Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!
Chương 30: Trẫm Đến Thăm Nàng
Đào Hoa Công Tử
23/06/2022
Hình ảnh một bé gái tầm ba đến bốn tuổi hiện lên trên nền trời đêm đen kịt, thân người tròn tròn mập mạp trông thật đáng yêu. Vừa thấy người đến, đôi mắt trong veo lại lấp lánh như viên ngọc châu sáng của cô bé hiện lên niềm vui khó tả.
Cô bé mừng rỡ cất tiếng gọi: "Viễn ca ca!" Đôi chân ngắn ngủn thì cố gắng hết sức chạy ào về phía trước một cách nhanh nhất có thể để được xà vào lòng của người trước mặt, muốn đến ôm người đó thật nhanh.
La Lệ... Muội có biết không, Viễn ca ca rất muốn gặp lại muội! Bây giờ muội đang ở đâu? Sống có tốt không? Muội có đi tìm ta, như ta đi tìm muội hay không?
Tất cả hình ảnh từ từ hòa dần vào màn đêm u tối rồi biến mất hoàn toàn.
Thân ảnh ngồi bên trong toà viện cao xiết chặt lấy miếng ngọc bội trong tay, trong đầu lại nhớ đến cảnh thảm sát năm xưa, bao nhiêu người thân đều chết ngay trước mặt của hắn ta, từng người một đều bị chết dưới tay của bọn người miệng hay nói ra mấy câu đạo nghĩa trên giang hồ...
Dặn dò thủ hạ đôi câu rồi quay lại chỗ của Diệp Lương, thấy hắn ta vẫn ngồi im lặng một chỗ cao quan sát tình hình Tĩnh Cư điện, Diệp Ảnh liền phi lên xem thử.
Thở dài một tiếng như kẻ trải rõ sự đời, sớm đã nhìn thấu hồng trần, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vai an ủi người huynh đệ tốt của mình: "Ngươi đừng có mà chấp mê bất ngộ nữa! Ta và Mộ Thiên đã..."
Diệp Lương vô cùng phũ phàng, hất vai né tránh: "Không lệnh, tất không làm!" Đồng thời âm thầm cất miếng bạch ngọc mà bản thân luôn mang theo bên người đã hơn mười năm.
Hắn ta biết ngay là tên này lại bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc, cho rằng hắn ta có ý niệm bất chính với hoàng hậu.
Quả là một chuyện nực cười!
Hắn ta sao có thể vì nữ nhân xấu xa đó mà đối nghịch với hoàng thượng cơ chứ?
"Sao chứ?" Diệp Ảnh mặc dù nghe nhưng vẫn còn chưa tin tưởng: "Không...không phải là như vậy sao?"
Mấy ngày qua, mặc kệ hắn đã hết lời khuyên ngăn nhưng tên ngốc này vẫn cứ lén lúc mang thức ăn đến cho hoàng hậu, cả gan làm trái ý chỉ của thái hậu thì thôi đi, đằng này hắn ta lại còn dám...
Hắn luôn cho rằng tên này đã giẫm phải bẫy của nữ nhân mưu mô xảo quyệt đó rồi chứ?
Nhưng bây giờ lại nghe bảo là nghe lệnh làm theo, mà nếu là nghe lệnh...
Hắn sau khi suy đi ngẫm lại rồi mới thông suốt: "Chẳng lẽ là hoàng thượng..."
Diệp Lương hừ lạnh: "Ngươi nghĩ, ta giống như ngươi sao?" Từ giọng điệu đến ánh mắt đều là xem thường: "Tùy tiện hành sự?" Dứt lời, người cũng đã đi xa.
"Này..." Diệp Ảnh lại suy ngẫm một phen.
Quái lạ! Hoàng thượng làm thế này là vừa đấm vừa xoa hay sao? Nhưng...
Nhìn về hướng của Diệp Lương đi, Diệp Ảnh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tình thủ lâu năm như Mộ Thiên và ta mà lại đoán sai sao?"
Hắn vừa quay đầu lại thì vừa vặn thấy bóng dáng bạch y đang rảo bước đến nơi ở của hoàng hậu: "Đúng là tên họ Mộ này chỉ biết nói năng hàm hồ, suy đoán linh tinh là giỏi!"
Huống hồ tên ngốc kia là một kẻ chung tình với trúc mã ấu trùng...
