Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 53: BIỆT HỮU U SẦU ÁM HẬN SINH

Giáo Ưởng

20/11/2014

Kim Phượng bị một lực cưỡng chế cậy mạnh kéo vào trong điện. Cũng không biết vòng vo mấy vòng, sống lưng lại bị dán vào trên cây cột lớn sơn son trong điện. Sau một khắc, một đôi môi nóng hổi liền dình vào, một ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng cần cổ đang hơi ngửa lên của nàng. Nàng cảm thấy toàn thân như hóa thành một bãi bùn nhão, lại giống như biến thành một bức tranh tết, dán ở trên cây cột.

Đoàn Vân Chướng dùng ngón cái xoa vai nàng, nhẹ nhàng gặm cắn môi nàng một chút rồi mới rời môi đi, bất mãn nói:

“Treo ham muốn của ta, thú vị lắm sao?”

Kim Phượng ôm lấy cổ hắn, cười vô cùng xảo quyệt.

Đoàn Vân Chướng oán hận lườm nàng một cái, lại cắn lên cổ nàng một cái.

Kim Phượng kêu ‘Ai’ một tiếng: “Đau mà.”

“Đau cho biết thân.” Đoàn Vân Chướng trừng nàng.

Kim Phượng đáng thương nhìn hắn, sau đó lại dời đôi mắt sáng trong nhìn về phía khác. “Lại nói, bảng hiệu Hiên La Điện này thật sự rất đẹp mắt, không biết là do ai đề ha?”

Đoàn Vân Chướng nghiến răng. “Chính là ta đề.”

“Ôi chao, bút pháp của hoàng thượng quả là lực hùng tráng kiện, rất có phong phạm vương giả nha…”

“Lưu Hắc Bàn!” Đoàn Vân Chướng lại hung hăng bóp mạnh vào eo nàng một cái.

Kim Phượng ha ha cười rộ lên.

Nàng thật sự rất thích hoàng đế bệ hạ của nàng.

Yên lặng một hồi lâu, Kim Phượng dán lên thái dương Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng thở dốc.

“Thiếp… muốn trở về nhà một chuyến.”

“Nếu vậy, chờ thêm ít ngày nữa, ta sẽ tranh thủ thời gian cùng nàng xuất cung một chuyến.” Đoàn Vân Chướng vuốt ve khuôn mặt nàng, nói.

Kim Phượng thở dài: “Không phải là căn nhà ở ngõ hẻm Hoàng Gia.”

“Ửm?”

“Chính là tòa nhà lớn nhất ngoài Chính Dương Môn.”

Đoàn Vân Chướng im lặng. Đừng nói là toà nhà lớn nhất ngoài Chính Dương Môn mà ngay cả toà nhà lớn nhất kinh thành, ngoại trừ hoàng cung thì chính là phủ Uy Quốc Công.

“Nàng đến phủ Uy Quốc công làm gì?” Trong giọng nói của hắn thoáng qua một tia khó chịu.

Kim Phượng suy nghĩ một chút, lựa lời mà nói: “Thiếp nghe người ta nói những tiểu thư tốt số được phong làm Quý phi hay Hoàng hậu nương nương, đều sẽ về nhà khoe khoang một phen. Bề ngoài thì gọi là ‘thăm viếng’. Thiếp vào cung đã nhiều năm, còn chưa từng về thăm viếng lần nào. Hôm nay kiềm chế không được, muốn trở về phủ Uy quốc công khoe khoang một chút.”

Đoàn Vân Chướng hung hăng gõ mạnh một cái lên đầu nàng. “Nói thật đi.”

Kim Phượng ỉu xìu. “Chỉ muốn trở về thăm một chút thôi.”

“Trở về thăm ai? Thăm người cha không có lương tâm của nàng ư?” Đoàn Vân Chướng hừ lạnh một tiếng. “Nàng vào cung nhiều năm như vậy, sao không thấy ông ta hỏi thăm nàng đến một lần?”

“Nhưng… ông ấy vẫn là cha của thiếp…”

Đoàn Vân Chướng im lặng.

“Chuyện giữa ngài và cha thiếp, thiếp không muốn xen vào. Nhưng liên hệ máu mủ, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được. Mỗi người đều có việc mình cần phải làm.”

Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng. “Vậy ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị phượng liễn, tiễn nàng xuất cung, phải trở về trong ngày.”

