Quyển 1 - Chương 7: Lạnh nhạt
Mỗ R
24/05/2014
Đúng như Y Nhân mong đợi, sớm hôm đó sau khi Hạ Lan Tuyết ba chân bốn cẳng bỏ chạy, liền không trở lại nữa.
Cô bị lạnh nhạt triệt để, sống trong một căn phòng nhỏ sâu tít trong hậu viện cùng một người đầy tớ già, còn có a hoàn bồi giá theo, Y Nhân lại khôi phục lại cuộc sống hạnh phúc của một trạch nữ.
Hôm nay, khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ba con sào, tỏa sáng rực rỡ.
Tiểu a hoàn Thập Nhất bước vào, bưng chậu nước và khăn mặt đã vắt khô tới, lau mặt qua quít cho Y Nhân đang mơ màng ngái ngủ. Cuối cùng cũng buộc Y Nhân phải mở mắt ra.
“Nhị tiểu thư.” Thập Nhất là a hoàn bồi giá theo, không đổi cách xưng hô, đến giờ vẫn gọi cô là nhị tiểu thư: “Tốt xấu gì cô cũng phải ra mặt chứ, tôi và Trung bá bị bọn họ ức hiếp quá lắm.”
Y Nhân dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Còn không phải là các vương phi nương nương trong phủ này và bọn a hoàn của họ sao? Lẽ nào nhị tiểu thư không nhận ra gần đây đến cả cơm nước đưa đến cũng bị cắt xén đó.”
Y Nhân gật đầu thừa nhận: “Phải đó, ta còn tưởng gần đây giá cả tăng cao chứ.”
Giống như quãng thời gian nào đó ở thời hiện đại.
Thập Nhất lườm tiểu thư nhà mình, tức tối: “Dù giá có tăng cũng chẳng nhằm nhò gì với vương phủ đâu.”
Y Nhân nghẹn họng, sực tỉnh: giai cấp thông trị, ấy ấy, chút nữa cô quên bây giờ mình đã là giai cấp bóc lột rồi.
Vậy thì yên tâm thoải mái tiếp tục bóc lột thôi.
Cô cũng chẳng có tình cảm yêu nước thương dân gì.
“Rốt cục là chuyện gì thế? Ta đâu có cản trở gì họ, sao họ phải ức hiếp các ngươi?” Y Nhân lại hỏi tiếp.
“Trên đời này phù thịnh chứ ai phù suy, sau lễ cưới tiểu thư đã cả tháng trời không được vương gia lâm hạnh, có thể nói thế này, tiểu thư không phải bị thất sủng mà vốn chưa hề được ân sủng, người trong phủ này đều coi tiểu thư là trò cười, đâu có tôn trọng gì tiểu thư.” Thập Nhất càng nói càng tức tối, tay cầm chậu nước hất một cái, hắt hết nước vào người Y Nhân: “Nhất là Lệ vương phi, ỷ là con gái Thái sư nghiễm nhiên coi mình là người cai quản vương phủ, không được bà ta đồng ý thì lão Trịnh đầu bếp đâu dám tùy tiện cắt xén phần cơm của đường đường một vương phi chứ.”
Y Nhân vừa nhảy xuống giường tránh bị nước hắt phải, vừa lo lắng hỏi: “Vậy bọn họ có cắt xén phần cơm của ngươi và Trung bá không?”
“Không có đâu.” Thập Nhất nói: “Bọn hạ nhân chúng tôi cùng ăn ở từ đường, muốn cắt xén cũng đâu có dễ.”
“Vậy thì tốt.” Y Nhân giũ giũ mấy giọt nước trên vạt áo, cười nói: “Dù sao ta cũng ngủ cả ngày, không phải tiêu hao năng lượng gì, ăn ít một chút cũng chẳng sao.”
Dù sao cô cũng là kẻ lười nhác chẳng làm gì ích nước lợi dân, ăn nhiều cũng phí đi.
Y Nhân chẳng hề thấy uất ức.
Ít ra cô vẫn còn nhẫn nhịn được chút thủ đoạn vụn vặt này.
“Nhưng mà, tiểu thư!” Thập Nhất giận dữ trừng mắt, chỉ hận nước lã chẳng gột nên hồ nói: “Dù Y gia chúng ta chỉ là một thương gia nhỏ xíu nhưng cũng giàu nhất Thiên triều, tiểu thư ở nhà chưa từng bị ức hiếp, sao phải nhẫn nhịn mấy nữ nhân đó! Tiểu thư, cô phải chấn chỉnh lại đi!”
“Chấn chỉnh thế nào đây?” Y Nhân lại hỏi, cặp mắt trong veo như một đứa bé chưa hiểu việc đời.
Thập Nhất thầm thở dài.
Ở Y phủ đã nghe nói nhị tiểu thư là kẻ ngốc, khi bồi giá theo đã tin mấy phần, hiện giờ xem ra quả nhiên là ngốc thật.
Xem ra mọi chuyện đều phải dựa vào Thập Nhất cô thôi!
“Tiểu thư, cô thấy tôi có đẹp không?” Thập Nhất cẩn thận đặt chậu nước rửa mặt xuống, một tay chống nạnh, một tay vén tóc, làm ra vẻ khêu gợi, ỏn ẻn hỏi.
“Ừm…” Y Nhân tựa vào thành giường, nghiêng đầu ngắm cô bé chưa đầy mười bốn tuổi.
Thật ra Thập Nhất cũng có thể coi là ưa nhìn, dáng dấp mảnh mai, yểu điệu thanh tú, ngũ quan xinh xẻo, rất đáng yêu, nếu bỏ thời gian chăm chút một xíu nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân.
Hồi lâu Y Nhân mới gật đầu: “Đẹp đấy.”
Lúc này Thập Nhất mới thôi làm bộ làm tịch, sán lại gần nhìn Y Nhân chằm chằm, hỏi: “Tiểu thư, cô cho rằng mình có đẹp không?”
Y Nhân nghẹn họng: “Cái này, cái này…”
Y Nhân còn đang ấp úng không biết trả lời sao, Thập Nhất đã bưng tấm gương đồng đặt trước mặt cô, hỏi lại lần nữa: “Tiểu thư, cô thấy mình có đẹp không?”
Y Nhân chăm chú ngắm mình trong gương cũng chẳng thấy gì không ổn cả, tuy cằm không được thon, khụ khụ, hơi béo một chút, nhưng mắt to, mũi nhỏ miệng nhỏ, cũng không đến nỗi nào.
Tự mình khẳng định được rồi, cô mới yên tâm, thản nhiên nói với Thập Nhất: “Ta thấy mình cũng được.”
Tính qua loa đại khái của Y Nhân thật vô cùng nghiêm trọng.
Thập Nhất làm bộ buồn nôn, hồi lâu cô mới bưng ghế đến ngồi trước mặt Y Nhân, đưa gương lại gần rồi chỉ vào mắt Y Nhân nói: “Tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng có mơ, cô xem mắt cô này, to thế này giống hệt mắt trâu, ắt của mỹ nhân đều nhỏ mà dài cả. Cô lại xem mũi cô này, thẳng đuỗn lại hếch lên, trông ghê gớm lắm, chẳng hiền hòa đẹp đẽ chút nào, cô nhìn nhìn miệng mình này, môi dưới dày thế này, tôi nói với cô nhé, miệng cô cứ trều trều ý. Còn gương mặt nữa, gương mặt này” Thập Nhất nói liến thoắng đến đau đầu nhức óc: “Đây mà cũng gọi là mặt sao, đúng là một cái bánh to chình ình!”
Y Nhân bị cô ta nói đến đau lòng rỉ máu.
Đả kích người ta đến mức này à?
“Vậy… da dẻ mịn màng chứ?” Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cục Y Nhân cũng nghĩ ra được một ưu thế khác của mình.
Vì ở trong nhà suốt, lại còn tẩm bổ nên da dẻ Y Nhân y như trẻ nhỏ, mỏng manh mịn màng.
“Da dẻ cũng chẳng ra gì, Thiên triều ta chuộng võ, làn da rám nắng mạnh khỏe mới là đẹp nhất, da dẻ tiểu thư thế này chỉ tổ bị người ta cười thôi.” Nói rồi Thập Nhất thương hại nhìn Y Nhân, thở dài xót xa: “Tiểu thư, cô xấu quá.”
Y Nhân lại bị Thập Nhất kết luận như vậy.
Cô còn định biện bạch một câu nhưng nghĩ rồi lại thấy cũng chẳng cần nên mặc kệ, chỉ hơi buồn bã mà thôi.
“Ây…”
“Cho nên, tiểu thư.” Thập Nhất ra vẻ khảng khái đầy hào khí, nói: “Chúng ta muốn nâng cao địa vị của mình tại vương phủ thì phải giành được sự sủng ái của vương gia, mà bằng vào dung mạo của tiểu thư, muốn giành được sự sủng ái của vương gia tuyệt đối chẳng có hi vọng gì. Thập Nhất quyết định hi sinh bản thân mình vì tiểu thư, vì tôn nghiêm của Y gia! Dùng sắc đẹp níu giữ trái tim vương gia, vùng lên giải phóng bản thân! Tiểu thư, thành bại chỉ trong một lần hành động này, xin tiểu thư sớm quyết định đi!”
Y Nhân vẫn hoang mang nhìn cô ta, hỏi: “Cô nói xem, rốt cục muốn ta làm gì đây?”
“Tôi muốn nhờ tiểu thư dẫn dụ vương gia đến đây, rồi tôi cố ý làm đổ chén trà, tiểu thư nhân cơ hội trách mắng tôi, càng hung hăng càng tốt, rồi…”
Thập Nhất cười hinh hích, mắt sáng long lanh, cũng chẳng nói thêm nữa.
Y Nhân chớp chớp mắt.
Thì ra muốn cô đóng vai kẻ xấu, thuận tiện làm mai mối a.
Tâm tư của tiểu a đầu này, thật là…
Nghĩ vậy Y Nhân cười tươi tắn, bộ dạng ngây ngô, “Được rồi, ta giúp ngươi.”
“Không phải giúp tôi mà là giúp mọi người!” Thập Nhất nghiêm nghị chữa lại.
Y Nhân vẫn cười cười, thờ ơ trước việc chẳng liên quan. Thờ ơ nhưng vô hại.
Rốt cục cũng thu dọn xong xuôi, Y Nhân rời khỏi phòng, thấy Trung bá đang chẻ củi ngoài tiểu viện.
“Trung bá.” Y Nhân cười gọi.
“Nương nương buổi sớm…” Trung bá nhìn vầng thái dương chính ngọ, vội chữa lại: “Nương nương buổi trưa tốt lành.”
Y Nhân gật đầu hỏi: “Tiểu Trung đỡ chút nào chưa?”
Nghe câu đó Trung bá vội buông ngay cây rìu xuống, xoa xoa hai tay, cười cảm kích: “Đa tạ nương nương ban thuốc, thằng nhóc đó khá nhiều rồi, không biết làm sao để tạ ơn nương nương nữa.”
Y Nhân xua xua tay rồi cười, tỏ ý không cần khách khí.
Chẳng qua là sốt rét thôi mà, hồi nhỏ cô cũng đã bị, là mẹ cô dùng phương thuốc đó chữa cho khỏi.
Hàn huyên với Trung bá một hồi, Y Nhân lại đi dạo tiếp, đình viện này kỳ thực cũng khá nhỏ, tại cô chưa từng đi ra khỏi mà thôi.
Thật ra đi mấy bước liền thấy một cái đu, vừa trông thấy Y Nhân đã không muốn đi tiếp nữa rồi.
Bây giờ cô lại ngồi lên cái đu, hai tay nắm dây đu đa đu đưa, ngẩng mặt lên hứng nắng.
Ánh nắng mùa xuân thật là ấm áp.
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói của Thập Nhất: nương nương, người nhất định phải dẫn vương gia tới, dù chỉ ngồi xuống uống chén trà cũng được, không thể để bọn người dưới có mắt không tròng kia xem thường mãi.
Cô vốn chẳng để ý chuyện đó, xem thường thì xem thường, thà bớt đi chút cơm canh mà tránh xa được thị phi thì càng tốt.
Cô có thể thanh thản thoải mái sống thế này suốt đời, nhưng còn Thập Nhất thì sao?
Thập Nhất đang lúc dậy thì, thanh xuân mĩ mạo, dựa vào cái gì mà bắt Thập Nhất phải ở cùng cô lần lữa qua ngày đoạn tháng chứ?
Y Nhân khẽ thở dài mấy tiếng: thôi đi, mỗi người một chí, cô vẫn giúp Thập Nhất lần này.
Hạ quyết tâm rồi, Y Nhân lại lề mà lề mề trèo xuống khỏi đu.
“Nương nương định ra ngoài sao?” Trung bá đang chẻ củi gần đó quan tâm hỏi.
“Phải.” Y Nhân dịu dàng đáp: “Ta đi tìm vương gia.”
Trung bá mừng rỡ, chỉ nghĩ giờ đây rốt cục vương phi đã thông suốt rồi, không ỳ ra cả ngày chẳng màng thế sự nữa.
“Tôi vừa nghe Tiểu Triệu ở phòng trà nói, hôm nay vương phủ có khách quý tới chơi, có lẽ vương gia đang ở hoa sảnh tiếp khách, vương phi cứ qua đó thử xem sao.”
“Đa tạ Trung bá.” Y Nhân cảm ơn rồi thong dong đi ra.
Thập Nhất không đi theo Y Nhân mà trốn trong phòng lo trang điểm, đợi diễn màn bị kịch thê thảm tuyệt luân.
Y Nhân đi thẳng ra khỏi cửa viện mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Làm sao tới được hoa sảnh?
Nhưng cung đã giương ra đâu thể thu về, huống chi hãy còn sớm, Y Nhân cũng chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ từ từ tìm.
Nghĩ vậy, Y Nhân bèn quyết định đi ngắm cảnh, thong thả đi men theo hành lang dài sơn đỏ, hai bên hành lang nước chảy lững lờ, cá chép nô giỡn, nắng chiếu rực rỡ, gió mát hây hẩy, hệt như một bức tranh cảnh xuân tươi đẹp, khiến người ta – khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái muốn ngủ a.
Y Nhân ngáp một cái rất khó coi, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, mau mau đi kéo Hạ Lan Tuyết tới làm mối cho y với Thập Nhất cái đã.
Vừa ngáp xong, một tiểu a hoàn xiêm y lộng lẫy bưng một chén hạt sen rảo bước đã đi vượt qua cô.
Trước khi tiểu a hoàn đó đi khuất, Y Nhân rốt cục cũng kịp phản ứng, bèn gọi: “Này.”
Tiểu a đầu dừng chân, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Y Nhân cười thân thiện hỏi: “Xin hỏi làm sao tới được hoa sảnh thế?”
“Hoa sảnh?” Tiểu a đầu quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Cô là ai vậy, sao trước đây ta không thấy cô ở vương phủ?”
“Tháng trước ta mới tới.” Y Nhân nhẫn nại giải thích: “Cô cần gì gặp ta, chỉ cần nói cho ta biết đi đường nào là được.”
“Cô chính là vương phi thứ mười lăm a.” Tiểu a đầu sực tỉnh ngộ, cặp mắt long lanh đảo qua đảo lại chẳng chút hảo ý rồi chỉ chỉ một con đường nhỏ hơi hẻo lánh ở bên phải hành lang, nói: “Đi thẳng bên đó sẽ tới, nhanh lắm.”