"Để cho hoàng thượng giáo huấn ngươi một trận vậy!" Diệp Ảnh mang bộ dạng của kẻ 'ai gặp hoạ thì mặc kệ ai' rồi thong thả ngã lưng nằm trên lan can.
- - -
Tĩnh Cư điện.
Phía ngoài cửa.
Chu công công cười cười nói nói với sư phụ: "Hoàng thượng cuối cùng cũng đến thăm hoàng hậu! Thật là tốt quá!" Lại nịnh nọt bảo: "Sư phụ vất vả rồi!"
Nói rồi hắn ta đá mắt ra hiệu tiểu thái giám đưa một túi quà nho nhỏ cho lão công công, lại cười ngọt bảo tiếp: "Nô tài thay chủ tử đa tạ sư phụ!"
Minh Hề đo lường trọng lượng của túi quà rồi lại không vui hỏi: "Ngươi mới vào sống ở trong cung hay sao vậy?" Đồng thời ném trả túi quà nhỏ đó cho Chu Đại Nham.
Tam Bảo còn tưởng ông ta nói thế thì không nhận, nhưng ngay sau khi Chu công công bỏ thêm một chiếc vòng ngọc vào túi rồi đưa lại thì ông ta lấy giấu đi thật nhanh, hắn ta âm thầm bĩu môi coi thường. Hiện giờ cuộc sống vốn đã khó khăn, mà còn gặp ngay một con muỗi khát máu! Ha, đúng là xúi quẩy!
Minh công công liếc tên đồ đệ ngoài xu nịnh là giỏi, chứ chả có học được gì nhiều từ ông: "Thánh thượng có đến, hay là không đến thì phải xem biểu hiện của chủ nhân các ngươi trước, có hiểu hay không?"
Chu Đại Nham và Tam Bảo nhìn nhau với vẻ mặt hết sức u ám. Biểu hiện của hoàng hậu? Ha, ha... Hu!
"Ta thấy các ngươi đi theo hầu hoàng hậu thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt. Lại càng không phải sợ một (ai)..." Ông kịp thời im lặng, đưa mắt nhìn hai tên với vẻ mặt đầy thâm ý, chắc các ngươi cũng hiểu rồi nên ta sẽ không nói ra miệng.
Minh công công chép miệng một cái rồi nói tiếp: "Muốn tiền đồ xán lạn thì trước hết..."
Ông đảo cây phất trần đổi sang bên khác rồi nhấn nhá từ lời cho đến ánh mắt mà nhỏ giọng tiếp lời: "Các ngươi phải biết tận tâm, tận lực giúp đỡ hoàng hậu thâu tóm..."
Nhắc đến vấn đề mưu tính tranh sủng, ông lại phấn khích quá đà, máu hiến kế lại cuồn cuộn chạy khắp cơ thể.
Nhớ năm xưa ông theo hầu Chiêu An hoàng quý phi - Mẫu phi của Bát vương gia, cũng trợ lực giúp chủ tử từng bước đi lên từ một phẩm vị nhỏ bé rồi lên đến phong vị quý phi. Nếu như...
Đáng tiếc là năm đó, Miêu thái hậu vừa quá cao tay lại vừa có thế gia phò trợ, thẳng tay hạ Chiêu gia trên dưới chỉ còn lại một mình Bát vương gia.
Nhắc đến mới thấy, ông trời quả là có mắt!
Hoàng thượng vừa đối nghịch với bà ta, lại luôn đề phòng Miêu gia có mưu đồ bất trung.
Ông hắng giọng bảo: "Các ngươi đã biết bản thân nên làm gì rồi chứ?"
"Sư phụ dạy chí phải!" Chu Đại Nham thành tâm nhận giáo huấn.
Tam Bảo dõng dạc bảo: "Minh công công chỉ điểm tận tình, mai sau cung Phụng Nghi lớn mạnh, nhất định sẽ hậu tạ thật lớn!"
Cả hai người cùng nhìn hắn ta, đồng thanh bảo: "Có phải ngươi muốn chết rồi hay không? Bé mồm lại!"
"..." Tam Bảo tự động bịt kín miệng, nhưng mặt lại vô cùng vui sướng, vì khi nghĩ đến cảnh tượng, hắn ta cũng được đồ tử đồ tôn biếu quà hiếu kính. Nghĩ thôi đã thấy sướng toàn thân rồi!
Trong phòng, ánh nến mập mờ mang không khí ái muội đã không còn, tất cả đèn phòng đều được Nhị Bảo và Mịch Dương lần lượt thắp lên hết.
