bị xóa tên khỏi cuộc sống này. Tuyên bố ra ngoài, chỉ nói Phật đường phát hỏa, cứu viện không kịp, cả ba người bất hạnh qua đời.
Lý do thoái thác này không khiến người nào hoài nghi. Cũng vì lúc Phật đường phát hỏa, khói đặc cuồn cuộn, từ tường đỏ ngói xanh nơi hoàng cung lan tràn ra ngoài, tràn ngập những con phố lớn nhỏ.
Trên đường cái, Y Nhân cùng Dịch Kiếm đồng thời dừng bước.
“Trong cung hình như bị cháy.” Y Nhân nhìn khói lửa bốc lên giữa không trung, lẩm bẩm.
Thần sắc Dịch Kiếm khẽ biến, chỉ ngại cho Y Nhân nên vẫn cố gắng bảo trì trấn tĩnh, “Có lẽ trong cung đang đốt thứ gì đó.”
Cách giải thích này, e rằng cả Dịch Kiếm cũng không thể tin.
Gần đây tuy thời tiết khô ráo, nhưng mấy ngày trước đây cũng đã đổ mấy trận mưa, không có khả năng vô duyên vô cớ phát hỏa.
Vương gia lại vừa mới vào cung hôm nay, hơn nữa, bệnh tình của Thái hậu cũng rất trầm trọng. Trận hỏa hoạn này, rất có vấn đề.
Dịch Kiếm nhịn thật lâu mới không khiến cho nỗi lo lắng trồi lên nét mặt.
Phượng tiên sinh cùng đi với Vương gia. Phượng tiên sinh luôn luôn thần cơ diệu toán, lúc này đây, cũng có thể biến nguy thành an chứ nhỉ.
Hắn chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.
“A Tuyết ở bên trong.” Y Nhân còn nói một câu.
Dịch Kiếm giật mình, thấp thỏm ‘Ừm’ một tiếng.
Y Nhân không lên tiếng nữa, nhưng cũng không đi tiếp. Cô chăm chú nhìn những luồng khói nhẹ liên tiếp bị gió thổi tới, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt to tròn chớp cũng không chớp, giống như chỉ cần thông qua những luồng khói nhẹ lượn lờ là có thể chứng kiến được hoàn cảnh trong thâm cung.
“Vương phi, đi thôi.” Dịch Kiếm đột nhiên trở nên lo lắng. Vẻ mặt Y Nhân lúc này khiến hắn vô cùng lo lắng.
Cô cũng không có nhiều lắm biểu hiện khó sống hoặc là lo lắng, chỉ là đặc biệt chuyên chú. Chuyên chú nhìn bức tường hoàng cung rộng rãi. Chuyên chú nhìn màn khói lửa càng ngày càng giảm. Đôi môi mọng cứ mím chặt, tạo nên một cảm giác quật cường.
Khói lửa rốt cuộc cũng bắt đầu tiên tán, người trong cung đang cứu hỏa.
Dịch Kiếm hơi hơi thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, lòng Dịch Kiếm lại bị kéo căng lên.
Trong cung truyền ra một tràng tiếng chuông đồng.
Đó là tang âm.
Là tang âm Thái hậu qua đời.
Đại hỏa vừa mới tắt đã vang lên âm thanh như vậy, Dịch Kiếm cảm giác sâu sắc sự mơ hồ.
Đôi mắt của Y Nhân rốt cuộc cũng chớp động, lông mi khẽ run, hốc mắt không hiểu sao đã thấy ươn ướt.
Trên đường cái còn có rất nhiều người, đều đang nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông đột nhiên vang thẳng đến phía chân trời. Trước tiên họ im lặng, sau đó là một trận xì xào bàn tán.
Thái hậu bị bệnh đã lâu, đột nhiên mất, cũng sẽ không làm cho người nào cảm thấy giật mình.
Huống chi, đối vối đại đa số người dân Thiên Triều, Thái hậu chỉ là một ký hiệu. Bà chưa từng nắm giữ địa vị chính trị gì trọng yếu. Qua đời, tuy là quốc tang, nhưng đối với người đời cũng không gây mấy xúc động.
Người qua lại trên đường khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh.
Y Nhân vẫn không nhúc nhích, vẫn đang đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn dãy tường hoàng cung cao cao trước mặt.
Sau đó, cửa cung bên cạnh đột nhiên mở rộng ra.
Một thái giám mặc cẩm y giơ cờ tang trắng phi ngựa mà ra. Đó là quan chức truyền lệnh của triều đình. Chỉ khi nào Thiên Triều có sự kiện gì lớn, hoặc là chiến trường thắng bại hoặc là ban bố pháp lệnh, hoặc là quan chức chịu phận bất hạnh hoặc là người trong hoàng tộc mất đi, đều có quan chức chuyên trách chạy khắp đường phố thét to thông báo, thị chúng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng thông báo lanh lảnh sắc nhọn của gã thái giám kia.
“Thái hậu băng hà. Đại tướng quân Hạ Lan Khâm cùng phản tặc Hạ Lan Tuyết chôn thân trong biển lửa!”
Tin tức này vừa được loan ra, khắp đường phố liền ồn ào náo động.
Hạ Lan Tuyết tạm thời không nói, Hạ Lan Khâm cũng đột nhiên qua đời, đúng là tổn thất lớn nhất của Thiên Triều.
Mà ở giữa mọi người, giật mình nhất chính là Dịch Kiếm cùng Y Nhân.
Dịch Kiếm chỉ cảm thấy đầu có trống rỗng, ngay cả đất trời chói lọi mà cũng không còn thấy rõ được nữa.
Y Nhân cũng ngẩn ngơ, sau đó vào lúc Dịch Kiếm còn chưa phản ứng kịp, cô đã chạy đến cửa cung.
Nhanh chóng mà kích động.
Cô gần như cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đã chạy đi. Thủ vệ giữa cổng rất hiển nhiên là giữ cô lại không cho qua. Y Nhân không thuận theo cũng không nói gì, chỉ mải miết vùng vẫy, cố gắng chui vào trong.
Tên thủ vệ nhíu mày, cứ nghĩ mình xui xẻo, gặp phải mụ điên.
Dịch Kiếm vội vàng chạy tới, cố nén bi thương mà giữ chặt Y Nhân lại, nói: “Vương phi, chúng ta về trước đi, Vương gia… Vương gia…”
“A Tuyết đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.” Y Nhân quay đầu lại, vô cùng trấn định nhìn hắn, “Anh ấy đang ở ngay trong đó thôi. Nhất định là anh ấy đã bị hoàng đế bắt giữ rồi. Ta muốn vào trong.”
Y Nhân nói xong, một lần nữa cố gắng chạy vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra thật nhanh. Thần sắc kiên định như thế, tự tin như thế, làm cho Dịch Kiếm cũng có chút hốt hoảng.
Chỉ có điều, ngay khi hắn đi đến trước mặt cô, vươn cánh tay ngăn cô lại, Dịch Kiếm lơ đãng nhìn thấy nước mắt chảy dài trên hai bên má Y Nhân.
Những giọt nước mắt không ngừng quay cuồng, mênh mông trong hốc mắt, che khuất nỗi bi thương trong đáy mắt cô. Bi thương và chấp nhất cùng nhau ẩn vào đôi đồng tử trong như nước, hào quang lóe ra, tựa như ánh sao sáng lạnh trong đêm đông.
Cô vẫn kiên định như trước, kiên định rằng Hạ Lan Tuyết không chết.
Nhưng vậy thì vì sao cô lại rơi lệ đầy mặt?
Dịch Kiếm không nói được một lời, cúi người, dự định sẽ dứt khoát lôi kéo Y Nhân rời khỏi.
Bất luận Vương gia còn sống hay đã mất, chức trách bây giờ của hắn chính là bảo vệ Vương phi thật tốt, đưa cô cách xa nơi thị phi này.
Nhưng ngay khi Dịch Kiếm đứng thẳng người lên thì Y Nhân lại đột nhiên đổ người qua bên cạnh, hướng về phía sau hắn mà cao giọng hô to: “Bùi Nhược Trần!”
Dịch Kiếm giật mình, nhìn lại: Trên con đường dẫn vào thâm cung, Bùi Nhược Trần dẫn theo một đám quan chức Thiên Triều đang chầm chậm đi ra.
Nghe tiếng gọi, Bùi Nhược Trần dừng bước, thản nhiên nhìn qua bên này.
Đám quan viên theo sát phía sau vuốt mông ngựa cho Bùi Nhược Trần cũng dừng lại. Bọn hắn thuận theo ánh mắt của Bùi đại nhân mà nhìn qua, chỉ thấy một cô gái với khuôn mặt tròn tròn, diện mạo tương đối thanh tú cùng với một nam tử dáng người cao to, thần sắc oai hung.