Nói rồi cô ta còn bồi thêm một câu: “Hôm nay vương gia mở tiệc đãi khách ở hoa sảnh, vương phi có biết không?”
“Ta định tới đó gặp vương gia đây.” Y Nhân nói thẳng.
“Vậy nương nương qua bên đó đi.” Tiểu a đầu buông một câu, rồi chẳng hỏi thêm nữa, lại bưng chén hạt sen đó hoan hoan hỉ hỉ đi tiếp.
Y Nhân liền xoay mình đi về hướng cô ta chỉ.
Con đường đó khúc khuỷu hoang vu, Y Nhân càng đi càng thấy vắng vẻ, đi đến cuối đường lại là một hoa viên bỏ hoang.
Tuy đang mùa xuân nhưng nơi này vẫn chẳng khác ngày đông, cây cối điêu linh, vườn hoang tường đổ, ngôi đình trong hoa viên cũng chẳng được tu sửa hàng năm, sơn tróc hết cả, loang lổ đìu hiu.
Y Nhân hiểu rằng đã đi nhầm đường, nhưng cô chẳng vội bỏ đi, mà thong thả bước vào ngôi đình hoang phế đó, rút chiếc khăn được Thập Nhất nhét vào tay áo ra lau qua quít chiếc ghế đá bên trong rồi ngồi xuống.
Nơi này thật yên tĩnh, tựa như cách xa hết thảy những ồn ào huyên náo.
Y Nhân chợt cảm thấy rối loạn, mang máng nhớ trong vườn trường đại học hồi xưa cũng có một nơi hoang vu như vậy, là chỗ những cặp tình nhân hay lai vãng, về sau nghe nói đại học Y chôn tất cả những bộ phận cơ thể người bị cắt bỏ tại đó, dần dần không có ai tới đó nữa.
Chỉ có Y Nhân vẫn thường xuyên chiếu cố nơi đó, cô có thể ngồi đó cả ngày, ôm giá vẽ họa bầu trời trên mảnh vườn hoang.
Trong khu vườn hoang phế, bầu trời vĩnh hằng bất biến càng lộ rõ vẻ khoáng đạt xa xăm, khiến người ta cảm nhận thấy sự nhỏ nhoi của bản thân, bất kể nói gì làm gì cũng chỉ là hạt bụi so với vòm trời vạn năm bất biến này.
Y Nhân thường dùng lí lẽ này để an ủi tính cầu an không có chí tiến thủ của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, cô đột nhiên cao hứng, bước ra ngoài đình, bẻ lấy một cành cây nhẵn nhụi rồi ngồi xổm xuống đám đất bùn, giơ cành cây lên trước mắt nhìn chằm chặp.
“Cô đang nhìn gì đó?” Phía sau có người hỏi.
“Quan sát tỷ lệ.” Y Nhân thuận miệng đáp.
Vừa dứt lời, cô đã giật mình, hoảng hốt quay phắt lại.
Cô liền đụng ngay một gương mặt tươi cười hiền hòa, dịu dàng ấm áp, mang tỷ lệ vàng.
Cành cây trong tay cô rơi bịch xuống đất.
“Bùi Nhược Trần!” Y Nhân rất hiếm khi nhớ tên người khác, lại kêu tên y vô cùng chuẩn xác.
“Vương phi.” Bùi Nhược Trần khẽ đáp. Y cúi xuống lượm cành cây Y Nhân làm rơi lên, cũng bắt chước bộ dạng của cô, đưa cành cây lên trước mặt nhìn bằng một mắt, so sánh tỷ lệ.
Vốn là một động tác rất vụng về nhưng không biết sao Bùi Nhược Trần thực hiện lại ưu nhã khôn xiết.
Y Nhân ngơ ngẩn đứng ngây tại chỗ, không động đậy.
“Quả nhiên có thể thấy một góc nhìn khác hẳn.” Bùi Nhược Trần so sánh xong rồi bèn đưa cành cây lại cho cô, lễ độ hỏi: “Vương phi dạo chơi một mình ở đây ư? Không có thị nữ đi cùng à?”
“Ta vốn định tới hoa sảnh kìa…” Y Nhân thật thà nói.
“Nhưng hoa sảnh ở bên kia mà, vương phi đi nhầm đường rồi.” Bùi Nhược Trần ôn hòa uốn nắn lại sai sót cho cô, ánh mắt dịu mềm như nước mơ màng lãng đãng.
Y Nhân cảm thấy muốn đắm mình vào đôi mắt đó.
“Ta biết đường này không phải.” Cô chợt không muốn Bùi Nhược Trần thấy sự bối rối của mình, cũng không muốn để y thấy mình ngu ngốc, buột miệng nói ngay: “Ta vừa đi đã biết đường này không phải tới hoa sảnh rồi.”
Bùi Nhược Trần thích thú nhìn cô, hỏi: “Đã vậy vì sao vương phi còn đi?”
“Chỉ là đột nhiên thấy không cần tới hoa sảnh nữa.” Y Nhân rốt cục cũng đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính trên tay: “Ban đầu tới hoa sảnh là muốn kéo vương gia qua chỗ ta, nhưng gặp a hoàn đó, ta liền hiểu nhất định có rất đông vương phi ở hoa sảnh, ta không kéo vương gia đi được mà người khác có lẽ cũng chẳng muốn gặp ta, chi bằng đừng đi.”
“Nên cô đã lầm cho lầm luôn, tới đây dạo chơi một mình?” Bùi Nhược Trần thích thú nhìn cô, hỏi.
“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”
“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”
Bùi Nhược Trần thoáng sững sờ, liền cười nói: “Tôi cũng thấy bên hoa sảnh quá ư huyên náo nên lánh tới đây, không ngờ lại gặp vương phi.”
Y Nhân cười ngọt lịm, rồi vung vẩy cành cây nói: “Ngươi có biết quan sát tỷ lệ để làm gì không?”
“Để làm gì?” Bùi Nhược Trần tò mò hỏi.
“Vẽ tranh.” Y Nhân chớp chớp mắt, chăm chú nhìn y: “Ta có thể vẽ cho ngươi một bức được không?”
Bùi Nhược Trần dường như có chút giật mình, đảo mắt một vòng mới nói: “Được thôi.”
Y Nhân nhảy cẫng lên, khác hẳn vẻ uể oải hàng ngày, bắt đầu…
… bắt đầu cởi y phục.
Bùi Nhược Trần chẳng kịp đề phòng, vội vã giơ tay ngăn cô lại, cười hỏi: “Vì sao…”
“Làm vải vẽ tranh sơn dầu.” Y Nhân nói, cô đã cởi chiếc áo ngoài màu hồng phấn ra, chỉ mặc một chiếc áo chẽn ngắn. Bùi Nhược Trần hơi ngớ ra, nhưng Y Nhân chẳng hề nhận thấy, xắn tay áo lên, cũng không biết moi đâu ra một mẩu than đen, định bắt tay vào vẽ.
“Đứng yên đó, ngàn vạn lần không được cử động.” Y Nhân trải tấm áo lên mặt bàn đá, bắt đầu dùng than đen phác hình.
Bùi Nhược Trần tiến thoái đều không được, đành tựa vào trụ đá bên đình, ngơ ngác nhìn cô.
Vẽ tranh mà không dùng bút lông sao?
Y thoáng cười khổ, cũng đành tùy cô ấy vậy.
Cũng không biết bao lâu, mặt trời từ từ ngả về tây, ánh sáng chói chang dần dần ảm đạm, Y Nhân cũng vẽ đến xuất thần, nét mặt đầy chuyên chú, đến nỗi mấy lần Bùi Nhược Trần định mở lời dò hỏi đều ái ngại thần sắc của cô, đành nuốt mấy câu hỏi xuống.
Mãi tới khi bức tranh cơ bản hoàn thành, Y Nhân vừa trau chuốt lại vừa ngẩng đầu ca ngợi: “Bùi Nhược Trần, gương mặt ngươi thật là hoàn mỹ.”
Nhất là dáng vẻ hiện giờ, dựa vào trụ đá giữa bóng chiều chập choạng, những tia sáng đủ màu khiến gương mặt y càng lộ rõ từng mảng khối, hệt như một bức tượng thạch cao hoàn mỹ.
Khi xưa nếu lấy y làm mẫu để vẽ minh họa, không chừng có thể trở thành gì đó của Bill Gates lắm.
Bùi Nhược Trần rất hiếm khi nghe thấy nữ tử thẳng thắn nói ra cảm giác của mình như vậy, y chẳng biết phải phản ứng thế nào, hồi lâu mới nói: “Vương gia là Thiên triều đệ nhất mỹ nam…”
“Hạ Lan Tuyết ư?” Y Nhân nghe nói liền dừng bút, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Cũng được, có điều ta quên khuấy mất dáng vẻ của y rồi.”
Cô vừa dứt lời, Bùi Nhược Trần liền dở khóc dở cười chỉ chỉ về phía sau Y Nhân.
Y Nhân biết ngay là không ổn, còn chưa kịp quay lại thì giọng nói trầm trầm buồn bã của Hạ Lan Tuyết đã vang lên:
“Ái phi, nàng quên mất gương mặt bản vương rồi sao?”
Hai chữ “ái phi” hình như có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Y Nhân vội vã cuộn bức “tranh sơn dầu” trước mặt lại, quay lại ngây ngây thơ thơ nhìn Hạ Lan Tuyết từ trên trời rơi xuống, ngơ ngác gọi: “Vương gia, sao người lại tới đây?”
Y Nhân liếc mắt nhìn rồi chữa lại: “Sao mọi người lại tới đây?”
Người tới không phải chỉ mình Hạ Lan Tuyết mà còn ba phi tử mà y đang sủng ái, chỉ vì Y Nhân xưa nay chẳng màng thế sự nên tên ba nàng phi tử đó cô không hề biết.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Bùi Nhược Trần ho khan mấy tiếng, tuy y là kẻ linh hoạt nhanh nhẹn nhưng lúc này cũng đành bó tay.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười trước tiên, y giơ chén rượu đang cầm trong tay lên, hướng về phía Bùi Nhược Trần: “Nhược Trần, bản vương đánh cá với các nàng ấy rằng ngươi nhất định trốn tới đây tìm sự thanh tịnh, quả nhiên không sai, lâm trận bỏ chạy phải phạt một chén.”
Y vừa dứt lời, ba vị cơ thiếp phía sau đã ân cần dâng hồ rượu lên.
Cơ thiếp bưng chung rượu lại, Bùi Nhược Trần chẳng hề từ chối, uống rất hào sảng.
Y Nhân đứng bên quan sát, nhận ra Hạ Lan Tuyết không phải tới tìm cô gây chuyện, sự thực là hình như cũng chẳng màng gì tới cô, bèn vội vàng nhón chân định chuồn. Còn chuyện Thập Nhất nhờ cậy đành để hôm khác vậy.
Nào ngờ cô vừa định đi thì Hạ Lan Tuyết lại sực nhớ ra sự tồn tại của cô, thong thả đi tới trước mặt, nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: “Ái phi, hiện giờ đã nhớ ra gương mặt của bản vương chưa?”
Y Nhân chớp chớp mắt, ngây thơ vô số tội nhìn y: Hạ Lan Tuyết vừa uống rượu, gương mặt trắng muốt như ngọc hơi ửng hồng, cặp môi mỏng càng tươi tắn ướt át, khóe mắt hơi nhướng lên, như trong mắt như có muôn đóa hoa đào nở rộ, rạng rỡ muôn màu, đẹp tươi lóa mắt. Thật ra đánh giá vừa rồi của Y Nhân chẳng công bằng chút nào, phong cách của Hạ Lan Tuyết chỉ là không giống với Bùi Nhược Trần mà thôi, thậm chí dưới góc nhìn này còn đẹp hơn một bậc.
Tiếc là không phải “mặt mâm” như Y Nhân.
Cho nên Y Nhân chớp mắt nhìn hồi lâu cũng chẳng có hiện tượng choáng ngất mà Hạ Lan Tuyết trông đợi, trong đôi mắt trong veo của Y Nhân chỉ đơn thuần phản chiếu dáng vẻ của y, chẳng gợn chút tình cảm nào.
Lát sau cô thật thà đáp: “Nhớ rồi.”
Nói rồi ánh mắt cô dời đi ngay, chẳng chút lưu luyến.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Lan Tuyết bị người ta coi nhẹ như vậy, y không khỏi tức tối, lại không tiện phát tác tại đương trường, chỉ mập mờ hỏi: “Vương phi, trời nóng quá à?”
Y Nhân ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đã xế, lắc đầu.
“Vậy còn không mặc y phục lên! Mặc ít thế kia còn ra thể thống gì!” Hạ Lan Tuyết trầm giọng nói.
Y Nhân ngơ ngác nhìn y rồi chỉ ba mỹ nhân sau lưng y, nói: “Bọn họ đều mặc ít hơn ta…” Gương mặt cô lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu, bực bội nhận ra mấy nữ tử hầu rượu bên cạnh hết thảy đều chỉ mặc một tấm áo mỏng, bộ ngực nõn nà như ngọc thấp thoáng bên trong, quả thật ăn mặc còn “mát mẻ” hơn Y Nhân nhiều.
Thật ra y chẳng quan tâm thê tử của mình ăn mặc thế nào, thậm chí còn tùy tiện tặng bọn họ cho người khác, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, Hạ Lan Tuyết cũng chẳng thấy sao cả.
Nhưng thấy Y Nhân ở bên Bùi Nhược Trần còn cười nói vô tư vô lự như vậy, y lại tức giận, vô cớ tức giận!
Cô ta xem Bùi Nhược Trần như bảo bối, coi Hạ Lan Tuyết y như cỏ rác, không giận sao được?
“Vậy thôi, ta đi trước đây, mọi người thong thả nói chuyện nha…” Thấy Hạ Lan Tuyết im lặng hồi lâu không đáp, sắc mắt càng đỏ bừng lên, ngay bàn tay cầm hồ rượu cũng siết chặt lại, Y Nhân sớm biết không hay, vội vàng đánh bài chuồn.
“Không phải vương phi tìm vương gia có việc sao?” Bùi Nhược Trần thấy bọn họ căng thẳng, cũng hiểu bên trong có nguyên nhân của mình, vội hòa giải: “Hiện giờ khỏi phải tới hoa sảnh tìm rồi.”
“Nàng tìm ta? Thật sao?” Hạ Lan Tuyết rốt cục cũng được chút an ủi, gương mặt sa sầm cuối cùng cũng thoáng nụ cười, khóe môi đắc ý cong lên giống như một đứa trẻ trăm khó ngàn khổ cuối cùng cũng được đồ chơi.
Cô ta rốt cục cũng giống như những người khác, muốn giành được sự sủng ái của y thôi.
Y Nhân vốn định chuẩn bị lần sau mới nói tới chuyện này, nhưng Bùi Nhược Trần đã nêu ra, cô cũng tát nước theo mưa buột miệng nói: “Ta muốn mời vương gia tới chỗ ta… uống… uống trà!”
“Uống trà?” Hạ Lan Tuyết xoay xoay chén rượu, chăm chú nhìn cô, hỏi lại một câu như đang nghĩ ngợi.
Y Nhân gật đầu lia lịa: “Hi vọng người đến được.”