Hương Ly pha một bình trà nóng mang vào phòng.
Tiểu Thâu đậu một bên, thân nghiêng qua nghiêng lại chỉ kêu mãi một câu, giọng điệu lại giống như đang hát hơn là nói: "Cà tím thối! Cà tím thối!"
Lúc này, Khải Thụy mới ngó sang con chim có bộ dạng ngốc nghếch lại vừa buồn cười một cái rồi nhìn chủ nhân của nó thắc mắc hỏi: "Nó... Đang chửi trẫm sao?"
Ngay khi hắn dứt lời thì Nhị Bảo và Hương Ly lẫn Mịch Dương đều vội quỳ xuống tại chỗ, hành động hèn nhát của ba người khiến cho chủ tử vô cùng bất mãn.
"Không!" Lệ Khuynh ngồi trên giường lớn lại âm thầm ra hiệu cho tiểu hồ ly đuổi con chim lắm lời đi chỗ khác, đồng thời cười đáp: "Nó đang hát đó, thưa hoàng thượng!"
Cũng may là nó không đọc ra đoạn văn biểu đạt tình cảm cho hắn nghe...
Khải Thụy chỉ "ồ" lên một tiếng như kinh ngạc, rồi quay qua hỏi ba con thỏ kia: "Có phải trời lạnh quá nên các ngươi đều bị cóng chân?"
Cả ba lúng túng, vừa đa tạ hắn đã quan tâm vừa đồng loạt đứng lên, sau đó họ còn lén lút nhìn về nữ nhân đang ngồi trên giường lớn mà vừa rụt cổ hổ thẹn vừa cười gượng.
Khải Thụy ngồi xuống ghế rồi đặt rượu và tất cả gói đồ ăn lên bàn trà cách giường lớn chỉ tầm bốn, năm bước chân thì lập tức nghe người kia hỏi với giọng điệu không mấy vui.
"Hoàng thượng không biết nơi này là chốn Phật đường thanh tịnh hay sao, mà còn đem rượu và thịt đến đây?"
"Hay là hoàng thượng cố tình..." Lệ Khuynh mỉm cười nhưng mà có vẻ không vui: "Để thái hậu gán thêm tội cho thần thiếp?"
Dường như cái tên cà tím này đánh được hơi âm mưu, biết trước nàng định sẽ làm gì thì phải?
"Hoàng hậu nổi giận, chắc không phải là vì..." Khải Thụy nhìn nữ nhân miệng lưỡi quả thật không hề thua kém một ai trong hoàng cung này.
Hắn giương khoé miệng cố tình hỏi ngược lại nàng: "Không ngờ, người đến thăm nàng lại là trẫm sao?"
Thì ra, hoàng thượng ngươi đến là để bắt gian à?
Lệ Khuynh sao có thể để hắn túm cổ dễ vậy, lập tức đổi giọng ngon ngọt thâm tình: "Thần thiếp mong ngày mong đêm, sao có chuyện không muốn gặp mặt ngài được?"
Ai cũng không ngờ đến, hoàng thượng lại hạ lệnh xuống, bảo rằng đêm nay sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
Mặc kệ nàng có vui hay không, mặt mày bọn nô tài vui mừng đến mức nhìn nàng với ánh mắt rưng rưng gần như muốn khóc, còn lén đưa ngón tay cái với nàng. Hoàng hậu quả nhiên cao thâm!
Nàng trừng mắt hăm doạ họ.
Ngay lập tức, nàng nhắc khéo hắn: "Hoàng thượng, đây là Phật đường..." Hắn cố tình gài nàng đây mà!
Khải Thụy không ngẩng đầu mà thản nhiên đáp trả: "Phật đường thì đã sao?" Hắn từ từ, chậm rãi mở từng gói thức ăn ra: "Không phải là của trẫm hết sao?"
"..." Ba kẻ kia gật gù, lén lút giơ ngón cái với hoàng thượng. Ngài nói chí phải!
Hắn không cho nàng có cơ hội phản đối, lập tức tỏ thái độ quan tâm nàng: "Chắc nàng ăn uống không tốt, nên trông gầy đi không ít!" Hắn còn giả vờ là người tốt: "Nàng xem, trẫm đem rất nhiều đồ ăn đến cho nàng..."
Nàng cắt ngang lời hắn, lại buông lời trách hắn: "Ngày ngày thiếp vẫn đều đặn ăn chay cầu phúc cho hoàng thượng và hàng vạn bách tính trong thiên hạ của ngài được bình an! Vậy mà ngài..."