Cô gái đang tha thiết nhìn về phía này, nhìn Bùi đại nhân, lại còn dám gọi thẳng tên của Bùi đại nhân.
“Bùi Nhược Trần!”
Ở Thiên Triều, dám gọi thẳng tục danh của Bùi đại nhân như vậy thật sự không thấy được mấy người.
Cũng không biết cô gái này là ai mà lại đến đây?
Dịch Kiếm vốn muốn đưa Y Nhân rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhược Trần, hắn lại do dự: Có lẽ, có thể thăm hỏi một chút tin tức.
Chỉ một chút do dự này, Y Nhân đã chạy được vào trong.
Y Nhân gọi thẳng họ tên của Bùi Nhược Trần đã khiến cho thủ vệ hoàng cung cũng hơi do dự.
Có thể thấy được Bùi Nhược Trần ở Thiên Triều có ảnh hưởng sâu rộng vô cùng. Quyền thế của hắn, gần như có thể so sánh với Hạ Lan Thuần.
Y Nhân chạy mãi, chạy thẳng đến trước mặt Bùi Nhược Trần, thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng.
Cô nhìn hắn, vừa thở vừa hỏi đứt quãng: “Bùi Nhược Trần, A Tuyết… A Tuyết… A Tuyết có ở trong đó không?”
Sắc mặt Bùi Nhược Trần không hề thay đổi, vẫn trong trẻo, kiềm chế và lạnh lùng như trước.
Hắn lẳng lặng nhìn Y Nhân, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, Y Nhân.”
- Trở về đi, Y Nhân…
Đây là lần thứ hai hắn nói với cô như vậy.
Lần đầu tiên cũng là lúc cô ngăn đón hắn. Chỉ có điều, lần đó, là vì hắn.
Còn lúc này đây, là vì một người nam tử khác.
“Anh ấy đang ở trong đó, có đúng không?” Y Nhân rốt cuộc đã thở lại bình thường, ngửa mặt lên, tha thiết nhìn hắn.
Bùi Nhược Trần lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nhớ lại, ánh mắt Y Nhân ngày đó, chiếu rọi khắp bầu trời xanh lam. Còn hiện giờ, hắn nhìn qua, vẫn là màu xanh lam như trước, thiên thu vạn chuyển, trước sau vẫn chưa từng thay đổi.
Hắn không nói gì, chỉ thanh thanh lạnh lùng đứng ở nơi đó, mặc bộ lễ phục đỏ thẫm, đầu thúc kim quan, ngồi trên lưng ngựa cao cao.
Bên cạnh có một quan chức thấy vậy liền đi lên từng bước, đanh giọng nói với Y Nhân: “Bùi đại nhân đã bảo ngươi đi về rồi, ngươi còn làm phiền đại nhân nữa, sao còn nhiều lời như vậy làm gì! Cái gì mà A Tuyết – A Tuyết…” Tên quan chức sợ run, giật mình, tìm kiếm ánh mắt của Bùi Nhược Trần. Thấy đáy mắt Bùi Nhược Trần nổi lên một tầng băng hàn, hắn vội vàng quay đầu lại, đưa tay đẩy Y Nhân một chút, hàm hồ nói: “Cái mụ điên này, mau đi đi!”
Y Nhân vốn đã chạy mệt đến nỗi thở không nổi, lực đẩy này cũng không nhẹ, cô liền lảo đảo về phía sau rồi nặng nề ngã xuống.
Dịch Kiếm ở bên ngoài thấy vậy thì lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bản thân hắn đã bị thủ vệ ngăn đón, chỉ có thể tha thiết mong chờ mà đứng nhìn, có vội cũng chẳng giúp được gì.
Bùi Nhược Trần theo bản năng tiến về phía trước, lại rất nhanh dừng lại.
Hắn từ trên nhìn xuống, lãnh đạm nhìn cô, không chút biểu tình dặn dò mọi người: “Kéo nàng ra ngoài, ném vào vũng nước thối ngoài cổng Đông Trực.”
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên, một trái một phải túm lấy cánh tay Y Nhân lọi đi.
Y Nhân cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu, trong suốt mà nhìn Bùi Nhược Trần.
Trong ánh mắt ấy không có chỉ trích hay nén giận, chỉ là buồn bã, tràn ngập thất vọng.
Mà sự thất vọng này so với chỉ trích càng làm cho Bùi Nhược Trần cảm thấy đau lòng.
Bộ dáng của Y Nhân lúc này cực kỳ chật vật. Mới vừa rồi bị ngã hiển nhiên không nhẹ, quần áo dính đầy bụi bặm. Hai thị vệ lôi cô đi lại có dáng người cao to còn cô thì có vẻ mong manh yếu đuối. Cô gần như bị bọn hắn nâng lên, hai chân lê lết trên mặt đất như một con chim đại bàng con đang tập tễnh bước đi.
Bùi Nhược Trần lại nhớ tới lúc hắn gặp cô lần đầu tiên, cô cũng bị ngã như vậy.
Đó là vào ngày đại hôn của Hạ Lan Tuyết. Cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, loạch xoạch một tiếng té úp mặt xuống đất trong tiếng cười vang của mọi người. Hắn đã tiến lên đỡ cô đứng dậy. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nét mặt uể oải đến cực điểm, nào ngờ, lúc cô ngẩng đầu lên lại trưng ra một nụ cười vô cùng hân hoan – sáng ngời, không có vẻ gì la lo lắng.
Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, khóe môi Bùi Nhược Trần không khỏi nhếch lên. Nhưng ý cười kia chỉ chợt lóe mà qua, trước mắt, vẫn là hình ảnh Y Nhân đang bị kéo dài trên mặt đất. Hắn vội vã quay đầu đi, che dấu cảm xúc chẳng thành tên đang nổi sóng trong lòng, thản nhiên nói với mọi người: “Vừa rồi chỉ là một nữ nhân không hiểu chuyện, chúng ta tiếp tục bàn chuyện truy kích và tiêu diệt dư đảng của Hạ Lan Tuyết đi.”
Mọi người thưa dạ, tiếp tục líu ríu nói lên giải thích và ý tưởng của mình, đã ném chuyện xảy ra vừa rồi lên tận chín tầng mây.
Dịch Kiếm vẫn đang ở ngoài cung lo lắng suông. Mắt thấy Y Nhân bị người ta lôi ra một cửa cung khác, hắn nhanh chóng chạy vòng qua bức tường hoàng cung, ba ba chạy đến cổng Đông Trực.
Đến khi hắn đuổi tới, Y Nhân đã bị ném xuống vũng nước thối.
Mông ê ẩm, mặt mũi gần như đã bị tẩm vào vũng nước bẩn. Trên người vừa dơ vừa thối, quả thật so với một đứa bé bụi đời còn đáng thương hơn rất nhiều.
Dịch Kiếm vội vàng chạy lại, đưa tay kéo Y Nhân ra khỏi vũng nước thối. Sau đó cởi áo ngoài đội lên đầu Y Nhân, giúp khô lau khô mặt mũi.
Y Nhân cũng không phản ứng, chỉ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm tựa như một con búp bê ngoan ngoãn.
Lau lau, Dịch Kiếm chậm rãi ngừng tay lại.
Hắn nghe thấy tiếng nức nở của cô, rơi trên đôi vai nho nhỏ run rẩy… Phải nói là, toàn thân đều đang run lên.
“A Tuyết chết rồi.” Cô ngửa mặt lên, nước mắt đầm đìa, nhìn Dịch Kiếm, “A Tuyết chết rồi.”
Trong lòng Dịch Kiếm cũng đã khó chịu đến nỗi nói không nên lời. Hắn ngập ngừng một chút, nhưng vẫn không tìm được từ ngữ nào để an ủi.
Y Nhân lại ngây ngô một hồi, sau đó đột nhiên gào khóc. Cô túm chặt lấy áo của Dịch Kiếm, lặp đi lặp lại bốn chữ một cách đứt quãng: “A Tuyết chết rồi, A Tuyết chết rồi…”
Mỗi một lần nói là một lần ý thức chìm vào đêm đen. Mỗi một lần nói là Y Nhân lại cảm thấy mình không thể sống thêm một chút.
Dịch Kiếm cũng nhịn không được, đưa tay lau nước mắt, khóc than cùng Y Nhân.
Y Nhân cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc nhiều đến nỗi toàn thân cô đều run rẩy, khóc nhiều đến nỗi không thở được nữa.
Chỉ có điều, vẫn rất đau. Có một vật gì đó đang không ngừng nghỉ đâm nát trái tim cô. Cô không có cách nào ngừng khóc được, đơn giản là nếu ngừng khóc, cô sẽ càng đau.