Y Nhân đã ngỏ lời mời nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn ung dung lắc lắc chén rượu trong tay, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Y Nhân cũng không thúc giục, nhẫn nại đợi câu trả lời của Hạ Lan Tuyết, chợt đưa mắt nhìn về phía tịch dương đã nhuộm thắm chân trời.
Cô luôn tìm được cách để giết thời gian, luôn nhận ra những điều thú vị mà người khác không thấy được, ví dụ như ngắm nhìn sự biến ảo thần kỳ của tịch dương.
Hạ Lan Tuyết có nghĩ cả buổi Y Nhân cũng không sốt ruột.
Khuôn mặt cô vẫn trầm tĩnh như thường, thậm chí còn lơ đãng khiến Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.
“Được thôi, ái phi đã có lời mời, bản vương ngại gì đi một chuyến?” Hạ Lan Tuyết miễn cưỡng nhận lời rồi giơ tay ngăn đám oanh oanh yến yến phía sau lại, ngước mắt nhìn Bùi Nhược Trần nói: “Nhược Trần theo bản vương đi… dùng trà.”
Bùi Nhược Trần đang định khước từ thì Y Nhân đã nhảy cẫng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ nụ cười rạng rỡ như hoa đào ngày xuân, hoan hỉ nói: “Tốt quá, vậy đi thôi, Thập Nhất đợi lâu lắm rồi.”
Nói rồi cô liền le te theo đường cũ quay lại.
Rời nhà cả ngày, cô bắt đầu nhớ tòa tứ hợp viện thanh tịnh của mình rồi.
Bùi Nhược Trần bất lực đành đi theo Hạ Lan Tuyết, ba nàng cơ thiếp đã bị Hạ Lan Tuyết xua đi, trước khi đi còn hầm hầm lườm Y Nhân, có điều Y Nhân chẳng hề phát hiện mà thôi.
Còn chưa tới cửa viện, Y Nhân đã thét gọi “Thập Nhất” “Thập Nhất”.
Trung bá và Thập Nhất ba chân bốn cẳng từ trong phòng chạy ra, mắt thấy vương phi nhà mình đi cả buổi chiều, vốn chẳng hi vọng gì, nào ngờ vương phi lại kéo được vương gia đến thật, đúng là mừng hết biết. Thập Nhất lại chạy vọt về phòng, vội vã cài thêm một đóa hồng vào bên tóc mai.
Tới khi Thập Nhất lại bước ra, Bùi Nhược Trần nghe thấy Y Nhân lẩm bẩm: “Dương Nhị Xa Na Mẫu (1)”.
Bùi Nhược Trần quay lại, nghi hoặc nhìn cô nhưng chỉ thấy hàng mi dài cong vút chớp chớp, tựa như vô tâm.
“Thập Nhất, mau dâng trà!” Đợi khách ngồi xuống rồi, Y Nhân lại thừa thắng xông lên, gọi.
Hạ Lan Tuyết và Bùi Nhược Trần chia nhau ra ngồi hai bên, nhìn Y Nhân hệt như một ‘tiểu đại nhân’ chĩnh chện ngồi ghế chủ nhà còn làm bộ làm tịch thét gọi a hoàn, đôi bên không hẹn mà cùng mỉm cười.
Nhưng Bùi Nhược Trần tắt ngay nụ cười, y tự biết không phải, vội nghiêm mặt liếc Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Tuyết cũng vừa tắt nụ cười, vẻ mặt càng thêm cau có.
Y Nhân thét gọi mấy lần Thập Nhất mới bưng trà tới, ung dung bước lại.
Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân ngồi ghế chủ nhà tóc mai xõa xượi, mặt chẳng điểm trang, mình vẫn chỉ khoác một tấm áo chẽn hồng còn Thập Nhất bưng trà vào lại rạng rỡ xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, trâm ngọc cài đầu lấp lánh lóa mắt.
Nếu không phải trước đây y đã biết mặt Y Nhân thì đến cả y cũng không phân biệt được rốt cục ai mới là chủ nhân.
Nhưng Y Nhân dường như lại chẳng hề nhận ra sự chênh lệch rành rành này, cô vẫn bình chân như vại, vô tâm ngồi tại chỗ cười cười.
Thập Nhất thướt thướt tha tha tiến về phía Bùi Nhược Trần cúi mình, rót trà, mỉm cười, lui lại.
Thập Nhất lả lả lướt lướt tiến về phía Hạ Lan Tuyết, cúi mình, mỉm cười, rót trà…
Y Nhân mở to mắt, đã chuẩn bị sẵn lý do để chuồn.
Quả nhiên chỉ nghe thấy ‘choang’ một tiếng, chung trà rơi xuống đất vỡ tan tành, nước sôi bắn tung tóe vào người Hạ Lan Tuyết, cũng bắn cả lên tay Thập Nhất.
Thập Nhất lộ vẻ đau đớn, sợ sệt nhìn Hạ Lan Tuyết.
Y Nhân liền vỗ bàn đứng dậy, thét như trên công đường: “Thập Nhất! Ngươi qua đây!”
—————————
(1): Dương Nhị Xa Na Mẫu: Tên một cô gái người dân tộc thiểu số Musuo, sống ở Vân Nam Tứ Xuyên, theo chế độ mẫu hệ, tương đối lạc hậu. Dương Nhị Xa Na Mẫu một mình phấn đấu, rời quê hương lên Thượng Hải học nhạc việc, gia nhập đoàn ca múa dân tộc trung ương sau đó qua Mỹ. từng tham gia đóng phim ở Hollywood, viết sách được dịch ra nhiều thứ tiếng, có cuốn vào hàng best seller của New York Times. Câu nói nổi tiếng của cô là: “Chỉ cần có nghị lực cùng dũng khí đương đầu với số phận, ko có con đường nào ko thể thông, ko có cây cầu nào ko qua được.”
Đây là wiki của cô ấy, nếu ai có quan tâm mời xem thêm: http://en.wikipedia.org/wiki/Yang_Erche_Namu
“Thập Nhất! Ngươi qua đây!” Tiếng thét như sấm đó đến cả Hạ Lan Tuyết cơ hồ cũng giật thót mình.
Thập Nhất càng sợ đến hoa dung thất sắc, run run rẩy rẩy nhích về phía Y Nhân, thân mình mảnh mai không ngừng run lên bần bật.
Y Nhân vốn định đá cô ta một cái, chân đã giơ lên cuối cùng lại không dám đá thật, chỉ quay sang rút chiếc chổi lông gà cắm trong bình hoa quất Thập Nhất như mưa, miệng rít lên: “Ngươi mạo phạm vương gia, ta, khụ khụ, bổn cung đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…”
Thập Nhất liền kêu khóc om sòm, ban đầu còn né trái tránh phải, sau đó nhào thẳng vào lòng Hạ Lan Tuyết khóc lóc thảm thiết: “Vương gia cứu mạng, vương phi đánh chết nô tì mất, vương gia, vương gia cứu mạng…”
Y Nhân vốn định đuổi theo đánh mấy cái nữa nhưng lười chạy theo nên quyết định cắt luôn cảnh này, chỉ đập chổi lông gà xuống đất, hằn học ném ra một câu: “Ngươi cứ chờ đấy, bây giờ bổn cung đi tìm thiết côn đánh chết ngươi! Đồ tiểu tiện nhân!”
Nói rồi mắt Y Nhân lấp lóe hung quang, bắn xoẹt về phía Thập Nhất.
Thập Nhất run lên cầm cập, càng liều mạng níu chặt lấy chân Hạ Lan Tuyết, luôn miệng gọi ‘vương gia’, ‘vương gia’ vô cùng thảm thiết.
Quả là… ta nghe cũng xót xa nữa.
Y Nhân thấy sức nóng đã giảm, cũng chẳng chần chừ nữa bèn quay lưng bỏ ra ngoài, giống như đi tìm đại thiết côn thật.
Bùi Nhược Trần cố nhịn cười, ra bộ nghiêm trang nói: “Vương gia, tôi đi khuyên nhủ vương phi.” Nói rồi thong thả theo ra luôn.
Trong phòng chỉ còn hai người Thập Nhất và Hạ Lan Tuyết từ từ ‘phát triển’.
Bùi Nhược Trần ra khỏi cửa liền rẽ vào một góc hẻo lánh trong tòa tứ hợp viện, quả nhiên trông thấy Y Nhân.
Đương nhiên Y Nhân không đi tìm thiết côn gì cả, mà ngồi trên cây đu, đu đưa qua lại.
“Vương phi không đi tìm thiết côn đánh người sao?” Bùi Nhược Trần bước tới cạnh cô, nhịn cười hỏi.
Y Nhân liền làm ra vẻ đau đầu nhức óc, “Thập Nhất không nghe lời nên ta phải dọa nó.”
Bùi Nhược Trần đi vòng quanh một vòng, rồi tới trước mặt Y Nhân, hai tay giữ lấy dây đu để cô khỏi đu đưa, hỏi: “Người khác đều mong được vương gia sủng ái, sao vương phi cứ nhất mực đẩy vương gia cho thị nữ của mình, còn giả vờ làm bộ hung ác như thế?”
Y Nhân sững sờ, lập tức cắn ngay phải lưỡi: “Bị ngươi nhận ra rồi sao?”
Bùi Nhược Trần cười cười không đáp, hỏi: “Cô làm vậy sẽ thất sủng triệt để đó.”
“Ta xưa nay đâu có mong được sủng ái a.” Y Nhân nghiêm túc nói: “Hi vọng lớn nhất của ta là người trong vương phủ quên luôn sự tồn tại của ta đi, để mặc ta tự sinh tự diệt.”
“Nhưng vương phi là phi tử cưới hỏi đàng hoàng của vương gia, dù tất cả mọi người đều quên lãng cô thì cô cũng chẳng thể rời khỏi Tiêu Dao vương phủ này, trừ phi có được giấy từ hôn của vương gia.” Bùi Nhược Trần ra sức nhắc nhở cô.
Y tưởng rằng Y Nhân là tiểu thư nhà đại gia không hài lòng về hôn sự của mình nên mới kháng cự lại một cách tiêu cực.
“Ai nói ta muốn đi khỏi chứ, khó khăn lắm mới gả vào được, sao lại muốn đi?” Y Nhân ngạc nhiên hỏi lại.
Bùi Nhược Trần nghẹn họng, giương cặp mắt đẹp đẽ nghi hoặc nhìn cô.
Y Nhân bèn giải thích rõ ràng: “Ở đây có đồ ăn có chỗ ở, lại không phải sợ quan quân hay giặc giã, khỏi phải lo thuế má ngặt nghèo, mỗi ngày đều ngủ đẫy giấc, chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, bệnh tật ốm đau, tiêu dao khoái hoạt, chỗ ở tốt như vậy tìm đâu ra được chứ? Ta tuyệt đối không đi đâu.”
Y Nhân dương dương tự đắc nói, hệt như mình đã trúng xổ số năm mươi triệu vậy.
Y Nhân dương dương tự đắc nói, hệt như mình đã trúng xổ số năm mươi triệu vậy.
Bùi Nhược Trần chết đứng tại chỗ, nhất thời không nói nên lời.
Xưa nay chưa có ai lại đem tính được chăng hay chớ, không có chí tiến thủ của mình ra khoe khoang dương dương tự đắc như vậy.
Ngẩn ra một thoáng, Bùi Nhược Trần mới sực tỉnh nói: “Như vậy cô không thấy nhàm chán sao?”
“Không đâu.” Y Nhân lắc đầu, tiện thể đảo mắt nhìn quanh: “Có nhiều thứ giải khuây như vậy, sao lại thấy chán chứ?”
“Nhưng cả đời cứ ở lì một chỗ như vậy khác nào bị giam lỏng.”
“Ngày trước ta cũng ở lì trong một gian phòng nhỏ, trước giờ chưa hề thấy buồn chán.”
Y Nhân muốn nói tới căn phòng nhỏ ở thời hiện đại, nhưng Bùi Nhược Trần lại liên tưởng ngay tới lời người ta đồn đại Y gia nhị tiểu thư luôn cấm cung trong nhà.
“Chỉ cần ngươi tĩnh tâm thì có thể thấy được rất nhiều chuyện thần kỳ, những chuyện đó hấp dẫn hơn việc tranh danh đoạt lợi của các ngươi nhiều, ví dụ như mây vậy, ngươi có biết mây có bao nhiêu hình dạng không? Nhiều đến mức ngươi đếm không xuể đâu, hình dạng của mây đến cả họa sĩ giàu trí tưởng tượng nhất thế gian cũng khó mà mô phỏng được. Ngươi có biết khi hoa nở, phong thái của cánh hoa bút mực cũng khó mà miêu tả, nếu trong mỗi đóa hoa đó có một em bé, vậy nhất định là đứa trẻ bé bỏng nhất, trong sáng nhất, e lệ nhất thế gian, giống như cô bé ngón tay vậy. Dẫu là ngồi đu đu đưa đưa thế này, vì sao nhất định phải nghĩ ngợi gì đó chứ? Ngươi có thể chẳng nghĩ gì cả, cứ đu đu đưa đưa thế này, dần dần ngươi có thể hóa thành một cánh chim bay lên bay lên, có thể trông thấy được Thái Bình Dương…” Y Nhân ngập ngừng rồi lại tiếc rẻ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên không có máy vi tính nên ta vẫn ân hận cả đời a.”
Bùi Nhược Trần chẳng hề để ý tới câu cuối cùng của cô, chỉ thất thần chìm đắm trong thế giới mộng ảo mà cô vẽ ra.
Y Nhân nhìn biểu tình của y, chợt cười lên khanh khách, vỗ vỗ lên vai Bùi Nhược Trần, nói đầy hào khí: “Bị ta lay động rồi sao?”
Bùi Nhược Trần dở khóc dở cười nhìn cô hỏi: “Lay động cái gì chứ?”
Y Nhân bí hiểm đáp: “Nói đến mức ngươi đầu váng mắt hoa, ngắn gọn thế này thôi, người như ta không lý tưởng không hoài bão, chỉ muốn tìm một chốn sống qua ngày đoạn tháng. Ây, không biết bây giờ Thập Nhất ra sao rồi?”
Bùi Nhược Trần thấy cô tự động chuyển chủ đề bèn không nín được cười, buông cánh tay đang giữ đu ra hờ hững nói: “Cô thật lạ lùng.”
Chiếc đu lại lắc lư lắc lư, Y Nhân điểm chân xuống đất, hơi nhún nhún, đu càng vút lên cao.
Gió thổi tóc mai phơ phất qua gương mặt ửng hồng của cô.
Bùi Nhược Trần ở bên cạnh ngắm nhìn, khóe miệng lộ nụ cười.
Khi Y Nhân đu lên cao chót vót, cô chợt ngoảnh đầu lại cười, khẽ nói: “Bùi Nhược Trần, ngươi đẹp trai lắm.”
Bùi Nhược Trần càng cười tươi tắn, ngũ quan nhu hòa như thủy càng rạng rỡ, dịu dàng tao nhã. Đây không phải lần đầu Y Nhân nói những lời như vậy, y dường như đã quen với sự thẳng thắn của cô.
Chiếc đu từ từ hạ xuống mang theo tiếng gió phần phật, lướt qua Bùi Nhược Trần.
Y Nhân nhìn thẳng đằng trước, thản nhiên nói: “Ta thích ngươi.”