“Chỉ sợ thời gian không đủ.” Kim Phượng cúi đầu. “Trong phủ Uy quốc công gần đâu không được an bình, sức khỏe của Đại phu nhân cũng không tốt. Thiếp trở về, một mặt cũng muốn xem mình có thể giúp được phần nào hay không.”

“…” Đoàn Vân Chướng giận dữ trừng nàng. Nha đầu Hắc Bàn là ngốc thật hay giả ngu đây?

Phủ Uy quốc công hỏng bét, người đắc ý nhất không ai ngoài hoàng đế bệ hạ. Giỏi cho Lưu Hắc Bàn, lại còn muốn trở về “giúp đỡ phần nào”? Nam nhân của nàng ở trên triều phải vụng trộm tính toán muôn vàn, mới miễn cưỡng cướp được thời cơ tốt như vậy, vừa giả làm kẻ ngốc vừa làm tiểu nhân, nàng lại chạy đến nạy góc tường lên?

Đoàn Vân Chướng kìm nén nửa ngày mới thốt ra được một câu. “Không được đi.”

Kim Phượng cũng không quá bất ngờ. Trước khi nàng đến cũng đã đoán được, hơn phân nửa là Đoàn Vân Chướng sẽ không để nàng đi.

“Vậy ngày mai thần thiếp đi xin thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương nhân từ, chắc hẳn sẽ cảm thương cho tấm lòng hiếu thuận của thần thiếp, đồng ý cho thần thiếp xuất cung.”

“Trẫm cũng sẽ đến nói với mẫu hậu, không cho nàng đi.”

Kim Phượng cười cười. “Hoàng thượng định dùng lý do gì đây?”

Đoàn Vân Chướng cứng họng.

Hắn bỗng nhiên hiểu được, hoàng hậu nương nương của hắn hôm nay đến thăm, đã có chuẩn bị vạn toàn. Hoàng hậu thăm viếng, về công là thay mặt hắn an ủi thần tử, về tư chính là tận hiếu với cha mẹ. Hắn cấm hoàng hậu về nhà thăm người thân, thực tại là danh bất chính, ngôn bất thuận. Lỡ như lan truyền ra ngoài, hình tượng đức vua anh minh nhân từ mà hắn khổ tâm tạo dựng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Kỳ thật, Kim Phượng về phủ Uy Quốc công, cũng chẳng tổn hại gì đến đại sự. Không cho nàng đi, đơn giản là vì trong lòng hoàng đế bệ hạ không được thoải mái.

“Nàng tính kế với ta?”

Kim Phượng cười hì hì, hôn nhẹ lên khóe môi Đoàn Vân Chướng. “Thần thiếp không dám.”

Đoàn Vân Chướng tràn đầy ham muốn, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng. Muốn nói mấy lời cường thế để bổ khuyết cho vẻ hơi bất lực của mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn chỉ nói ra một câu: “Nàng… khi nào thì trở lại?”

Kim Phượng sững sờ, sau đó mỉm cười, rúc sâu vào trong cổ Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, thiếp sẽ rất nhớ người.”



Đoàn Vân Chướng nắm tay nàng, ho nhẹ một chút, trên mặt hơi nóng lên: “Thật không?”

“Ừm.”

“Nếu nàng không mau chóng trở lại, ta sẽ…” Hắn suy nghĩ một chút, thực tại không có gì có thể uy hiếp được nàng. “Ta liền đi tìm Bạch Ngọc.”

Thân thể mượt mà trong ngực rõ ràng cứng đơ ra.

“Ngài đi tìm Bạch Ngọc… làm gì?”

“Khụ khụ, đương nhiên là ngâm thơ làm phú, ngắm hoa nghe hát.”

“Không cần phải đi.” Kim Phượng cất giọng thờ ơ, nghe không ra vui giận.

“Sao vậy?”

“Thiếp sẽ dẫn muội ấy cùng về nhà thăm viếng.”

“…”

Hoàng đế bệ hạ vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành phải nói: “Tóm lại, nàng phải nhanh chóng trở về.”

*******

Nói là vì muốn khoe khoang, kỳ thật, hoàng hậu nương nương về nhà thăm viếng chuyến này, chuẩn bị vô cùng đơn giản.

Đơn giản đến mức chỉ có ba cái rương lớn, bốn cung nữ và một chiếc xe ngựa bình thường, cứ vậy mà xuất cung.