Đau đến chết mất.
Cô cảm thấy mình sẽ chết.
Bên tai đột nhiên không thể ức chế, không ngừng vang lên giọng nói của Hạ Lan Tuyết.
Ta dưỡng nàng một đời.
Ta dưỡng nàng một đời.
Từ nay về sau, chỉ yêu một mình nàng thôi.
Ta yêu nàng, từ nay về sau, chỉ yêu một mình nàng.
Những âm thanh như đàn ong mật chui vào đầu cô, cứ không ngừng ong ong bên tai.
Y Nhân ngửa mặt lên, càng khóc càng nức nở.
Nhưng tiếng khóc lại càng lúc càng nhỏ dần.
Cổ họng khàn khàn, cuối cùng không còn phát ra âm thanh được nữa.
Khóc đến cuối cùng, gần như chỉ còn lại tiếng thở.
Nhưng ngay cả hơi thở cuối cùng, Y Nhân cũng không cần nữa.
Ngẫu nhiên có người đi qua, kinh ngạc nhìn thấy một đôi nam nữ nước mắt ròng ròng, càng không ngừng ở bên cạnh chỉ trỏ, đoán xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khó sống đến mức như vậy.
Cô khóc đến ngạt thở, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mê man, cái gì cũng nhìn không rõ, cái gì cũng nghe không được.
“Y Nhân.” Có người đang gọi cô.
Không nghe thấy.
Nhưng Dịch Kiếm ở đối diện lại nín khóc mà cười.
“Y Nhân.” Có người ôm cô từ phía sau. Y Nhân cứng đờ, cái mũi bị nghẹt vẫn rất nhanh chóng truyền đến đầu não một mùi hương cơ thể quen thuộc, rất giống hương lan.
Cánh tay đang ôm mình, cũng rất quen thuộc.
Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, cũng rất quen thuộc.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô đã khóc đến mức đại não thiếu dưỡng khí, không có cách nào suy nghĩ được nữa.
Sau đó, cô xoay mạnh người lại, ôm choàng lấy cổ của người đang ôm mình.
Ôm rất nhanh, ôm rất chặt, giống như chỉ cần chậm một chút, lỏng tay một chút là hắn sẽ tan biến đi mất.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết thấy phản ứng của cô như vậy, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy cô. Nhưng vừa ôm cô, lại phát hiện thân hình nho nhỏ của cô đang cấp tốc run rẩy.
Anh ôm xiết lại.
Xiết đến mức như muốn sát nhập vào cơ thể mình.
Hạ Lan Tuyết chua xót, cũng rất đau lòng, anh tiến đến bên tai cô, khẽ nói: “Y Nhân, ta không sao, một chút cũng không sao cả, không phải sợ, không cần sợ hãi.”
Nhưng cô vẫn sợ hãi như trước, ôm chặt lấy anh, chẳng dám buông lỏng chút nào.
Hạ Lan Tuyết lại đau lòng, có một loại cảm xúc thật rung động đột nhiên trỗi dậy, ở trong trái tim anh khuấy động không ngừng. Rất nặng, rất mãnh liệt, rất mênh mong, cơ hồ không thể nào chịu nổi.
“Đừng bỏ đi nữa.” Rất lâu sau, cô rốt cuộc nói ra câu nói đầu tiên.
Lúc nói những lời này, Y Nhân đang chôn mặt trong lòng anh, nghẹn ngào nức nở như trước.
Cánh tay Hạ Lan Tuyết căng cứng. Cảm xúc khuấy động lung tung kia đột nhiên như tìm được một đường ray, trở nên vô cùng rõ ràng. Nó càng không ngừng bắt anh phải thốt lên một câu hứa cả đời: “Sẽ không xa nhau nữa.” Sau khi nói xong, Hạ Lan Tuyết có cảm giác như tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, một cảm giác rất an tâm.
“Đều đã là quá khứ rồi.” Thái hậu đột nhiên thoải mái cười, lặng lặng nói: “Oan oan tương báo, khi nào mới dứt được. Chỉ cần Thuần Nhi có thể yên ổn làm hoàng đế của nó, các con hãy cứ xem như chưa bao giờ nghe được những lời này đi. Đừng nhớ đừng hận, đừng sân (sân si) đừng cầu…”
“Trong bức thư mẫu hậu đã gửi cho con có nhắc đến cây Dong Thụ kia, là có huyền cơ gì?” Hạ Lan Khâm đột nhiên nhớ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Thái hậu trả lời.
Phượng Cửu vẫn đứng hầu bên cạnh, liền bước lên. Hắn nhìn thoáng qua Thái hậu, sau đó thần sắc nghiêm túc, tuyên bố: “Thái hậu đã qua đời, hai vị điện hạ, xin hãy nén bi thương.”
Hai người đồng thời ngẩn ra. Hạ Lan Tuyết cúi đầu, lúc này mới ý thức được, bàn tay Thái hậu đang nằm trong tay mình đã dần dần lạnh lẽo.
Trong Phật đường yên tĩnh cực kỳ.
Rất lâu sau đó mới vang lên tiếng khóc âm thầm của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Khâm lết quỳ tiến lên, ôm lấy bả vai Hạ Lan Tuyết, dùng sức ôm xiết.
“A Tuyết, ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Chân tướng sự việc như thế nào, ta nhất định sẽ điều tra cho ra!” Giọng nói của Hạ Lan Khâm cực lạnh, sống nguội.
Hạ Lan Tuyết lại trước sau vẫn nắm chặt tay Thái hậu, cúi đầu. Tiếng khóc bị nén xuống cực trầm, bả vai khẽ run.
“Vương gia, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Phượng Cửu im lặng đứng một hồi, đột nhiên biến sắc, gấp gáp nói.
Một bóng người rất nhanh xuất hiện ngoài cửa Phật đường.
“Ai!” Hạ Lan Khâm đứng bật dậy, đang muốn phóng qua chỗ bóng người đó – võ nghệ của Hạ Lan Khâm ở trong Thiên Triều là có một không hai. Nếu hắn muốn truy bắt một người, không có lý do gì không đuổi kịp.
Chỉ có điều, Hạ Lan Khâm mới vừa vọt tới cửa, đột nhiên phải dùng tay điểm trái điểm phải, ở giữa không trung lộn một vòng. Hắn từ phía trên bắn xuống dưới, sau đó phất ống tay áo. Hai phiến cửa gỗ lập tức “rầm” một tiếng đóng nhanh lại. Ngay sau đó là âm thanh của vô số mũi tên cắm phập như đóng đinh lên phiến cửa gỗ.
Bên ngoài, không biết từ khi nào, đã bị đội cung tiễn vây quanh. Bóng dáng của Hạ Lan Khâm vừa mới xuất hiện liền bị loạn tên bắn bật trở về.
Hạ Lan Tuyết cũng chẳng còn thiết bi thương, ngạc nhiên xoay người, tìm kiếm bóng dáng Hạ Lan Khâm.
“Chúng ta đã bị bao vây.” Hạ Lan Khâm trầm giọng nói: “Bệ hạ hôm nay không muốn cho chúng ta rời khỏi.”
“… Là do Phượng Cửu sơ sẩy,” Phượng Cửu hít một hơi, “Thuần Đế tất nhiên đã tin rằng ta có thể cứu Thái hậu tỉnh lại, cũng biết hai vị điện hạ chắc chắn sẽ biết chân tướng, cho nên, tiên hạ thủ vi cường.”
“Mẫu hậu kêu chúng ta đừng sân đừng hận, lại nào biết đâu rằng, hiện giờ là hắn muốn diệt sạch.” Nước mắt trên mặt của Hạ Lan Tuyết còn chưa khô cạn, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh.
“Nơi này còn có đường lui không?” Hạ Lan Khâm không hổ là thống soái ba quân. Cho dù đã trải qua đau thương vì tang mẫu thân, huynh trưởng phản bội mà vẫn có thể đúng lúc thận trọng thời cuộc, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
“Hẳn là không có.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu trả lời, “Phật đường này là nơi mà lúc mẫu hậu xuất gia đã đặc biệt sai người thi công. Với tính cách của mẫu hậu, làm sao lại có thể thiết kế đường hầm chứ?”
“Nói như vậy, chỉ có thể cứng rắn lao ra.” Trên vầng trán của Hạ Lan Khâm hiện lên hào khí lồng lộng. Hắn bật người đứng dậy, khẳng khái nói: “Chẳng lẽ ta đường đường là đại tướng quân, thiên quân vạn mã cũng không để vào mắt, lại đi sợ hạng người đạo chích như bọn này sao!”