Giọng nói rất khẽ, như gió thoảng, như không khí, cũng như nước chảy, tự nhiên tới mức bình thản, chẳng chút lăn tăn.
Cô lướt qua như một chú cá nhỏ.
Bùi Nhược Trần ngước mắt lên, Y Nhân lại đã đu lên cao chót vót, cười lơ đễnh tựa như chưa hề nói gì.
Cô chỉ nói ra cảm giác của mình, chỉ là cảm giác đơn thuần thôi mà. Chẳng cần phải đáp lại.
Bùi Nhược Trần cũng định nói gì đó, ví như: “Cô rất đặc biệt” “Cô rất dễ thương” “Tôi cũng thích cô”, dường như mấy câu bình thường rất khó nói đó ở trước mặt Y Nhân lại có thể thản nhiên nói ra chẳng chút lúng túng.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì tiếng bước chân vội vã đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và khoan hòa đó.
Bọn họ cùng lúc nhìn về phía có người tới, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết sa sầm mặt đang rảo bước tiến lại.
Hạ Lan Tuyết vừa mới tới liền túm lấy đu của Y Nhân, nghiêng nghiêng ngả ngả toan kéo cô từ trên đu xuống.
“Y Nhân! Đồ ngớ ngẩn nhà cô!”
Bao nhiêu giận dữ đều bật ra thành một câu này.
Y Nhân ngây ngô nhìn y, thờ ơ nói: “Từ nhỏ đến lớn rất nhiều người mắng tôi là ngớ ngẩn rồi. Tôi vốn ngớ ngẩn mà.”
Nhị tiểu thư Y gia quả là ngớ ngẩn, cô ta không hề nói dối.
Hạ Lan Tuyết không ngờ cô lại trả lời như vậy, nhất thời cũng không tiêu hóa được lời của cô, chỉ ngây người thở hồng hộc tại chỗ, lại liếc thấy Bùi Nhược Trần đứng cạnh, đôi mắt phượng đã bừng bừng lửa giận lại càng thêm ngùn ngụt căm hờn.
“Cô hãm hại chồng!” Y nghiến răng nghiến lợi nói.
Y Nhân vẫn ngơ ngác nhìn y dường như chẳng hiểu gì cả.
Ngay cả Bùi Nhược Trần thấy vẻ ngây thơ ngơ ngác như vậy của cô cũng suýt cho rằng chuyện của Thập Nhất chẳng liên quan gì đến cô.
Bùi Nhược Trần cười thầm rồi khẽ lắc đầu: cô Y Nhân này có thật là kẻ ngốc như người ta vẫn tưởng không?
Hay chỉ là kẻ không tranh với đời mà thôi.
Hành động của Bùi Nhược Trần chỉ thuần túy là cảm xúc bản thân nhưng trong mắt Hạ Lan Tuyết hành vi đó đúng là đã châm ngòi nổ.
Cô ta thân làm vương phi, lại đem một vị vương gia đường đường như y đẩy cho thị nữ của mình, còn bản thân thì chuồn đi liếc mắt đưa tình với người khác. Hạ Lan Tuyết tự thấy mình chẳng phải kẻ tuân thủ truyền thống đạo đức gì, nhưng dù vậy y cũng không chịu đựng được!
Đó chính là sỉ nhục! Là sỉ nhục tuyệt đối!
Hạ Lan Tuyết đang bừng bừng tức giận lại thấy Y Nhân vẫn tươi cười tỉnh bơ, y đột nhiên giơ tay ra giật phăng chiếc đu xuống.
Chỉ thấy một trận núi ngả đất nghiêng, cây đu gắn trên hòn giả sơn liền bị giật phăng xuống, đá vụn rơi xuống rào rào. Y Nhân vốn đang vắt vẻo trên đu liền bị kéo ngã uỵch xuống đất chẳng chút khách khí.
Một đòn sấm sét này khiến Hạ Lan Tuyết thấy lòng nhẹ đi nhiều còn Bùi Nhược Trần lại thấy kinh hoàng. Xưa nay y nào ngờ Tiêu Dao vương Hạ Lan Tuyết cả ngày chỉ đuổi gà đánh chó lại có công lực nhường này?
Ánh mắt Bùi Nhược Trần lóe lên rồi lại trở lại bình thường, như đang ngẫm ngợi.
Y Nhân nằm ngay đơ dưới đất mấy giây rồi nhúc nhắc chân tay bò dậy, ngơ ngác nhìn cây đu chỏng chơ trên mặt đất.
“Khụ khụ, bị bớt xén tiền của nguyên vật liệu thôi mà, chất lượng sao lại tệ như vậy chứ?” Cô buồn bã than thở một câu rồi lườm Hạ Lan Tuyết, đánh trống lảng: “Ta gọi Thập Nhất mang ghế tới để các vị ngồi…”
“Y Nhân!” Cô còn chưa kịp dợm bước, tiếng quát của Hạ Lan Tuyết đã vang lên sau lưng, Y Nhân vội vàng dừng phắt lại, đợi y nói tiếp.
“Cô không muốn gặp bản vương, bản vương cũng chẳng cần gặp cô! Cô chỉ là món đồ chơi được gả tới đây thay cho tỷ tỷ của cô, vừa béo lại vừa ngu, một đứa a đầu trong vương phủ cũng hơn cô cả trăm lần. Từ nay về sau bản vương sẽ không tới chỗ cô nữa, cô cứ ở đây mà đợi đợi chờ chờ với con a hoàn của cô đến hết đời đi! Hừ, giở trò lạt mềm buộc chặt sao, cô còn non nớt lắm!”
Mấy lời này có thể làm tổn thương người ta, nhưng nào ngờ biểu tình trên gương mặt Y Nhân vừa quay phắt lại chẳng hề có vẻ chản nản, thất thần hay đầm đìa nước mắt như Hạ Lan Tuyết tưởng.
Thực ra Y Nhân đang hớn hở vui mừng nhìn Hạ Lan Tuyết hỏi: “Có thể thanh thanh tĩnh tĩnh ở đây cả đời thật sao? Vương gia sẽ không tới nữa thật chứ?”
Ý của câu này hình như chỉ mong sao Hạ Lan Tuyết từ nay đừng bén mảng tới nữa.
Hạ Lan Tuyết trầm giọng ‘hừm’ một tiếng, y cố nén cơn giận.
Y Nhân được lời khẳng định của y lại càng cao hứng, gương mặt bầu bĩnh cười tươi như hoa, tựa như một đóa hoa mặt trời nở ra từ vầng thái dương và ánh nắng ban mai, tràn đầy sức sống và năng lượng, vui mừng rạng rỡ.
“Đa tạ vương gia.” Y Nhân vội vàng hành lễ rồi hớn hở vung vẩy tay chạy vào phòng.
Hạ Lan Tuyết bị bỏ lại trơ trọi như vậy giống hệt như bị ‘uy hiếp’, trở thành câu chuyện cười cuối cùng của buổi hoàng hôn.
Khi Y Nhân trở về phòng thì Thập Nhất đang áo quần xốc xếch vật vã dưới đất, bưng mặt khóc nức nở.
Thấy cảnh này Y Nhân đã đoán được bảy tám phần nhưng cũng chẳng vạch trần ra, chỉ bước tới đỡ Thập Nhất dậy an ủi: “Khổ thân Thập Nhất quá.”
“Giúp cho tiểu thư thì đâu có khổ gì chứ.” Thập Nhất rưng rưng nước mắt đáp.
Y Nhân cười cười nhìn cô ta rồi nói: “Ấy ấy, lần này lần này Thập Nhất phải chịu khổ rồi, đúng là lợi hại lắm… ta nói này, Thập Nhất à, sắp tới giờ cơm rồi…” Bận rộn cả ngày còn chưa ăn tối nữa.
Bất kể ra sao vẫn phải sống tiếp, không phải ư?
Cuối cùng Thập Nhất cũng lồm cồm bò dậy, dáng vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, giống y như một nữ anh hùng vì nước lập công, tuy bại mà vinh.
Y Nhân vẫn vô tâm vô tư cười hì hì, chẳng hề lộ vẻ gì khác.
…
Cuộc sống đã khôi phục lại sự bình lặng xưa kia.
Ngày lại ngày.
Tháng tiếp tháng.
Xuân đi, hạ khép, thu tàn, đông đến.
Trong cuộc đời bình bình ổn ổn này, thời gian chỉ là một thứ phù hiệu, Thập Nhất cũng dần dần nguôi ngoai nỗi nhục lần trước, lại ríu ra ríu rít rỉ tai Y Nhân những ai ai được sủng ái, ai ai theo vương gia ra ngoài đi dạo, Trung bá thì ngày ngày chẻ củi tựa hồ vĩnh viễn không chẻ hết, mỗi ngày vào giữa trưa lại nghiêm trang chào Y Nhân còn lim dim mắt một tiếng: “Vương phi… buổi sớm!”, còn Y Nhân từ sau khi cây đu bị Hạ Lan Tuyết phá hỏng, cô liền dặn dò Trung bá làm một cái xích đu, suốt ngày ngồi đu đưa ngắm thái dương rồi nương theo bóng mặt trời mà sưởi nắng.
Có điều cuộc sống ngày ngày sưởi nắng này dường như càng lúc càng khó, vì mùa đông đã đến, ngày cũng ngắn lại, khí lạnh như dao cứa vào xương cốt.
Vào dịp này, Hạ Lan Tuyết quả nhiên không tới nữa, ngược lại Bùi Nhược Trần lại tới mấy lần.
Lúc Bùi Nhược Trần tới cũng chẳng hề nán lại lâu, có khi chỉ ngồi chơi một lát, cùng sưởi nắng với Y Nhân, nghe cô nói nhảm. Có khi lại bị Y Nhân ép làm người mẫu, nhưng xưa nay vẽ xong Y Nhân đều không cho y xem.
Lại có một lần Bùi Nhược Trần ôm cây dao cầm tới, chỉ nói tiểu viện này quá tịch mịch nếu Y Nhân học đánh đàn cũng có thể giết thời gian.
Y Nhân cười cười gật đầu khen phải rồi chống má ngắm Bùi Nhược Trần so dây thử âm, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên dây đàn, khúc nhạc trỗi lên như mây trôi nước chảy, khi Bùi Nhược Trần gảy đàn nét mặt y càng thêm thoát tục, đượm vẻ chăm chú ưu nhã tựa như có một vầng sáng bao phủ cả gương mặt.
Lời giảng giải của y nàng nghe tai nọ sang tai kia, chỉ mỉm cười ngắm nhìn y.
Sau đó Y Nhân cũng quyết tâm muốn tập đàn, sau ba ngày tiểu viện ầm ỹ tiếng tinh tinh tang tang rồi lại lặng ngắt không một tiếng động, Y Nhân lại chuồn đi sưởi nắng còn Bùi Nhược Trần cũng không tới nữa.
Đó là những chuyện lúc mùa thu.
Bây giờ đã là mùa đông.
Y Nhân sưởi nắng đến tận chiều thì một đám mây đen ùn ùn tới, cô khép chặt tấm áo bông lại quay đầu gọi: “Trung bá.”
Cuối cùng Trung bá cũng chạy lại, ngẩng đầu nhìn trời lo lắng nói: “E rằng có bão tuyết rồi.”
Hai chữ “bão tuyết” khiến Y Nhân sợ sệt co rúm lại.
Cô chẳng sợ thời tiết xấu, khi xưa ở hiện đại gặp bão tuyết, cô bị kẹt trên đường cao tốc cũng không sợ sệt gì cả.
Nhưng trong ô tô ấm áp, còn ở đây…
Vì tình cảnh thất sủng vô tiền khoáng hậu của Y Nhân nên than củi, chăn nệm lẽ ra phải cấp cho cô đều bị tay quản gia vô lương cắt xén cả.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dù khỏe mạnh như Y Nhân cũng không khỏi mất ngủ.
Tơ lụa mỏng manh đâu chống lại được trời đông giá rét trước hiệu ứng nhà kính, mỗi lần Y Nhân vừa thiêm thiếp ngủ liền bị cái lạnh thấu xương làm tỉnh giấc, cứ trằn trằn trọc trọc như vậy, Y Nhân ngủ không đủ giấc, cơ hồ cả ngày đều trong trạng thái gà gà gật gật.
Có điều dường như mấy ngày nay trời nắng ráo, Y Nhân còn có thể ngủ bù dưới ánh mặt trời, nhưng nếu gặp bão tuyết…
Y Nhân rét cóng.
Nhưng kinh nghiệm của Trung bá xưa nay còn chuẩn hơn đài khí tượng, tối hôm đó, ngoài trời sấm chớp ì ùng, bão tuyết ầm ầm ập đến, nhiệt độ giảm gần mười độ, mái hiên nhà bắt đầu đóng băng, Y Nhân rét cóng.
Cô cuộn tròn như con tôm rồi quấn chặt trong chăn. Ngoài trời gió rít rào rào, cành lá ngả nghiêng đập vào giấy dán cửa, Y Nhân gắng ép mình nghĩ đến những chuyện khi trời nắng ráo, ví dụ như du xuân, như đại hội thể dục thể thao, như…
Cũng không biết vật vã mất bao lâu, cuối cùng cô ngủ thiếp đi, chỉ có điều thiêm thiếp một lát lại tỉnh dậy.
Y Nhân rất bực bội.
…
Trong tiết trời gió bão thế này, cuộc tuyển tú nữ bốn năm một lần rốt cục cũng khua chiêng đánh trống mở màn.
Y Lâm tỷ tỷ của Y Nhân sớm đã trang điểm xong xuôi, ngồi trong chiếc kiệu nóc xanh theo cửa Thiên môn hoàng cung tiến vào Trữ Tú cung sắc đẹp như mây, tiếp nhận ngữ bút tuyển chọn của Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần.
Trong hoa viên tuyết tan lõng bõng, Hạ Lan Tuyết đun một ấm trà lặng lẽ uống
Thần sắc y rất lạnh lùng, không có vẻ cười cợt nhạo đời như xưa, cũng chẳng có nét sắc lạnh mà Y Nhân tình cờ liếc thấy, đó là thái độ dửng dưng, hững hờ, tựa như xa rời khỏi thế giới này.
Chỉ là trong mắt y thấp thoáng vẻ uất ức, một nỗi uất ức gần như là bi thương, y khe khẽ ngâm khiến gương mặt như sương như tuyết, rung động lòng người đó như được bao phủ bởi một vầng sáng của hồi ức.
Mãi tới khi sắp hoàng hôn, trong cung rốt cục cùng truyền tin ra, có ba người được chọn làm quý phi: Bùi Nhược Lan con gái thứ của thừa tướng đương triều Bùi Lâm Phổ, Phương gia tiểu thư Phương Nhu, muội muội của thống lĩnh cấm quân Phương Duệ, còn có một người nữa chính là Y Lâm, tỷ tỷ của Y Nhân, đại mỹ nhân Y gia danh chấn kinh thành.
Ngón tay Hạ Lan Tuyết chợt khựng lại trên cái tên Y Lâm, ngập ngừng hồi lâu rồi khẽ hỏi: “Người chủ trì đại hội tuyển tú là hoàng hậu, hay là…”
“Là Trần quý phi đang được sủng ái, nghe nói hoàng hậu bị ốm không tiện tham dự.” Kẻ hầu đáp.
Cuối cùng ngón tay của Hạ Lan Tuyết cũng nhúc nhích, tờ giấy ghi tên đã rơi xuống tuyết.