Lúc Lưu Bạch Ngọc lên xe, vẫn còn có chút tâm không cam tình không nguyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu Hắc Bàn nghiêm nghị xám đen, cũng đành phải ngoan ngoãn lên xe.

“Tỷ tỷ muốn về nhà, cần gì phải lôi kéo ta theo?” Ngồi ở một bên toa xe, Lưu Bạch Ngọc quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

Kim Phượng chống khuỷu tay lên mặt bàn nhỏ, rất có hứng thú đánh giá Lưu Bạch Ngọc hồi lâu, mới nói: “Bạch Ngọc, chẳng lẽ muội không nhớ nhà ư?”

“Chỗ đó không phải là nhà của ta.” Lưu Bạch Ngọc trả lời cực nhanh.

“Vậy muội không nhớ Đại phu nhân, không nhớ cha ta sao?”

Lúc này Lưu Bạch Ngọc mới quay mặt lại, có chút bất ngờ nhìn Kim Phượng, hừ một tiếng.

Bên trong toa xe nhất thời có chút tẻ ngắt.

Kim Phượng vẫn nồng nhiệt nhìn Lưu Bạch Ngọc chăm chú.

Gò má mỹ nhân, cũng vô cùng xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp lại tài năng như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn giống như một đóa u lan không ai hỏi thăm đến, chết già trong thâm cung hay sao? Người sai lầm, đến tột cùng là ai? Kẻ đã giam cầm nàng ta, rốt cuộc là thế gian vô tình này hay là chính chấp niệm trong lòng của nàng ta?

Kim Phượng thời gian qua được tình yêu tưới mát, trái tim cũng mềm mại rất nhiều, cảm thấy Lưu Bạch Ngọc tự khóa bản thân trong thâm cung, thiếu vắng nam nhân làm dịu, vẫn là thiếu thốn rất nhiều niềm vui thú nhân gian.

Huống chi, Lưu Bạch Ngọc thiếu hụt lạc thú nhân gian, tất nhiên lại muốn đến tranh đoạt nam nhân của nàng.

Nàng nâng trán cân nhắc thật lâu, tự cho là vô cùng hữu hảo, nói: “Bạch Ngọc, ra đi chuyến này, muội cũng đừng hồi cung nữa?”

Lưu Bạch Ngọc ngẩn ra, trên mặt hiện rõ vẻ khó có thể tin nổi. Một hồi lâu, nàng ta cười khổ: “Tỷ tỷ, vẫn là không tha cho ta sao?”

Kim Phượng yên lặng cúi đầu, rốt cuộc cũng nói với nàng ta một câu xuất phát từ tận đáy lòng: “Muội tự cho mình số khổ, kỳ thật nói cho cùng, số mạng của muội là bị chính bản thân muội giày xéo thành ra như vậy.”

Một cô gái xinh đẹp lại giàu tài năng, nếu như cuộc đời của nàng ta thuận lợi bình thường, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Vì vậy, nàng ta liều hết sức lực của mình, cũng muốn nhân sinh thê thảm một chút. Nếu không, vẻ đẹp cùng tài năng của nàng ta làm sao nổi bật lên được? Nếu không, nàng ta làm sao có nhiều oán trách cùng tình ý như vậy? Nếu không, chẳng phải nàng ta sẽ biến thành một nữ nhân bình thường và thuận lợi giữa muôn người bình thường khác hay sao?

Nói cho cùng, Lưu Bạch Ngọc cũng chưa từng làm hại đến ai, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà Kim Phượng mới vô cùng tiếc hận.

Cửa chính sơn son của phủ Uy quốc công, tựa như nhiều năm trước đây, vẫn sáng rõ. Mà tâm tình của Kim Phượng, nay đã khác xưa.

Mặc dù giản lược hết sức, lễ nghi phong thái hoàng hậu vẫn còn. Một đám gia quyến trong phủ Uy quốc công quỳ gối ở cửa phủ nghênh đón. Kim Phượng nhìn lướt qua, Lưu đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đều không có mặt. Uy quốc công đứng ở phía trước nhất, eo lưng thẳng tắp, tóc mai trắng phau, hoa văn của năm tháng đã in hằn trên khóe mắt ông.

Được cung nữ dìu xuống xe, Kim Phượng rũ rũ ống tay áo màu vàng kim, đứng định trước mặt Lưu Hiết.

Lưu Hiết bắt hai tay vào nhau, lẳng lặng nhìn Kim Phượng, khóe mắt mang chút lạnh lẽo, cũng không có ý định muốn quỳ xuống hành lễ.