Nàng còn chưa ca ngợi hết công đức vô lượng của bản thân thì đã có kẻ không nhịn được mà phụt cười to, còn cố ý lớn tiếng khen ngợi: "Hoàng hậu thật sự là cầu khẩn rất thành tâm, thưa hoàng thượng!"
Mộ Thiên không biết là chui ra từ đâu mà vội hành cái lễ cho có rồi rất nhanh giải thích, vì sao hắn ta lại đến đây tìm hoàng hậu vào giờ này: "Là hoàng hậu mời thần đến thưởng rượu."
Dứt câu, hắn ta còn cố ý nhìn về nàng bằng ánh trêu tức với ý tứ: Ta chính là đến để phá hoại chuyện tốt của hoàng hậu đó! A hi hi!
Hương Ly và Mịch Dương cùng với Nhị Bảo đồng loạt liếc nhìn tên vừa mới ngậm máu phun người, cả ba như muốn đập chết tươi cái tên đến phá hỏng đại sự.
Khải Thụy lập tức quét mắt qua Lệ Khuynh, cười hỏi: "Nếu vậy thì trẫm lại là kẻ không được mời mà đến rồi?"
Nàng cười hỏi lại hắn: "Ngài tin lời của hắn ta sao?"
Lệ Khuynh lườm tên phá hoại gia can: "Bổn cung cảm thấy nội tâm của Mộ công tử có vẻ rất u tối, không được tốt cho lắm! Hay là đến Phật đường niệm một bộ kinh khai sáng đi?"
"Nhưng Mộ mỗ lại thấy nội tâm của hoàng hậu rất nhiều tà niệm..." Hắn ta không phải tự nhiên mà đến, dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị: "Nếu niệm một bộ kinh xám hối cũng không phải là không có ích!" May là hoàng thượng đến, chứ không phải là tên ngốc Diệp Lương!
Lệ Khuynh nhìn hắn ta cười cười: "..." Vậy là nếu hôm nay tên cà tím không đến, thì cái tên Mộ lão tà này cũng sẽ đến phá hỏng chuyện tốt của nàng!
Ai ngờ Khải Khụy vui vẻ nói với Mộ Thiên: "Ngươi đến cũng thật đúng lúc, hoàng hậu hiện tại không thể cùng trẫm ăn và thưởng rượu ngon được, đành cùng với ngươi vậy!"
Mộ Thiên liền sảng khoái đồng ý ngay.
Thế là hai kẻ đó mặc kệ nàng, mà ăn đồ ngon của nàng, uống rượu ngon của nàng...
"..." Lệ Khuynh ngồi nhìn hai kẻ thất đức kia không chỉ thưởng thức vô cùng nhiệt tình mà còn quơ tay múa chân minh hoạ, cố ý chọc tức nàng.
Sau khi chén một trận no say, Mộ Thiên vui vẻ xin cáo lui với giọng điệu vô cùng khó ưa: "Không làm phiền hoàng hậu và hoàng thượng nghỉ ngơi, Mộ Thiên xin cáo từ!"
Dứt lời, hắn ta nhanh chóng rời ngay, vì sợ nếu ở thêm nửa khắc thì rất có thể sẽ bỏ mạng tại đây.
Quả thực Lệ Khuynh nhìn theo hắn ta với vẻ mặt đầy hung ác. Tên họ Mộ chết tiệt!
Ngay khi Mộ Thiên bước ra, Minh công công lập tức mang người đi vào, thấy hoàng thượng vẫn ngồi ở bàn trà mà hoàng hậu thì vẫn ngồi yên ở giường lớn.
Ông đành đi lại xem thế nào: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
Khải Thụy ngồi với bộ dáng chống đỡ đầu lúc này mới mở mắt, nghiêng đầu qua nhìn ông hỏi: "Chuyện gì?"
Thấy hoàng thượng dường như đã say thật rồi, ông thấp giọng nói: "Để lão nô cho người hầu hạ..."
"Tại sao phải tìm người đến chứ? Ngươi lui đi. Lui xuống hết. Tất cả mọi việc..." Khải Thụy từ mặt mày đến tay chân đều đỏ bừng, cố gắng ngồi thẳng lưng, mắt mở lơ mơ nhìn người ngồi ở giường lớn: "Cứ để hoàng hậu của trẫm lo liệu!"