Đôi mắt lưu ly ngập đầy vẻ bi thương.
“Nàng vẫn không cam tâm sao?”
Cô bị lạnh nhạt triệt để, sống trong một căn phòng nhỏ sâu tít trong hậu viện cùng một người đầy tớ già, còn có a hoàn bồi giá theo, Y Nhân lại khôi phục lại cuộc sống hạnh phúc của một trạch nữ.
Hôm nay, khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ba con sào, tỏa sáng rực rỡ.
Tiểu a hoàn Thập Nhất bước vào, bưng chậu nước và khăn mặt đã vắt khô tới, lau mặt qua quít cho Y Nhân đang mơ màng ngái ngủ. Cuối cùng cũng buộc Y Nhân phải mở mắt ra.
“Nhị tiểu thư.” Thập Nhất là a hoàn bồi giá theo, không đổi cách xưng hô, đến giờ vẫn gọi cô là nhị tiểu thư: “Tốt xấu gì cô cũng phải ra mặt chứ, tôi và Trung bá bị bọn họ ức hiếp quá lắm.”
Y Nhân dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Còn không phải là các vương phi nương nương trong phủ này và bọn a hoàn của họ sao? Lẽ nào nhị tiểu thư không nhận ra gần đây đến cả cơm nước đưa đến cũng bị cắt xén đó.”
Y Nhân gật đầu thừa nhận: “Phải đó, ta còn tưởng gần đây giá cả tăng cao chứ.”
Giống như quãng thời gian nào đó ở thời hiện đại.
Thập Nhất lườm tiểu thư nhà mình, tức tối: “Dù giá có tăng cũng chẳng nhằm nhò gì với vương phủ đâu.”
Y Nhân nghẹn họng, sực tỉnh: giai cấp thông trị, ấy ấy, chút nữa cô quên bây giờ mình đã là giai cấp bóc lột rồi.
Vậy thì yên tâm thoải mái tiếp tục bóc lột thôi.
Cô cũng chẳng có tình cảm yêu nước thương dân gì.
“Rốt cục là chuyện gì thế? Ta đâu có cản trở gì họ, sao họ phải ức hiếp các ngươi?” Y Nhân lại hỏi tiếp.
“Trên đời này phù thịnh chứ ai phù suy, sau lễ cưới tiểu thư đã cả tháng trời không được vương gia lâm hạnh, có thể nói thế này, tiểu thư không phải bị thất sủng mà vốn chưa hề được ân sủng, người trong phủ này đều coi tiểu thư là trò cười, đâu có tôn trọng gì tiểu thư.” Thập Nhất càng nói càng tức tối, tay cầm chậu nước hất một cái, hắt hết nước vào người Y Nhân: “Nhất là Lệ vương phi, ỷ là con gái Thái sư nghiễm nhiên coi mình là người cai quản vương phủ, không được bà ta đồng ý thì lão Trịnh đầu bếp đâu dám tùy tiện cắt xén phần cơm của đường đường một vương phi chứ.”
Y Nhân vừa nhảy xuống giường tránh bị nước hắt phải, vừa lo lắng hỏi: “Vậy bọn họ có cắt xén phần cơm của ngươi và Trung bá không?”
“Không có đâu.” Thập Nhất nói: “Bọn hạ nhân chúng tôi cùng ăn ở từ đường, muốn cắt xén cũng đâu có dễ.”
“Vậy thì tốt.” Y Nhân giũ giũ mấy giọt nước trên vạt áo, cười nói: “Dù sao ta cũng ngủ cả ngày, không phải tiêu hao năng lượng gì, ăn ít một chút cũng chẳng sao.”
Dù sao cô cũng là kẻ lười nhác chẳng làm gì ích nước lợi dân, ăn nhiều cũng phí đi.
Y Nhân chẳng hề thấy uất ức.
Ít ra cô vẫn còn nhẫn nhịn được chút thủ đoạn vụn vặt này.
“Nhưng mà, tiểu thư!” Thập Nhất giận dữ trừng mắt, chỉ hận nước lã chẳng gột nên hồ nói: “Dù Y gia chúng ta chỉ là một thương gia nhỏ xíu nhưng cũng giàu nhất Thiên triều, tiểu thư ở nhà chưa từng bị ức hiếp, sao phải nhẫn nhịn mấy nữ nhân đó! Tiểu thư, cô phải chấn chỉnh lại đi!”
“Chấn chỉnh thế nào đây?” Y Nhân lại hỏi, cặp mắt trong veo như một đứa bé chưa hiểu việc đời.
Thập Nhất thầm thở dài.
Ở Y phủ đã nghe nói nhị tiểu thư là kẻ ngốc, khi bồi giá theo đã tin mấy phần, hiện giờ xem ra quả nhiên là ngốc thật.
Xem ra mọi chuyện đều phải dựa vào Thập Nhất cô thôi!
“Tiểu thư, cô thấy tôi có đẹp không?” Thập Nhất cẩn thận đặt chậu nước rửa mặt xuống, một tay chống nạnh, một tay vén tóc, làm ra vẻ khêu gợi, ỏn ẻn hỏi.
“Ừm…” Y Nhân tựa vào thành giường, nghiêng đầu ngắm cô bé chưa đầy mười bốn tuổi.
Thật ra Thập Nhất cũng có thể coi là ưa nhìn, dáng dấp mảnh mai, yểu điệu thanh tú, ngũ quan xinh xẻo, rất đáng yêu, nếu bỏ thời gian chăm chút một xíu nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân.
Hồi lâu Y Nhân mới gật đầu: “Đẹp đấy.”
Lúc này Thập Nhất mới thôi làm bộ làm tịch, sán lại gần nhìn Y Nhân chằm chằm, hỏi: “Tiểu thư, cô cho rằng mình có đẹp không?”
Y Nhân nghẹn họng: “Cái này, cái này…”
Y Nhân còn đang ấp úng không biết trả lời sao, Thập Nhất đã bưng tấm gương đồng đặt trước mặt cô, hỏi lại lần nữa: “Tiểu thư, cô thấy mình có đẹp không?”
Y Nhân chăm chú ngắm mình trong gương cũng chẳng thấy gì không ổn cả, tuy cằm không được thon, khụ khụ, hơi béo một chút, nhưng mắt to, mũi nhỏ miệng nhỏ, cũng không đến nỗi nào.
Tự mình khẳng định được rồi, cô mới yên tâm, thản nhiên nói với Thập Nhất: “Ta thấy mình cũng được.”
Tính qua loa đại khái của Y Nhân thật vô cùng nghiêm trọng.
Thập Nhất làm bộ buồn nôn, hồi lâu cô mới bưng ghế đến ngồi trước mặt Y Nhân, đưa gương lại gần rồi chỉ vào mắt Y Nhân nói: “Tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng có mơ, cô xem mắt cô này, to thế này giống hệt mắt trâu, ắt của mỹ nhân đều nhỏ mà dài cả. Cô lại xem mũi cô này, thẳng đuỗn lại hếch lên, trông ghê gớm lắm, chẳng hiền hòa đẹp đẽ chút nào, cô nhìn nhìn miệng mình này, môi dưới dày thế này, tôi nói với cô nhé, miệng cô cứ trều trều ý. Còn gương mặt nữa, gương mặt này” Thập Nhất nói liến thoắng đến đau đầu nhức óc: “Đây mà cũng gọi là mặt sao, đúng là một cái bánh to chình ình!”
Y Nhân bị cô ta nói đến đau lòng rỉ máu.
Đả kích người ta đến mức này à?
“Vậy… da dẻ mịn màng chứ?” Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cục Y Nhân cũng nghĩ ra được một ưu thế khác của mình.
Vì ở trong nhà suốt, lại còn tẩm bổ nên da dẻ Y Nhân y như trẻ nhỏ, mỏng manh mịn màng.
“Da dẻ cũng chẳng ra gì, Thiên triều ta chuộng võ, làn da rám nắng mạnh khỏe mới là đẹp nhất, da dẻ tiểu thư thế này chỉ tổ bị người ta cười thôi.” Nói rồi Thập Nhất thương hại nhìn Y Nhân, thở dài xót xa: “Tiểu thư, cô xấu quá.”
Y Nhân lại bị Thập Nhất kết luận như vậy.
Cô còn định biện bạch một câu nhưng nghĩ rồi lại thấy cũng chẳng cần nên mặc kệ, chỉ hơi buồn bã mà thôi.
“Ây…”
“Cho nên, tiểu thư.” Thập Nhất ra vẻ khảng khái đầy hào khí, nói: “Chúng ta muốn nâng cao địa vị của mình tại vương phủ thì phải giành được sự sủng ái của vương gia, mà bằng vào dung mạo của tiểu thư, muốn giành được sự sủng ái của vương gia tuyệt đối chẳng có hi vọng gì. Thập Nhất quyết định hi sinh bản thân mình vì tiểu thư, vì tôn nghiêm của Y gia! Dùng sắc đẹp níu giữ trái tim vương gia, vùng lên giải phóng bản thân! Tiểu thư, thành bại chỉ trong một lần hành động này, xin tiểu thư sớm quyết định đi!”
Y Nhân vẫn hoang mang nhìn cô ta, hỏi: “Cô nói xem, rốt cục muốn ta làm gì đây?”
“Tôi muốn nhờ tiểu thư dẫn dụ vương gia đến đây, rồi tôi cố ý làm đổ chén trà, tiểu thư nhân cơ hội trách mắng tôi, càng hung hăng càng tốt, rồi…”
Thập Nhất cười hinh hích, mắt sáng long lanh, cũng chẳng nói thêm nữa.
Y Nhân chớp chớp mắt.
Thì ra muốn cô đóng vai kẻ xấu, thuận tiện làm mai mối a.
Tâm tư của tiểu a đầu này, thật là…
Nghĩ vậy Y Nhân cười tươi tắn, bộ dạng ngây ngô, “Được rồi, ta giúp ngươi.”
“Không phải giúp tôi mà là giúp mọi người!” Thập Nhất nghiêm nghị chữa lại.
Y Nhân vẫn cười cười, thờ ơ trước việc chẳng liên quan. Thờ ơ nhưng vô hại.
Rốt cục cũng thu dọn xong xuôi, Y Nhân rời khỏi phòng, thấy Trung bá đang chẻ củi ngoài tiểu viện.
“Trung bá.” Y Nhân cười gọi.
“Nương nương buổi sớm…” Trung bá nhìn vầng thái dương chính ngọ, vội chữa lại: “Nương nương buổi trưa tốt lành.”
Y Nhân gật đầu hỏi: “Tiểu Trung đỡ chút nào chưa?”
Nghe câu đó Trung bá vội buông ngay cây rìu xuống, xoa xoa hai tay, cười cảm kích: “Đa tạ nương nương ban thuốc, thằng nhóc đó khá nhiều rồi, không biết làm sao để tạ ơn nương nương nữa.”
Y Nhân xua xua tay rồi cười, tỏ ý không cần khách khí.
Chẳng qua là sốt rét thôi mà, hồi nhỏ cô cũng đã bị, là mẹ cô dùng phương thuốc đó chữa cho khỏi.
Hàn huyên với Trung bá một hồi, Y Nhân lại đi dạo tiếp, đình viện này kỳ thực cũng khá nhỏ, tại cô chưa từng đi ra khỏi mà thôi.
Thật ra đi mấy bước liền thấy một cái đu, vừa trông thấy Y Nhân đã không muốn đi tiếp nữa rồi.
Bây giờ cô lại ngồi lên cái đu, hai tay nắm dây đu đa đu đưa, ngẩng mặt lên hứng nắng.
Ánh nắng mùa xuân thật là ấm áp.
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói của Thập Nhất: nương nương, người nhất định phải dẫn vương gia tới, dù chỉ ngồi xuống uống chén trà cũng được, không thể để bọn người dưới có mắt không tròng kia xem thường mãi.
Cô vốn chẳng để ý chuyện đó, xem thường thì xem thường, thà bớt đi chút cơm canh mà tránh xa được thị phi thì càng tốt.
Cô có thể thanh thản thoải mái sống thế này suốt đời, nhưng còn Thập Nhất thì sao?
Thập Nhất đang lúc dậy thì, thanh xuân mĩ mạo, dựa vào cái gì mà bắt Thập Nhất phải ở cùng cô lần lữa qua ngày đoạn tháng chứ?
Y Nhân khẽ thở dài mấy tiếng: thôi đi, mỗi người một chí, cô vẫn giúp Thập Nhất lần này.
Hạ quyết tâm rồi, Y Nhân lại lề mà lề mề trèo xuống khỏi đu.
“Nương nương định ra ngoài sao?” Trung bá đang chẻ củi gần đó quan tâm hỏi.
“Phải.” Y Nhân dịu dàng đáp: “Ta đi tìm vương gia.”
Trung bá mừng rỡ, chỉ nghĩ giờ đây rốt cục vương phi đã thông suốt rồi, không ỳ ra cả ngày chẳng màng thế sự nữa.
“Tôi vừa nghe Tiểu Triệu ở phòng trà nói, hôm nay vương phủ có khách quý tới chơi, có lẽ vương gia đang ở hoa sảnh tiếp khách, vương phi cứ qua đó thử xem sao.”
“Đa tạ Trung bá.” Y Nhân cảm ơn rồi thong dong đi ra.
Thập Nhất không đi theo Y Nhân mà trốn trong phòng lo trang điểm, đợi diễn màn bị kịch thê thảm tuyệt luân.
Y Nhân đi thẳng ra khỏi cửa viện mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Làm sao tới được hoa sảnh?
Nhưng cung đã giương ra đâu thể thu về, huống chi hãy còn sớm, Y Nhân cũng chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ từ từ tìm.
Nghĩ vậy, Y Nhân bèn quyết định đi ngắm cảnh, thong thả đi men theo hành lang dài sơn đỏ, hai bên hành lang nước chảy lững lờ, cá chép nô giỡn, nắng chiếu rực rỡ, gió mát hây hẩy, hệt như một bức tranh cảnh xuân tươi đẹp, khiến người ta – khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái muốn ngủ a.
Y Nhân ngáp một cái rất khó coi, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, mau mau đi kéo Hạ Lan Tuyết tới làm mối cho y với Thập Nhất cái đã.
Vừa ngáp xong, một tiểu a hoàn xiêm y lộng lẫy bưng một chén hạt sen rảo bước đã đi vượt qua cô.
Trước khi tiểu a hoàn đó đi khuất, Y Nhân rốt cục cũng kịp phản ứng, bèn gọi: “Này.”
Tiểu a đầu dừng chân, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Y Nhân cười thân thiện hỏi: “Xin hỏi làm sao tới được hoa sảnh thế?”
“Hoa sảnh?” Tiểu a đầu quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Cô là ai vậy, sao trước đây ta không thấy cô ở vương phủ?”
“Tháng trước ta mới tới.” Y Nhân nhẫn nại giải thích: “Cô cần gì gặp ta, chỉ cần nói cho ta biết đi đường nào là được.”
“Cô chính là vương phi thứ mười lăm a.” Tiểu a đầu sực tỉnh ngộ, cặp mắt long lanh đảo qua đảo lại chẳng chút hảo ý rồi chỉ chỉ một con đường nhỏ hơi hẻo lánh ở bên phải hành lang, nói: “Đi thẳng bên đó sẽ tới, nhanh lắm.”
