Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 21: RỐT CUỘC THÀNH KẺ GÂY TAI HỌA

Mỗ R

26/05/2014

Y Nhân thật sự mang thai.

Mười mấy ngự y của Viêm Quốc hội chẩn, cho ra đáp án đều giống nhau. Cuối cùng thì Viêm Hàn dù một tia may mắn cũng không còn tồn tại.

Từ ngày bị cưỡng chế đưa về Viêm Quốc, Y Nhân vẫn chưa từng nhìn thấy Viêm Hàn, chỉ có vô số đại phu đến bắt mạch, hỏi han, sau đó rời đi.

Đến ngày thứ mười, Viêm Hàn rốt cuộc cũng lộ diện.

Khi đó, Y Nhân đang ngủ, đã nhiều ngày qua bị đám ngự y tới lui làm phiền phát mệt. Nghe được âm thanh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trước giường có một bóng người cao lớn. Cái bóng phủ xuống, gần như che lấp hết ánh sáng bên ngoài.

Cô dựng nửa thân ngồi dậy, không có nhiều tinh thần lắm. Gần đây lười đến thần kỳ.

“Viêm Hàn?”

Người nọ đứng ngược sáng, Y Nhân không thấy rõ được khuôn mặt của hắn.

Viêm Hàn trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu để sát vào cô, “Còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

“Rất tốt.” Y Nhân ngoan ngoãn trả lời. “Ngươi thế nào?”

“Ta cũng rất tốt.” Viêm Hàn thuận thế ngồi xuống bên giường cô, thản nhiên trả lời.

Y Nhân đã ngồi thẳng dậy. Cô dựa người vào thành giường, cẩn thận quan sát khuôn mặt nghiêng của Viêm Hàn.

Những đường nét vẫn gầy như đao tước điêu khắc, nhưng góc cạnh khuôn mặt lại càng thâm thúy. Từ bên cạnh, Y Nhân không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn.

“Nàng đã mang thai, có biết hay không?” Viêm Hàn nhẹ giọng hỏi.

Y Nhân ngẩn người, cúi đầu nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, lắc đầu. Trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không thể nói rõ là phấn khởi hay là uể oải.

Một lát sau, cô nở nụ cười, “Bây giờ mới biết.”

Có con ư?

Y Nhân có chút mơ hồ. Chính cô vẫn còn là một đứa trẻ mà. Cô vẫn không thể tự chăm sóc cho mình, làm sao có thể chăm sóc cho một đứa trẻ đây?

Nhưng trong lòng lại mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm giác bao dung kỳ diệu. Cô biết, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa con này. Cô muốn làm mẹ.

Bất cứ cô gái nào, hoặc có thể nói là bất cứ chủng tộc nào, đều phải trải qua lễ rửa tội ‘mẫu thân’. ‘Mẫu thân’, mới là câu thần chú siêu việt hơn tất cả.

“Phụ thân của đứa bé vẫn còn chưa biết.” Viêm Hàn còn nói, “Nàng ở lại, ta sẽ nuôi lớn nó giống như con ruột của mình.”

Viêm Hàn có quyết định này, đã vô cùng gian nan.

Giọng nói của hắn lại tương đối bình tĩnh, vẫn thong dong nhàn nhã giống như ngày đó ở bên bờ hồ, hắn đã nói sẽ đối đãi với Hạ Lan Tuyết như bằng hữu vậy.

Y Nhân lẳng lặng nhìn hắn.

Viêm Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Ở lại đi, ta, nàng, còn có những đứa con sắp chào đời của chúng ta nữa. Nàng sẽ rất hạnh phúc.” Viêm Hàn thân thiết nói, sau đó chăm chú nhìn Y Nhân không chớp mắt.

Môi Y Nhân run rẩy. Khuôn mặt vốn tròn trịa mũm mĩm của cô, bởi vì gần đây ăn uống không tốt, đã nhanh chóng gầy đi. Vẻ thanh tú của cô cũng bởi vì gầy yếu mà càng toát ra vẻ tươi sáng, tăng thêm phần nữ tính mặn mà.