"..." Dứt lời, hoàng thượng không để ý hình tượng mà ngã ngang.
Lệ Khuynh trông tên nằm ăn vạ ở phòng mình vừa phẩy tay với Minh công công: "Lui đi. Để bổn cung!"
Cô bé mừng rỡ cất tiếng gọi: "Viễn ca ca!" Đôi chân ngắn ngủn thì cố gắng hết sức chạy ào về phía trước một cách nhanh nhất có thể để được xà vào lòng của người trước mặt, muốn đến ôm người đó thật nhanh.
La Lệ... Muội có biết không, Viễn ca ca rất muốn gặp lại muội! Bây giờ muội đang ở đâu? Sống có tốt không? Muội có đi tìm ta, như ta đi tìm muội hay không?
Tất cả hình ảnh từ từ hòa dần vào màn đêm u tối rồi biến mất hoàn toàn.
Thân ảnh ngồi bên trong toà viện cao xiết chặt lấy miếng ngọc bội trong tay, trong đầu lại nhớ đến cảnh thảm sát năm xưa, bao nhiêu người thân đều chết ngay trước mặt của hắn ta, từng người một đều bị chết dưới tay của bọn người miệng hay nói ra mấy câu đạo nghĩa trên giang hồ...
Dặn dò thủ hạ đôi câu rồi quay lại chỗ của Diệp Lương, thấy hắn ta vẫn ngồi im lặng một chỗ cao quan sát tình hình Tĩnh Cư điện, Diệp Ảnh liền phi lên xem thử.
Thở dài một tiếng như kẻ trải rõ sự đời, sớm đã nhìn thấu hồng trần, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vai an ủi người huynh đệ tốt của mình: "Ngươi đừng có mà chấp mê bất ngộ nữa! Ta và Mộ Thiên đã..."
Diệp Lương vô cùng phũ phàng, hất vai né tránh: "Không lệnh, tất không làm!" Đồng thời âm thầm cất miếng bạch ngọc mà bản thân luôn mang theo bên người đã hơn mười năm.
Hắn ta biết ngay là tên này lại bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc, cho rằng hắn ta có ý niệm bất chính với hoàng hậu.
Quả là một chuyện nực cười!
Hắn ta sao có thể vì nữ nhân xấu xa đó mà đối nghịch với hoàng thượng cơ chứ?
"Sao chứ?" Diệp Ảnh mặc dù nghe nhưng vẫn còn chưa tin tưởng: "Không...không phải là như vậy sao?"
Mấy ngày qua, mặc kệ hắn đã hết lời khuyên ngăn nhưng tên ngốc này vẫn cứ lén lúc mang thức ăn đến cho hoàng hậu, cả gan làm trái ý chỉ của thái hậu thì thôi đi, đằng này hắn ta lại còn dám...
Hắn luôn cho rằng tên này đã giẫm phải bẫy của nữ nhân mưu mô xảo quyệt đó rồi chứ?
Nhưng bây giờ lại nghe bảo là nghe lệnh làm theo, mà nếu là nghe lệnh...
Hắn sau khi suy đi ngẫm lại rồi mới thông suốt: "Chẳng lẽ là hoàng thượng..."
Diệp Lương hừ lạnh: "Ngươi nghĩ, ta giống như ngươi sao?" Từ giọng điệu đến ánh mắt đều là xem thường: "Tùy tiện hành sự?" Dứt lời, người cũng đã đi xa.
"Này..." Diệp Ảnh lại suy ngẫm một phen.
Quái lạ! Hoàng thượng làm thế này là vừa đấm vừa xoa hay sao? Nhưng...
Nhìn về hướng của Diệp Lương đi, Diệp Ảnh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tình thủ lâu năm như Mộ Thiên và ta mà lại đoán sai sao?"
Hắn vừa quay đầu lại thì vừa vặn thấy bóng dáng bạch y đang rảo bước đến nơi ở của hoàng hậu: "Đúng là tên họ Mộ này chỉ biết nói năng hàm hồ, suy đoán linh tinh là giỏi!"
Huống hồ tên ngốc kia là một kẻ chung tình với trúc mã ấu trùng...
"Để cho hoàng thượng giáo huấn ngươi một trận vậy!" Diệp Ảnh mang bộ dạng của kẻ 'ai gặp hoạ thì mặc kệ ai' rồi thong thả ngã lưng nằm trên lan can.
- - -
Tĩnh Cư điện.
Phía ngoài cửa.
