Chương 25: THỂ NGHIỆM ĐẦU TIÊN CỦA HOÀNG ĐẾ
Giáo Ưởng
20/11/2014
Trời vừa hửng sáng, hoàng đế bệ hạ mang theo một thân hương diễm Tần Hoài,
lên đường hồi cung. (Tần Hoài là nơi nổi tiếng gắn liền với các danh kỹ
thời xưa)
Vừa mới vào đến cổng Vĩnh Huy liền bị một tiểu nội thị ngăn lại. Tiểu nội thị vừa thấy hoàng đế, nước mắt đã giàn giụa, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, từ xa xa lết đến bắt lấy áo bào của hoàng đế, không chịu buông tay.
“Vạn… Vạn tuế gia gia, ngài không thể trở về a!”
Đoàn Vân Chướng bối rối.
Tiểu nội thị lau nước mắt: “Vạn tuế gia, tối hôm qua thái hậu nương nương đột nhiên cao hứng, đến thăm ngài. Kết quả lại mất công một chuyến, phượng nhan nương nương phẫn giận. Cái mông của Tôn công công đã bị đánh rách thành tám cánh rồi!”
Đoàn Vân Chướng trợn trắng mắt: “Vậy bây giờ sao rồi?”
“Bây giờ? Thái hậu nương nương đang chờ ngài trong Hiên La Điện!” Tiểu nội thị ngồi thẳng người dậy. “Thưa, vạn tuế gia, trên người ngài có mùi gì vậy ạ?”
Đoàn Vân Chướng giơ tay áo lên, hít sâu một hơi.
Hết thuốc chữa.
Hoàng đế đi dạo kỹ viện, dạo được toàn thân đầy mùi son phấn, còn bị thân nương bắt ngay tại trận, đại khái chỉ có hắn là người đầu tiên.
Trong khoảnh khắc đó, Đoàn Vân Chướng dấy lên một loại cảm giác gần như tuyệt vọng.
Con người vào những lúc tuyệt vọng đều sẽ, một cách không thể giải thích được, sinh ra những ý tưởng đặc biệt. Còn Đoàn Vân Chướng, hắn vuốt chiếc vòng nặng trịch trong tay áo, bất chợt nhớ đến một người.
Tiểu Hắc Bàn, lúc này chỉ có thể trông cậy vào cô.
Giữa khói mù tuyệt vọng, lộ ra một ánh rạng đông.
******
Thái hậu nương nương ngồi ngay ngắn trong chánh điện ở Hiên La Điện. Sắc mặt tựa như tầng tầng lớp lớp mây đen.
“Không gặp được hoàng thượng, hôm nay ai gia tuyệt đối sẽ không rời khỏi Hiên La Điện!” Nàng nghiến răng nghiến lợi vung khăn. Mặc dù hoàng thất bấp bênh, mặc dù mãnh thú bên ngoài tàn sát bừa bãi, nhưng trong lòng bà trước sau vẫn vô cùng quang đãng. Đó là bởi vì bà tin chắc, một ngày nào đó con trai bà sẽ trưởng thành, trở thành một nam tử hán ưu tú, một thánh quân anh minh. Bà tuyệt đối không hề nghĩ tới, con trai bà sẽ giống như tên tiểu hỗn cầu do Từ thái phi sinh ra kia, sa vào lầm lạc, thậm chí cả đêm cũng không về ngủ.
Nhìn đống tấu chương đang chờ phê duyệt chất đầy trên bàn, nghĩ tới con đường phía trước tựa như đi trên một miếng băng mỏng, thái hậu nương nương phẫn nộ đến mức gần như muốn chuyển hóa thành nước mắt, lưng tròng.
Đồng hồ nước dưới mái hiên hoàng cung thanh thanh, mỗi một giọt đều rơi vào trái tim của bà.