“Nương nương, ngài cao hơn rất nhiều.”

Kim Phượng miễn cưỡng cười cười, khéo môi có chút run rẩy. Đây là lần thứ ba nàng gặp phụ thân. Lần đầu tiên là ở căn nhà nhỏ nằm trong ngõ hẻm Hoàng gia. Khi đó, ông giống như thần tướng từ trên trời giáng xuống, tùy ý xới tung toàn bộ cuộc sống của nàng. Lần thứ hai là lúc nàng xuất giá. Khi đó, ông chẳng hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh hoặc yêu cầu gì với nàng, lại khiến cho nàng cảm thấy, cho dù nàng có trở thành nhất quốc chi mẫu, cũng chỉ là một quân cờ chẳng phân biệt được trắng đen ở dưới ngón tay của ông.

Hôm nay, lần thứ ba này, ông vẫn như một chủ nhân cao cao tại thượng, tường tận xem xét nàng. Điều ông đang suy tư, chính là hàm nghĩa phía sau hành động lần này của nàng, là địa vị của nàng vẫn có một chút quan trọng khi ông đang còn một tay khống chế thiên hạ, chứ không phải là con người nàng, đứa con gái ruột của ông.

“Lưu Hắc Bàn, đừng làm ta mất mặt.” Trước khi xuất cung, Đoàn Vân Chướng cắn vành tai nàng dặn dò. Nghĩ tới đây, nàng lại vươn thẳng sống lưng.

“Này quốc công càng vất vả công lao càng lớn, bản cung miễn lễ cho ông.” Kim Phượng rõ ràng mà tự phụ, thốt ra một câu.

Trong ánh mắt của Lưu Hiết lóe lên một cái.

Không đợi Lưu Hiết nói gì, Kim Phượng tùy ý quơ quơ tay áo. “Các vị phu nhân, tất cả cũng đứng lên đi.” Nói xong, nàng bước đi trên đầu hài phượng, đạp lên lụa đỏ, đi thẳng vào trong.

Tam phu nhân quỳ ở hàng đầu từ từ nâng người lên, trên mặt có chút khó coi.



“Nha đầu kia…” Hơn mười năm không gặp, thật sự đã thành hoàng hậu.

Trên mặt Lưu Hiết hiện lên một nụ cười không rõ hàm nghĩa.

“Quả nhiên là con gái của Lưu Hiết ta.”

Việc công đã xong, kế tiếp, chính là việc riêng. Dùng xong bữa tối quy củ phiền phức, hoàng hậu nương nương tiếp kiến Uy quốc công tại thư phòng.

Kim Phượng cởi bỏ triều phục, thay thường phục, ở trước mặt Uy quốc công lễ phép xá một cái.

“Phụ thân.”

Sau án thư, Lưu Hiết khẽ nhếch khóe môi, xoay người lại.

“Kim Phượng, những năm gần đây, ngươi sống có tốt không?”

Kim Phượng thoáng ngừng một chút, như thế nào là tốt, như thế nào là không tốt đây?

“Nữ nhi sống rất tốt ạ.”

“Đoàn Vân Chướng đối với ngươi có tốt không?”

Kim Phượng nghe ông gọi thẳng tục danh của hoàng đế, trong lòng đột ngột máy động, sắc mặt vẫn không hề biến đổi

“Hoàng thượng ngài ấy…”

Còn chưa trả lời, Lưu Hiết đã cười sang sảng, cắt đứt. “Hắn làm sao có thể đối tốt với ngươi? Ngươi vừa không phải là giai nhân tuyệt sắc gì, lại là con gái của Lưu Hiết ta. Hắn cũng không dám dính vào ngươi, càng không muốn dính vào ngươi.”

Kim Phượng ngập ngừng một phen, cuối cùng không nói gì thêm.

Lưu Hiết dò xét đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng, bỗng nhiên thở dài. “Máu mủ tình thâm. Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận thế nào, ngươi vẫn là con gái của Lưu Hiết ta. Cho dù có một ngày ta ngã xuống, chết đi, ngươi vẫn là con gái của ta.”

“Nữ nhi hiểu.”

Lưu Hiết kinh ngạc nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, một hồi lâu, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.