Chu công công cười cười nói nói với sư phụ: "Hoàng thượng cuối cùng cũng đến thăm hoàng hậu! Thật là tốt quá!" Lại nịnh nọt bảo: "Sư phụ vất vả rồi!"
Nói rồi hắn ta đá mắt ra hiệu tiểu thái giám đưa một túi quà nho nhỏ cho lão công công, lại cười ngọt bảo tiếp: "Nô tài thay chủ tử đa tạ sư phụ!"
Minh Hề đo lường trọng lượng của túi quà rồi lại không vui hỏi: "Ngươi mới vào sống ở trong cung hay sao vậy?" Đồng thời ném trả túi quà nhỏ đó cho Chu Đại Nham.
Tam Bảo còn tưởng ông ta nói thế thì không nhận, nhưng ngay sau khi Chu công công bỏ thêm một chiếc vòng ngọc vào túi rồi đưa lại thì ông ta lấy giấu đi thật nhanh, hắn ta âm thầm bĩu môi coi thường. Hiện giờ cuộc sống vốn đã khó khăn, mà còn gặp ngay một con muỗi khát máu! Ha, đúng là xúi quẩy!
Minh công công liếc tên đồ đệ ngoài xu nịnh là giỏi, chứ chả có học được gì nhiều từ ông: "Thánh thượng có đến, hay là không đến thì phải xem biểu hiện của chủ nhân các ngươi trước, có hiểu hay không?"
Chu Đại Nham và Tam Bảo nhìn nhau với vẻ mặt hết sức u ám. Biểu hiện của hoàng hậu? Ha, ha... Hu!
"Ta thấy các ngươi đi theo hầu hoàng hậu thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt. Lại càng không phải sợ một (ai)..." Ông kịp thời im lặng, đưa mắt nhìn hai tên với vẻ mặt đầy thâm ý, chắc các ngươi cũng hiểu rồi nên ta sẽ không nói ra miệng.
Minh công công chép miệng một cái rồi nói tiếp: "Muốn tiền đồ xán lạn thì trước hết..."
Ông đảo cây phất trần đổi sang bên khác rồi nhấn nhá từ lời cho đến ánh mắt mà nhỏ giọng tiếp lời: "Các ngươi phải biết tận tâm, tận lực giúp đỡ hoàng hậu thâu tóm..."
Nhắc đến vấn đề mưu tính tranh sủng, ông lại phấn khích quá đà, máu hiến kế lại cuồn cuộn chạy khắp cơ thể.
Nhớ năm xưa ông theo hầu Chiêu An hoàng quý phi - Mẫu phi của Bát vương gia, cũng trợ lực giúp chủ tử từng bước đi lên từ một phẩm vị nhỏ bé rồi lên đến phong vị quý phi. Nếu như...
Đáng tiếc là năm đó, Miêu thái hậu vừa quá cao tay lại vừa có thế gia phò trợ, thẳng tay hạ Chiêu gia trên dưới chỉ còn lại một mình Bát vương gia.
Nhắc đến mới thấy, ông trời quả là có mắt!
Hoàng thượng vừa đối nghịch với bà ta, lại luôn đề phòng Miêu gia có mưu đồ bất trung.
Ông hắng giọng bảo: "Các ngươi đã biết bản thân nên làm gì rồi chứ?"
"Sư phụ dạy chí phải!" Chu Đại Nham thành tâm nhận giáo huấn.
Tam Bảo dõng dạc bảo: "Minh công công chỉ điểm tận tình, mai sau cung Phụng Nghi lớn mạnh, nhất định sẽ hậu tạ thật lớn!"
Cả hai người cùng nhìn hắn ta, đồng thanh bảo: "Có phải ngươi muốn chết rồi hay không? Bé mồm lại!"
"..." Tam Bảo tự động bịt kín miệng, nhưng mặt lại vô cùng vui sướng, vì khi nghĩ đến cảnh tượng, hắn ta cũng được đồ tử đồ tôn biếu quà hiếu kính. Nghĩ thôi đã thấy sướng toàn thân rồi!
Trong phòng, ánh nến mập mờ mang không khí ái muội đã không còn, tất cả đèn phòng đều được Nhị Bảo và Mịch Dương lần lượt thắp lên hết.
Hương Ly pha một bình trà nóng mang vào phòng.
Tiểu Thâu đậu một bên, thân nghiêng qua nghiêng lại chỉ kêu mãi một câu, giọng điệu lại giống như đang hát hơn là nói: "Cà tím thối! Cà tím thối!"