Trong hoảng hốt, thái hậu nương nương dường như lại quay trở lại nhiều năm trước kia, thấy mình vẫn còn là người thiếu nữ ở giữa xiềng xích trói buộc của thành cung, đau khổ chờ đợi phu quân sủng hạnh.
Nội thị thân cận tiến lên nhẹ nhàng báo cáo. “Nương nương, là giờ dần.”
Khuôn mặt thái hậu tái nhợt mà ngưng trọng.
“Hoàng thượng… chẳng lẽ sẽ trễ giờ lâm triều hay sao?”
Con trai bà, từ trước đến nay luôn khiến cho bà vô cùng yên tâm. Mặc dù tuổi còn bé đã đăng cơ, lại rất ông cụ non, đối với chính sự cùng việc học hành, cũng chưa bao giờ xem nhẹ.
Thái hậu bỗng nhiến đứng bật dậy.
Đúng lúc này, một tiểu cung nữ thập thò trước cửa điện, ngó dáo dác, do dự có nên đi vào hay không.
Thái hậu nương nương tinh mắt, liếc một cái đã nhìn thấy nàng, lập tức căn dặn nội thị dẫn nàng vào trong.
“Ngươi là người cung nào?”
“Hồi bẩm thái hậu nương nương, nô tỳ ở Hương La Điện, tên gọi Phong Nguyệt.”
“Có chuyện gì mà thập thò dáo dác ngoài đại điện?”
“Bẩm nương nương, hoàng hậu nương nương mệnh cho nô tỳ đến lấy triều phục của hoàng thượng. Nô tỳ vốn nghĩ đến tìm Tiểu Tôn Tử công công là được, không ngờ…”
“Ngươi nói cái gì?” Thái hậu nương nương kinh hãi.
“Nô tỳ nói là…”
“Ngươi không cần nói!”
“…” Phong Nguyệt uất ức câm miệng. Tính tình Thái hậu nương nương thật kỳ quái, nương nương nhà nàng vẫn là tốt nhất.
Trên trán Thái hậu nương nương nhíu lại, nổi lên mấy tầng nếp nhăn. Đêm qua phát giác hoàng đế không có ở đây, bà mặc dù không dám để lộ ra ngoài, nhưng hầu như đã lật đổ cả hậu cung để tìm kiếm, chỉ duy nhất không nghĩ tới phải phái người đến cung hoàng hậu tìm thử.
Chẳng lẽ tối qua, hoàng đế đúng là đã qua đêm ở cung hoàng hậu sao?
Vẻ mặt Thái hậu nương nương không hề buông lỏng chút nào, ngược lại càng thêm căng thẳng. Bà nắm chặt khăn, nói: “Mang theo triều phục, theo ai gia đến Hương La Điện.”
******
Vào Hương La Điện, thái hậu nương nương lập tức trông thấy hoàng hậu nương nương mặc quần áo ngủ, tóc đen buông xõa, ôm cái gối nằm vật trên giường, đang ngủ say. Ngay cả tiếng thông báo của nội thị cũng không thể đánh thức nàng dậy.
Thái hậu nương nương đứng bên cạnh giường, ho một tiếng.
Hoàng hậu nương nương không hề nhúc nhích.
Thái hậu nương nương e ngại thân phận, đành phải nặng nề khụ thêm một tiếng.
Hoàng hậu nương nương khe khẽ nhăn mày, bàn chân phải rất tròn gãi gãi bắp chân trái, lại nằm yên không nhúc nhích.
Sắc mặt Thái hậu nương nương cực kỳ khó coi.
Phong Nguyệt vội vàng tiến lên, động tác sảng khoái, dứt khoát rút đi cái gối ôm trong ngực Kim Phượng.
Kim Phượng ồn ào ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Phong Nguyệt.
Phong Nguyệt vội vàng nâng cằm Kim Phượng, chuyển khuôn mặt nàng quay sang Thái hậu.
“Nương nương, ngài xem, thái hậu nương nương đến rồi.”