“Nhưng ngươi cũng không phải là cha của đứa bé.” Cô không trực tiếp cự tuyệt Viêm Hàn, chỉ nhắc nhở. “Phụ thân thân sinh của nó vẫn còn tại nhân thế, hơn nữa… Ta cũng không có ý định sẽ rời bỏ chàng.”

Tuy rằng Hạ Lan Tuyết nhiều khi làm việc rất tự cho là đúng, cô cũng rất phiền lòng, nhưng từ đầu đến cuối Y nhân không hề có ý định rời bỏ anh.

Chỉ là tức giận mà thôi. Ai mà chẳng có lúc tức giận chứ?

Thần sắc Viêm Hàn khẽ biến. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, giãn ra một ít, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói lời nào.

Ánh mắt của hắn lướt qua một tia kịch liệt, rồi lại rất nhanh chóng trở nên bình thản.

“Không sao.” Viêm Hàn quay đầu đi, cầm lấy chén thuốc đang đặt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc trước đã, về phần những chuyện khác, để sau này hãy tính đi.”



Y Nhân nhận lấy, sau đó thật quan tâm nói: “Nhất định là ngươi bận rộn rất nhiều việc, không cần ở đây với ta đâu. Ta muốn được ngủ tiếp.” Nói xong, cô chậm rãi nhấp một ngụm.

Viêm Hàn không kiên trì ở lại. Hắn ‘Ừm’ một tiếng rồi đứng lên, thuận tay vén dùm cô góc chăn.

Sau khi Viêm Hàn rời khỏi, Y Nhân nhổ số thuốc đang ngậm trong miệng vào lại trong chén thuốc. Sau đó nhón chân rời giường, đổ cả chén thuốc vào trong chậu hoa bên cạnh cửa sổ.

Cô thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió ở Viêm Quốc rất lớn, tiếng gió gào thét mà qua. Mây trắng cuồn cuộn.

“A Tuyết, ta không giận dỗi chàng nữa, chàng mau tới tìm ta đi.” Y Nhân thì thào tự nói, bàn tay vô thức đặt lên bụng. Vầng trán lần đầu tiên xuất hiện vẻ lo lắng.

Viêm Hàn đi ra cửa, đi thẳng đến cái sân mà trước đây Y Nhân vẫn thường ngồi phơi nắng thì dừng lại. Hắn lấy từ trong người ra một gói thuốc, rũ ra, để gió cuốn đi. Trong không khí, tất cả đều là bột trắng tung bay.

“Chúa thượng không bỏ vào thuốc sao?” Vệ tiên sinh không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Viêm Hàn, nhẹ giọng hỏi.

Viêm Hàn mỉm cười, lắc đầu, “Sai bọn họ kê thuốc an thai cho Y cô nương đi.”

Nếu thật sự phá bỏ đứa con của Y Nhân, có lẽ đời này, bọn họ sẽ không tha thứ cho mình.

Viêm Hàn cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.

Nắm thứ gì đó quá chặt, có phải hay không, vì lo lắng mà phải từ bỏ?

***

Y Nhân mệt mỏi ngủ đến quá trưa. Đến chạng vạng, cô đứng dậy, quan sát kỹ chậu hoa.

Hoa trong chậu vẫn đang tươi tốt xinh đẹp, không có một chút dấu vết khô héo nào.

Y Nhân thẹn đỏ mặt.

Cô đã hiểu lầm Viêm Hàn. Nhưng vừa rồi cảm giác mà Viêm Hàn tạo cho cô, khiến cô không thể không cảnh giác.

Có lẽ một khi đã để ý, bắt đầu sẽ trở nên đa nghi. Không thể hoàn toàn tin tưởng. Đơn giản là thừa nhận, kết quả cuối cùng không phải như mình đã nghĩ.

Nhưng mà, cô đã hoài nghi Viêm Hàn, thế nhưng cô đã hoài nghi!

Y Nhân càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự không phải là người tốt, càng cảm thấy có lỗi với Viêm Hàn. Cô lần ra đến cửa, nhỏ giọng hỏi hai cung nữ được phái đến hầu hạ cô. “Viêm Hàn hiện tại đang làm gì? Hắn còn có thể đến đây nữa không?”