“Ta còn nhớ rõ hơn mười năm trước, ở căn nhà nhỏ trước kia lần đầu tiên ta nhìn thấy tình hình của ngươi. Kim Phượng, trước đó, ta chưa bao giờ tin tưởng ngươi là con gái của ta. Một tú nương thân phận đê tiện, làm sao có thể sinh ra con gái của ta? Ta cho rằng, nhất định là bà ta mang thai đứa con của kẻ khác lại vọng tưởng vu oan cho ta.”

Kim Phượng đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ con, bà ấy không phải là người như thế.”

“Hôm nay, ta đương nhiên biết rõ.” Lưu Hiết không để ý lắm, khoát khoát tay. “Ngay khi ở trong căn nhà đó, chỉ qua hai ba câu, ta liền vững tin, ngươi là con gái của ta.”

“Cũng bởi vì con đã giải đáp được câu hỏi của ngài sao?” Ánh mắt Kim Phượng tiết lộ một chút bi ai. Nếu như lúc trước nàng không cố làm ra vẻ thông minh, vậy thì hôm nay, chẳng phải tất cả sẽ hoàn toàn khác biệt rồi sao?

“Không.” Lưu Hiết cười khẽ. “Lúc ấy ta nghĩ, chỉ có con gái của Lưu Hiết ta mới biết giả ngu như vậy, mới biết gạt người như vậy.”

“Hôm nay, một con chim sẻ nho nhỏ cũng trở thành phượng hoàng chân chính.” Lưu Hiết cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, dường như đang rất giật mình kinh ngạc. “Nghe nói hiện nay, tấm lòng của các thủ lĩnh nội cung đều hướng về hoàng hậu Hắc Bàn. Mà ngay cả trái tim của thái hậu nương nương, cũng đã bị ngươi mua chuộc. Trong tình hình này, cho dù ngươi có làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì, e rằng cũng không có ai tin tưởng?”

Bả vai Kim Phượng, rốt cuộc nhịn không được, run lên một cái.

“Phụ thân, muốn con làm gì sao?”

Lưu Hiết lẳng lặng đánh giá gương mặt nàng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta muốn ngươi làm cái gì, chẳng lẽ ngươi sẽ ngoan ngoãn đi làm sao?”

Kim Phượng không nói.

Lưu Hiết nở nụ cười. “Kim Phượng, vội cái gì. Dù sao ta cũng là cha của ngươi.”

“Ngài cũng là cha của Lưu Ngạc.”

Lưu Hiết không đếm xỉa tới vẻ mặt tựa hồ rốt cuộc cũng xuất hiện một vết rạn nứt. “Ý của ngươi là, cái chết của Ngạc Nhi, là lỗi do ta?”

Kim Phượng nhìn ông thật sâu.

Nàng có lẽ đã từng nhát gan, nhưng những năm gần đây lại bị Đoàn Vân Chướng nuôi dưỡng, lá gan càng lúc càng lớn.

“Có lẽ ngài không trực tiếp phạm sai lầm, nhưng nguyên nhân là do sự ích kỷ của ngài. Ngài chỉ lo cho sự nghiệp của mình, lại quên mất con cái chính là khoản nợ của ngài. Ngài mất trách nhiệm dạy bảo, chung quy có một ngày cũng phải trả nợ.”

Lưu Hiết trầm mặc.

Một lát sau, ông nhẹ nhàng nói: “Kim Phượng, lần này ngươi trở về, đến tột cùng là vì cái gì? Là Đoàn Vân Chướng sai ngươi trở về ư?”

Kim Phượng hít sâu một hơi: “Nữ nhi vì bệnh trạng của mẫu thân nên mới trở về.”

Lưu Hiết rũ mắt, tựa hồ khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Mẫu thân của ngươi đang tĩnh dưỡng ở Lưu Hạc Viện. Bây giờ ngươi có thể đến thăm bà ấy.”

Kim Phượng khẽ gật đầu, liền đứng dậy đi ra cửa.

“Kim Phượng, nếu như nói… Ngươi không thể làm nổi hoàng hậu nữa, ngươi có bằng lòng trở thành công chúa hay không?”

Lưu Hiết thình lình ném ra một câu.

Kim Phượng cả kinh. Nhịp tim càng phát ra kịch liệt.

“Phụ thân… nói đùa sao?”

Sau lưng truyền đến tiếng cười lanh lảnh. “Đương nhiên là nói đùa. Cho dù khắp thiên hạ đều phản bội vương triều Đoàn gia, Lưu Hiết ta, tuyệt đối sẽ không phản bội.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook