Chương 63
Trương Đại Cát
11/02/2024
Tiểu thiếu gia Hoa Trân nhào lên giường cưới, vừa đếm táo đỏ đậu phộng vừa tò mò hỏi.
"Lấy chồng là sao ạ?"
"Ha ha đệ còn bé xíu mà giờ đã quan tâm đến chuyện gả đi rồi à?" "Hoa Hiểu Chu" ngày mai sẽ thành hôn uống trà cho khỏi nghẹn, dáng dấp y xinh đẹp, nhặt mè đen trên bánh mà cứ như đang nhặt hoa, nhìn đứa bé một lát rồi hờ hững ngồi xuống mép giường, cúi đầu nói, "Lấy chồng ấy à, chuyện này khó nói lắm. Có người vào ổ phúc, có người vào hố lửa, có người ngày ngày cho đệ ăn mứt táo, có kẻ ngày ngày cho đệ uống thuốc đắng. Nhưng thời buổi này tiểu ca nhi muốn độc thân cả đời cũng khó, huống chi đệ là tiểu thiếu gia, thể nào cũng bị đưa đi "hòa thân" như Hoa Hiểu Chu thôi."
Lúc này Hoa Trân còn bé, nói mười câu thì hết tám câu không hiểu, chính là bé ngốc, chỉ hiểu được mỗi "mứt táo thuốc đắng", bĩu môi lầm bầm: "Đệ không thích đắng đâu, đệ thích ngọt cơ."
"Ngọt ngọt, bé đáng yêu của chúng ta chỉ ăn ngọt thôi ha ha ha." Tiểu ca nhi đúng là thiên chân vô tà, đáng yêu đến nỗi "Hoa Hiểu Chu" mặt như hoa đào thân như xương khô cũng phải mềm lòng, biết sao được, y vốn háo sắc chỉ thích người đẹp thôi, "Đệ đáng yêu như vậy, sau này phu quân cũng không tệ đâu."
Hoa Trân mơ hồ cảm thấy mình được khen, gật đầu cười tủm tỉm rồi tò mò hỏi.
"Vậy thần tiên ca ca thì sao ạ?"
Tiểu ca nhi khăng khăng cho rằng "Hoa Hiểu Chu" bỗng dưng xuất hiện trong phòng này là thần tiên, đối phương cũng không giải thích mà chỉ cười.
"Ta ấy à." Đại mỹ nhân phủi vụn bánh trên tay rồi ung dung nói, "Kết hôn cho vui thôi."
Trên đời này không ai có thể giữ chân y, cũng chẳng có chỗ nào khiến y cam tâm ở lại đâu.
——————
Bầu không khí ở một bên khác không hòa thuận như hai mỹ nhân một lớn một nhỏ bên này, ba nam nhân ngồi trước sảnh, mỗi người dựa vào một ghế tạo thành thế chân vạc, bưng chén trà trầm mặc.
"Ngày mai đại hôn rồi mà giờ ngươi còn nói không cưới à?" Đường Cảnh Hạo đau đầu nói, "Đường Cảnh Văn, dù ngươi có là hoàng tử vương tôn cũng đừng ngang tàng thế chứ, ngươi muốn đạp thể thống Hoàng gia, tôn nghiêm Hầu phủ, còn có mặt mũi tân Vương phi của ngươi dưới chân à!"
Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, không được, nghĩ thế nào cũng thấy đệ đệ này hệt như con lừa bướng bỉnh vậy.
Bực bội!
"Lấy chồng là sao ạ?"
"Ha ha đệ còn bé xíu mà giờ đã quan tâm đến chuyện gả đi rồi à?" "Hoa Hiểu Chu" ngày mai sẽ thành hôn uống trà cho khỏi nghẹn, dáng dấp y xinh đẹp, nhặt mè đen trên bánh mà cứ như đang nhặt hoa, nhìn đứa bé một lát rồi hờ hững ngồi xuống mép giường, cúi đầu nói, "Lấy chồng ấy à, chuyện này khó nói lắm. Có người vào ổ phúc, có người vào hố lửa, có người ngày ngày cho đệ ăn mứt táo, có kẻ ngày ngày cho đệ uống thuốc đắng. Nhưng thời buổi này tiểu ca nhi muốn độc thân cả đời cũng khó, huống chi đệ là tiểu thiếu gia, thể nào cũng bị đưa đi "hòa thân" như Hoa Hiểu Chu thôi."
Lúc này Hoa Trân còn bé, nói mười câu thì hết tám câu không hiểu, chính là bé ngốc, chỉ hiểu được mỗi "mứt táo thuốc đắng", bĩu môi lầm bầm: "Đệ không thích đắng đâu, đệ thích ngọt cơ."
"Ngọt ngọt, bé đáng yêu của chúng ta chỉ ăn ngọt thôi ha ha ha." Tiểu ca nhi đúng là thiên chân vô tà, đáng yêu đến nỗi "Hoa Hiểu Chu" mặt như hoa đào thân như xương khô cũng phải mềm lòng, biết sao được, y vốn háo sắc chỉ thích người đẹp thôi, "Đệ đáng yêu như vậy, sau này phu quân cũng không tệ đâu."
Hoa Trân mơ hồ cảm thấy mình được khen, gật đầu cười tủm tỉm rồi tò mò hỏi.
"Vậy thần tiên ca ca thì sao ạ?"
Tiểu ca nhi khăng khăng cho rằng "Hoa Hiểu Chu" bỗng dưng xuất hiện trong phòng này là thần tiên, đối phương cũng không giải thích mà chỉ cười.
"Ta ấy à." Đại mỹ nhân phủi vụn bánh trên tay rồi ung dung nói, "Kết hôn cho vui thôi."
Trên đời này không ai có thể giữ chân y, cũng chẳng có chỗ nào khiến y cam tâm ở lại đâu.
——————
Bầu không khí ở một bên khác không hòa thuận như hai mỹ nhân một lớn một nhỏ bên này, ba nam nhân ngồi trước sảnh, mỗi người dựa vào một ghế tạo thành thế chân vạc, bưng chén trà trầm mặc.
"Ngày mai đại hôn rồi mà giờ ngươi còn nói không cưới à?" Đường Cảnh Hạo đau đầu nói, "Đường Cảnh Văn, dù ngươi có là hoàng tử vương tôn cũng đừng ngang tàng thế chứ, ngươi muốn đạp thể thống Hoàng gia, tôn nghiêm Hầu phủ, còn có mặt mũi tân Vương phi của ngươi dưới chân à!"
Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, không được, nghĩ thế nào cũng thấy đệ đệ này hệt như con lừa bướng bỉnh vậy.
Bực bội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.