Nói rồi cô ta còn bồi thêm một câu: “Hôm nay vương gia mở tiệc đãi khách ở hoa sảnh, vương phi có biết không?”
“Ta định tới đó gặp vương gia đây.” Y Nhân nói thẳng.
“Vậy nương nương qua bên đó đi.” Tiểu a đầu buông một câu, rồi chẳng hỏi thêm nữa, lại bưng chén hạt sen đó hoan hoan hỉ hỉ đi tiếp.
Y Nhân liền xoay mình đi về hướng cô ta chỉ.
Con đường đó khúc khuỷu hoang vu, Y Nhân càng đi càng thấy vắng vẻ, đi đến cuối đường lại là một hoa viên bỏ hoang.
Tuy đang mùa xuân nhưng nơi này vẫn chẳng khác ngày đông, cây cối điêu linh, vườn hoang tường đổ, ngôi đình trong hoa viên cũng chẳng được tu sửa hàng năm, sơn tróc hết cả, loang lổ đìu hiu.
Y Nhân hiểu rằng đã đi nhầm đường, nhưng cô chẳng vội bỏ đi, mà thong thả bước vào ngôi đình hoang phế đó, rút chiếc khăn được Thập Nhất nhét vào tay áo ra lau qua quít chiếc ghế đá bên trong rồi ngồi xuống.
Nơi này thật yên tĩnh, tựa như cách xa hết thảy những ồn ào huyên náo.
Y Nhân chợt cảm thấy rối loạn, mang máng nhớ trong vườn trường đại học hồi xưa cũng có một nơi hoang vu như vậy, là chỗ những cặp tình nhân hay lai vãng, về sau nghe nói đại học Y chôn tất cả những bộ phận cơ thể người bị cắt bỏ tại đó, dần dần không có ai tới đó nữa.
Chỉ có Y Nhân vẫn thường xuyên chiếu cố nơi đó, cô có thể ngồi đó cả ngày, ôm giá vẽ họa bầu trời trên mảnh vườn hoang.
Trong khu vườn hoang phế, bầu trời vĩnh hằng bất biến càng lộ rõ vẻ khoáng đạt xa xăm, khiến người ta cảm nhận thấy sự nhỏ nhoi của bản thân, bất kể nói gì làm gì cũng chỉ là hạt bụi so với vòm trời vạn năm bất biến này.
Y Nhân thường dùng lí lẽ này để an ủi tính cầu an không có chí tiến thủ của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, cô đột nhiên cao hứng, bước ra ngoài đình, bẻ lấy một cành cây nhẵn nhụi rồi ngồi xổm xuống đám đất bùn, giơ cành cây lên trước mắt nhìn chằm chặp.
“Cô đang nhìn gì đó?” Phía sau có người hỏi.
“Quan sát tỷ lệ.” Y Nhân thuận miệng đáp.
Vừa dứt lời, cô đã giật mình, hoảng hốt quay phắt lại.
Cô liền đụng ngay một gương mặt tươi cười hiền hòa, dịu dàng ấm áp, mang tỷ lệ vàng.
Cành cây trong tay cô rơi bịch xuống đất.
“Bùi Nhược Trần!” Y Nhân rất hiếm khi nhớ tên người khác, lại kêu tên y vô cùng chuẩn xác.
“Vương phi.” Bùi Nhược Trần khẽ đáp. Y cúi xuống lượm cành cây Y Nhân làm rơi lên, cũng bắt chước bộ dạng của cô, đưa cành cây lên trước mặt nhìn bằng một mắt, so sánh tỷ lệ.
Vốn là một động tác rất vụng về nhưng không biết sao Bùi Nhược Trần thực hiện lại ưu nhã khôn xiết.
Y Nhân ngơ ngẩn đứng ngây tại chỗ, không động đậy.
“Quả nhiên có thể thấy một góc nhìn khác hẳn.” Bùi Nhược Trần so sánh xong rồi bèn đưa cành cây lại cho cô, lễ độ hỏi: “Vương phi dạo chơi một mình ở đây ư? Không có thị nữ đi cùng à?”
“Ta vốn định tới hoa sảnh kìa…” Y Nhân thật thà nói.
“Nhưng hoa sảnh ở bên kia mà, vương phi đi nhầm đường rồi.” Bùi Nhược Trần ôn hòa uốn nắn lại sai sót cho cô, ánh mắt dịu mềm như nước mơ màng lãng đãng.
Y Nhân cảm thấy muốn đắm mình vào đôi mắt đó.
“Ta biết đường này không phải.” Cô chợt không muốn Bùi Nhược Trần thấy sự bối rối của mình, cũng không muốn để y thấy mình ngu ngốc, buột miệng nói ngay: “Ta vừa đi đã biết đường này không phải tới hoa sảnh rồi.”
Bùi Nhược Trần thích thú nhìn cô, hỏi: “Đã vậy vì sao vương phi còn đi?”
“Chỉ là đột nhiên thấy không cần tới hoa sảnh nữa.” Y Nhân rốt cục cũng đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính trên tay: “Ban đầu tới hoa sảnh là muốn kéo vương gia qua chỗ ta, nhưng gặp a hoàn đó, ta liền hiểu nhất định có rất đông vương phi ở hoa sảnh, ta không kéo vương gia đi được mà người khác có lẽ cũng chẳng muốn gặp ta, chi bằng đừng đi.”
“Nên cô đã lầm cho lầm luôn, tới đây dạo chơi một mình?” Bùi Nhược Trần thích thú nhìn cô, hỏi.
“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”
“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”
Bùi Nhược Trần thoáng sững sờ, liền cười nói: “Tôi cũng thấy bên hoa sảnh quá ư huyên náo nên lánh tới đây, không ngờ lại gặp vương phi.”
Y Nhân cười ngọt lịm, rồi vung vẩy cành cây nói: “Ngươi có biết quan sát tỷ lệ để làm gì không?”
“Để làm gì?” Bùi Nhược Trần tò mò hỏi.
“Vẽ tranh.” Y Nhân chớp chớp mắt, chăm chú nhìn y: “Ta có thể vẽ cho ngươi một bức được không?”
Bùi Nhược Trần dường như có chút giật mình, đảo mắt một vòng mới nói: “Được thôi.”
Y Nhân nhảy cẫng lên, khác hẳn vẻ uể oải hàng ngày, bắt đầu…
… bắt đầu cởi y phục.
Bùi Nhược Trần chẳng kịp đề phòng, vội vã giơ tay ngăn cô lại, cười hỏi: “Vì sao…”
“Làm vải vẽ tranh sơn dầu.” Y Nhân nói, cô đã cởi chiếc áo ngoài màu hồng phấn ra, chỉ mặc một chiếc áo chẽn ngắn. Bùi Nhược Trần hơi ngớ ra, nhưng Y Nhân chẳng hề nhận thấy, xắn tay áo lên, cũng không biết moi đâu ra một mẩu than đen, định bắt tay vào vẽ.
“Đứng yên đó, ngàn vạn lần không được cử động.” Y Nhân trải tấm áo lên mặt bàn đá, bắt đầu dùng than đen phác hình.
Bùi Nhược Trần tiến thoái đều không được, đành tựa vào trụ đá bên đình, ngơ ngác nhìn cô.
Vẽ tranh mà không dùng bút lông sao?
Y thoáng cười khổ, cũng đành tùy cô ấy vậy.
Cũng không biết bao lâu, mặt trời từ từ ngả về tây, ánh sáng chói chang dần dần ảm đạm, Y Nhân cũng vẽ đến xuất thần, nét mặt đầy chuyên chú, đến nỗi mấy lần Bùi Nhược Trần định mở lời dò hỏi đều ái ngại thần sắc của cô, đành nuốt mấy câu hỏi xuống.
Mãi tới khi bức tranh cơ bản hoàn thành, Y Nhân vừa trau chuốt lại vừa ngẩng đầu ca ngợi: “Bùi Nhược Trần, gương mặt ngươi thật là hoàn mỹ.”
Nhất là dáng vẻ hiện giờ, dựa vào trụ đá giữa bóng chiều chập choạng, những tia sáng đủ màu khiến gương mặt y càng lộ rõ từng mảng khối, hệt như một bức tượng thạch cao hoàn mỹ.
Khi xưa nếu lấy y làm mẫu để vẽ minh họa, không chừng có thể trở thành gì đó của Bill Gates lắm.
Bùi Nhược Trần rất hiếm khi nghe thấy nữ tử thẳng thắn nói ra cảm giác của mình như vậy, y chẳng biết phải phản ứng thế nào, hồi lâu mới nói: “Vương gia là Thiên triều đệ nhất mỹ nam…”
“Hạ Lan Tuyết ư?” Y Nhân nghe nói liền dừng bút, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Cũng được, có điều ta quên khuấy mất dáng vẻ của y rồi.”
Cô vừa dứt lời, Bùi Nhược Trần liền dở khóc dở cười chỉ chỉ về phía sau Y Nhân.
Y Nhân biết ngay là không ổn, còn chưa kịp quay lại thì giọng nói trầm trầm buồn bã của Hạ Lan Tuyết đã vang lên:
“Ái phi, nàng quên mất gương mặt bản vương rồi sao?”
Hai chữ “ái phi” hình như có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Y Nhân vội vã cuộn bức “tranh sơn dầu” trước mặt lại, quay lại ngây ngây thơ thơ nhìn Hạ Lan Tuyết từ trên trời rơi xuống, ngơ ngác gọi: “Vương gia, sao người lại tới đây?”
Y Nhân liếc mắt nhìn rồi chữa lại: “Sao mọi người lại tới đây?”
Người tới không phải chỉ mình Hạ Lan Tuyết mà còn ba phi tử mà y đang sủng ái, chỉ vì Y Nhân xưa nay chẳng màng thế sự nên tên ba nàng phi tử đó cô không hề biết.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Bùi Nhược Trần ho khan mấy tiếng, tuy y là kẻ linh hoạt nhanh nhẹn nhưng lúc này cũng đành bó tay.
Hạ Lan Tuyết mỉm cười trước tiên, y giơ chén rượu đang cầm trong tay lên, hướng về phía Bùi Nhược Trần: “Nhược Trần, bản vương đánh cá với các nàng ấy rằng ngươi nhất định trốn tới đây tìm sự thanh tịnh, quả nhiên không sai, lâm trận bỏ chạy phải phạt một chén.”
Y vừa dứt lời, ba vị cơ thiếp phía sau đã ân cần dâng hồ rượu lên.
Cơ thiếp bưng chung rượu lại, Bùi Nhược Trần chẳng hề từ chối, uống rất hào sảng.
Y Nhân đứng bên quan sát, nhận ra Hạ Lan Tuyết không phải tới tìm cô gây chuyện, sự thực là hình như cũng chẳng màng gì tới cô, bèn vội vàng nhón chân định chuồn. Còn chuyện Thập Nhất nhờ cậy đành để hôm khác vậy.
Nào ngờ cô vừa định đi thì Hạ Lan Tuyết lại sực nhớ ra sự tồn tại của cô, thong thả đi tới trước mặt, nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: “Ái phi, hiện giờ đã nhớ ra gương mặt của bản vương chưa?”
Y Nhân chớp chớp mắt, ngây thơ vô số tội nhìn y: Hạ Lan Tuyết vừa uống rượu, gương mặt trắng muốt như ngọc hơi ửng hồng, cặp môi mỏng càng tươi tắn ướt át, khóe mắt hơi nhướng lên, như trong mắt như có muôn đóa hoa đào nở rộ, rạng rỡ muôn màu, đẹp tươi lóa mắt. Thật ra đánh giá vừa rồi của Y Nhân chẳng công bằng chút nào, phong cách của Hạ Lan Tuyết chỉ là không giống với Bùi Nhược Trần mà thôi, thậm chí dưới góc nhìn này còn đẹp hơn một bậc.
Tiếc là không phải “mặt mâm” như Y Nhân.
Cho nên Y Nhân chớp mắt nhìn hồi lâu cũng chẳng có hiện tượng choáng ngất mà Hạ Lan Tuyết trông đợi, trong đôi mắt trong veo của Y Nhân chỉ đơn thuần phản chiếu dáng vẻ của y, chẳng gợn chút tình cảm nào.
Lát sau cô thật thà đáp: “Nhớ rồi.”
Nói rồi ánh mắt cô dời đi ngay, chẳng chút lưu luyến.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Lan Tuyết bị người ta coi nhẹ như vậy, y không khỏi tức tối, lại không tiện phát tác tại đương trường, chỉ mập mờ hỏi: “Vương phi, trời nóng quá à?”
Y Nhân ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đã xế, lắc đầu.
“Vậy còn không mặc y phục lên! Mặc ít thế kia còn ra thể thống gì!” Hạ Lan Tuyết trầm giọng nói.
Y Nhân ngơ ngác nhìn y rồi chỉ ba mỹ nhân sau lưng y, nói: “Bọn họ đều mặc ít hơn ta…” Gương mặt cô lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu, bực bội nhận ra mấy nữ tử hầu rượu bên cạnh hết thảy đều chỉ mặc một tấm áo mỏng, bộ ngực nõn nà như ngọc thấp thoáng bên trong, quả thật ăn mặc còn “mát mẻ” hơn Y Nhân nhiều.
Thật ra y chẳng quan tâm thê tử của mình ăn mặc thế nào, thậm chí còn tùy tiện tặng bọn họ cho người khác, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, Hạ Lan Tuyết cũng chẳng thấy sao cả.
Nhưng thấy Y Nhân ở bên Bùi Nhược Trần còn cười nói vô tư vô lự như vậy, y lại tức giận, vô cớ tức giận!
Cô ta xem Bùi Nhược Trần như bảo bối, coi Hạ Lan Tuyết y như cỏ rác, không giận sao được?
“Vậy thôi, ta đi trước đây, mọi người thong thả nói chuyện nha…” Thấy Hạ Lan Tuyết im lặng hồi lâu không đáp, sắc mắt càng đỏ bừng lên, ngay bàn tay cầm hồ rượu cũng siết chặt lại, Y Nhân sớm biết không hay, vội vàng đánh bài chuồn.
“Không phải vương phi tìm vương gia có việc sao?” Bùi Nhược Trần thấy bọn họ căng thẳng, cũng hiểu bên trong có nguyên nhân của mình, vội hòa giải: “Hiện giờ khỏi phải tới hoa sảnh tìm rồi.”
“Nàng tìm ta? Thật sao?” Hạ Lan Tuyết rốt cục cũng được chút an ủi, gương mặt sa sầm cuối cùng cũng thoáng nụ cười, khóe môi đắc ý cong lên giống như một đứa trẻ trăm khó ngàn khổ cuối cùng cũng được đồ chơi.
Cô ta rốt cục cũng giống như những người khác, muốn giành được sự sủng ái của y thôi.
Y Nhân vốn định chuẩn bị lần sau mới nói tới chuyện này, nhưng Bùi Nhược Trần đã nêu ra, cô cũng tát nước theo mưa buột miệng nói: “Ta muốn mời vương gia tới chỗ ta… uống… uống trà!”
“Uống trà?” Hạ Lan Tuyết xoay xoay chén rượu, chăm chú nhìn cô, hỏi lại một câu như đang nghĩ ngợi.
Y Nhân gật đầu lia lịa: “Hi vọng người đến được.”
Y Nhân đã ngỏ lời mời nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn ung dung lắc lắc chén rượu trong tay, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Y Nhân cũng không thúc giục, nhẫn nại đợi câu trả lời của Hạ Lan Tuyết, chợt đưa mắt nhìn về phía tịch dương đã nhuộm thắm chân trời.