Hoàng hậu nương nương bị đánh thức, cho dù có tức giận vô cùng cũng không dám phát tác trước mặt Thái hậu. Phong Nguyệt đỡ Kim Phượng rời giường, xếp đặt tư thế như bày tượng gỗ, xem như hành lễ.
Thái hậu nương nương cũng lười không thèm so đo với nàng, nói thẳng: “Hoàng thượng đâu?”
Kim Phượng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Hoàng thượng đang, đang tắm.”
“Đang tắm?” Thái hậu hồ nghi nhìn nàng một cái. “Ai gia đi xem hoàng thượng một chút.”
“Thái hậu…” Kim Phượng vội vàng đuổi theo. “Chuyện này… không được tốt lắm?”
“Có gì không tốt? Con trai ruột thịt của Ai gia, chẳng lẽ còn nhìn không được?” Thái hậu không quan tâm ngó ngàng, đi thẳng ra phía sau điện.
Kim Phượng ngăn không được, đành phải làm bộ lớn tiếng kêu lên. “Thái hậu, thái hậu, Hoàng Thượng đang tắm!”
Thái hậu trừng nàng. Hắc Bàn chết bầm này, vóc người đã mập, giọng nói lại càng lớn. La to như vậy, là muốn làm cho bà bẽ mặt sao?
Bà khăng khăng không tin, chuyện này rất tà.
Thái hậu đi thẳng một mạch đến hậu điện, chỉ thấy một đám nội thị cung nữ đang vây quanh thùng gỗ. Trong thùng gỗ, phần thân trên của thiếu niên hoàng đế chậm rãi xoay lại.
“Mẫu hậu!” Đoàn Vân Chướng sợ hãi kêu lên. Đám nội thị luống cuống tay chân kéo bình phong ra che chắn.
Tận mắt gặp được hoàng đế, trong lòng thái hậu nương nương an định hơn rất nhiều.
“Hoàng nhi, đêm qua ngài ngủ lại Hương La Điện sao?” Thái hậu nương nương nhìn Kim Phượng chằm chằm.
Kim Phượng ủ rũ cúi đầu. “Còn không phải sao. Ai, thần thiếp đã lâu không có mệt mỏi như vậy, đều là vì hoàng thượng.” Ngáp dài một cái.
Người trấn tĩnh tự nhiên như thái hậu mà cũng bị lời lẽ kinh người của Tiểu Hắc Bàn trấn trụ.
Bên kia bình phong bỗng nghe rầm một tiếng, nước đổ ào ào, giống như hoàng đế bệ hạ ở trong thùng gỗ vừa bị trượt chân một cái.
“Khụ khụ, hoàng nhi, ngài sủng ái hoàng hậu vốn cũng không có gì đáng trách. Nhưng đại sự triều đình nặng hơn tư tình nhi nữ, trên bàn vẫn còn nhiều tấu chương chưa phê xong, phải nhanh chóng xử lý mới được.” Thái hậu nương nương vuốt ngực, mặt mày hơi đỏ lên một chút.
Trong nội cung, rất nhiều năm rồi chưa có cảnh tượng kích thích như vậy.
“Mẫu hậu dạy dỗ rất đúng, hoàng nhi cẩn tuân giáo huấn.” Đoàn Vân Chướng ở bên kia bình phong đáp.
Thái hậu thở dài. “Hoàng nhi, ngài đã lớn, có rất nhiều chuyện mẫu hậu cũng không cần quản nữa.” Bà nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi Hương La Điện. Nhưng lúc xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Kim Phượng dường như muốn đốt thủng một lỗ.
Đưa mắt nhìn thái hậu tôn quý rời đi, tất cả mọi người trong Hương La Điện đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thái hậu đi chưa?” Bên kia bình phong, Đoàn Vân Chướng còn chưa hoàn hồn, hỏi.
“Đi rồi.” Bên này bình phòng, Kim Phượng tỉnh táo trả lời.