“Chỉ sợ rằng bên ngoài đều không phải là hạng người đạo chích, mà là Ngự Lâm Quân tinh nhuệ nhất của Thiên Triều.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.
“Điều động Ngự Lâm Quân? Dựa vào cái gì?” Hạ Lan Khâm căm giận nói: “Chẳng lẽ hắn dám định ta tội phản quốc sao?”
Đang nói, bên ngoài đột nhiên một âm thanh rền rĩ vang lên: “Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết bắt cóc Thái hậu, ý đồ tạo phản. Hiện tại Thái hậu đã bị hai tên nghịch tử đó bức cho tức chết. Mọi người tinh trung đền nợ nước, đồng lòng hợp lực, thảo phạt phản nghịch. Bệ hạ chắc chắn sẽ luận công ban thưởng. Hiện tại, phải bao vây nghiêm mật căn phòng này, ngay cả một còn ruồi bọ cũng không được phóng xuất!”
Giọng điệu đanh thép, không chần chờ chút nào, đúng là giọng nói của – Bùi Nhược Trần.
“Nhị ca, huynh cũng là tên phản quốc rồi.” Hạ Lan Tuyết cười khổ.
Hạ Lan Khâm vốn đang hết sức ngạc nhiên, sau đó, cũng dở khóc dở cười.
Nhớ lại, Hạ Lan Thuần cũng kiêng kị hắn đã lâu. Nhưng lúc trước vẫn cứ tưởng là do huynh đệ tình thâm cho nên phá lệ tin cậy. Bây giờ, Hạ Lan Thuần nhất định cũng đã biết chân tướng, hắn không thể nào tin cậy vào ‘Linh hồn của quân đội Thiên Triều’ này nữa, mượn cơ hội một lưới bắt hết, là biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời) nhất.
“Bệ hạ quả nhiên tuyệt tình.” Hạ Lan Khâm đột nhiên tràn đầy cảm xúc, “Hắn cũng không vội vã sát hại Thái hậu mà chỉ làm cho mẫu hậu lâm trọng bệnh để dẫn dụ cả ta và đệ đều quay về. Thật ra, bất luận là hôm nay Phượng Cửu tiên sinh có cứu được Thái hậu tỉnh lại hay không, hắn cũng đã không tính thả chúng ta đi. Nếu không như thế, hắn cần gì phải làm ra chuyện hạ cổ trùng Thái hậu phiền phức như vậy? Trực tiếp chế tạo một biến cố, làm cho Thái hậu qua đời bất ngờ, chẳng phải có thể ăn ngon ngủ yên rồi sao?”
“Đáng tiếc, chúng ta biết được thì đã quá muộn.” Hạ Lan Tuyết nhìn ngó chung quanh, lại lần nữa tập trung ánh mắt lên người Thái hậu. “Chúng ta dù có chết cũng không sao cả. Nhưng chỉ tội, để thi thể của mẫu hậu ở trong này, không biết Hạ Lan Thuần có thể hỏa táng bà yên ổn được không. Mẫu hậu đã qua đời, chúng ta vẫn không thể để bà bớt lo. Ở dưới cửu tuyền, bà cũng không thể an bình.”
“Ta đã hứa với mẫu hậu, sẽ chăm sóc cho đệ đệ. Đệ cứ yên tâm đi.” Hạ Lan Khâm nhíu mày, vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Trên đời này, người có thể vây khốn ta còn chưa có chào đời đâu. Cho dù là Ngự Lâm Quân, có năng lực làm khó dễ ta sao?”
Hạ Lan Tuyết cười cười, vẻ mặt thong dong: “Đệ tất nhiên rất yên tâm, lâu lắm rồi không được cùng nhị ca kề vai tác chiến. Mấy năm nay sôi nổi hỗn loạn, huynh đệ chúng ta cũng đã lãnh đạm xa cách rất nhiều. Bây giờ có cơ hội này, đệ muốn tìm cũng tìm không thấy.”
Phượng Cửu bên cạnh cũng không hề sợ hãi, nhỏ nhẹ nói: “Tại hạ không biết võ công, sẽ không chạy ra ngoài liều mạng. Hai vị điện hạ nếu có thể sống sót thoát ra ngoài, nhớ rõ ngày lễ ngày tết, đến trước nấm mồ của ta đốt chút giấy tiền vàng bạc. Linh hồn tại hạ có biết, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, phù hộ điện hạ.”
Hạ Lan Tuyết ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra nơi này còn có một Phượng Cửu tiên sinh hoàn toàn không biết võ công.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Khâm cũng gãi gãi đầu. Bọn hắn không thể bỏ mặc Phượng Cửu không lo. Nhưng tay phải của Hạ Lan Tuyết đã bị thương, tay trái cầm kiếm, vất vả lắm mới có thể tự bảo vệ mình, mà e rằng Hạ Lan Khâm còn phải phân tâm chiếu cố đến Hạ lan Tuyết nữa. Đến lúc đó, đao kiếm không có mắt, thật sự không thể bận tâm đến sự an toàn của Phượng Cửu.
“Khụ khụ, nếu không, hai vị điện hạ cứ cùng ta ngồi lại bên cạnh thi thể Thái hậu, đừng nóng vội lao ra?” Phượng Cửu nói xong, không chút hoan gmang đã ngồi xuống bên bàn thờ Phật. Thần sắc bình yên, giống như binh sĩ đang bao vây dày đặc ngoài phòng, căn bản là không hề tồn tại vậy.
Hạ Lan Khâm nhìn ra bên ngoài, cũng cười cười: “Phượng Cửu tiên sinh nếu đã muốn chúng ta cùng ngồi, vậy thì chúng ta cứ ngồi xuống vậy.”
Nói xong, Hạ Lan Khâm nâng vạt áo, đại đao kim mã ngồi xuống đối diện Phượng Cửu.
Hạ Lan Tuyết ngồi bên giường Thái hậu, nhẹ nhàng cầm tay của Thái hậu.
“Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm, Phượng Cửu, ba người các ngươi nếu giờ phút này chịu đi ra khoanh tay chịu trói, bệ hạ nhân từ, chắc chắn sẽ cho các ngươi được chết toàn thây. Nếu không, đến lúc đó vạn tên đồng loạt bắn phá, nếu làm thương hại đến di thể của Thái hậu, vậy thì không tốt cho lắm đâu.” Ngoài cửa, giọng nói của Bùi Nhược Trần lại vang lên, to rõ lãnh đạm, không có chút tình cảm nào.
Giống như một ống loa chuẩn xác.
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lúc trước nghe người ta nói, Nhược Trần đã thay đổi, ít nhiều gì ta cũng có điểm không tin. Hiện giờ xem ra, thật sự đã thay đổi rồi.”
Chỉ có điều, tối hôm qua trên con phố dài, Bùi Nhược Trần quả thật đã cảnh cáo anh. Bùi Nhược Trần của tối hôm qua, lịch sự tao nhã như vậy, dịu dàng như vậy, bộ dáng hiền từ hệt như trước kia.
“Con người chung quy đều phải thay đổi, thân bất do kỷ cũng thế, hoàn toàn tự ngộ cũng thế – - A Tuyết kỳ thật cũng đã thay đổi không ít, còn bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.” Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lan Khâm hiện lên một nụ cười hoài niệm. “Đệ trước đây, chính là một người rất bốc đồng, rất dễ xúc động, cũng quá dễ dàng hy sinh vì người khác. Hiện giờ, đại khái không bao giờ nữa, phải không.”
“Ngã nhiều đau nhiều, luôn biết cách đứng dậy.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên đáp một câu. Thần sắc hơi hơi ảm đạm, nhẹ giọng tự nói: “Bây giờ ta chỉ hy vọng, không có đem Y Nhân nhờ lầm người.”
Lúc gần đi, anh đã nhờ Bùi Nhược Trần hỗ trợ chăm sóc cho Y Nhân. Nhưng hiện giờ, Bùi Nhược Trần đã không còn là người đáng được tín nhiệm như lần phó thác đầu tiên nữa.
Bọn hắn không nói gì thêm, chỉ ngồi cùng nhau, đều tự mình suy nghĩ, tự theo đuổi tâm tư của mình. Thật sự đã ném nỗi hung hiểm bên ngoài lên đến chín tầng mây.
Người bên ngoài hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa. Bùi Nhược Trần lại cảnh cáo một phen. Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn quyết đoán lui về phía sau từng bước, lệnh cho binh lính mang theo cung tiễn tiến lên. Sau đó, cánh tay Bùi Nhược Trần nặng nề chém xuống. Tiếng tên bắn gào thét, đông như châu chấu, bay vọt đến hướng Phật đường.