Nếu Viêm Hàn lại đến nữa, Y Nhân nhất định phải thận trọng nói lời xin lỗi.

“Gần đây chúa thượng bề bộn nhiều việc. Nghe nói… nghe nói Tuy Xa đã đánh nhau, Thiên Triều cùng Viêm Quốc khai chiến.” Tiểu cung nữ nhất thời nhanh miệng, vừa hỏi đến đã nói.

Cung nữ còn lại hung hăng liếc mắt lườm nàng một cái. Tiểu cung nữ vừa nói sắc mặt trắng nhợt, lập tức ngưng bặt.

Y Nhân ngơ ngác, ngây dại đứng yên tại chỗ.

Rốt cuộc… vẫn là đánh nhau.

Nhưng mà, Hạ Lan Tuyết vừa mới nhận chuyển giao chính quyền. Thiên Triều trên dưới vẫn còn chưa ổn định như vậy, sao đã đánh nhau rồi?

Cô đương nhiên không biết, xảy ra chuyện này ít nhiều gì cũng bởi do cô gây nên.

Sự khiêu khích của Viêm Hàn đã khiến Hạ Lan Tuyết nhịn lâu lắm rồi. Chuyện Y Nhân bị bắt cóc đã trở thành một giọt nước làm tràn ly.

Đặc biệt, vào thời khắc nhận được lá thư do mật thám của Thiên Triều ở Viêm Quốc truyền về, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc đã không thể nào nhịn được nữa.

Y Nhân đã có thai.

Một mình nàng ở Viêm Quốc – nơi nguy cơ mai phục khắp nơi, ở bên cạnh Viêm Hàn – kẻ chẳng chịu an phận, sẽ gặp biết bao chuyện khó sống.

Anh lập tức gửi thư cho Viêm Hàn, chỉ đúng một câu: “Hoặc là giao người, hoặc là khai chiến.”

Viêm Hàn cũng thản nhiên đáp trả một câu: “Khai chiến.”

Tuy Xa trở thành nơi chiến tranh nổ ra đầu tiên. Trước đó, Hạ Lan Khâm đã làm tốt công tác chuẩn bị. Với sự hiệp trợ của Phượng Thất, di dời toàn bộ cư dân. Nơi này đã trở thành một chiến trường đúng nghĩa.



Một rừng không thể có hai con hổ. Tuy rằng bẵng đi một thời gian dài như vậy, nhưng trận chiến này, trước sau vẫn là tránh cũng không thể tránh.

Ngay vào lúc Y Nhân bị giam lỏng trong Viêm Cung rộng lớn này thì mỗi một ngày đều có khu vực mới bị cuốn vào chiến cuộc. Rất nhanh sau đó, mối quan hệ giữa Viêm Quốc và Thiên Triều rơi vào cục diện hoàn toàn bế tắc.

Trước đó Viêm Quốc từng can thiệp vào nội chính của Thiên Triều, sớm đã khiến cho dân chúng Thiên Triều có cảm xúc cùng chung cừu địch. Dù Bùi Nhược Trần có làm đúng hay sai thì hiện tại, rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Còn ở Viêm Quốc, người dân Viêm Quốc luôn luôn lấy Viêm Hàn làm trọng, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Viêm Hàn bảo bọn họ đứng, bọn họ liền sẽ không nằm.

Hơn nữa, trong quân đội còn có một truyền thuyết cực kỳ xinh đẹp.

Truyền thuyết rằng, trận chiến này là vì một nữ nhân.

Tuyết Đế muốn đoạt lại thê tử của mình, còn Viêm Đế lại muốn bảo trụ nữ nhân mà mình yêu. Trên chiến trường của nam nhân, bất cứ truyền thuyết nào nói về nữ nhân cũng đều lãng mạn và kích động. Bọn hắn chẳng những không cảm thấy buồn cười, ngược lại còn cảm trận chiến này phá lệ, rất có ý nghĩa.

Vì danh dự của bệ hạ mà chiến đấu.