Trái tim Đoàn Vân Chướng từ cổ hỏng rớt về đúng vị trí. Nhớ ra còn phải lâm triều, hắn liền từ trong thùng gỗ đứng dậy.
Mà giờ khắc này, các nội thị vừa vặn đi tới, tháo bỏ bức bình phong.
Đoàn Vân Chướng đứng dậy được một nửa, thân hình cứng đờ, rồi sau đó ngồi sụp trở lại trong nước, mặt mày dữ tợn.
“Tiểu Hắc Bàn, cô cô cô nhìn cái gì vậy?”
Kim Phượng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đoàn Vân Chướng, trong đầu lại nhảy lên hình ảnh phần ngực đích thực chưa hẳn là trắng nõn, cùng hai chấm màu đỏ trên đó…
Khụ khụ…
“Tiểu Hắc Bàn, cô đang suy nghĩ lung tung gì đó?” Đoàn Vân Chướng giận dữ mắng mỏ.
Chiếc khăn trong tay Kim Phượng bị vò thành hai cuộn vải rối loạn. Một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đang suy nghĩ, ngài quá gầy.”
“…”
Đoàn Vân Chướng tức giận công tâm, trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nào để nói.
Kim Phượng cười dài xoay người, nhắc nhở: “Hoàng thượng, hay là mau thay quần áo đi, đừng chậm trễ lâm triều.”
Sau lưng, quả nhiên đúng như dự liệu, vang lên một tiếng rống to: “Lưu, Hắc, Bàn!”
Đoàn Vân Chướng mang theo ánh mắt như sói hoang muốn cắn người, mặc quần áo chỉnh tề đi ra đại điện. Kim Phượng đứng ở cửa hành đại lễ.
“Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.”
Hắn cố nén tức giận, đến gần Kim Phượng, cười lạnh bên tai nàng nói: “Hoàng hậu, nói thật đi, vừa rồi, một chút tà niệm nàng cũng không có sao?”
Quả nhiên, khuôn mặt Tiểu Hắc Bàn hiện lên hai vòng tròn hồng hồng.
Nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Đoàn Vân Chướng đắc ý mỉm cười.
Mới cười được một nửa, Kim Phượng đã lạnh lùng lên tiếng cắt đứt. “Hoàng thượng.”
“Ách? Hoàng hậu… À, không, ái hậu, có chuyện gì vậy?” Đoàn Vân Chướng nổi tính xấu, thay đổi cách xưng hô.
Kim Phượng tiếp nhận một cái túi hương trong tay Phong Nguyệt, đoan chính đeo vào bên hông Đoàn Vân Chướng.
“Thế nào, hoàng hậu còn chuẩn bị cả vật đính ước nữa ư?” Đoàn Vân Chướng cong khóe môi lên.
Kim Phượng liếc nhìn hắn một cái. “Hoàng thượng, mùi hương trên người ngài quá nồng. Nếu không dùng mùi hương khác che lấp, hôm nay thượng triều, tất cả đại thần chắc hẳn cũng có thể dùng mũi đoán ra được, tối qua ngài đã đi nơi nào.”
“…” Thái dương Đoàn Vân Chướng nổi gân xanh.
“Hoàng thượng đi thong thả.”
Ba ngày sau, ba sự kiện bí mật trong cung đình lặng lẽ truyền khắp vua và dân.
Chuyện thứ nhất, hoàng hậu Hắc Bàn sau vài năm hiu quạnh trong cảnh thất sủng, lại lần nữa hoa hoa lệ lệ được sủng ái. Hoàng đế bệ hạ còn thân mật gọi hoàng hậu là – - Ái Hậu.
Chuyện thứ hai, hoàng đế bệ hạ mỗi lần sủng hạnh hoàng hậu nương nương đều sẽ tắm mình trong nước hoa.
