Chương 84
Trương Đại Cát
13/03/2024
Tống Bảo sống lại một cách mơ hồ, chưa bao giờ dám nghĩ đến nguyên do phía sau.
Y khăng khăng đòi ly hôn với Hoàng đế, sau đó cả nhà lưu vong chịu bao đau khổ, cuối cùng chấm dứt cuộc đời bằng một gói thuốc chuột, vừa mở mắt ra lại trở về ngày phong hậu.
Đây thật sự chỉ là may mắn của y thôi sao?
Lẽ ra ngay từ đầu y phải biết mình không may mắn đến thế.
Y có được vận may là nhờ một kẻ ngốc âm thầm đứng sau chống đỡ.
Tống Bảo tiếp tục làm u hồn, tiếp tục đi theo Hạo ca ca không rời nửa bước.
Y nhìn Đường Cảnh Hạo bị xóa ký ức ngày ngày đọc bức thư viết bằng máu của chính mình vào ngày đại hôn, nhìn hắn rõ ràng đã bị khống chế mà vẫn vùng vẫy chống cự hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần bị thương, mỗi lần đầu rơi máu chảy lại đổi được một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi cho Đường Cảnh Hạo.
Những lúc đó hắn sẽ nhớ đến tuổi thơ hạnh phúc, nhớ đến trúc mã yêu dấu, nhớ đến Bảo Bảo và bé con của mình.
Thế mà kiếp trước y lại không hề hay biết gì, chỉ mãi đắm chìm trong đau khổ vô tận, cứ tưởng mình sống trong thâm cung này chưa bao giờ được yêu, nào biết có người bất chấp tất cả để yêu mình.
——————
Tống Bảo đứng cạnh Đường Cảnh Hạo, nhìn mình xanh xao tiều tụy nằng nặc đòi ly hôn.
Lúc đó y đã quá chán ngán cuộc sống ở hậu cung, chỉ muốn xông ra khỏi hoàng cung này để thở phào một hơi.
Nhưng y không nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng đế cao quý vừa bị hành thích, đó là kết quả của một âm mưu cướp đoạt hiểm ác.
“Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết lỗi và chịu sửa sai thì chuyện này cho qua, ngươi cứ yên tâm làm Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, hưởng thụ vinh hoa phú quý đi.” Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế duyệt văn thư, Tống Bảo chỉ có thể nhìn ra nỗi đau đớn bất lực từ sống lưng khẽ run của hắn, “Lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị, cái nào cũng là vinh quang vô thượng, ngươi còn gì không hài lòng nữa, Hoàng hậu?”
Tống Bảo thấy vẻ mặt mình sa sầm như bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng giờ y chỉ có thể thở dài.
Y biết Đường Cảnh Hạo mệt mỏi cỡ nào, đôi vai thiên tử đã sắp chống không nổi một mảnh đất yên bình cho y.
Bàn tay cầm bút của Đường Cảnh Hạo hung hăng gạch chéo trên giấy, đó là bản án xử tử Hoàng hậu.
Hoàng đế ngày ngày muốn giết Hoàng hậu, Hạo ca ca lại ngày ngày che chở Bảo Bảo.
Thật sự quá khổ.
Quá khổ rồi.
Y khăng khăng đòi ly hôn với Hoàng đế, sau đó cả nhà lưu vong chịu bao đau khổ, cuối cùng chấm dứt cuộc đời bằng một gói thuốc chuột, vừa mở mắt ra lại trở về ngày phong hậu.
Đây thật sự chỉ là may mắn của y thôi sao?
Lẽ ra ngay từ đầu y phải biết mình không may mắn đến thế.
Y có được vận may là nhờ một kẻ ngốc âm thầm đứng sau chống đỡ.
Tống Bảo tiếp tục làm u hồn, tiếp tục đi theo Hạo ca ca không rời nửa bước.
Y nhìn Đường Cảnh Hạo bị xóa ký ức ngày ngày đọc bức thư viết bằng máu của chính mình vào ngày đại hôn, nhìn hắn rõ ràng đã bị khống chế mà vẫn vùng vẫy chống cự hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần bị thương, mỗi lần đầu rơi máu chảy lại đổi được một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi cho Đường Cảnh Hạo.
Những lúc đó hắn sẽ nhớ đến tuổi thơ hạnh phúc, nhớ đến trúc mã yêu dấu, nhớ đến Bảo Bảo và bé con của mình.
Thế mà kiếp trước y lại không hề hay biết gì, chỉ mãi đắm chìm trong đau khổ vô tận, cứ tưởng mình sống trong thâm cung này chưa bao giờ được yêu, nào biết có người bất chấp tất cả để yêu mình.
——————
Tống Bảo đứng cạnh Đường Cảnh Hạo, nhìn mình xanh xao tiều tụy nằng nặc đòi ly hôn.
Lúc đó y đã quá chán ngán cuộc sống ở hậu cung, chỉ muốn xông ra khỏi hoàng cung này để thở phào một hơi.
Nhưng y không nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng đế cao quý vừa bị hành thích, đó là kết quả của một âm mưu cướp đoạt hiểm ác.
“Quay đầu là bờ, nếu ngươi biết lỗi và chịu sửa sai thì chuyện này cho qua, ngươi cứ yên tâm làm Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, hưởng thụ vinh hoa phú quý đi.” Đường Cảnh Hạo ngồi trên ghế duyệt văn thư, Tống Bảo chỉ có thể nhìn ra nỗi đau đớn bất lực từ sống lưng khẽ run của hắn, “Lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị, cái nào cũng là vinh quang vô thượng, ngươi còn gì không hài lòng nữa, Hoàng hậu?”
Tống Bảo thấy vẻ mặt mình sa sầm như bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng giờ y chỉ có thể thở dài.
Y biết Đường Cảnh Hạo mệt mỏi cỡ nào, đôi vai thiên tử đã sắp chống không nổi một mảnh đất yên bình cho y.
Bàn tay cầm bút của Đường Cảnh Hạo hung hăng gạch chéo trên giấy, đó là bản án xử tử Hoàng hậu.
Hoàng đế ngày ngày muốn giết Hoàng hậu, Hạo ca ca lại ngày ngày che chở Bảo Bảo.
Thật sự quá khổ.
Quá khổ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.