Lúc này, Khải Thụy mới ngó sang con chim có bộ dạng ngốc nghếch lại vừa buồn cười một cái rồi nhìn chủ nhân của nó thắc mắc hỏi: "Nó... Đang chửi trẫm sao?"
Ngay khi hắn dứt lời thì Nhị Bảo và Hương Ly lẫn Mịch Dương đều vội quỳ xuống tại chỗ, hành động hèn nhát của ba người khiến cho chủ tử vô cùng bất mãn.
"Không!" Lệ Khuynh ngồi trên giường lớn lại âm thầm ra hiệu cho tiểu hồ ly đuổi con chim lắm lời đi chỗ khác, đồng thời cười đáp: "Nó đang hát đó, thưa hoàng thượng!"
Cũng may là nó không đọc ra đoạn văn biểu đạt tình cảm cho hắn nghe...
Khải Thụy chỉ "ồ" lên một tiếng như kinh ngạc, rồi quay qua hỏi ba con thỏ kia: "Có phải trời lạnh quá nên các ngươi đều bị cóng chân?"
Cả ba lúng túng, vừa đa tạ hắn đã quan tâm vừa đồng loạt đứng lên, sau đó họ còn lén lút nhìn về nữ nhân đang ngồi trên giường lớn mà vừa rụt cổ hổ thẹn vừa cười gượng.
Khải Thụy ngồi xuống ghế rồi đặt rượu và tất cả gói đồ ăn lên bàn trà cách giường lớn chỉ tầm bốn, năm bước chân thì lập tức nghe người kia hỏi với giọng điệu không mấy vui.
"Hoàng thượng không biết nơi này là chốn Phật đường thanh tịnh hay sao, mà còn đem rượu và thịt đến đây?"
"Hay là hoàng thượng cố tình..." Lệ Khuynh mỉm cười nhưng mà có vẻ không vui: "Để thái hậu gán thêm tội cho thần thiếp?"
Dường như cái tên cà tím này đánh được hơi âm mưu, biết trước nàng định sẽ làm gì thì phải?
"Hoàng hậu nổi giận, chắc không phải là vì..." Khải Thụy nhìn nữ nhân miệng lưỡi quả thật không hề thua kém một ai trong hoàng cung này.
Hắn giương khoé miệng cố tình hỏi ngược lại nàng: "Không ngờ, người đến thăm nàng lại là trẫm sao?"
Thì ra, hoàng thượng ngươi đến là để bắt gian à?
Lệ Khuynh sao có thể để hắn túm cổ dễ vậy, lập tức đổi giọng ngon ngọt thâm tình: "Thần thiếp mong ngày mong đêm, sao có chuyện không muốn gặp mặt ngài được?"
Ai cũng không ngờ đến, hoàng thượng lại hạ lệnh xuống, bảo rằng đêm nay sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
Mặc kệ nàng có vui hay không, mặt mày bọn nô tài vui mừng đến mức nhìn nàng với ánh mắt rưng rưng gần như muốn khóc, còn lén đưa ngón tay cái với nàng. Hoàng hậu quả nhiên cao thâm!
Nàng trừng mắt hăm doạ họ.
Ngay lập tức, nàng nhắc khéo hắn: "Hoàng thượng, đây là Phật đường..." Hắn cố tình gài nàng đây mà!
Khải Thụy không ngẩng đầu mà thản nhiên đáp trả: "Phật đường thì đã sao?" Hắn từ từ, chậm rãi mở từng gói thức ăn ra: "Không phải là của trẫm hết sao?"
"..." Ba kẻ kia gật gù, lén lút giơ ngón cái với hoàng thượng. Ngài nói chí phải!
Hắn không cho nàng có cơ hội phản đối, lập tức tỏ thái độ quan tâm nàng: "Chắc nàng ăn uống không tốt, nên trông gầy đi không ít!" Hắn còn giả vờ là người tốt: "Nàng xem, trẫm đem rất nhiều đồ ăn đến cho nàng..."
Nàng cắt ngang lời hắn, lại buông lời trách hắn: "Ngày ngày thiếp vẫn đều đặn ăn chay cầu phúc cho hoàng thượng và hàng vạn bách tính trong thiên hạ của ngài được bình an! Vậy mà ngài..."