Chuyện thứ ba, so với trước đây hoàng đế bệ hạ càng thêm chuyên cần luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Nghe nói, hoàng đế bệ hạ còn đặc biệt nhờ thống lĩnh cấm quân hoàng cung tư vấn một tý, làm cách nào mới có thể khiến cho trước ngực hiện lên cảm giác đại mạc kiêu hùng.
Vừa mới vào đến cổng Vĩnh Huy liền bị một tiểu nội thị ngăn lại. Tiểu nội thị vừa thấy hoàng đế, nước mắt đã giàn giụa, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, từ xa xa lết đến bắt lấy áo bào của hoàng đế, không chịu buông tay.
“Vạn… Vạn tuế gia gia, ngài không thể trở về a!”
Đoàn Vân Chướng bối rối.
Tiểu nội thị lau nước mắt: “Vạn tuế gia, tối hôm qua thái hậu nương nương đột nhiên cao hứng, đến thăm ngài. Kết quả lại mất công một chuyến, phượng nhan nương nương phẫn giận. Cái mông của Tôn công công đã bị đánh rách thành tám cánh rồi!”
Đoàn Vân Chướng trợn trắng mắt: “Vậy bây giờ sao rồi?”
“Bây giờ? Thái hậu nương nương đang chờ ngài trong Hiên La Điện!” Tiểu nội thị ngồi thẳng người dậy. “Thưa, vạn tuế gia, trên người ngài có mùi gì vậy ạ?”
Đoàn Vân Chướng giơ tay áo lên, hít sâu một hơi.
Hết thuốc chữa.
Hoàng đế đi dạo kỹ viện, dạo được toàn thân đầy mùi son phấn, còn bị thân nương bắt ngay tại trận, đại khái chỉ có hắn là người đầu tiên.
Trong khoảnh khắc đó, Đoàn Vân Chướng dấy lên một loại cảm giác gần như tuyệt vọng.
Con người vào những lúc tuyệt vọng đều sẽ, một cách không thể giải thích được, sinh ra những ý tưởng đặc biệt. Còn Đoàn Vân Chướng, hắn vuốt chiếc vòng nặng trịch trong tay áo, bất chợt nhớ đến một người.
Tiểu Hắc Bàn, lúc này chỉ có thể trông cậy vào cô.
Giữa khói mù tuyệt vọng, lộ ra một ánh rạng đông.
******
Thái hậu nương nương ngồi ngay ngắn trong chánh điện ở Hiên La Điện. Sắc mặt tựa như tầng tầng lớp lớp mây đen.
“Không gặp được hoàng thượng, hôm nay ai gia tuyệt đối sẽ không rời khỏi Hiên La Điện!” Nàng nghiến răng nghiến lợi vung khăn. Mặc dù hoàng thất bấp bênh, mặc dù mãnh thú bên ngoài tàn sát bừa bãi, nhưng trong lòng bà trước sau vẫn vô cùng quang đãng. Đó là bởi vì bà tin chắc, một ngày nào đó con trai bà sẽ trưởng thành, trở thành một nam tử hán ưu tú, một thánh quân anh minh. Bà tuyệt đối không hề nghĩ tới, con trai bà sẽ giống như tên tiểu hỗn cầu do Từ thái phi sinh ra kia, sa vào lầm lạc, thậm chí cả đêm cũng không về ngủ.
Nhìn đống tấu chương đang chờ phê duyệt chất đầy trên bàn, nghĩ tới con đường phía trước tựa như đi trên một miếng băng mỏng, thái hậu nương nương phẫn nộ đến mức gần như muốn chuyển hóa thành nước mắt, lưng tròng.
Đồng hồ nước dưới mái hiên hoàng cung thanh thanh, mỗi một giọt đều rơi vào trái tim của bà.
Trong hoảng hốt, thái hậu nương nương dường như lại quay trở lại nhiều năm trước kia, thấy mình vẫn còn là người thiếu nữ ở giữa xiềng xích trói buộc của thành cung, đau khổ chờ đợi phu quân sủng hạnh.