Phật đường vốn được kiến tạo thô kệch, làm sao có thể chống nổi tên nỏ liên phát trên chiến trường. Vách tường lắc lắc khe khẽ, phe phẩy, cũng có một đám tên đâm xuyên qua cửa sổ bắn vào.
Hạ Lan Khâm cũng không quay đầu lại, ống tay áo phất huy, đem tất cả mũi tên trước mặt thu vào trong tay áo.
Tay phải của Hạ Lan Tuyết vô lực, chỉ có thể dùng tay trái huy trường kiếm, cũng ngăn chặn được đám tên trước mặt.
Phượng Cửu vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ cũ, ý thái nhàn nhã, gần như hưng trí mà nhìn Hạ Lan Khâm ở đối diện biểu diễn màn thu tên. Vẻ mặt làm như đang xem xiếc ở đầu đường, chỉ còn thiếu mỗi vỗ tay, hô to tán thưởng “Hay”.
Hạ Lan Khâm tất nhiên đã nhìn thấy bộ dáng của Phượng Cửu. Hắn mỉm cười, đối với Phượng Tiên sinh nghe danh đã lâu giờ mới được gặp này, nhất thời nảy sinh vài phần hảo cảm.
Ba đợt tên đã bắn xong, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào như trước. Bùi Nhược Trần kiêng kị võ công cùng uy tín của Hạ Lan Khâm, không dám thật sự xông vào. Uy tín của Hạ Lan Khâm ở Thiên Triều thật sự rất cao. Nếu Ngự Lâm Quân thật sự được nhìn thấy người thật, có thể lâm thời phản chiến hay không, hắn cũng không dám nắm chắc.
“Đổi thành tên lửa!” Nghĩ nghĩ một lát, Bùi Nhược Trần nhíu nhíu mày, quả quyết ra lệnh.
Mọi người nghe lệnh.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mũi tên đều được tẩm dầu, châm lửa. Sau đó, đồng loạt nhắm thẳng về phía gian Phật đường nho nhỏ, bị cô lập ở một góc trong cung.
Bùi Nhược Trần ngẩng đầu nhìn trời, sau dó cuối cùng nhìn thoáng qua gian Phật đường kia: Gian phòng thấp bé, ở trongcung điện nguy nga này vốn đã không thích hợp.
Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, dừng một chút, sau đó, nặng nề phất xuống.
Vô số ánh lửa giống như sao băng phóng thẳng về hướng Phật đường.
Hạ Lan Tuyết ôm thi thể của Thái hậu, nghiêng người tránh thoát một mũi tên lửa lập tức bắn đến giường.
Đệm chăn xốp, rất nhanh chóng bắt lửa.
Không chỉ có như thế, cửa chính, xà ngang, cửa sổ, thậm chí là cả cái ghế dựa mà Phượng Cửu vừa ngồi cũng đã bị ngọn lửa liếm qua, bốc cháy bập bùng.
Hạ Lan Khâm không hổ là đệ nhất cao thủ Thiên Triều. Cho dù trong tình hình thực tế lúc này, hắn vẫn có thể ứng phó tự nhiên, bảo vệ một góc Phật đường, còn bảo hộ được cả Phượng Cửu.
Hạ Lan Tuyết thối lui đến một góc, đặt Thái hậu ở bên tường.
“Nơi này không có khả năng tự bảo vệ, chúng ta nhất định phải xông ra ngoài thôi.” Hạ Lan Khâm trầm giọng nói, “Đến lúc đó, ta bảo vệ Phượng tiên sinh. A Tuyết, sau khi đệ đưa mẫu thân ra ngoài thì lập tức thoát thân đi. Bọn hắn không dám thương tổn đến di thể của mẫu hậu đâu.”
“Nhị ca cũng phải cẩn thận một chút, nhất định phải chiếu cố tốt cho Phượng Tiên sinh. Bằng không…” Hạ Lan Tuyết nhìn Phượng Cửu một cái, vẫn còn có tinh thần nói giỡn, “Bằng không, đến lúc đó bị Lục Xuyên truy sát, ta cũng thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.”
Phượng Cửu xoa xoa mồ hôi do bị hơi nóng của lửa táp vào, thản nhiên nói: “Ta không muốn thấy cảnh đánh đánh giết giết, cho nên, ta không đi. Các ngươi cứ đi đi.”
“Nhắm mắt lại không nhìn là được.” Hạ Lan Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, gấp gáp nói: “Ngươi thật muốn chết cháy sao?”
Phượng Cửu nhìn trời, bộ dáng vẫn nhàn tản như trước.
Hạ Lan Khâm bận ứng phó với thế công ngày càng hung hiểm. Thế lửa như gió lốc, quét đến chỗ bọn hắn. Một góc xa xa của Phật đường đã đổ sập xuống, thỉnh thoảng rớt xuống mấy cây cột gỗ, nện trên mặt đất, bắn ra một vùng hoa lửa.
“Phượng tiên sinh, đắc tội!” Hạ Lan Tuyết không thể chờ được nữa, đang định đưa tay ra điểm huyệt đạo của hắn, cưỡng chế hắn ra ngoài. Nào ngờ ngón tay của anh còn chưa chạm đến Phượng Cửu thì đã nghe được một tiếng cười thanh thúy, “Tiểu Cửu, ngươi còn sống không vậy?”
Âm thanh kia sang sảng phóng khoáng, làm cho ba người đang bị khói đặc làm nghẹn họng cũng đều thanh tỉnh tinh thần. Nhưng ở phía trước tràn ngập khói lửa, không tài nào nhìn rõ được người vừa nói.
“Ta nói này Phượng Thất tiểu thư, nơi này sắp sụp rồi, ngươi sống đủ nhưng ta còn chưa sống đủ đâu. Nếu bọn hắn đều đã chết hết cả thì chúng ta liền mau chóng chuồn đi thôi.” Trong màn khói lửa dày đặc lại vang lên giọng nói của người khác.
Hạ Lan Tuyết nghe có vẻ quen tai, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên ý thức được: Chính là Lưu Trục Phong!
“Chuồn cái gì mà chuồn! Chẳng lẽ ngươi muốn lập tức trả tiền?” Phượng Thất không khách khí uy hiếp một câu. Ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân.
Khói đen vẫn còn đậm đặc như trước, Phượng Thất từ trong màn khói lửa chậm rãi xuất hiện. Hạ Lan Khâm nheo hai tròng mắt, cảnh giác nhìn người vừa tới. Nhưng khi Phượng Thất thật sự xuất hiện trước mặt hắn, Hạ Lan Khâm lại ngẩn người: Nữ tử trước mặt tựa như một cơn gió lanh lẹ lướt trên cánh đồng bát ngát.
Thần thái vút bay như vậy, tư thế oai hung bừng bừng như vậy, mặt mày rộng rãi anh tuấn, không tính là tuyệt mỹ nhưng lại có mị lực khiến người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt.
“Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy bọn hắn, Phượng Thất cười một tiếng, lập tức đi đến chỗ Phượng Cửu.
“Bây giờ thì không sao rồi, nếu tỷ mà đến muộn một khắc thì đệ đã bị Vương gia điểm huyệt, tha ra ngoài làm lá chắn tên rồi.” Phượng Cửu cười cười, nhìn thoáng qua Hạ Lan Tuyết.
Vừa vặn Hạ Lan Tuyết lại bị một cơn gió thổi đến một luồng khói đặc, anh nhân thể che miệng lại, ho khan vài tiếng.
“Các ngươi là…” Hạ Lan Khâm nghi hoặc nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện. Không biết vì sao, giọng nói có vẻ mềm mại hiền lành hơn thường ngày rất nhiều.
“Ta là tỷ tỷ của hắn.” Phượng Thất bá cổ Phượng Cửu, cực kỳ trong trẻo đáp lời.
Phượng Cửu cười khổ.
“Ta nói này, có thể ra khỏi đây xong rồi mới ôn chuyện được không? Nơi này sắp sập rồi!” Lại một bóng người từ trong màn khói đặc đi ra, hổn hển thúc giục. “Chẳng phải ta chỉ thiếu ngươi mấy vạn lượng bạc thôi sao? Có cần phải lâm vào cửu tử nhất sinh thế này không?”
Hạ Lan Khâm thấy người vừa đến dám nói năng không hề khách khí như thế với Phượng Thất, trong lòng bất mãn, trường kiếm vung lên ngăn ở giữa hai người, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử kia người đầy bụi đất, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh anh, hẹp dài như đường kẻ. Quần áo lùng thùng suy sụp, lại còn vô cùng dơ bẩn. Nhìn cũng thấy là không giống người tốt.
“Không dám, Lưu Trục Phong.” Lưu Trục Phong chắp tay, tùy ý báo danh tính. Sau đó lôi kéo Phượng Thất rồi sải bước đi vào màn khói đen mù, “Ai muốn giữ mạng sống thì đi theo ta.”