Y Nhân còn không biết, chính mình cứ như vậy, u mê bị truyền thành nhân vật chính – một kẻ gây tai họa. Hàng ngày cô chỉ biết ngây ngốc ứng phó với những cơn nôn ọe càng ngày càng nghiêm trọng.

Viêm Hàn cũng không lộ diện nữa. Tình hình chiến đấu khẩn cấp nơi tiền tuyến cũng không cho phép hắn làm chuyện gì khác.

Người trong cung đối với chiến sự cũng giữ kín như bưng. Y Nhân hoàn toàn bị phong bế với tin tức bên ngoài.

Cứ như vậy, suốt một tháng trôi qua, thời gian khó chịu nhất cũng qua đi, Y Nhân dần dần có thể ăn được một chút đồ này nọ.

Thân thể gầy yếu không còn hình dạng, bắt đầu dần dần trở nên nở nang.

Trong Viêm cung vẫn gió êm sóng lặng. Trong giai đoạn quan trọng nhất của đời người này, Y Nhân phải một mình vượt qua, cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Đến cuối tháng, một cung nữ vội vàng quýnh quáng chạy đến, nhìn thấy Y nhân thì lộ vẻ vui mừng, nói: “Y cô nương, Thiên Triều phái xứ giả đến. Chúa thượng mời cô nương qua đó một chuyến.”

Y Nhân ngẩn người. Tâm trạng giống như con chim bị nhốt trong lồng lâu lắm rồi, cửa sắt đột nhiên mở ra, nó lại không biết trời xanh bên ngoài là thế nào.

“Y cô nương, cô có cần chuẩn bị gì không?” Tiểu cung nữ thúc giục nói.

Y Nhân vội vàng lắc đầu, có vẻ như lệ nóng đã lưng tròng.

Cô xoay người đi liền ra ngoài, đi như chạy.

Tiểu cung nữ theo sát phía sau.

Phòng thảo luận chính sự bình thường không cho phép cô bước chân vào đã ở ngay phía trước. Lúc này đây, thủ vệ không hề ngăn cản cô mà tùy ý để cô đi lên cầu thang dài rộng lớn kéo thẳng lên trước cửa điện.

Đại môn nghiêm mật khép kín.

Bên trong truyền ra một tiếng cười quen thuộc, nhẹ nhàng nhàn nhã, tạo nên cảm giác không tranh sự đời. Sau đó là giọng nói của Viêm Hàn.

“Phượng tiên sinh đường xa đến đây, thật sự chỉ vì muốn gặp nàng một lần? Chẳng lẽ không có ý đồ gì khác sao?”

Quan hệ giữa hai nước bây giờ đã như nước với lửa. Viêm Hàn cũng không còn giống như trước kia lá mặt lá trái nữa. Giọng điệu của hắn không hề khách khí chút nào.

Phượng Cửu mỉm cười, “Nếu ta có ý đồ gì khác, đại khái cũng không dám làm trước mặt bệ hạ. Cho nên, Phượng Cửu vẫn chỉ làm những chuyện nằm trong khả năng cho phép.”

“Chỉ cần gặp Y Nhân một lần, sẽ lập tức thả Tiền tướng quân mà các ngươi vừa bắt được sao?” Viêm Hàn xác nhận lại một câu. Thấy chỉ cần cho nhìn một cái liền có thể đổi về một tướng quân đã bị bắt, giao dịch này quả thật đáng giá. Viêm Hàn không có lý do gì để cự tuyệt.

Hơn nữa, Y Nhân thật sự không vui.

Đã vô số lần lẳng lặng đứng rình ngoài cửa sổ, Viêm Hàn cảm nhận thật sâu: Y Nhân càng ngày càng không vui.

Tuy rằng vẫn im lặng như thường.

Có lẽ, gặp Phượng Cửu một lần, gặp lại bằng hữu trước kia của nàng, nàng sẽ vui hơn chăng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Viêm Hàn đồng ý làm giao dịch này với Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết sẽ phái Phượng Cửu đến, cũng là chuyện nằm trong dự kiến.

Nàng sẽ vui vẻ hơn một chút.

Viêm Hàn đang suy nghĩ thì cửa chính nhẹ nhàng được đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook