Chương 7
Trương Đại Cát
21/03/2023
Tống Bảo hết sức bội phục mình, mỗi ngày đều cùng Đường Cảnh Hạo cố gắng trải nghiệm thế nào gọi là gặp người không hợp nửa câu cũng nhiều.
Vì kiếp trước y không chịu được kiểu bạo lực lạnh này nên mới ồn ào đòi ly hôn!
Quả thật không phải là gây sự vô cớ, Tống Bảo ngước mắt nhìn trộm Đường Cảnh Hạo im lặng ngồi đối diện, cảm thấy mình rất có lý.
Cũng chỉ có thể trách y bồng bột nông nổi mà thôi.
Khi Đường Cảnh Hạo còn là Thái tử đến cầu hôn, nhà y cũng chưa đồng ý ngay, cha mẹ y đều thương con nên hỏi ý kiến y vẫn còn trẻ người non dạ.
Y thì hiểu gì chứ, lúc đó mắt cao tay thấp nên nói lời đại nghịch bất đạo, mở miệng ra đòi làm Hoàng hậu nương nương.
Tống Bảo dễ dàng thốt ra câu dễ rơi đầu này cũng đủ thấy y ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng Hoàng hậu nương nương đâu dễ làm như vậy, tuy không thể nhúng tay vào chính sự nhưng thỉnh thoảng lo liệu nghi thức lễ lạc cũng đủ làm người ta phiền lòng cực độ. Trong hậu cung này chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Hoàng hậu quán xuyến, hơn nữa còn phải đi hầu hạ Thái hậu từ con dâu lên mẹ chồng kia.
Y không ưa mẹ Đường Cảnh Hạo, mẹ hắn cũng chướng mắt đứa con dâu vô dụng này, kiếp trước hai người họ ngày ngày đấu khẩu làm Hoàng đế phiền lòng đến nỗi phải đến đại điện ở.
Lúc ấy y chỉ muốn tự do nhưng không hề nghĩ một chút bản lĩnh mình cũng không có, vai không thể gánh tay không thể xách, kén cá chọn canh chọn nhẹ sợ nặng, không có cha mẹ bảo bọc nhà chồng chăm lo thì còn thua cả bao hàng ở bến tàu, chỉ có thể chết đói mà thôi.
Kiếp trước ai đó suốt ngày kề tai y thủ thỉ tự do yêu đương, ca nhi độc lập, tẩy não y đến nỗi chỉ hận không thể xăm lên người, giờ y mới hiểu đó chỉ là nói suông, tất cả đều là đánh rắm.
Tống Bảo y cũng đâu phải đồ vô tích sự, phải nghiêm chỉnh làm tốt chức Hoàng hậu này mới được!
Nghĩ vậy y lại bắt đầu lao tâm khổ tứ.
Không bột đố gột nên hồ, công việc này phải bắt đầu từ đâu đây.
Tống Bảo đang miên man suy nghĩ thì bị thái y không biết đến đây bắt mạch cho y từ lúc nào làm giật nảy mình.
"Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng nương nương!" Thái y râu bạc quỳ xuống hành lễ với y, "Nương nương có thai rồi ạ!"
"À......"
Thế mà lúc này lại có, Tống Bảo vô thức xoa bụng phẳng lì, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Muốn làm Hoàng hậu tốt thì bắt đầu từ sinh con trước đi!
Dù sao cũng có hoàng vị phải thừa kế mà.
Vì kiếp trước y không chịu được kiểu bạo lực lạnh này nên mới ồn ào đòi ly hôn!
Quả thật không phải là gây sự vô cớ, Tống Bảo ngước mắt nhìn trộm Đường Cảnh Hạo im lặng ngồi đối diện, cảm thấy mình rất có lý.
Cũng chỉ có thể trách y bồng bột nông nổi mà thôi.
Khi Đường Cảnh Hạo còn là Thái tử đến cầu hôn, nhà y cũng chưa đồng ý ngay, cha mẹ y đều thương con nên hỏi ý kiến y vẫn còn trẻ người non dạ.
Y thì hiểu gì chứ, lúc đó mắt cao tay thấp nên nói lời đại nghịch bất đạo, mở miệng ra đòi làm Hoàng hậu nương nương.
Tống Bảo dễ dàng thốt ra câu dễ rơi đầu này cũng đủ thấy y ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng Hoàng hậu nương nương đâu dễ làm như vậy, tuy không thể nhúng tay vào chính sự nhưng thỉnh thoảng lo liệu nghi thức lễ lạc cũng đủ làm người ta phiền lòng cực độ. Trong hậu cung này chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Hoàng hậu quán xuyến, hơn nữa còn phải đi hầu hạ Thái hậu từ con dâu lên mẹ chồng kia.
Y không ưa mẹ Đường Cảnh Hạo, mẹ hắn cũng chướng mắt đứa con dâu vô dụng này, kiếp trước hai người họ ngày ngày đấu khẩu làm Hoàng đế phiền lòng đến nỗi phải đến đại điện ở.
Lúc ấy y chỉ muốn tự do nhưng không hề nghĩ một chút bản lĩnh mình cũng không có, vai không thể gánh tay không thể xách, kén cá chọn canh chọn nhẹ sợ nặng, không có cha mẹ bảo bọc nhà chồng chăm lo thì còn thua cả bao hàng ở bến tàu, chỉ có thể chết đói mà thôi.
Kiếp trước ai đó suốt ngày kề tai y thủ thỉ tự do yêu đương, ca nhi độc lập, tẩy não y đến nỗi chỉ hận không thể xăm lên người, giờ y mới hiểu đó chỉ là nói suông, tất cả đều là đánh rắm.
Tống Bảo y cũng đâu phải đồ vô tích sự, phải nghiêm chỉnh làm tốt chức Hoàng hậu này mới được!
Nghĩ vậy y lại bắt đầu lao tâm khổ tứ.
Không bột đố gột nên hồ, công việc này phải bắt đầu từ đâu đây.
Tống Bảo đang miên man suy nghĩ thì bị thái y không biết đến đây bắt mạch cho y từ lúc nào làm giật nảy mình.
"Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng nương nương!" Thái y râu bạc quỳ xuống hành lễ với y, "Nương nương có thai rồi ạ!"
"À......"
Thế mà lúc này lại có, Tống Bảo vô thức xoa bụng phẳng lì, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Muốn làm Hoàng hậu tốt thì bắt đầu từ sinh con trước đi!
Dù sao cũng có hoàng vị phải thừa kế mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.