Nội thị thân cận tiến lên nhẹ nhàng báo cáo. “Nương nương, là giờ dần.”
Khuôn mặt thái hậu tái nhợt mà ngưng trọng.
“Hoàng thượng… chẳng lẽ sẽ trễ giờ lâm triều hay sao?”
Con trai bà, từ trước đến nay luôn khiến cho bà vô cùng yên tâm. Mặc dù tuổi còn bé đã đăng cơ, lại rất ông cụ non, đối với chính sự cùng việc học hành, cũng chưa bao giờ xem nhẹ.
Thái hậu bỗng nhiến đứng bật dậy.
Đúng lúc này, một tiểu cung nữ thập thò trước cửa điện, ngó dáo dác, do dự có nên đi vào hay không.
Thái hậu nương nương tinh mắt, liếc một cái đã nhìn thấy nàng, lập tức căn dặn nội thị dẫn nàng vào trong.
“Ngươi là người cung nào?”
“Hồi bẩm thái hậu nương nương, nô tỳ ở Hương La Điện, tên gọi Phong Nguyệt.”
“Có chuyện gì mà thập thò dáo dác ngoài đại điện?”
“Bẩm nương nương, hoàng hậu nương nương mệnh cho nô tỳ đến lấy triều phục của hoàng thượng. Nô tỳ vốn nghĩ đến tìm Tiểu Tôn Tử công công là được, không ngờ…”
“Ngươi nói cái gì?” Thái hậu nương nương kinh hãi.
“Nô tỳ nói là…”
“Ngươi không cần nói!”
“…” Phong Nguyệt uất ức câm miệng. Tính tình Thái hậu nương nương thật kỳ quái, nương nương nhà nàng vẫn là tốt nhất.
Trên trán Thái hậu nương nương nhíu lại, nổi lên mấy tầng nếp nhăn. Đêm qua phát giác hoàng đế không có ở đây, bà mặc dù không dám để lộ ra ngoài, nhưng hầu như đã lật đổ cả hậu cung để tìm kiếm, chỉ duy nhất không nghĩ tới phải phái người đến cung hoàng hậu tìm thử.
Chẳng lẽ tối qua, hoàng đế đúng là đã qua đêm ở cung hoàng hậu sao?
Vẻ mặt Thái hậu nương nương không hề buông lỏng chút nào, ngược lại càng thêm căng thẳng. Bà nắm chặt khăn, nói: “Mang theo triều phục, theo ai gia đến Hương La Điện.”
******
Vào Hương La Điện, thái hậu nương nương lập tức trông thấy hoàng hậu nương nương mặc quần áo ngủ, tóc đen buông xõa, ôm cái gối nằm vật trên giường, đang ngủ say. Ngay cả tiếng thông báo của nội thị cũng không thể đánh thức nàng dậy.
Thái hậu nương nương đứng bên cạnh giường, ho một tiếng.
Hoàng hậu nương nương không hề nhúc nhích.
Thái hậu nương nương e ngại thân phận, đành phải nặng nề khụ thêm một tiếng.
Hoàng hậu nương nương khe khẽ nhăn mày, bàn chân phải rất tròn gãi gãi bắp chân trái, lại nằm yên không nhúc nhích.
Sắc mặt Thái hậu nương nương cực kỳ khó coi.
Phong Nguyệt vội vàng tiến lên, động tác sảng khoái, dứt khoát rút đi cái gối ôm trong ngực Kim Phượng.
Kim Phượng ồn ào ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Phong Nguyệt.
Phong Nguyệt vội vàng nâng cằm Kim Phượng, chuyển khuôn mặt nàng quay sang Thái hậu.
“Nương nương, ngài xem, thái hậu nương nương đến rồi.”
Hoàng hậu nương nương bị đánh thức, cho dù có tức giận vô cùng cũng không dám phát tác trước mặt Thái hậu. Phong Nguyệt đỡ Kim Phượng rời giường, xếp đặt tư thế như bày tượng gỗ, xem như hành lễ.