Cô luôn tìm được cách để giết thời gian, luôn nhận ra những điều thú vị mà người khác không thấy được, ví dụ như ngắm nhìn sự biến ảo thần kỳ của tịch dương.
Hạ Lan Tuyết có nghĩ cả buổi Y Nhân cũng không sốt ruột.
Khuôn mặt cô vẫn trầm tĩnh như thường, thậm chí còn lơ đãng khiến Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.
“Được thôi, ái phi đã có lời mời, bản vương ngại gì đi một chuyến?” Hạ Lan Tuyết miễn cưỡng nhận lời rồi giơ tay ngăn đám oanh oanh yến yến phía sau lại, ngước mắt nhìn Bùi Nhược Trần nói: “Nhược Trần theo bản vương đi… dùng trà.”
Bùi Nhược Trần đang định khước từ thì Y Nhân đã nhảy cẫng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ nụ cười rạng rỡ như hoa đào ngày xuân, hoan hỉ nói: “Tốt quá, vậy đi thôi, Thập Nhất đợi lâu lắm rồi.”
Nói rồi cô liền le te theo đường cũ quay lại.
Rời nhà cả ngày, cô bắt đầu nhớ tòa tứ hợp viện thanh tịnh của mình rồi.
Bùi Nhược Trần bất lực đành đi theo Hạ Lan Tuyết, ba nàng cơ thiếp đã bị Hạ Lan Tuyết xua đi, trước khi đi còn hầm hầm lườm Y Nhân, có điều Y Nhân chẳng hề phát hiện mà thôi.
Còn chưa tới cửa viện, Y Nhân đã thét gọi “Thập Nhất” “Thập Nhất”.
Trung bá và Thập Nhất ba chân bốn cẳng từ trong phòng chạy ra, mắt thấy vương phi nhà mình đi cả buổi chiều, vốn chẳng hi vọng gì, nào ngờ vương phi lại kéo được vương gia đến thật, đúng là mừng hết biết. Thập Nhất lại chạy vọt về phòng, vội vã cài thêm một đóa hồng vào bên tóc mai.
Tới khi Thập Nhất lại bước ra, Bùi Nhược Trần nghe thấy Y Nhân lẩm bẩm: “Dương Nhị Xa Na Mẫu (1)”.
Bùi Nhược Trần quay lại, nghi hoặc nhìn cô nhưng chỉ thấy hàng mi dài cong vút chớp chớp, tựa như vô tâm.
“Thập Nhất, mau dâng trà!” Đợi khách ngồi xuống rồi, Y Nhân lại thừa thắng xông lên, gọi.
Hạ Lan Tuyết và Bùi Nhược Trần chia nhau ra ngồi hai bên, nhìn Y Nhân hệt như một ‘tiểu đại nhân’ chĩnh chện ngồi ghế chủ nhà còn làm bộ làm tịch thét gọi a hoàn, đôi bên không hẹn mà cùng mỉm cười.
Nhưng Bùi Nhược Trần tắt ngay nụ cười, y tự biết không phải, vội nghiêm mặt liếc Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Tuyết cũng vừa tắt nụ cười, vẻ mặt càng thêm cau có.
Y Nhân thét gọi mấy lần Thập Nhất mới bưng trà tới, ung dung bước lại.
Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân ngồi ghế chủ nhà tóc mai xõa xượi, mặt chẳng điểm trang, mình vẫn chỉ khoác một tấm áo chẽn hồng còn Thập Nhất bưng trà vào lại rạng rỡ xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, trâm ngọc cài đầu lấp lánh lóa mắt.
Nếu không phải trước đây y đã biết mặt Y Nhân thì đến cả y cũng không phân biệt được rốt cục ai mới là chủ nhân.
Nhưng Y Nhân dường như lại chẳng hề nhận ra sự chênh lệch rành rành này, cô vẫn bình chân như vại, vô tâm ngồi tại chỗ cười cười.
Thập Nhất thướt thướt tha tha tiến về phía Bùi Nhược Trần cúi mình, rót trà, mỉm cười, lui lại.
Thập Nhất lả lả lướt lướt tiến về phía Hạ Lan Tuyết, cúi mình, mỉm cười, rót trà…
Y Nhân mở to mắt, đã chuẩn bị sẵn lý do để chuồn.
Quả nhiên chỉ nghe thấy ‘choang’ một tiếng, chung trà rơi xuống đất vỡ tan tành, nước sôi bắn tung tóe vào người Hạ Lan Tuyết, cũng bắn cả lên tay Thập Nhất.
Thập Nhất lộ vẻ đau đớn, sợ sệt nhìn Hạ Lan Tuyết.
Y Nhân liền vỗ bàn đứng dậy, thét như trên công đường: “Thập Nhất! Ngươi qua đây!”
—————————
(1): Dương Nhị Xa Na Mẫu: Tên một cô gái người dân tộc thiểu số Musuo, sống ở Vân Nam Tứ Xuyên, theo chế độ mẫu hệ, tương đối lạc hậu. Dương Nhị Xa Na Mẫu một mình phấn đấu, rời quê hương lên Thượng Hải học nhạc việc, gia nhập đoàn ca múa dân tộc trung ương sau đó qua Mỹ. từng tham gia đóng phim ở Hollywood, viết sách được dịch ra nhiều thứ tiếng, có cuốn vào hàng best seller của New York Times. Câu nói nổi tiếng của cô là: “Chỉ cần có nghị lực cùng dũng khí đương đầu với số phận, ko có con đường nào ko thể thông, ko có cây cầu nào ko qua được.”
Đây là wiki của cô ấy, nếu ai có quan tâm mời xem thêm: http://en.wikipedia.org/wiki/Yang_Erche_Namu
“Thập Nhất! Ngươi qua đây!” Tiếng thét như sấm đó đến cả Hạ Lan Tuyết cơ hồ cũng giật thót mình.
Thập Nhất càng sợ đến hoa dung thất sắc, run run rẩy rẩy nhích về phía Y Nhân, thân mình mảnh mai không ngừng run lên bần bật.
Y Nhân vốn định đá cô ta một cái, chân đã giơ lên cuối cùng lại không dám đá thật, chỉ quay sang rút chiếc chổi lông gà cắm trong bình hoa quất Thập Nhất như mưa, miệng rít lên: “Ngươi mạo phạm vương gia, ta, khụ khụ, bổn cung đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…”
Thập Nhất liền kêu khóc om sòm, ban đầu còn né trái tránh phải, sau đó nhào thẳng vào lòng Hạ Lan Tuyết khóc lóc thảm thiết: “Vương gia cứu mạng, vương phi đánh chết nô tì mất, vương gia, vương gia cứu mạng…”
Y Nhân vốn định đuổi theo đánh mấy cái nữa nhưng lười chạy theo nên quyết định cắt luôn cảnh này, chỉ đập chổi lông gà xuống đất, hằn học ném ra một câu: “Ngươi cứ chờ đấy, bây giờ bổn cung đi tìm thiết côn đánh chết ngươi! Đồ tiểu tiện nhân!”
Nói rồi mắt Y Nhân lấp lóe hung quang, bắn xoẹt về phía Thập Nhất.
Thập Nhất run lên cầm cập, càng liều mạng níu chặt lấy chân Hạ Lan Tuyết, luôn miệng gọi ‘vương gia’, ‘vương gia’ vô cùng thảm thiết.
Quả là… ta nghe cũng xót xa nữa.
Y Nhân thấy sức nóng đã giảm, cũng chẳng chần chừ nữa bèn quay lưng bỏ ra ngoài, giống như đi tìm đại thiết côn thật.
Bùi Nhược Trần cố nhịn cười, ra bộ nghiêm trang nói: “Vương gia, tôi đi khuyên nhủ vương phi.” Nói rồi thong thả theo ra luôn.
Trong phòng chỉ còn hai người Thập Nhất và Hạ Lan Tuyết từ từ ‘phát triển’.
Bùi Nhược Trần ra khỏi cửa liền rẽ vào một góc hẻo lánh trong tòa tứ hợp viện, quả nhiên trông thấy Y Nhân.
Đương nhiên Y Nhân không đi tìm thiết côn gì cả, mà ngồi trên cây đu, đu đưa qua lại.
“Vương phi không đi tìm thiết côn đánh người sao?” Bùi Nhược Trần bước tới cạnh cô, nhịn cười hỏi.
Y Nhân liền làm ra vẻ đau đầu nhức óc, “Thập Nhất không nghe lời nên ta phải dọa nó.”
Bùi Nhược Trần đi vòng quanh một vòng, rồi tới trước mặt Y Nhân, hai tay giữ lấy dây đu để cô khỏi đu đưa, hỏi: “Người khác đều mong được vương gia sủng ái, sao vương phi cứ nhất mực đẩy vương gia cho thị nữ của mình, còn giả vờ làm bộ hung ác như thế?”
Y Nhân sững sờ, lập tức cắn ngay phải lưỡi: “Bị ngươi nhận ra rồi sao?”
Bùi Nhược Trần cười cười không đáp, hỏi: “Cô làm vậy sẽ thất sủng triệt để đó.”
“Ta xưa nay đâu có mong được sủng ái a.” Y Nhân nghiêm túc nói: “Hi vọng lớn nhất của ta là người trong vương phủ quên luôn sự tồn tại của ta đi, để mặc ta tự sinh tự diệt.”
“Nhưng vương phi là phi tử cưới hỏi đàng hoàng của vương gia, dù tất cả mọi người đều quên lãng cô thì cô cũng chẳng thể rời khỏi Tiêu Dao vương phủ này, trừ phi có được giấy từ hôn của vương gia.” Bùi Nhược Trần ra sức nhắc nhở cô.
Y tưởng rằng Y Nhân là tiểu thư nhà đại gia không hài lòng về hôn sự của mình nên mới kháng cự lại một cách tiêu cực.
“Ai nói ta muốn đi khỏi chứ, khó khăn lắm mới gả vào được, sao lại muốn đi?” Y Nhân ngạc nhiên hỏi lại.
Bùi Nhược Trần nghẹn họng, giương cặp mắt đẹp đẽ nghi hoặc nhìn cô.
Y Nhân bèn giải thích rõ ràng: “Ở đây có đồ ăn có chỗ ở, lại không phải sợ quan quân hay giặc giã, khỏi phải lo thuế má ngặt nghèo, mỗi ngày đều ngủ đẫy giấc, chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, bệnh tật ốm đau, tiêu dao khoái hoạt, chỗ ở tốt như vậy tìm đâu ra được chứ? Ta tuyệt đối không đi đâu.”
Y Nhân dương dương tự đắc nói, hệt như mình đã trúng xổ số năm mươi triệu vậy.
Y Nhân dương dương tự đắc nói, hệt như mình đã trúng xổ số năm mươi triệu vậy.
Bùi Nhược Trần chết đứng tại chỗ, nhất thời không nói nên lời.
Xưa nay chưa có ai lại đem tính được chăng hay chớ, không có chí tiến thủ của mình ra khoe khoang dương dương tự đắc như vậy.
Ngẩn ra một thoáng, Bùi Nhược Trần mới sực tỉnh nói: “Như vậy cô không thấy nhàm chán sao?”
“Không đâu.” Y Nhân lắc đầu, tiện thể đảo mắt nhìn quanh: “Có nhiều thứ giải khuây như vậy, sao lại thấy chán chứ?”
“Nhưng cả đời cứ ở lì một chỗ như vậy khác nào bị giam lỏng.”
“Ngày trước ta cũng ở lì trong một gian phòng nhỏ, trước giờ chưa hề thấy buồn chán.”
Y Nhân muốn nói tới căn phòng nhỏ ở thời hiện đại, nhưng Bùi Nhược Trần lại liên tưởng ngay tới lời người ta đồn đại Y gia nhị tiểu thư luôn cấm cung trong nhà.
“Chỉ cần ngươi tĩnh tâm thì có thể thấy được rất nhiều chuyện thần kỳ, những chuyện đó hấp dẫn hơn việc tranh danh đoạt lợi của các ngươi nhiều, ví dụ như mây vậy, ngươi có biết mây có bao nhiêu hình dạng không? Nhiều đến mức ngươi đếm không xuể đâu, hình dạng của mây đến cả họa sĩ giàu trí tưởng tượng nhất thế gian cũng khó mà mô phỏng được. Ngươi có biết khi hoa nở, phong thái của cánh hoa bút mực cũng khó mà miêu tả, nếu trong mỗi đóa hoa đó có một em bé, vậy nhất định là đứa trẻ bé bỏng nhất, trong sáng nhất, e lệ nhất thế gian, giống như cô bé ngón tay vậy. Dẫu là ngồi đu đu đưa đưa thế này, vì sao nhất định phải nghĩ ngợi gì đó chứ? Ngươi có thể chẳng nghĩ gì cả, cứ đu đu đưa đưa thế này, dần dần ngươi có thể hóa thành một cánh chim bay lên bay lên, có thể trông thấy được Thái Bình Dương…” Y Nhân ngập ngừng rồi lại tiếc rẻ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên không có máy vi tính nên ta vẫn ân hận cả đời a.”
Bùi Nhược Trần chẳng hề để ý tới câu cuối cùng của cô, chỉ thất thần chìm đắm trong thế giới mộng ảo mà cô vẽ ra.
Y Nhân nhìn biểu tình của y, chợt cười lên khanh khách, vỗ vỗ lên vai Bùi Nhược Trần, nói đầy hào khí: “Bị ta lay động rồi sao?”
Bùi Nhược Trần dở khóc dở cười nhìn cô hỏi: “Lay động cái gì chứ?”
Y Nhân bí hiểm đáp: “Nói đến mức ngươi đầu váng mắt hoa, ngắn gọn thế này thôi, người như ta không lý tưởng không hoài bão, chỉ muốn tìm một chốn sống qua ngày đoạn tháng. Ây, không biết bây giờ Thập Nhất ra sao rồi?”
Bùi Nhược Trần thấy cô tự động chuyển chủ đề bèn không nín được cười, buông cánh tay đang giữ đu ra hờ hững nói: “Cô thật lạ lùng.”
Chiếc đu lại lắc lư lắc lư, Y Nhân điểm chân xuống đất, hơi nhún nhún, đu càng vút lên cao.
Gió thổi tóc mai phơ phất qua gương mặt ửng hồng của cô.
Bùi Nhược Trần ở bên cạnh ngắm nhìn, khóe miệng lộ nụ cười.
Khi Y Nhân đu lên cao chót vót, cô chợt ngoảnh đầu lại cười, khẽ nói: “Bùi Nhược Trần, ngươi đẹp trai lắm.”
Bùi Nhược Trần càng cười tươi tắn, ngũ quan nhu hòa như thủy càng rạng rỡ, dịu dàng tao nhã. Đây không phải lần đầu Y Nhân nói những lời như vậy, y dường như đã quen với sự thẳng thắn của cô.
Chiếc đu từ từ hạ xuống mang theo tiếng gió phần phật, lướt qua Bùi Nhược Trần.
Y Nhân nhìn thẳng đằng trước, thản nhiên nói: “Ta thích ngươi.”
Giọng nói rất khẽ, như gió thoảng, như không khí, cũng như nước chảy, tự nhiên tới mức bình thản, chẳng chút lăn tăn.
Cô lướt qua như một chú cá nhỏ.