Hạ Lan Khâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn theo bóng lưng của Lưu Trục Phong, trong lòng khiếp sợ, không biết phải hình dung như thế nào.
Lưu Trục Phong là một trong những người mà hắn bội phục. Trong ý thức của Hạ Lan Khâm, Lưu Trục Phong tuyệt đối thuộc loại công tử giấu nghề , tao nhã tuyệt thế. Nào biết người thật ngoài đời lại có đức hạnh đến như vậy!
Hắn thật sự là Lưu Trục Phong sao? Thật sự là nhân vật truyền kỳ đã một mình bảo vệ Lưu Viên, thong dong cười nói vẫn có thể đẩy lui mười vạn quân địch – Lưu Trục Phong đó sao?
Hạ Lan Tuyết ôm lấy Thái hậu, giống như thấy rõ được suy nghĩ trong lòng của Hạ Lan Khâm, lúc đi qua bên người Hạ Lan Khâm, anh thấp giọng thở dài: “Hắn thật sự là Lưu Trục Phong.”
Những lời này, quả thật đã đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của Hạ Lan Khâm.
Cảm giác này, quả thật so với việc phải ăn quả chiến bại còn khó chịu hơn nhiều.
Lưu Trục Phong phía trước vẫn không biết mình đã lại một lần nữa huỷ diệt thành công một trái tim hâm mộ siêu cấp, tiếp tục gào to: “Lại nói tiếp, hoàng cung Thiên Triều không phòng thủ chặt chẽ bằng Băng Quốc. Trình độ này, rất dễ dàng bị người ta lẻn vào. Các ngươi sau này phải chú ý nhiều hơn. Đương nhiên, cũng có thể mời ta đến hỗ trợ cải tạo. Ta thu phí không cao, chỉ ba trăm triệu lượng bạc thôi…”
Hạ Lan Khâm trầm mặc theo sát phía sau, không nói gì, thật sự không nói gì.
Khi đến gần, bọn họ mới hốt hoảng. Chỗ bọn Phượng Thất đi vào, chính giữa Phật đường có một đại động vừa đủ cho một người đi qua, cũng không biết đã được tạo ra từ khi nào.
Đợi khi mọi người tiến vào động rồi, mới phát hiện không gian bên dưới có vẻ rộng rãi. Bên trong còn có ba người có vẻ là gia đinh, đứng chờ. Thấy bọn họ đi vào, lập tức có hai người khiêng bốn thi thể đi lên, chỉ chốc lát sau lại đi trở về, dùng đá lấp kín cửa động lại.
Bên ngoài Phật đường, Bùi Nhược Trần nhìn trận đại hỏa càng ngàng càng mãnh liệt, ánh lửa chiếu đỏ bừng cả một vùng trời. Khuôn mặt tuấn tú không hề có chút diễn cảm nào. Ngoại trừ trong ánh mắt tràn ngập bóng lửa, còn lại, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
Phật đường, rốt cuộc sụp đổ.
“Oanh” một tiếng, bốc lên vô số đốm lửa cùng tro bụi.
“Dập tắt lửa.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nhìn đám cháy đã sập thành đất bằng, lại đợi một lát sau mới truyền đạt mệnh lệnh dập tắt lửa.
Câu lệnh vừa dứt, lập tức có một đám thái giám cầm thùng nước nối đuôi nhau mà vào, sắp xếp hàng đội. Một đám luân phiên tưới nước vào đám cháy, giống như đang chấp hành một loại nghi thức vậy.
Chờ đến khi một chút đốm lửa cuối cùng đã bị nước lạnh dập tắt, Bùi Nhược Trần đạp từng bước đi về phía trước, sơ sơ nhìn qua toàn trường.
Hắn thấy dưới những cột than gỗ lộ ra bộ phận hài cốt, có vẻ là, đại khái là đầu lâu.
Đã cháy sạch cháy đen, nhìn thấy mà thê lương.
“Sai người rửa sạch hài cốt của bọn họ đi.” Hạ Lan Thuần không biết xuất hiện ở phía sau Bùi Nhược Trần từ khi nào, thần sắc âm trầm, giọng điệu thản nhiên. “Tìm ra thi thể của Thái hậu, an tang trọng thể.”
“Vâng.” Bùi Nhược Trần thấp giọng đáp lời, cũng không quay đầu lại.
Bóng tối sau lưng đột nhiên sáng ngời, Hạ Lan Thuần đã rời đi rồi.
Bùi Nhược Trần mới vừa rồi hơi hơi cứng ngắc, cũng theo lúc Hạ Lan Thuần rời đi mà khôi phục lại thoải mái.
Bốn bộ hài cốt đã được nhặt nhặn từ trong biển lửa mang ra ngoài, đủ ba bộ nam thi và một bộ nữ thi.
Tin tức Thái hậu qua đời cũng được tuyên bố ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm cũng chính thức bị xóa tên khỏi cuộc sống này. Tuyên bố ra ngoài, chỉ nói Phật đường phát hỏa, cứu viện không kịp, cả ba người bất hạnh qua đời.
Lý do thoái thác này không khiến người nào hoài nghi. Cũng vì lúc Phật đường phát hỏa, khói đặc cuồn cuộn, từ tường đỏ ngói xanh nơi hoàng cung lan tràn ra ngoài, tràn ngập những con phố lớn nhỏ.
Trên đường cái, Y Nhân cùng Dịch Kiếm đồng thời dừng bước.
“Trong cung hình như bị cháy.” Y Nhân nhìn khói lửa bốc lên giữa không trung, lẩm bẩm.
Thần sắc Dịch Kiếm khẽ biến, chỉ ngại cho Y Nhân nên vẫn cố gắng bảo trì trấn tĩnh, “Có lẽ trong cung đang đốt thứ gì đó.”
Cách giải thích này, e rằng cả Dịch Kiếm cũng không thể tin.
Gần đây tuy thời tiết khô ráo, nhưng mấy ngày trước đây cũng đã đổ mấy trận mưa, không có khả năng vô duyên vô cớ phát hỏa.
Vương gia lại vừa mới vào cung hôm nay, hơn nữa, bệnh tình của Thái hậu cũng rất trầm trọng. Trận hỏa hoạn này, rất có vấn đề.
Dịch Kiếm nhịn thật lâu mới không khiến cho nỗi lo lắng trồi lên nét mặt.
Phượng tiên sinh cùng đi với Vương gia. Phượng tiên sinh luôn luôn thần cơ diệu toán, lúc này đây, cũng có thể biến nguy thành an chứ nhỉ.
Hắn chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.
“A Tuyết ở bên trong.” Y Nhân còn nói một câu.
Dịch Kiếm giật mình, thấp thỏm ‘Ừm’ một tiếng.
Y Nhân không lên tiếng nữa, nhưng cũng không đi tiếp. Cô chăm chú nhìn những luồng khói nhẹ liên tiếp bị gió thổi tới, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt to tròn chớp cũng không chớp, giống như chỉ cần thông qua những luồng khói nhẹ lượn lờ là có thể chứng kiến được hoàn cảnh trong thâm cung.
“Vương phi, đi thôi.” Dịch Kiếm đột nhiên trở nên lo lắng. Vẻ mặt Y Nhân lúc này khiến hắn vô cùng lo lắng.
Cô cũng không có nhiều lắm biểu hiện khó sống hoặc là lo lắng, chỉ là đặc biệt chuyên chú. Chuyên chú nhìn bức tường hoàng cung rộng rãi. Chuyên chú nhìn màn khói lửa càng ngày càng giảm. Đôi môi mọng cứ mím chặt, tạo nên một cảm giác quật cường.
Khói lửa rốt cuộc cũng bắt đầu tiên tán, người trong cung đang cứu hỏa.
Dịch Kiếm hơi hơi thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, lòng Dịch Kiếm lại bị kéo căng lên.
Trong cung truyền ra một tràng tiếng chuông đồng.
Đó là tang âm.
Là tang âm Thái hậu qua đời.
Đại hỏa vừa mới tắt đã vang lên âm thanh như vậy, Dịch Kiếm cảm giác sâu sắc sự mơ hồ.
Đôi mắt của Y Nhân rốt cuộc cũng chớp động, lông mi khẽ run, hốc mắt không hiểu sao đã thấy ươn ướt.
Trên đường cái còn có rất nhiều người, đều đang nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông đột nhiên vang thẳng đến phía chân trời. Trước tiên họ im lặng, sau đó là một trận xì xào bàn tán.
Thái hậu bị bệnh đã lâu, đột nhiên mất, cũng sẽ không làm cho người nào cảm thấy giật mình.