Thái hậu nương nương cũng lười không thèm so đo với nàng, nói thẳng: “Hoàng thượng đâu?”
Kim Phượng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Hoàng thượng đang, đang tắm.”
“Đang tắm?” Thái hậu hồ nghi nhìn nàng một cái. “Ai gia đi xem hoàng thượng một chút.”
“Thái hậu…” Kim Phượng vội vàng đuổi theo. “Chuyện này… không được tốt lắm?”
“Có gì không tốt? Con trai ruột thịt của Ai gia, chẳng lẽ còn nhìn không được?” Thái hậu không quan tâm ngó ngàng, đi thẳng ra phía sau điện.
Kim Phượng ngăn không được, đành phải làm bộ lớn tiếng kêu lên. “Thái hậu, thái hậu, Hoàng Thượng đang tắm!”
Thái hậu trừng nàng. Hắc Bàn chết bầm này, vóc người đã mập, giọng nói lại càng lớn. La to như vậy, là muốn làm cho bà bẽ mặt sao?
Bà khăng khăng không tin, chuyện này rất tà.
Thái hậu đi thẳng một mạch đến hậu điện, chỉ thấy một đám nội thị cung nữ đang vây quanh thùng gỗ. Trong thùng gỗ, phần thân trên của thiếu niên hoàng đế chậm rãi xoay lại.
“Mẫu hậu!” Đoàn Vân Chướng sợ hãi kêu lên. Đám nội thị luống cuống tay chân kéo bình phong ra che chắn.
Tận mắt gặp được hoàng đế, trong lòng thái hậu nương nương an định hơn rất nhiều.
“Hoàng nhi, đêm qua ngài ngủ lại Hương La Điện sao?” Thái hậu nương nương nhìn Kim Phượng chằm chằm.
Kim Phượng ủ rũ cúi đầu. “Còn không phải sao. Ai, thần thiếp đã lâu không có mệt mỏi như vậy, đều là vì hoàng thượng.” Ngáp dài một cái.
Người trấn tĩnh tự nhiên như thái hậu mà cũng bị lời lẽ kinh người của Tiểu Hắc Bàn trấn trụ.
Bên kia bình phong bỗng nghe rầm một tiếng, nước đổ ào ào, giống như hoàng đế bệ hạ ở trong thùng gỗ vừa bị trượt chân một cái.
“Khụ khụ, hoàng nhi, ngài sủng ái hoàng hậu vốn cũng không có gì đáng trách. Nhưng đại sự triều đình nặng hơn tư tình nhi nữ, trên bàn vẫn còn nhiều tấu chương chưa phê xong, phải nhanh chóng xử lý mới được.” Thái hậu nương nương vuốt ngực, mặt mày hơi đỏ lên một chút.
Trong nội cung, rất nhiều năm rồi chưa có cảnh tượng kích thích như vậy.
“Mẫu hậu dạy dỗ rất đúng, hoàng nhi cẩn tuân giáo huấn.” Đoàn Vân Chướng ở bên kia bình phong đáp.
Thái hậu thở dài. “Hoàng nhi, ngài đã lớn, có rất nhiều chuyện mẫu hậu cũng không cần quản nữa.” Bà nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi Hương La Điện. Nhưng lúc xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Kim Phượng dường như muốn đốt thủng một lỗ.
Đưa mắt nhìn thái hậu tôn quý rời đi, tất cả mọi người trong Hương La Điện đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thái hậu đi chưa?” Bên kia bình phong, Đoàn Vân Chướng còn chưa hoàn hồn, hỏi.
“Đi rồi.” Bên này bình phòng, Kim Phượng tỉnh táo trả lời.
Trái tim Đoàn Vân Chướng từ cổ hỏng rớt về đúng vị trí. Nhớ ra còn phải lâm triều, hắn liền từ trong thùng gỗ đứng dậy.