Bùi Nhược Trần ngước mắt lên, Y Nhân lại đã đu lên cao chót vót, cười lơ đễnh tựa như chưa hề nói gì.
Cô chỉ nói ra cảm giác của mình, chỉ là cảm giác đơn thuần thôi mà. Chẳng cần phải đáp lại.
Bùi Nhược Trần cũng định nói gì đó, ví như: “Cô rất đặc biệt” “Cô rất dễ thương” “Tôi cũng thích cô”, dường như mấy câu bình thường rất khó nói đó ở trước mặt Y Nhân lại có thể thản nhiên nói ra chẳng chút lúng túng.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì tiếng bước chân vội vã đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và khoan hòa đó.
Bọn họ cùng lúc nhìn về phía có người tới, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết sa sầm mặt đang rảo bước tiến lại.
Hạ Lan Tuyết vừa mới tới liền túm lấy đu của Y Nhân, nghiêng nghiêng ngả ngả toan kéo cô từ trên đu xuống.
“Y Nhân! Đồ ngớ ngẩn nhà cô!”
Bao nhiêu giận dữ đều bật ra thành một câu này.
Y Nhân ngây ngô nhìn y, thờ ơ nói: “Từ nhỏ đến lớn rất nhiều người mắng tôi là ngớ ngẩn rồi. Tôi vốn ngớ ngẩn mà.”
Nhị tiểu thư Y gia quả là ngớ ngẩn, cô ta không hề nói dối.
Hạ Lan Tuyết không ngờ cô lại trả lời như vậy, nhất thời cũng không tiêu hóa được lời của cô, chỉ ngây người thở hồng hộc tại chỗ, lại liếc thấy Bùi Nhược Trần đứng cạnh, đôi mắt phượng đã bừng bừng lửa giận lại càng thêm ngùn ngụt căm hờn.
“Cô hãm hại chồng!” Y nghiến răng nghiến lợi nói.
Y Nhân vẫn ngơ ngác nhìn y dường như chẳng hiểu gì cả.
Ngay cả Bùi Nhược Trần thấy vẻ ngây thơ ngơ ngác như vậy của cô cũng suýt cho rằng chuyện của Thập Nhất chẳng liên quan gì đến cô.
Bùi Nhược Trần cười thầm rồi khẽ lắc đầu: cô Y Nhân này có thật là kẻ ngốc như người ta vẫn tưởng không?
Hay chỉ là kẻ không tranh với đời mà thôi.
Hành động của Bùi Nhược Trần chỉ thuần túy là cảm xúc bản thân nhưng trong mắt Hạ Lan Tuyết hành vi đó đúng là đã châm ngòi nổ.
Cô ta thân làm vương phi, lại đem một vị vương gia đường đường như y đẩy cho thị nữ của mình, còn bản thân thì chuồn đi liếc mắt đưa tình với người khác. Hạ Lan Tuyết tự thấy mình chẳng phải kẻ tuân thủ truyền thống đạo đức gì, nhưng dù vậy y cũng không chịu đựng được!
Đó chính là sỉ nhục! Là sỉ nhục tuyệt đối!
Hạ Lan Tuyết đang bừng bừng tức giận lại thấy Y Nhân vẫn tươi cười tỉnh bơ, y đột nhiên giơ tay ra giật phăng chiếc đu xuống.
Chỉ thấy một trận núi ngả đất nghiêng, cây đu gắn trên hòn giả sơn liền bị giật phăng xuống, đá vụn rơi xuống rào rào. Y Nhân vốn đang vắt vẻo trên đu liền bị kéo ngã uỵch xuống đất chẳng chút khách khí.
Một đòn sấm sét này khiến Hạ Lan Tuyết thấy lòng nhẹ đi nhiều còn Bùi Nhược Trần lại thấy kinh hoàng. Xưa nay y nào ngờ Tiêu Dao vương Hạ Lan Tuyết cả ngày chỉ đuổi gà đánh chó lại có công lực nhường này?
Ánh mắt Bùi Nhược Trần lóe lên rồi lại trở lại bình thường, như đang ngẫm ngợi.
Y Nhân nằm ngay đơ dưới đất mấy giây rồi nhúc nhắc chân tay bò dậy, ngơ ngác nhìn cây đu chỏng chơ trên mặt đất.
“Khụ khụ, bị bớt xén tiền của nguyên vật liệu thôi mà, chất lượng sao lại tệ như vậy chứ?” Cô buồn bã than thở một câu rồi lườm Hạ Lan Tuyết, đánh trống lảng: “Ta gọi Thập Nhất mang ghế tới để các vị ngồi…”
“Y Nhân!” Cô còn chưa kịp dợm bước, tiếng quát của Hạ Lan Tuyết đã vang lên sau lưng, Y Nhân vội vàng dừng phắt lại, đợi y nói tiếp.
“Cô không muốn gặp bản vương, bản vương cũng chẳng cần gặp cô! Cô chỉ là món đồ chơi được gả tới đây thay cho tỷ tỷ của cô, vừa béo lại vừa ngu, một đứa a đầu trong vương phủ cũng hơn cô cả trăm lần. Từ nay về sau bản vương sẽ không tới chỗ cô nữa, cô cứ ở đây mà đợi đợi chờ chờ với con a hoàn của cô đến hết đời đi! Hừ, giở trò lạt mềm buộc chặt sao, cô còn non nớt lắm!”
Mấy lời này có thể làm tổn thương người ta, nhưng nào ngờ biểu tình trên gương mặt Y Nhân vừa quay phắt lại chẳng hề có vẻ chản nản, thất thần hay đầm đìa nước mắt như Hạ Lan Tuyết tưởng.
Thực ra Y Nhân đang hớn hở vui mừng nhìn Hạ Lan Tuyết hỏi: “Có thể thanh thanh tĩnh tĩnh ở đây cả đời thật sao? Vương gia sẽ không tới nữa thật chứ?”
Ý của câu này hình như chỉ mong sao Hạ Lan Tuyết từ nay đừng bén mảng tới nữa.
Hạ Lan Tuyết trầm giọng ‘hừm’ một tiếng, y cố nén cơn giận.
Y Nhân được lời khẳng định của y lại càng cao hứng, gương mặt bầu bĩnh cười tươi như hoa, tựa như một đóa hoa mặt trời nở ra từ vầng thái dương và ánh nắng ban mai, tràn đầy sức sống và năng lượng, vui mừng rạng rỡ.
“Đa tạ vương gia.” Y Nhân vội vàng hành lễ rồi hớn hở vung vẩy tay chạy vào phòng.
Hạ Lan Tuyết bị bỏ lại trơ trọi như vậy giống hệt như bị ‘uy hiếp’, trở thành câu chuyện cười cuối cùng của buổi hoàng hôn.
Khi Y Nhân trở về phòng thì Thập Nhất đang áo quần xốc xếch vật vã dưới đất, bưng mặt khóc nức nở.
Thấy cảnh này Y Nhân đã đoán được bảy tám phần nhưng cũng chẳng vạch trần ra, chỉ bước tới đỡ Thập Nhất dậy an ủi: “Khổ thân Thập Nhất quá.”
“Giúp cho tiểu thư thì đâu có khổ gì chứ.” Thập Nhất rưng rưng nước mắt đáp.
Y Nhân cười cười nhìn cô ta rồi nói: “Ấy ấy, lần này lần này Thập Nhất phải chịu khổ rồi, đúng là lợi hại lắm… ta nói này, Thập Nhất à, sắp tới giờ cơm rồi…” Bận rộn cả ngày còn chưa ăn tối nữa.
Bất kể ra sao vẫn phải sống tiếp, không phải ư?
Cuối cùng Thập Nhất cũng lồm cồm bò dậy, dáng vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, giống y như một nữ anh hùng vì nước lập công, tuy bại mà vinh.
Y Nhân vẫn vô tâm vô tư cười hì hì, chẳng hề lộ vẻ gì khác.
…
Cuộc sống đã khôi phục lại sự bình lặng xưa kia.
Ngày lại ngày.
Tháng tiếp tháng.
Xuân đi, hạ khép, thu tàn, đông đến.
Trong cuộc đời bình bình ổn ổn này, thời gian chỉ là một thứ phù hiệu, Thập Nhất cũng dần dần nguôi ngoai nỗi nhục lần trước, lại ríu ra ríu rít rỉ tai Y Nhân những ai ai được sủng ái, ai ai theo vương gia ra ngoài đi dạo, Trung bá thì ngày ngày chẻ củi tựa hồ vĩnh viễn không chẻ hết, mỗi ngày vào giữa trưa lại nghiêm trang chào Y Nhân còn lim dim mắt một tiếng: “Vương phi… buổi sớm!”, còn Y Nhân từ sau khi cây đu bị Hạ Lan Tuyết phá hỏng, cô liền dặn dò Trung bá làm một cái xích đu, suốt ngày ngồi đu đưa ngắm thái dương rồi nương theo bóng mặt trời mà sưởi nắng.
Có điều cuộc sống ngày ngày sưởi nắng này dường như càng lúc càng khó, vì mùa đông đã đến, ngày cũng ngắn lại, khí lạnh như dao cứa vào xương cốt.
Vào dịp này, Hạ Lan Tuyết quả nhiên không tới nữa, ngược lại Bùi Nhược Trần lại tới mấy lần.
Lúc Bùi Nhược Trần tới cũng chẳng hề nán lại lâu, có khi chỉ ngồi chơi một lát, cùng sưởi nắng với Y Nhân, nghe cô nói nhảm. Có khi lại bị Y Nhân ép làm người mẫu, nhưng xưa nay vẽ xong Y Nhân đều không cho y xem.
Lại có một lần Bùi Nhược Trần ôm cây dao cầm tới, chỉ nói tiểu viện này quá tịch mịch nếu Y Nhân học đánh đàn cũng có thể giết thời gian.
Y Nhân cười cười gật đầu khen phải rồi chống má ngắm Bùi Nhược Trần so dây thử âm, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên dây đàn, khúc nhạc trỗi lên như mây trôi nước chảy, khi Bùi Nhược Trần gảy đàn nét mặt y càng thêm thoát tục, đượm vẻ chăm chú ưu nhã tựa như có một vầng sáng bao phủ cả gương mặt.
Lời giảng giải của y nàng nghe tai nọ sang tai kia, chỉ mỉm cười ngắm nhìn y.
Sau đó Y Nhân cũng quyết tâm muốn tập đàn, sau ba ngày tiểu viện ầm ỹ tiếng tinh tinh tang tang rồi lại lặng ngắt không một tiếng động, Y Nhân lại chuồn đi sưởi nắng còn Bùi Nhược Trần cũng không tới nữa.
Đó là những chuyện lúc mùa thu.
Bây giờ đã là mùa đông.
Y Nhân sưởi nắng đến tận chiều thì một đám mây đen ùn ùn tới, cô khép chặt tấm áo bông lại quay đầu gọi: “Trung bá.”
Cuối cùng Trung bá cũng chạy lại, ngẩng đầu nhìn trời lo lắng nói: “E rằng có bão tuyết rồi.”
Hai chữ “bão tuyết” khiến Y Nhân sợ sệt co rúm lại.
Cô chẳng sợ thời tiết xấu, khi xưa ở hiện đại gặp bão tuyết, cô bị kẹt trên đường cao tốc cũng không sợ sệt gì cả.
Nhưng trong ô tô ấm áp, còn ở đây…
Vì tình cảnh thất sủng vô tiền khoáng hậu của Y Nhân nên than củi, chăn nệm lẽ ra phải cấp cho cô đều bị tay quản gia vô lương cắt xén cả.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, dù khỏe mạnh như Y Nhân cũng không khỏi mất ngủ.
Tơ lụa mỏng manh đâu chống lại được trời đông giá rét trước hiệu ứng nhà kính, mỗi lần Y Nhân vừa thiêm thiếp ngủ liền bị cái lạnh thấu xương làm tỉnh giấc, cứ trằn trằn trọc trọc như vậy, Y Nhân ngủ không đủ giấc, cơ hồ cả ngày đều trong trạng thái gà gà gật gật.
Có điều dường như mấy ngày nay trời nắng ráo, Y Nhân còn có thể ngủ bù dưới ánh mặt trời, nhưng nếu gặp bão tuyết…
Y Nhân rét cóng.
Nhưng kinh nghiệm của Trung bá xưa nay còn chuẩn hơn đài khí tượng, tối hôm đó, ngoài trời sấm chớp ì ùng, bão tuyết ầm ầm ập đến, nhiệt độ giảm gần mười độ, mái hiên nhà bắt đầu đóng băng, Y Nhân rét cóng.
Cô cuộn tròn như con tôm rồi quấn chặt trong chăn. Ngoài trời gió rít rào rào, cành lá ngả nghiêng đập vào giấy dán cửa, Y Nhân gắng ép mình nghĩ đến những chuyện khi trời nắng ráo, ví dụ như du xuân, như đại hội thể dục thể thao, như…
Cũng không biết vật vã mất bao lâu, cuối cùng cô ngủ thiếp đi, chỉ có điều thiêm thiếp một lát lại tỉnh dậy.
Y Nhân rất bực bội.
…
Trong tiết trời gió bão thế này, cuộc tuyển tú nữ bốn năm một lần rốt cục cũng khua chiêng đánh trống mở màn.
Y Lâm tỷ tỷ của Y Nhân sớm đã trang điểm xong xuôi, ngồi trong chiếc kiệu nóc xanh theo cửa Thiên môn hoàng cung tiến vào Trữ Tú cung sắc đẹp như mây, tiếp nhận ngữ bút tuyển chọn của Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần.
Trong hoa viên tuyết tan lõng bõng, Hạ Lan Tuyết đun một ấm trà lặng lẽ uống
Thần sắc y rất lạnh lùng, không có vẻ cười cợt nhạo đời như xưa, cũng chẳng có nét sắc lạnh mà Y Nhân tình cờ liếc thấy, đó là thái độ dửng dưng, hững hờ, tựa như xa rời khỏi thế giới này.
Chỉ là trong mắt y thấp thoáng vẻ uất ức, một nỗi uất ức gần như là bi thương, y khe khẽ ngâm khiến gương mặt như sương như tuyết, rung động lòng người đó như được bao phủ bởi một vầng sáng của hồi ức.
Mãi tới khi sắp hoàng hôn, trong cung rốt cục cùng truyền tin ra, có ba người được chọn làm quý phi: Bùi Nhược Lan con gái thứ của thừa tướng đương triều Bùi Lâm Phổ, Phương gia tiểu thư Phương Nhu, muội muội của thống lĩnh cấm quân Phương Duệ, còn có một người nữa chính là Y Lâm, tỷ tỷ của Y Nhân, đại mỹ nhân Y gia danh chấn kinh thành.
Ngón tay Hạ Lan Tuyết chợt khựng lại trên cái tên Y Lâm, ngập ngừng hồi lâu rồi khẽ hỏi: “Người chủ trì đại hội tuyển tú là hoàng hậu, hay là…”
“Là Trần quý phi đang được sủng ái, nghe nói hoàng hậu bị ốm không tiện tham dự.” Kẻ hầu đáp.
Cuối cùng ngón tay của Hạ Lan Tuyết cũng nhúc nhích, tờ giấy ghi tên đã rơi xuống tuyết.
Đôi mắt lưu ly ngập đầy vẻ bi thương.
“Nàng vẫn không cam tâm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.