Huống chi, đối vối đại đa số người dân Thiên Triều, Thái hậu chỉ là một ký hiệu. Bà chưa từng nắm giữ địa vị chính trị gì trọng yếu. Qua đời, tuy là quốc tang, nhưng đối với người đời cũng không gây mấy xúc động.
Người qua lại trên đường khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh.
Y Nhân vẫn không nhúc nhích, vẫn đang đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn dãy tường hoàng cung cao cao trước mặt.
Sau đó, cửa cung bên cạnh đột nhiên mở rộng ra.
Một thái giám mặc cẩm y giơ cờ tang trắng phi ngựa mà ra. Đó là quan chức truyền lệnh của triều đình. Chỉ khi nào Thiên Triều có sự kiện gì lớn, hoặc là chiến trường thắng bại hoặc là ban bố pháp lệnh, hoặc là quan chức chịu phận bất hạnh hoặc là người trong hoàng tộc mất đi, đều có quan chức chuyên trách chạy khắp đường phố thét to thông báo, thị chúng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng thông báo lanh lảnh sắc nhọn của gã thái giám kia.
“Thái hậu băng hà. Đại tướng quân Hạ Lan Khâm cùng phản tặc Hạ Lan Tuyết chôn thân trong biển lửa!”
Tin tức này vừa được loan ra, khắp đường phố liền ồn ào náo động.
Hạ Lan Tuyết tạm thời không nói, Hạ Lan Khâm cũng đột nhiên qua đời, đúng là tổn thất lớn nhất của Thiên Triều.
Mà ở giữa mọi người, giật mình nhất chính là Dịch Kiếm cùng Y Nhân.
Dịch Kiếm chỉ cảm thấy đầu có trống rỗng, ngay cả đất trời chói lọi mà cũng không còn thấy rõ được nữa.
Y Nhân cũng ngẩn ngơ, sau đó vào lúc Dịch Kiếm còn chưa phản ứng kịp, cô đã chạy đến cửa cung.
Nhanh chóng mà kích động.
Cô gần như cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đã chạy đi. Thủ vệ giữa cổng rất hiển nhiên là giữ cô lại không cho qua. Y Nhân không thuận theo cũng không nói gì, chỉ mải miết vùng vẫy, cố gắng chui vào trong.
Tên thủ vệ nhíu mày, cứ nghĩ mình xui xẻo, gặp phải mụ điên.
Dịch Kiếm vội vàng chạy tới, cố nén bi thương mà giữ chặt Y Nhân lại, nói: “Vương phi, chúng ta về trước đi, Vương gia… Vương gia…”
“A Tuyết đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.” Y Nhân quay đầu lại, vô cùng trấn định nhìn hắn, “Anh ấy đang ở ngay trong đó thôi. Nhất định là anh ấy đã bị hoàng đế bắt giữ rồi. Ta muốn vào trong.”
Y Nhân nói xong, một lần nữa cố gắng chạy vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra thật nhanh. Thần sắc kiên định như thế, tự tin như thế, làm cho Dịch Kiếm cũng có chút hốt hoảng.
Chỉ có điều, ngay khi hắn đi đến trước mặt cô, vươn cánh tay ngăn cô lại, Dịch Kiếm lơ đãng nhìn thấy nước mắt chảy dài trên hai bên má Y Nhân.
Những giọt nước mắt không ngừng quay cuồng, mênh mông trong hốc mắt, che khuất nỗi bi thương trong đáy mắt cô. Bi thương và chấp nhất cùng nhau ẩn vào đôi đồng tử trong như nước, hào quang lóe ra, tựa như ánh sao sáng lạnh trong đêm đông.
Cô vẫn kiên định như trước, kiên định rằng Hạ Lan Tuyết không chết.
Nhưng vậy thì vì sao cô lại rơi lệ đầy mặt?
Dịch Kiếm không nói được một lời, cúi người, dự định sẽ dứt khoát lôi kéo Y Nhân rời khỏi.
Bất luận Vương gia còn sống hay đã mất, chức trách bây giờ của hắn chính là bảo vệ Vương phi thật tốt, đưa cô cách xa nơi thị phi này.
Nhưng ngay khi Dịch Kiếm đứng thẳng người lên thì Y Nhân lại đột nhiên đổ người qua bên cạnh, hướng về phía sau hắn mà cao giọng hô to: “Bùi Nhược Trần!”
Dịch Kiếm giật mình, nhìn lại: Trên con đường dẫn vào thâm cung, Bùi Nhược Trần dẫn theo một đám quan chức Thiên Triều đang chầm chậm đi ra.
Nghe tiếng gọi, Bùi Nhược Trần dừng bước, thản nhiên nhìn qua bên này.
Đám quan viên theo sát phía sau vuốt mông ngựa cho Bùi Nhược Trần cũng dừng lại. Bọn hắn thuận theo ánh mắt của Bùi đại nhân mà nhìn qua, chỉ thấy một cô gái với khuôn mặt tròn tròn, diện mạo tương đối thanh tú cùng với một nam tử dáng người cao to, thần sắc oai hung.
Cô gái đang tha thiết nhìn về phía này, nhìn Bùi đại nhân, lại còn dám gọi thẳng tên của Bùi đại nhân.
“Bùi Nhược Trần!”
Ở Thiên Triều, dám gọi thẳng tục danh của Bùi đại nhân như vậy thật sự không thấy được mấy người.
Cũng không biết cô gái này là ai mà lại đến đây?
Dịch Kiếm vốn muốn đưa Y Nhân rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhược Trần, hắn lại do dự: Có lẽ, có thể thăm hỏi một chút tin tức.
Chỉ một chút do dự này, Y Nhân đã chạy được vào trong.
Y Nhân gọi thẳng họ tên của Bùi Nhược Trần đã khiến cho thủ vệ hoàng cung cũng hơi do dự.
Có thể thấy được Bùi Nhược Trần ở Thiên Triều có ảnh hưởng sâu rộng vô cùng. Quyền thế của hắn, gần như có thể so sánh với Hạ Lan Thuần.
Y Nhân chạy mãi, chạy thẳng đến trước mặt Bùi Nhược Trần, thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng.
Cô nhìn hắn, vừa thở vừa hỏi đứt quãng: “Bùi Nhược Trần, A Tuyết… A Tuyết… A Tuyết có ở trong đó không?”
Sắc mặt Bùi Nhược Trần không hề thay đổi, vẫn trong trẻo, kiềm chế và lạnh lùng như trước.
Hắn lẳng lặng nhìn Y Nhân, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, Y Nhân.”
- Trở về đi, Y Nhân…
Đây là lần thứ hai hắn nói với cô như vậy.
Lần đầu tiên cũng là lúc cô ngăn đón hắn. Chỉ có điều, lần đó, là vì hắn.
Còn lúc này đây, là vì một người nam tử khác.
“Anh ấy đang ở trong đó, có đúng không?” Y Nhân rốt cuộc đã thở lại bình thường, ngửa mặt lên, tha thiết nhìn hắn.
Bùi Nhược Trần lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nhớ lại, ánh mắt Y Nhân ngày đó, chiếu rọi khắp bầu trời xanh lam. Còn hiện giờ, hắn nhìn qua, vẫn là màu xanh lam như trước, thiên thu vạn chuyển, trước sau vẫn chưa từng thay đổi.
Hắn không nói gì, chỉ thanh thanh lạnh lùng đứng ở nơi đó, mặc bộ lễ phục đỏ thẫm, đầu thúc kim quan, ngồi trên lưng ngựa cao cao.
Bên cạnh có một quan chức thấy vậy liền đi lên từng bước, đanh giọng nói với Y Nhân: “Bùi đại nhân đã bảo ngươi đi về rồi, ngươi còn làm phiền đại nhân nữa, sao còn nhiều lời như vậy làm gì! Cái gì mà A Tuyết – A Tuyết…” Tên quan chức sợ run, giật mình, tìm kiếm ánh mắt của Bùi Nhược Trần. Thấy đáy mắt Bùi Nhược Trần nổi lên một tầng băng hàn, hắn vội vàng quay đầu lại, đưa tay đẩy Y Nhân một chút, hàm hồ nói: “Cái mụ điên này, mau đi đi!”
Y Nhân vốn đã chạy mệt đến nỗi thở không nổi, lực đẩy này cũng không nhẹ, cô liền lảo đảo về phía sau rồi nặng nề ngã xuống.
Dịch Kiếm ở bên ngoài thấy vậy thì lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bản thân hắn đã bị thủ vệ ngăn đón, chỉ có thể tha thiết mong chờ mà đứng nhìn, có vội cũng chẳng giúp được gì.
Bùi Nhược Trần theo bản năng tiến về phía trước, lại rất nhanh dừng lại.