Mà giờ khắc này, các nội thị vừa vặn đi tới, tháo bỏ bức bình phong.
Đoàn Vân Chướng đứng dậy được một nửa, thân hình cứng đờ, rồi sau đó ngồi sụp trở lại trong nước, mặt mày dữ tợn.
“Tiểu Hắc Bàn, cô cô cô nhìn cái gì vậy?”
Kim Phượng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đoàn Vân Chướng, trong đầu lại nhảy lên hình ảnh phần ngực đích thực chưa hẳn là trắng nõn, cùng hai chấm màu đỏ trên đó…
Khụ khụ…
“Tiểu Hắc Bàn, cô đang suy nghĩ lung tung gì đó?” Đoàn Vân Chướng giận dữ mắng mỏ.
Chiếc khăn trong tay Kim Phượng bị vò thành hai cuộn vải rối loạn. Một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đang suy nghĩ, ngài quá gầy.”
“…”
Đoàn Vân Chướng tức giận công tâm, trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nào để nói.
Kim Phượng cười dài xoay người, nhắc nhở: “Hoàng thượng, hay là mau thay quần áo đi, đừng chậm trễ lâm triều.”
Sau lưng, quả nhiên đúng như dự liệu, vang lên một tiếng rống to: “Lưu, Hắc, Bàn!”
Đoàn Vân Chướng mang theo ánh mắt như sói hoang muốn cắn người, mặc quần áo chỉnh tề đi ra đại điện. Kim Phượng đứng ở cửa hành đại lễ.
“Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.”
Hắn cố nén tức giận, đến gần Kim Phượng, cười lạnh bên tai nàng nói: “Hoàng hậu, nói thật đi, vừa rồi, một chút tà niệm nàng cũng không có sao?”
Quả nhiên, khuôn mặt Tiểu Hắc Bàn hiện lên hai vòng tròn hồng hồng.
Nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Đoàn Vân Chướng đắc ý mỉm cười.
Mới cười được một nửa, Kim Phượng đã lạnh lùng lên tiếng cắt đứt. “Hoàng thượng.”
“Ách? Hoàng hậu… À, không, ái hậu, có chuyện gì vậy?” Đoàn Vân Chướng nổi tính xấu, thay đổi cách xưng hô.
Kim Phượng tiếp nhận một cái túi hương trong tay Phong Nguyệt, đoan chính đeo vào bên hông Đoàn Vân Chướng.
“Thế nào, hoàng hậu còn chuẩn bị cả vật đính ước nữa ư?” Đoàn Vân Chướng cong khóe môi lên.
Kim Phượng liếc nhìn hắn một cái. “Hoàng thượng, mùi hương trên người ngài quá nồng. Nếu không dùng mùi hương khác che lấp, hôm nay thượng triều, tất cả đại thần chắc hẳn cũng có thể dùng mũi đoán ra được, tối qua ngài đã đi nơi nào.”
“…” Thái dương Đoàn Vân Chướng nổi gân xanh.
“Hoàng thượng đi thong thả.”
Ba ngày sau, ba sự kiện bí mật trong cung đình lặng lẽ truyền khắp vua và dân.
Chuyện thứ nhất, hoàng hậu Hắc Bàn sau vài năm hiu quạnh trong cảnh thất sủng, lại lần nữa hoa hoa lệ lệ được sủng ái. Hoàng đế bệ hạ còn thân mật gọi hoàng hậu là – - Ái Hậu.
Chuyện thứ hai, hoàng đế bệ hạ mỗi lần sủng hạnh hoàng hậu nương nương đều sẽ tắm mình trong nước hoa.
Chuyện thứ ba, so với trước đây hoàng đế bệ hạ càng thêm chuyên cần luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Nghe nói, hoàng đế bệ hạ còn đặc biệt nhờ thống lĩnh cấm quân hoàng cung tư vấn một tý, làm cách nào mới có thể khiến cho trước ngực hiện lên cảm giác đại mạc kiêu hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.