Nàng còn chưa ca ngợi hết công đức vô lượng của bản thân thì đã có kẻ không nhịn được mà phụt cười to, còn cố ý lớn tiếng khen ngợi: "Hoàng hậu thật sự là cầu khẩn rất thành tâm, thưa hoàng thượng!"
Mộ Thiên không biết là chui ra từ đâu mà vội hành cái lễ cho có rồi rất nhanh giải thích, vì sao hắn ta lại đến đây tìm hoàng hậu vào giờ này: "Là hoàng hậu mời thần đến thưởng rượu."
Dứt câu, hắn ta còn cố ý nhìn về nàng bằng ánh trêu tức với ý tứ: Ta chính là đến để phá hoại chuyện tốt của hoàng hậu đó! A hi hi!
Hương Ly và Mịch Dương cùng với Nhị Bảo đồng loạt liếc nhìn tên vừa mới ngậm máu phun người, cả ba như muốn đập chết tươi cái tên đến phá hỏng đại sự.
Khải Thụy lập tức quét mắt qua Lệ Khuynh, cười hỏi: "Nếu vậy thì trẫm lại là kẻ không được mời mà đến rồi?"
Nàng cười hỏi lại hắn: "Ngài tin lời của hắn ta sao?"
Lệ Khuynh lườm tên phá hoại gia can: "Bổn cung cảm thấy nội tâm của Mộ công tử có vẻ rất u tối, không được tốt cho lắm! Hay là đến Phật đường niệm một bộ kinh khai sáng đi?"
"Nhưng Mộ mỗ lại thấy nội tâm của hoàng hậu rất nhiều tà niệm..." Hắn ta không phải tự nhiên mà đến, dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị: "Nếu niệm một bộ kinh xám hối cũng không phải là không có ích!" May là hoàng thượng đến, chứ không phải là tên ngốc Diệp Lương!
Lệ Khuynh nhìn hắn ta cười cười: "..." Vậy là nếu hôm nay tên cà tím không đến, thì cái tên Mộ lão tà này cũng sẽ đến phá hỏng chuyện tốt của nàng!
Ai ngờ Khải Khụy vui vẻ nói với Mộ Thiên: "Ngươi đến cũng thật đúng lúc, hoàng hậu hiện tại không thể cùng trẫm ăn và thưởng rượu ngon được, đành cùng với ngươi vậy!"
Mộ Thiên liền sảng khoái đồng ý ngay.
Thế là hai kẻ đó mặc kệ nàng, mà ăn đồ ngon của nàng, uống rượu ngon của nàng...
"..." Lệ Khuynh ngồi nhìn hai kẻ thất đức kia không chỉ thưởng thức vô cùng nhiệt tình mà còn quơ tay múa chân minh hoạ, cố ý chọc tức nàng.
Sau khi chén một trận no say, Mộ Thiên vui vẻ xin cáo lui với giọng điệu vô cùng khó ưa: "Không làm phiền hoàng hậu và hoàng thượng nghỉ ngơi, Mộ Thiên xin cáo từ!"
Dứt lời, hắn ta nhanh chóng rời ngay, vì sợ nếu ở thêm nửa khắc thì rất có thể sẽ bỏ mạng tại đây.
Quả thực Lệ Khuynh nhìn theo hắn ta với vẻ mặt đầy hung ác. Tên họ Mộ chết tiệt!
Ngay khi Mộ Thiên bước ra, Minh công công lập tức mang người đi vào, thấy hoàng thượng vẫn ngồi ở bàn trà mà hoàng hậu thì vẫn ngồi yên ở giường lớn.
Ông đành đi lại xem thế nào: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
Khải Thụy ngồi với bộ dáng chống đỡ đầu lúc này mới mở mắt, nghiêng đầu qua nhìn ông hỏi: "Chuyện gì?"
Thấy hoàng thượng dường như đã say thật rồi, ông thấp giọng nói: "Để lão nô cho người hầu hạ..."
"Tại sao phải tìm người đến chứ? Ngươi lui đi. Lui xuống hết. Tất cả mọi việc..." Khải Thụy từ mặt mày đến tay chân đều đỏ bừng, cố gắng ngồi thẳng lưng, mắt mở lơ mơ nhìn người ngồi ở giường lớn: "Cứ để hoàng hậu của trẫm lo liệu!"
"..." Dứt lời, hoàng thượng không để ý hình tượng mà ngã ngang.
Lệ Khuynh trông tên nằm ăn vạ ở phòng mình vừa phẩy tay với Minh công công: "Lui đi. Để bổn cung!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.