Hắn từ trên nhìn xuống, lãnh đạm nhìn cô, không chút biểu tình dặn dò mọi người: “Kéo nàng ra ngoài, ném vào vũng nước thối ngoài cổng Đông Trực.”
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên, một trái một phải túm lấy cánh tay Y Nhân lọi đi.
Y Nhân cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu, trong suốt mà nhìn Bùi Nhược Trần.
Trong ánh mắt ấy không có chỉ trích hay nén giận, chỉ là buồn bã, tràn ngập thất vọng.
Mà sự thất vọng này so với chỉ trích càng làm cho Bùi Nhược Trần cảm thấy đau lòng.
Bộ dáng của Y Nhân lúc này cực kỳ chật vật. Mới vừa rồi bị ngã hiển nhiên không nhẹ, quần áo dính đầy bụi bặm. Hai thị vệ lôi cô đi lại có dáng người cao to còn cô thì có vẻ mong manh yếu đuối. Cô gần như bị bọn hắn nâng lên, hai chân lê lết trên mặt đất như một con chim đại bàng con đang tập tễnh bước đi.
Bùi Nhược Trần lại nhớ tới lúc hắn gặp cô lần đầu tiên, cô cũng bị ngã như vậy.
Đó là vào ngày đại hôn của Hạ Lan Tuyết. Cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, loạch xoạch một tiếng té úp mặt xuống đất trong tiếng cười vang của mọi người. Hắn đã tiến lên đỡ cô đứng dậy. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nét mặt uể oải đến cực điểm, nào ngờ, lúc cô ngẩng đầu lên lại trưng ra một nụ cười vô cùng hân hoan – sáng ngời, không có vẻ gì la lo lắng.
Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, khóe môi Bùi Nhược Trần không khỏi nhếch lên. Nhưng ý cười kia chỉ chợt lóe mà qua, trước mắt, vẫn là hình ảnh Y Nhân đang bị kéo dài trên mặt đất. Hắn vội vã quay đầu đi, che dấu cảm xúc chẳng thành tên đang nổi sóng trong lòng, thản nhiên nói với mọi người: “Vừa rồi chỉ là một nữ nhân không hiểu chuyện, chúng ta tiếp tục bàn chuyện truy kích và tiêu diệt dư đảng của Hạ Lan Tuyết đi.”
Mọi người thưa dạ, tiếp tục líu ríu nói lên giải thích và ý tưởng của mình, đã ném chuyện xảy ra vừa rồi lên tận chín tầng mây.
Dịch Kiếm vẫn đang ở ngoài cung lo lắng suông. Mắt thấy Y Nhân bị người ta lôi ra một cửa cung khác, hắn nhanh chóng chạy vòng qua bức tường hoàng cung, ba ba chạy đến cổng Đông Trực.
Đến khi hắn đuổi tới, Y Nhân đã bị ném xuống vũng nước thối.
Mông ê ẩm, mặt mũi gần như đã bị tẩm vào vũng nước bẩn. Trên người vừa dơ vừa thối, quả thật so với một đứa bé bụi đời còn đáng thương hơn rất nhiều.
Dịch Kiếm vội vàng chạy lại, đưa tay kéo Y Nhân ra khỏi vũng nước thối. Sau đó cởi áo ngoài đội lên đầu Y Nhân, giúp khô lau khô mặt mũi.
Y Nhân cũng không phản ứng, chỉ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm tựa như một con búp bê ngoan ngoãn.
Lau lau, Dịch Kiếm chậm rãi ngừng tay lại.
Hắn nghe thấy tiếng nức nở của cô, rơi trên đôi vai nho nhỏ run rẩy… Phải nói là, toàn thân đều đang run lên.
“A Tuyết chết rồi.” Cô ngửa mặt lên, nước mắt đầm đìa, nhìn Dịch Kiếm, “A Tuyết chết rồi.”
Trong lòng Dịch Kiếm cũng đã khó chịu đến nỗi nói không nên lời. Hắn ngập ngừng một chút, nhưng vẫn không tìm được từ ngữ nào để an ủi.
Y Nhân lại ngây ngô một hồi, sau đó đột nhiên gào khóc. Cô túm chặt lấy áo của Dịch Kiếm, lặp đi lặp lại bốn chữ một cách đứt quãng: “A Tuyết chết rồi, A Tuyết chết rồi…”
Mỗi một lần nói là một lần ý thức chìm vào đêm đen. Mỗi một lần nói là Y Nhân lại cảm thấy mình không thể sống thêm một chút.
Dịch Kiếm cũng nhịn không được, đưa tay lau nước mắt, khóc than cùng Y Nhân.
Y Nhân cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc nhiều đến nỗi toàn thân cô đều run rẩy, khóc nhiều đến nỗi không thở được nữa.
Chỉ có điều, vẫn rất đau. Có một vật gì đó đang không ngừng nghỉ đâm nát trái tim cô. Cô không có cách nào ngừng khóc được, đơn giản là nếu ngừng khóc, cô sẽ càng đau.
Đau đến chết mất.
Cô cảm thấy mình sẽ chết.
Bên tai đột nhiên không thể ức chế, không ngừng vang lên giọng nói của Hạ Lan Tuyết.
Ta dưỡng nàng một đời.
Ta dưỡng nàng một đời.
Từ nay về sau, chỉ yêu một mình nàng thôi.
Ta yêu nàng, từ nay về sau, chỉ yêu một mình nàng.
Những âm thanh như đàn ong mật chui vào đầu cô, cứ không ngừng ong ong bên tai.
Y Nhân ngửa mặt lên, càng khóc càng nức nở.
Nhưng tiếng khóc lại càng lúc càng nhỏ dần.
Cổ họng khàn khàn, cuối cùng không còn phát ra âm thanh được nữa.
Khóc đến cuối cùng, gần như chỉ còn lại tiếng thở.
Nhưng ngay cả hơi thở cuối cùng, Y Nhân cũng không cần nữa.
Ngẫu nhiên có người đi qua, kinh ngạc nhìn thấy một đôi nam nữ nước mắt ròng ròng, càng không ngừng ở bên cạnh chỉ trỏ, đoán xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khó sống đến mức như vậy.
Cô khóc đến ngạt thở, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mê man, cái gì cũng nhìn không rõ, cái gì cũng nghe không được.
“Y Nhân.” Có người đang gọi cô.
Không nghe thấy.
Nhưng Dịch Kiếm ở đối diện lại nín khóc mà cười.
“Y Nhân.” Có người ôm cô từ phía sau. Y Nhân cứng đờ, cái mũi bị nghẹt vẫn rất nhanh chóng truyền đến đầu não một mùi hương cơ thể quen thuộc, rất giống hương lan.
Cánh tay đang ôm mình, cũng rất quen thuộc.
Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, cũng rất quen thuộc.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô đã khóc đến mức đại não thiếu dưỡng khí, không có cách nào suy nghĩ được nữa.
Sau đó, cô xoay mạnh người lại, ôm choàng lấy cổ của người đang ôm mình.
Ôm rất nhanh, ôm rất chặt, giống như chỉ cần chậm một chút, lỏng tay một chút là hắn sẽ tan biến đi mất.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết thấy phản ứng của cô như vậy, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy cô. Nhưng vừa ôm cô, lại phát hiện thân hình nho nhỏ của cô đang cấp tốc run rẩy.
Anh ôm xiết lại.
Xiết đến mức như muốn sát nhập vào cơ thể mình.
Hạ Lan Tuyết chua xót, cũng rất đau lòng, anh tiến đến bên tai cô, khẽ nói: “Y Nhân, ta không sao, một chút cũng không sao cả, không phải sợ, không cần sợ hãi.”
Nhưng cô vẫn sợ hãi như trước, ôm chặt lấy anh, chẳng dám buông lỏng chút nào.
Hạ Lan Tuyết lại đau lòng, có một loại cảm xúc thật rung động đột nhiên trỗi dậy, ở trong trái tim anh khuấy động không ngừng. Rất nặng, rất mãnh liệt, rất mênh mong, cơ hồ không thể nào chịu nổi.
“Đừng bỏ đi nữa.” Rất lâu sau, cô rốt cuộc nói ra câu nói đầu tiên.
Lúc nói những lời này, Y Nhân đang chôn mặt trong lòng anh, nghẹn ngào nức nở như trước.
Cánh tay Hạ Lan Tuyết căng cứng. Cảm xúc khuấy động lung tung kia đột nhiên như tìm được một đường ray, trở nên vô cùng rõ ràng. Nó càng không ngừng bắt anh phải thốt lên một câu hứa cả đời: “Sẽ không xa nhau nữa.” Sau khi nói xong, Hạ Lan Tuyết có cảm giác như tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, một cảm giác rất an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.